Chương 62: Trần Thanh Sinh Lòng Ác Độc
Lưu Hương
06/07/2021
Kỷ Hi Nguyệt cứ dặn dò mãi, trước khi tan tầm, ba buổi sáng liền huấn luyện khiến cô mệt rã rời, toàn thân đau nhức, nếu không liều mạng một hơi, cô thật muốn ngủ ở nhà ba ngày liền.
Liễu Đông kinh ngạc thật lâu sau đó liên tục gật đầu, trong lòng anh ta cực kỳ hoang mang, không biết Vương Nguyệt sao có thể biết ngày mai Chu Dương Thiên sẽ xuất hiện, nhưng anh ta biết cô nhất định sẽ không lừa anh ta.
Anh ta lập tức tăng ca xem tin tức về Chu Dương Thiên, người đàn ông rực rỡ trong ảnh kia đúng thật là không có chút tin tức tiêu cực nào, cũng không biết ngày mai có được tin gì hot không.
Kỷ Hi Nguyệt tan tầm rời khỏi Đài Truyền Hình, chỉ thấy Trần Thanh đứng bên cạnh bồn hoa dưới lầu hút thuốc, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đi ra, nhất thời anh ta nổi giận đùng đùng đi tới.
Kỷ Hi Nguyệt dừng chân, nhíu mày nhìn Trần Thanh.
Giờ phút này vẻ mặt Trần Thanh xanh mét, tóc tai dường như đã lâu không cắt, cả người trông rất suy sút, dơ dáy bẩn thỉu, thật sự không giống một phó chủ quản chút nào.
"Anh Trần, anh có chuyện gì sao?" Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp mở miệng nói.
"Vương Nguyệt, chúng ta tìm một chỗ tán gẫu đi." Trần Thanh hít sâu một hơi mới nói tựa như đang rất cố kìm nén bản thân mình.
"Ngại quá, tôi muốn tan làm sớm về nhà, nhà còn có việc." Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên sẽ không đi theo loại người hai mắt tràn ngập oán hận này với cô.
"Vương Nguyệt, cô thế là không nể mặt tôi rồi? Tốt xấu gì tôi cũng là cấp trên của cô." Trần Thanh tức đến vẻ mặt vặn vẹo.
"Cấp trên nên có dáng vẻ của cấp trên, ban ngày hôm nay người theo dõi chúng tôi đến bệnh viện là dáng vẻ mà một cấp trên nên có à?" Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh nói.
Trần Thanh kinh ngạc, lập tức sắc mặt trở nên hung dữ nói: "Vương Nguyệt, cô đừng có tưởng cho cô chút mặt mũi là cô có thể lên mặt!"
"Ngại quá, anh Trần, người không chung chí hướng thì không thể chung đường, mời anh tránh ra!" Kỷ Hi Nguyệt biết có nói cũng chẳng còn có ý nghĩa gì, có vài người cho đến giờ tâm tư vẫn không chính đáng.
Trần Thanh đột nhiên bắt được cánh tay Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt đau đến kêu ra tiếng.
"Ả đàn bà thối, cho chút mặt mũi là đòi lên mặt hả!" Trần Thanh thế mà lại muốn đánh Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng phản ứng, một cước đá vào đũng quần anh ta.
"Á!" Trần Thanh không nghĩ tới một cô gái lại độc ác như thế, anh ta trực tiếp trúng chiêu, nháy mắt kêu thảm một tiếng buông Kỷ Hi Nguyệt ra, lập tức khuỵu người xuống.
Gương mặt thay đổi như tắc kè hoa, xem ra bị Kỷ Hi Nguyệt đá cho không nhẹ.
"Anh Trần, anh quá đáng rồi !" Kỷ Hi Nguyệt cực kì tức giận, không nghĩ tới người đàn ông này lại dám ra tay với cô ngay tại cửa công ty.
May mà tuy cô còn chưa bắt đầu học võ phòng thân, nhưng trước đó bị anh em Triệu Vân Sâm cưỡng hiếp còn biết dùng chiêu này có tác dụng.
Kỷ Hi Nguyệt buồn bực nói xong thì xoay người rời đi, nhưng Trần Thanh lại sinh lòng độc ác.
"Người phụ nữ đáng chết, ông đây giết chết cô!" Trần Thanh đột nhiên bổ nhào vào người Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt tránh không kịp, trực tiếp ngã xuống đất, nhất thời vội vàng kêu to: "Cứu mạng với, giết người rồi!"
Trước cửa Đài Truyền Hình có hai người bảo vệ, vốn đã chú ý đến hai người, nhưng bởi vì hai người đều là nhân viên radio chắc là có vấn đề gì đó tranh chấp cho nên vẫn không ngăn cản.
Nhưng không nghĩ tới người đàn ông kia lại ra tay với người phụ nữ nọ.
Nháy mắt hai bảo vệ vọt tới, trong tay cầm côn điện.
Trần Thanh như mất đi lý trí, hai tay bóp cổ Kỷ Hi Nguyệt, khiến Kỷ Hi Nguyệt không thốt ra tiếng.
……..
Liễu Đông kinh ngạc thật lâu sau đó liên tục gật đầu, trong lòng anh ta cực kỳ hoang mang, không biết Vương Nguyệt sao có thể biết ngày mai Chu Dương Thiên sẽ xuất hiện, nhưng anh ta biết cô nhất định sẽ không lừa anh ta.
Anh ta lập tức tăng ca xem tin tức về Chu Dương Thiên, người đàn ông rực rỡ trong ảnh kia đúng thật là không có chút tin tức tiêu cực nào, cũng không biết ngày mai có được tin gì hot không.
Kỷ Hi Nguyệt tan tầm rời khỏi Đài Truyền Hình, chỉ thấy Trần Thanh đứng bên cạnh bồn hoa dưới lầu hút thuốc, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đi ra, nhất thời anh ta nổi giận đùng đùng đi tới.
Kỷ Hi Nguyệt dừng chân, nhíu mày nhìn Trần Thanh.
Giờ phút này vẻ mặt Trần Thanh xanh mét, tóc tai dường như đã lâu không cắt, cả người trông rất suy sút, dơ dáy bẩn thỉu, thật sự không giống một phó chủ quản chút nào.
"Anh Trần, anh có chuyện gì sao?" Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp mở miệng nói.
"Vương Nguyệt, chúng ta tìm một chỗ tán gẫu đi." Trần Thanh hít sâu một hơi mới nói tựa như đang rất cố kìm nén bản thân mình.
"Ngại quá, tôi muốn tan làm sớm về nhà, nhà còn có việc." Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên sẽ không đi theo loại người hai mắt tràn ngập oán hận này với cô.
"Vương Nguyệt, cô thế là không nể mặt tôi rồi? Tốt xấu gì tôi cũng là cấp trên của cô." Trần Thanh tức đến vẻ mặt vặn vẹo.
"Cấp trên nên có dáng vẻ của cấp trên, ban ngày hôm nay người theo dõi chúng tôi đến bệnh viện là dáng vẻ mà một cấp trên nên có à?" Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh nói.
Trần Thanh kinh ngạc, lập tức sắc mặt trở nên hung dữ nói: "Vương Nguyệt, cô đừng có tưởng cho cô chút mặt mũi là cô có thể lên mặt!"
"Ngại quá, anh Trần, người không chung chí hướng thì không thể chung đường, mời anh tránh ra!" Kỷ Hi Nguyệt biết có nói cũng chẳng còn có ý nghĩa gì, có vài người cho đến giờ tâm tư vẫn không chính đáng.
Trần Thanh đột nhiên bắt được cánh tay Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt đau đến kêu ra tiếng.
"Ả đàn bà thối, cho chút mặt mũi là đòi lên mặt hả!" Trần Thanh thế mà lại muốn đánh Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng phản ứng, một cước đá vào đũng quần anh ta.
"Á!" Trần Thanh không nghĩ tới một cô gái lại độc ác như thế, anh ta trực tiếp trúng chiêu, nháy mắt kêu thảm một tiếng buông Kỷ Hi Nguyệt ra, lập tức khuỵu người xuống.
Gương mặt thay đổi như tắc kè hoa, xem ra bị Kỷ Hi Nguyệt đá cho không nhẹ.
"Anh Trần, anh quá đáng rồi !" Kỷ Hi Nguyệt cực kì tức giận, không nghĩ tới người đàn ông này lại dám ra tay với cô ngay tại cửa công ty.
May mà tuy cô còn chưa bắt đầu học võ phòng thân, nhưng trước đó bị anh em Triệu Vân Sâm cưỡng hiếp còn biết dùng chiêu này có tác dụng.
Kỷ Hi Nguyệt buồn bực nói xong thì xoay người rời đi, nhưng Trần Thanh lại sinh lòng độc ác.
"Người phụ nữ đáng chết, ông đây giết chết cô!" Trần Thanh đột nhiên bổ nhào vào người Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt tránh không kịp, trực tiếp ngã xuống đất, nhất thời vội vàng kêu to: "Cứu mạng với, giết người rồi!"
Trước cửa Đài Truyền Hình có hai người bảo vệ, vốn đã chú ý đến hai người, nhưng bởi vì hai người đều là nhân viên radio chắc là có vấn đề gì đó tranh chấp cho nên vẫn không ngăn cản.
Nhưng không nghĩ tới người đàn ông kia lại ra tay với người phụ nữ nọ.
Nháy mắt hai bảo vệ vọt tới, trong tay cầm côn điện.
Trần Thanh như mất đi lý trí, hai tay bóp cổ Kỷ Hi Nguyệt, khiến Kỷ Hi Nguyệt không thốt ra tiếng.
……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.