Chương 111: Chân tướng
Bé Con Say Xỉn
09/02/2021
Hôm nay chính là ngày họp đại hội cổ đông, Trần Vĩ từ sáng đến giờ đứng
ngồi không yên. Hàn Hứa Phong không chịu gặp mặt anh, anh cũng không có
chứng cứ cụ thể để trực tiếp vạch mặt Hạ Thư Yến.
Còn đang sốt ruột vì bên phía giám đốc Lưu chưa có động tĩnh gì thì anh nhận được cuộc gọi điện thoại từ ông:
“Hàn thiếu cậu ấy chịu gặp tôi rồi, một lát nữa sẽ gặp nhau ở Hoa Thịnh Quán.”
Trần Vĩ cảm ơn ông rồi tắt điện thoại. Hoa Thịnh Quán là một quán trà nhỏ gần Hàn thị, từ chỗ anh đến đấy mất khoảng mười lăm phút. Trần Vĩ thay cái áo khác rồi lái xe đến đó.
Hàn Hứa Phong từ bên Hàn thị đi thẳng sang quán trà nên rất nhanh. Mấy ngày nay hắn ở lầm ở lì trong công ty, phần vì chuẩn bị cho đại hội cổ đông chiều nay, phần vì không muốn đối diện với Hàn phu nhân, với cả căn nhà quen thuộc in đậm bóng hình Thanh Trà.
Hắn đẩy cửa đi vào bên trong phòng trà, nơi mà giám đốc Lưu đã ngồi chờ sẵn từ trước.
“Chú Lưu tìm tôi có chuyện gấp gì sao?”
Hắn ngồi ngay ngắn xuống bàn trà, cũng đã lâu rồi hắn chưa có dịp gặp lại ông. Hôm nay Lưu tổng hẹn hắn ra đây chắc phải có chuyện rất quan trọng.
“Thật ra người hôm nay cậu cần nói chuyện là một người khác. Hàn thiếu, cậu cứ uống tách trà trước đã.”
Trần Vĩ đi vào bên trong phòng, hắn thấy anh liền ngạc nhiên:
“Cậu đến đây làm gì?”
“Hứa Phong, nghe tôi nói, cậu đã hiểu nhầm Thanh Trà rồi.”
“Tôi không muốn nhắc đến chuyện đó nữa, cậu cũng không cần nói gì đâu.”
Hàn Hứa Phong đứng dậy định bỏ đi thì bị anh giữ lại, Trần Vĩ đẩy hắn sát vào tường, hai tay túm lấy cổ áo hắn.
“Bản thảo đó là Hạ Thư Yến đã đưa cho Vũ thị, Thanh Trà hoàn toàn không liên quan đến chuyện này.”
Hắn túm ngược lại áo Trần Vĩ, đôi chân mày nhíu lại, sốt ruột hỏi:
“Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Tất cả là sự thật. Tôi không biết bằng cách nào Thư Yến đã lấy được bản thảo đó nhưng tôi thề với cậu là chính cô ấy đứng sau mọi chuyện. Là Sam Tố đã tận tai nghe thấy, em ấy còn thu âm được cả cuộc trò truyện giữa cô ta và Vũ Giang. Hạ Thư Yến còn bắt cóc Sam Tố để bịt đầu mối nữa.”
“Đoạn ghi âm đó đâu, mau đưa cho tôi.”
“Đã bị cướp đi mất rồi.”
Hàn Hứa Phong nghe xong vô cùng tức giận, hắn nửa ngờ nửa tin vào lời của anh. Giữa Trần Vĩ và Hạ Thư Yến, hắn không muốn đưa ra sự lựa chọn.
“Cậu nói thế thì tôi biết tin thế nào?”
Trần Vĩ chẳng còn lời nào để nói với hắn nữa, chẳng lẽ hắn nghĩ anh lại đi vu khống cho Hạ Thư Yến.
“Hứa Phong tỉnh táo lại, cậu đừng để tình cảm che mờ lí chí.”
“Đúng vậy Hàn thiếu, tôi tin lời cậu Trần Vĩ. Cậu còn nhớ trước khi từ chức tôi đã khuyên cậu đừng quá tin tưởng vào những người bên cạnh mình không? Những lời khi đó là hoàn toàn nhắm đến Hạ Thư Yến.”
Hàn Hứa Phong ngờ ngợ nhớ lại những lời lúc trước giám đốc Lưu nói, hắn khi ấy không hiểu được ý ông, bây giờ nghĩ kĩ lại chuyện lần đó đúng thật còn rất nhiều khúc mắc.
“Ý ông là chuyện lần đó cũng là Thư Yến một tay sắp đặt?”
Giám đốc Lưu khẽ gật đầu trước sự ngạc nhiên của hắn. Hàn Hứa Phong đờ người ra, hắn thật sự không muốn tin kẻ phản bội hắn bây lâu nay lại chính là người hắn tín nhiệm nhất.
“Tôi đi tìm Thư Yến nói chuyện.”
Trần Vĩ vội cản hắn lại, anh vẫn còn chuyện muốn nói với hắn.
“Còn một chuyện nữa…Thật ra đứa con trong bụng Thanh Trà là của cậu.”
Hàn Hứa Phong nhìn anh, ánh mắt hắn đầy nghi ngờ. Rõ ràng là Trần Vĩ biết rõ hắn không thể có con mà vẫn khẳng định như vậy.
“Trần Vĩ, chuyện lúc trước tôi nói với cậu không phải đùa giỡn đâu.”
“Tôi biết, thế nên tôi mới lén điều trị cho cậu dù cậu không đồng ý. Cậu còn nhớ thuốc mà tôi cho cậu uống không? Chính là thuốc chữa bệnh, không phải thuốc bổ gan thận gì đó mà tôi từng nói. Còn nữa.. bắt cậu đi khám bệnh cũng chỉ để biết tình trạng bệnh của cậu.”
“Không thể nào…Những chuyên gia hàng đầu còn lắc đầu bó tay. Chuyện đó là hoàn toàn không thể.”
Tay Hàn Hứa Phong bắt đầu run run, có quá nhiều thông tin đến cùng một lúc khiến hắn không thể tiếp nhận nổi.
“Là kì tích. Tôi và thầy Kim đã cùng nhau nghiên cứu với một nhóm chuyên gia ở Đức, tuy rằng không chắc chắn thành công nhưng tôi muốn cậu thử. Hàn Hứa Phong, chẳng lẽ cậu tin Thanh Trà là loại phụ nữ như vậy sao?”
Hàn Hứa Phong thở mạnh, tay nắm chặt thành nắm đấm. Hắn bất ngờ giáng mạnh cú đấm vào mặt Trần Vĩ khiến anh ngã nhào ra đất.
“Mẹ kiếp, sao bây giờ cậu mới nói.”
Bị đấm một cái đau thốn nhưng Trần Vĩ không hề so đo với hắn, anh lồm cồm bò dậy tiếp tục nói:
“Buổi chiều nay trong cuộc họp cổ đông, Hạ Thư Yến và Vũ Giang sẽ tìm cách lật đổ cậu. Giám đốc Lưu và tôi đã tìm hiểu, họ đang âm thầm thu gom cổ phần của Hàn thị với giá cao, rất nhiều cổ đông nhỏ đã xuôi theo ý họ.”
“Hứa Phong, cậu phải đi trước bọn họ một bước, mau tìm xem có cách nào đối phó với bọn họ không?”
Hắn không còn tâm trí nào nghĩ đến lời Trần Vĩ nói, thứ hắn muốn làm bây giờ nhất là chạy đến chỗ Thanh Trà để xem tình hình của cô.
“Mặc kệ họ. Nói đi, Thanh Trà bây giờ đang ở đâu?”
Còn đang sốt ruột vì bên phía giám đốc Lưu chưa có động tĩnh gì thì anh nhận được cuộc gọi điện thoại từ ông:
“Hàn thiếu cậu ấy chịu gặp tôi rồi, một lát nữa sẽ gặp nhau ở Hoa Thịnh Quán.”
Trần Vĩ cảm ơn ông rồi tắt điện thoại. Hoa Thịnh Quán là một quán trà nhỏ gần Hàn thị, từ chỗ anh đến đấy mất khoảng mười lăm phút. Trần Vĩ thay cái áo khác rồi lái xe đến đó.
Hàn Hứa Phong từ bên Hàn thị đi thẳng sang quán trà nên rất nhanh. Mấy ngày nay hắn ở lầm ở lì trong công ty, phần vì chuẩn bị cho đại hội cổ đông chiều nay, phần vì không muốn đối diện với Hàn phu nhân, với cả căn nhà quen thuộc in đậm bóng hình Thanh Trà.
Hắn đẩy cửa đi vào bên trong phòng trà, nơi mà giám đốc Lưu đã ngồi chờ sẵn từ trước.
“Chú Lưu tìm tôi có chuyện gấp gì sao?”
Hắn ngồi ngay ngắn xuống bàn trà, cũng đã lâu rồi hắn chưa có dịp gặp lại ông. Hôm nay Lưu tổng hẹn hắn ra đây chắc phải có chuyện rất quan trọng.
“Thật ra người hôm nay cậu cần nói chuyện là một người khác. Hàn thiếu, cậu cứ uống tách trà trước đã.”
Trần Vĩ đi vào bên trong phòng, hắn thấy anh liền ngạc nhiên:
“Cậu đến đây làm gì?”
“Hứa Phong, nghe tôi nói, cậu đã hiểu nhầm Thanh Trà rồi.”
“Tôi không muốn nhắc đến chuyện đó nữa, cậu cũng không cần nói gì đâu.”
Hàn Hứa Phong đứng dậy định bỏ đi thì bị anh giữ lại, Trần Vĩ đẩy hắn sát vào tường, hai tay túm lấy cổ áo hắn.
“Bản thảo đó là Hạ Thư Yến đã đưa cho Vũ thị, Thanh Trà hoàn toàn không liên quan đến chuyện này.”
Hắn túm ngược lại áo Trần Vĩ, đôi chân mày nhíu lại, sốt ruột hỏi:
“Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Tất cả là sự thật. Tôi không biết bằng cách nào Thư Yến đã lấy được bản thảo đó nhưng tôi thề với cậu là chính cô ấy đứng sau mọi chuyện. Là Sam Tố đã tận tai nghe thấy, em ấy còn thu âm được cả cuộc trò truyện giữa cô ta và Vũ Giang. Hạ Thư Yến còn bắt cóc Sam Tố để bịt đầu mối nữa.”
“Đoạn ghi âm đó đâu, mau đưa cho tôi.”
“Đã bị cướp đi mất rồi.”
Hàn Hứa Phong nghe xong vô cùng tức giận, hắn nửa ngờ nửa tin vào lời của anh. Giữa Trần Vĩ và Hạ Thư Yến, hắn không muốn đưa ra sự lựa chọn.
“Cậu nói thế thì tôi biết tin thế nào?”
Trần Vĩ chẳng còn lời nào để nói với hắn nữa, chẳng lẽ hắn nghĩ anh lại đi vu khống cho Hạ Thư Yến.
“Hứa Phong tỉnh táo lại, cậu đừng để tình cảm che mờ lí chí.”
“Đúng vậy Hàn thiếu, tôi tin lời cậu Trần Vĩ. Cậu còn nhớ trước khi từ chức tôi đã khuyên cậu đừng quá tin tưởng vào những người bên cạnh mình không? Những lời khi đó là hoàn toàn nhắm đến Hạ Thư Yến.”
Hàn Hứa Phong ngờ ngợ nhớ lại những lời lúc trước giám đốc Lưu nói, hắn khi ấy không hiểu được ý ông, bây giờ nghĩ kĩ lại chuyện lần đó đúng thật còn rất nhiều khúc mắc.
“Ý ông là chuyện lần đó cũng là Thư Yến một tay sắp đặt?”
Giám đốc Lưu khẽ gật đầu trước sự ngạc nhiên của hắn. Hàn Hứa Phong đờ người ra, hắn thật sự không muốn tin kẻ phản bội hắn bây lâu nay lại chính là người hắn tín nhiệm nhất.
“Tôi đi tìm Thư Yến nói chuyện.”
Trần Vĩ vội cản hắn lại, anh vẫn còn chuyện muốn nói với hắn.
“Còn một chuyện nữa…Thật ra đứa con trong bụng Thanh Trà là của cậu.”
Hàn Hứa Phong nhìn anh, ánh mắt hắn đầy nghi ngờ. Rõ ràng là Trần Vĩ biết rõ hắn không thể có con mà vẫn khẳng định như vậy.
“Trần Vĩ, chuyện lúc trước tôi nói với cậu không phải đùa giỡn đâu.”
“Tôi biết, thế nên tôi mới lén điều trị cho cậu dù cậu không đồng ý. Cậu còn nhớ thuốc mà tôi cho cậu uống không? Chính là thuốc chữa bệnh, không phải thuốc bổ gan thận gì đó mà tôi từng nói. Còn nữa.. bắt cậu đi khám bệnh cũng chỉ để biết tình trạng bệnh của cậu.”
“Không thể nào…Những chuyên gia hàng đầu còn lắc đầu bó tay. Chuyện đó là hoàn toàn không thể.”
Tay Hàn Hứa Phong bắt đầu run run, có quá nhiều thông tin đến cùng một lúc khiến hắn không thể tiếp nhận nổi.
“Là kì tích. Tôi và thầy Kim đã cùng nhau nghiên cứu với một nhóm chuyên gia ở Đức, tuy rằng không chắc chắn thành công nhưng tôi muốn cậu thử. Hàn Hứa Phong, chẳng lẽ cậu tin Thanh Trà là loại phụ nữ như vậy sao?”
Hàn Hứa Phong thở mạnh, tay nắm chặt thành nắm đấm. Hắn bất ngờ giáng mạnh cú đấm vào mặt Trần Vĩ khiến anh ngã nhào ra đất.
“Mẹ kiếp, sao bây giờ cậu mới nói.”
Bị đấm một cái đau thốn nhưng Trần Vĩ không hề so đo với hắn, anh lồm cồm bò dậy tiếp tục nói:
“Buổi chiều nay trong cuộc họp cổ đông, Hạ Thư Yến và Vũ Giang sẽ tìm cách lật đổ cậu. Giám đốc Lưu và tôi đã tìm hiểu, họ đang âm thầm thu gom cổ phần của Hàn thị với giá cao, rất nhiều cổ đông nhỏ đã xuôi theo ý họ.”
“Hứa Phong, cậu phải đi trước bọn họ một bước, mau tìm xem có cách nào đối phó với bọn họ không?”
Hắn không còn tâm trí nào nghĩ đến lời Trần Vĩ nói, thứ hắn muốn làm bây giờ nhất là chạy đến chỗ Thanh Trà để xem tình hình của cô.
“Mặc kệ họ. Nói đi, Thanh Trà bây giờ đang ở đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.