Chương 47: Cùng em đến Pampelonne ngắm biển
Bé Con Say Xỉn
08/01/2021
Hàn Hứa Phong và Thanh Trà quyết định đến Pháp để tận hưởng chuyến du lịch trong một tuần, bởi lẽ nơi đây được mệnh danh là đất nước lãng mạn nhất thế giới.
Cả ngày đầu tiên của họ đều dành để tận hưởng không khí trong lành, mát mẻ bên bãi biển Pampelonne. Biển ở đây rất yên bình với những con sóng nhẹ nhàng, nước biển mát lạnh và có màu xanh lục, ánh nắng ấm áp vào buổi sớm mai càng làm cho khung cảnh xung quanh thêm thơ mộng. Hàn Hứa Phong nắm tay Thanh Trà đi dọc theo bờ biển dài, trong lòng hắn chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm, an lành như lúc này. Kể từ lúc Hàn thị xảy ra biến cố thì hắn hầu như dành hết thời gian của mình cho công việc để vực Hàn Thị trở lại hưng thịnh như lúc trước. Những lúc mệt mỏi Hàn Hứa Phong thường tìm đến rượu để quên đi tất cả, nhưng cảm giác dễ chịu chỉ là tạm thời, rượu càng thấm người lại càng tỉnh, đau lòng ắt vẫn đau lòng.
“Hứa Phong, anh xem biển ở đây thật đẹp.”
“Ừ” Hàn Hứa Phong đưa tay vén nhẹ mái tóc rối của Thanh Trà, hắn nhìn thật gần khuôn mặt cô, vẻ hồn nhiên, tươi sáng trên khuôn mặt ấy khiến hắn phải nao lòng.
Một buổi tối lãng mạn bên bờ biển, Hàn Hứa Phong lấy áo của mình khoác nhẹ lên người cô, tránh để cô bị cảm. Thanh Trà tinh nghịch như đứa trẻ mới lớn, tung tăng đùa nghịch với làn sóng nhẹ gần bờ. Cô nhìn về phía Hàn Hứa Phong, hắn vẫn đang chăm chú nướng đồ ăn, cô ngồi xổm xuống, lấy ngón tay viết từng chữ nắn nót trên lớp cát mịn "*Hứa Phong, em yêu anh*".
Không biết từ lúc nào Hàn Hứa Phong đã đứng sau lưng cô. Hắn cũng ngồi xuống, bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau, Thanh Trà khẽ giật mình.
"Em viết cái gì thế?" Giọng hắn trầm ấm, mang theo vài phần cưng chiều.
"Không có gì, chúng ta vào trong ăn đồ ăn đi." Thanh Trà mặt hơi đỏ lên, thái độ ngượng ngùng. Cô vội đứng dậy, kéo Hàn Hứa Phong đi vào.
Mặc dù vài cơn sóng đã xô vào cuốn theo dòng chữ kia, Hàn Hứa Phong vẫn kịp nhìn thấy nó, trong lời bất giác cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Hắn lúc ấy cũng muốn hét lên rằng *tôi cũng yêu em, Lam Thanh Trà* nhưng hắn vẫn muốn chờ đến giây phút kia mới thổ lộ.
Mùi đồ nướng thơm đến nức mũi. Hàn Hứa Phong cắt một miếng mực nhỏ rồi đút cho cô, Thanh Trà ăn rất ngon lành, không quên càu nhàu hắn vì ướp gia vị không cay lắm.
"Thanh Trà, ngày mai chúng ta đến Provence nhé."
"Anh nói đi Provence à, có phải là nơi nổi tiếng với những cánh đồng bạt ngàn hoa oải hương đúng không? Em đã ao ước đến đó rất lâu rồi." Thanh Trà trong miệng đang nhai thức ăn nhưng vẫn rất phấn khích, cô hôn chụt lên má Hàn Hứa Phong một cái, dầu mỡ bám lại trên má hắn mà hắn vẫn không thấy khó chịu, chỉ dùng tay véo nhẹ má cô.
"Đau" Thanh Trà xị mặt. Cô quẹt một lớp mụi than rồi bôi lên mũi hắn sau đó đứng lên chạy. Hàn Hứa Phong đuổi theo cô, phen này hắn mà bắt được là sẽ trừng phạt cô thật thích đáng.
Buổi tối hai người ngủ trong phòng khách sạn hạng sang, tầm nhìn trong phòng có thể thấy được ra biển. Hàn Hứa Phong ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, không biết từ bao giờ việc ôm cô mỗi tối lại khiến hắn ngủ ngon hơn.
Hàn Hứa Phong đánh thức Thanh Trà dậy để cô có thể ngắm bình minh trên biển, cô mè nheo lăn qua lăn lại trên giường không muốn dậy. Có lẽ là vì hôm qua Thanh Trà đã nghịch ngợm quá nhiều nên hôm nay thấy mệt mỏi, hắn cũng không đánh thức cô nữa, chỉ đi một mình ra biển. Bình minh thì đẹp, lòng hắn thì bình yên. Đôi khi con người nên chấp nhận khép lại một cánh cửa đau thương để mở ra một cánh cửa mới tốt đẹp hơn.
"Hứa Phong, sao anh không gọi anh dậy ngắm bình minh chứ." Thanh Trà vừa ăn sáng vừa càu nhàu, cô đã mong chờ biết chừng nào chứ.
"Em còn dám nói, là ai trưng ra bộ mặt khó chịu khi tôi gọi dậy chứ."
Thanh Trà cũng không còn lời nào để chối, chỉ tại hôm qua cô quá sung sức, nghịch hết trò này đến trò khác, đến nỗi sáng nay không còn sức mà ngồi dậy.
"Đừng buồn nữa, mau ăn đi. Khoảng mười giờ chúng ta sẽ xuất phát đến Provence nhé." Hàn Hứa Phong nhìn đồng hồ rồi nói.
Thanh Trà gật đầu rồi tiếp tục ăn. Không được ngắm bình minh cũng buồn lắm nhưng nghĩ đến chuyện chỉ vài tiếng nữa cô được đứng giữa cánh đồng hoa oải hương bạt ngàn là cô thấy háo hức vô cùng. Với lại hai người họ còn cả một tuần để tận hưởng chuyến du lịch, sợ gì không có cơ hội để ngắm bình minh trên biển chứ.
Cả ngày đầu tiên của họ đều dành để tận hưởng không khí trong lành, mát mẻ bên bãi biển Pampelonne. Biển ở đây rất yên bình với những con sóng nhẹ nhàng, nước biển mát lạnh và có màu xanh lục, ánh nắng ấm áp vào buổi sớm mai càng làm cho khung cảnh xung quanh thêm thơ mộng. Hàn Hứa Phong nắm tay Thanh Trà đi dọc theo bờ biển dài, trong lòng hắn chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm, an lành như lúc này. Kể từ lúc Hàn thị xảy ra biến cố thì hắn hầu như dành hết thời gian của mình cho công việc để vực Hàn Thị trở lại hưng thịnh như lúc trước. Những lúc mệt mỏi Hàn Hứa Phong thường tìm đến rượu để quên đi tất cả, nhưng cảm giác dễ chịu chỉ là tạm thời, rượu càng thấm người lại càng tỉnh, đau lòng ắt vẫn đau lòng.
“Hứa Phong, anh xem biển ở đây thật đẹp.”
“Ừ” Hàn Hứa Phong đưa tay vén nhẹ mái tóc rối của Thanh Trà, hắn nhìn thật gần khuôn mặt cô, vẻ hồn nhiên, tươi sáng trên khuôn mặt ấy khiến hắn phải nao lòng.
Một buổi tối lãng mạn bên bờ biển, Hàn Hứa Phong lấy áo của mình khoác nhẹ lên người cô, tránh để cô bị cảm. Thanh Trà tinh nghịch như đứa trẻ mới lớn, tung tăng đùa nghịch với làn sóng nhẹ gần bờ. Cô nhìn về phía Hàn Hứa Phong, hắn vẫn đang chăm chú nướng đồ ăn, cô ngồi xổm xuống, lấy ngón tay viết từng chữ nắn nót trên lớp cát mịn "*Hứa Phong, em yêu anh*".
Không biết từ lúc nào Hàn Hứa Phong đã đứng sau lưng cô. Hắn cũng ngồi xuống, bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau, Thanh Trà khẽ giật mình.
"Em viết cái gì thế?" Giọng hắn trầm ấm, mang theo vài phần cưng chiều.
"Không có gì, chúng ta vào trong ăn đồ ăn đi." Thanh Trà mặt hơi đỏ lên, thái độ ngượng ngùng. Cô vội đứng dậy, kéo Hàn Hứa Phong đi vào.
Mặc dù vài cơn sóng đã xô vào cuốn theo dòng chữ kia, Hàn Hứa Phong vẫn kịp nhìn thấy nó, trong lời bất giác cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Hắn lúc ấy cũng muốn hét lên rằng *tôi cũng yêu em, Lam Thanh Trà* nhưng hắn vẫn muốn chờ đến giây phút kia mới thổ lộ.
Mùi đồ nướng thơm đến nức mũi. Hàn Hứa Phong cắt một miếng mực nhỏ rồi đút cho cô, Thanh Trà ăn rất ngon lành, không quên càu nhàu hắn vì ướp gia vị không cay lắm.
"Thanh Trà, ngày mai chúng ta đến Provence nhé."
"Anh nói đi Provence à, có phải là nơi nổi tiếng với những cánh đồng bạt ngàn hoa oải hương đúng không? Em đã ao ước đến đó rất lâu rồi." Thanh Trà trong miệng đang nhai thức ăn nhưng vẫn rất phấn khích, cô hôn chụt lên má Hàn Hứa Phong một cái, dầu mỡ bám lại trên má hắn mà hắn vẫn không thấy khó chịu, chỉ dùng tay véo nhẹ má cô.
"Đau" Thanh Trà xị mặt. Cô quẹt một lớp mụi than rồi bôi lên mũi hắn sau đó đứng lên chạy. Hàn Hứa Phong đuổi theo cô, phen này hắn mà bắt được là sẽ trừng phạt cô thật thích đáng.
Buổi tối hai người ngủ trong phòng khách sạn hạng sang, tầm nhìn trong phòng có thể thấy được ra biển. Hàn Hứa Phong ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, không biết từ bao giờ việc ôm cô mỗi tối lại khiến hắn ngủ ngon hơn.
Hàn Hứa Phong đánh thức Thanh Trà dậy để cô có thể ngắm bình minh trên biển, cô mè nheo lăn qua lăn lại trên giường không muốn dậy. Có lẽ là vì hôm qua Thanh Trà đã nghịch ngợm quá nhiều nên hôm nay thấy mệt mỏi, hắn cũng không đánh thức cô nữa, chỉ đi một mình ra biển. Bình minh thì đẹp, lòng hắn thì bình yên. Đôi khi con người nên chấp nhận khép lại một cánh cửa đau thương để mở ra một cánh cửa mới tốt đẹp hơn.
"Hứa Phong, sao anh không gọi anh dậy ngắm bình minh chứ." Thanh Trà vừa ăn sáng vừa càu nhàu, cô đã mong chờ biết chừng nào chứ.
"Em còn dám nói, là ai trưng ra bộ mặt khó chịu khi tôi gọi dậy chứ."
Thanh Trà cũng không còn lời nào để chối, chỉ tại hôm qua cô quá sung sức, nghịch hết trò này đến trò khác, đến nỗi sáng nay không còn sức mà ngồi dậy.
"Đừng buồn nữa, mau ăn đi. Khoảng mười giờ chúng ta sẽ xuất phát đến Provence nhé." Hàn Hứa Phong nhìn đồng hồ rồi nói.
Thanh Trà gật đầu rồi tiếp tục ăn. Không được ngắm bình minh cũng buồn lắm nhưng nghĩ đến chuyện chỉ vài tiếng nữa cô được đứng giữa cánh đồng hoa oải hương bạt ngàn là cô thấy háo hức vô cùng. Với lại hai người họ còn cả một tuần để tận hưởng chuyến du lịch, sợ gì không có cơ hội để ngắm bình minh trên biển chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.