Chương 105: Hành hạ
Bé Con Say Xỉn
04/02/2021
“Bảo bối, mẹ phải làm sao đây?”
“Cộc..cộc..” Hàn phu nhân lại tiếp tục gõ cửa, bà nghĩ khi nãy cô không nghe thấy.
Đáp lại vẫn là một sự im lặng nặng nề, bà quyết định đẩy cửa đi vào, cửa chỉ khép chứ không khóa ở phía trong.
Căn phòng hơi tối, Hàn phu nhân tìm đến công tắc đèn rồi bật lên. Căn phòng vừa sáng lên, bà đã giật thót mình vì thấy Thanh Trà nằm rũ rượi duới chân bà, mái tóc xõa ra che gần hết khuôn mặt.
“Trời ơi, con sao thế.”
Bà vội đỡ cô ngồi dậy, lấy tay lau nước mắt ở hai bên gò má cho cô. Thanh Trà không còn sức, dựa cả vào người bà. Cô nắm lấy tay Hàn phu nhân cầu xin:
“Xin người, cứu mẹ con con với.”
“Thanh Trà, con có thai rồi sao? Nhưng sao con lại ra nông nổi này.” Hàn phu nhân bây giờ mới thấy trên trán Thanh Trà chảy máu, bà thấy xót xa trong lòng.
Đây là lần thứ hai cô cầu xin bà, lần trước cô bị Hàn Hứa Phong đẩy vào đường cùng, tưởng như muốn chết đi rồi.
Hàn phu nhân vội gọi Linh Tuyết, hai người lấy hộp cứu thương sơ cứu vết thương cho Thanh Trà. Bà bảo cô nghỉ ngơi nhưng cô nhất định không chịu.
“Xin người đưa con đi khỏi đây.” Thanh Trà nắm chặt lấy áo Hàn phu nhân ra sức cầu xin.
Bà không biết giữa cô và Hàn Hứa Phong đã xảy ra điều gì, nhưng nhìn cô hoảng loạn như vậy, bà đành dìu cô xuống dưới nhà.
Ba người họ vừa xuống dưới lầu thì Hàn Hứa Phong cũng bước ra từ phòng khách. Linh Tuyết đỡ Thanh Trà ngồi xuống ghế sofa.
“Hứa Phong, sao con lại khiến Thanh Trà ra nông nổi này?” Bà bắt đầu chất vấn hắn, đây là lần đầu tiên bà lớn tiếng với hắn. Vốn là bình thường Hàn Hứa Phong rất yêu thương Thanh Trà mà, sao bỗng nhiên lại trở nên như vậy, huống hồ cô đang mang trong mình cốt nhục của hắn.
“Đây là chuyện riêng của con, mẹ đừng nên xen vào.”
“Hàn Hứa Phong, con có còn là con người không vậy? Mẹ không biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thanh Trà đang mang thai, mẹ sao có thể mặc kệ được.”
“Vậy mẹ muốn con làm thế nào? Cô ta hại Hàn thị một phen khốn đốn, còn lén lút với người khác đến mức có thai. Loại phụ nữ như vậy còn gì phải tiếc nuối nữa.” Hàn Hứa Phong gắt lên, ánh mắt hắn liếc nhìn Thanh Trà đầy căm phẫn.
Hàn phu nhân như không thể tin vào những gì mình nghe thấy, sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?
“Khôn..g phải..đúng khôn..g Thanh Trà?” Tay chân bà run run, môi lắp bắp.
“Anh rốt cuộc là bị điên gì thế.. Nó là con anh, là con anh đó.” Cô gào lên, lấy hết hơi hết sức mà thốt ra từng chữ, tưởng trừng như ruột gan cô muốn nôn luôn ra ngoài.
Lời khẳng định này cô không biết đã lập đi làm lại bao nhiêu lần với hắn, nhưng không lần nào hắn chịu tin cô dù nửa lời. Cô không hiểu, cũng không muốn hiểu tại sao hắn lại khăng khăng không chịu thừa nhận máu mủ của mình.
“Tôi nói cho cô biết, cả đời này cô vĩnh viễn sẽ không mang thai con của tôi được.”
Hàn phu nhân nhìn hắn, hắn nói thế là có ý gì?
“Hứa Phong, sao con lại nói như vậy?”
“Chính đứa con trai ruột của mẹ đã hại con ra nông nỗi này. Nó không những hại Hàn thị đứng trên bờ vực phá sản, mà còn kết cấu với Mễ Ly, hại con cả đời cũng không thể có con.”
Hàn Hứa Phong cười nhạt, hắn sớm đã muốn mang chuyện này vào dĩ vãng, một mình chịu đựng. Hắn không muốn Hàn phu nhân phải vì chuyện này mà tự trách mình thêm nữa, đến cho cùng bà cũng không can dự vào chuyện đó.
Không chỉ Hàn phu nhân mà cả Thanh Trà cũng không dám tin lời hắn nói, nếu thật sự là như vậy thì cái thai trong bụng cô từ đâu ra chứ.
“Chắc chắn có hiểu nhầm. Hứa Phong, con không nên nóng vội như vậy, lỡ như phạm phải sai lầm hối tiếc cả đời.”
“Làm gì có nhiều hiểu lầm đến vậy? Rốt cuộc cô ta cũng không khác gì chị mình, đồ lẵng lơ.”
Thanh Trà nấc lên vài tiếng, cô lấy tay chà mạnh lên mặt, lau sạch những giọt nước mắt yếu đuối. Cô thấy ghê tởm hắn, lúc đã chán ghét ai liền đẩy người ta xuống tận cùng địa ngục bằng những lời nói vô cùng tàn nhẫn.
“Tôi không muốn ở đây nữa.”
Thanh Trà đứng lên, bằng hết sức lực của mình cô tiến về phía cổng chính, nhưng vừa đi được mấy bước đã bị hắn đẩy ngã ra đất.
“Hứa Phong, ta tin Thanh Trà sẽ không bao giờ phản bội con.”
Hắn không nói gì, hằm hằm kéo cô lên phòng. Hắn lấy chiếc cà vặt trong tủ đồ trói hai tay Thanh Trà lại, treo ngược lên giá trao quần áo, để cô ở trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ, người hơi chúi về phía trước. Hàn Hứa Phong khóa chặt cửa ngoài để người khác không vào được.
“Bà Năm, mau đưa phu nhân về phòng nghỉ ngơi.” Hắn nghiêm giọng ra lệnh, cố ý để Hàn phu nhân nghe được, như một lời cảnh cáo bà không nên quản thêm chuyện của hắn nữa.
Cả ngày hôm nay Thanh Trà không ăn, không uống gì. Khóe miệng cô khô khốc, người không còn tí sức lực nào, hai cánh tay cô mỏi rời, cả người nóng ran, ngứa ngáy.
“Cộc..cộc..” Hàn phu nhân lại tiếp tục gõ cửa, bà nghĩ khi nãy cô không nghe thấy.
Đáp lại vẫn là một sự im lặng nặng nề, bà quyết định đẩy cửa đi vào, cửa chỉ khép chứ không khóa ở phía trong.
Căn phòng hơi tối, Hàn phu nhân tìm đến công tắc đèn rồi bật lên. Căn phòng vừa sáng lên, bà đã giật thót mình vì thấy Thanh Trà nằm rũ rượi duới chân bà, mái tóc xõa ra che gần hết khuôn mặt.
“Trời ơi, con sao thế.”
Bà vội đỡ cô ngồi dậy, lấy tay lau nước mắt ở hai bên gò má cho cô. Thanh Trà không còn sức, dựa cả vào người bà. Cô nắm lấy tay Hàn phu nhân cầu xin:
“Xin người, cứu mẹ con con với.”
“Thanh Trà, con có thai rồi sao? Nhưng sao con lại ra nông nổi này.” Hàn phu nhân bây giờ mới thấy trên trán Thanh Trà chảy máu, bà thấy xót xa trong lòng.
Đây là lần thứ hai cô cầu xin bà, lần trước cô bị Hàn Hứa Phong đẩy vào đường cùng, tưởng như muốn chết đi rồi.
Hàn phu nhân vội gọi Linh Tuyết, hai người lấy hộp cứu thương sơ cứu vết thương cho Thanh Trà. Bà bảo cô nghỉ ngơi nhưng cô nhất định không chịu.
“Xin người đưa con đi khỏi đây.” Thanh Trà nắm chặt lấy áo Hàn phu nhân ra sức cầu xin.
Bà không biết giữa cô và Hàn Hứa Phong đã xảy ra điều gì, nhưng nhìn cô hoảng loạn như vậy, bà đành dìu cô xuống dưới nhà.
Ba người họ vừa xuống dưới lầu thì Hàn Hứa Phong cũng bước ra từ phòng khách. Linh Tuyết đỡ Thanh Trà ngồi xuống ghế sofa.
“Hứa Phong, sao con lại khiến Thanh Trà ra nông nổi này?” Bà bắt đầu chất vấn hắn, đây là lần đầu tiên bà lớn tiếng với hắn. Vốn là bình thường Hàn Hứa Phong rất yêu thương Thanh Trà mà, sao bỗng nhiên lại trở nên như vậy, huống hồ cô đang mang trong mình cốt nhục của hắn.
“Đây là chuyện riêng của con, mẹ đừng nên xen vào.”
“Hàn Hứa Phong, con có còn là con người không vậy? Mẹ không biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thanh Trà đang mang thai, mẹ sao có thể mặc kệ được.”
“Vậy mẹ muốn con làm thế nào? Cô ta hại Hàn thị một phen khốn đốn, còn lén lút với người khác đến mức có thai. Loại phụ nữ như vậy còn gì phải tiếc nuối nữa.” Hàn Hứa Phong gắt lên, ánh mắt hắn liếc nhìn Thanh Trà đầy căm phẫn.
Hàn phu nhân như không thể tin vào những gì mình nghe thấy, sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?
“Khôn..g phải..đúng khôn..g Thanh Trà?” Tay chân bà run run, môi lắp bắp.
“Anh rốt cuộc là bị điên gì thế.. Nó là con anh, là con anh đó.” Cô gào lên, lấy hết hơi hết sức mà thốt ra từng chữ, tưởng trừng như ruột gan cô muốn nôn luôn ra ngoài.
Lời khẳng định này cô không biết đã lập đi làm lại bao nhiêu lần với hắn, nhưng không lần nào hắn chịu tin cô dù nửa lời. Cô không hiểu, cũng không muốn hiểu tại sao hắn lại khăng khăng không chịu thừa nhận máu mủ của mình.
“Tôi nói cho cô biết, cả đời này cô vĩnh viễn sẽ không mang thai con của tôi được.”
Hàn phu nhân nhìn hắn, hắn nói thế là có ý gì?
“Hứa Phong, sao con lại nói như vậy?”
“Chính đứa con trai ruột của mẹ đã hại con ra nông nỗi này. Nó không những hại Hàn thị đứng trên bờ vực phá sản, mà còn kết cấu với Mễ Ly, hại con cả đời cũng không thể có con.”
Hàn Hứa Phong cười nhạt, hắn sớm đã muốn mang chuyện này vào dĩ vãng, một mình chịu đựng. Hắn không muốn Hàn phu nhân phải vì chuyện này mà tự trách mình thêm nữa, đến cho cùng bà cũng không can dự vào chuyện đó.
Không chỉ Hàn phu nhân mà cả Thanh Trà cũng không dám tin lời hắn nói, nếu thật sự là như vậy thì cái thai trong bụng cô từ đâu ra chứ.
“Chắc chắn có hiểu nhầm. Hứa Phong, con không nên nóng vội như vậy, lỡ như phạm phải sai lầm hối tiếc cả đời.”
“Làm gì có nhiều hiểu lầm đến vậy? Rốt cuộc cô ta cũng không khác gì chị mình, đồ lẵng lơ.”
Thanh Trà nấc lên vài tiếng, cô lấy tay chà mạnh lên mặt, lau sạch những giọt nước mắt yếu đuối. Cô thấy ghê tởm hắn, lúc đã chán ghét ai liền đẩy người ta xuống tận cùng địa ngục bằng những lời nói vô cùng tàn nhẫn.
“Tôi không muốn ở đây nữa.”
Thanh Trà đứng lên, bằng hết sức lực của mình cô tiến về phía cổng chính, nhưng vừa đi được mấy bước đã bị hắn đẩy ngã ra đất.
“Hứa Phong, ta tin Thanh Trà sẽ không bao giờ phản bội con.”
Hắn không nói gì, hằm hằm kéo cô lên phòng. Hắn lấy chiếc cà vặt trong tủ đồ trói hai tay Thanh Trà lại, treo ngược lên giá trao quần áo, để cô ở trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ, người hơi chúi về phía trước. Hàn Hứa Phong khóa chặt cửa ngoài để người khác không vào được.
“Bà Năm, mau đưa phu nhân về phòng nghỉ ngơi.” Hắn nghiêm giọng ra lệnh, cố ý để Hàn phu nhân nghe được, như một lời cảnh cáo bà không nên quản thêm chuyện của hắn nữa.
Cả ngày hôm nay Thanh Trà không ăn, không uống gì. Khóe miệng cô khô khốc, người không còn tí sức lực nào, hai cánh tay cô mỏi rời, cả người nóng ran, ngứa ngáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.