Chương 44: Thanh Trà thích hoa oải hương
Bé Con Say Xỉn
08/01/2021
Trần Vĩ chở Thanh Trà về Hàn gia, kết thúc chuyến đi đến cô nhi viện. Trong hai ngày ở đó, họ làm được rất nhiều việc có ích, cũng có rất nhiều chuyện vui. Thanh Trà còn chụp lại rất nhiều hình làm kỉ niệm đem về cho Hàn Hứa Phong xem.
"Trần Vĩ, Sam Tố, hai người về cẩn thận nhé."
"Được rồi, tạm biệt."
Linh Tuyết ra đến cổng đón cô, phụ cô xách một ít đồ.
"Thanh Trà, chị về rồi à."
"Ừ, chúng ta vào nhàkhoản
Thanh Trà vào đến phòng khách liền ngồi xuống ghê sofa uống một chén trà. Đi đường cả mấy tiếng đồng hồ khiến cô mệt rã rượi.
"Hàn phu nhân đang nghỉ ngơi à?" Cô hỏi Linh Tuyết.
"Phu nhân bà ấy bị ngất xỉu, hiện tại đang nằm tịnh dưỡng trong bệnh viện."
Thanh Trà buông chén trà xuống, sắc mặt lo lắng.
"Người có sao không? Chuyện xảy ra khi nào thế?"
"Là hôm chị vừa đi. Phu nhân cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng lắm, chị đừng lo lắng quá."
"Hứa Phong đâu? Anh ấy đi làm à."
"Không có, hình như là ở trong bệnh viện với phu nhân."
Linh Tuyết vừa nói xong thì Hàn Hứa Phong cũng vừa về, hắn bước vào trong phòng khách thì thấy Thanh Trà.
"Đã về rồi à, có mệt không?" Hắn ngồi xuống cạnh cô, khẽ hỏi han.
"Không có. Hứa Phong, anh đưa em đi đến bệnh viện thăm Hàn phu nhân được không?"
"Linh Tuyết nói cho em biết rồi à?"
Cô gật đầu.
"Vừa về thì nghỉ ngơi đi, chiều nay tôi đưa em vào đó. Bây giờ bà ấy cũng cần nghỉ ngơi mà."
Hàn Hứa Phong đưa cô lên phòng rồi vào thay đồ, sau đó liền đi đến Hàn thị giải quyết công việc. Cả ngày hôm qua hắn chưa được chợp mắt một lúc nào, cả người mệt mỏi.
Buổi chiều Hàn Hứa Phong đưa Thanh Trà đến gặp bà. Hàn phu nhân thấy cô tâm trạng liền vui vẻ hơn.
"Thanh Trà, con về rồi à. Đến đó có vui không?"
"Vui lắm ạ. Mấy đứa trẻ rất ngoan."
"Phu nhân, người thấy khỏe hơn chưa?" Thanh Trà nắm lấy tay bà, mới hai ngày ở viện mà cô thấy bà ốm đi rất nhiều.
"Ta khỏe rồi, con xem đi. Ta muốn ra viện nhưng nhất định chúng nó không cho. Ngày mai là sinh nhật ta rồi, chẳng lẽ lại ở trong bệnh viện, thế còn gì vui nữa." Hàn phu nhân than vãn. Bà muốn ra viện, Hàn Hứa Phong không đồng ý, Hạ Thư Yến lại càng nghe theo ý hắn. Nếu như có Thanh Trà thuyết phục thì có lẽ sẽ được.
"Hứa Phong, dù sao bệnh viện cũng không phải chỗ tốt lành gì. Hay là chúng ta đón Hàn phu nhân về để người tịnh dưỡng ở nhà, có được không?" Thanh Trà lên tiếng.
"Cũng được, nếu lát nữa bác sĩ khám không có vấn đề gì thì sáng mai sẽ làm giấy xuất viện." Hàn Hứa Phong liền dễ dãi đồng ý.
"Tốt quá." Hàn phu nhân mừng rỡ.
Thanh Trà ngồi nói chuyện với bà, Hàn Hứa Phong tranh thủ nằm trên ghế chợp mắt một lát. Đến tối thì hắn chở cô về.
"Hứa Phong, chúng ta đi mua quà cho Hàn phu nhân nhé."
"Bà ấy đâu thiếu gì, em cần gì phải bận lòng."
"Quan trọng là tấm lòng. Xem như anh là vì em đi, có được không?."
Hàn Hứa Phong lái xe đến trung tâm mua sắm, cô kéo hắn đi đủ các cửa hàng bán quần áo, đồ trang sức, giày dép..." Xem mãi vẫn chưa có cái nào ưng ý.
"Anh mau xem sợi dây chuyền này đi, có hợp với Hàn phu nhân không?"
"Tùy em đi." Hàn Hứa Phong không mấy hứng thú.
"Cái nào đẹp hơn, bên trái hay bên phải." Thanh Trà kéo kéo tay hắn, cô nhìn hắn nài nỉ.
"Bên trái đi." Hắn phán bừa.
Thanh Trà vui vẻ bảo nhân viên gói lại, Hàn Hứa Phong quẹt thẻ rồi ra về.
"Hứa Phong, chúng ta đi dạo phố một lát đi." Thanh Trà khoác tay hắn, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Con phố hoa lệ đã lên đèn, người người đi lại tập nập. Thanh Trà bây giờ mới có cảm giác cô với hắn như những cặp đôi bình thường, được làm những điều mình thích. Đáng tiếc có lẽ là cô tự đa tình, đến lúc hợp đồng kết thúc cô với hắn sẽ lại như hai người xa lạ.
"Đẹp quá." Thanh Trà chạy đến bên cửa hàng hoa nhỏ bên đường. Cô nhìn bó hoa oải hương sau lớp cửa kính không chớp mắt.
"Có thích không?"
"Thích lắm."
Hàn Hứa Phong liền mua cho cô. Rút kinh nghiệm từ hôm đi chợ, hắn đã mang sẵn một ít tiền lẻ trong người.
Thanh Trà ôm bó hoa trên tay, thỉnh thoảng cúi xuống ngửi hương thơm của nó.
"Thích đến vậy à?"
"Vâng." Cô nhìn hắn cười thật tươi.
"Em luôn ấp ủ ước mơ sau này nhất định phải đến một cánh đồng hoa oải hương thật rộng lớn để thỏa sức ngắm."
Hàn Hứa Phong khẽ gật đầu, hắn nắm lấy tay cô, đi dọc theo con phố lấp lánh ánh đèn. Lòng hắn thấy thật bình yên, hắn chỉ muốn thời gian bây giờ dừng lại để hai người họ chìm mãi trong khoảnh khắc này.
"Trần Vĩ, Sam Tố, hai người về cẩn thận nhé."
"Được rồi, tạm biệt."
Linh Tuyết ra đến cổng đón cô, phụ cô xách một ít đồ.
"Thanh Trà, chị về rồi à."
"Ừ, chúng ta vào nhàkhoản
Thanh Trà vào đến phòng khách liền ngồi xuống ghê sofa uống một chén trà. Đi đường cả mấy tiếng đồng hồ khiến cô mệt rã rượi.
"Hàn phu nhân đang nghỉ ngơi à?" Cô hỏi Linh Tuyết.
"Phu nhân bà ấy bị ngất xỉu, hiện tại đang nằm tịnh dưỡng trong bệnh viện."
Thanh Trà buông chén trà xuống, sắc mặt lo lắng.
"Người có sao không? Chuyện xảy ra khi nào thế?"
"Là hôm chị vừa đi. Phu nhân cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng lắm, chị đừng lo lắng quá."
"Hứa Phong đâu? Anh ấy đi làm à."
"Không có, hình như là ở trong bệnh viện với phu nhân."
Linh Tuyết vừa nói xong thì Hàn Hứa Phong cũng vừa về, hắn bước vào trong phòng khách thì thấy Thanh Trà.
"Đã về rồi à, có mệt không?" Hắn ngồi xuống cạnh cô, khẽ hỏi han.
"Không có. Hứa Phong, anh đưa em đi đến bệnh viện thăm Hàn phu nhân được không?"
"Linh Tuyết nói cho em biết rồi à?"
Cô gật đầu.
"Vừa về thì nghỉ ngơi đi, chiều nay tôi đưa em vào đó. Bây giờ bà ấy cũng cần nghỉ ngơi mà."
Hàn Hứa Phong đưa cô lên phòng rồi vào thay đồ, sau đó liền đi đến Hàn thị giải quyết công việc. Cả ngày hôm qua hắn chưa được chợp mắt một lúc nào, cả người mệt mỏi.
Buổi chiều Hàn Hứa Phong đưa Thanh Trà đến gặp bà. Hàn phu nhân thấy cô tâm trạng liền vui vẻ hơn.
"Thanh Trà, con về rồi à. Đến đó có vui không?"
"Vui lắm ạ. Mấy đứa trẻ rất ngoan."
"Phu nhân, người thấy khỏe hơn chưa?" Thanh Trà nắm lấy tay bà, mới hai ngày ở viện mà cô thấy bà ốm đi rất nhiều.
"Ta khỏe rồi, con xem đi. Ta muốn ra viện nhưng nhất định chúng nó không cho. Ngày mai là sinh nhật ta rồi, chẳng lẽ lại ở trong bệnh viện, thế còn gì vui nữa." Hàn phu nhân than vãn. Bà muốn ra viện, Hàn Hứa Phong không đồng ý, Hạ Thư Yến lại càng nghe theo ý hắn. Nếu như có Thanh Trà thuyết phục thì có lẽ sẽ được.
"Hứa Phong, dù sao bệnh viện cũng không phải chỗ tốt lành gì. Hay là chúng ta đón Hàn phu nhân về để người tịnh dưỡng ở nhà, có được không?" Thanh Trà lên tiếng.
"Cũng được, nếu lát nữa bác sĩ khám không có vấn đề gì thì sáng mai sẽ làm giấy xuất viện." Hàn Hứa Phong liền dễ dãi đồng ý.
"Tốt quá." Hàn phu nhân mừng rỡ.
Thanh Trà ngồi nói chuyện với bà, Hàn Hứa Phong tranh thủ nằm trên ghế chợp mắt một lát. Đến tối thì hắn chở cô về.
"Hứa Phong, chúng ta đi mua quà cho Hàn phu nhân nhé."
"Bà ấy đâu thiếu gì, em cần gì phải bận lòng."
"Quan trọng là tấm lòng. Xem như anh là vì em đi, có được không?."
Hàn Hứa Phong lái xe đến trung tâm mua sắm, cô kéo hắn đi đủ các cửa hàng bán quần áo, đồ trang sức, giày dép..." Xem mãi vẫn chưa có cái nào ưng ý.
"Anh mau xem sợi dây chuyền này đi, có hợp với Hàn phu nhân không?"
"Tùy em đi." Hàn Hứa Phong không mấy hứng thú.
"Cái nào đẹp hơn, bên trái hay bên phải." Thanh Trà kéo kéo tay hắn, cô nhìn hắn nài nỉ.
"Bên trái đi." Hắn phán bừa.
Thanh Trà vui vẻ bảo nhân viên gói lại, Hàn Hứa Phong quẹt thẻ rồi ra về.
"Hứa Phong, chúng ta đi dạo phố một lát đi." Thanh Trà khoác tay hắn, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Con phố hoa lệ đã lên đèn, người người đi lại tập nập. Thanh Trà bây giờ mới có cảm giác cô với hắn như những cặp đôi bình thường, được làm những điều mình thích. Đáng tiếc có lẽ là cô tự đa tình, đến lúc hợp đồng kết thúc cô với hắn sẽ lại như hai người xa lạ.
"Đẹp quá." Thanh Trà chạy đến bên cửa hàng hoa nhỏ bên đường. Cô nhìn bó hoa oải hương sau lớp cửa kính không chớp mắt.
"Có thích không?"
"Thích lắm."
Hàn Hứa Phong liền mua cho cô. Rút kinh nghiệm từ hôm đi chợ, hắn đã mang sẵn một ít tiền lẻ trong người.
Thanh Trà ôm bó hoa trên tay, thỉnh thoảng cúi xuống ngửi hương thơm của nó.
"Thích đến vậy à?"
"Vâng." Cô nhìn hắn cười thật tươi.
"Em luôn ấp ủ ước mơ sau này nhất định phải đến một cánh đồng hoa oải hương thật rộng lớn để thỏa sức ngắm."
Hàn Hứa Phong khẽ gật đầu, hắn nắm lấy tay cô, đi dọc theo con phố lấp lánh ánh đèn. Lòng hắn thấy thật bình yên, hắn chỉ muốn thời gian bây giờ dừng lại để hai người họ chìm mãi trong khoảnh khắc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.