Chương 41: Đưa đò
Đường Tửu Khanh
14/02/2022
Tám giờ sáng, Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên đúng giờ ngồi trong phòng điều tra của cục Thanh tra.
“Các cậu tới sớm thế,” Phác Lận ngồi xuống, lúc chỉnh lại nhiệt độ phòng thì hỏi thêm, “ăn sáng hết chưa?”
“Rồi,” Thời Sơn Diên liếc nhìn tài liệu của Lưu Thần, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà than một câu, “dậy sớm lắm.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm gục mặt xuống bàn ngủ, bơ luôn trao đổi giữa hai người kia. Hôm nay cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng, một cánh tay dựng thẳng lên che mặt, ngăn cách mình vô cùng kín kẽ với bên ngoài.
“Cậu Yến không được nghỉ ngơi tốt sao?” Giác nhỏ nhẹ hỏi khẽ.
Yến Quân Tầm không lên tiếng, dường như đã ngủ rồi.
Phòng điều tra chìm vào yên lặng, một lúc lâu sau, Khương Liễm đẩy cửa bước vào. Anh để tài liệu xuống bàn rồi nói với bọn họ: “Lưu Thần đến rồi.”
“Chào buổi sáng các vị,” Lưu Thần bước vào, vẻ mặt tươi cười. Hôm nay hắn vẫn thắt cà vạt, giày da đánh bóng loáng, nom rõ là kiểu cách. Hắn theo Khương Liễm ra hiệu ngồi xuống ghế, nói rất lịch sự: “Cảm ơn, cảm ơn.”
“Chẳng dễ gì mời được anh,” cánh tay Khương Liễm gác lên tay dựa của ghế ngồi, “còn phải đặt lịch trước nữa chứ.”
“Dạo này tôi được mời phỏng vấn nhiều lắm, ngại quá,” Lưu Thần chỉnh áo khoác của bộ âu phục, ánh mắt tự nhiên liếc qua bọn họ tìm chuyên viên lập hồ sơ. Hắn dùng ánh mắt chẳng hề giấu giếm nỗi hiếu kỳ để hỏi: “Không biết vị nào là người lập hồ sơ nhỉ?”
Yến Quân Tầm chẳng phản ứng lại Lưu Thần. Bả vai gầy gò của cậu khuất sau chỗ ngồi, tiếng hít thở đều đặn chôn trong cánh tay, ra chiều ngủ ngon lắm.
“Anh nghĩ là ai?” Thời Sơn Diên khép tập hồ sơ lại, chống tay nhìn Lưu Thần.
Lưu Thần nhìn về phía Thời Sơn Diên. Vừa bước vào cửa hắn đã chú ý đến Thời Sơn Diên rồi, vậy mà giờ lại tỏ vẻ bất ngờ lắm. Hắn nói: “Là anh à. Hôm qua rất vui được nói chuyện với anh, tôi vẫn luôn rất tò mò về anh, còn muốn phỏng vấn anh một kỳ nữa. Nhưng mà anh biết đấy, chúng ta vẫn còn chút hiểu lầm chưa được giải quyết.”
Lưu Thần nắm chặt tay bày ra tư thế muốn phỏng vấn, có vẻ không hề để tâm đến việc hôm qua vừa bị chửi tơi bời, nói chuyện rõ là nhẹ nhàng. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Vụ án này, hoặc là vụ Trần Tú Liên, chỉ cần là chuyện tôi biết thì sẽ luôn hợp tác trả lời.”
“Ngày hôm nay đến không phải là để thẩm vấn,” Khương Liễm đẩy kính mắt thấp xuống, nói giọng vô cảm, “chỉ là điều tra đơn giản thôi. Phác Lận, bắt đầu từ cậu đi.”
“Được.” Màn hình bên cạnh Phác Lận sáng lên, trên đó đều là thông tin về Lưu Thần đã được Giác chỉnh sửa lại. Anh sờ nắn cây bút trong tay, hết mở nắp rồi lại đóng, hỏi: “Anh quen Trần Tú Liên không?”
“Không quen. Trước vụ bắt cóc kia tôi chẳng hề có liên hệ gì với Trần Tú Liên cả, có lẽ cô ta từng đọc tin của tôi, hoặc là độc giả trung thành của tôi cũng nên, nhưng thực sự là tôi không quen biết cô ta. Nếu các anh xem chuyên mục của tôi thì cũng biết tôi rất được độc giả yêu quý đấy, cái kiểu người đọc cuồng nhiệt cực đoan thế này—” Lưu Thần có vẻ đến khổ vì độ nổi tiếng của mình, “tôi cũng thường khuyên bọn họ làm gì thì cũng phải cân nhắc đã, nhưng tôi nghĩ mãi mà chẳng hiểu sao cô ấy lại muốn tìm tôi, tôi có từng xâm hại tình dục ai đâu.”
Thời Sơn Diên vẫn luôn nhìn hắn, nghe đến đây thì không khỏi cười nói: “Anh đúng là hoa tiêu của khu Đình Bạc ấy nhỉ.”
“Dù mấy cuộc tranh luận liên quan đến tôi thường rất cực đoan, nhưng tôi thề, bản thân tôi chưa từng vi phạm pháp luật.” Lưu Thần hơi nâng tay, cứ như chỉ cần làm vậy là có thể chứng minh hắn đang nói sự thực, “Cục Thanh tra các anh ở khu Đình Bạc, ở cái thế giới này, mở ra ‘Thời đại hệ thống’. Tôi nói một câu thật lòng chứ, là chính các anh đang khiến bộ máy Thanh tra dần mất đi tác dụng chứ còn ai vào đây. Chẳng lẽ thế giới này không cần một người như tôi sao? Dù tôi và các anh thường hay xảy ra bất đồng, nhưng quan hệ giữa chúng ta là quan hệ cộng sinh. Trừ khi có một ngày hệ thống thực sự có thể thống trị thế giới, còn loài người thì diệt vong. Nếu không thì dù không phải tôi, cũng sẽ có một ‘Lưu Thần’ khác lên tiếng vì nhóm người yếu thế hơn. Lạc đề rồi, dù sao tôi cũng không có quan hệ gì với Trần Tú Liên cả, chuyện ấy các anh có thể nhờ cô ‘Giác’ đây xác nhận, tôi nghe nói nó là cơ sở dữ liệu thông tin xuất sắc nhất khu Đình Bạc.”
Lưu Thần cần phải nói, đây là cần câu cơm của hắn. Hắn những muốn nhờ tất thảy ngôn ngữ để bộc bạch nỗi lòng của mình, chứng minh mình là một người tốt đúng nghĩa điển hình. Nhưng đồng thời hắn cũng biết rõ mình muốn làm gì, vô cùng rõ ràng mình muốn làm gì, nói với hắn chỉ là thủ đoạn.
Giác khách khí trả lời: “Cảm ơn lời khen của anh, nhưng anh cần thuật lại các chi tiết liên quan đến vụ bắt cóc một lần nữa.”
“Không vấn đề gì,” mỗi động tác của Lưu Thần đều tỏ rõ ý phối hợp, “lúc ấy là đầu tuần, tôi đang nghỉ ngơi trong nhà mình, sau đó tôi có gọi nhân viên quét dọn. Cô ấy, cô Trần Tú Liên kia ấy, cô ấy đeo khẩu trang bước vào, tôi còn tưởng là nhân viên quét dọn, ai mà ngờ cổ lại tấn công tôi.”
Yến Quân Tầm không biết đã dậy từ khi nào, cậu gối đầu lên cánh tay, im lặng nhìn Lưu Thần đăm đăm, phải gọi là vô cùng chăm chú. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Tôi nhớ cổ có mang máy liên lạc, là đồ secondhand trong chợ đồ cũ.” Những ngón tay đang nắm chặt của Lưu Thần hơi nới lỏng, dù hắn vẫn tỏ ra tự nhiên nhưng đây rõ là tín hiệu cơ thể đang cố gắng thả lỏng hết sức.
Nhớ về Trần Tú Liên rõ là không hề thoải mái như vẻ ngoài.
Bảng đen trong đầu Yến Quân Tầm lại vang lên tiếng viết chữ “loạt soạt”.
Gần đây tên khốn này toàn mơ về vụ bắt cóc kia, hắn nhớ kỹ tất cả mọi chi tiết nhưng lại cố ý nói mơ hồ, muốn xóa sạch vẻ chật vật của mình.
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Cậu vẽ một nét gạch chéo lên hai chữ “Lưu Thần”, cậu không có nhu cầu muốn nghiên cứu bóng ma trong nội tâm Lưu Thần.
“Cô ta đẩy tôi ngã xuống đất, là phụ nữ nhưng cô ta khỏe phi thường.”
Rõ ràng.
Yến Quân Tầm có hơi mất kiên nhẫn nghĩ.
Cô ta cũng chẳng tìm mày để tán gẫu.
“Lúc sắp ngất đi tôi có cảm giác cô ra đang cãi nhau với ai đó. Sau đó các anh cũng xác nhận đầu óc cô ta không bình thường rồi đấy. Tôi cho rằng lúc đầu cô ta muốn giết tôi, nhưng giữa chừng lại đổi ý, muốn mượn sức ảnh hưởng của tôi để làm lớn chuyện.”
Thằng khốn này lại nói tào lao rồi.
Yến Quân Tầm vẽ lung tung lên bảng đen, kéo nét phấn màu trắng thật dài. Trạng thái hôm nay của cậu giống như chỉ có một nửa là đang làm việc. Nhưng cậu cũng không cố ý, cậu nhất định phải kiềm chế suy nghĩ của mình không cho chúng lang thang sang phương khác.
“Livestream đã làm nổi lên làn sóng dư luận thế nào các anh cũng thấy rồi, đây là một bảo chứng truyền thông đáng kinh ngạc. Trần Tú Liên nhảy xuống ngay trước mắt chúng ta.” Lưu Thần cảm thán. “Nhìn chấn động cỡ nào chứ. Cô ấy đã khiến công chúng phải ngẫm lại. Tôi đã nói với các anh từ sớm rồi, cục Thanh tra muốn vãn hồi danh tiếng thì phải cần vụ án thế này, chúng ta hợp tác là cách tốt nhất.”
Ngu xuẩn.
Phác Lận thầm nghĩ trong lòng. Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi đóng nắp bút lại, đã hiểu cái hình tượng con người của truyền thông nhiệt tình năng động mà Lưu Thần tạo ra này là cái kiểu gì rồi. Sau anh nói: “Ừm. Sao mà anh vừa kết thúc vụ Trần Tú Liên đã dính ngay vào một vụ án khác thế? Nói về cú điện thoại ngày hôm qua xem.”
“Sau khi Trần Tú Liên nhảy lầu thì có người nhắn tin với tôi, không giống mấy tin trên trang chủ tôi đâu, tin tức lần này đến từ phòng chat…”
Phòng chat, con mẹ nó lại là phòng chat.
“Tôi thích thử nghiệm mà, chỉ cần có người cho tôi thông tin thì tôi đều muốn thử xem là thật hay giả,” Lưu Thần mở tay ra, “cũng được đấy chứ, tôi câu được cho các anh một gã hung thủ thực sự còn gì. Hôm qua lúc nói chuyện tôi còn nghi ngờ nhưng hôm nay tôi chắc chắn rồi, đến cả người lập hồ sơ còn chịu ngồi đây nghe tôi nói nhảm, vậy là người trong điện thoại hôm qua chính là hung thủ hàng thật giá thật đúng không? Các anh cần thông tin về gã, phải không?”
“Ghê thật,” Phác Lận hùa theo, “vậy anh có thể cung cấp cho chúng tôi thông tin gì?”
“Số hiệu của gã, tên gã trong phòng chat của tôi là ‘Thuyền đưa đò’,” Lưu Thần cười với Thời Sơn Diên, “cậu còn nhớ gã không, chuyên viên? Gã đã gọi điện thoại cho cậu đấy.”
Yến Quân Tầm bẻ gẫy viên phấn, ngẩng đầu trước tấm bảng đen. Cậu nhớ rõ, đương nhiên là cậu nhớ rõ gã rồi. Cái đêm Lưu Thần đưa người lập hồ sơ ra ngoài sáng kia, có một thằng khùng đã gọi điện thoại đến, còn tấn công hệ thống của cậu.
Nhưng đó không phải gã điên sao?
“Vậy sao,” Thời Sơn Diên nghĩ ngợi một hồi, “cho tôi xác nhận lại chút nhé, ý anh là hung thủ lần này cũng chính là tên biến thái đã chụp lén tôi?” cuối cùng hắn cũng nhớ ra, ngón tay cách thành ghế gõ nhẹ Yến Quân Tầm, “à… Vậy tôi cũng hơi sợ thật.”
Lưng Yến Quân Tầm có một phản ứng là lạ, như là bị một cái vòi nhỏ chọc vào. Chẳng cần quay đầu lại cậu cũng biết, trên ngón tay Thời Sơn Diên vẫn còn đang quấn cái băng cá nhân mà gấu trúc đã tặng.
“Các cậu tới sớm thế,” Phác Lận ngồi xuống, lúc chỉnh lại nhiệt độ phòng thì hỏi thêm, “ăn sáng hết chưa?”
“Rồi,” Thời Sơn Diên liếc nhìn tài liệu của Lưu Thần, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà than một câu, “dậy sớm lắm.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm gục mặt xuống bàn ngủ, bơ luôn trao đổi giữa hai người kia. Hôm nay cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng, một cánh tay dựng thẳng lên che mặt, ngăn cách mình vô cùng kín kẽ với bên ngoài.
“Cậu Yến không được nghỉ ngơi tốt sao?” Giác nhỏ nhẹ hỏi khẽ.
Yến Quân Tầm không lên tiếng, dường như đã ngủ rồi.
Phòng điều tra chìm vào yên lặng, một lúc lâu sau, Khương Liễm đẩy cửa bước vào. Anh để tài liệu xuống bàn rồi nói với bọn họ: “Lưu Thần đến rồi.”
“Chào buổi sáng các vị,” Lưu Thần bước vào, vẻ mặt tươi cười. Hôm nay hắn vẫn thắt cà vạt, giày da đánh bóng loáng, nom rõ là kiểu cách. Hắn theo Khương Liễm ra hiệu ngồi xuống ghế, nói rất lịch sự: “Cảm ơn, cảm ơn.”
“Chẳng dễ gì mời được anh,” cánh tay Khương Liễm gác lên tay dựa của ghế ngồi, “còn phải đặt lịch trước nữa chứ.”
“Dạo này tôi được mời phỏng vấn nhiều lắm, ngại quá,” Lưu Thần chỉnh áo khoác của bộ âu phục, ánh mắt tự nhiên liếc qua bọn họ tìm chuyên viên lập hồ sơ. Hắn dùng ánh mắt chẳng hề giấu giếm nỗi hiếu kỳ để hỏi: “Không biết vị nào là người lập hồ sơ nhỉ?”
Yến Quân Tầm chẳng phản ứng lại Lưu Thần. Bả vai gầy gò của cậu khuất sau chỗ ngồi, tiếng hít thở đều đặn chôn trong cánh tay, ra chiều ngủ ngon lắm.
“Anh nghĩ là ai?” Thời Sơn Diên khép tập hồ sơ lại, chống tay nhìn Lưu Thần.
Lưu Thần nhìn về phía Thời Sơn Diên. Vừa bước vào cửa hắn đã chú ý đến Thời Sơn Diên rồi, vậy mà giờ lại tỏ vẻ bất ngờ lắm. Hắn nói: “Là anh à. Hôm qua rất vui được nói chuyện với anh, tôi vẫn luôn rất tò mò về anh, còn muốn phỏng vấn anh một kỳ nữa. Nhưng mà anh biết đấy, chúng ta vẫn còn chút hiểu lầm chưa được giải quyết.”
Lưu Thần nắm chặt tay bày ra tư thế muốn phỏng vấn, có vẻ không hề để tâm đến việc hôm qua vừa bị chửi tơi bời, nói chuyện rõ là nhẹ nhàng. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Vụ án này, hoặc là vụ Trần Tú Liên, chỉ cần là chuyện tôi biết thì sẽ luôn hợp tác trả lời.”
“Ngày hôm nay đến không phải là để thẩm vấn,” Khương Liễm đẩy kính mắt thấp xuống, nói giọng vô cảm, “chỉ là điều tra đơn giản thôi. Phác Lận, bắt đầu từ cậu đi.”
“Được.” Màn hình bên cạnh Phác Lận sáng lên, trên đó đều là thông tin về Lưu Thần đã được Giác chỉnh sửa lại. Anh sờ nắn cây bút trong tay, hết mở nắp rồi lại đóng, hỏi: “Anh quen Trần Tú Liên không?”
“Không quen. Trước vụ bắt cóc kia tôi chẳng hề có liên hệ gì với Trần Tú Liên cả, có lẽ cô ta từng đọc tin của tôi, hoặc là độc giả trung thành của tôi cũng nên, nhưng thực sự là tôi không quen biết cô ta. Nếu các anh xem chuyên mục của tôi thì cũng biết tôi rất được độc giả yêu quý đấy, cái kiểu người đọc cuồng nhiệt cực đoan thế này—” Lưu Thần có vẻ đến khổ vì độ nổi tiếng của mình, “tôi cũng thường khuyên bọn họ làm gì thì cũng phải cân nhắc đã, nhưng tôi nghĩ mãi mà chẳng hiểu sao cô ấy lại muốn tìm tôi, tôi có từng xâm hại tình dục ai đâu.”
Thời Sơn Diên vẫn luôn nhìn hắn, nghe đến đây thì không khỏi cười nói: “Anh đúng là hoa tiêu của khu Đình Bạc ấy nhỉ.”
“Dù mấy cuộc tranh luận liên quan đến tôi thường rất cực đoan, nhưng tôi thề, bản thân tôi chưa từng vi phạm pháp luật.” Lưu Thần hơi nâng tay, cứ như chỉ cần làm vậy là có thể chứng minh hắn đang nói sự thực, “Cục Thanh tra các anh ở khu Đình Bạc, ở cái thế giới này, mở ra ‘Thời đại hệ thống’. Tôi nói một câu thật lòng chứ, là chính các anh đang khiến bộ máy Thanh tra dần mất đi tác dụng chứ còn ai vào đây. Chẳng lẽ thế giới này không cần một người như tôi sao? Dù tôi và các anh thường hay xảy ra bất đồng, nhưng quan hệ giữa chúng ta là quan hệ cộng sinh. Trừ khi có một ngày hệ thống thực sự có thể thống trị thế giới, còn loài người thì diệt vong. Nếu không thì dù không phải tôi, cũng sẽ có một ‘Lưu Thần’ khác lên tiếng vì nhóm người yếu thế hơn. Lạc đề rồi, dù sao tôi cũng không có quan hệ gì với Trần Tú Liên cả, chuyện ấy các anh có thể nhờ cô ‘Giác’ đây xác nhận, tôi nghe nói nó là cơ sở dữ liệu thông tin xuất sắc nhất khu Đình Bạc.”
Lưu Thần cần phải nói, đây là cần câu cơm của hắn. Hắn những muốn nhờ tất thảy ngôn ngữ để bộc bạch nỗi lòng của mình, chứng minh mình là một người tốt đúng nghĩa điển hình. Nhưng đồng thời hắn cũng biết rõ mình muốn làm gì, vô cùng rõ ràng mình muốn làm gì, nói với hắn chỉ là thủ đoạn.
Giác khách khí trả lời: “Cảm ơn lời khen của anh, nhưng anh cần thuật lại các chi tiết liên quan đến vụ bắt cóc một lần nữa.”
“Không vấn đề gì,” mỗi động tác của Lưu Thần đều tỏ rõ ý phối hợp, “lúc ấy là đầu tuần, tôi đang nghỉ ngơi trong nhà mình, sau đó tôi có gọi nhân viên quét dọn. Cô ấy, cô Trần Tú Liên kia ấy, cô ấy đeo khẩu trang bước vào, tôi còn tưởng là nhân viên quét dọn, ai mà ngờ cổ lại tấn công tôi.”
Yến Quân Tầm không biết đã dậy từ khi nào, cậu gối đầu lên cánh tay, im lặng nhìn Lưu Thần đăm đăm, phải gọi là vô cùng chăm chú. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Tôi nhớ cổ có mang máy liên lạc, là đồ secondhand trong chợ đồ cũ.” Những ngón tay đang nắm chặt của Lưu Thần hơi nới lỏng, dù hắn vẫn tỏ ra tự nhiên nhưng đây rõ là tín hiệu cơ thể đang cố gắng thả lỏng hết sức.
Nhớ về Trần Tú Liên rõ là không hề thoải mái như vẻ ngoài.
Bảng đen trong đầu Yến Quân Tầm lại vang lên tiếng viết chữ “loạt soạt”.
Gần đây tên khốn này toàn mơ về vụ bắt cóc kia, hắn nhớ kỹ tất cả mọi chi tiết nhưng lại cố ý nói mơ hồ, muốn xóa sạch vẻ chật vật của mình.
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Cậu vẽ một nét gạch chéo lên hai chữ “Lưu Thần”, cậu không có nhu cầu muốn nghiên cứu bóng ma trong nội tâm Lưu Thần.
“Cô ta đẩy tôi ngã xuống đất, là phụ nữ nhưng cô ta khỏe phi thường.”
Rõ ràng.
Yến Quân Tầm có hơi mất kiên nhẫn nghĩ.
Cô ta cũng chẳng tìm mày để tán gẫu.
“Lúc sắp ngất đi tôi có cảm giác cô ra đang cãi nhau với ai đó. Sau đó các anh cũng xác nhận đầu óc cô ta không bình thường rồi đấy. Tôi cho rằng lúc đầu cô ta muốn giết tôi, nhưng giữa chừng lại đổi ý, muốn mượn sức ảnh hưởng của tôi để làm lớn chuyện.”
Thằng khốn này lại nói tào lao rồi.
Yến Quân Tầm vẽ lung tung lên bảng đen, kéo nét phấn màu trắng thật dài. Trạng thái hôm nay của cậu giống như chỉ có một nửa là đang làm việc. Nhưng cậu cũng không cố ý, cậu nhất định phải kiềm chế suy nghĩ của mình không cho chúng lang thang sang phương khác.
“Livestream đã làm nổi lên làn sóng dư luận thế nào các anh cũng thấy rồi, đây là một bảo chứng truyền thông đáng kinh ngạc. Trần Tú Liên nhảy xuống ngay trước mắt chúng ta.” Lưu Thần cảm thán. “Nhìn chấn động cỡ nào chứ. Cô ấy đã khiến công chúng phải ngẫm lại. Tôi đã nói với các anh từ sớm rồi, cục Thanh tra muốn vãn hồi danh tiếng thì phải cần vụ án thế này, chúng ta hợp tác là cách tốt nhất.”
Ngu xuẩn.
Phác Lận thầm nghĩ trong lòng. Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi đóng nắp bút lại, đã hiểu cái hình tượng con người của truyền thông nhiệt tình năng động mà Lưu Thần tạo ra này là cái kiểu gì rồi. Sau anh nói: “Ừm. Sao mà anh vừa kết thúc vụ Trần Tú Liên đã dính ngay vào một vụ án khác thế? Nói về cú điện thoại ngày hôm qua xem.”
“Sau khi Trần Tú Liên nhảy lầu thì có người nhắn tin với tôi, không giống mấy tin trên trang chủ tôi đâu, tin tức lần này đến từ phòng chat…”
Phòng chat, con mẹ nó lại là phòng chat.
“Tôi thích thử nghiệm mà, chỉ cần có người cho tôi thông tin thì tôi đều muốn thử xem là thật hay giả,” Lưu Thần mở tay ra, “cũng được đấy chứ, tôi câu được cho các anh một gã hung thủ thực sự còn gì. Hôm qua lúc nói chuyện tôi còn nghi ngờ nhưng hôm nay tôi chắc chắn rồi, đến cả người lập hồ sơ còn chịu ngồi đây nghe tôi nói nhảm, vậy là người trong điện thoại hôm qua chính là hung thủ hàng thật giá thật đúng không? Các anh cần thông tin về gã, phải không?”
“Ghê thật,” Phác Lận hùa theo, “vậy anh có thể cung cấp cho chúng tôi thông tin gì?”
“Số hiệu của gã, tên gã trong phòng chat của tôi là ‘Thuyền đưa đò’,” Lưu Thần cười với Thời Sơn Diên, “cậu còn nhớ gã không, chuyên viên? Gã đã gọi điện thoại cho cậu đấy.”
Yến Quân Tầm bẻ gẫy viên phấn, ngẩng đầu trước tấm bảng đen. Cậu nhớ rõ, đương nhiên là cậu nhớ rõ gã rồi. Cái đêm Lưu Thần đưa người lập hồ sơ ra ngoài sáng kia, có một thằng khùng đã gọi điện thoại đến, còn tấn công hệ thống của cậu.
Nhưng đó không phải gã điên sao?
“Vậy sao,” Thời Sơn Diên nghĩ ngợi một hồi, “cho tôi xác nhận lại chút nhé, ý anh là hung thủ lần này cũng chính là tên biến thái đã chụp lén tôi?” cuối cùng hắn cũng nhớ ra, ngón tay cách thành ghế gõ nhẹ Yến Quân Tầm, “à… Vậy tôi cũng hơi sợ thật.”
Lưng Yến Quân Tầm có một phản ứng là lạ, như là bị một cái vòi nhỏ chọc vào. Chẳng cần quay đầu lại cậu cũng biết, trên ngón tay Thời Sơn Diên vẫn còn đang quấn cái băng cá nhân mà gấu trúc đã tặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.