Chương 11: Hứng thú
Đường Tửu Khanh
12/02/2022
Khương Liễm cầm túi giấy bước vào văn phòng, bên trong đã có Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên. Anh ta chào Yến Quân Tầm, thấy Thời Sơn Diên đang ngắm mấy cành tường vi ảo mình nuôi trong tường kính.
“Nghe nói là sản phẩm mới ở khu Quang Đồng đấy,” Khương Liễm dời một cái ghế qua rồi ngồi xuống, “nếu cậu thích thì tôi có thể đòi bọn họ một chậu giúp cậu.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Thời Sơn Diên uể oải gõ vách kính, hỏi: “Rồi tôi nuôi trong bồn cầu hả?”
“Thế cũng… được.” Khương Liễm ho khan hai tiếng, chủ động bỏ qua đề tài này. Anh ta quay sang nhìn Yến Quân Tầm: “Có cả tin tốt lẫn tin xấu đây.”
Yến Quân Tầm cắn cây kẹo mút nhỏ, nói: “Anh không tìm được người.”
“Đúng vậy,” Khương Liễm lấy tấm ảnh gia đình bọc trong túi bóng bảo vệ bên trong túi giấy ra để lên bàn làm việc, “tấm hình này quả thực có vân tay của người khác ngoài Hoắc Khánh Quân, nhưng mà sau khi đối chiếu với kho số liệu trong khu vực thì lại không tìm thấy đối tượng phù hợp. Chúng tôi lại so sánh với ghi chép người ra vào chung cư Phổ Lợi và dữ liệu về nhân viên các xí nghiệp liên quan cũng không tìm thấy người tương ứng. Thực tế là, trước mắt không có chứng cứ có thể chứng minh đây là vân tay của hung thủ.”
Kho dữ liệu của Đình Bạc đến mấy năm gần đây nhờ cục Thanh tra khởi xướng mới bắt đầu thành lập, trước kia trong khu vực có rất nhiều nhà máy gia công sắt thép nhỏ ẩn nấp, không muốn bị sờ gáy nên đều có ý thức tránh bị nhập thông tin, thành thử kho dữ liệu mãi chẳng đầy đủ.
“Nhưng mà cô ta đã có xe thì nhất định sẽ phải để lại dấu vết ở vài nơi.” Khương Liễm đẩy kính mắt thấp xuống, “Cậu cảm thấy cô ta sẽ phanh thây ở chỗ nào?”
“Gần nhà,” Yến Quân Tầm ném que kẹo vào thùng rác, “hoặc là ngay trong nhà.”
“Vậy cô ta phải có nhà,” Khương Liễm suy nghĩ, “lại còn phải sống một mình.”
“Như thế nào mới gọi là sống một mình?” Thời Sơn Diên đang đứng sát vào tường kính ngắm hoa tường vi, hắn không quay đầu nhìn bọn họ, chỉ duỗi hai ngón tay gõ huyệt thái dương của mình, “có người sống cùng trong này thì sao?”
“Ở một mình thôi.” Khương Liễm định lấy Yến Quân Tầm làm ví dụ, nhưng lại nghĩ đến Panda nên đành thôi. Anh nói tiếp: “Cậu có thu hoạch được gì trong nhà Hoắc Khánh Quân không?”
“Một thầy giáo toán đang chuẩn bị tự học luật.” Yến Quân Tầm không muốn nhớ lại gian phòng kia, nhưng cậu lại thấy tấm ảnh trên bàn.
Tấm ảnh đã rất cũ rồi, bốn góc ố vàng cả. Trên ảnh Hoắc Khánh Quân không gầy gò như trong hồ sơ, y bế đứa con mới mấy tuổi, tay quàng vai vợ ngồi trên bãi cỏ, nhìn ống kính cười vô cùng hạnh phúc.
Lúc đó bọn họ đang đi dã ngoại, có lẽ là ngày kỷ niệm gì đó, Hoắc Khánh Quân còn đặc biệt mời thợ đến quay phim chụp ảnh. Người thợ ảnh kia chụp khá đẹp, trong ảnh bọn họ nhìn có vẻ hạnh phúc mỹ mãn, có thể dùng làm ảnh tuyên truyền gia đình kiểu mẫu.
“Các anh gọi cho vợ ông ta chưa?”
“Vợ Hoắc Khánh Quân hả?” Khương Liễm đưa mắt về phía tấm ảnh gia đình, “… không liên lạc được với cô ấy.”
Yến Quân Tầm nhìn tấm ảnh bắt đầu thả hồn lên mây, cậu không muốn quá để tâm đến tấm hình này, nhưng lại không thể ngừng liên tưởng từ nó.
Lúc hung thủ bắt chuyện với Hoắc Khánh Quân cũng đã từng thấy bức hình này, cô ta cởi găng tay, giơ tấm ảnh lên trước mắt để ngắm. Hoắc Khánh Quân hẳn đã rất vui, cuối cùng cũng có người chịu tán gẫu với y, dù cho đây chỉ là một người xa hạ.
Cô ta có cảm nhận được gì không? Một gã đàn ông đáng thương đang chống cự. Hoắc Khánh Quân nhìn chán nản như vậy, cho dù y có cố gắng sắp xếp lại cuộc sống của mình thì từ bên trong vẫn tản ra mùi ẩm mốc, đó là nỗi tang thương không thể nào che giấu được.
Hung thủ trả tấm ảnh lại cho Hoắc Khánh Quân, cô ta lại dùng ánh mắt dò xét của mình để đánh giá y một lần nữa. Trong tấm ảnh đó cô ta không thấy được hạnh phúc, cô ta chỉ nhìn thấy Hoắc Khánh Quân được miêu tả trong bài báo của Lưu Thần.
Cô ta hẳn rất hưởng thụ quá trình này, hành vi ấy khiến cô ta cảm giác như mình đang thống trị một vương quốc nhỏ bé mà thần bí. Cô ta tự do tuyển chọn đối tượng để xử quyết rồi thi hành hình phạt với bọn họ, tin tức của Lưu Thần chính là danh sách chờ tuyển của cô ta.
“… Cậu có nghe tôi nói không đấy?” Khương Liễm quan sát biểu cảm của Yến Quân Tầm, lúc nói chuyện khóe mắt anh còn nhìn Thời Sơn Diên, hắn cũng đang nhìn Yến Quân Tầm chăm chú. Khương Liễm nhẹ giọng, cố gắng không để giọng mình nghe có vẻ gay gắt: “Cậu có muốn nghỉ ngơi chút hay không?”
“Cô ta gây án có kế hoạch, từ khóa mục tiêu đến tiếp cận mục tiêu, cô ta đều có kế hoạch. Phần thi thể còn lại của nạn nhân rất khó xử lý, nhất là lúc này, nếu cô ta mặc kệ thì qua hai tư giờ ruồi bọ sẽ bu đến. Bình thường cô ta còn phải làm việc, đây là nguyên nhân lần nào cô ta cũng hành động vào thứ Sáu, như vậy cô ta mới có thời gian giải quyết thi thể. Tôi nghi ngờ Lưu Hâm Trình không phải nạn nhân đầu tiên của cô ta.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm lại gần cái bàn, đôi mắt cậu rất sáng.
“Cô ta xử lý Lưu Hâm Trình rất sạch sẽ đúng không? Đến bây giờ các anh vẫn chưa tìm ra phần thi thể còn thừa, có thể thấy rằng cô ta có kinh nghiệm. Cô ta rất cố chấp, kiên trì dùng cùng một phương pháp để xử quyết nạn nhân. Cô ta cảm thấy tin Lưu Thần đưa chính là chân tướng, đây là điều mà cô ta tin tưởng. Mấy ngày nay Lưu Thần đã nói thế nào trên trang chủ của hắn? Hắn nói đây là báo thù, là báo ứng. Lời nói của hắn đã cho hung thủ một câu trả lời, thứ hung thủ mong đợi chính là điều này. Anh hiểu chưa? Lưu Thần tiếp tục theo dõi những nạn nhân này để đưa tin khiến hung thủ bất mãn. Cô ta từng trải qua xâm hại tình dục, cô ta không muốn những kẻ này sống, cô ta muốn bọn họ phải chết, đây mới là kết cục mà cô ta tán đồng. Nếu như tháng này chúng ta không tìm ra cô ta, tháng sau cô ta sẽ còn tiếp tục.”
“Nếu cô ta đã giết chết người đã bạo hành mình,” Khương Liễm hỏi, “vậy sao cô ta vẫn còn tiếp tục?”
“Bởi vì nỗi đau vẫn không ngừng lại,” Yến Quân Tầm nhìn Khương Liễm chằm chằm, “sâu thẳm bên trong cô ta vẫn chưa được giải thoát? Anh không thấy ư? Cô ta chỉ dám nhấn mạnh sự tồn tại của mình trong nhà người khác.”
Thời Sơn Diên nhẹ nhàng nhịp gõ trên tấm kính, như thể đang vỗ tay. Khứu giác nhạy bén khiến hắn có thể dẫn trước một bước trong tất cả mọi việc, nhưng mà Yến Quân Tầm cũng rất nhanh đấy thôi? Artemis là một người thầy hệ thống xuất sắc, nó đã dạy ra được học sinh thú vị nhất.
Yến Quân Tầm là một đứa trẻ xinh đẹp, từ trong ra ngoài.
Nhưng mà Thời Sơn Diên không thích hệ thống của người khác, cũng giống như hắn không thích bồn hoa tường vi trong tường kính đã bị Khương Liễm cắt sửa này. Hắn thèm được tự mình dạy dỗ cơ, dù có khả năng sẽ bị đâm thủng ngón tay.
Phó Thừa Huy đã chọn một đối tác tuyệt vời cho Thời Sơn Diên, so với vụ án thì hắn còn hứng thú với Yến Quân Tầm hơn. Chỉ cần Thời Sơn Diên cảm thấy hứng thú, hắn sẽ không đi chọc kẻ khác chỉ để tìm kích thích.
Tuyệt làm sao.
Thời Sơn Diên nghĩ.
Mình ngoan quá.
“Nghe nói là sản phẩm mới ở khu Quang Đồng đấy,” Khương Liễm dời một cái ghế qua rồi ngồi xuống, “nếu cậu thích thì tôi có thể đòi bọn họ một chậu giúp cậu.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Thời Sơn Diên uể oải gõ vách kính, hỏi: “Rồi tôi nuôi trong bồn cầu hả?”
“Thế cũng… được.” Khương Liễm ho khan hai tiếng, chủ động bỏ qua đề tài này. Anh ta quay sang nhìn Yến Quân Tầm: “Có cả tin tốt lẫn tin xấu đây.”
Yến Quân Tầm cắn cây kẹo mút nhỏ, nói: “Anh không tìm được người.”
“Đúng vậy,” Khương Liễm lấy tấm ảnh gia đình bọc trong túi bóng bảo vệ bên trong túi giấy ra để lên bàn làm việc, “tấm hình này quả thực có vân tay của người khác ngoài Hoắc Khánh Quân, nhưng mà sau khi đối chiếu với kho số liệu trong khu vực thì lại không tìm thấy đối tượng phù hợp. Chúng tôi lại so sánh với ghi chép người ra vào chung cư Phổ Lợi và dữ liệu về nhân viên các xí nghiệp liên quan cũng không tìm thấy người tương ứng. Thực tế là, trước mắt không có chứng cứ có thể chứng minh đây là vân tay của hung thủ.”
Kho dữ liệu của Đình Bạc đến mấy năm gần đây nhờ cục Thanh tra khởi xướng mới bắt đầu thành lập, trước kia trong khu vực có rất nhiều nhà máy gia công sắt thép nhỏ ẩn nấp, không muốn bị sờ gáy nên đều có ý thức tránh bị nhập thông tin, thành thử kho dữ liệu mãi chẳng đầy đủ.
“Nhưng mà cô ta đã có xe thì nhất định sẽ phải để lại dấu vết ở vài nơi.” Khương Liễm đẩy kính mắt thấp xuống, “Cậu cảm thấy cô ta sẽ phanh thây ở chỗ nào?”
“Gần nhà,” Yến Quân Tầm ném que kẹo vào thùng rác, “hoặc là ngay trong nhà.”
“Vậy cô ta phải có nhà,” Khương Liễm suy nghĩ, “lại còn phải sống một mình.”
“Như thế nào mới gọi là sống một mình?” Thời Sơn Diên đang đứng sát vào tường kính ngắm hoa tường vi, hắn không quay đầu nhìn bọn họ, chỉ duỗi hai ngón tay gõ huyệt thái dương của mình, “có người sống cùng trong này thì sao?”
“Ở một mình thôi.” Khương Liễm định lấy Yến Quân Tầm làm ví dụ, nhưng lại nghĩ đến Panda nên đành thôi. Anh nói tiếp: “Cậu có thu hoạch được gì trong nhà Hoắc Khánh Quân không?”
“Một thầy giáo toán đang chuẩn bị tự học luật.” Yến Quân Tầm không muốn nhớ lại gian phòng kia, nhưng cậu lại thấy tấm ảnh trên bàn.
Tấm ảnh đã rất cũ rồi, bốn góc ố vàng cả. Trên ảnh Hoắc Khánh Quân không gầy gò như trong hồ sơ, y bế đứa con mới mấy tuổi, tay quàng vai vợ ngồi trên bãi cỏ, nhìn ống kính cười vô cùng hạnh phúc.
Lúc đó bọn họ đang đi dã ngoại, có lẽ là ngày kỷ niệm gì đó, Hoắc Khánh Quân còn đặc biệt mời thợ đến quay phim chụp ảnh. Người thợ ảnh kia chụp khá đẹp, trong ảnh bọn họ nhìn có vẻ hạnh phúc mỹ mãn, có thể dùng làm ảnh tuyên truyền gia đình kiểu mẫu.
“Các anh gọi cho vợ ông ta chưa?”
“Vợ Hoắc Khánh Quân hả?” Khương Liễm đưa mắt về phía tấm ảnh gia đình, “… không liên lạc được với cô ấy.”
Yến Quân Tầm nhìn tấm ảnh bắt đầu thả hồn lên mây, cậu không muốn quá để tâm đến tấm hình này, nhưng lại không thể ngừng liên tưởng từ nó.
Lúc hung thủ bắt chuyện với Hoắc Khánh Quân cũng đã từng thấy bức hình này, cô ta cởi găng tay, giơ tấm ảnh lên trước mắt để ngắm. Hoắc Khánh Quân hẳn đã rất vui, cuối cùng cũng có người chịu tán gẫu với y, dù cho đây chỉ là một người xa hạ.
Cô ta có cảm nhận được gì không? Một gã đàn ông đáng thương đang chống cự. Hoắc Khánh Quân nhìn chán nản như vậy, cho dù y có cố gắng sắp xếp lại cuộc sống của mình thì từ bên trong vẫn tản ra mùi ẩm mốc, đó là nỗi tang thương không thể nào che giấu được.
Hung thủ trả tấm ảnh lại cho Hoắc Khánh Quân, cô ta lại dùng ánh mắt dò xét của mình để đánh giá y một lần nữa. Trong tấm ảnh đó cô ta không thấy được hạnh phúc, cô ta chỉ nhìn thấy Hoắc Khánh Quân được miêu tả trong bài báo của Lưu Thần.
Cô ta hẳn rất hưởng thụ quá trình này, hành vi ấy khiến cô ta cảm giác như mình đang thống trị một vương quốc nhỏ bé mà thần bí. Cô ta tự do tuyển chọn đối tượng để xử quyết rồi thi hành hình phạt với bọn họ, tin tức của Lưu Thần chính là danh sách chờ tuyển của cô ta.
“… Cậu có nghe tôi nói không đấy?” Khương Liễm quan sát biểu cảm của Yến Quân Tầm, lúc nói chuyện khóe mắt anh còn nhìn Thời Sơn Diên, hắn cũng đang nhìn Yến Quân Tầm chăm chú. Khương Liễm nhẹ giọng, cố gắng không để giọng mình nghe có vẻ gay gắt: “Cậu có muốn nghỉ ngơi chút hay không?”
“Cô ta gây án có kế hoạch, từ khóa mục tiêu đến tiếp cận mục tiêu, cô ta đều có kế hoạch. Phần thi thể còn lại của nạn nhân rất khó xử lý, nhất là lúc này, nếu cô ta mặc kệ thì qua hai tư giờ ruồi bọ sẽ bu đến. Bình thường cô ta còn phải làm việc, đây là nguyên nhân lần nào cô ta cũng hành động vào thứ Sáu, như vậy cô ta mới có thời gian giải quyết thi thể. Tôi nghi ngờ Lưu Hâm Trình không phải nạn nhân đầu tiên của cô ta.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm lại gần cái bàn, đôi mắt cậu rất sáng.
“Cô ta xử lý Lưu Hâm Trình rất sạch sẽ đúng không? Đến bây giờ các anh vẫn chưa tìm ra phần thi thể còn thừa, có thể thấy rằng cô ta có kinh nghiệm. Cô ta rất cố chấp, kiên trì dùng cùng một phương pháp để xử quyết nạn nhân. Cô ta cảm thấy tin Lưu Thần đưa chính là chân tướng, đây là điều mà cô ta tin tưởng. Mấy ngày nay Lưu Thần đã nói thế nào trên trang chủ của hắn? Hắn nói đây là báo thù, là báo ứng. Lời nói của hắn đã cho hung thủ một câu trả lời, thứ hung thủ mong đợi chính là điều này. Anh hiểu chưa? Lưu Thần tiếp tục theo dõi những nạn nhân này để đưa tin khiến hung thủ bất mãn. Cô ta từng trải qua xâm hại tình dục, cô ta không muốn những kẻ này sống, cô ta muốn bọn họ phải chết, đây mới là kết cục mà cô ta tán đồng. Nếu như tháng này chúng ta không tìm ra cô ta, tháng sau cô ta sẽ còn tiếp tục.”
“Nếu cô ta đã giết chết người đã bạo hành mình,” Khương Liễm hỏi, “vậy sao cô ta vẫn còn tiếp tục?”
“Bởi vì nỗi đau vẫn không ngừng lại,” Yến Quân Tầm nhìn Khương Liễm chằm chằm, “sâu thẳm bên trong cô ta vẫn chưa được giải thoát? Anh không thấy ư? Cô ta chỉ dám nhấn mạnh sự tồn tại của mình trong nhà người khác.”
Thời Sơn Diên nhẹ nhàng nhịp gõ trên tấm kính, như thể đang vỗ tay. Khứu giác nhạy bén khiến hắn có thể dẫn trước một bước trong tất cả mọi việc, nhưng mà Yến Quân Tầm cũng rất nhanh đấy thôi? Artemis là một người thầy hệ thống xuất sắc, nó đã dạy ra được học sinh thú vị nhất.
Yến Quân Tầm là một đứa trẻ xinh đẹp, từ trong ra ngoài.
Nhưng mà Thời Sơn Diên không thích hệ thống của người khác, cũng giống như hắn không thích bồn hoa tường vi trong tường kính đã bị Khương Liễm cắt sửa này. Hắn thèm được tự mình dạy dỗ cơ, dù có khả năng sẽ bị đâm thủng ngón tay.
Phó Thừa Huy đã chọn một đối tác tuyệt vời cho Thời Sơn Diên, so với vụ án thì hắn còn hứng thú với Yến Quân Tầm hơn. Chỉ cần Thời Sơn Diên cảm thấy hứng thú, hắn sẽ không đi chọc kẻ khác chỉ để tìm kích thích.
Tuyệt làm sao.
Thời Sơn Diên nghĩ.
Mình ngoan quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.