Chương 17: Thanh âm
Đường Tửu Khanh
14/02/2022
Dương Ngọc lại phải chịu điều tra một lần nữa. Trạm phục vụ chỗ chị làm việc đã nộp toàn bộ hồ sơ về nhân viên cứu trợ cho cục Thanh tra nên tất cả mọi người đều phải đợi ở trạm để chờ cục Thanh tra kiểm tra. Dương Ngọc đang nôn nóng muốn về nhà nấu cơm, xin xỏ mãi với người bên cục Thanh tra mà chẳng được, thấy trời sắp tối rồi, chỉ đành ra chỗ máy liên lạc công cộng của trạm phục vụ gọi điện cho con trai.
Dương Ngọc gọi đến mấy cuộc mà ở nhà vẫn không có ai nghe máy. Chị sốt ruột như ngồi trên đống lửa, lòng mang ý cầu may gọi cho Trần Tú Liên.
“Tiểu Trần!” Dương Ngọc thấy bên kia vừa nghe máy thì lo lắng hỏi ngay, “buổi sáng tôi mua thức ăn ở chỗ cổng khu công nghiệp rồi, có bảo người ta đưa cho bên nhà ăn giúp tôi, đợi lát nữa tan tầm cô xem có thể tiện đường mang qua nhà tôi được không? Bảo con dâu tôi một tiếng nữa, cục Thanh tra đang điều tra trạm phục vụ chỗ mình.”
Cái máy liên lạc của Trần Tú Liên đã cũ hỏng lắm rồi, lúc nói chuyện còn nghe thấy cả tiếng rè rè. Mãi mà cô không trả lời, Dương Ngọc tưởng là không nghe thấy, còn đang định lặp lại một lần nữa thì nghe Trần Tú Liên đáp: “Được, đợi tan làm tôi qua.”
“Aii, cảm ơn nhé!” Dương Ngọc vén mái tóc đẫm mồ hôi.
Từ trong tiếng rè rè, Trần Tú Liên nghe thấy tiếng nói chuyện đâu đó gần Dương Ngọc. Người của cục Thanh tra đang ở trong văn phòng, đối tượng cứu trợ của trạm thì đều bị triệu tập đến đại sảnh, bọn họ đang chụm đầu bàn tán về lần điều tra này.
Trần Tú Liên không để Dương Ngọc tắt điện thoại, cô ngồi trong xe nhìn phòng cân ngoài cửa, bên đó đang có xe lui tới. Cô hỏi: “Cục Thanh tra đang điều tra án mạng à?”
“Là vụ án mạng bọn mình thấy mấy ngày trước đấy,” Dương Ngọc cứ nhắc đến án mạng là lại sợ, chị che miệng nói nhỏ, “trong đó có người bên chung cư Phổ Lợi, Dọn Dẹp Đúng Giờ nói với cục Thanh tra là bên vệ sinh ở chung cư Phổ Lợi họ hợp tác với trạm phục vụ bên mình, cục Thanh tra mới đến đây điều tra đấy chứ.”
Trần Tú Liên chắn làn xe, bên cạnh có tài xế đã bắt đầu bấm còi. Cô khởi động xe, lúc xoay tay lái mới hỏi tiếp: “Họ hỏi cái gì?”
“Bây giờ công nghệ phát triển thật, tôi nghe người vào trước nói chỉ cần đứng trước bàn rồi nộp số ID của mình ra là hệ thống sẽ tự động tìm kiếm và phân loại thông tin.” Dương Ngọc đọc lại mấy từ mới học, rồi nhìn liếc qua văn phòng, giọng càng nhỏ, “Làm sao bây giờ đây Tiểu Trần, tôi sợ họ tra ra con trai tôi với vợ nó, hai bọn nó còn chưa làm được chứng nhận cư trú! Cái đấy mà bị phát hiện thì liệu có phải ngồi tù không?”
“Chị đừng sợ,” Trần Tú Liên đỗ xe ở một chỗ vắng rồi tắt máy, “mấy thứ đó không thần kỳ đến…”
Cô cũng không dám chắc, thậm chí còn định bảo Dương Ngọc chạy đi.
Nhưng Trần Tú Liên lại nghĩ đến thời gian, lúc Lịch Kiến Hoa mất tích cô chưa từng bước chân vào chung cư Phổ Lợi — không có ghi chép về cô. Cô làm thay Dương Ngọc cũng là đến chỗ chung cư khác làm, trong bảng chấm công của Dọn Dẹp Đúng Giờ cũng không có cô, cục Thanh tra có giữ Dương Ngọc lại kiểm tra đến ngàn vạn lần cũng vô dụng.
Những thứ đó không thần kỳ đến vậy,
Trần Tú Liên vừa giữ tay lái vừa nghĩ, Hà Chí Quốc cũng từng chửi những thứ hệ thống này. Gã nói chúng chỉ là một đống số liệu được mã hoá, không thể làm được phân tích gì cao siêu.
Nếu hệ thống mà có nhân quyền, vậy thì thời đại này sẽ trở thành một thời đại độc tài.
Lưu Thần từng nói trong nhóm chat như vậy. Hắn không đồng ý việc phổ cập hệ thống, đồng thời cũng phản đối việc hệ thống lưu giữ thông tin cá nhân. Trần Tú Liên cũng chưa từng đăng ký thông tin cá nhân, lúc đầu là do Hà Chí Quốc không cho cô làm, sợ cô có số ID thì sẽ đi báo cảnh sát. Bây giờ xe chở hàng, nhà lẫn máy liên lạc của cô đều được đăng ký dưới tên Hà Chí Quốc, ngay cả tài khoản lương của cô ở xưởng thép cũng là cái cũ của Hà Chí Quốc. Cô chỉ là một người vô hình không có thân phận ở khu Đình Bạc.
“Bọn họ đang điều tra, còn chị thì có liên quan gì đến án mạng đó đâu?” Trần Tú Liên nhìn những đám mây trên bầu trời trông như bị thấm đẫm mực, ngay cả nước mưa chúng vắt ra cũng bẩn thỉu, cô nói: “bọn họ không rảnh tra đến những chuyện kia, chị biết gì thì cứ trả lời nấy là được. Con chị có nhà không? Tôi định mang đồ ăn qua.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm tắt đèn đi, rồi kéo kín cả rèm cửa. Cậu nằm trên giường, nhắm mắt lại những muốn chìm vào giấc ngủ. Bên tai là hiệu ứng âm thanh chìm xuống đáy biển, cậu cần những âm thanh này trợ ngủ, cũng giống như Hoắc Khánh Quân cần tiếng mưa rơi.
Yến Quân Tầm thích khóa mình trong một thế giới khép kín tối đen như mực, không có một tạp âm nào, làm như vậy có thể kích thích tư duy của cậu. Chiếc bảng đen đang hiện diện trong não bộ, Yến Quân Tầm dẹp nó vào một góc. Cậu gắng sức thả lỏng toàn thân, thậm chí còn kéo kín chăn.
Nhưng lúc con người nhắm mắt lại thì những hình ảnh vẫn xuất hiện trong tâm trí, không cách nào ngăn chúng lại được.
Yến Quân Tầm nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ trong gian phòng của Lưu Hâm Trình, cậu không nhìn thấy gì cả, tầm mắt cậu cứ bị những hình ảnh kia cản trở, những thứ đó khiến cậu khó chịu hết sức. Cậu không muốn tiếp tục nữa, định thay đổi hình ảnh căn phòng của Lưu Hâm Trình, nhưng gương mặt của lão lại ập đến không hề báo trước.
Có một bức ảnh động của Lưu Hâm Trình được ghi lại, gã xoay người, gương mặt vô cảm nhìn vào camera của hệ thống.
Đ*t.
Những bức vẽ bậy trong hành lang nhà Lưu Hâm Trình không ngừng phóng to, cái chữ “Đ*t” đỏ lè kia đè lên mặt Lưu Hâm Trình. Lão nhìn chằm chằm vào Yến Quân Tầm, cứ như đang nhìn vào hung thủ.
Yến Quân Tầm bắt đầu bực bội. Cậu trở mình, vùi cả cơ thể vào đống chăn mền mềm mại.
Đừng nhìn tao.
Yến Quân Tầm nghĩ.
Mẹ kiếp có phải tao làm đéo đâu.
Lưu Hâm Trình đông cứng trong khung ảnh, cứ như một tấm ảnh mẫu được thiết kế trong bài thuyết trình lướt qua một cách vô cảm. Lịch Kiến Hoa không xuất hiện ngay sau lão, Yến Quân Tầm nhớ tới bể cá trong nhà hắn. Đèn trong bể cá chớp nháy chớp tắt, Yến Quân Tầm vẫn nhớ như in hoa văn trên cái bể đó, nhớ cả nhịp điệu Thời Sơn Diên gõ lên thành bể.
Mấy con cá ngoe nguẩy cái đuôi to màu đỏ rực, bơi qua bơi lại sau lớp kính. Đèn chớp sáng không nhanh, nhưng Yến Quân Tầm ghét như vậy, nó làm cậu nghĩ đến những thứ khác. Hung thủ phanh thây Lịch Kiến Hoa xong thì phải dọn dẹp, cô ta không rửa sạch được những phần thịt đó, cô ta phải chặt chúng thành mấy chậu, lúc đổ nước vào mấy miếng thịt đó nhìn cũng như cá, miệng vết thương mấp máy, phần lộ ra trên mặt nước đỏ lòm.
Tháng trước Lịch Kiến Hoa chết, nhưng tháng này cá vẫn còn sống.
Yến Quân Tầm không muốn nghe, nhưng cậu vẫn nghe tiếng viết “lộc cộc” lên bảng đen.
Hung thủ vẫn nhớ đến những con cá này, cô ta quay lại nhà Lịch Kiến Hoa không chỉ một lần. Lần gần đây nhất là hôm nào? Cô ta không thể đến vào cuối tuần, như vậy quá lộ liễu, sát vách Lịch Kiến Hoa còn có người ở. Cô ta phải chọn một thời điểm không ai chú ý, không cần phải lái xe, cô ta biết muốn lái xe thì phải vào hầm gara lần nữa, số ID trong tay không thể sử dụng hai lần, vậy rõ ràng là cô ta phải tìm biện pháp khác.
Yến Quân Tầm nghĩ đến bể cá, nghĩ đến cả khung cảnh lúc đi cùng Thời Sơn Diên ra khỏi nhà Lịch Kiến Hoa.
Thời Sơn Diên đứng trong thang máy phất tay với cặp vợ chồng sát vách, Yến Quân Tầm không nhìn họ, khóe mắt cậu chỉ thấy cái xe đạp leo núi ở cửa nhà Lịch Kiến Hoa, cả đôi giày đá bóng được giặt rất sạch sẽ kia nữa.
Chúng chắc chắn không phải của Lịch Kiến Hoa, là của người khác — có lẽ là hung thủ.
Cô ta lái xe đến vì muốn mang Lịch Kiến Hoa đi, nhưng cũng hiểu xe không thể đi vào hai lần, bởi làm vậy sẽ không chỉ bị ghi lại đến hai lần ở bãi đỗ xe mà còn bị vật tư bên Dọn Dẹp Đúng Giờ sinh nghi. Mấy lần sau đó cô ta đều đi xe đạp , đi như vậy vào chung cư Phổ Lợi sẽ không cần bị kiểm tra lúc ra vào nữa.
Cô ta chọn xe đạp thay vì đi bộ, chứng tỏ nơi làm việc của cô ta cũng ở gần đó. Cô ta không thể đến vào cuối tuần, nhất định phải tranh thủ lúc rảnh khi đang đi làm. Nhưng mà cô ta lại không dám đem xe đạp về nhà, bởi vì thứ đó là cô ta mua, cô ta sợ phải mang về, chỉ cần cô ta tiêu một xu thôi là cũng sẽ bị đánh. Vì thế mà cô ta hình thành thói quen lén lút, cũng giống như cô ta không dám nhìn quá trình xâm hại tình dục vậy.
Tiếng bảng đen viết ồn ào khiến hơi thở của Yến Quân Tầm rối loạn, cậu muốn ngồi dậy hút điếu thuốc. Nếu ai đó nhìn thấy tấm bảng của Yến Quân Tầm sẽ kinh ngạc phát hiện bên trên vẽ loạn xì ngầu. Những đường cong trên bảng không hề trật tự nhìn chẳng khác gì vết mèo cào, không thể thấy rõ đầu đuôi.
Cô ta quen thói quay lại nhà của nạn nhân, cô ta cần lặp đi lặp lại những ký ức ấy để chứng minh với chính mình rằng nạn nhân đã chết, thực sự đã chết rồi. Nguyên nhân cô ta tái diễn tội ác là vì nỗi đau đớn của cô ta không hề ngừng lại, như thế quá khủng khiếp, cô ta như một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế không ngừng tới lui nhà nạn nhân để quan sát.
Yến Quân Tầm đột nhiên ngồi xuống, giật cái tai nghe đang nhét trong lỗ tai ra. Cả người cậu đầm đìa mồ hôi dù nhiệt độ trong phòng không hề cao, cậu chính là — là như vậy đấy.
“Gọi cho Khương Liễm,” Yến Quân Tầm gọi gấu trúc bằng giọng khàn khàn, “hỏi anh ta một chút…”
Yến Quân Tầm nghĩ đến đây mới sực nhận ra máy liên lạc của mình còn chưa thông, phương pháp liên lạc duy nhất đang ở trong tay Thời Sơn Diên, mà chính cậu là người đuổi Thời Sơn Diên ra ngoài cửa.
Yến Quân Tầm kéo chăn ra: “Gọi rồng cam dậy đi!”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)/p>
Trần Tú Liên khởi động xe, đèn xe sáng lên trong đêm tối. Cô rất nhạy cảm với thời gian, riêng khoản đúng giờ bao giờ cũng làm tốt.
Con dâu Dương Ngọc đuổi theo, đứng bên cửa xe nói với Trần Tú Liên: “Cảm ơn chị, chị Tú Liên!”
“Con dâu nó mông to, sinh được con trai,” Hà Chí Quốc lải nhải không dứt bên tai Trần Tú Liên, “mày thì không được như vậy, chỉ sinh được cái loại lỗ vốn.”
“Không cần cảm ơn.” Trần Tú Liên nhìn con dâu Dương Ngọc. Cô gái mới sinh con xong rất gầy, mặt không trang điểm, quần áo khoác trên vai cũng là đồ cũ của mẹ chồng.
Tốt quá.
Trần Tú Liên thầm nghĩ.
Cô mới sinh con được mấy ngày đã bị đánh, Cầm Cầm là tự tay cô bế về nhà, Hà Chí Quốc định đem cho đi nhưng cô không chịu. Cô chỉ có một đứa trẻ này, con bé như mặt trăng trên bầu trời kia, cô ôm nó trong ngực mình, dùng bầu ngực khô quắt queo của mình đút nó ăn từng chút. Cầm Cầm rất ngoan, mấy bé gái bao giờ cũng ngoan, con bé tết tóc đuôi ngựa, còn hát cho cô nghe nữa.
Cầm Cầm nói mẹ ơi mẹ đừng khóc.
“Thằng chó đẻ kia tốt số thật, mẹ già bên ngoài vất vả làm việc, nó thì chỉ ở nhà làm ông lớn, còn có cả con vợ trẻ trung xinh đẹp hầu hạ.” Hà Chí Quốc chép miệng thèm thuồng, mỗi lần uống rượu xong gã thường thích chép miệng, “Vợ nhìn ngon như vậy, là tao thì đã không nỡ đánh. Ai biết được thằng đụt ấy làm sao lừa được người ta về? Không chừng cũng giống tao, làm trước nói sau.”
Hà Chí Quốc cười bên tai Trần Tú Liên, cổ họng gã không tốt, cười nhiều sẽ bị nghẹn, lúc gã khóc họng cũng bị nghẹn, có đôi lúc Trần Tú Liên cũng không phân biệt được lúc Hà Chí Quốc nằm trên đất gã rốt cuộc là đang khóc hay đang cười.
“Bên Đê Bá kia xa đây lắm, nhưng ảnh cứ nói đã hẹn với bạn trên mạng rồi…”
Đồng hồ điểm tiếng “tích tắc”.
Trần Tú Liên rất hài lòng, đồng hồ điện tử căn rất chuẩn. Xăng của cô đã đầy, tầng hầm cũng đã dọn sạch sẽ. Cô biết con trai Dương Ngọc đang ở đâu, hắn thích chơi game, hắn thích công việc ngon ăn, Trần Tú Liên đều biết cả, cô đã quá quen với suy nghĩ của những thằng súc sinh này.
Không, Trần Tú Liên sửa lại.
Cô đã quá quen với suy nghĩ của “Hà Chí Quốc”.
“Không sao, chị biết chỗ đó rồi, chị đón được cậu ta,” Trần Tú Liên quay đầu hướng về phía trước, nói lại với con dâu Dương Ngọc một lần nữa, “không cần cảm ơn.”
Dương Ngọc gọi đến mấy cuộc mà ở nhà vẫn không có ai nghe máy. Chị sốt ruột như ngồi trên đống lửa, lòng mang ý cầu may gọi cho Trần Tú Liên.
“Tiểu Trần!” Dương Ngọc thấy bên kia vừa nghe máy thì lo lắng hỏi ngay, “buổi sáng tôi mua thức ăn ở chỗ cổng khu công nghiệp rồi, có bảo người ta đưa cho bên nhà ăn giúp tôi, đợi lát nữa tan tầm cô xem có thể tiện đường mang qua nhà tôi được không? Bảo con dâu tôi một tiếng nữa, cục Thanh tra đang điều tra trạm phục vụ chỗ mình.”
Cái máy liên lạc của Trần Tú Liên đã cũ hỏng lắm rồi, lúc nói chuyện còn nghe thấy cả tiếng rè rè. Mãi mà cô không trả lời, Dương Ngọc tưởng là không nghe thấy, còn đang định lặp lại một lần nữa thì nghe Trần Tú Liên đáp: “Được, đợi tan làm tôi qua.”
“Aii, cảm ơn nhé!” Dương Ngọc vén mái tóc đẫm mồ hôi.
Từ trong tiếng rè rè, Trần Tú Liên nghe thấy tiếng nói chuyện đâu đó gần Dương Ngọc. Người của cục Thanh tra đang ở trong văn phòng, đối tượng cứu trợ của trạm thì đều bị triệu tập đến đại sảnh, bọn họ đang chụm đầu bàn tán về lần điều tra này.
Trần Tú Liên không để Dương Ngọc tắt điện thoại, cô ngồi trong xe nhìn phòng cân ngoài cửa, bên đó đang có xe lui tới. Cô hỏi: “Cục Thanh tra đang điều tra án mạng à?”
“Là vụ án mạng bọn mình thấy mấy ngày trước đấy,” Dương Ngọc cứ nhắc đến án mạng là lại sợ, chị che miệng nói nhỏ, “trong đó có người bên chung cư Phổ Lợi, Dọn Dẹp Đúng Giờ nói với cục Thanh tra là bên vệ sinh ở chung cư Phổ Lợi họ hợp tác với trạm phục vụ bên mình, cục Thanh tra mới đến đây điều tra đấy chứ.”
Trần Tú Liên chắn làn xe, bên cạnh có tài xế đã bắt đầu bấm còi. Cô khởi động xe, lúc xoay tay lái mới hỏi tiếp: “Họ hỏi cái gì?”
“Bây giờ công nghệ phát triển thật, tôi nghe người vào trước nói chỉ cần đứng trước bàn rồi nộp số ID của mình ra là hệ thống sẽ tự động tìm kiếm và phân loại thông tin.” Dương Ngọc đọc lại mấy từ mới học, rồi nhìn liếc qua văn phòng, giọng càng nhỏ, “Làm sao bây giờ đây Tiểu Trần, tôi sợ họ tra ra con trai tôi với vợ nó, hai bọn nó còn chưa làm được chứng nhận cư trú! Cái đấy mà bị phát hiện thì liệu có phải ngồi tù không?”
“Chị đừng sợ,” Trần Tú Liên đỗ xe ở một chỗ vắng rồi tắt máy, “mấy thứ đó không thần kỳ đến…”
Cô cũng không dám chắc, thậm chí còn định bảo Dương Ngọc chạy đi.
Nhưng Trần Tú Liên lại nghĩ đến thời gian, lúc Lịch Kiến Hoa mất tích cô chưa từng bước chân vào chung cư Phổ Lợi — không có ghi chép về cô. Cô làm thay Dương Ngọc cũng là đến chỗ chung cư khác làm, trong bảng chấm công của Dọn Dẹp Đúng Giờ cũng không có cô, cục Thanh tra có giữ Dương Ngọc lại kiểm tra đến ngàn vạn lần cũng vô dụng.
Những thứ đó không thần kỳ đến vậy,
Trần Tú Liên vừa giữ tay lái vừa nghĩ, Hà Chí Quốc cũng từng chửi những thứ hệ thống này. Gã nói chúng chỉ là một đống số liệu được mã hoá, không thể làm được phân tích gì cao siêu.
Nếu hệ thống mà có nhân quyền, vậy thì thời đại này sẽ trở thành một thời đại độc tài.
Lưu Thần từng nói trong nhóm chat như vậy. Hắn không đồng ý việc phổ cập hệ thống, đồng thời cũng phản đối việc hệ thống lưu giữ thông tin cá nhân. Trần Tú Liên cũng chưa từng đăng ký thông tin cá nhân, lúc đầu là do Hà Chí Quốc không cho cô làm, sợ cô có số ID thì sẽ đi báo cảnh sát. Bây giờ xe chở hàng, nhà lẫn máy liên lạc của cô đều được đăng ký dưới tên Hà Chí Quốc, ngay cả tài khoản lương của cô ở xưởng thép cũng là cái cũ của Hà Chí Quốc. Cô chỉ là một người vô hình không có thân phận ở khu Đình Bạc.
“Bọn họ đang điều tra, còn chị thì có liên quan gì đến án mạng đó đâu?” Trần Tú Liên nhìn những đám mây trên bầu trời trông như bị thấm đẫm mực, ngay cả nước mưa chúng vắt ra cũng bẩn thỉu, cô nói: “bọn họ không rảnh tra đến những chuyện kia, chị biết gì thì cứ trả lời nấy là được. Con chị có nhà không? Tôi định mang đồ ăn qua.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm tắt đèn đi, rồi kéo kín cả rèm cửa. Cậu nằm trên giường, nhắm mắt lại những muốn chìm vào giấc ngủ. Bên tai là hiệu ứng âm thanh chìm xuống đáy biển, cậu cần những âm thanh này trợ ngủ, cũng giống như Hoắc Khánh Quân cần tiếng mưa rơi.
Yến Quân Tầm thích khóa mình trong một thế giới khép kín tối đen như mực, không có một tạp âm nào, làm như vậy có thể kích thích tư duy của cậu. Chiếc bảng đen đang hiện diện trong não bộ, Yến Quân Tầm dẹp nó vào một góc. Cậu gắng sức thả lỏng toàn thân, thậm chí còn kéo kín chăn.
Nhưng lúc con người nhắm mắt lại thì những hình ảnh vẫn xuất hiện trong tâm trí, không cách nào ngăn chúng lại được.
Yến Quân Tầm nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ trong gian phòng của Lưu Hâm Trình, cậu không nhìn thấy gì cả, tầm mắt cậu cứ bị những hình ảnh kia cản trở, những thứ đó khiến cậu khó chịu hết sức. Cậu không muốn tiếp tục nữa, định thay đổi hình ảnh căn phòng của Lưu Hâm Trình, nhưng gương mặt của lão lại ập đến không hề báo trước.
Có một bức ảnh động của Lưu Hâm Trình được ghi lại, gã xoay người, gương mặt vô cảm nhìn vào camera của hệ thống.
Đ*t.
Những bức vẽ bậy trong hành lang nhà Lưu Hâm Trình không ngừng phóng to, cái chữ “Đ*t” đỏ lè kia đè lên mặt Lưu Hâm Trình. Lão nhìn chằm chằm vào Yến Quân Tầm, cứ như đang nhìn vào hung thủ.
Yến Quân Tầm bắt đầu bực bội. Cậu trở mình, vùi cả cơ thể vào đống chăn mền mềm mại.
Đừng nhìn tao.
Yến Quân Tầm nghĩ.
Mẹ kiếp có phải tao làm đéo đâu.
Lưu Hâm Trình đông cứng trong khung ảnh, cứ như một tấm ảnh mẫu được thiết kế trong bài thuyết trình lướt qua một cách vô cảm. Lịch Kiến Hoa không xuất hiện ngay sau lão, Yến Quân Tầm nhớ tới bể cá trong nhà hắn. Đèn trong bể cá chớp nháy chớp tắt, Yến Quân Tầm vẫn nhớ như in hoa văn trên cái bể đó, nhớ cả nhịp điệu Thời Sơn Diên gõ lên thành bể.
Mấy con cá ngoe nguẩy cái đuôi to màu đỏ rực, bơi qua bơi lại sau lớp kính. Đèn chớp sáng không nhanh, nhưng Yến Quân Tầm ghét như vậy, nó làm cậu nghĩ đến những thứ khác. Hung thủ phanh thây Lịch Kiến Hoa xong thì phải dọn dẹp, cô ta không rửa sạch được những phần thịt đó, cô ta phải chặt chúng thành mấy chậu, lúc đổ nước vào mấy miếng thịt đó nhìn cũng như cá, miệng vết thương mấp máy, phần lộ ra trên mặt nước đỏ lòm.
Tháng trước Lịch Kiến Hoa chết, nhưng tháng này cá vẫn còn sống.
Yến Quân Tầm không muốn nghe, nhưng cậu vẫn nghe tiếng viết “lộc cộc” lên bảng đen.
Hung thủ vẫn nhớ đến những con cá này, cô ta quay lại nhà Lịch Kiến Hoa không chỉ một lần. Lần gần đây nhất là hôm nào? Cô ta không thể đến vào cuối tuần, như vậy quá lộ liễu, sát vách Lịch Kiến Hoa còn có người ở. Cô ta phải chọn một thời điểm không ai chú ý, không cần phải lái xe, cô ta biết muốn lái xe thì phải vào hầm gara lần nữa, số ID trong tay không thể sử dụng hai lần, vậy rõ ràng là cô ta phải tìm biện pháp khác.
Yến Quân Tầm nghĩ đến bể cá, nghĩ đến cả khung cảnh lúc đi cùng Thời Sơn Diên ra khỏi nhà Lịch Kiến Hoa.
Thời Sơn Diên đứng trong thang máy phất tay với cặp vợ chồng sát vách, Yến Quân Tầm không nhìn họ, khóe mắt cậu chỉ thấy cái xe đạp leo núi ở cửa nhà Lịch Kiến Hoa, cả đôi giày đá bóng được giặt rất sạch sẽ kia nữa.
Chúng chắc chắn không phải của Lịch Kiến Hoa, là của người khác — có lẽ là hung thủ.
Cô ta lái xe đến vì muốn mang Lịch Kiến Hoa đi, nhưng cũng hiểu xe không thể đi vào hai lần, bởi làm vậy sẽ không chỉ bị ghi lại đến hai lần ở bãi đỗ xe mà còn bị vật tư bên Dọn Dẹp Đúng Giờ sinh nghi. Mấy lần sau đó cô ta đều đi xe đạp , đi như vậy vào chung cư Phổ Lợi sẽ không cần bị kiểm tra lúc ra vào nữa.
Cô ta chọn xe đạp thay vì đi bộ, chứng tỏ nơi làm việc của cô ta cũng ở gần đó. Cô ta không thể đến vào cuối tuần, nhất định phải tranh thủ lúc rảnh khi đang đi làm. Nhưng mà cô ta lại không dám đem xe đạp về nhà, bởi vì thứ đó là cô ta mua, cô ta sợ phải mang về, chỉ cần cô ta tiêu một xu thôi là cũng sẽ bị đánh. Vì thế mà cô ta hình thành thói quen lén lút, cũng giống như cô ta không dám nhìn quá trình xâm hại tình dục vậy.
Tiếng bảng đen viết ồn ào khiến hơi thở của Yến Quân Tầm rối loạn, cậu muốn ngồi dậy hút điếu thuốc. Nếu ai đó nhìn thấy tấm bảng của Yến Quân Tầm sẽ kinh ngạc phát hiện bên trên vẽ loạn xì ngầu. Những đường cong trên bảng không hề trật tự nhìn chẳng khác gì vết mèo cào, không thể thấy rõ đầu đuôi.
Cô ta quen thói quay lại nhà của nạn nhân, cô ta cần lặp đi lặp lại những ký ức ấy để chứng minh với chính mình rằng nạn nhân đã chết, thực sự đã chết rồi. Nguyên nhân cô ta tái diễn tội ác là vì nỗi đau đớn của cô ta không hề ngừng lại, như thế quá khủng khiếp, cô ta như một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế không ngừng tới lui nhà nạn nhân để quan sát.
Yến Quân Tầm đột nhiên ngồi xuống, giật cái tai nghe đang nhét trong lỗ tai ra. Cả người cậu đầm đìa mồ hôi dù nhiệt độ trong phòng không hề cao, cậu chính là — là như vậy đấy.
“Gọi cho Khương Liễm,” Yến Quân Tầm gọi gấu trúc bằng giọng khàn khàn, “hỏi anh ta một chút…”
Yến Quân Tầm nghĩ đến đây mới sực nhận ra máy liên lạc của mình còn chưa thông, phương pháp liên lạc duy nhất đang ở trong tay Thời Sơn Diên, mà chính cậu là người đuổi Thời Sơn Diên ra ngoài cửa.
Yến Quân Tầm kéo chăn ra: “Gọi rồng cam dậy đi!”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)/p>
Trần Tú Liên khởi động xe, đèn xe sáng lên trong đêm tối. Cô rất nhạy cảm với thời gian, riêng khoản đúng giờ bao giờ cũng làm tốt.
Con dâu Dương Ngọc đuổi theo, đứng bên cửa xe nói với Trần Tú Liên: “Cảm ơn chị, chị Tú Liên!”
“Con dâu nó mông to, sinh được con trai,” Hà Chí Quốc lải nhải không dứt bên tai Trần Tú Liên, “mày thì không được như vậy, chỉ sinh được cái loại lỗ vốn.”
“Không cần cảm ơn.” Trần Tú Liên nhìn con dâu Dương Ngọc. Cô gái mới sinh con xong rất gầy, mặt không trang điểm, quần áo khoác trên vai cũng là đồ cũ của mẹ chồng.
Tốt quá.
Trần Tú Liên thầm nghĩ.
Cô mới sinh con được mấy ngày đã bị đánh, Cầm Cầm là tự tay cô bế về nhà, Hà Chí Quốc định đem cho đi nhưng cô không chịu. Cô chỉ có một đứa trẻ này, con bé như mặt trăng trên bầu trời kia, cô ôm nó trong ngực mình, dùng bầu ngực khô quắt queo của mình đút nó ăn từng chút. Cầm Cầm rất ngoan, mấy bé gái bao giờ cũng ngoan, con bé tết tóc đuôi ngựa, còn hát cho cô nghe nữa.
Cầm Cầm nói mẹ ơi mẹ đừng khóc.
“Thằng chó đẻ kia tốt số thật, mẹ già bên ngoài vất vả làm việc, nó thì chỉ ở nhà làm ông lớn, còn có cả con vợ trẻ trung xinh đẹp hầu hạ.” Hà Chí Quốc chép miệng thèm thuồng, mỗi lần uống rượu xong gã thường thích chép miệng, “Vợ nhìn ngon như vậy, là tao thì đã không nỡ đánh. Ai biết được thằng đụt ấy làm sao lừa được người ta về? Không chừng cũng giống tao, làm trước nói sau.”
Hà Chí Quốc cười bên tai Trần Tú Liên, cổ họng gã không tốt, cười nhiều sẽ bị nghẹn, lúc gã khóc họng cũng bị nghẹn, có đôi lúc Trần Tú Liên cũng không phân biệt được lúc Hà Chí Quốc nằm trên đất gã rốt cuộc là đang khóc hay đang cười.
“Bên Đê Bá kia xa đây lắm, nhưng ảnh cứ nói đã hẹn với bạn trên mạng rồi…”
Đồng hồ điểm tiếng “tích tắc”.
Trần Tú Liên rất hài lòng, đồng hồ điện tử căn rất chuẩn. Xăng của cô đã đầy, tầng hầm cũng đã dọn sạch sẽ. Cô biết con trai Dương Ngọc đang ở đâu, hắn thích chơi game, hắn thích công việc ngon ăn, Trần Tú Liên đều biết cả, cô đã quá quen với suy nghĩ của những thằng súc sinh này.
Không, Trần Tú Liên sửa lại.
Cô đã quá quen với suy nghĩ của “Hà Chí Quốc”.
“Không sao, chị biết chỗ đó rồi, chị đón được cậu ta,” Trần Tú Liên quay đầu hướng về phía trước, nói lại với con dâu Dương Ngọc một lần nữa, “không cần cảm ơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.