Chương 19: Tôi Xin Các Người! Đừng Đánh
Âm Bắc Nguyệt
13/04/2023
Bên ngoài bầu trời dần xế chiều, từng đoàn xe lần lượt chạy băng băng trên đường để trở về tổ ấm sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, đôi mắt Vô Ưu khẽ lay động dần tỉnh lại sau giấc ngủ mê, toàn thân yếu ớt đột nhiên cảm thấy không còn sức lực nữa.
"Mình làm sao thế này?" Cô lẩm bẩm trong miệng.
"Cẩn thận." Phúc Minh lên tiếng lo lắng.
Vô Ưu nhìn thấy Phúc Minh có chút khó hiểu.
Không biết cậu đứng ở đó từ bao giờ đã nhanh tay dìu đỡ cô ngồi dậy, ân cần nói tiếp:
"Cô còn đang rất yếu đấy, nằm nghỉ chút đi."
"Tôi bị sao vậy bác sĩ?"
"Đừng gọi xa lạ như vậy, cứ gọi tôi là Phúc Minh được rồi."
Vô Ưu sắc mặt khá nhợt nhạt khẽ gật đầu.
"Cô..." Phúc Minh ngập ngừng, có chút khó nói.
Vô Ưu nhíu mày khó hiểu mà rặn hỏi: "Anh định nói gì với tôi sao?"
Do dự một lúc, Phúc Minh cũng lên tiếng:
"Cô có thai rồi, cũng được hai tuần. Hồi sáng do quá kích động nên đã ảnh hưởng đến đứa nhỏ nhưng cứu kịp thời. Không sao nữa rồi."
Nghe cậu nói, đôi mắt bỗng mở to tròn đầy kinh ngạc nhìn bác sĩ Phúc Minh mà lắp bắp.
"Tôi...Tôi có thai sao?"
Phúc Minh gật đầu chắc nịch.
Vô Ưu gượng cười quay đi, ánh mắt loé lên những tia buồn bã, một cảm xúc khó lòng mà nói hết ra.
"Mang thai sao? Là lần đấy." Vô Ưu thầm nói trong lòng rồi lại nhoẻn cười đầy chế diễu.
Biết cô mang thai, lòng Phúc Minh cũng đang rối tung cả lên. Rõ ràng cô chưa có chồng vậy cái thai này ở đâu ra?
Cô chửa hoang sao?
Bất chợt Vô Ưu nhớ tới em gái, gạt bỏ mọi thứ muộn phiền khi nãy liền nói: "Em gái tôi thế nào rồi?"
Nhìn vào đôi mắt đáng thương ấy, Phúc Minh lại cảm thấy áy náy không dám đối diện vào thẳng mắt cô, né tránh mà trầm thấp giọng.
"Tình Minh đang nghỉ ngơi ở phòng hồi sức rồi."
Nghe cậu nói xong, Vô Ưu liền tức tốc muốn lao xuống giường thì bị Phúc Minh cản lại.
"Cô cũng cần được nghỉ ngơi. Không biết mấy ngày qua cô đã trải qua những gì nhưng cứ gượng ép như vậy mấy vết thương sẽ không mau lành được đâu."
Mặc kệ sự khuyên ngăn của Phúc Minh, cô vẫn nhất quyết đi đến phòng bệnh em gái.
Gạt bỏ tay cậu ra mà lạnh giọng. "Cảm ơn ý tốt của anh, tôi sẽ không sao."
Nhìn bóng dáng cô rời đi mà chỉ có thể bất lực mà nhìn, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng. Giọng nói đầy hối lỗi lẩm bẩm trong miệng.
"Vô Ưu, là tôi đã phụ sự kỳ vọng của hai chị em cô rồi."
Mất vài phút thì cô cũng đến được phòng của em gái mình.
Nhìn đứa em gái đang nằm hôn mê, toàn thân là những vết bầm ngày một rõ hơn mà nước mắt cứ ứa ra không ngừng.
"Tình Minh." Tiếng nói nghẹn ngào đến chua xót.
Cô đi đến bên em gái mình, đôi mắt dò xét khắp người con bé mà lòng nhói đau.
"Chị ơi!' Tình Mình yếu ớt lên tiếng.
Vô Ưu giật mình khi thấy em gái tỉnh lại, ánh mắt lo lắng trộn lẫn những giọt nước mắt xót xa, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen bóng mượt mà thủ thỉ nghẹn ngào.
"Chị xin lỗi!"
Tình Mình thấy cô khóc như vậy thì không đành lòng. Con bé rất hiểu chuyện, không muốn chị mình lo lắng, đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô rồi cười tươi như một đoá hoa tỏ ra rất khoẻ mạnh:
"Chị đừng khóc. Tình Minh không sao hết. Tình Minh cũng không thấy đau đâu. Tình Minh ngoan lắm, nhất định sẽ khoẻ nhanh thôi."
Nghe những lời nói tưởng chừng ngây thơ ấy, lòng cô lại nhức nhối. Đương nhiên cô biết con bé nói dối nhưng cũng không vạch trần, chỉ nhìn bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương, dịu dàng nói:
"Phải! Tình Minh rất ngoan, nhất định sẽ mau chóng khoẻ lại. Rồi sau đó chúng ta sẽ rời khỏi đây. Có được không?"
Con bé nghe cô nói xong thì cười tít mắt mà gật đầu.
Rồi hai người lại ôm lấy nhau, oán trách tại sao ông trời lại đối xử với hai chị em cô như vậy?
Bỗng hai người phụ nữ xuất hiện phía sau lưng hai chị em, giọng nói hệt như một người đàn bà uy quyền.
"Lục Vô Ưu."
Vô Ưu giật mình nhận ra giọng nói này, ngoảng đầu lại nhìn thì trấn kinh trong lòng "Là bà ta."
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Vô Ưu nhíu mày "Tôi không có gì để nói với mấy người hết."
Thanh Ý bên cạnh nghe thấy vậy thì tỏ ra bất mãn, giọng chanh chua gắt gỏng cất lên.
"Lục Vô Ưu, cô nên biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào, đừng tỏ ra kiêu ngạo như vậy."
"Tôi kiêu ngạo sao?" Vô Ưu khó chịu định đứng lên đi về phía hai người đó để đối chấp thì bị Tình Minh kéo lại khẽ lắc đầu.
Con bé nhỏ nhẹ lên tiếng "Chị! Em không sao hết, chị cứ đi theo họ đi."
"Xem ra em gái cô còn hiểu chuyện hơn cả cô đấy." Thanh Ý ngạo mạn, dè bỉ nói chen vào.
Vô Ưu liếc nhìn Thanh Ý rồi quay lại nhìn em gái với ánh mắt dịu hiền.
"Vậy chị đi một lát. Chút nữa chị sẽ về với em."
Tình Minh mỉm cười đáp lại, giọng nói trong trẻo dễ nghe làm sao "Dạ!"
Không phải vì Vô Ưu sợ hai người kia, mà cô vì em gái đang có mặt ở đây. Cô không muốn con bé nghe được những câu từ khó nghe hay những hành động dơ bẩn của hai kẻ dã tâm này.
"Được! Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ngay khi Vô Ưu và hai người kia ra thì Tình Minh liền ho lên "khụ khụ" máu trong miệng cũng ộc ra, nãy giờ con bé đang rất gắng gượng nhưng giờ thì không trụ nổi nữa mà ngất lịm đi.
Quán cafe cóp cóp.
"Hai người muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi còn có việc bận."
Không dài dòng, bà Dục móc ra trong túi một phong bì dầy cộp tiền đặt xuống bàn, đẩy về phía chỗ Vô Ưu rồi điềm đạm tiếng:
"Số tiền này đủ để cho cô và em gái cô sống hết quãng đời từ đây về sau."
Vô Ưu nhìn phong bì tiền mà tỏ ra khó chịu, chau mày tiếp lời.
"Hai người đem về đi, Vô Ưu tôi cho dù ăn xin cũng không lấy tiền của hai người."
Rồi dứt khoát đẩy tiền lại về phía hai người đấy.
Bà Dục vẫn tỏ ra bình tĩnh, cười mỉm cứ như bà đã biết trước kết quả.
Chỉ có Thanh Ý là nông nổi, cục sốc khi thấy Vô Ưu không nhận mà bộp ngay câu nói khó nghe.
"Đồ nhà quê như cô đúng là không biết điều. Giả bộ làm cái gì? Hay muốn bước chân vào nhà họ Dục, muốn làm phu nhân trong đấy."
Vô Ưu nhìn Thanh Ý cười mỉa mai, giọng nói đầy chiêm biếm
"Không phải người muốn vào đó nhất là cô sao?"
Thanh Ý bị cô nói tức đến đỏ mặt mà quát.
"Đừng có mà kiêu ngạo như vậy. Để tôi xem, cô còn như thế được bao lâu."
Vô Ưu mỉm cười thách thức đáp lại "Được!"
"Cô không có một chút gọi là sĩ diện sao?"
"Sĩ diện?" Vô Ưu bật cười rồi nhìn ả bằng ánh mắt diễu cợt "Nếu có sĩ diện thì tôi đã không sống đến tận bây giờ."
"Cô..." Thanh Ý tức không nói lên lời.
Bà Dục thấy vậy thì nhẹ nhàng đặt tay lên tay Thanh Ý mà trấn an. Hiểu ý, ả liền dừng lại trừng mắt không đôi co với cô nữa.
Bà Dục bình tĩnh, nụ cười hiền dịu vẫn nở trên môi, nhẹ nhàng nhìn cô mà nói.
"Nếu cô không thấy đủ thì có thể nói với tôi. Chỉ cần cô biến mất khỏi đây, tránh xa con trai tôi ra càng xa càng tốt."
Nghe đến đây, Vô Ưu cười khẩy thành tiếng.
Khung cảnh này thật đúng với ba năm trước, dùng tiền không được thì dùng em gái của cô ra uy hiếm.
Cô cất giọng chế diễu "Ba năm rồi! Hai người không còn chiêu trò gì mới nữa sao?"
Bị khiêu khích, Thanh Ý định lao tới đánh cô thì bị bà Dục ngăn lại.
Phải công nhận bà đúng là một loại phụ nữ cực kỳ nguy hiểm và khó đoán, dù thế nào thì vẫn tỏ ra bình thản mà nói.
"Vậy cô muốn thế nào thì sẽ buông tha cho con tôi?"
Vô Ưu khẽ cười rồi nghiêm giọng, dáng vẻ không một chút sợ sệt nhìn thẳng vào hai người mà khẳng định.
"Tôi không cần bất cứ thứ gì từ hai người, đem số tiền đấy về đi. Chuyện giữa tôi và anh ta đã chấm dứt hoàn toàn nên bà cứ yên tâm. Còn con trai của bà thì bà về dạy lại đi, anh ta luôn bám theo tôi đấy."
Rồi lập tức bước đi, để lại hai người đàn bà tức đến nổi đầy gân xanh trên trán.
"Bác gái! Bác cứ để nó đi vậy sao? Nó đúng là kiêu ngạo không coi ai ra gì."
Bà Dục mỉm cười đáp lại "Con không phải lo, ta tự có cách."
Khoé miệng bà ta cong lên một nụ cười nham hiểm cùng với ánh mắt của một kẻ đầy dã tâm.
Vô Ưu đang đi trên đường, tâm trạng bây giờ rất phức tạp, lòng đầy rối bời. Cứ mải suy nghĩ mà không hề hay biết nguy hiểm đang ở phía sau mình.
Bất chợt một cái bao vải chùm lên đầu cô từ phía sau làm cô không kịp phòng bị, tiếp theo là một cú đá ngã nhào ra phía trước.
Bốp! Bốp! Bốp!
Không kịp la hét là liên tục là những cú đánh lên người, cô cảm nhận đó là những thanh gỗ rắn chắn, đau đớn mà kêu lên đầy thảm thương.
"Dừng lại! Dừng lại! Đừng đánh nữa, tôi xin các người."
Nước mắt ứa ra thành dòng ướt đẫm gương mặt đang sưng đỏ bầm tím lên, nhớ ra bản thân mang thai, cô choàng tay ôm bụng khom người cố gắng bảo vệ đứa nhỏ.
Giọng nói run rẩy yếu ớt cố gắng cầu xin nghe mà xót xa. "Xin các người. Đừng đánh. Đừng đánh nữa mà!"
"Con tôi..." Tiếng lòng đầy đau đớn cất lên, đau đến thấu tận trời mây.
Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, đôi mắt Vô Ưu khẽ lay động dần tỉnh lại sau giấc ngủ mê, toàn thân yếu ớt đột nhiên cảm thấy không còn sức lực nữa.
"Mình làm sao thế này?" Cô lẩm bẩm trong miệng.
"Cẩn thận." Phúc Minh lên tiếng lo lắng.
Vô Ưu nhìn thấy Phúc Minh có chút khó hiểu.
Không biết cậu đứng ở đó từ bao giờ đã nhanh tay dìu đỡ cô ngồi dậy, ân cần nói tiếp:
"Cô còn đang rất yếu đấy, nằm nghỉ chút đi."
"Tôi bị sao vậy bác sĩ?"
"Đừng gọi xa lạ như vậy, cứ gọi tôi là Phúc Minh được rồi."
Vô Ưu sắc mặt khá nhợt nhạt khẽ gật đầu.
"Cô..." Phúc Minh ngập ngừng, có chút khó nói.
Vô Ưu nhíu mày khó hiểu mà rặn hỏi: "Anh định nói gì với tôi sao?"
Do dự một lúc, Phúc Minh cũng lên tiếng:
"Cô có thai rồi, cũng được hai tuần. Hồi sáng do quá kích động nên đã ảnh hưởng đến đứa nhỏ nhưng cứu kịp thời. Không sao nữa rồi."
Nghe cậu nói, đôi mắt bỗng mở to tròn đầy kinh ngạc nhìn bác sĩ Phúc Minh mà lắp bắp.
"Tôi...Tôi có thai sao?"
Phúc Minh gật đầu chắc nịch.
Vô Ưu gượng cười quay đi, ánh mắt loé lên những tia buồn bã, một cảm xúc khó lòng mà nói hết ra.
"Mang thai sao? Là lần đấy." Vô Ưu thầm nói trong lòng rồi lại nhoẻn cười đầy chế diễu.
Biết cô mang thai, lòng Phúc Minh cũng đang rối tung cả lên. Rõ ràng cô chưa có chồng vậy cái thai này ở đâu ra?
Cô chửa hoang sao?
Bất chợt Vô Ưu nhớ tới em gái, gạt bỏ mọi thứ muộn phiền khi nãy liền nói: "Em gái tôi thế nào rồi?"
Nhìn vào đôi mắt đáng thương ấy, Phúc Minh lại cảm thấy áy náy không dám đối diện vào thẳng mắt cô, né tránh mà trầm thấp giọng.
"Tình Minh đang nghỉ ngơi ở phòng hồi sức rồi."
Nghe cậu nói xong, Vô Ưu liền tức tốc muốn lao xuống giường thì bị Phúc Minh cản lại.
"Cô cũng cần được nghỉ ngơi. Không biết mấy ngày qua cô đã trải qua những gì nhưng cứ gượng ép như vậy mấy vết thương sẽ không mau lành được đâu."
Mặc kệ sự khuyên ngăn của Phúc Minh, cô vẫn nhất quyết đi đến phòng bệnh em gái.
Gạt bỏ tay cậu ra mà lạnh giọng. "Cảm ơn ý tốt của anh, tôi sẽ không sao."
Nhìn bóng dáng cô rời đi mà chỉ có thể bất lực mà nhìn, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng. Giọng nói đầy hối lỗi lẩm bẩm trong miệng.
"Vô Ưu, là tôi đã phụ sự kỳ vọng của hai chị em cô rồi."
Mất vài phút thì cô cũng đến được phòng của em gái mình.
Nhìn đứa em gái đang nằm hôn mê, toàn thân là những vết bầm ngày một rõ hơn mà nước mắt cứ ứa ra không ngừng.
"Tình Minh." Tiếng nói nghẹn ngào đến chua xót.
Cô đi đến bên em gái mình, đôi mắt dò xét khắp người con bé mà lòng nhói đau.
"Chị ơi!' Tình Mình yếu ớt lên tiếng.
Vô Ưu giật mình khi thấy em gái tỉnh lại, ánh mắt lo lắng trộn lẫn những giọt nước mắt xót xa, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen bóng mượt mà thủ thỉ nghẹn ngào.
"Chị xin lỗi!"
Tình Mình thấy cô khóc như vậy thì không đành lòng. Con bé rất hiểu chuyện, không muốn chị mình lo lắng, đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô rồi cười tươi như một đoá hoa tỏ ra rất khoẻ mạnh:
"Chị đừng khóc. Tình Minh không sao hết. Tình Minh cũng không thấy đau đâu. Tình Minh ngoan lắm, nhất định sẽ khoẻ nhanh thôi."
Nghe những lời nói tưởng chừng ngây thơ ấy, lòng cô lại nhức nhối. Đương nhiên cô biết con bé nói dối nhưng cũng không vạch trần, chỉ nhìn bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương, dịu dàng nói:
"Phải! Tình Minh rất ngoan, nhất định sẽ mau chóng khoẻ lại. Rồi sau đó chúng ta sẽ rời khỏi đây. Có được không?"
Con bé nghe cô nói xong thì cười tít mắt mà gật đầu.
Rồi hai người lại ôm lấy nhau, oán trách tại sao ông trời lại đối xử với hai chị em cô như vậy?
Bỗng hai người phụ nữ xuất hiện phía sau lưng hai chị em, giọng nói hệt như một người đàn bà uy quyền.
"Lục Vô Ưu."
Vô Ưu giật mình nhận ra giọng nói này, ngoảng đầu lại nhìn thì trấn kinh trong lòng "Là bà ta."
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Vô Ưu nhíu mày "Tôi không có gì để nói với mấy người hết."
Thanh Ý bên cạnh nghe thấy vậy thì tỏ ra bất mãn, giọng chanh chua gắt gỏng cất lên.
"Lục Vô Ưu, cô nên biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào, đừng tỏ ra kiêu ngạo như vậy."
"Tôi kiêu ngạo sao?" Vô Ưu khó chịu định đứng lên đi về phía hai người đó để đối chấp thì bị Tình Minh kéo lại khẽ lắc đầu.
Con bé nhỏ nhẹ lên tiếng "Chị! Em không sao hết, chị cứ đi theo họ đi."
"Xem ra em gái cô còn hiểu chuyện hơn cả cô đấy." Thanh Ý ngạo mạn, dè bỉ nói chen vào.
Vô Ưu liếc nhìn Thanh Ý rồi quay lại nhìn em gái với ánh mắt dịu hiền.
"Vậy chị đi một lát. Chút nữa chị sẽ về với em."
Tình Minh mỉm cười đáp lại, giọng nói trong trẻo dễ nghe làm sao "Dạ!"
Không phải vì Vô Ưu sợ hai người kia, mà cô vì em gái đang có mặt ở đây. Cô không muốn con bé nghe được những câu từ khó nghe hay những hành động dơ bẩn của hai kẻ dã tâm này.
"Được! Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ngay khi Vô Ưu và hai người kia ra thì Tình Minh liền ho lên "khụ khụ" máu trong miệng cũng ộc ra, nãy giờ con bé đang rất gắng gượng nhưng giờ thì không trụ nổi nữa mà ngất lịm đi.
Quán cafe cóp cóp.
"Hai người muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi còn có việc bận."
Không dài dòng, bà Dục móc ra trong túi một phong bì dầy cộp tiền đặt xuống bàn, đẩy về phía chỗ Vô Ưu rồi điềm đạm tiếng:
"Số tiền này đủ để cho cô và em gái cô sống hết quãng đời từ đây về sau."
Vô Ưu nhìn phong bì tiền mà tỏ ra khó chịu, chau mày tiếp lời.
"Hai người đem về đi, Vô Ưu tôi cho dù ăn xin cũng không lấy tiền của hai người."
Rồi dứt khoát đẩy tiền lại về phía hai người đấy.
Bà Dục vẫn tỏ ra bình tĩnh, cười mỉm cứ như bà đã biết trước kết quả.
Chỉ có Thanh Ý là nông nổi, cục sốc khi thấy Vô Ưu không nhận mà bộp ngay câu nói khó nghe.
"Đồ nhà quê như cô đúng là không biết điều. Giả bộ làm cái gì? Hay muốn bước chân vào nhà họ Dục, muốn làm phu nhân trong đấy."
Vô Ưu nhìn Thanh Ý cười mỉa mai, giọng nói đầy chiêm biếm
"Không phải người muốn vào đó nhất là cô sao?"
Thanh Ý bị cô nói tức đến đỏ mặt mà quát.
"Đừng có mà kiêu ngạo như vậy. Để tôi xem, cô còn như thế được bao lâu."
Vô Ưu mỉm cười thách thức đáp lại "Được!"
"Cô không có một chút gọi là sĩ diện sao?"
"Sĩ diện?" Vô Ưu bật cười rồi nhìn ả bằng ánh mắt diễu cợt "Nếu có sĩ diện thì tôi đã không sống đến tận bây giờ."
"Cô..." Thanh Ý tức không nói lên lời.
Bà Dục thấy vậy thì nhẹ nhàng đặt tay lên tay Thanh Ý mà trấn an. Hiểu ý, ả liền dừng lại trừng mắt không đôi co với cô nữa.
Bà Dục bình tĩnh, nụ cười hiền dịu vẫn nở trên môi, nhẹ nhàng nhìn cô mà nói.
"Nếu cô không thấy đủ thì có thể nói với tôi. Chỉ cần cô biến mất khỏi đây, tránh xa con trai tôi ra càng xa càng tốt."
Nghe đến đây, Vô Ưu cười khẩy thành tiếng.
Khung cảnh này thật đúng với ba năm trước, dùng tiền không được thì dùng em gái của cô ra uy hiếm.
Cô cất giọng chế diễu "Ba năm rồi! Hai người không còn chiêu trò gì mới nữa sao?"
Bị khiêu khích, Thanh Ý định lao tới đánh cô thì bị bà Dục ngăn lại.
Phải công nhận bà đúng là một loại phụ nữ cực kỳ nguy hiểm và khó đoán, dù thế nào thì vẫn tỏ ra bình thản mà nói.
"Vậy cô muốn thế nào thì sẽ buông tha cho con tôi?"
Vô Ưu khẽ cười rồi nghiêm giọng, dáng vẻ không một chút sợ sệt nhìn thẳng vào hai người mà khẳng định.
"Tôi không cần bất cứ thứ gì từ hai người, đem số tiền đấy về đi. Chuyện giữa tôi và anh ta đã chấm dứt hoàn toàn nên bà cứ yên tâm. Còn con trai của bà thì bà về dạy lại đi, anh ta luôn bám theo tôi đấy."
Rồi lập tức bước đi, để lại hai người đàn bà tức đến nổi đầy gân xanh trên trán.
"Bác gái! Bác cứ để nó đi vậy sao? Nó đúng là kiêu ngạo không coi ai ra gì."
Bà Dục mỉm cười đáp lại "Con không phải lo, ta tự có cách."
Khoé miệng bà ta cong lên một nụ cười nham hiểm cùng với ánh mắt của một kẻ đầy dã tâm.
Vô Ưu đang đi trên đường, tâm trạng bây giờ rất phức tạp, lòng đầy rối bời. Cứ mải suy nghĩ mà không hề hay biết nguy hiểm đang ở phía sau mình.
Bất chợt một cái bao vải chùm lên đầu cô từ phía sau làm cô không kịp phòng bị, tiếp theo là một cú đá ngã nhào ra phía trước.
Bốp! Bốp! Bốp!
Không kịp la hét là liên tục là những cú đánh lên người, cô cảm nhận đó là những thanh gỗ rắn chắn, đau đớn mà kêu lên đầy thảm thương.
"Dừng lại! Dừng lại! Đừng đánh nữa, tôi xin các người."
Nước mắt ứa ra thành dòng ướt đẫm gương mặt đang sưng đỏ bầm tím lên, nhớ ra bản thân mang thai, cô choàng tay ôm bụng khom người cố gắng bảo vệ đứa nhỏ.
Giọng nói run rẩy yếu ớt cố gắng cầu xin nghe mà xót xa. "Xin các người. Đừng đánh. Đừng đánh nữa mà!"
"Con tôi..." Tiếng lòng đầy đau đớn cất lên, đau đến thấu tận trời mây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.