Chương 47:
Emi Ririna
28/09/2015
Nana đưa tay sờ vào khuôn mặt mình, đôi mắt ánh lên nét ngây thơ, nhỏ cười khẩy:
- Giả tạo quá.....
Chính nhỏ cũng đang tự khinh bỉ bản thân mình. Tất cả ... đều là lỗi của nhỏ sao. Cả ba nhỏ, Bin và Rio đều là nhỏ làm hại.
Khóe mắt nhỏ trào ra một hàng nước mắt, nhẹ nhàng nhưng đậm chất bi thương. Nhỏ không gào thét, khóc lớn như tối qua nữa. Chỉ khẽ khóc rồi im lặng như chưa có gì xảy ra. Có ai biết, trong tim nhỏ cũng đau lắm. Khoảnh khắc hắn ngã gục xuống, nhỏ tưởng chừng như cả thế giới đang tan vỡ.Mất mát và đau thương....
Nhỏ cứ ngồi đó, ánh mắt thẫn thờ nhìn chính mình trong gương. Tự khinh bỉ mình: " Một phù thủy độc ác mang khuôn mặt hiền lành của công chúa..... "
----------------
Nó bước đi trên hành lang bệnh viện, đưa ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô định, tay mân mê chiếc nhẫn tinh xảo trên tay. Nó xoay chiếc nhẫn, nhìn vào dòng chữ khắc trên đó:" R yêu Y " Mặt trong của chiếc nhẫn là dòng chữ hơi mờ nhạt: " Love, forever " Nó cất giọng nhẹ, đức quãng:
- A ... Đã từng nói .. Yêu mãi mãi ... Đến suốt đời kia mà.
((( Emi: anh ấy đã chết đâu mà chị làm như chết rồi ấy !!!! ---- Yumi: Tỉ lệ sống sót rất thấp đấy con tác giả đáng ghét kia ------ Emi: So sorry ...... * chuồn lẹ * )))))
Nó dừng lại trước cửa phòng của hắn, đưa tay định mở cửa bước vào, bàn tay khựng lại trên không trung, vô thức hạ xuống. Nó cứ đứng đó, đôi mắt màu tím bí ẩn không biết đang nghĩ gì. Nó ... Là không có can đảm bước vào. Nó sợ... Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn, sợ.... nhìn thấy hắn nằm đó bất động..... Nó sợ ... nhìn thấy hắn đang dần rời xa nó. Nó sợ, sợ lắm !!!;;
Khoảng cách giữa 2 người họ, chỉ cách nhau một cánh cửa mà sao vẫn cảm thấy xa quá. Cảm giác này ... Thật khó chịu làm sao. Nó đưa tay chạm vào ngực trái, để lắng nghe trái tim đang đập. Để thấy, ko có hắn, trái tim nó chơi vơi không có sức sống. Con tim nó từng nhịp đập nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, yếu ớt như chỉ một chút nữa thôi nó sẽ ngừng đập vậy. Khuôn miệng nó mấp máy:
- Cuộc sống không a ... E ko thể tồn tại đc..... Xin a ... Quay về vs e ... E .... Yêu ... Anh.......
Ở sau một góc tường, một người con gái xinh đẹp vs mái tóc màu đỏ đô, đôi mắt hồng phấn thơ ngây không che giấu dc tia hiểm ác, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười hoàn mĩ.
" Thứ gì, ko sở hữu được sẽ phải tiêu diệt "
Bóng dáng đó quay đi, khuôn mătnhạm hiểm nhưng vẫn toát lên vẻ đáng thương cùng cô độc.
----------------
Tối, phòng bệnh 250,
Một dáng người con gái mở cửa bước vào. Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt người con gái ấy, mang nét thơ ngây, lương thiện, yếu ớt và sự nham hiểm. Đôi mắt màu hồng phấn quét qua khuôn mặt của một hotboy thực thụ đang nằm trên giừơng bệnh. Nhỏ cười nhẹ - một nụ cười mang đầy đau thương:
- Xin lỗi a, Rio
Nhỏ đưa tay rút dây thở của hắn ra. Khuôn mặt vẫn lạnh lùng. Khẽ đưa tay nắm chặt tay hắn:
- Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ yêu nhau chứ ?
Hơi ngập ngừng khi nhìn khuôn mặt trắng bạch của hắn. Nhìn ng mk yêu như vậy, thử hỏi, có ai không đau lòng chứ?
Nhỏ vẫn đứng đó, tiếng " tit ... Tít " vang đều bên tai, nhịp tim đang giảm xuống nhanh. Khuôn mặt nhỏ vẫn lạnh lùng nhìn hắn. Ánh mắt màu hồng phấn vô cảm nhìn vào máy đo nhịp tim.
- Giả tạo quá.....
Chính nhỏ cũng đang tự khinh bỉ bản thân mình. Tất cả ... đều là lỗi của nhỏ sao. Cả ba nhỏ, Bin và Rio đều là nhỏ làm hại.
Khóe mắt nhỏ trào ra một hàng nước mắt, nhẹ nhàng nhưng đậm chất bi thương. Nhỏ không gào thét, khóc lớn như tối qua nữa. Chỉ khẽ khóc rồi im lặng như chưa có gì xảy ra. Có ai biết, trong tim nhỏ cũng đau lắm. Khoảnh khắc hắn ngã gục xuống, nhỏ tưởng chừng như cả thế giới đang tan vỡ.Mất mát và đau thương....
Nhỏ cứ ngồi đó, ánh mắt thẫn thờ nhìn chính mình trong gương. Tự khinh bỉ mình: " Một phù thủy độc ác mang khuôn mặt hiền lành của công chúa..... "
----------------
Nó bước đi trên hành lang bệnh viện, đưa ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô định, tay mân mê chiếc nhẫn tinh xảo trên tay. Nó xoay chiếc nhẫn, nhìn vào dòng chữ khắc trên đó:" R yêu Y " Mặt trong của chiếc nhẫn là dòng chữ hơi mờ nhạt: " Love, forever " Nó cất giọng nhẹ, đức quãng:
- A ... Đã từng nói .. Yêu mãi mãi ... Đến suốt đời kia mà.
((( Emi: anh ấy đã chết đâu mà chị làm như chết rồi ấy !!!! ---- Yumi: Tỉ lệ sống sót rất thấp đấy con tác giả đáng ghét kia ------ Emi: So sorry ...... * chuồn lẹ * )))))
Nó dừng lại trước cửa phòng của hắn, đưa tay định mở cửa bước vào, bàn tay khựng lại trên không trung, vô thức hạ xuống. Nó cứ đứng đó, đôi mắt màu tím bí ẩn không biết đang nghĩ gì. Nó ... Là không có can đảm bước vào. Nó sợ... Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn, sợ.... nhìn thấy hắn nằm đó bất động..... Nó sợ ... nhìn thấy hắn đang dần rời xa nó. Nó sợ, sợ lắm !!!;;
Khoảng cách giữa 2 người họ, chỉ cách nhau một cánh cửa mà sao vẫn cảm thấy xa quá. Cảm giác này ... Thật khó chịu làm sao. Nó đưa tay chạm vào ngực trái, để lắng nghe trái tim đang đập. Để thấy, ko có hắn, trái tim nó chơi vơi không có sức sống. Con tim nó từng nhịp đập nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, yếu ớt như chỉ một chút nữa thôi nó sẽ ngừng đập vậy. Khuôn miệng nó mấp máy:
- Cuộc sống không a ... E ko thể tồn tại đc..... Xin a ... Quay về vs e ... E .... Yêu ... Anh.......
Ở sau một góc tường, một người con gái xinh đẹp vs mái tóc màu đỏ đô, đôi mắt hồng phấn thơ ngây không che giấu dc tia hiểm ác, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười hoàn mĩ.
" Thứ gì, ko sở hữu được sẽ phải tiêu diệt "
Bóng dáng đó quay đi, khuôn mătnhạm hiểm nhưng vẫn toát lên vẻ đáng thương cùng cô độc.
----------------
Tối, phòng bệnh 250,
Một dáng người con gái mở cửa bước vào. Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt người con gái ấy, mang nét thơ ngây, lương thiện, yếu ớt và sự nham hiểm. Đôi mắt màu hồng phấn quét qua khuôn mặt của một hotboy thực thụ đang nằm trên giừơng bệnh. Nhỏ cười nhẹ - một nụ cười mang đầy đau thương:
- Xin lỗi a, Rio
Nhỏ đưa tay rút dây thở của hắn ra. Khuôn mặt vẫn lạnh lùng. Khẽ đưa tay nắm chặt tay hắn:
- Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ yêu nhau chứ ?
Hơi ngập ngừng khi nhìn khuôn mặt trắng bạch của hắn. Nhìn ng mk yêu như vậy, thử hỏi, có ai không đau lòng chứ?
Nhỏ vẫn đứng đó, tiếng " tit ... Tít " vang đều bên tai, nhịp tim đang giảm xuống nhanh. Khuôn mặt nhỏ vẫn lạnh lùng nhìn hắn. Ánh mắt màu hồng phấn vô cảm nhìn vào máy đo nhịp tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.