Chương 6: Vĩ Thanh
Tiêu
26/09/2017
“. . . . . .” Dạ Luật Diễm hiên ngang ngẩng cao đầu đón nhận cái chết sắp đến, Không biết vì sao lúc này có một đạo kình phong từ xa vọng đến, một cảm giác mạc danh kỳ diệu làm y phải hé mắt ra nhìn…
Tại lúc ngàn cân treo sợi tóc này không ai có cơ hội cứu Dạ Luật Diễm, hết thảy đều không còn kịp nữa rồi! Nhưng chỉ trừ phi. . . . . .
“!” Xa xa thoáng nhìn phía trước một con tuấn mã chạy vội tới, Tuy rằng bụi bậm mờ mịt che lấp cả không trung, nhưng Dạ Luật Diễm trực giác vẫn cảm thấy người tới không ai khác chính là người làm cho y hận cũng không phải, yêu cũng không phải—— Chương Hi Ảnh! ! ! !
Dạ Luật Diễm triển khai khinh công dễ dàng trượt ra khỏi lưỡi đao! Có thể cứu y chỉ có chính hắn mà thôi! Trên lưng ngựa đã sớm chứng kiến tất cả. Chương Hi Ảnh thở hổn hển, ở trong lòng đem Dạ Luật Diễm mắng chửi một trận từ đầu đến chân. Nam nhân này quá tin tưởng bản thân mình đi. Y như thế nào có thể khinh địch, coi thường tính mạng mình như vậy?! Y là muốn mình cả đời lương tâm bất an hay sao? Bất quá mình nửa đường mới thay đổi chủ ý……không giữ vững được lập trường còn có lòng dạ nào so đo………………….
“. . . . . .” Lẽ ra có rất nhiều chuyện muốn hỏi, lẽ ra theo đạo lý mình hẳn là nên trách cứ hắn rất nhiều. . . . . . Nhưng vào lúc thân ảnh thon gầy kia đuổi tới bên người, Dạ Luật Diễm chỉ còn nghĩ đến duy nhất một chuyện phải làm, đó là dang rộng vòng tay. . . . . . . . . . . .
“. . . . . .” Chính mình theo lẽ cần phải có một lời giải thích, hoặc là trước hết phải chậm lại. . . . . . Nhưng vào lúc vòng tay quen thuộc kia một lần nữa vì chính mình rộng mở, Chương Hi Ảnh chỉ có thuận theo bản năng, lao vào nơi ấm áp. . . . . . . . . . . .
“Ngươi đã đến rồi. . . . . .” Dạ Luật Diễm nháy mắt tìm về tất cả tự tin, ngữ khí quả quyết, thậm chí làm cho người ta hoài nghi y chưa từng lẩn tránh!
“Ta đến đây. . . . . .” Chớp mắt vứt bỏ tất cả những hy vọng giờ đã trở thành xa vời, Chương Hi Ảnh trong lời nói bình thản đến nỗi khiến người ta hoài nghi hắn chưa từng mang ý định chạy trốn!
Không ai nói hắn trở về quá muộn, cũng không có ai trách cứ Dạ Luật Diễm tại sao lại dễ dàng tha thứ cho hắn.
Chương Hi Ảnh đã trở lại, một khi đã trở lại liền chứng minh hắn đã lựa chọn dứt khoát. . . . . . . . . . . .
“Ta cảm thấy . Ngươi là hẳn là nên đi. . . . . . . . . . . .” Hồi lâu, âm thanh Dạ Luật Diễm vang lên vọng vào khoảng không xanh thăm thẳm, ánh mắt ôn nhu tràn đầy mị lực có thể khuất phục bất cứ kẻ nào. Chương Hi Ảnh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn vào đôi con ngươi sâu hút trước mặt, đôi mắt trong suốt của hắn cũng lấp lánh, nhưng không phải lệ quang. . . . . . . . . . . .
“Chim chóc nếu nhốt lâu trong ***g sắt, đã muốn quên cảm giác bay lượn. . . . . . Cho nên, chỉ có tiếp tục ở trong ***g !”
“Nhưng ta lại tin tưởng. . . . . . Chim chóc ở trong ***g cũng sẽ cất tiếng ca xướng, là bởi vì nó yêu cái ***g của nó, yêu cả cái kẻ đã mang nó giữ lại bên mình . . . . . . . . . . . .”
“Các ngươi không phải là đã quên cái gì sao?” Bên cạnh trầm mặc nhìn nửa ngày Khiết Đan vương đột nhiên nghiêm mặt đánh gảy đoạn tình chàng ý thiếp, lại còn lạnh lạnh châm chọc nói. Nghe vậy, tên ‘tiểu nhân đắc chí’ Chương Hi Ảnh từ trong ngực lấy ra mảnh ngọc bội, ra vẻ khoe khoang : “Ngọc ở đây, thực có lỗi, ta không còn ý định trở về, giao dịch này cũng coi như không tính!”
“Đừng quên! Ngọc chỉ có thể cứu một trong hai người các ngươi! Còn lại kẻ kia phải chết!” Một bên Nhị vương gia hận đến nghiến răng nghiến lợi, xem như được sự đồng ý ngầm của Khiết Đan vương, hung hăng mắng!
“. . . . . .” Lời nhắc nhở kia làm cả hai người trong phút chốc mặt trắng bệch không còn chút máu. Không nghĩ ngợi, Chương Hi Ảnh đem ngọc đưa cho Dạ Luật Diễm! Cảm giác được đối phương không muốn nhận, Chương Hi Ảnh cố tình thoải mái trả lời: “Dù sao ta trở về quan ngoại sống cũng không bằng chết. . . . . . Việc đó đối với ta không còn ý nghĩa nữa rồi!”
Dạ Luật Diễm tiếp nhận ngọc liền đeo nó vào cổ cho Chương Hi Ảnh: “Trở về đi, ngươi đã cho ta quá nhiều ! Ngươi không lẽ là muốn ta sống mà không có linh hồn hay sao?”
“. . . . . . Ta đây sẽ không khách khí !” Trong tất cả những cái nhìn chăm chú kinh ngạc, Chương Hi Ảnh nở nụ cười gian xán lạn, tiếp nhận ngọc!
“Chương Hi Ảnh! ! !” Dạ Luật Diễm rống lên, bởi vì Chương Hi Ảnh đã đem ngọc hung hăng đập nát! Cũng không thèm nhìn tới những mảnh vỡ kia một cái, hắn đem cả thân mình dựa vào Dạ Luật Diễm, âm thanh nũng nịu: “Chúng ta nếu phải tự mình chọn lựa một cái. . . . . . thì đây là kết cục tốt nhất không phải sao?”
“. . . . . . Nếu có kiếp sau. . . . . .” Dạ Luật Diễm gắt gao đem hắn ôm vào trong lòng ngực, tại đây thổ lộ tất cả tình cảm trong lòng: “Ta còn muốn có ngươi. . . . . . Chỉ mong rằng đến lúc đó chúng ta không phải tái sinh ở hai nơi đối địch nhau nữa. . . . . . . . . . . .”
“Nếu đối địch thì như thế nào?” Chương Hi Ảnh thỏa mãn cười cười: “Cho dù thế nào ngươi cũng sẽ đến mang ta đọat về đi.”
“. . . . . . Trở về, ngươi. . . . . . Có hối hận hay không ?. . . . . .. . . . . . . . . . . .”
“Ta vừa nhìn thấy ngươi liền bắt đầu hối hận !” Chương Hi Ảnh thấy Dạ Luật Diễm á khẩu không trả lời được liền cười yếu ớt: “Nhưng mặc kệ hối hận thế nào. . . . . . thì ta cũng đã quyết định quay trở lại không phải sao. . . . . . . . . . . .”
“Ngươi giết đi, giết cả hai chúng ta đi.” Quay đầu kiêu ngạo nhìn phía Khiết Đan vương, hàm ý rằng cho dù có chết bọn họ vẫn là kẻ thắng!
Khiết Đan vương sắc mặt sau mấy lần biến đổi không ngừng, rốt cục thở ra một hơi thật dài, ghìm ngựa đi đến, không để ý Nhị vương gia một bên đang khiếp sợ, thản nhiên trêu chọc: “Ai định giết các ngươi ! Còn sợ ô uế đao của ta! Ta sai lầm rồi. . . . . . Người ngu ngốc như ngươi, vĩnh viễn không xứng làm đối thủ của ta.”
Đuổi theo Khiết Đan vương, Dạ Luật Dương bày ra nụ cười hoa mỹ, nhẹ giọng hỏi: “Ngài thật sự muốn giết Ngũ đệ hay sao? Hay là. . . . . .”
Tà tà liếc mắt một cái, Khiết Đan vương mới chợt nhớ tới hắn căn bản không đem biểu tình của mình để vào mắt (aka có liếc cũng vô dụng), đành cười khổ lắc đầu, thở dài: “Tam đệ. . . . . . Ngươi không cần quá thông minh. . . . . .”
“Vương. . . . . .”
Ngẩng đầu, trời cao vời vợi, hùng ưng ngạo nghễ tự do giương cánh bay vút qua khoảng không. Ưng là tượng trưng cho người Khiết Đan, cũng là sinh mệnh mà dân tộc hết sức sùng kính! Mà cũng bởi vì, dân tộc Khiết Đan là dân tộc có thể khống chế được phi ưng. Nhưng mà. . . . . .
“Chúng ta muốn thưởng thức ưng, cho nên bắt bọn chúng dưỡng tại bên người, huấn luyện để có được phục tùng của chúng. . . . . . Chúng ta thành công không ít. . . . . . . . . . . .” Than nhẹ một tiếng, Khiết Đan vương lại cảm khái : “Nhưng chúng ta lại quên đi điều trọng yếu. . . . . .”
“. . . . . .” Trời quang hạ, cỏ xanh như tơ theo gió phấp phới, hùng ưng giương cánh, che đi ánh mặt trời. . . . . . . . . . . .
“Chỉ khi được tự do ngạo nghễ bay lượn trên bầu trời. . . . . . Loại chim chóc này mới xứng tên là —— ưng!”
“Chúng ta muốn đi đâu?” Vó ngựa lao vun vút trên thảo nguyên, Chương Hi Ảnh dựa vào Dạ Luật Diễm, lười biếng hỏi.
“Đi tìm một nơi mà hai chúng ta có thể sống vui vẻ cả đời.” Dạ Luật Diễm ôn nhu trả lời. Đáp án này làm người trong lòng nở nụ cười, nheo mắt, Chương Hi Ảnh phát hiện, mình đột nhiên tình nguyện làm một kẻ ngu ngốc, vì cái vì mà trở nên ngu ngốc, không cần nghĩ nhiều: “Ta cảm thấy mình rất may mắn!”
“Cái gì?” Cúi đầu, Dạ Luật Diễm có điểm mê hoặc hỏi.
“Nơi mà ta muốn sống cả đời. . . . . . Ta đã tìm thấy trước ngươi rồi.”
“Ở nơi nào?”
“. . . . . .” Đáp án gì cũng không có, Dạ Luật Diễm chỉ cảm thấy Chương Hi Ảnh dựa dính vào trong lòng ngực mình. . . . . . . . . . . .
-Hoàn rồi ^^-
tung bông, tung bông
Cuối cùng ta cũng làm xong bộ này. Tuy cái kết cũng làm ta hơi bất ngờ.
Xúc động không nói nên lời
Các tình yêu của ta, cho ta một tràng pháo tay cổ vũ đi nào.
Đi vào đây nhớ để lại…chiếc ‘dép’ làm kỉ niệm nhé.
Cầm khăn tay vẫy vẫy
Tại lúc ngàn cân treo sợi tóc này không ai có cơ hội cứu Dạ Luật Diễm, hết thảy đều không còn kịp nữa rồi! Nhưng chỉ trừ phi. . . . . .
“!” Xa xa thoáng nhìn phía trước một con tuấn mã chạy vội tới, Tuy rằng bụi bậm mờ mịt che lấp cả không trung, nhưng Dạ Luật Diễm trực giác vẫn cảm thấy người tới không ai khác chính là người làm cho y hận cũng không phải, yêu cũng không phải—— Chương Hi Ảnh! ! ! !
Dạ Luật Diễm triển khai khinh công dễ dàng trượt ra khỏi lưỡi đao! Có thể cứu y chỉ có chính hắn mà thôi! Trên lưng ngựa đã sớm chứng kiến tất cả. Chương Hi Ảnh thở hổn hển, ở trong lòng đem Dạ Luật Diễm mắng chửi một trận từ đầu đến chân. Nam nhân này quá tin tưởng bản thân mình đi. Y như thế nào có thể khinh địch, coi thường tính mạng mình như vậy?! Y là muốn mình cả đời lương tâm bất an hay sao? Bất quá mình nửa đường mới thay đổi chủ ý……không giữ vững được lập trường còn có lòng dạ nào so đo………………….
“. . . . . .” Lẽ ra có rất nhiều chuyện muốn hỏi, lẽ ra theo đạo lý mình hẳn là nên trách cứ hắn rất nhiều. . . . . . Nhưng vào lúc thân ảnh thon gầy kia đuổi tới bên người, Dạ Luật Diễm chỉ còn nghĩ đến duy nhất một chuyện phải làm, đó là dang rộng vòng tay. . . . . . . . . . . .
“. . . . . .” Chính mình theo lẽ cần phải có một lời giải thích, hoặc là trước hết phải chậm lại. . . . . . Nhưng vào lúc vòng tay quen thuộc kia một lần nữa vì chính mình rộng mở, Chương Hi Ảnh chỉ có thuận theo bản năng, lao vào nơi ấm áp. . . . . . . . . . . .
“Ngươi đã đến rồi. . . . . .” Dạ Luật Diễm nháy mắt tìm về tất cả tự tin, ngữ khí quả quyết, thậm chí làm cho người ta hoài nghi y chưa từng lẩn tránh!
“Ta đến đây. . . . . .” Chớp mắt vứt bỏ tất cả những hy vọng giờ đã trở thành xa vời, Chương Hi Ảnh trong lời nói bình thản đến nỗi khiến người ta hoài nghi hắn chưa từng mang ý định chạy trốn!
Không ai nói hắn trở về quá muộn, cũng không có ai trách cứ Dạ Luật Diễm tại sao lại dễ dàng tha thứ cho hắn.
Chương Hi Ảnh đã trở lại, một khi đã trở lại liền chứng minh hắn đã lựa chọn dứt khoát. . . . . . . . . . . .
“Ta cảm thấy . Ngươi là hẳn là nên đi. . . . . . . . . . . .” Hồi lâu, âm thanh Dạ Luật Diễm vang lên vọng vào khoảng không xanh thăm thẳm, ánh mắt ôn nhu tràn đầy mị lực có thể khuất phục bất cứ kẻ nào. Chương Hi Ảnh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn vào đôi con ngươi sâu hút trước mặt, đôi mắt trong suốt của hắn cũng lấp lánh, nhưng không phải lệ quang. . . . . . . . . . . .
“Chim chóc nếu nhốt lâu trong ***g sắt, đã muốn quên cảm giác bay lượn. . . . . . Cho nên, chỉ có tiếp tục ở trong ***g !”
“Nhưng ta lại tin tưởng. . . . . . Chim chóc ở trong ***g cũng sẽ cất tiếng ca xướng, là bởi vì nó yêu cái ***g của nó, yêu cả cái kẻ đã mang nó giữ lại bên mình . . . . . . . . . . . .”
“Các ngươi không phải là đã quên cái gì sao?” Bên cạnh trầm mặc nhìn nửa ngày Khiết Đan vương đột nhiên nghiêm mặt đánh gảy đoạn tình chàng ý thiếp, lại còn lạnh lạnh châm chọc nói. Nghe vậy, tên ‘tiểu nhân đắc chí’ Chương Hi Ảnh từ trong ngực lấy ra mảnh ngọc bội, ra vẻ khoe khoang : “Ngọc ở đây, thực có lỗi, ta không còn ý định trở về, giao dịch này cũng coi như không tính!”
“Đừng quên! Ngọc chỉ có thể cứu một trong hai người các ngươi! Còn lại kẻ kia phải chết!” Một bên Nhị vương gia hận đến nghiến răng nghiến lợi, xem như được sự đồng ý ngầm của Khiết Đan vương, hung hăng mắng!
“. . . . . .” Lời nhắc nhở kia làm cả hai người trong phút chốc mặt trắng bệch không còn chút máu. Không nghĩ ngợi, Chương Hi Ảnh đem ngọc đưa cho Dạ Luật Diễm! Cảm giác được đối phương không muốn nhận, Chương Hi Ảnh cố tình thoải mái trả lời: “Dù sao ta trở về quan ngoại sống cũng không bằng chết. . . . . . Việc đó đối với ta không còn ý nghĩa nữa rồi!”
Dạ Luật Diễm tiếp nhận ngọc liền đeo nó vào cổ cho Chương Hi Ảnh: “Trở về đi, ngươi đã cho ta quá nhiều ! Ngươi không lẽ là muốn ta sống mà không có linh hồn hay sao?”
“. . . . . . Ta đây sẽ không khách khí !” Trong tất cả những cái nhìn chăm chú kinh ngạc, Chương Hi Ảnh nở nụ cười gian xán lạn, tiếp nhận ngọc!
“Chương Hi Ảnh! ! !” Dạ Luật Diễm rống lên, bởi vì Chương Hi Ảnh đã đem ngọc hung hăng đập nát! Cũng không thèm nhìn tới những mảnh vỡ kia một cái, hắn đem cả thân mình dựa vào Dạ Luật Diễm, âm thanh nũng nịu: “Chúng ta nếu phải tự mình chọn lựa một cái. . . . . . thì đây là kết cục tốt nhất không phải sao?”
“. . . . . . Nếu có kiếp sau. . . . . .” Dạ Luật Diễm gắt gao đem hắn ôm vào trong lòng ngực, tại đây thổ lộ tất cả tình cảm trong lòng: “Ta còn muốn có ngươi. . . . . . Chỉ mong rằng đến lúc đó chúng ta không phải tái sinh ở hai nơi đối địch nhau nữa. . . . . . . . . . . .”
“Nếu đối địch thì như thế nào?” Chương Hi Ảnh thỏa mãn cười cười: “Cho dù thế nào ngươi cũng sẽ đến mang ta đọat về đi.”
“. . . . . . Trở về, ngươi. . . . . . Có hối hận hay không ?. . . . . .. . . . . . . . . . . .”
“Ta vừa nhìn thấy ngươi liền bắt đầu hối hận !” Chương Hi Ảnh thấy Dạ Luật Diễm á khẩu không trả lời được liền cười yếu ớt: “Nhưng mặc kệ hối hận thế nào. . . . . . thì ta cũng đã quyết định quay trở lại không phải sao. . . . . . . . . . . .”
“Ngươi giết đi, giết cả hai chúng ta đi.” Quay đầu kiêu ngạo nhìn phía Khiết Đan vương, hàm ý rằng cho dù có chết bọn họ vẫn là kẻ thắng!
Khiết Đan vương sắc mặt sau mấy lần biến đổi không ngừng, rốt cục thở ra một hơi thật dài, ghìm ngựa đi đến, không để ý Nhị vương gia một bên đang khiếp sợ, thản nhiên trêu chọc: “Ai định giết các ngươi ! Còn sợ ô uế đao của ta! Ta sai lầm rồi. . . . . . Người ngu ngốc như ngươi, vĩnh viễn không xứng làm đối thủ của ta.”
Đuổi theo Khiết Đan vương, Dạ Luật Dương bày ra nụ cười hoa mỹ, nhẹ giọng hỏi: “Ngài thật sự muốn giết Ngũ đệ hay sao? Hay là. . . . . .”
Tà tà liếc mắt một cái, Khiết Đan vương mới chợt nhớ tới hắn căn bản không đem biểu tình của mình để vào mắt (aka có liếc cũng vô dụng), đành cười khổ lắc đầu, thở dài: “Tam đệ. . . . . . Ngươi không cần quá thông minh. . . . . .”
“Vương. . . . . .”
Ngẩng đầu, trời cao vời vợi, hùng ưng ngạo nghễ tự do giương cánh bay vút qua khoảng không. Ưng là tượng trưng cho người Khiết Đan, cũng là sinh mệnh mà dân tộc hết sức sùng kính! Mà cũng bởi vì, dân tộc Khiết Đan là dân tộc có thể khống chế được phi ưng. Nhưng mà. . . . . .
“Chúng ta muốn thưởng thức ưng, cho nên bắt bọn chúng dưỡng tại bên người, huấn luyện để có được phục tùng của chúng. . . . . . Chúng ta thành công không ít. . . . . . . . . . . .” Than nhẹ một tiếng, Khiết Đan vương lại cảm khái : “Nhưng chúng ta lại quên đi điều trọng yếu. . . . . .”
“. . . . . .” Trời quang hạ, cỏ xanh như tơ theo gió phấp phới, hùng ưng giương cánh, che đi ánh mặt trời. . . . . . . . . . . .
“Chỉ khi được tự do ngạo nghễ bay lượn trên bầu trời. . . . . . Loại chim chóc này mới xứng tên là —— ưng!”
“Chúng ta muốn đi đâu?” Vó ngựa lao vun vút trên thảo nguyên, Chương Hi Ảnh dựa vào Dạ Luật Diễm, lười biếng hỏi.
“Đi tìm một nơi mà hai chúng ta có thể sống vui vẻ cả đời.” Dạ Luật Diễm ôn nhu trả lời. Đáp án này làm người trong lòng nở nụ cười, nheo mắt, Chương Hi Ảnh phát hiện, mình đột nhiên tình nguyện làm một kẻ ngu ngốc, vì cái vì mà trở nên ngu ngốc, không cần nghĩ nhiều: “Ta cảm thấy mình rất may mắn!”
“Cái gì?” Cúi đầu, Dạ Luật Diễm có điểm mê hoặc hỏi.
“Nơi mà ta muốn sống cả đời. . . . . . Ta đã tìm thấy trước ngươi rồi.”
“Ở nơi nào?”
“. . . . . .” Đáp án gì cũng không có, Dạ Luật Diễm chỉ cảm thấy Chương Hi Ảnh dựa dính vào trong lòng ngực mình. . . . . . . . . . . .
-Hoàn rồi ^^-
tung bông, tung bông
Cuối cùng ta cũng làm xong bộ này. Tuy cái kết cũng làm ta hơi bất ngờ.
Xúc động không nói nên lời
Các tình yêu của ta, cho ta một tràng pháo tay cổ vũ đi nào.
Đi vào đây nhớ để lại…chiếc ‘dép’ làm kỉ niệm nhé.
Cầm khăn tay vẫy vẫy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.