Chương 12: Cô nhớ Từ Phỉ
Mang Quả Tạc Tô
13/10/2021
Sau lần nghỉ này, Ôn Hàn Thủy không xin nghỉ được nữa.
Bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, bộ phim của họ dự kiến sẽ được phát sóng trên đài truyền hình vào mùa xuân năm sau, mà từ giờ đến lúc đó chỉ còn một thời gian nữa, để bắt kịp tiến độ, đạo diễn đã thay đổi không khí quay phim không còn thoải mái như lúc trước, mỗi ngày chia làm hai đội AB quay cùng một lúc, như là hận không thể quay hai mươi tư giờ một ngày.
Ôn Hàn Thủy ngày nào cũng bận đến mức không có thời gian ngủ, cũng không có thời gian giải quyết những việc khác.
Từ Phỉ từng đến thăm cô một lần.
Anh lái xe đi qua nửa thành phố, đợi đến nửa đêm dưới khách sạn, cuối cùng đêm khuya mới nhìn thấy Ôn Hàn Thủy. Cô mệt mỏi, sững người một lúc sau khi nhìn thấy xe của Từ Phỉ, nói với một người bạn rồi đi về phía anh.
Hai người nói chuyện một lúc trên xe.
Đêm khuya vắng lặng, chỉ có tiếng rít của cơn gió lạnh thổi qua. Ôn Hàn Thủy ngồi trong xe ấm áp, nhưng trong tiềm thức vẫn quấn chặt lấy quần áo. Mùa đông ở Càn Thành lạnh như có thể nuốt chửng người ta. Từ Phỉ để tay lên vô lăng, nói với Ôn Hàn Thủy anh phải đi công tác, chưa biết ngày nào trở về.
"Đi đường thuận buồm xuôi gió nhé." Ôn Hàn Thủy gật đầu nói.
Từ Phỉ dường như còn muốn nói thêm lời nào, nhưng nhìn đôi mắt hơi đỏ do thức đêm của Ôn Hàn Thủy, lòng liền dịu lại, nuốt xuống những lời thừa thãi rồi nói với cô: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."
Sau đêm đó, họ không gặp nhau gần nửa tháng.
Nửa tháng cũng không phải là nhanh, Ôn Hàn Thủy hàng ngày đều một đường từ phim trường đến khách sạn, thời gian này chỉ có làm việc và nghỉ ngơi, ngày sáng đêm tối, mỗi giờ phút đều được lấp đầy. Thời gian trôi qua như nước chảy, sự mệt mỏi như hiện rõ trên mắt cô.
Cho đến một buổi chiều, Ôn Hàn Thủy ngồi trên phim trường cùng mọi người ăn cơm hộp, rõ ràng xung quanh rất náo nhiệt nhưng đột nhiên Ôn Hàn Thủy thất thần nhớ tới cảnh ăn cơm hộp với Từ Phỉ lúc trước. Rõ ràng là cảnh tượng thường thấy nhưng lại khiến cô hết lần này đến lần khác thất thần.
Tới tận buổi tối trước khi đi ngủ, cô trằn trọc trở mình trong chiếc chăn ấm áp, không tài nào chợp mắt được. Chỉ sau đó, cô mới nhận ra cảm xúc này chính là cô nhớ Từ Phỉ.
Con người thực sự là những sinh vật kỳ lạ.
Khi người ấy ở trước mặt bạn, bạn không quan tâm, nhưng khi anh ta biến mất, bạn lại bắt đầu nhớ người ấy không ngừng.
Bây giờ đã là đêm khuya, Ôn Hàn Thủy cầm điện thoại do dự hồi lâu có nên gửi tin nhắn không.
Tốt nhất là đừng làm phiền anh ấy.
Cũng không có gì đặc biệt để nói.
Đi ngủ, đi ngủ.
Ôn Hàn Thủy cuối cùng cũng ném điện thoại đi, thu mình vào trong chăn.
Ngày qua ngày, suy nghĩ của Ôn Hàn Thủy lớn dần lên. Mặc dù trong khoảng thời gian này cô và Từ Phỉ có nói chuyện qua vài câu nhưng cuối cùng chỉ dùng ảo tưởng để tự an ủi mình, Ôn Hàn Thủy cảm thấy như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng cào xé trái tim mình, ngứa ran.
Đây là một loại cảm giác mà cô không thể nắm bắt được.
Ngày mới đến, Ôn Hàn Thủy thức dậy nghe thấy Trần Phân nói: "Hôm nay là ngày đông chí này!"
Ôn Hàn Thủy sững sờ: "Thật sao?"
Nhìn lại ngày tháng, năm nay cũng đã gần hết. Trên đường đến phim trường bằng ô tô, những người xung quanh vô cùng thích thú, thậm chí còn đồng ý đi ăn tối nếu họ hoàn thành công việc sớm vào buổi tối. Ôn Hàn Thủy ngồi trong đám đông, suy nghĩ bay bổng. Gần đây cô hiếm khi nhớ lại chuyện quá khứ, cũng không nghĩ đến mối quan hệ trước đây của mình. Bây giờ nhắc đến bạn trai cũ, cảm xúc của Ôn Hàn Thủy thậm chí không còn chút tức giận.
Cô mỉm cười, nghĩ rằng thời gian là một điều kỳ diệu, đã lâu không gặp, có người dần dần trở thành người qua đường, có người để lại dấu ấn ngày càng rõ ràng. [vui lòng không re-up ở nơi khác ngoài wattpad của editor]
Rốt cuộc thì đó không phải là chuyện xấu, một khởi đầu mới thực sự đang đến.
Ngày đông chí không ảnh hưởng nhiều đến đoàn phim, quá trình quay vẫn diễn ra như bình thường. Mới sáng sớm, đoàn phim đã bận rộn. Ôn Hàn Thủy đã tìm đạo diễn và cho anh ta xem kịch bản mới nhất. Cô đã quen nổi lên cảm hứng trong khi quay với vị đạo diễn này, Ôn Hàn Thủy đã thay đổi kịch bản rất nhiều, đây là bản tóm tắt, đã khác khá nhiều so với phiên bản ban đầu.
Sau khi phim bắt đầu quay, Ôn Hàn Thủy ngồi cạnh đạo diễn quan sát.
Cả buổi sáng bận rộn cho tới trưa.
Đến gần trưa, buổi quay của Quý Uyển bị trì hoãn. Tâm trạng cô ấy không ổn, đạo diễn yêu cầu quay bảy tám cảnh. Điều tệ nhất là đạo diễn vẫn chưa hài lòng, tuyên bố nghỉ năm phút rồi quay tiếp. Trong giờ giải lao, xung quanh có những tiếng xì xào to nhỏ xen lẫn vài lời phàn nàn.
Bận rộn cả buổi sáng, cả đám người thì đều đói, bên này quay không xong mọi người liền muốn kéo nhau đi. Bây giờ Quý Uyển cũng ở đây, những lời phàn nàn trắng trợn không thể nói ở đây, chỉ là không khí nóng nảy đã tràn ngập trong phim trường.
Ôn Hàn Thủy đang buồn ngủ mệt mỏi, vừa nhìn thấy Trần Phân đi tới, liền nói với cô ấy: "Em ở lại đây canh chừng, chị đi mua ly cà phê."
Trần Phân đi tới nói nhỏ: "Nhà đầu tư đến rồi."
"Thật ư?"
"Đúng vậy."
"Sao họ lại ở đây vào lúc này?"
"Em không biết."
Trong khi họ đang trò chuyện, người đại diện của Quý Uyển và nhà sản xuất đến gặp nhà đầu tư. Một vài người đi theo sau, rất nhanh thu hút sự chú ý của bên này. Nhà sản xuất đang chào hỏi đạo diễn từ xa, anh ta nhanh chóng bước tới. [up duy nhất tại wattpad aristocraticboy_duu]
Cách đó không xa, Quý Uyển cùng với trợ lý của cô ấy cũng đi tới.
"Lý tổng." Đạo diễn đưa tay bắt tay với Lý Thịnh.
Quý Uyển mắt lấp lánh, cô ấy nhẹ giọng nói, "Lý tổng."
Lý Thịnh nhướng mày nhìn cô ấy, đồng thời làm động tác bắt tay. Quý Uyển vừa đưa tay ra liền bị anh ta kéo đến bên cạnh.
Anh ta thực sự không muốn bắt tay chút nào.
Mối quan hệ giữa hai người không phải là một bí mật, không một ai có mặt tỏ ra ngạc nhiên.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta đích thân đến phim trường để ủng hộ cô ấy.
Cùng với họ, Lý Thịnh mang theo hai xe đồ uống và đóng gói các bữa ăn phụ. Sự hào phóng của anh ta đã thu hút rất nhiều sự ngạc nhiên của mọi người trên trường quay, ai cũng sẵn sàng nói điều gì đó tốt vào lúc này, nhưng Lý Thịnh vẫn bình tĩnh: "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Quý Uyển, vất vả rồi."
Quả nhiên là đến làm chỗ dựa.
Quý Uyển đứng bên cạnh Lý Thịnh, tùy ý cười rạng rỡ, danh tiếng thậm chí còn làm lu mờ nam nữ chính.
Ôn Hàn Thủy và Trần Phân im lặng tìm một chỗ kín đáo để đứng, họ không quan tâm đến việc đối chọi nhau giữa các ngôi sao, cũng không có ý định phủi mặt đi trước mặt các nhà đầu tư. Ngược lại, Trần Phân quan tâm hơn đến bữa ăn do Lý Thịnh mang đến.
Không lâu sau, có người mang vài túi đồ uống tới. Ôn Hàn Thủy thấy bên trong có cafe, thản nhiên cầm lấy một cốc trong tay, đứng dậy uống một ngụm.
Giây tiếp theo, cô không kịp chuẩn bị mà bị sặc.
Theo tầm mắt có thể nhìn thấy Từ Phỉ, người mà cô đã lâu không gặp.
Trần Phân vừa quay đầu lại đã thấy Ôn Hàn Thủy sặc đến đỏ bừng cả mặt, vội vàng đưa khăn giấy cho cô: "Chị, uống từ từ thôi."
"Ừm." Cô trả lời, không nhịn được len lén nhìn về phía đạo diễn.
Những người trong phòng đều đang nhìn về hướng đó, hành động của Ôn Hàn Thủy không có gì khác thường. Chỉ là cô nhìn về người không giống những người khác.
Bên đó, Lý Thịnh đương nhiên không quên giới thiệu Từ Phỉ: "Đây là bạn của tôi, Từ Phỉ."
Người trong phòng đều là ưu tú, tuy rằng hiện tại không biết xuất thân Từ Phỉ, nhưng có thể đứng bên cạnh Lý Thịnh, để cho anh ta tiếp đón, hiển nhiên là thân phận giống nhau. Không có ai dám xem nhẹ Từ Phỉ, đạo diễn chủ động đưa tay ra: "Từ tổng."
Từ Phỉ gật đầu bắt tay, vừa chạm liền buông ra, hành động lịch sự nhưng xa cách.
Ôn Hàn Thủy quan sát cách đó vài mét.
Người cao nhất trong đám người là anh, rõ ràng đều là người bình thường, bất kể là ngoại hình hay khí chất, đều hơn hẳn nam chính bên cạnh. Ánh mắt Ôn Hàn Thủy rơi trên mặt anh, phát hiện anh đã gầy đi một ít, cằm lộ ra vẻ sắc bén, không khỏi làm người ta áp lực, toàn thân viết ra bốn chữ không nên đến gần.
Bọn họ không biết nên nói chuyện gì, chỉ thấy Lý Thịnh cười cười, sau đó đạo diễn nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào Ôn Hàn Thủy, ra hiệu: "Hàn Thủy, lại đây một chút."
Ôn Hàn Thủy khó hiểu, nhưng vẫn để cafe xuống và bước tới.
Những ông lớn gặp nhau, cô đến có thể làm gì chứ? Ôn Hàn Thủy tự hỏi, không biết Từ Phỉ đã nói điều gì đó. Cô bước đến với một cảm xúc lẫn lộn.
"Đây là Lý tổng của Giải Trí Tinh Quang." Đạo diễn chủ động giới thiệu, "Đây là bạn của Lý tổng, Từ tổng."
Ôn Hàn Thủy phối hợp chào hỏi: "Chào Lý tổng, chào Từ tổng."
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô dường như cảm thấy Từ Phỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.
Rõ ràng vẫn luôn là bộ dáng lạnh lùng hờ hững bỗng chốc tan như băng tuyết. Từ tổng gật đầu gần gũi, nói câu đầu tiên khi anh đi đến là: "Xin chào, biên kịch Ôn."
Bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, bộ phim của họ dự kiến sẽ được phát sóng trên đài truyền hình vào mùa xuân năm sau, mà từ giờ đến lúc đó chỉ còn một thời gian nữa, để bắt kịp tiến độ, đạo diễn đã thay đổi không khí quay phim không còn thoải mái như lúc trước, mỗi ngày chia làm hai đội AB quay cùng một lúc, như là hận không thể quay hai mươi tư giờ một ngày.
Ôn Hàn Thủy ngày nào cũng bận đến mức không có thời gian ngủ, cũng không có thời gian giải quyết những việc khác.
Từ Phỉ từng đến thăm cô một lần.
Anh lái xe đi qua nửa thành phố, đợi đến nửa đêm dưới khách sạn, cuối cùng đêm khuya mới nhìn thấy Ôn Hàn Thủy. Cô mệt mỏi, sững người một lúc sau khi nhìn thấy xe của Từ Phỉ, nói với một người bạn rồi đi về phía anh.
Hai người nói chuyện một lúc trên xe.
Đêm khuya vắng lặng, chỉ có tiếng rít của cơn gió lạnh thổi qua. Ôn Hàn Thủy ngồi trong xe ấm áp, nhưng trong tiềm thức vẫn quấn chặt lấy quần áo. Mùa đông ở Càn Thành lạnh như có thể nuốt chửng người ta. Từ Phỉ để tay lên vô lăng, nói với Ôn Hàn Thủy anh phải đi công tác, chưa biết ngày nào trở về.
"Đi đường thuận buồm xuôi gió nhé." Ôn Hàn Thủy gật đầu nói.
Từ Phỉ dường như còn muốn nói thêm lời nào, nhưng nhìn đôi mắt hơi đỏ do thức đêm của Ôn Hàn Thủy, lòng liền dịu lại, nuốt xuống những lời thừa thãi rồi nói với cô: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."
Sau đêm đó, họ không gặp nhau gần nửa tháng.
Nửa tháng cũng không phải là nhanh, Ôn Hàn Thủy hàng ngày đều một đường từ phim trường đến khách sạn, thời gian này chỉ có làm việc và nghỉ ngơi, ngày sáng đêm tối, mỗi giờ phút đều được lấp đầy. Thời gian trôi qua như nước chảy, sự mệt mỏi như hiện rõ trên mắt cô.
Cho đến một buổi chiều, Ôn Hàn Thủy ngồi trên phim trường cùng mọi người ăn cơm hộp, rõ ràng xung quanh rất náo nhiệt nhưng đột nhiên Ôn Hàn Thủy thất thần nhớ tới cảnh ăn cơm hộp với Từ Phỉ lúc trước. Rõ ràng là cảnh tượng thường thấy nhưng lại khiến cô hết lần này đến lần khác thất thần.
Tới tận buổi tối trước khi đi ngủ, cô trằn trọc trở mình trong chiếc chăn ấm áp, không tài nào chợp mắt được. Chỉ sau đó, cô mới nhận ra cảm xúc này chính là cô nhớ Từ Phỉ.
Con người thực sự là những sinh vật kỳ lạ.
Khi người ấy ở trước mặt bạn, bạn không quan tâm, nhưng khi anh ta biến mất, bạn lại bắt đầu nhớ người ấy không ngừng.
Bây giờ đã là đêm khuya, Ôn Hàn Thủy cầm điện thoại do dự hồi lâu có nên gửi tin nhắn không.
Tốt nhất là đừng làm phiền anh ấy.
Cũng không có gì đặc biệt để nói.
Đi ngủ, đi ngủ.
Ôn Hàn Thủy cuối cùng cũng ném điện thoại đi, thu mình vào trong chăn.
Ngày qua ngày, suy nghĩ của Ôn Hàn Thủy lớn dần lên. Mặc dù trong khoảng thời gian này cô và Từ Phỉ có nói chuyện qua vài câu nhưng cuối cùng chỉ dùng ảo tưởng để tự an ủi mình, Ôn Hàn Thủy cảm thấy như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng cào xé trái tim mình, ngứa ran.
Đây là một loại cảm giác mà cô không thể nắm bắt được.
Ngày mới đến, Ôn Hàn Thủy thức dậy nghe thấy Trần Phân nói: "Hôm nay là ngày đông chí này!"
Ôn Hàn Thủy sững sờ: "Thật sao?"
Nhìn lại ngày tháng, năm nay cũng đã gần hết. Trên đường đến phim trường bằng ô tô, những người xung quanh vô cùng thích thú, thậm chí còn đồng ý đi ăn tối nếu họ hoàn thành công việc sớm vào buổi tối. Ôn Hàn Thủy ngồi trong đám đông, suy nghĩ bay bổng. Gần đây cô hiếm khi nhớ lại chuyện quá khứ, cũng không nghĩ đến mối quan hệ trước đây của mình. Bây giờ nhắc đến bạn trai cũ, cảm xúc của Ôn Hàn Thủy thậm chí không còn chút tức giận.
Cô mỉm cười, nghĩ rằng thời gian là một điều kỳ diệu, đã lâu không gặp, có người dần dần trở thành người qua đường, có người để lại dấu ấn ngày càng rõ ràng. [vui lòng không re-up ở nơi khác ngoài wattpad của editor]
Rốt cuộc thì đó không phải là chuyện xấu, một khởi đầu mới thực sự đang đến.
Ngày đông chí không ảnh hưởng nhiều đến đoàn phim, quá trình quay vẫn diễn ra như bình thường. Mới sáng sớm, đoàn phim đã bận rộn. Ôn Hàn Thủy đã tìm đạo diễn và cho anh ta xem kịch bản mới nhất. Cô đã quen nổi lên cảm hứng trong khi quay với vị đạo diễn này, Ôn Hàn Thủy đã thay đổi kịch bản rất nhiều, đây là bản tóm tắt, đã khác khá nhiều so với phiên bản ban đầu.
Sau khi phim bắt đầu quay, Ôn Hàn Thủy ngồi cạnh đạo diễn quan sát.
Cả buổi sáng bận rộn cho tới trưa.
Đến gần trưa, buổi quay của Quý Uyển bị trì hoãn. Tâm trạng cô ấy không ổn, đạo diễn yêu cầu quay bảy tám cảnh. Điều tệ nhất là đạo diễn vẫn chưa hài lòng, tuyên bố nghỉ năm phút rồi quay tiếp. Trong giờ giải lao, xung quanh có những tiếng xì xào to nhỏ xen lẫn vài lời phàn nàn.
Bận rộn cả buổi sáng, cả đám người thì đều đói, bên này quay không xong mọi người liền muốn kéo nhau đi. Bây giờ Quý Uyển cũng ở đây, những lời phàn nàn trắng trợn không thể nói ở đây, chỉ là không khí nóng nảy đã tràn ngập trong phim trường.
Ôn Hàn Thủy đang buồn ngủ mệt mỏi, vừa nhìn thấy Trần Phân đi tới, liền nói với cô ấy: "Em ở lại đây canh chừng, chị đi mua ly cà phê."
Trần Phân đi tới nói nhỏ: "Nhà đầu tư đến rồi."
"Thật ư?"
"Đúng vậy."
"Sao họ lại ở đây vào lúc này?"
"Em không biết."
Trong khi họ đang trò chuyện, người đại diện của Quý Uyển và nhà sản xuất đến gặp nhà đầu tư. Một vài người đi theo sau, rất nhanh thu hút sự chú ý của bên này. Nhà sản xuất đang chào hỏi đạo diễn từ xa, anh ta nhanh chóng bước tới. [up duy nhất tại wattpad aristocraticboy_duu]
Cách đó không xa, Quý Uyển cùng với trợ lý của cô ấy cũng đi tới.
"Lý tổng." Đạo diễn đưa tay bắt tay với Lý Thịnh.
Quý Uyển mắt lấp lánh, cô ấy nhẹ giọng nói, "Lý tổng."
Lý Thịnh nhướng mày nhìn cô ấy, đồng thời làm động tác bắt tay. Quý Uyển vừa đưa tay ra liền bị anh ta kéo đến bên cạnh.
Anh ta thực sự không muốn bắt tay chút nào.
Mối quan hệ giữa hai người không phải là một bí mật, không một ai có mặt tỏ ra ngạc nhiên.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta đích thân đến phim trường để ủng hộ cô ấy.
Cùng với họ, Lý Thịnh mang theo hai xe đồ uống và đóng gói các bữa ăn phụ. Sự hào phóng của anh ta đã thu hút rất nhiều sự ngạc nhiên của mọi người trên trường quay, ai cũng sẵn sàng nói điều gì đó tốt vào lúc này, nhưng Lý Thịnh vẫn bình tĩnh: "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Quý Uyển, vất vả rồi."
Quả nhiên là đến làm chỗ dựa.
Quý Uyển đứng bên cạnh Lý Thịnh, tùy ý cười rạng rỡ, danh tiếng thậm chí còn làm lu mờ nam nữ chính.
Ôn Hàn Thủy và Trần Phân im lặng tìm một chỗ kín đáo để đứng, họ không quan tâm đến việc đối chọi nhau giữa các ngôi sao, cũng không có ý định phủi mặt đi trước mặt các nhà đầu tư. Ngược lại, Trần Phân quan tâm hơn đến bữa ăn do Lý Thịnh mang đến.
Không lâu sau, có người mang vài túi đồ uống tới. Ôn Hàn Thủy thấy bên trong có cafe, thản nhiên cầm lấy một cốc trong tay, đứng dậy uống một ngụm.
Giây tiếp theo, cô không kịp chuẩn bị mà bị sặc.
Theo tầm mắt có thể nhìn thấy Từ Phỉ, người mà cô đã lâu không gặp.
Trần Phân vừa quay đầu lại đã thấy Ôn Hàn Thủy sặc đến đỏ bừng cả mặt, vội vàng đưa khăn giấy cho cô: "Chị, uống từ từ thôi."
"Ừm." Cô trả lời, không nhịn được len lén nhìn về phía đạo diễn.
Những người trong phòng đều đang nhìn về hướng đó, hành động của Ôn Hàn Thủy không có gì khác thường. Chỉ là cô nhìn về người không giống những người khác.
Bên đó, Lý Thịnh đương nhiên không quên giới thiệu Từ Phỉ: "Đây là bạn của tôi, Từ Phỉ."
Người trong phòng đều là ưu tú, tuy rằng hiện tại không biết xuất thân Từ Phỉ, nhưng có thể đứng bên cạnh Lý Thịnh, để cho anh ta tiếp đón, hiển nhiên là thân phận giống nhau. Không có ai dám xem nhẹ Từ Phỉ, đạo diễn chủ động đưa tay ra: "Từ tổng."
Từ Phỉ gật đầu bắt tay, vừa chạm liền buông ra, hành động lịch sự nhưng xa cách.
Ôn Hàn Thủy quan sát cách đó vài mét.
Người cao nhất trong đám người là anh, rõ ràng đều là người bình thường, bất kể là ngoại hình hay khí chất, đều hơn hẳn nam chính bên cạnh. Ánh mắt Ôn Hàn Thủy rơi trên mặt anh, phát hiện anh đã gầy đi một ít, cằm lộ ra vẻ sắc bén, không khỏi làm người ta áp lực, toàn thân viết ra bốn chữ không nên đến gần.
Bọn họ không biết nên nói chuyện gì, chỉ thấy Lý Thịnh cười cười, sau đó đạo diễn nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào Ôn Hàn Thủy, ra hiệu: "Hàn Thủy, lại đây một chút."
Ôn Hàn Thủy khó hiểu, nhưng vẫn để cafe xuống và bước tới.
Những ông lớn gặp nhau, cô đến có thể làm gì chứ? Ôn Hàn Thủy tự hỏi, không biết Từ Phỉ đã nói điều gì đó. Cô bước đến với một cảm xúc lẫn lộn.
"Đây là Lý tổng của Giải Trí Tinh Quang." Đạo diễn chủ động giới thiệu, "Đây là bạn của Lý tổng, Từ tổng."
Ôn Hàn Thủy phối hợp chào hỏi: "Chào Lý tổng, chào Từ tổng."
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô dường như cảm thấy Từ Phỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.
Rõ ràng vẫn luôn là bộ dáng lạnh lùng hờ hững bỗng chốc tan như băng tuyết. Từ tổng gật đầu gần gũi, nói câu đầu tiên khi anh đi đến là: "Xin chào, biên kịch Ôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.