Chương 43: Ngoại truyện: Vườn trường (4)
Mang Quả Tạc Tô
24/11/2021
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài, Ôn Hàn Thủy ra ngoài như đã hẹn.
Đôi khi cô nhạy cảm, đôi khi lại cực kỳ chậm chạp, ít nhất là khi ra ngoài mà không nhận ra rằng việc đi chơi với một nam sinh một mình mang theo chút mờ ám. Cô theo thói quen đến sớm hơn mười phút.
Gạch lát nền còn chưa hết nóng, Ôn Hàn Thủy đã nhìn thấy Từ Phỉ mặc áo phông trắng, áo khoác đen từ trên xe hơi bước xuống. Cô nhìn người đang đến gần nhanh chóng chào hỏi, rất nhanh hỏi lại: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Đây là câu hỏi mà suốt chặng đường cô đã thắc mắc.
Địa điểm cuộc hẹn cách xa trung tâm thành phố và dường như xung quanh không có bất kỳ địa điểm vui chơi nào.
Từ Phỉ hỏi thay vì trả lời, "Cậu đến đây khi nào?"
Ôn Hàn Thủy: "Vừa mới tới."
Cậu nhìn cô chằm chằm một lúc, như thể đang phán đoán sự thật của câu nói này. Nhưng ngay sau đó cậu nhận ra rằng phán đoán này có vẻ hơi nhàm chán, vì vậy cậu lại thu hồi ánh mắt, "Đi theo tôi."
Ban ngày ban mặt, xung quanh người đến người đi. Ôn Hàn Thủy không hỏi thêm câu nào, nhấc chân đi theo.
Ôn Hàn Thủy từng nghe người lớn tán gẫu nên biết, khu vực này là khu vực phát triển mới trong những năm gần đây, giá nhà ở đang tăng lên hàng năm. Họ đi hết một vòng, chỉ thấy đường rộng thênh thang, hai bên toàn nhà cao tầng, đường đi và cây xanh vừa phải. Ôn Hàn Thủy vừa quan sát xung quanh vừa đi theo Từ Phỉ đến một khu dân cư.
Sau khi đi một vòng, cuối cùng cậu dừng lại trước một cửa hàng.
Cửa hàng giản dị, không khác mấy so với trang trí xung quanh, chỗ cao nhất có một tấm bảng hiệu, là một dòng bút lông mạnh mẽ uy lực viết: Studio Cửu Thiên.
Một nét vẽ dường như mang theo uy lực, không thể che dấu nét sắc bén.
Chỉ nhìn bảng hiệu, Ôn Hàn Thủy vẫn không biết studio này làm gì. Cô nhìn vào bên trong cửa hàng nhưng lại thấy rèm cửa kính bên trong bị kéo chặt, chắn mất bày trí bên trong. Thứ duy nhất lộ ra là cửa kính một bên, hai bên cửa có cây xanh, trông khá ủ rũ.
Từ Phỉ nhấc chân muốn đi vào, Ôn Hàn Thủy cảm nhận được gọi cậu, "Làm gì ở đây?"
Điều không biết luôn khiến người ta hoảng sợ, dường như cô có chút căng thẳng.
Từ Phỉ trầm mặc hai giây và giải thích, "Phòng thu của một người bạn."
Đi theo Từ Phỉ vào phòng thu, Ôn Hàn Thủy rất nhanh biết mục đích của chuyến đi.
Từ Phỉ đã giới thiệu cho cô công việc hiệu đính viên, ông chủ là một người bạn của Từ Phỉ. Có trời mới biết làm thế nào mà hai người chênh lệch tuổi tác quá lớn lại trở thành bạn của nhau. Mà ông chủ tính tình ôn hòa, có vẻ rất hay nói chuyện, đang nhìn Ôn Hàn Thủy cười, ánh mắt kỳ quái.
Giống như đang trêu ghẹo.
Ôn Hàn Thủy đắm mình trong bầu không khí tuyệt vời này.
Không cần phát tờ rơi dưới trời nắng gắt, không cần đứng lâu, thậm chí không cần nhìn sắc mặt mọi người, Ôn Hàn Thủy có thể có một chỗ ngồi văn phòng và máy tính ở nhiệt độ dễ chịu trong nhà, đó là một môi trường làm việc mà cô chưa từng nghĩ tới. Về phần lương, ông chủ đưa ra giá tiền theo giá thị trường, không cao nhưng để người ta yên tâm.
Ôn Hàn Thủy tràn đầy phấn khởi bắt đầu công việc hiệu đính.
[***Hiệu đính: là khâu thực hiện sau khi dịch thuật viên hoàn thành công việc dịch thuật tài liệu của mình. Đơn giản hơn có nghĩa là chỉnh sửa, nhưng nó không chỉ đơn thuần là việc kiểm tra những lỗi chính tả, ngữ pháp, bố cục của bản dịch, những thứ liên quan đến mặt hình thức, mà hơn thế, hiệu đính còn là công đoạn chỉnh sửa về mặt nội dung của bản dịch.]
Từ Phỉ cũng không hề rời đi.
Cậu ngẫu nhiên lôi ra một cuốn sách trong tủ sách và ngồi xuống chiếc bàn tròn cách đó không xa. Ông chủ tự tay đưa cho cậu một chai nước rồi đi làm việc. Cậu không cần người khác phải bận tâm, đọc ba cuốn sách trong một ngày, vẻ mặt bình thản như buổi sáng.
Khi Ôn Hàn Thủy tan tầm, cậu đóng sách lại và rời studio cùng cô.
Hai người cùng nhau đi dạo một lúc, Ôn Hàn Thủy nói với cậu: "Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay."
"Cố gắng làm việc." Từ Phỉ nói: "Đừng làm mất mặt tôi."
Giọng điệu có phần cứng nhắc nhưng cách cư xử khá lịch thiệp. Ôn Hàn Thủy phì cười một tiếng, "Khi nào tôi được trả tiền, tôi sẽ đãi cậu một bữa."
...
Bảy ngày sau kỳ nghỉ dài, Ôn Hàn Thủy mỗi ngày đều đến studio làm báo cáo.
Rõ ràng là một công việc nhàm chán và nhẫn nại, nhưng dù sao thì mỗi ngày cô cũng thấy vui vẻ, so với kinh nghiệm làm thêm trước đây thì công việc này thật tuyệt vời, môi trường thoải mái, thỉnh thoảng buổi chiều ông chủ còn mời trà bánh. Ở đây Ôn Hàn Thủy chưa bao giờ uống sữa của họ, pho mát ngọt ngào trộn với hương trà, kích thích vị giác, hạnh phúc đến mức không thể không nheo mắt.
"Em với Từ Phỉ có quan hệ gì vậy?"
Nghe vậy, Ôn Hàn Thủy mất vài giây để nhận ra rằng ông chủ đang nói chuyện phiếm với mình. Cô sững người một lúc và nói thật về mối quan hệ của họ, "Hai chúng em ngồi cùng một bàn."
"Ồ..." Ông chủ không nói gì nữa, chỉ nhìn Ôn Hàn Thủy cười đầy ẩn ý.
Cười đến mức cô suýt chút nữa có chút tâm tư nhỏ, nhưng sau khi thấy Từ Phỉ, chút tâm tư nhỏ của Ôn Hàn Thủy lại bị đè xuống đáy lòng.
Người lạnh lùng như vậy, nhìn đâu giống như có suy nghĩ khác.
Nhất định là cô đã tự mình đa tình.
Thời gian cuối cùng của kỳ nghỉ dài, Ôn Hàn Thủy định mời Từ Phỉ đi ăn tối, cũng đã hẹn trước.
Buổi trưa kết thúc làm việc, Ôn Hàn Thủy nhận được một khoản tiền lương hậu hĩnh, bước ra khỏi phòng thu, nhìn thấy Từ Phỉ từ xa đi về phía cô. Hôm nay cậu có vẻ ăn mặc bảnh bao và hấp dẫn lạ thường. Ôn Hàn Thủy vô thức dừng lại và nhìn cậu bước tới.
"Nhìn chằm chằm cái gì vậy?" Cậu dừng bước.
Ôn Hàn Thủy vội vàng định thần lại, nói: "Không có, tôi đang nghĩ bữa trưa ăn gì?"
Cậu thuận miệng hỏi: "Nghĩ ra chưa?"
"Cậu có muốn ăn gì không?"
"Cậu mời khách lại còn muốn tôi quyết định à?" Cậu nhướng mày.
Ôn Hàn Thủy thấy vậy, bĩu môi: "Tôi chọn, tôi chọn, lát nữa không cho phép chê!"
Cửa hàng mà Ôn Hàn Thủy chọn ở gần đây, hai người đi cạnh nhau một lúc, cô nhanh chóng dừng lại nói: "Đến rồi?"
Từ Phỉ nhìn về phía cửa hàng, giây tiếp theo nhíu mày: "Cậu..."
"Đã nói không được chê mà!" Ôn Hàn Thủy thấp giọng cảnh cáo.
Từ Phỉ nuốt lời trở lại. Ôn Hàn Thủy đã vui vẻ bước vào cửa hàng, gương mặt Từ Phỉ lạnh lùng đi vào sau.
Ôn Hàn Thủy chọn cửa hàng này chủ yếu là đồ chiên, nhưng nhìn thực đơn không chỉ có đồ chiên đơn giản như vậy, thực đơn có rất nhiều loại, bao gồm hầu hết tất cả các món ăn nhẹ đặc biệt, đúng hay không thì Ôn Hàn Thủy không biết, nhưng mùi thơm cực kỳ hấp dẫn người ta.
Mỗi ngày về nhà cô đều đi ngang qua con đường này, mỗi khi ngửi thấy mùi thơm cô lại thèm muốn nó.
Lúc gọi món, Ôn Hàn Thủy không quên Từ Phỉ, thuận miệng hỏi ý kiến của cậu. Từ Phỉ nhìn xuống thực đơn gọi một bát mì udon.
Ôn Hàn Thủy trong lòng cảm thấy buồn cười, nhìn cậu thế này, Ôn Hàn Thủy đoán chừng vị đại thiếu gia này có lẽ chưa từng tới cửa hàng như thế này, thậm chí hiếm khi hoặc chưa từng ăn những thứ này. Thế là cô tự ý gọi thêm, tất cả đều là món ăn ngon khiến người khác khó lòng từ chối.
Cuối cùng, đồ ăn đầy một bàn, trong lòng Ôn Hàn Thủy lo lắng ăn không hết, tưởng rằng có thể đóng gói, chỉ không ngờ cuối cùng Từ Phỉ mặt lạnh đồ ăn không hết cùng món của cô đều bị thu dọn. Cậu vẫn biểu hiện như cũ, không nhìn ra được quá nhiều cảm xúc, nhưng tính tình lại lười biếng không giải thích được.
Giống như một lần thành công quăng cho ăn.
Có điều dạ dày của thiếu niên giống như một cái hố không đáy, quá đáng sợ.
Sau khi trả tiền, Ôn Hàn Thủy chào tạm biệt Từ Phỉ, cậu rất ngạc nhiên: "Cậu định đi à?"
Mời cơm xong liền đi luôn. [đăng tại https://www.wattpad.com/user/aristocraticboy]
Hai chữ vô tình hiện lên trong đầu Từ Phỉ.
Ôn Hàn Thủy vừa muốn giải thích ngắn gọn, nhưng bị Từ Phỉ nhìn chăm chú, trái tim đột nhiên rùng mình, phản ứng lại mới phát hiện mình lỡ miệng.
Tôi, tôi phải mời một người bạn đi ăn tối.
Ôn Hàn Thủy phiền muộn, sao lại nói ra những lời như vậy.
Từ Phỉ sắc mặt nhanh chóng tối sầm lại: "Mời cơm tối? Ăn cái gì? Còn ngon hơn mời tôi sao?"
Tim Ôn Hàn Thủy run lẩy bẩy, lúc này cảm giác mình giống như một đứa tồi tệ.
Đang do dự, Từ Phỉ bắt đầu thuyết phục Ôn Hàn Thủy học cách tiết kiệm tiền, cuối cùng lời nói xoay chuyển: "Chủ nhiệm Từ gần đây rất nghiêm khắc bắt những ai yêu sớm."
Ôn Hàn Thủy lờ mờ, liên quan gì đến chủ nhiệm Từ.
Không biết có phải Từ Phỉ vừa mở miệng không, nói xong không bao lâu, Ôn Hàn Thủy đã nhìn thấy sau lưng Từ Phỉ là chủ nhiệm Từ. Đây là giây phút bật đèn xanh cuối cùng, chủ nhiệm Từ xách túi chạy chậm tới. [vui lòng không re-up đi nơi khác]
Ôn Hàn Thủy cảm thấy căng thẳng, nắm lấy tay Từ Phỉ: "Chạy, chạy mau!"
Từ Phỉ không nhúc nhích, nhìn xuống hai tay của mình. Ôn Hàn Thủy không để ý thúc giục: "Chạy đi, chủ nhiệm Từ sắp tới."
Thật đúng là nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền đến.
Từ Phỉ kịp phản ứng, theo Ôn Hàn Thủy chạy về phía trước. Hai người như cơn gió, băng qua đường, qua vỉa hè, xuyên qua lề đường nhiều cây xanh, cho đến khi đi xa đến nơi, chỉ còn hơi thở hổn hển mới dừng lại.
Đường đi dài như vậy, Từ Phỉ không khỏi thở hổn hển, cậu yên lặng nhìn Ôn Hàn Thủy mất một hồi mới thở bình thường, đột nhiên nói: "Chúng ta trong sạch, không cần chạy."
Ôn Hàn Thủy: "Cậu không hiểu, mạch não của chủ nhiệm Từ rất kỳ lạ, nhìn thấy một nam một nữ sẽ bắt đầu nghi ngờ."
Từ Phỉ: "..."
"Sao cậu không nói gì?" Ôn Hàn Thủy ngẩng đầu hỏi.
Từ Phỉ ho khan nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn sang chỗ khác: "Buông tay."
Âm thanh giống như đang bị kìm hãm, đặc biệt không được tự nhiên.
Ôn Hàn Thủy nhìn xuống phát hiện mình vẫn đang nắm chặt cổ tay của Từ Phỉ. Bàn tay của cô không quá trắng, ngón tay nắm lấy cổ tay cậu, màu da hai người gần giống, có một loại mơ hồ như thể dung hợp thành một. Sau đó Ôn Hàn Thủy mới có phản ứng, bàn tay giống như bị bỏng lập tức buông ra.
Mặc dù cô muốn bình tĩnh lại, nhưng hơi thở của Từ Phỉ có vẻ như đang phảng phất xung quanh. Một luồng gió nóng thổi vào mặt, trực tiếp thổi tới khiến Ôn Hàn Thủy mặt đỏ bừng. Vết đỏ nhanh chóng lan ra khắp má và cô thậm chí không thể che được. Lần đầu tiên Từ Phỉ nhìn thấy người dễ đỏ mặt như vậy, tò mò muốn nhìn vài cái, định trêu chọc vài câu thì bị Ôn Hàn Thủy biết, cô đi trước cậu than thở: "Tôi không còn trong sạch nữa rồi huhu."
"..." Nụ cười trên miệng Từ Phỉ từ từ biến mất.
"Huhuhu." Ôn Hàn Thủy giả vờ gào lên, "Thật có lỗi với bạn trai tương lai của tôi quá."
Từ Phỉ không nói nên lời, cậu hiếm khi đối phó với con gái, nhất thời không thể phân biệt lời cô nói là đúng hay sai, mãi không nói nên lời lại không thể không an ủi: "Đừng khóc, anh ta sẽ không để bụng đâu."
Ôn Hàn Thủy: "Cậu đừng thay bạn trai tôi trả lời."
Từ Phỉ: "Nếu anh ta thực sự để tâm đến chuyện này, cậu có thể đổi người khác."
Ôn Hàn Thủy nhất thời quên diễn, ồ một tiếng, "Đã học được."
Vài năm sau, trong giai đoạn yêu đương mặn nồng, Ôn Hàn Thủy tò mò hỏi Từ Phỉ: "Anh có để ý bạn trai cũ của em không?"
"Không để ý." Từ Phỉ bên trong bình tĩnh lộ ra một chút nghiến răng nghiến lợi, "Dù sao tương lai của em là anh."
Ôn Hàn Thủy nhìn vào biểu hiện của anh, nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không nhắc lại chủ đề này nữa. Chỉ là sau một thời gian, khi nghe bạn cô kể về những vấn đề của bạn trai cũ trong thời gian gần đây, cô như lần nữa hiểu ra điều gì đó.
***Tác giả có điều muốn nói:
Tới rồi!
Thêm một phiên ngoại nữa là kết thúc rồi.
Đôi khi cô nhạy cảm, đôi khi lại cực kỳ chậm chạp, ít nhất là khi ra ngoài mà không nhận ra rằng việc đi chơi với một nam sinh một mình mang theo chút mờ ám. Cô theo thói quen đến sớm hơn mười phút.
Gạch lát nền còn chưa hết nóng, Ôn Hàn Thủy đã nhìn thấy Từ Phỉ mặc áo phông trắng, áo khoác đen từ trên xe hơi bước xuống. Cô nhìn người đang đến gần nhanh chóng chào hỏi, rất nhanh hỏi lại: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Đây là câu hỏi mà suốt chặng đường cô đã thắc mắc.
Địa điểm cuộc hẹn cách xa trung tâm thành phố và dường như xung quanh không có bất kỳ địa điểm vui chơi nào.
Từ Phỉ hỏi thay vì trả lời, "Cậu đến đây khi nào?"
Ôn Hàn Thủy: "Vừa mới tới."
Cậu nhìn cô chằm chằm một lúc, như thể đang phán đoán sự thật của câu nói này. Nhưng ngay sau đó cậu nhận ra rằng phán đoán này có vẻ hơi nhàm chán, vì vậy cậu lại thu hồi ánh mắt, "Đi theo tôi."
Ban ngày ban mặt, xung quanh người đến người đi. Ôn Hàn Thủy không hỏi thêm câu nào, nhấc chân đi theo.
Ôn Hàn Thủy từng nghe người lớn tán gẫu nên biết, khu vực này là khu vực phát triển mới trong những năm gần đây, giá nhà ở đang tăng lên hàng năm. Họ đi hết một vòng, chỉ thấy đường rộng thênh thang, hai bên toàn nhà cao tầng, đường đi và cây xanh vừa phải. Ôn Hàn Thủy vừa quan sát xung quanh vừa đi theo Từ Phỉ đến một khu dân cư.
Sau khi đi một vòng, cuối cùng cậu dừng lại trước một cửa hàng.
Cửa hàng giản dị, không khác mấy so với trang trí xung quanh, chỗ cao nhất có một tấm bảng hiệu, là một dòng bút lông mạnh mẽ uy lực viết: Studio Cửu Thiên.
Một nét vẽ dường như mang theo uy lực, không thể che dấu nét sắc bén.
Chỉ nhìn bảng hiệu, Ôn Hàn Thủy vẫn không biết studio này làm gì. Cô nhìn vào bên trong cửa hàng nhưng lại thấy rèm cửa kính bên trong bị kéo chặt, chắn mất bày trí bên trong. Thứ duy nhất lộ ra là cửa kính một bên, hai bên cửa có cây xanh, trông khá ủ rũ.
Từ Phỉ nhấc chân muốn đi vào, Ôn Hàn Thủy cảm nhận được gọi cậu, "Làm gì ở đây?"
Điều không biết luôn khiến người ta hoảng sợ, dường như cô có chút căng thẳng.
Từ Phỉ trầm mặc hai giây và giải thích, "Phòng thu của một người bạn."
Đi theo Từ Phỉ vào phòng thu, Ôn Hàn Thủy rất nhanh biết mục đích của chuyến đi.
Từ Phỉ đã giới thiệu cho cô công việc hiệu đính viên, ông chủ là một người bạn của Từ Phỉ. Có trời mới biết làm thế nào mà hai người chênh lệch tuổi tác quá lớn lại trở thành bạn của nhau. Mà ông chủ tính tình ôn hòa, có vẻ rất hay nói chuyện, đang nhìn Ôn Hàn Thủy cười, ánh mắt kỳ quái.
Giống như đang trêu ghẹo.
Ôn Hàn Thủy đắm mình trong bầu không khí tuyệt vời này.
Không cần phát tờ rơi dưới trời nắng gắt, không cần đứng lâu, thậm chí không cần nhìn sắc mặt mọi người, Ôn Hàn Thủy có thể có một chỗ ngồi văn phòng và máy tính ở nhiệt độ dễ chịu trong nhà, đó là một môi trường làm việc mà cô chưa từng nghĩ tới. Về phần lương, ông chủ đưa ra giá tiền theo giá thị trường, không cao nhưng để người ta yên tâm.
Ôn Hàn Thủy tràn đầy phấn khởi bắt đầu công việc hiệu đính.
[***Hiệu đính: là khâu thực hiện sau khi dịch thuật viên hoàn thành công việc dịch thuật tài liệu của mình. Đơn giản hơn có nghĩa là chỉnh sửa, nhưng nó không chỉ đơn thuần là việc kiểm tra những lỗi chính tả, ngữ pháp, bố cục của bản dịch, những thứ liên quan đến mặt hình thức, mà hơn thế, hiệu đính còn là công đoạn chỉnh sửa về mặt nội dung của bản dịch.]
Từ Phỉ cũng không hề rời đi.
Cậu ngẫu nhiên lôi ra một cuốn sách trong tủ sách và ngồi xuống chiếc bàn tròn cách đó không xa. Ông chủ tự tay đưa cho cậu một chai nước rồi đi làm việc. Cậu không cần người khác phải bận tâm, đọc ba cuốn sách trong một ngày, vẻ mặt bình thản như buổi sáng.
Khi Ôn Hàn Thủy tan tầm, cậu đóng sách lại và rời studio cùng cô.
Hai người cùng nhau đi dạo một lúc, Ôn Hàn Thủy nói với cậu: "Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay."
"Cố gắng làm việc." Từ Phỉ nói: "Đừng làm mất mặt tôi."
Giọng điệu có phần cứng nhắc nhưng cách cư xử khá lịch thiệp. Ôn Hàn Thủy phì cười một tiếng, "Khi nào tôi được trả tiền, tôi sẽ đãi cậu một bữa."
...
Bảy ngày sau kỳ nghỉ dài, Ôn Hàn Thủy mỗi ngày đều đến studio làm báo cáo.
Rõ ràng là một công việc nhàm chán và nhẫn nại, nhưng dù sao thì mỗi ngày cô cũng thấy vui vẻ, so với kinh nghiệm làm thêm trước đây thì công việc này thật tuyệt vời, môi trường thoải mái, thỉnh thoảng buổi chiều ông chủ còn mời trà bánh. Ở đây Ôn Hàn Thủy chưa bao giờ uống sữa của họ, pho mát ngọt ngào trộn với hương trà, kích thích vị giác, hạnh phúc đến mức không thể không nheo mắt.
"Em với Từ Phỉ có quan hệ gì vậy?"
Nghe vậy, Ôn Hàn Thủy mất vài giây để nhận ra rằng ông chủ đang nói chuyện phiếm với mình. Cô sững người một lúc và nói thật về mối quan hệ của họ, "Hai chúng em ngồi cùng một bàn."
"Ồ..." Ông chủ không nói gì nữa, chỉ nhìn Ôn Hàn Thủy cười đầy ẩn ý.
Cười đến mức cô suýt chút nữa có chút tâm tư nhỏ, nhưng sau khi thấy Từ Phỉ, chút tâm tư nhỏ của Ôn Hàn Thủy lại bị đè xuống đáy lòng.
Người lạnh lùng như vậy, nhìn đâu giống như có suy nghĩ khác.
Nhất định là cô đã tự mình đa tình.
Thời gian cuối cùng của kỳ nghỉ dài, Ôn Hàn Thủy định mời Từ Phỉ đi ăn tối, cũng đã hẹn trước.
Buổi trưa kết thúc làm việc, Ôn Hàn Thủy nhận được một khoản tiền lương hậu hĩnh, bước ra khỏi phòng thu, nhìn thấy Từ Phỉ từ xa đi về phía cô. Hôm nay cậu có vẻ ăn mặc bảnh bao và hấp dẫn lạ thường. Ôn Hàn Thủy vô thức dừng lại và nhìn cậu bước tới.
"Nhìn chằm chằm cái gì vậy?" Cậu dừng bước.
Ôn Hàn Thủy vội vàng định thần lại, nói: "Không có, tôi đang nghĩ bữa trưa ăn gì?"
Cậu thuận miệng hỏi: "Nghĩ ra chưa?"
"Cậu có muốn ăn gì không?"
"Cậu mời khách lại còn muốn tôi quyết định à?" Cậu nhướng mày.
Ôn Hàn Thủy thấy vậy, bĩu môi: "Tôi chọn, tôi chọn, lát nữa không cho phép chê!"
Cửa hàng mà Ôn Hàn Thủy chọn ở gần đây, hai người đi cạnh nhau một lúc, cô nhanh chóng dừng lại nói: "Đến rồi?"
Từ Phỉ nhìn về phía cửa hàng, giây tiếp theo nhíu mày: "Cậu..."
"Đã nói không được chê mà!" Ôn Hàn Thủy thấp giọng cảnh cáo.
Từ Phỉ nuốt lời trở lại. Ôn Hàn Thủy đã vui vẻ bước vào cửa hàng, gương mặt Từ Phỉ lạnh lùng đi vào sau.
Ôn Hàn Thủy chọn cửa hàng này chủ yếu là đồ chiên, nhưng nhìn thực đơn không chỉ có đồ chiên đơn giản như vậy, thực đơn có rất nhiều loại, bao gồm hầu hết tất cả các món ăn nhẹ đặc biệt, đúng hay không thì Ôn Hàn Thủy không biết, nhưng mùi thơm cực kỳ hấp dẫn người ta.
Mỗi ngày về nhà cô đều đi ngang qua con đường này, mỗi khi ngửi thấy mùi thơm cô lại thèm muốn nó.
Lúc gọi món, Ôn Hàn Thủy không quên Từ Phỉ, thuận miệng hỏi ý kiến của cậu. Từ Phỉ nhìn xuống thực đơn gọi một bát mì udon.
Ôn Hàn Thủy trong lòng cảm thấy buồn cười, nhìn cậu thế này, Ôn Hàn Thủy đoán chừng vị đại thiếu gia này có lẽ chưa từng tới cửa hàng như thế này, thậm chí hiếm khi hoặc chưa từng ăn những thứ này. Thế là cô tự ý gọi thêm, tất cả đều là món ăn ngon khiến người khác khó lòng từ chối.
Cuối cùng, đồ ăn đầy một bàn, trong lòng Ôn Hàn Thủy lo lắng ăn không hết, tưởng rằng có thể đóng gói, chỉ không ngờ cuối cùng Từ Phỉ mặt lạnh đồ ăn không hết cùng món của cô đều bị thu dọn. Cậu vẫn biểu hiện như cũ, không nhìn ra được quá nhiều cảm xúc, nhưng tính tình lại lười biếng không giải thích được.
Giống như một lần thành công quăng cho ăn.
Có điều dạ dày của thiếu niên giống như một cái hố không đáy, quá đáng sợ.
Sau khi trả tiền, Ôn Hàn Thủy chào tạm biệt Từ Phỉ, cậu rất ngạc nhiên: "Cậu định đi à?"
Mời cơm xong liền đi luôn. [đăng tại https://www.wattpad.com/user/aristocraticboy]
Hai chữ vô tình hiện lên trong đầu Từ Phỉ.
Ôn Hàn Thủy vừa muốn giải thích ngắn gọn, nhưng bị Từ Phỉ nhìn chăm chú, trái tim đột nhiên rùng mình, phản ứng lại mới phát hiện mình lỡ miệng.
Tôi, tôi phải mời một người bạn đi ăn tối.
Ôn Hàn Thủy phiền muộn, sao lại nói ra những lời như vậy.
Từ Phỉ sắc mặt nhanh chóng tối sầm lại: "Mời cơm tối? Ăn cái gì? Còn ngon hơn mời tôi sao?"
Tim Ôn Hàn Thủy run lẩy bẩy, lúc này cảm giác mình giống như một đứa tồi tệ.
Đang do dự, Từ Phỉ bắt đầu thuyết phục Ôn Hàn Thủy học cách tiết kiệm tiền, cuối cùng lời nói xoay chuyển: "Chủ nhiệm Từ gần đây rất nghiêm khắc bắt những ai yêu sớm."
Ôn Hàn Thủy lờ mờ, liên quan gì đến chủ nhiệm Từ.
Không biết có phải Từ Phỉ vừa mở miệng không, nói xong không bao lâu, Ôn Hàn Thủy đã nhìn thấy sau lưng Từ Phỉ là chủ nhiệm Từ. Đây là giây phút bật đèn xanh cuối cùng, chủ nhiệm Từ xách túi chạy chậm tới. [vui lòng không re-up đi nơi khác]
Ôn Hàn Thủy cảm thấy căng thẳng, nắm lấy tay Từ Phỉ: "Chạy, chạy mau!"
Từ Phỉ không nhúc nhích, nhìn xuống hai tay của mình. Ôn Hàn Thủy không để ý thúc giục: "Chạy đi, chủ nhiệm Từ sắp tới."
Thật đúng là nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền đến.
Từ Phỉ kịp phản ứng, theo Ôn Hàn Thủy chạy về phía trước. Hai người như cơn gió, băng qua đường, qua vỉa hè, xuyên qua lề đường nhiều cây xanh, cho đến khi đi xa đến nơi, chỉ còn hơi thở hổn hển mới dừng lại.
Đường đi dài như vậy, Từ Phỉ không khỏi thở hổn hển, cậu yên lặng nhìn Ôn Hàn Thủy mất một hồi mới thở bình thường, đột nhiên nói: "Chúng ta trong sạch, không cần chạy."
Ôn Hàn Thủy: "Cậu không hiểu, mạch não của chủ nhiệm Từ rất kỳ lạ, nhìn thấy một nam một nữ sẽ bắt đầu nghi ngờ."
Từ Phỉ: "..."
"Sao cậu không nói gì?" Ôn Hàn Thủy ngẩng đầu hỏi.
Từ Phỉ ho khan nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn sang chỗ khác: "Buông tay."
Âm thanh giống như đang bị kìm hãm, đặc biệt không được tự nhiên.
Ôn Hàn Thủy nhìn xuống phát hiện mình vẫn đang nắm chặt cổ tay của Từ Phỉ. Bàn tay của cô không quá trắng, ngón tay nắm lấy cổ tay cậu, màu da hai người gần giống, có một loại mơ hồ như thể dung hợp thành một. Sau đó Ôn Hàn Thủy mới có phản ứng, bàn tay giống như bị bỏng lập tức buông ra.
Mặc dù cô muốn bình tĩnh lại, nhưng hơi thở của Từ Phỉ có vẻ như đang phảng phất xung quanh. Một luồng gió nóng thổi vào mặt, trực tiếp thổi tới khiến Ôn Hàn Thủy mặt đỏ bừng. Vết đỏ nhanh chóng lan ra khắp má và cô thậm chí không thể che được. Lần đầu tiên Từ Phỉ nhìn thấy người dễ đỏ mặt như vậy, tò mò muốn nhìn vài cái, định trêu chọc vài câu thì bị Ôn Hàn Thủy biết, cô đi trước cậu than thở: "Tôi không còn trong sạch nữa rồi huhu."
"..." Nụ cười trên miệng Từ Phỉ từ từ biến mất.
"Huhuhu." Ôn Hàn Thủy giả vờ gào lên, "Thật có lỗi với bạn trai tương lai của tôi quá."
Từ Phỉ không nói nên lời, cậu hiếm khi đối phó với con gái, nhất thời không thể phân biệt lời cô nói là đúng hay sai, mãi không nói nên lời lại không thể không an ủi: "Đừng khóc, anh ta sẽ không để bụng đâu."
Ôn Hàn Thủy: "Cậu đừng thay bạn trai tôi trả lời."
Từ Phỉ: "Nếu anh ta thực sự để tâm đến chuyện này, cậu có thể đổi người khác."
Ôn Hàn Thủy nhất thời quên diễn, ồ một tiếng, "Đã học được."
Vài năm sau, trong giai đoạn yêu đương mặn nồng, Ôn Hàn Thủy tò mò hỏi Từ Phỉ: "Anh có để ý bạn trai cũ của em không?"
"Không để ý." Từ Phỉ bên trong bình tĩnh lộ ra một chút nghiến răng nghiến lợi, "Dù sao tương lai của em là anh."
Ôn Hàn Thủy nhìn vào biểu hiện của anh, nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không nhắc lại chủ đề này nữa. Chỉ là sau một thời gian, khi nghe bạn cô kể về những vấn đề của bạn trai cũ trong thời gian gần đây, cô như lần nữa hiểu ra điều gì đó.
***Tác giả có điều muốn nói:
Tới rồi!
Thêm một phiên ngoại nữa là kết thúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.