Hắn Tới Từ Thế Giới Giả Tưởng (Bản Dịch)
Chương 7: Hương Khói Giang Gia (1)
Phạm Tâm Tâm
28/08/2022
Trong nháy mắt rơi xuống dưới, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh, một tia hoảng loạn cũng không có.
Giang Dục Lộ nhớ lại rất nhiều tình cảnh sau khi tới gặp hắn, có khắc khẩu, có hỗn loạn, cũng có mưu sát...
Xem ra người anh họ này của mình đúng là không thật thà như ông nội suy đoán.
"Lộ Lộ, nhớ kỹ, nếu ông xảy ra chuyện không may, người con phải đề phòng nhất trong nhà này chính là anh họ con, đừng nhìn ngày thường nó thật thà chất phác mà lầm..."
"Từ ánh mắt nó, ông có thể nhìn ra được dã tâm ngoan độc như sói con."
Cô nhắm hai mắt lại, không ngừng hồi tưởng lại lời ông nội từng nói, không hề lo lắng tình cảnh bây giờ của mình.
Giây tiếp theo, cô đã cảm giác mình rơi vào một vòng tay chắc chắn rồi lao lên với một tốc độ không thể tưởng tượng được.
Giang Dục Lộ cảm thấy có chút hít thở không thông, trợn mắt nhìn chàng trai tóc bạc đang ôm cô gái trong ngực, thốt lên: “Quá nhanh..."
Cô còn chưa kịp nói gì thì hai người đã lao vút lên tận tầng mây, nhưng giây tiếp theo, Lâm Kim Phong lại ôm cô lao xuống như sao băng.
Giang Dục Lộ dường như không thể thở nổi, gió thổi qua hai gò má khiến cô đau rát: "Này này! Anh làm sao thế?"
"Hắn ta muốn giết nàng, ta phải đi giết hắn mới được." Đôi mắt khát máu của hắn dần dần nổi lên một tầng sát ý.
Trong lòng cô cả kinh, vòng tay lên ôm cổ hắn, hơi kích động nói: "Khụ khụ! Không được, anh không thể làm như vậy được, tôi có biện pháp chống lại anh ta, mau, chúng ta mau đi xuống."
Lâm Kim Phong thấy cô nói vậy, liền bay chậm lại, hai người vững vàng đáp xuống một công viên ở ngoại ô.
Hắn thả cô xuống, nén giận hỏi: "Vì sao không giết hắn?"
Giang Dục Lộ hơi choáng váng, tựa vào một gốc cây đại thụ bất đắc dĩ nói: "Thế giới này không thể tùy tiện giết người, tôi chỉ bảo anh mai phục gần đó đề phòng có cái gì ngoài ý muốn thôi, vừa rồi không hề bảo anh tiến vào trạng thái chiến đấu!"
Lâm Kim Phong cúi đầu không nói gì.
Giang Dục Lộ nghỉ ngơi một lát, thấy không khí không đúng lắm, lại gần nhìn hắn: "Thật sự xin lỗi, tôi chỉ không muốn anh gặp phiền phức thôi..."
Một lúc sau hắn mới yếu ớt nói ra một câu: "Thực xin lỗi, không phải ta muốn rước thêm phiền phức cho nàng..."
Cô bị câu xin lỗi này của hắn làm cho sửng sốt, chậm chạp không kịp phản ứng lại.
"Ta không nên tự chủ trương." Hắn nâng mắt, vẻ mặt khẩn thiết khiến nàng lại hoàng hốt lần nữa, "Ta chỉ sợ nàng bị thương thôi."
Trong lòng Giang Dục Lộ ấm áp, cảm giác không khỏe vừa rồi cũng biến mất, "Không đâu, anh làm rất tốt."
Cô chậm rãi giơ tay lên, thay hắn chỉnh lại mái tóc bạc đang bay loạn xạ, ngữ khí khinh thường: "Nếu không có anh thì tôi đã tan xương nát thịt rồi, Phong Phong làm tốt lắm đó."
Lâm Kim Phong sững sờ nhìn chằm chằm cô, kìm lòng không đậu vươn tay ôm cô vào lòng, đắm chìm trong mùi đàn hương thoang thoảng, thỏa mãn thốt lên: "Ta sợ nàng bị thương nên mới muốn diệt trừ người có khả năng tổn thương nàng. Lộ Lộ, về sau ta sẽ không tự tiện chủ trương nữa."
Cô kiễng mũi chân, duỗi tay xoa xoa đầu hắn, dùng giọng nói dịu dàng không quen thuộc an ủi: "Không sao, anh mới đến, rất nhiều chuyện chưa quen là rất bình thường, nhân loại chúng tôi chỉ có một sinh mạng thôi, không thể tùy tiện giết người, Phong Phong đã hiểu chưa?"
Hắn cái hiểu cái không, nhìn chăm chú vào đôi mắt chớp chớp của cô: "Nàng cũng chỉ có một sinh mệnh?"
"Ừ, hơn nữa sinh mạng mỗi người đều có kỳ hạn, không giống anh..." Cô buông lỏng bàn tay đang xoa đầu, vỗ vỗ nhẹ vào ngực hắn, "Cho nên chúng ta nhất định phải quý trọng sinh mạng của mình nha."
"Vậy nàng để ta quay lại giết hắn đi."
?????
Cô vừa mới nói mấy đạo lý lớn lao xong, sao tiểu tử này còn lên cơn nhỉ, "Vì sao?"
"Sinh mệnh chỉ có một lần vậy mà hắn lại đối phó với nàng như vậy! Ta phải quay lại giết hắn!" Hắn nói xong, đang định xoay người thì bị cô giữ chặt lại.
Giang Dục Lộ lấy cây bút ghi âm trong túi xách ra: "Không được giết người thì chúng ta sẽ dùng quy luật của thế giới này đối phó với anh ta."
*******
Còi xe cảnh sát nổi lên bốn phía, vô số xe cảnh sát bao vây bên ngoài tứ hợp viện của Giang gia.
Giang Dục Lộ nhớ lại rất nhiều tình cảnh sau khi tới gặp hắn, có khắc khẩu, có hỗn loạn, cũng có mưu sát...
Xem ra người anh họ này của mình đúng là không thật thà như ông nội suy đoán.
"Lộ Lộ, nhớ kỹ, nếu ông xảy ra chuyện không may, người con phải đề phòng nhất trong nhà này chính là anh họ con, đừng nhìn ngày thường nó thật thà chất phác mà lầm..."
"Từ ánh mắt nó, ông có thể nhìn ra được dã tâm ngoan độc như sói con."
Cô nhắm hai mắt lại, không ngừng hồi tưởng lại lời ông nội từng nói, không hề lo lắng tình cảnh bây giờ của mình.
Giây tiếp theo, cô đã cảm giác mình rơi vào một vòng tay chắc chắn rồi lao lên với một tốc độ không thể tưởng tượng được.
Giang Dục Lộ cảm thấy có chút hít thở không thông, trợn mắt nhìn chàng trai tóc bạc đang ôm cô gái trong ngực, thốt lên: “Quá nhanh..."
Cô còn chưa kịp nói gì thì hai người đã lao vút lên tận tầng mây, nhưng giây tiếp theo, Lâm Kim Phong lại ôm cô lao xuống như sao băng.
Giang Dục Lộ dường như không thể thở nổi, gió thổi qua hai gò má khiến cô đau rát: "Này này! Anh làm sao thế?"
"Hắn ta muốn giết nàng, ta phải đi giết hắn mới được." Đôi mắt khát máu của hắn dần dần nổi lên một tầng sát ý.
Trong lòng cô cả kinh, vòng tay lên ôm cổ hắn, hơi kích động nói: "Khụ khụ! Không được, anh không thể làm như vậy được, tôi có biện pháp chống lại anh ta, mau, chúng ta mau đi xuống."
Lâm Kim Phong thấy cô nói vậy, liền bay chậm lại, hai người vững vàng đáp xuống một công viên ở ngoại ô.
Hắn thả cô xuống, nén giận hỏi: "Vì sao không giết hắn?"
Giang Dục Lộ hơi choáng váng, tựa vào một gốc cây đại thụ bất đắc dĩ nói: "Thế giới này không thể tùy tiện giết người, tôi chỉ bảo anh mai phục gần đó đề phòng có cái gì ngoài ý muốn thôi, vừa rồi không hề bảo anh tiến vào trạng thái chiến đấu!"
Lâm Kim Phong cúi đầu không nói gì.
Giang Dục Lộ nghỉ ngơi một lát, thấy không khí không đúng lắm, lại gần nhìn hắn: "Thật sự xin lỗi, tôi chỉ không muốn anh gặp phiền phức thôi..."
Một lúc sau hắn mới yếu ớt nói ra một câu: "Thực xin lỗi, không phải ta muốn rước thêm phiền phức cho nàng..."
Cô bị câu xin lỗi này của hắn làm cho sửng sốt, chậm chạp không kịp phản ứng lại.
"Ta không nên tự chủ trương." Hắn nâng mắt, vẻ mặt khẩn thiết khiến nàng lại hoàng hốt lần nữa, "Ta chỉ sợ nàng bị thương thôi."
Trong lòng Giang Dục Lộ ấm áp, cảm giác không khỏe vừa rồi cũng biến mất, "Không đâu, anh làm rất tốt."
Cô chậm rãi giơ tay lên, thay hắn chỉnh lại mái tóc bạc đang bay loạn xạ, ngữ khí khinh thường: "Nếu không có anh thì tôi đã tan xương nát thịt rồi, Phong Phong làm tốt lắm đó."
Lâm Kim Phong sững sờ nhìn chằm chằm cô, kìm lòng không đậu vươn tay ôm cô vào lòng, đắm chìm trong mùi đàn hương thoang thoảng, thỏa mãn thốt lên: "Ta sợ nàng bị thương nên mới muốn diệt trừ người có khả năng tổn thương nàng. Lộ Lộ, về sau ta sẽ không tự tiện chủ trương nữa."
Cô kiễng mũi chân, duỗi tay xoa xoa đầu hắn, dùng giọng nói dịu dàng không quen thuộc an ủi: "Không sao, anh mới đến, rất nhiều chuyện chưa quen là rất bình thường, nhân loại chúng tôi chỉ có một sinh mạng thôi, không thể tùy tiện giết người, Phong Phong đã hiểu chưa?"
Hắn cái hiểu cái không, nhìn chăm chú vào đôi mắt chớp chớp của cô: "Nàng cũng chỉ có một sinh mệnh?"
"Ừ, hơn nữa sinh mạng mỗi người đều có kỳ hạn, không giống anh..." Cô buông lỏng bàn tay đang xoa đầu, vỗ vỗ nhẹ vào ngực hắn, "Cho nên chúng ta nhất định phải quý trọng sinh mạng của mình nha."
"Vậy nàng để ta quay lại giết hắn đi."
?????
Cô vừa mới nói mấy đạo lý lớn lao xong, sao tiểu tử này còn lên cơn nhỉ, "Vì sao?"
"Sinh mệnh chỉ có một lần vậy mà hắn lại đối phó với nàng như vậy! Ta phải quay lại giết hắn!" Hắn nói xong, đang định xoay người thì bị cô giữ chặt lại.
Giang Dục Lộ lấy cây bút ghi âm trong túi xách ra: "Không được giết người thì chúng ta sẽ dùng quy luật của thế giới này đối phó với anh ta."
*******
Còi xe cảnh sát nổi lên bốn phía, vô số xe cảnh sát bao vây bên ngoài tứ hợp viện của Giang gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.