Hàn Tổng, Xin Anh Buông Tha Cho Tôi!
Chương 30: Anh ấy là của tôi ...
Tg Dao Kỳ
03/10/2024
"Ba mẹ, hai người thấy con thế nào có xấu lắm không !? " Đường Khiết xoay người trước mặt ba mẹ, lòng đầy vui vẻ mà hỏi ý kiến hai người
Ba mẹ cô im lặng một vài giây rồi mới lên tiếng. " Con gái chúng ta lúc nào cũng đẹp hết không ai đẹp bằng con
dau "
" Hì , con biết ngay mà Yêu ba mẹ " nói xong Đường Khiết hôn lên má mẹ rồi đến má ba mình. Rồi nói với ba mẹ mình lên lẩu gọi điện chút
Bên ngoài lúc này gió thổi có chút mạnh kéo theo những hàng cây xanh xào xạc xào xạc theo đợt gió . Không khí thì hơi âm u mịt mù đến lạ, mây mù thì bắt đầu ngày càng một đen. Khiến trong lòng Khương Ngọc Nhu tự nhiên run run nổi hết da gà .
"Có chuyện gì vậy nhỉ sao trong lòng tự nhiên thấy bất an vậy ta ?? Có chuyện gì sắp xảy ra hả ..." Rồi lưng cô truyền tới một sự ớn lạnh đến rợn người, trong lòng cô thấy có chút bất an nhưng rồi cô mặc kệ nó...
Đường Khiết bên kia tay cầm máy bấm lên một số điện thoại quen thuộc, trong lòng hy vọng anh ấy không có thay số . Một lúc sau , trong điện thoại truyền đến tiếng nói của người kia .
"Ai vậy" Giọng nói lạnh nhạt của Hàn Chính Phong truyền đến
Đường Khiết vui mừng khi anh ấy không thay số, điều chỉnh lại tầm trạng rồi cất tiếng nói .
"Anh Phong, là em ! Em là Đường Khiết" Đường Khiết nhanh miệng nói, cô sợ nếu nói muộn thì anh ấy sẽ tắt điện thoại đi mất
Hàn Chính Phong đang trong giờ làm việc, dáng vẻ hết đơ người, ngạc nhiên cùng bất ngờ rồi khó lòng tin được điều này . Vẻ mặt thay đổi liên tục làm anh lúc này hơi buồn cười.
"Em tỉnh dậy rồi, em tỉnh từ khi nào vậy?? Sao không nói cho anh biết " Giọng nói của anh lúc này rất ôn nhu mà trước nay anh chưa dùng giọng điệu này với Ngọc Nhu bao giờ cả
Đường Khiết cười cười rồi nói " Thì bây giờ em nói với anh rồi nè, em chỉ mới tỉnh được nửa tháng thôi à . Vừa xuất viện em gọi cho anh luôn rồi, còn không được sao ??? " Giọng Đường Khiết nũng nịu trong điện thoại, tỏ ra mình rất ngây thơ nhỏ bé
" Anh rảnh không ạ , em rất muốn gặp anh ??" Giọng nũng nịu
Anh vẻ mặt chần chừ một lúc, anh nghĩ '' Anh đi với em ấy thì Khương Ngọc Nhu có ghen không '' anh đột nhiên bị hoảng sợ bởi suy nghĩ này
'' Hừ cô ta ghen hay không thì sao mình phải quan tâm "' Nghĩ xong anh hắn giọng lên nói
" Được, vậy chiều 1h ở chỗ cũ nha "
Đường Khiết vui vẻ, tắt máy xong cô ta nhảy phắt lên giường lăn lộn trên giường vì quá vui
[ Anh hai em nhờ anh chút việc được không, anh quen biết rộng. Có thể giúp em tìm vị bác sĩ giỏi về ung thư não được không, em chỉ mới bị giai đoạn 1 thôi có thế chữa khỏi được lên anh không phải lo ] Cô gửi xong, chờ đợi tin nhăn của Khương Khánh Dương tới
Khánh Dương đang ký tài liệu, thấy điện thoại có thông báo. Anh cầm máy mở ra, thấy tin nhắn là của em gái liền bấm vào đọc ngay . Sau khi đọc xong anh buồn trong lòng khi sao em gái lại bị ung thư chứ . Anh có biết một chút về cái này, nếu không chữa trị sớm khả năng tử vong là rất cao .
( Được, em cứ giao cho anh . Anh sẽ tìm bác sĩ cho em sớm nhất có thể )
Khương Khánh Dương đứng dậy , bấm lên một dãy số, gọi điện cho vị kia ...
Thấy tin nhắn của anh hai, trong lòng của Khương Ngọc Nhu cô cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Xem giờ thấy cũng đã giờ trưa cô nhắn tin hỏi vị chồng hờ của cô ..
[ Anh trưa nay sẽ về ăn cơm chứ ??? ) Cô ngồi chờ 1 phút ... 5 phút ..10 phút ... vẫn không thấy anh ta trả lời. Cô có chút bực bội, đành mặc kệ anh ta thích làm gì thì làm . Cô chẳng thèm quan tâm anh ta Hừ ….. rồi cô xuống dưới ăn bữa trưa và sẽ đi ngủ nướng. Cô vui vẻ vì hôm nay cô không phải đi làm, nên cô sẽ ngủ nướng sau khi ăn hehehe ...
13 giờ chiều tại nhà hàng Pissano
" Phục vụ , lấy tôi 1 bò bít tết chín 80 và 1 bít tết chín 75, 1 kem vali, 1 americano, 1 ly cam ép . Cảm ơn " Anh thuần thục gọi đồ ăn yeu thích của Đường Khiết, thuận tay gấp quyển melu lại
Đường Khiết nhìn động tác thuần thục của Hàn Chính Phong ấy thì lòng vui vẻ rộn ràng lên, miệng không che đi được sự vui sướng.
" Anh vẫn như ngày xưa chẳng thay đổi gì, lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ em thích ăn món gì ha em vui lắm đó "
Mắt Đường Khiết nhìn thẳng vào mắt anh, tay để dưới chân hơi nắm lại
''' Anh ấy vẫn còn nhớ mình thích gì, vậy chứng tỏ anh ấy vẫn vòn yêu mìn nhiều lắm đây . Còn cô vợ kia chắc chỉ để anh ấy xả giận thay mình mà thôi ha. Cô nằm mơ mà đòi cướp anh ấy khỏi tôi, giờ tôi tỉnh rồi cô sẽ sớm phải cút đi thôi Hừ '''
"'Hat xi "
'' Ai nhắc tới mình vậy, tự nhiên thấy lạnh ghê ''' đang định ngủ thì cô tự nhiên thấy lạnh gáy à
"A Phong, anh dạo này thế nào ạ . Anh sống tốt chứ, em nghe ba mẹ kể là anh lấy vợ rồi hả . Em hơi ghen tị với cô ấy nha, được làm vợ của anh sướng thật đó " Nói vậy thôi nhưng trong lòng Đường Khiết rất tức với điều này
Hàn Chính Phong chỉ cười cười " Cô ta đâu có đẹp bằng em đâu chứ, đừng nhắc đến cô ta nữa chỉ làm anh cảm thấy mất hứng "
....
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn đến tầm 8 giờ anh mới về biệt thự. Vào nhà, anh không thấy cô đâu nên có chút tò mò.
"Chẳng phải bình thường giờ này cô ta sẽ ở phòng khách ngồi xem phim à . Sao hôm nay không thấy vậy'' Trong lòng thấy bất an , khó chịu đến kỳ lạ .. chân anh bước nhanh lên phòng. Thấy tầng 2 im lặng và tối , trong lòng biết có điều chẳng lành . Anh nhanh tay mở tay lắm cửa rồi bước vào trong phòng.
Ba mẹ cô im lặng một vài giây rồi mới lên tiếng. " Con gái chúng ta lúc nào cũng đẹp hết không ai đẹp bằng con
dau "
" Hì , con biết ngay mà Yêu ba mẹ " nói xong Đường Khiết hôn lên má mẹ rồi đến má ba mình. Rồi nói với ba mẹ mình lên lẩu gọi điện chút
Bên ngoài lúc này gió thổi có chút mạnh kéo theo những hàng cây xanh xào xạc xào xạc theo đợt gió . Không khí thì hơi âm u mịt mù đến lạ, mây mù thì bắt đầu ngày càng một đen. Khiến trong lòng Khương Ngọc Nhu tự nhiên run run nổi hết da gà .
"Có chuyện gì vậy nhỉ sao trong lòng tự nhiên thấy bất an vậy ta ?? Có chuyện gì sắp xảy ra hả ..." Rồi lưng cô truyền tới một sự ớn lạnh đến rợn người, trong lòng cô thấy có chút bất an nhưng rồi cô mặc kệ nó...
Đường Khiết bên kia tay cầm máy bấm lên một số điện thoại quen thuộc, trong lòng hy vọng anh ấy không có thay số . Một lúc sau , trong điện thoại truyền đến tiếng nói của người kia .
"Ai vậy" Giọng nói lạnh nhạt của Hàn Chính Phong truyền đến
Đường Khiết vui mừng khi anh ấy không thay số, điều chỉnh lại tầm trạng rồi cất tiếng nói .
"Anh Phong, là em ! Em là Đường Khiết" Đường Khiết nhanh miệng nói, cô sợ nếu nói muộn thì anh ấy sẽ tắt điện thoại đi mất
Hàn Chính Phong đang trong giờ làm việc, dáng vẻ hết đơ người, ngạc nhiên cùng bất ngờ rồi khó lòng tin được điều này . Vẻ mặt thay đổi liên tục làm anh lúc này hơi buồn cười.
"Em tỉnh dậy rồi, em tỉnh từ khi nào vậy?? Sao không nói cho anh biết " Giọng nói của anh lúc này rất ôn nhu mà trước nay anh chưa dùng giọng điệu này với Ngọc Nhu bao giờ cả
Đường Khiết cười cười rồi nói " Thì bây giờ em nói với anh rồi nè, em chỉ mới tỉnh được nửa tháng thôi à . Vừa xuất viện em gọi cho anh luôn rồi, còn không được sao ??? " Giọng Đường Khiết nũng nịu trong điện thoại, tỏ ra mình rất ngây thơ nhỏ bé
" Anh rảnh không ạ , em rất muốn gặp anh ??" Giọng nũng nịu
Anh vẻ mặt chần chừ một lúc, anh nghĩ '' Anh đi với em ấy thì Khương Ngọc Nhu có ghen không '' anh đột nhiên bị hoảng sợ bởi suy nghĩ này
'' Hừ cô ta ghen hay không thì sao mình phải quan tâm "' Nghĩ xong anh hắn giọng lên nói
" Được, vậy chiều 1h ở chỗ cũ nha "
Đường Khiết vui vẻ, tắt máy xong cô ta nhảy phắt lên giường lăn lộn trên giường vì quá vui
[ Anh hai em nhờ anh chút việc được không, anh quen biết rộng. Có thể giúp em tìm vị bác sĩ giỏi về ung thư não được không, em chỉ mới bị giai đoạn 1 thôi có thế chữa khỏi được lên anh không phải lo ] Cô gửi xong, chờ đợi tin nhăn của Khương Khánh Dương tới
Khánh Dương đang ký tài liệu, thấy điện thoại có thông báo. Anh cầm máy mở ra, thấy tin nhắn là của em gái liền bấm vào đọc ngay . Sau khi đọc xong anh buồn trong lòng khi sao em gái lại bị ung thư chứ . Anh có biết một chút về cái này, nếu không chữa trị sớm khả năng tử vong là rất cao .
( Được, em cứ giao cho anh . Anh sẽ tìm bác sĩ cho em sớm nhất có thể )
Khương Khánh Dương đứng dậy , bấm lên một dãy số, gọi điện cho vị kia ...
Thấy tin nhắn của anh hai, trong lòng của Khương Ngọc Nhu cô cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Xem giờ thấy cũng đã giờ trưa cô nhắn tin hỏi vị chồng hờ của cô ..
[ Anh trưa nay sẽ về ăn cơm chứ ??? ) Cô ngồi chờ 1 phút ... 5 phút ..10 phút ... vẫn không thấy anh ta trả lời. Cô có chút bực bội, đành mặc kệ anh ta thích làm gì thì làm . Cô chẳng thèm quan tâm anh ta Hừ ….. rồi cô xuống dưới ăn bữa trưa và sẽ đi ngủ nướng. Cô vui vẻ vì hôm nay cô không phải đi làm, nên cô sẽ ngủ nướng sau khi ăn hehehe ...
13 giờ chiều tại nhà hàng Pissano
" Phục vụ , lấy tôi 1 bò bít tết chín 80 và 1 bít tết chín 75, 1 kem vali, 1 americano, 1 ly cam ép . Cảm ơn " Anh thuần thục gọi đồ ăn yeu thích của Đường Khiết, thuận tay gấp quyển melu lại
Đường Khiết nhìn động tác thuần thục của Hàn Chính Phong ấy thì lòng vui vẻ rộn ràng lên, miệng không che đi được sự vui sướng.
" Anh vẫn như ngày xưa chẳng thay đổi gì, lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ em thích ăn món gì ha em vui lắm đó "
Mắt Đường Khiết nhìn thẳng vào mắt anh, tay để dưới chân hơi nắm lại
''' Anh ấy vẫn còn nhớ mình thích gì, vậy chứng tỏ anh ấy vẫn vòn yêu mìn nhiều lắm đây . Còn cô vợ kia chắc chỉ để anh ấy xả giận thay mình mà thôi ha. Cô nằm mơ mà đòi cướp anh ấy khỏi tôi, giờ tôi tỉnh rồi cô sẽ sớm phải cút đi thôi Hừ '''
"'Hat xi "
'' Ai nhắc tới mình vậy, tự nhiên thấy lạnh ghê ''' đang định ngủ thì cô tự nhiên thấy lạnh gáy à
"A Phong, anh dạo này thế nào ạ . Anh sống tốt chứ, em nghe ba mẹ kể là anh lấy vợ rồi hả . Em hơi ghen tị với cô ấy nha, được làm vợ của anh sướng thật đó " Nói vậy thôi nhưng trong lòng Đường Khiết rất tức với điều này
Hàn Chính Phong chỉ cười cười " Cô ta đâu có đẹp bằng em đâu chứ, đừng nhắc đến cô ta nữa chỉ làm anh cảm thấy mất hứng "
....
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn đến tầm 8 giờ anh mới về biệt thự. Vào nhà, anh không thấy cô đâu nên có chút tò mò.
"Chẳng phải bình thường giờ này cô ta sẽ ở phòng khách ngồi xem phim à . Sao hôm nay không thấy vậy'' Trong lòng thấy bất an , khó chịu đến kỳ lạ .. chân anh bước nhanh lên phòng. Thấy tầng 2 im lặng và tối , trong lòng biết có điều chẳng lành . Anh nhanh tay mở tay lắm cửa rồi bước vào trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.