Hàn Tổng, Xin Anh Buông Tha Cho Tôi!
Chương 28: Đường Khiết tỉnh lại ... Cô cũng nên đi rồi phải không...
Tg Dao Kỳ
03/10/2024
Tích ~ Tích ~ tích
Tiếng máy đo nhịp tim cứ đều đặn mà kêu lên, mẹ của Đường Khiết cùng gia đình họ luôn ở trong phòng mà túc trực và trông ngóng từng ngày đứa con gái của mình sẽ tỉnh lại. Từ ngày con bé cử động các ngón tay đến nay cũng đã trôi qua 2 tuần rồi .
Rồi ngày Đường Khiết tỉnh lại cũng đến, do mới tỉnh lại nên đầu óc chưa được tỉnh táo hẳn do cô mới tỉnh dậy sau mấy năm hôn mê sâu trên giường bệnh .
"Ba ~~ mẹ ~ hai người khỏe chứ" Cô cất tiếng nhẹ nhàng mà nói với họ
"Anh ơi, con gái ... con gái chúng ta tỉnh rồi , nó cuối cùng cũng tỉnh rồi " Mẹ Đường Khiết vui đến nỗi phải lay lay tay chồng của mình vì quá hạnh phúc
Bị vợ lay anh cũng cảm thấy bất lực luôn á trời.." Thôi được rồi, anh nghe thấy con bé gọi rồi mà vợ. Em đừng lay anh nữa anh chóng mặt quá à "
Nhìn thấy ba mẹ hạnh phúc vậy, Đường Khiết cười nhẹ nhìn họ .
Ba mẹ Đường Khiết vui mừng cười nhẹ nhàng phúc hậu rồi đáp lời con gái mình .
"Ba mẹ khỏe re à , con không thấy hả . Nhưng giờ con tỉnh rồi ba mẹ càng khỏe hơn nè haha..." Cả hai người cùng đồng thanh nói, giọng điệu có chút trêu chọc con gái mình
" Con muốn ăn gì không để mẹ mua cho con, còn anh đi ra ngoài gọi bác sĩ vào đây đi " Mẹ Đường Khiết liếc nhìn chồng mình
"Con muốn ăn tôm quá à, mà con ngủ bao lâu rồi vậy mẹ "
" Được được, ta sẽ đi mua cho con ăn, đợi ba con vào rồi ta sẽ mua cho con .. Con ấy à, đã hôn mê được 5 năm rồi đó . Còn người yêu con, sau khi con hôn mê được 3 năm thì anh ta đã lấy vợ rồi haizzz , tên gì Khương Ngọc Nhu hay sao á "
Tại bệnh viện Nhất Dương
"Alo, cô Khương đúng không . Có kết quả bệnh tình của cô rồi nhé , cô mau tới bệnh viện rồi tôi nói cho cô rõ hơn nha "
" Vâng bác sĩ, tôi đến ngay đây." Rồi cô nhanh chóng sửa soạn rồi đến bệnh viện ngay
Dưới lầu cô dặn dò với dì bảo mẫu " Dì à , con ra ngoài có chút việc ạ . Lát con về ạ "
Nói xong cô cùng bác quản gia đi đến bệnh viện Nhất Dương.
30 phút sau
" Bác dừng ở đây được rồi ạ , bác về trước đi . Lát xong con bắt xe về là được rồi "
" Được rồi, thưa Thiếu phu nhân " Rồi bác quản gia quay xe đi về hướng biệt thự
Cô sải từng bước lên căn phòng của vị bác sĩ kia .
Cốc ~cốc ~ cốc
"Bác sĩ, là tôi Khương Ngọc Nhu ... tôi có thể vào chứ "
Người bên trong nghe tiếng gọi thì nhẹ giọng cất tiếng , mặt hơi ngẩng lên .
"Mời vào"
Cô mở cửa bước vào , nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế gần phía bác sĩ . Người bác sĩ trước mặt cô nay đã 40 tuổi nhưng do biết chăm sóc bản thân nên mặt không có nết nhăn . Không biết tuổi thật chắc ai cũng sẽ nghĩ anh ta chỉ mới 20 mấy tuối thôi. Nhìn mặt cũng khá đẹp trai, đường nét khuôn mặt thì hài hòa . Anh ta cũng là một trong những vị bác sĩ giỏi của bệnh viện Nhất Dương này .
Vị bác sĩ tên Nam Hữu Thành, cao 178cm, đã làm việc với bệnh viện này được 25 năm rồi, kinh nghiệm đầy mình. Đã có vợ và 2 con ...
" Đây là kết quả của cô Khương, mời cô xem rồi tôi sẽ nói cho cô về cách giải quyết. "
Cô cầm giấy kết quả bệnh tình lên xem, cô đọc từ từ và kĩ càng để không bỏ sót chữ nào ... sau khi đọc đến dòng cuối cùng là kết quả của cô . Cô rất sốc khi nhìn dòng chữ bản thân bị ung thư giai đoạn 2 . Mắt cô không kìm được mà những dòng lệ cứ vậy mà tuôn ra như suối chảy không ngừng vậy . Mắt cô ngẩng lên nhìn bác sĩ .
"Như cô đã thấy rồi đó, bệnh này của cô có thể chữa được tỷ lệ thành công là 80% . Nhân lúc chưa quá muộn cô bảo người nhà thu xếp để làm phẫu thuật sớm , hy vọng sống sẽ cao hơn "
Cô suy nghĩ một lúc rồi lại nói.
"Vậy nếu như tôi không phẫu thuật thì tôi sẽ sống được bao lâu hả bác sĩ "
Vị bác sĩ trầm ngâm vài giây rồi nói .
" Nếu như cô không sớm tiến hành phẫu thuật thì ... thời gian cô sống chỉ có 5 năm thôi. Và còn tùy thuộc vào khối ung thư của cô phát triển chậm hay nhanh nữa . Cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ "
Cô chỉ biết ngồi im lặng nghe bác sĩ nói về bệnh tình của mình, và những thứ cô nên tránh và không nên ăn. Vẻ mặt cô không tin được là mình .. vậy mà bị ưng thư .
" Cảm ơn bác sĩ, về tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi gọi lại cho bác sĩ ạ . Chào bác sĩ "
Vị bác sĩ gật đầu nhẹ, rồi tiếp tục với công việc của mình .
Đi ra ngoài cửa, cô nhìn thấy một bóng lưng rất đỗi quen thuộc đối với cô, người kia cách cô một đoạn lên không thấy cô . Trong đầu cô hiện lên hình bóng người anh trai đã mất của mình. Rồi cô lại lắc đầu gạt đi suy nghĩ ấy "
Anh ấy đã mất cách đây 7 năm rồi mà... chắc là người giống người mà thôi. "
Cô sải bước ngược lại với người kia , và đi xuống dưới lầu .
Còn người con trai kia ,vì thấy chán với cuộc nói chuyện của mấy người này mà nhìn xuống dưới . Ánh mắt anh tia ngay thấy một cô gái rất giống em gái mình , cô gái đó ngồi trên chiếc xe rồi vụt đi mất .
Mấy người xung quanh anh thấy anh thất thần nhìn thứ gì đó ở bên dưới thì lên tiếng gọi .
" Giám đốc Khương... Giám đốc Khương..." Họ gọi đến lần thứ 5 thì anh mới chấn tĩnh lại .
" Giám đốc, anh nhìn gì mà chăm chú vậy "
Anh lạnh giọng mà trả lời " Không có gì, các anh tiếp tục nói đi"
" Giám đốc Khương... Giám đốc Khương..." Họ gọi đến lần thứ 5 thì anh mới chấn tĩnh lại .
" Giám đốc, anh nhìn gì mà chăm chú vậy"
Anh lạnh giọng mà trả lời " Không có gì, các anh tiếp tục nói đi"
Anh hiện đang là Giám đốc bộ phận tài chính, do có kinh nghiệm làm việc bên Đức lên anh đã được công ty tuyển thẳng vào chức Giám đốc này . Công ty anh đang góp vốn để bệnh viện này có nhiều thiết bị hơn trong việc chữa trị và khám bệnh cho bệnh nhân ...
" Thiếu phu nhân, con ăn gì chưa để ta nấu cho con . Màaaaa, mắt con bị sao vậy "
" Dạ con không sao , dì nấu cho cháu cháo xương đi . Lâu lắm con chưa ăn nên hơi thèm ạ "
Dì bảo mẫu mỉm cười không hỏi gì nữa ." Vậy Thiếu phu nhân lên phòng thay đồ đi lát xong ta gọi con xuống ăn cơm "
Cô lên phòng thay bộ đồ trên người ra mà mặc chiếc váy ngủ thoải mái. Thời tiết tháng 4 nên trời bắt đầu vào sắp sửa vào hè nên không khí cũng không còn lạnh nữa . Một lúc sau cơm đã xong xuôi , cô xuống dưới lầu ăn cơm .
" Ba ~ mẹ , anh Phong .. dạo này anh ấy khỏe không ạ "
Bị con gái hỏi đến, hai người họ thở dài rồi kể lại mọi chuyện trong những năm nay cho con gái nghe .
" Nào , con gái mau ăn cho khỏe lại thì mới có sức dành lại người yêu của con chứ "
Đường Khiết đỡ lấy phần thức ăn của mình " cô phải mau chóng khỏe lại để dành lại anh ấy khỏi tay con ả nghèo, xấu xí kia chứ.
* À quên giới thiệu, Đường Khiết có khuôn mặt cũng xinh. Tính cách thảo mai, chanh chua với những người mà cô ta ghét ...cao 160cm . Nhưng khi ở với na9 thì ngọt kẹo à ..
Tiếng máy đo nhịp tim cứ đều đặn mà kêu lên, mẹ của Đường Khiết cùng gia đình họ luôn ở trong phòng mà túc trực và trông ngóng từng ngày đứa con gái của mình sẽ tỉnh lại. Từ ngày con bé cử động các ngón tay đến nay cũng đã trôi qua 2 tuần rồi .
Rồi ngày Đường Khiết tỉnh lại cũng đến, do mới tỉnh lại nên đầu óc chưa được tỉnh táo hẳn do cô mới tỉnh dậy sau mấy năm hôn mê sâu trên giường bệnh .
"Ba ~~ mẹ ~ hai người khỏe chứ" Cô cất tiếng nhẹ nhàng mà nói với họ
"Anh ơi, con gái ... con gái chúng ta tỉnh rồi , nó cuối cùng cũng tỉnh rồi " Mẹ Đường Khiết vui đến nỗi phải lay lay tay chồng của mình vì quá hạnh phúc
Bị vợ lay anh cũng cảm thấy bất lực luôn á trời.." Thôi được rồi, anh nghe thấy con bé gọi rồi mà vợ. Em đừng lay anh nữa anh chóng mặt quá à "
Nhìn thấy ba mẹ hạnh phúc vậy, Đường Khiết cười nhẹ nhìn họ .
Ba mẹ Đường Khiết vui mừng cười nhẹ nhàng phúc hậu rồi đáp lời con gái mình .
"Ba mẹ khỏe re à , con không thấy hả . Nhưng giờ con tỉnh rồi ba mẹ càng khỏe hơn nè haha..." Cả hai người cùng đồng thanh nói, giọng điệu có chút trêu chọc con gái mình
" Con muốn ăn gì không để mẹ mua cho con, còn anh đi ra ngoài gọi bác sĩ vào đây đi " Mẹ Đường Khiết liếc nhìn chồng mình
"Con muốn ăn tôm quá à, mà con ngủ bao lâu rồi vậy mẹ "
" Được được, ta sẽ đi mua cho con ăn, đợi ba con vào rồi ta sẽ mua cho con .. Con ấy à, đã hôn mê được 5 năm rồi đó . Còn người yêu con, sau khi con hôn mê được 3 năm thì anh ta đã lấy vợ rồi haizzz , tên gì Khương Ngọc Nhu hay sao á "
Tại bệnh viện Nhất Dương
"Alo, cô Khương đúng không . Có kết quả bệnh tình của cô rồi nhé , cô mau tới bệnh viện rồi tôi nói cho cô rõ hơn nha "
" Vâng bác sĩ, tôi đến ngay đây." Rồi cô nhanh chóng sửa soạn rồi đến bệnh viện ngay
Dưới lầu cô dặn dò với dì bảo mẫu " Dì à , con ra ngoài có chút việc ạ . Lát con về ạ "
Nói xong cô cùng bác quản gia đi đến bệnh viện Nhất Dương.
30 phút sau
" Bác dừng ở đây được rồi ạ , bác về trước đi . Lát xong con bắt xe về là được rồi "
" Được rồi, thưa Thiếu phu nhân " Rồi bác quản gia quay xe đi về hướng biệt thự
Cô sải từng bước lên căn phòng của vị bác sĩ kia .
Cốc ~cốc ~ cốc
"Bác sĩ, là tôi Khương Ngọc Nhu ... tôi có thể vào chứ "
Người bên trong nghe tiếng gọi thì nhẹ giọng cất tiếng , mặt hơi ngẩng lên .
"Mời vào"
Cô mở cửa bước vào , nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế gần phía bác sĩ . Người bác sĩ trước mặt cô nay đã 40 tuổi nhưng do biết chăm sóc bản thân nên mặt không có nết nhăn . Không biết tuổi thật chắc ai cũng sẽ nghĩ anh ta chỉ mới 20 mấy tuối thôi. Nhìn mặt cũng khá đẹp trai, đường nét khuôn mặt thì hài hòa . Anh ta cũng là một trong những vị bác sĩ giỏi của bệnh viện Nhất Dương này .
Vị bác sĩ tên Nam Hữu Thành, cao 178cm, đã làm việc với bệnh viện này được 25 năm rồi, kinh nghiệm đầy mình. Đã có vợ và 2 con ...
" Đây là kết quả của cô Khương, mời cô xem rồi tôi sẽ nói cho cô về cách giải quyết. "
Cô cầm giấy kết quả bệnh tình lên xem, cô đọc từ từ và kĩ càng để không bỏ sót chữ nào ... sau khi đọc đến dòng cuối cùng là kết quả của cô . Cô rất sốc khi nhìn dòng chữ bản thân bị ung thư giai đoạn 2 . Mắt cô không kìm được mà những dòng lệ cứ vậy mà tuôn ra như suối chảy không ngừng vậy . Mắt cô ngẩng lên nhìn bác sĩ .
"Như cô đã thấy rồi đó, bệnh này của cô có thể chữa được tỷ lệ thành công là 80% . Nhân lúc chưa quá muộn cô bảo người nhà thu xếp để làm phẫu thuật sớm , hy vọng sống sẽ cao hơn "
Cô suy nghĩ một lúc rồi lại nói.
"Vậy nếu như tôi không phẫu thuật thì tôi sẽ sống được bao lâu hả bác sĩ "
Vị bác sĩ trầm ngâm vài giây rồi nói .
" Nếu như cô không sớm tiến hành phẫu thuật thì ... thời gian cô sống chỉ có 5 năm thôi. Và còn tùy thuộc vào khối ung thư của cô phát triển chậm hay nhanh nữa . Cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ "
Cô chỉ biết ngồi im lặng nghe bác sĩ nói về bệnh tình của mình, và những thứ cô nên tránh và không nên ăn. Vẻ mặt cô không tin được là mình .. vậy mà bị ưng thư .
" Cảm ơn bác sĩ, về tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi gọi lại cho bác sĩ ạ . Chào bác sĩ "
Vị bác sĩ gật đầu nhẹ, rồi tiếp tục với công việc của mình .
Đi ra ngoài cửa, cô nhìn thấy một bóng lưng rất đỗi quen thuộc đối với cô, người kia cách cô một đoạn lên không thấy cô . Trong đầu cô hiện lên hình bóng người anh trai đã mất của mình. Rồi cô lại lắc đầu gạt đi suy nghĩ ấy "
Anh ấy đã mất cách đây 7 năm rồi mà... chắc là người giống người mà thôi. "
Cô sải bước ngược lại với người kia , và đi xuống dưới lầu .
Còn người con trai kia ,vì thấy chán với cuộc nói chuyện của mấy người này mà nhìn xuống dưới . Ánh mắt anh tia ngay thấy một cô gái rất giống em gái mình , cô gái đó ngồi trên chiếc xe rồi vụt đi mất .
Mấy người xung quanh anh thấy anh thất thần nhìn thứ gì đó ở bên dưới thì lên tiếng gọi .
" Giám đốc Khương... Giám đốc Khương..." Họ gọi đến lần thứ 5 thì anh mới chấn tĩnh lại .
" Giám đốc, anh nhìn gì mà chăm chú vậy "
Anh lạnh giọng mà trả lời " Không có gì, các anh tiếp tục nói đi"
" Giám đốc Khương... Giám đốc Khương..." Họ gọi đến lần thứ 5 thì anh mới chấn tĩnh lại .
" Giám đốc, anh nhìn gì mà chăm chú vậy"
Anh lạnh giọng mà trả lời " Không có gì, các anh tiếp tục nói đi"
Anh hiện đang là Giám đốc bộ phận tài chính, do có kinh nghiệm làm việc bên Đức lên anh đã được công ty tuyển thẳng vào chức Giám đốc này . Công ty anh đang góp vốn để bệnh viện này có nhiều thiết bị hơn trong việc chữa trị và khám bệnh cho bệnh nhân ...
" Thiếu phu nhân, con ăn gì chưa để ta nấu cho con . Màaaaa, mắt con bị sao vậy "
" Dạ con không sao , dì nấu cho cháu cháo xương đi . Lâu lắm con chưa ăn nên hơi thèm ạ "
Dì bảo mẫu mỉm cười không hỏi gì nữa ." Vậy Thiếu phu nhân lên phòng thay đồ đi lát xong ta gọi con xuống ăn cơm "
Cô lên phòng thay bộ đồ trên người ra mà mặc chiếc váy ngủ thoải mái. Thời tiết tháng 4 nên trời bắt đầu vào sắp sửa vào hè nên không khí cũng không còn lạnh nữa . Một lúc sau cơm đã xong xuôi , cô xuống dưới lầu ăn cơm .
" Ba ~ mẹ , anh Phong .. dạo này anh ấy khỏe không ạ "
Bị con gái hỏi đến, hai người họ thở dài rồi kể lại mọi chuyện trong những năm nay cho con gái nghe .
" Nào , con gái mau ăn cho khỏe lại thì mới có sức dành lại người yêu của con chứ "
Đường Khiết đỡ lấy phần thức ăn của mình " cô phải mau chóng khỏe lại để dành lại anh ấy khỏi tay con ả nghèo, xấu xí kia chứ.
* À quên giới thiệu, Đường Khiết có khuôn mặt cũng xinh. Tính cách thảo mai, chanh chua với những người mà cô ta ghét ...cao 160cm . Nhưng khi ở với na9 thì ngọt kẹo à ..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.