Hàn Tổng, Xin Anh Buông Tha Cho Tôi!
Chương 5: Trong tù
Tg Dao Kỳ
01/10/2024
Sau mấy ngày giam giữ, người cô vì thiếu ngủ mà cả người đã gầy gò đi ít nhiều. Ba mẹ cô nhìn thấy mà thấy thương cho đứa con gái mình.
Bên phía cảnh sát, đã hỏi tình hình người dân trong khu vực núi trong lúc đó . Người dân bảo lúc đó không nhìn thấy người đàn ông nào như cô kể cả . Cộng thêm phía bên ba mẹ cô gái kia tìm được bằng chứng cô đã giết hại con gái mình .
Cô suy sụp đến mức không dám tin đây là sự thật " sao họ có thể vu oan giá họa cho cô như vậy được chứ " .
Anh ta thì nhìn thấy cô suy sụp tinh thần như vậy , miệng giương lên một nụ cười hả hê chưa từng có .
Cô giận dữ mà hét vào đám bỉ ổi hãm hại cô kia , ánh mắt vì giận dữ mà hiện lên nét hung ác :
" CÁC NGƯỜI ĐÚNG LÀ LŨ KHỐN NẠN, NHỮNG VIỆC MẤY NGƯỜI LÀM SỚM MUỘN GÌ SẼ BỊ BÁO ỨNG.... CHỜ MÀ XEM ... TRỜI ĐANG NHÌN ĐÓ ... HỪ "
Anh ta và ba mẹ cô gái kia chỉ cười khinh thường nhìn cô , mà không sợ cái thứ là báo ứng kia chút nào .
Rồi cô được áp giải vào xe cảnh sát để đưa lên viện sét xử .
" Bị cáo Khương Ngọc Nhu có nhận tội là đã giết người không"
Cô không phục nhìn đám người này, miệng nở lên một nụ cười đau thương mà mấy ai thấu được đây. Giờ đây cô đã suy sụp hoàn toàn, người khụy xuống nền gạch lạnh lẽo , nhưng sao lạnh bằng mấy kẻ đã hãm hại cô kia được kia chứ . Đúng là lòng người khó có thể đoán người ta nghĩ gì mà .. Hờ .
Ba mẹ cô và hai đứa bạn cô nhìn cô như vậy , lòng buồn đến nhường nào. Mẹ cô không chịu đựng được vết thương như vậy đã ngất xỉu.
" Tòa tiên án , bị cáo Khương Ngọc Nhu bị phạt 3 năm tù . KẾT THÚC "
Rồi tất cả rời đi , cô được đưa chở lại sở cảnh sát. Và được nhốt vào một phòng giam tối đen ,lạnh lẽo bên cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy ánh sáng của ánh trăng bên ngoài.
Thế là cuộc sống tươi đẹp của cô đã kết thúc thật rồi. Cô chỉ mới vừa tốt nghiệp thôi mà , chưa kịp báo hiếu cho ba mẹ ngày nào thì phải ở trong tù sao ... Thế là thanh xuân tươi sáng , những hoài bão của tuổi trẻ và ước mơ của cô đã bị chôn vùi đi mất rồi.... Sống những ngày tháng tối tăm ở trong ngục giam này sao .
Trong này , cũng có rất nhiều người cũng giống như cô vậy . Họ cũng bị người khác hãm hại rồi vào đây. Do vậy, cùng hoàn cảnh nên cô rất nhanh đã làm quen với những người ở đây. Cũng có những người ghét cô ,muốn đánh đập cô nhưng cô có biết chút võ nên chẳng ai làm gì cô được.
" Em cố gắng lên nhé , 3 năm trôi qua cũng nhanh lắm " Một nữ tù nói
Cô chỉ gật đầu đồng tình với nó . Ở trong đây mỗi ngày cô sẽ được mấy người cảnh sát phân công việc để làm . Nó cũng không khó khăn gì với cô cả .
Và cách khoảng vài tháng ba mẹ sẽ đến thăm cô và hỏi thăm vài điều.
Một anh cảnh sát sẽ đưa tôi đến nơi thăm người nhà , vừa thấy cô đến ba mẹ liền lo lắng hỏi:
" Con sống trong đó có ổn không , có bị ai bắt nạt không con " Ba mẹ nhìn cô vẻ mặt lo lắng hỏi
" Dạ , con sống ổn ạ cũng không bị ai bắt nạt đâu. Ba mẹ quên là con biết võ sao , làm gì ai động được đến con chứ ."
" Vậy con ở trong đó sống cho tốt rồi sớm về nhà với ba mẹ nhé "
Cô gật đầu để cho họ bớt lo lắng về cô , nhìn họ bây giờ già nhanh quá . Cô không ở bên cạnh họ được làm cô đau khổ biết nhường nào.... hazzzzzz
Mấy đứa bạn cô lúc rảnh cũng đến thăm cô và hỏi tình hình của cô sống trong đấy thế nào .
Và anh ta cũng vào đây xem sự sống chết của cô như thế nào, người mà cô không muốn gặp nhất là anh ta vậy mà khi nào rảnh anh ta lại vào đây mà buông lời chế giễu, khinh miệt cô .
Anh ta nhìn thấy cô có vẻ sống cũng tốt , khinh thường mà nói :
" Cô sống có vẻ rất tốt nhỉ ... hừ " Anh ta nở một nụ cười đầy khinh thường nhìn cô , miệng không quên châm biếm cô
" Tôi sống rất tốt , không cần anh phải lo . Anh cũng đừng có đến đây là tôi cảm ơn anh rất nhiều đó " Cô cũng chẳng kém gì anh ta , cô nói ra những lời chọc tức anh ta , cho anh ta về nhanh nhanh càng tốt ... là cô mừng lắm rồi
Nhìn thấy anh ta là cô càng cảm thấy tức giận thêm mà thôi. Nỗi oan của cô chính là do anh ta ban cho cô , thì sao mà vui được cơ chứ .
" Cô bạn gái gì đó của anh tỉnh chưa " Cô chỉ hỏi xem cô gái kia thế nào rồi . Còn anh ta muốn trả lời hay không thì tùy anh ta , cô chả quan tâm
" Cô hỏi cô ấy làm gì , cô cũng không có tư cách hỏi . Tại cô mà cô ấy không biết khi nào mới tỉnh đó "
Ồ , hóa ra cô ấy vẫn chưa tỉnh à . Mà mong cô ta nhanh tỉnh lại thì cô mới giải được nỗi oan này . Mà cũng đâu biết được tính cách của cô ta như thế nào chứ ....
" Thời gian tham phạm nhân đã hết , mời anh ra ngoài ạ " Vị cảnh sát đưa anh ta vào nói
Trước khi đi anh ta nói thêm một chút câu nữa rồi mới đi :
" Tôi vẫn sẽ vào đây tiếp nên cô đừng mơ là tôi không đến , sống cho tốt vào " Rồi anh ta quay mắt đi luôn.
Hừ , tôi cần anh vào thăm chắc . Anh không vào đấy tôi càng vui , nhìn thấy anh tôi chỉ muốn đấm anh một phát vào cái họng anh cho bõ tức mà thôi .
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh , cô đã ở đây được 2 năm 9 tháng rồi. Chỉ vỏn vẹn vài tháng nữa thôi là cô được ra tù rồi .
Không biết khi ra tù cuộc sống cô sẽ thế nào đây...
Bên phía cảnh sát, đã hỏi tình hình người dân trong khu vực núi trong lúc đó . Người dân bảo lúc đó không nhìn thấy người đàn ông nào như cô kể cả . Cộng thêm phía bên ba mẹ cô gái kia tìm được bằng chứng cô đã giết hại con gái mình .
Cô suy sụp đến mức không dám tin đây là sự thật " sao họ có thể vu oan giá họa cho cô như vậy được chứ " .
Anh ta thì nhìn thấy cô suy sụp tinh thần như vậy , miệng giương lên một nụ cười hả hê chưa từng có .
Cô giận dữ mà hét vào đám bỉ ổi hãm hại cô kia , ánh mắt vì giận dữ mà hiện lên nét hung ác :
" CÁC NGƯỜI ĐÚNG LÀ LŨ KHỐN NẠN, NHỮNG VIỆC MẤY NGƯỜI LÀM SỚM MUỘN GÌ SẼ BỊ BÁO ỨNG.... CHỜ MÀ XEM ... TRỜI ĐANG NHÌN ĐÓ ... HỪ "
Anh ta và ba mẹ cô gái kia chỉ cười khinh thường nhìn cô , mà không sợ cái thứ là báo ứng kia chút nào .
Rồi cô được áp giải vào xe cảnh sát để đưa lên viện sét xử .
" Bị cáo Khương Ngọc Nhu có nhận tội là đã giết người không"
Cô không phục nhìn đám người này, miệng nở lên một nụ cười đau thương mà mấy ai thấu được đây. Giờ đây cô đã suy sụp hoàn toàn, người khụy xuống nền gạch lạnh lẽo , nhưng sao lạnh bằng mấy kẻ đã hãm hại cô kia được kia chứ . Đúng là lòng người khó có thể đoán người ta nghĩ gì mà .. Hờ .
Ba mẹ cô và hai đứa bạn cô nhìn cô như vậy , lòng buồn đến nhường nào. Mẹ cô không chịu đựng được vết thương như vậy đã ngất xỉu.
" Tòa tiên án , bị cáo Khương Ngọc Nhu bị phạt 3 năm tù . KẾT THÚC "
Rồi tất cả rời đi , cô được đưa chở lại sở cảnh sát. Và được nhốt vào một phòng giam tối đen ,lạnh lẽo bên cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy ánh sáng của ánh trăng bên ngoài.
Thế là cuộc sống tươi đẹp của cô đã kết thúc thật rồi. Cô chỉ mới vừa tốt nghiệp thôi mà , chưa kịp báo hiếu cho ba mẹ ngày nào thì phải ở trong tù sao ... Thế là thanh xuân tươi sáng , những hoài bão của tuổi trẻ và ước mơ của cô đã bị chôn vùi đi mất rồi.... Sống những ngày tháng tối tăm ở trong ngục giam này sao .
Trong này , cũng có rất nhiều người cũng giống như cô vậy . Họ cũng bị người khác hãm hại rồi vào đây. Do vậy, cùng hoàn cảnh nên cô rất nhanh đã làm quen với những người ở đây. Cũng có những người ghét cô ,muốn đánh đập cô nhưng cô có biết chút võ nên chẳng ai làm gì cô được.
" Em cố gắng lên nhé , 3 năm trôi qua cũng nhanh lắm " Một nữ tù nói
Cô chỉ gật đầu đồng tình với nó . Ở trong đây mỗi ngày cô sẽ được mấy người cảnh sát phân công việc để làm . Nó cũng không khó khăn gì với cô cả .
Và cách khoảng vài tháng ba mẹ sẽ đến thăm cô và hỏi thăm vài điều.
Một anh cảnh sát sẽ đưa tôi đến nơi thăm người nhà , vừa thấy cô đến ba mẹ liền lo lắng hỏi:
" Con sống trong đó có ổn không , có bị ai bắt nạt không con " Ba mẹ nhìn cô vẻ mặt lo lắng hỏi
" Dạ , con sống ổn ạ cũng không bị ai bắt nạt đâu. Ba mẹ quên là con biết võ sao , làm gì ai động được đến con chứ ."
" Vậy con ở trong đó sống cho tốt rồi sớm về nhà với ba mẹ nhé "
Cô gật đầu để cho họ bớt lo lắng về cô , nhìn họ bây giờ già nhanh quá . Cô không ở bên cạnh họ được làm cô đau khổ biết nhường nào.... hazzzzzz
Mấy đứa bạn cô lúc rảnh cũng đến thăm cô và hỏi tình hình của cô sống trong đấy thế nào .
Và anh ta cũng vào đây xem sự sống chết của cô như thế nào, người mà cô không muốn gặp nhất là anh ta vậy mà khi nào rảnh anh ta lại vào đây mà buông lời chế giễu, khinh miệt cô .
Anh ta nhìn thấy cô có vẻ sống cũng tốt , khinh thường mà nói :
" Cô sống có vẻ rất tốt nhỉ ... hừ " Anh ta nở một nụ cười đầy khinh thường nhìn cô , miệng không quên châm biếm cô
" Tôi sống rất tốt , không cần anh phải lo . Anh cũng đừng có đến đây là tôi cảm ơn anh rất nhiều đó " Cô cũng chẳng kém gì anh ta , cô nói ra những lời chọc tức anh ta , cho anh ta về nhanh nhanh càng tốt ... là cô mừng lắm rồi
Nhìn thấy anh ta là cô càng cảm thấy tức giận thêm mà thôi. Nỗi oan của cô chính là do anh ta ban cho cô , thì sao mà vui được cơ chứ .
" Cô bạn gái gì đó của anh tỉnh chưa " Cô chỉ hỏi xem cô gái kia thế nào rồi . Còn anh ta muốn trả lời hay không thì tùy anh ta , cô chả quan tâm
" Cô hỏi cô ấy làm gì , cô cũng không có tư cách hỏi . Tại cô mà cô ấy không biết khi nào mới tỉnh đó "
Ồ , hóa ra cô ấy vẫn chưa tỉnh à . Mà mong cô ta nhanh tỉnh lại thì cô mới giải được nỗi oan này . Mà cũng đâu biết được tính cách của cô ta như thế nào chứ ....
" Thời gian tham phạm nhân đã hết , mời anh ra ngoài ạ " Vị cảnh sát đưa anh ta vào nói
Trước khi đi anh ta nói thêm một chút câu nữa rồi mới đi :
" Tôi vẫn sẽ vào đây tiếp nên cô đừng mơ là tôi không đến , sống cho tốt vào " Rồi anh ta quay mắt đi luôn.
Hừ , tôi cần anh vào thăm chắc . Anh không vào đấy tôi càng vui , nhìn thấy anh tôi chỉ muốn đấm anh một phát vào cái họng anh cho bõ tức mà thôi .
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh , cô đã ở đây được 2 năm 9 tháng rồi. Chỉ vỏn vẹn vài tháng nữa thôi là cô được ra tù rồi .
Không biết khi ra tù cuộc sống cô sẽ thế nào đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.