Chương 4
Bất Gian Bất Giới
12/11/2023
Sau khi nhìn rõ dáng vẻ của tên đội trưởng, Thẩm Sơn Ngô không nhịn được mà nhướng một bên mày. Anh không ngờ người trước mắt này là một "người quen cũ". Bảy năm trước, hai người từng quen biết nhau nhưng đã ba, bốn năm rồi không có liên hệ.
Nhớ đến đứa nhóc trước kia chỉ biết chạy theo sau mông anh khóc lóc, bây giờ đã lớn thành một người đội trưởng có thể quản lý một chiến đội. Không biết mấy năm nay hắn đã trải qua những gì mới khiến cho một cậu nhóc gầy yếu, nhát gan trở thành một người nghiêm nghị, lạnh lùng như vậy.
Chiến đội Sơn Hải là chiến đội nổi tiếng khắp cả nước, không có ai là không biết đến, là chiến đội mạnh nhất của căn cứ Duyên Hải. Ngay cả nhóm Người Biến Dị cũng từng bàn tán rất nhiều về nó. Nhưng Thẩm Sơn Ngô chưa từng nghĩ đến Giang Hoàn là đội trưởng của chiến đội này.
Động tác nhướng mày cùng với khuôn mặt trẻ con đó khiến chàng trai kia cảm thấy khó chịu đến độ muốn đánh anh luôn. Cậu ta nhịn không được, la lên: "Thằng nhóc kia, vẻ mặt này của mày là có ý gì hả?
"Ngắm nhan sắc đội trưởng của anh không được à?" Sau khi biết tên đội trưởng này là Giang Hoàn, Thẩm Sơn Ngô càng không lo sợ, nét dịu ngoan trên khuôn mặt xinh xắn ấy dần bị dáng vẻ cồn đồ không hợp tuổi thay thế, khiến người khác than rằng phí của trời.
Giang Hoàn không để tâm đến lời đùa cợt của một đứa trẻ, hắn hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: "Giờ còn thấy đáng sợ nữa không?"
"...Rốt cục anh muốn làm cái gì?" Mày Thẩm Sơn Ngô nhíu lại, hỏi. Thầy giáo đầu hói đã thảo luận với vài thầy cô nghe tin chạy tới, hướng về phía Giang Hoàn nói: "Đội trưởng Giang, chúng tôi đã xác nhận, trong trường học vốn không có ai tên như vậy cả."
Giang Hoàn tựa như không nghe thấy ông ta nói gì, chỉ hỏi Thẩm Sơn Ngô với ngữ điệu chậm rãi: "Nhóc tên là gì? Có phải nhóc còn có một... người anh không?"
"Tôi không có tên, cũng không có anh trai. Tôi là trẻ mồ côi ở Ngoại thành." Thẩm Sơn Ngô nói dối không chớp mắt, có lẽ trước kia toàn nói tầm láp tầm xàm trước mặt nhóc Giang Hoàn nên bây giờ vừa mở miệng là anh nói như thật vậy. Anh biết bộ dáng của anh bây giờ khá giống với lúc thành niên nên khi Giang Hoàn hỏi anh có phải còn có một người anh nữa không, anh chắc rằng hắn đã xem anh là em trai của chính anh.
"Cậu chạy vào trường học của chúng tôi để làm gì? Còn trộm đến đây là muốn làm gì nữa?" Thầy giáo đầu hói kia rất tức giận. Ông ta vừa mới khoe khoang với thành viên của chiến đội Sơn Hải biện pháp an ninh của họ rất tốt, một con ruồi cũng không thể bay vào, vậy mà một đứa mồ côi của vùng Ngoại thành có thể ngang nhiên đi dạo trong này.
"Tôi chưa từng đi học, tò mò trường học trong Nội thành có dáng vẻ như thế nào nên trộm một tấm thẻ học sinh trộm đi vào."
"Cậu, vậy bộ quần áo trên người cậu là từ đâu ra?"
Thẩm Sơn Ngô nói một cách thản nhiên: "Ông nói chuyện vô nghĩa thật đấy, đương nhiên cũng là trộm rồi."
"..." Thầy giáo đầu hói bị Thẩm Sơn Ngô chọc tức đến bốc khói, chỉ thẳng vào Thẩm Sơn Ngô, xém tí không nhịn mà hét ầm lên: "Vậy balo đằng sau cậu cũng là trộm chứ gì? Trong đó rốt cuộc đựng thứ gì?"
Chàng trai kia cũng rất tò mò về cái balo Thẩm Sơn Ngô mang từ lâu. Không biết bên trong là gì mà căng phồng lên, rất khiêu chiến lòng hiếu kỳ của người khác. Cậu ta đưa tay định chạm vào, không ngờ chỉ một động tác đó lại khiến Thẩm Sơn Ngô có phản ứng rất lớn: "Không được đụng vào balo của tôi."
Quà sinh nhật ở bên trong chỉ có Người Biến Dị mới có thể chạm vào. Nếu thứ này bị mọi người nhìn thấy, e là lúc rời đi anh phải mở một con đường máu mất thôi.
"Ha, thằng nhóc này..."
Giang Hoàn nhẹ nhàng liếc mắt về phía chàng trai, giọng điệu lạnh lùng: "Đừng động vào cậu ấy." Nghe thế, chàng trai kia như chuột thấy mèo, lập tức đứng nghiêm trang: "Vâng!"
Giang Hoàn tiếp tục nói với phó đội trưởng đang giữ hai cổ tay của Thẩm Sơn Ngô: "Thả cậu ấy ra đi."
Phó đội trưởng gật đầu, quát lớn nhóc con nghe lời chút rồi từ từ buông hai tay ra. Anh ta lùi một bước, trong lòng thầm nghĩ sao thằng nhóc này có sức lực lớn thế, lúc nãy xém tí là bị cậu ấy vùng thoát.
"Đội trưởng Giang, đội trưởng Giang." Thầy giáo đầu trọc kia tỏ vẻ xin lỗi. "Là do chúng tôi không trông coi cho tốt, thực sự cảm ơn cặp mắt tinh tường của ngài đã giúp chúng tôi bắt được tên trộm này. Ngài cứ yên tâm giao cậu ta cho chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc giáo dục, phê bình cậu ta..."
Giang Hoàn đưa mắt ra hiệu cho đội viên, thành viên nữ duy nhất ở đây lập tức bước sang trái một bước, đứng ngay phía trước, chắn tầm nhìn của thầy giáo đầu hói kia.
Thầy giáo đầu hói: "..." Rốt cuộc mấy người ở căn cứ Duyên Hải có tật xấu gì đây?
"Ý của cậu là..." Giang Hoàn lại ngồi xổm xuống một lần nữa, đối diện với Thẩm Sơn Ngô, nghiêm túc nhìn anh: "Cậu không có cha mẹ, ngay cả tên cũng không có?"
"Hừm."
"Khu Ngoại thành cũng không có ai là người thân?"
"Ừm."
"Vậy cậu có đồng ý để tôi nhận nuôi cậu, cùng đến căn cứ Duyên Hải không?"
"..." Thẩm Sơn Ngô sửng sốt trong giây lát, đôi mắt trợn tròn đầy nghi hoặc: "Hơ..."
"Tôi là cháu ngoại của tổng Nguyên soái trong quân đội của căn cứ Duyên Hải ở phía Đông, là đội trưởng của chiến đội đứng đầu căn cứ, chiến đội Sơn Hải." Giang Hoàn tựa như đang cùng đối thủ đàm phán thương trường, lần lượt liệt kê những ưu điểm của mình. "Nếu cậu đồng ý, cậu sẽ là người duy nhất tôi nhận nuôi. Tôi không có con cái, sau khi tôi mất, mọi thứ trên danh nghĩa của tôi đều sẽ tặng cho cậu vô điều kiện. Cậu muốn đi học, tôi sẽ giúp cậu được nhập học ở trường tiểu học trọng tâm của căn cứ Duyên Hải..."
"Đ...đội... đội trưởng." Chàng trai kia cũng bị kinh ngạc đến nói lắp: "Thằng nhóc này chỉ trông ngoan ngoãn một chút, lại lịch không rõ mà miệng toàn nói dối. Anh nghĩ kiểu gì mà lại muốn nhận nuôi nó?"
Phó đội trưởng có sức kiên nhẫn hơn chàng trai kia, anh ta biết đội trưởng nói như vậy đều có nguyên nhân, anh ta thử suy đoán: "Đội trưởng Giang, chẳng lẽ thằng nhóc này... là con của người quen cũ của anh sao?"
Toàn tâm trí Giang Hoàn chỉ đặt lên người Thẩm Ngô Sơn, trong đôi mắt hoa đào đó tựa như cất chứa vô vàn tình cảm. Nếu Thẩm Sơn Ngô không biết đôi mắt của Giang Hoàn rất dễ khiến người khác hiểu lầm là có bẩm sinh từ lúc nhỏ, e rằng chính anh cũng sẽ nghĩ rằng tên này có suy nghĩ bậy bạ với mình.
"Cậu đồng ý không?" Giang Hoàn nghiêm túc hỏi lại một lần nữa, giọng nói ấy vừa trầm ấm vừa gợi cảm. Nếu đổi anh thành một thiếu nữ mới lớn, sau khi nghe được những lời này, có khi mạng sống cũng đồng ý cho hắn.
"..." Thẩm Sơn Ngô xoa cổ tay bị nắm đến đỏ bừng, bĩu môi, nói: "Không cần."
"Nhóc..." Chàng trai kia vừa định khuyên đội trưởng nên suy nghĩ lại, không ngờ đến sẽ nghe Thẩm Sơn Ngô từ chối. Lời đến bên miệng của cậu ta lập tức thay đổi, tức đến cả người bốc khói, nói: "Nhóc dựa vào đâu mà không cần!"
Đương nhiên Thẩm Sơn Ngô sẽ không đồng ý. Bảy năm trước Giang Hoàn còn chạy theo sau mông anh gọi anh ơi, anh à, bảy năm sau lại muốn để anh gọi Giang Hoàn là ba?
Làm phản đúng không?
Có vẻ như Giang Hoàn cũng không ngờ đến cậu nhóc trước mặt này sẽ từ chối một cách dứt khoát như vậy, ánh mắt hắn tối dần, nhẫn nhịn mà hỏi: "Vì sao?"
"Không có vì sao hết." Thẩm Sơn Ngô vuốt quai đeo trên vai: "Tôi cũng chưa làm chuyện gì quá mức nguy hại. Các người mau thả tôi ra, tôi đảm bảo sau này sẽ ngoan ngoãn ở lại Ngoại thành, sẽ không bao giờ đến đây nữa."
Nhưng anh không ngờ Giang Hoàn sẽ đứng thẳng dậy, nói với vẻ lạnh lùng: "Nếu không thể giải thích rõ vì sao, vậy tôi sẽ không để cậu rời đi."
"Gì cơ?" Thẩm Sơn Ngô kinh ngạc. Đây là dù thế nào đều muốn nhận nuôi anh phải không? Rốt cuộc Sơn Hải là chiến đội hay là tổ chức lừa bán trẻ con vậy? "Khoan đã, sao cứ nhất thiết phải nhận nuôi tôi chứ?"
"Không có vì sao cả."
"...Anh làm như vậy trông chẳng giống người tốt chút nào."
Môi Giang Hoàn mím lại, hắn cúi đầu, đeo mặt nạ lên lại. Sau đó hắn đưa tay xoa mạnh trên đầu Thẩm Sơn Ngô: "Tôi sẽ đối xử tốt với cậu."
"Anh nói như vậy cũng..."
"Diêu Vô Khuyết, đưa cậu ta đến nơi tạm trú của chúng ta." Giang Hoàn không để ý đến lời phản đối của Thẩm Sơn Ngô, lập tức ra lệnh. Mặc dù trên mặt chàng trai kia viết đầy chữ "không tình nguyện" nhưng vẫn ưu tiên phục tùng mệnh lệnh của đội trưởng.
"Chung Nhân cũng đi theo, nhớ rõ phải để mắt đến cậu ta."
Giọng nói của đội trưởng nghiêm túc hơn khiến Diêu Vô Khuyết sửng sốt, cậu ta và đội viên nữ được gọi tên kia đồng thanh đáp: "Vâng."
Sắp xếp chuyện bên này xong, Giang Hoàn quay sang phó đội trưởng, nói: "Trở về hội trường đi, hoàn thành nốt phần còn lại của buổi diễn thuyết."
"Vâng."
Thầy giáo đầu hói kia đứng như trời trồng hồi lâu, rốt cuộc thấy vị đại nhân* của căn cứ Duyên Hải nhìn về phía mình, ông ta chần chờ một hồi, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
*Mình chưa nghĩa ra được nên thay từ nào
"Tôi muốn nhận nuôi đứa trẻ này." Giang Hoàn chủ động hỏi trước: "Ở Trung Minh có cần làm thủ tục gì không?"
"Ài..." Thầy giáo hói đầu kia thở dài: "Vậy phải xem cậu ta có giấy xác minh của Trung Minh không, nhưng trẻ mồ côi ở Ngoại thành như cậu ta đa số đều không có giấy xác minh. Nhưng mà, đội trưởng Giang này, rốt cuộc tại sao ngài lại muốn nhận nuôi đứa nhóc này vậy?"
"..." Giang Hoàn không trả lời, hắn gật đầu, nói cảm ơn với thầy giáo rồi cùng vào hội trường với các đội viên khác.
Mà bên kia, sau khi nhận lệnh từ đội trưởng, Diêu Vô Khuyết nhìn khắp người Thẩm Sơn Ngô một lượt cũng chẳng thấy yên tâm. Cách một mặt nạ, cậu ta thảo luận với Chung Nhân, quyết định lấy ra hai chiếc còng tay, mỗi người khóa một bàn tay của Thẩm Sơn Ngô. Hai người cùng kẹp hai bên người anh, xách anh như xách một con gà ra khỏi khuôn viên trường.
Đầu của Thẩm Sơn Ngô như muốn nứt ra, anh đã lấy được số phòng trong ký túc xá của con trai Giám Đốc, quà tặng cũng còn nguyên vẹn ở trong balo, vậy mà lại bị hai người trẻ tuổi kéo khỏi đích đến càng ngày càng xa.
Anh vẫn có thể dễ dàng trốn thoát khỏi hai người này nhưng nếu làm vậy, thân phận Người Biến Dị của anh sẽ bại lộ.
Quan trọng hơn là Giang Hoàn đã thấy được mặt của anh, Thẩm Sơn Ngô là Người Biến Dị, bây giờ lòi ra một đứa nhóc cũng là Người Biến Dị, lại còn mang khuôn mặt rất giống với Thẩm Sơn Ngô. Điều này rất dễ khiến người khác nghi ngờ mối liên hệ giữa hai người. Từ đó, năng lực đặc biệt của Người Biến Dị cũng sẽ bị lộ tẩy.
Bây giờ, con người đã rất kiêng dè Người Biến Dị, nếu để cho họ biết năng lực của Người Biến Dị còn nhiều hơn những gì họ biết thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Vận số năm nay không may mắn - Thẩm Sơn Ngô chỉ có thể dùng mấy chữ này để hình dung tình trạng bây giờ của anh.
Chiến đội Sơn Hải dừng chân ở một căn biệt thự nhỏ, có sân vườn trong vùng Nội thành. Dân cư của Ngoại thành ăn không đủ no, còn người của Nội thành lại có thời gian để trồng hoa chăm cỏ.
Trong biệt thự có hai đội viên canh giữ, một nam và một nữ. hai người thấy Diêu Vô Khuyết và Chung Nhân cùng "áp giải" một thằng nhóc vào nhà đều sửng sốt, không hiểu chuyện gì đành hỏi đây là ai?
"Đội trưởng muốn nhận nuôi cậu ta." Diêu Vô Khuyết lấy mặt nạ xuống, đằng sau tấm mặt nạ đó đúng là khuôn mặt của một chàng trai vừa thành niên, trên trán còn đính kèm hai nốt mụn. Cậu ta cầm lấy ly nước, uống ừng ực: "Có phải là đội trưởng điên rồi không?"
"Chắc chắn đội trưởng có suy nghĩ riêng của mình." Chung Nhân vừa uống nước vừa lạnh lùng nói. Cô cũng tháo mặt nạ xuống, sau đó giơ cằm về phía Thẩm Sơn Ngô: "Làm sao đây? Ba người chúng ta cũng không thể trói lại với nhau như vậy."
"..." Diêu Vô Khuyết nhướng mày, trên mặt nở một nụ cười xấu xa. Thẩm Sơn Ngô nhìn thì biết không phải chuyện tốt gì, vội vàng nói: "Anh trai! Anh cảm thấy lai lịch của tôi không rõ, không muốn tôi được đội trưởng của anh nhận nuôi, vừa hay tôi cũng không muốn nhận đội trưởng anh làm ba, vậy anh thả tôi ra đi. Người khác hỏi thì cứ nói có ba người cao lớn, mặc đồ đen chạy tới cướp tôi đi rồi."
Chung Nhân cởi còng tay, lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Sơn Ngô rồi lại nhìn về phía Diêu Vô Khuyết, không tiếng động biểu đạt nếu cậu dám làm như vậy tôi chắc chắn sẽ băm cậu trước. Diêu Vô Khuyết lại hừ một tiếng: "Đúng là tôi không thích đội trưởng nhận nuôi nhóc nhưng tôi cũng không muốn làm trái với ý muốn của đội trưởng, nhóc cứ ngoan ngoãn ngồi im ở đó đi!"
Nói xong, cậu ta cầm một đầu của chiếc còng móc vào chân ghế gỗ có hoa văn phức tạp, cực kỳ vui vẻ chạy vào bếp hỏi trưa nay ăn gì.
Nhớ đến đứa nhóc trước kia chỉ biết chạy theo sau mông anh khóc lóc, bây giờ đã lớn thành một người đội trưởng có thể quản lý một chiến đội. Không biết mấy năm nay hắn đã trải qua những gì mới khiến cho một cậu nhóc gầy yếu, nhát gan trở thành một người nghiêm nghị, lạnh lùng như vậy.
Chiến đội Sơn Hải là chiến đội nổi tiếng khắp cả nước, không có ai là không biết đến, là chiến đội mạnh nhất của căn cứ Duyên Hải. Ngay cả nhóm Người Biến Dị cũng từng bàn tán rất nhiều về nó. Nhưng Thẩm Sơn Ngô chưa từng nghĩ đến Giang Hoàn là đội trưởng của chiến đội này.
Động tác nhướng mày cùng với khuôn mặt trẻ con đó khiến chàng trai kia cảm thấy khó chịu đến độ muốn đánh anh luôn. Cậu ta nhịn không được, la lên: "Thằng nhóc kia, vẻ mặt này của mày là có ý gì hả?
"Ngắm nhan sắc đội trưởng của anh không được à?" Sau khi biết tên đội trưởng này là Giang Hoàn, Thẩm Sơn Ngô càng không lo sợ, nét dịu ngoan trên khuôn mặt xinh xắn ấy dần bị dáng vẻ cồn đồ không hợp tuổi thay thế, khiến người khác than rằng phí của trời.
Giang Hoàn không để tâm đến lời đùa cợt của một đứa trẻ, hắn hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: "Giờ còn thấy đáng sợ nữa không?"
"...Rốt cục anh muốn làm cái gì?" Mày Thẩm Sơn Ngô nhíu lại, hỏi. Thầy giáo đầu hói đã thảo luận với vài thầy cô nghe tin chạy tới, hướng về phía Giang Hoàn nói: "Đội trưởng Giang, chúng tôi đã xác nhận, trong trường học vốn không có ai tên như vậy cả."
Giang Hoàn tựa như không nghe thấy ông ta nói gì, chỉ hỏi Thẩm Sơn Ngô với ngữ điệu chậm rãi: "Nhóc tên là gì? Có phải nhóc còn có một... người anh không?"
"Tôi không có tên, cũng không có anh trai. Tôi là trẻ mồ côi ở Ngoại thành." Thẩm Sơn Ngô nói dối không chớp mắt, có lẽ trước kia toàn nói tầm láp tầm xàm trước mặt nhóc Giang Hoàn nên bây giờ vừa mở miệng là anh nói như thật vậy. Anh biết bộ dáng của anh bây giờ khá giống với lúc thành niên nên khi Giang Hoàn hỏi anh có phải còn có một người anh nữa không, anh chắc rằng hắn đã xem anh là em trai của chính anh.
"Cậu chạy vào trường học của chúng tôi để làm gì? Còn trộm đến đây là muốn làm gì nữa?" Thầy giáo đầu hói kia rất tức giận. Ông ta vừa mới khoe khoang với thành viên của chiến đội Sơn Hải biện pháp an ninh của họ rất tốt, một con ruồi cũng không thể bay vào, vậy mà một đứa mồ côi của vùng Ngoại thành có thể ngang nhiên đi dạo trong này.
"Tôi chưa từng đi học, tò mò trường học trong Nội thành có dáng vẻ như thế nào nên trộm một tấm thẻ học sinh trộm đi vào."
"Cậu, vậy bộ quần áo trên người cậu là từ đâu ra?"
Thẩm Sơn Ngô nói một cách thản nhiên: "Ông nói chuyện vô nghĩa thật đấy, đương nhiên cũng là trộm rồi."
"..." Thầy giáo đầu hói bị Thẩm Sơn Ngô chọc tức đến bốc khói, chỉ thẳng vào Thẩm Sơn Ngô, xém tí không nhịn mà hét ầm lên: "Vậy balo đằng sau cậu cũng là trộm chứ gì? Trong đó rốt cuộc đựng thứ gì?"
Chàng trai kia cũng rất tò mò về cái balo Thẩm Sơn Ngô mang từ lâu. Không biết bên trong là gì mà căng phồng lên, rất khiêu chiến lòng hiếu kỳ của người khác. Cậu ta đưa tay định chạm vào, không ngờ chỉ một động tác đó lại khiến Thẩm Sơn Ngô có phản ứng rất lớn: "Không được đụng vào balo của tôi."
Quà sinh nhật ở bên trong chỉ có Người Biến Dị mới có thể chạm vào. Nếu thứ này bị mọi người nhìn thấy, e là lúc rời đi anh phải mở một con đường máu mất thôi.
"Ha, thằng nhóc này..."
Giang Hoàn nhẹ nhàng liếc mắt về phía chàng trai, giọng điệu lạnh lùng: "Đừng động vào cậu ấy." Nghe thế, chàng trai kia như chuột thấy mèo, lập tức đứng nghiêm trang: "Vâng!"
Giang Hoàn tiếp tục nói với phó đội trưởng đang giữ hai cổ tay của Thẩm Sơn Ngô: "Thả cậu ấy ra đi."
Phó đội trưởng gật đầu, quát lớn nhóc con nghe lời chút rồi từ từ buông hai tay ra. Anh ta lùi một bước, trong lòng thầm nghĩ sao thằng nhóc này có sức lực lớn thế, lúc nãy xém tí là bị cậu ấy vùng thoát.
"Đội trưởng Giang, đội trưởng Giang." Thầy giáo đầu trọc kia tỏ vẻ xin lỗi. "Là do chúng tôi không trông coi cho tốt, thực sự cảm ơn cặp mắt tinh tường của ngài đã giúp chúng tôi bắt được tên trộm này. Ngài cứ yên tâm giao cậu ta cho chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc giáo dục, phê bình cậu ta..."
Giang Hoàn đưa mắt ra hiệu cho đội viên, thành viên nữ duy nhất ở đây lập tức bước sang trái một bước, đứng ngay phía trước, chắn tầm nhìn của thầy giáo đầu hói kia.
Thầy giáo đầu hói: "..." Rốt cuộc mấy người ở căn cứ Duyên Hải có tật xấu gì đây?
"Ý của cậu là..." Giang Hoàn lại ngồi xổm xuống một lần nữa, đối diện với Thẩm Sơn Ngô, nghiêm túc nhìn anh: "Cậu không có cha mẹ, ngay cả tên cũng không có?"
"Hừm."
"Khu Ngoại thành cũng không có ai là người thân?"
"Ừm."
"Vậy cậu có đồng ý để tôi nhận nuôi cậu, cùng đến căn cứ Duyên Hải không?"
"..." Thẩm Sơn Ngô sửng sốt trong giây lát, đôi mắt trợn tròn đầy nghi hoặc: "Hơ..."
"Tôi là cháu ngoại của tổng Nguyên soái trong quân đội của căn cứ Duyên Hải ở phía Đông, là đội trưởng của chiến đội đứng đầu căn cứ, chiến đội Sơn Hải." Giang Hoàn tựa như đang cùng đối thủ đàm phán thương trường, lần lượt liệt kê những ưu điểm của mình. "Nếu cậu đồng ý, cậu sẽ là người duy nhất tôi nhận nuôi. Tôi không có con cái, sau khi tôi mất, mọi thứ trên danh nghĩa của tôi đều sẽ tặng cho cậu vô điều kiện. Cậu muốn đi học, tôi sẽ giúp cậu được nhập học ở trường tiểu học trọng tâm của căn cứ Duyên Hải..."
"Đ...đội... đội trưởng." Chàng trai kia cũng bị kinh ngạc đến nói lắp: "Thằng nhóc này chỉ trông ngoan ngoãn một chút, lại lịch không rõ mà miệng toàn nói dối. Anh nghĩ kiểu gì mà lại muốn nhận nuôi nó?"
Phó đội trưởng có sức kiên nhẫn hơn chàng trai kia, anh ta biết đội trưởng nói như vậy đều có nguyên nhân, anh ta thử suy đoán: "Đội trưởng Giang, chẳng lẽ thằng nhóc này... là con của người quen cũ của anh sao?"
Toàn tâm trí Giang Hoàn chỉ đặt lên người Thẩm Ngô Sơn, trong đôi mắt hoa đào đó tựa như cất chứa vô vàn tình cảm. Nếu Thẩm Sơn Ngô không biết đôi mắt của Giang Hoàn rất dễ khiến người khác hiểu lầm là có bẩm sinh từ lúc nhỏ, e rằng chính anh cũng sẽ nghĩ rằng tên này có suy nghĩ bậy bạ với mình.
"Cậu đồng ý không?" Giang Hoàn nghiêm túc hỏi lại một lần nữa, giọng nói ấy vừa trầm ấm vừa gợi cảm. Nếu đổi anh thành một thiếu nữ mới lớn, sau khi nghe được những lời này, có khi mạng sống cũng đồng ý cho hắn.
"..." Thẩm Sơn Ngô xoa cổ tay bị nắm đến đỏ bừng, bĩu môi, nói: "Không cần."
"Nhóc..." Chàng trai kia vừa định khuyên đội trưởng nên suy nghĩ lại, không ngờ đến sẽ nghe Thẩm Sơn Ngô từ chối. Lời đến bên miệng của cậu ta lập tức thay đổi, tức đến cả người bốc khói, nói: "Nhóc dựa vào đâu mà không cần!"
Đương nhiên Thẩm Sơn Ngô sẽ không đồng ý. Bảy năm trước Giang Hoàn còn chạy theo sau mông anh gọi anh ơi, anh à, bảy năm sau lại muốn để anh gọi Giang Hoàn là ba?
Làm phản đúng không?
Có vẻ như Giang Hoàn cũng không ngờ đến cậu nhóc trước mặt này sẽ từ chối một cách dứt khoát như vậy, ánh mắt hắn tối dần, nhẫn nhịn mà hỏi: "Vì sao?"
"Không có vì sao hết." Thẩm Sơn Ngô vuốt quai đeo trên vai: "Tôi cũng chưa làm chuyện gì quá mức nguy hại. Các người mau thả tôi ra, tôi đảm bảo sau này sẽ ngoan ngoãn ở lại Ngoại thành, sẽ không bao giờ đến đây nữa."
Nhưng anh không ngờ Giang Hoàn sẽ đứng thẳng dậy, nói với vẻ lạnh lùng: "Nếu không thể giải thích rõ vì sao, vậy tôi sẽ không để cậu rời đi."
"Gì cơ?" Thẩm Sơn Ngô kinh ngạc. Đây là dù thế nào đều muốn nhận nuôi anh phải không? Rốt cuộc Sơn Hải là chiến đội hay là tổ chức lừa bán trẻ con vậy? "Khoan đã, sao cứ nhất thiết phải nhận nuôi tôi chứ?"
"Không có vì sao cả."
"...Anh làm như vậy trông chẳng giống người tốt chút nào."
Môi Giang Hoàn mím lại, hắn cúi đầu, đeo mặt nạ lên lại. Sau đó hắn đưa tay xoa mạnh trên đầu Thẩm Sơn Ngô: "Tôi sẽ đối xử tốt với cậu."
"Anh nói như vậy cũng..."
"Diêu Vô Khuyết, đưa cậu ta đến nơi tạm trú của chúng ta." Giang Hoàn không để ý đến lời phản đối của Thẩm Sơn Ngô, lập tức ra lệnh. Mặc dù trên mặt chàng trai kia viết đầy chữ "không tình nguyện" nhưng vẫn ưu tiên phục tùng mệnh lệnh của đội trưởng.
"Chung Nhân cũng đi theo, nhớ rõ phải để mắt đến cậu ta."
Giọng nói của đội trưởng nghiêm túc hơn khiến Diêu Vô Khuyết sửng sốt, cậu ta và đội viên nữ được gọi tên kia đồng thanh đáp: "Vâng."
Sắp xếp chuyện bên này xong, Giang Hoàn quay sang phó đội trưởng, nói: "Trở về hội trường đi, hoàn thành nốt phần còn lại của buổi diễn thuyết."
"Vâng."
Thầy giáo đầu hói kia đứng như trời trồng hồi lâu, rốt cuộc thấy vị đại nhân* của căn cứ Duyên Hải nhìn về phía mình, ông ta chần chờ một hồi, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
*Mình chưa nghĩa ra được nên thay từ nào
"Tôi muốn nhận nuôi đứa trẻ này." Giang Hoàn chủ động hỏi trước: "Ở Trung Minh có cần làm thủ tục gì không?"
"Ài..." Thầy giáo hói đầu kia thở dài: "Vậy phải xem cậu ta có giấy xác minh của Trung Minh không, nhưng trẻ mồ côi ở Ngoại thành như cậu ta đa số đều không có giấy xác minh. Nhưng mà, đội trưởng Giang này, rốt cuộc tại sao ngài lại muốn nhận nuôi đứa nhóc này vậy?"
"..." Giang Hoàn không trả lời, hắn gật đầu, nói cảm ơn với thầy giáo rồi cùng vào hội trường với các đội viên khác.
Mà bên kia, sau khi nhận lệnh từ đội trưởng, Diêu Vô Khuyết nhìn khắp người Thẩm Sơn Ngô một lượt cũng chẳng thấy yên tâm. Cách một mặt nạ, cậu ta thảo luận với Chung Nhân, quyết định lấy ra hai chiếc còng tay, mỗi người khóa một bàn tay của Thẩm Sơn Ngô. Hai người cùng kẹp hai bên người anh, xách anh như xách một con gà ra khỏi khuôn viên trường.
Đầu của Thẩm Sơn Ngô như muốn nứt ra, anh đã lấy được số phòng trong ký túc xá của con trai Giám Đốc, quà tặng cũng còn nguyên vẹn ở trong balo, vậy mà lại bị hai người trẻ tuổi kéo khỏi đích đến càng ngày càng xa.
Anh vẫn có thể dễ dàng trốn thoát khỏi hai người này nhưng nếu làm vậy, thân phận Người Biến Dị của anh sẽ bại lộ.
Quan trọng hơn là Giang Hoàn đã thấy được mặt của anh, Thẩm Sơn Ngô là Người Biến Dị, bây giờ lòi ra một đứa nhóc cũng là Người Biến Dị, lại còn mang khuôn mặt rất giống với Thẩm Sơn Ngô. Điều này rất dễ khiến người khác nghi ngờ mối liên hệ giữa hai người. Từ đó, năng lực đặc biệt của Người Biến Dị cũng sẽ bị lộ tẩy.
Bây giờ, con người đã rất kiêng dè Người Biến Dị, nếu để cho họ biết năng lực của Người Biến Dị còn nhiều hơn những gì họ biết thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Vận số năm nay không may mắn - Thẩm Sơn Ngô chỉ có thể dùng mấy chữ này để hình dung tình trạng bây giờ của anh.
Chiến đội Sơn Hải dừng chân ở một căn biệt thự nhỏ, có sân vườn trong vùng Nội thành. Dân cư của Ngoại thành ăn không đủ no, còn người của Nội thành lại có thời gian để trồng hoa chăm cỏ.
Trong biệt thự có hai đội viên canh giữ, một nam và một nữ. hai người thấy Diêu Vô Khuyết và Chung Nhân cùng "áp giải" một thằng nhóc vào nhà đều sửng sốt, không hiểu chuyện gì đành hỏi đây là ai?
"Đội trưởng muốn nhận nuôi cậu ta." Diêu Vô Khuyết lấy mặt nạ xuống, đằng sau tấm mặt nạ đó đúng là khuôn mặt của một chàng trai vừa thành niên, trên trán còn đính kèm hai nốt mụn. Cậu ta cầm lấy ly nước, uống ừng ực: "Có phải là đội trưởng điên rồi không?"
"Chắc chắn đội trưởng có suy nghĩ riêng của mình." Chung Nhân vừa uống nước vừa lạnh lùng nói. Cô cũng tháo mặt nạ xuống, sau đó giơ cằm về phía Thẩm Sơn Ngô: "Làm sao đây? Ba người chúng ta cũng không thể trói lại với nhau như vậy."
"..." Diêu Vô Khuyết nhướng mày, trên mặt nở một nụ cười xấu xa. Thẩm Sơn Ngô nhìn thì biết không phải chuyện tốt gì, vội vàng nói: "Anh trai! Anh cảm thấy lai lịch của tôi không rõ, không muốn tôi được đội trưởng của anh nhận nuôi, vừa hay tôi cũng không muốn nhận đội trưởng anh làm ba, vậy anh thả tôi ra đi. Người khác hỏi thì cứ nói có ba người cao lớn, mặc đồ đen chạy tới cướp tôi đi rồi."
Chung Nhân cởi còng tay, lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Sơn Ngô rồi lại nhìn về phía Diêu Vô Khuyết, không tiếng động biểu đạt nếu cậu dám làm như vậy tôi chắc chắn sẽ băm cậu trước. Diêu Vô Khuyết lại hừ một tiếng: "Đúng là tôi không thích đội trưởng nhận nuôi nhóc nhưng tôi cũng không muốn làm trái với ý muốn của đội trưởng, nhóc cứ ngoan ngoãn ngồi im ở đó đi!"
Nói xong, cậu ta cầm một đầu của chiếc còng móc vào chân ghế gỗ có hoa văn phức tạp, cực kỳ vui vẻ chạy vào bếp hỏi trưa nay ăn gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.