Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 197: Cạn tình huynh đệ
Thấm Ôn Phong
18/01/2019
Phản ứng của Hạng Tử Nhuận nằm ngoài dự liệu của Tô Khả Phương, không phải
hắn muốn giết nàng sao? Làm động tác thân mật như vậy với nàng là có ý
gì? Hay... Giống lần trước, cho nàng một cái tát, sau khi suy nghĩ cẩn
thận sẽ chậm chậm xin nàng tha thứ?
"Ta khiến đệ đệ huynh tàn phế, huynh muốn giết ta cũng là điều dễ hiểu thôi!" Vẻ mặt Tô Khả Phương đầy giễu cợt nhìn hắn, sâu dưới đáy mắt toả ra ánh sáng sắc lạnh.
Kiều Nhậm Phi là đệ đệ hắn, nàng không mong hắn đứng cùng trận tuyến với mình. Nhưng Kiều Nhậm Phi định hại chết nàng, nàng chẳng qua chỉ lấy gậy ông đập lưng ông, mà Hạng Tử Nhuận lại muốn ra tay giết nàng!
"Vì sao khi ta vừa trở về, nàng không nói trước với ta luôn?” Hắn nhìn nàng, mặt rõ ràng không vui.
Hắn biết nàng không phải người tâm độc tay ác, nàng vì hắn và nương mà không ít lần dễ dàng tha thứ, bỏ qua cho Phi Nhi. Lần này xuống tay nặng như vậy, chắc chắc do Phi Nhi đã làm điều gì đó khiến nàng không thể tiếp tục nương tay. Nghĩ tới khả năng này, quanh người hắn lại tản ra khí lạnh.
“Nói trước với huynh? Để huynh giết ta trước luôn sao?” Lòng nàng đau nhói từng cơn, nét trào phúng trên mặt không giảm mà tăng thêm: "Ta là người ngu xuẩn như vậy sao?"
"Ai nói ta muốn giết nàng hả?" Hạng Tử Nhuận bất đắc dĩ, mở miệng giải thích: "Ta không có ý trách nàng."
"Vâng, lần này huynh không mở miệng chất vấn ta, nhưng huynh dám nói khi biết ta xuống tay với Kiều Nhậm Phi, trong lòng huynh không có chút oán hận nào với ta sao?” Nàng nhìn hắn, hốc mắt nhịn không được đỏ lên: "Hạng Tử Nhuận, nếu như huynh chỉ oán ta ra tay với Kiều Nhậm Phi, ta có thể hiểu được, nhưng vừa rồi huynh nảy sinh sát ý với ta!”
Hắn muốn giết nàng!
Nghĩ tới khả năng này, tâm Tô Khả Phương lạnh buốt.
Hắn có thể trách nàng, có thể oán nàng, nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng là phu thê. Sao hắn có thể nổi sát tâm với nàng!
"Ta thật sự không có!" Hắn vốn không phải người hay nói nhiều, càng không hay giải thích với người khác điều gì. Giờ nàng cứ khăng khăng khẳng định hắn muốn giết nàng, hắn trừ cười khổ, thì không biết nên làm gì khác.
"Hạng Tử Nhuận, huynh đừng tự lừa mình dối người nữa! Lần trước ta vô tội, huynh đã hoài nghi ta, lần này ta thật sự phế đệ đệ huynh. Sao huynh có thể không chút oán hận ta chứ?" Nàng nhìn hắn, trên môi nở nụ cười tươi đẹp.
Sự tồn tại của Kiều Nhậm Phi, giống như một vực sâu ngăn cách mối của bọn họ vĩnh viễn không cách nào vượt qua. Cuộc hôn nhân này làm cho nàng cảm thấy quá mệt mỏi...
Nàng đang cười, nhưng trái tim hắn lại vô cùng khó chịu. Hắn thừa nhận, lần trước ngay từ đầu hắn đã hiểu lầm nàng, còn lần này hắn thật sự không có ý gì cả, một chút cũng không có! Vừa rồi nghe là do nàng xuống tay, quả thực hắn rất khiếp sợ, hắn lo rốt cuộc Phi Nhi đã làm gì để nàng phải ra tay nặng đến vậy? Hắn muốn giết nàng lúc nào chứ? Muốn trách thì trách lần trước hắn tổn thương nàng quá sâu, khiến nàng mất lòng tin với hắn, không dám dễ dàng tin tưởng hắn thật lòng.
Hiện tại toàn thân nàng dựng gai nhọn, không cách nào bình tĩnh nói chuyện, Hạng Tử Nhuận biết bất kể là mình giải thích hay hỏi thăm đều sẽ không có kết quả. Hắn trầm ngâm, không để ý nàng giãy dụa kéo nàng quay lại lều Kiều Nhậm Phi ở.
"Đại ca, ca bắt nữ nhân độc ác này trở lại rồi?” Kiều Nhậm Phi thấy Tô Khả Phương không ngừng giãy dụa, còn Hạng Tử Nhuận thì níu chặt nàng. Hắn ta cho rằng Hạng Tử Nhuận muốn báo thù cho mình, nên không hề phát hiện thái độ của Hạng Tử Nhuận không đúng, mặt Kiều Nhậm Phi lộ ra thần sắc mừng như điên: "Đại ca mau giết nàng, ngay tại chỗ này, ở trước mặt đệ!"
"Nói, ngươi đã làm gì với nàng?!" Hạng Tử Nhuận dứt khoát cắt đứt lời Kiều Nhậm Phi, ánh mắt không chút nhiệt độ rơi trên mặt hắn ta.
Tô Khả Phương cảm nhận được thời điểm Hạng Tử Nhuận chất vấn Kiều Nhậm Phi, trên người hắn một lần nữa phủ lên sát khí bừng bừng. Chẳng lẽ... Vừa nãy sát ý của hắn là nhằm vào Kiều Nhậm Phi? Trong đầu Tô Khả Phương đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này.
Kiều Nhậm Phi đang âm thầm mừng rỡ đột nhiên nghe được lời này của Hạng Tử Nhuận, sắc mặt hắn ta biến đổi: "Đại ca làm sao vậy? Nữ nhân độc ác này hại đệ, ca không giết nàng báo thù giúp đệ, mà còn chất vấn đệ là ý gì?!”
"Ta hỏi lại lần nữa, ngươi đã làm gì với nàng?" Giọng Hạng Tử Nhuận bình tĩnh không lay động. Nhưng Tô Khả Phương biết, mặt ngoài Hạng Tử Nhuận càng bình tĩnh, thì lửa giận trong lòng càng lớn.
Cho nên nói... Hắn thật sự không trách nàng, đúng không? Suy nghĩ này dần hiện ra làm Tô Khả Phương không dám tin.
"Tử Nhuận —— " Nàng không tự chủ gọi một tiếng.
Nghe nàng gọi, Hạng Tử Nhuận quay đầu nhìn nàng, cố ý nghiêm mặt hỏi: "Kiều Nhậm Phi không nói, nàng có nguyện ý nói cho ta biết không?"
Tô Khả Phương dùng sức gật đầu, nức nở đáp: "Nguyện ý!"
Ánh mắt Hạng Tử Nhuận chợt lóe, sắc mặt hòa hoãn lại, mang theo cưng chiều quát khẽ: "Giờ tin tưởng ta rồi hả?"
"Tin tưởng, ta tin tưởng!" Nàng hít mũi, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.
Nhìn đôi phu thê vốn nên trở mặt thành thù trong nháy mắt ở trước mặt mình trình diễn kịch dịu dàng, lòng Kiều Nhậm Phi hận ý ngập trời không ngừng lăn lộn: "Đại ca, đệ không làm gì hết! Chính nữ nhân độc ác này khiến đệ bị thương! Tại sao ca không báo thù cho đệ?!”
Phu thê hai người không thèm để ý đến tiếng Kiều Nhậm Phi la hét. Tô Khả Phương thấy tướng công nhìn mình chằm chằm, muốn một đáp án, nàng liền đem chuyện phát sinh trước cơn bão trên đỉnh núi thôn Lâm An kể cho hắn.
Nghe đến Kiều Nhậm Phi muốn giết nàng, Hạng Tử Nhuận hoảng sợ, xoay người sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Kiều Nhậm Phi, nói: "Phi Nhi, nếu ngươi có thể tỉnh táo lại dù chỉ một chút, sự tình sẽ không đến mức này. Cho nên, kết cục hôm nay tất cả đều do ngươi gieo gió gặt bão, đừng trách người khác! Ngươi đã không để nương tử ta vào mắt, vậy tình cảm huynh đệ chúng ta cũng cạn từ đây!"
Hạng Tử Nhuận quẳng xuống câu nói này, rồi lôi kéo Tô Khả Phương rời khỏi lều.
"Đại ca, tỷ tỷ đệ vì cứu các ngươi mà hy sinh bản thân mình, ca dám đối xử với đệ như vậy à? Ca nghĩ xem mình có xứng đáng với tỷ tỷ đệ, xứng đáng với toàn bộ Kiều Gia không?!” Kiều Nhậm Phi không ngờ Hạng Tử Nhuận sẽ đoạn tuyệt quan hệ, hắn ta sốt ruột liền không lựa lời gào lên.
"Tử Nhuận?" Tô Khả Phương vội nhìn Hạng Tử Nhuận.
Đối với Kiều Nhậm Phi hết lần này đến lần khác khiêu khích nàng, nên khi phế bỏ Kiều Nhậm Phi nàng chả cảm thấy áy náy chút nào. Nhưng Hạng Tử Nhuận không giống, Hạng Gia nợ Kiều Gia, giờ hắn vì nàng mà ân đoạn nghĩa tuyệt với Kiều Nhậm Phi, Tô Khả Phương ngoại trừ cảm động thì vẫn là cảm động. Chỉ là, trong lòng hắn thật sự không có chút áy náy nào với Kiều Gia sao?
Đối diện với ánh mắt lo lắng của nàng, Hạng Tử Nhuận duỗi tay ôm nàng vào lòng, bá đạo ra lệnh: "Lần sau bất kể nàng gặp chuyện gì cũng phải nói cho ta biết đầu tiên, nghe rõ chưa hả?”
"Ừm, nghe được." Loại cảm giác được người khác coi trọng khiến nàng cảm thấy trong lòng ngọt lịm.
"Tử Nhuận, huynh thật sự có thể hung ác hạ quyết tâm mặc kệ Kiều Nhậm Phi sao?" Nàng tựa vào ngực hắn nhỏ giọng hỏi.
"Mặc kệ!" Hạng Tử Nhuận nói như chém đinh chặt sắt, không có nửa điểm chần chờ. Vì an nguy của nàng, để hắn làm một kẻ vong ân phụ nghĩa thì sao chứ?
Nghe vậy, nàng cong khóe môi. Kỳ thật vừa rồi nàng rất sợ, không phải nàng sợ chết, nàng chỉ sợ mình phải chứng kiến hắn dùng khuôn mặt vô tình nhìn mình, nên mới lựa chọn trốn tránh.
Gân mạch Kiều Nhậm Phi đứt từng khúc chuyện lớn như vậy muốn giấu diếm cũng không gạt được. Huống chi Diêu Thị biết phu thê hai người đến thôn Lâm An thăm Kiều Nhậm Phi, nên để tránh cho nương tử mình khó xử, khi trở về thôn Phong Quả Hạng Tử Nhuận đẩy nàng ra, một mình đi gặp nương và nhị đệ, đích thân nói rõ ràng chuyện của Kiều Nhậm Phi với bọn họ.
Ba nương con đứng ở bờ sông, nghe Kiều Nhậm Phi muốn giết Tô Khả Phương nhưng không thành, ngược lại bị Tô Khả Phương đánh gãy tay chân, đứt gân. Diêu thị vừa khiếp sợ vừa thống khổ, đứng lặng tại chỗ nửa ngày không lên tiếng.
"Ta khiến đệ đệ huynh tàn phế, huynh muốn giết ta cũng là điều dễ hiểu thôi!" Vẻ mặt Tô Khả Phương đầy giễu cợt nhìn hắn, sâu dưới đáy mắt toả ra ánh sáng sắc lạnh.
Kiều Nhậm Phi là đệ đệ hắn, nàng không mong hắn đứng cùng trận tuyến với mình. Nhưng Kiều Nhậm Phi định hại chết nàng, nàng chẳng qua chỉ lấy gậy ông đập lưng ông, mà Hạng Tử Nhuận lại muốn ra tay giết nàng!
"Vì sao khi ta vừa trở về, nàng không nói trước với ta luôn?” Hắn nhìn nàng, mặt rõ ràng không vui.
Hắn biết nàng không phải người tâm độc tay ác, nàng vì hắn và nương mà không ít lần dễ dàng tha thứ, bỏ qua cho Phi Nhi. Lần này xuống tay nặng như vậy, chắc chắc do Phi Nhi đã làm điều gì đó khiến nàng không thể tiếp tục nương tay. Nghĩ tới khả năng này, quanh người hắn lại tản ra khí lạnh.
“Nói trước với huynh? Để huynh giết ta trước luôn sao?” Lòng nàng đau nhói từng cơn, nét trào phúng trên mặt không giảm mà tăng thêm: "Ta là người ngu xuẩn như vậy sao?"
"Ai nói ta muốn giết nàng hả?" Hạng Tử Nhuận bất đắc dĩ, mở miệng giải thích: "Ta không có ý trách nàng."
"Vâng, lần này huynh không mở miệng chất vấn ta, nhưng huynh dám nói khi biết ta xuống tay với Kiều Nhậm Phi, trong lòng huynh không có chút oán hận nào với ta sao?” Nàng nhìn hắn, hốc mắt nhịn không được đỏ lên: "Hạng Tử Nhuận, nếu như huynh chỉ oán ta ra tay với Kiều Nhậm Phi, ta có thể hiểu được, nhưng vừa rồi huynh nảy sinh sát ý với ta!”
Hắn muốn giết nàng!
Nghĩ tới khả năng này, tâm Tô Khả Phương lạnh buốt.
Hắn có thể trách nàng, có thể oán nàng, nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng là phu thê. Sao hắn có thể nổi sát tâm với nàng!
"Ta thật sự không có!" Hắn vốn không phải người hay nói nhiều, càng không hay giải thích với người khác điều gì. Giờ nàng cứ khăng khăng khẳng định hắn muốn giết nàng, hắn trừ cười khổ, thì không biết nên làm gì khác.
"Hạng Tử Nhuận, huynh đừng tự lừa mình dối người nữa! Lần trước ta vô tội, huynh đã hoài nghi ta, lần này ta thật sự phế đệ đệ huynh. Sao huynh có thể không chút oán hận ta chứ?" Nàng nhìn hắn, trên môi nở nụ cười tươi đẹp.
Sự tồn tại của Kiều Nhậm Phi, giống như một vực sâu ngăn cách mối của bọn họ vĩnh viễn không cách nào vượt qua. Cuộc hôn nhân này làm cho nàng cảm thấy quá mệt mỏi...
Nàng đang cười, nhưng trái tim hắn lại vô cùng khó chịu. Hắn thừa nhận, lần trước ngay từ đầu hắn đã hiểu lầm nàng, còn lần này hắn thật sự không có ý gì cả, một chút cũng không có! Vừa rồi nghe là do nàng xuống tay, quả thực hắn rất khiếp sợ, hắn lo rốt cuộc Phi Nhi đã làm gì để nàng phải ra tay nặng đến vậy? Hắn muốn giết nàng lúc nào chứ? Muốn trách thì trách lần trước hắn tổn thương nàng quá sâu, khiến nàng mất lòng tin với hắn, không dám dễ dàng tin tưởng hắn thật lòng.
Hiện tại toàn thân nàng dựng gai nhọn, không cách nào bình tĩnh nói chuyện, Hạng Tử Nhuận biết bất kể là mình giải thích hay hỏi thăm đều sẽ không có kết quả. Hắn trầm ngâm, không để ý nàng giãy dụa kéo nàng quay lại lều Kiều Nhậm Phi ở.
"Đại ca, ca bắt nữ nhân độc ác này trở lại rồi?” Kiều Nhậm Phi thấy Tô Khả Phương không ngừng giãy dụa, còn Hạng Tử Nhuận thì níu chặt nàng. Hắn ta cho rằng Hạng Tử Nhuận muốn báo thù cho mình, nên không hề phát hiện thái độ của Hạng Tử Nhuận không đúng, mặt Kiều Nhậm Phi lộ ra thần sắc mừng như điên: "Đại ca mau giết nàng, ngay tại chỗ này, ở trước mặt đệ!"
"Nói, ngươi đã làm gì với nàng?!" Hạng Tử Nhuận dứt khoát cắt đứt lời Kiều Nhậm Phi, ánh mắt không chút nhiệt độ rơi trên mặt hắn ta.
Tô Khả Phương cảm nhận được thời điểm Hạng Tử Nhuận chất vấn Kiều Nhậm Phi, trên người hắn một lần nữa phủ lên sát khí bừng bừng. Chẳng lẽ... Vừa nãy sát ý của hắn là nhằm vào Kiều Nhậm Phi? Trong đầu Tô Khả Phương đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này.
Kiều Nhậm Phi đang âm thầm mừng rỡ đột nhiên nghe được lời này của Hạng Tử Nhuận, sắc mặt hắn ta biến đổi: "Đại ca làm sao vậy? Nữ nhân độc ác này hại đệ, ca không giết nàng báo thù giúp đệ, mà còn chất vấn đệ là ý gì?!”
"Ta hỏi lại lần nữa, ngươi đã làm gì với nàng?" Giọng Hạng Tử Nhuận bình tĩnh không lay động. Nhưng Tô Khả Phương biết, mặt ngoài Hạng Tử Nhuận càng bình tĩnh, thì lửa giận trong lòng càng lớn.
Cho nên nói... Hắn thật sự không trách nàng, đúng không? Suy nghĩ này dần hiện ra làm Tô Khả Phương không dám tin.
"Tử Nhuận —— " Nàng không tự chủ gọi một tiếng.
Nghe nàng gọi, Hạng Tử Nhuận quay đầu nhìn nàng, cố ý nghiêm mặt hỏi: "Kiều Nhậm Phi không nói, nàng có nguyện ý nói cho ta biết không?"
Tô Khả Phương dùng sức gật đầu, nức nở đáp: "Nguyện ý!"
Ánh mắt Hạng Tử Nhuận chợt lóe, sắc mặt hòa hoãn lại, mang theo cưng chiều quát khẽ: "Giờ tin tưởng ta rồi hả?"
"Tin tưởng, ta tin tưởng!" Nàng hít mũi, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.
Nhìn đôi phu thê vốn nên trở mặt thành thù trong nháy mắt ở trước mặt mình trình diễn kịch dịu dàng, lòng Kiều Nhậm Phi hận ý ngập trời không ngừng lăn lộn: "Đại ca, đệ không làm gì hết! Chính nữ nhân độc ác này khiến đệ bị thương! Tại sao ca không báo thù cho đệ?!”
Phu thê hai người không thèm để ý đến tiếng Kiều Nhậm Phi la hét. Tô Khả Phương thấy tướng công nhìn mình chằm chằm, muốn một đáp án, nàng liền đem chuyện phát sinh trước cơn bão trên đỉnh núi thôn Lâm An kể cho hắn.
Nghe đến Kiều Nhậm Phi muốn giết nàng, Hạng Tử Nhuận hoảng sợ, xoay người sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Kiều Nhậm Phi, nói: "Phi Nhi, nếu ngươi có thể tỉnh táo lại dù chỉ một chút, sự tình sẽ không đến mức này. Cho nên, kết cục hôm nay tất cả đều do ngươi gieo gió gặt bão, đừng trách người khác! Ngươi đã không để nương tử ta vào mắt, vậy tình cảm huynh đệ chúng ta cũng cạn từ đây!"
Hạng Tử Nhuận quẳng xuống câu nói này, rồi lôi kéo Tô Khả Phương rời khỏi lều.
"Đại ca, tỷ tỷ đệ vì cứu các ngươi mà hy sinh bản thân mình, ca dám đối xử với đệ như vậy à? Ca nghĩ xem mình có xứng đáng với tỷ tỷ đệ, xứng đáng với toàn bộ Kiều Gia không?!” Kiều Nhậm Phi không ngờ Hạng Tử Nhuận sẽ đoạn tuyệt quan hệ, hắn ta sốt ruột liền không lựa lời gào lên.
"Tử Nhuận?" Tô Khả Phương vội nhìn Hạng Tử Nhuận.
Đối với Kiều Nhậm Phi hết lần này đến lần khác khiêu khích nàng, nên khi phế bỏ Kiều Nhậm Phi nàng chả cảm thấy áy náy chút nào. Nhưng Hạng Tử Nhuận không giống, Hạng Gia nợ Kiều Gia, giờ hắn vì nàng mà ân đoạn nghĩa tuyệt với Kiều Nhậm Phi, Tô Khả Phương ngoại trừ cảm động thì vẫn là cảm động. Chỉ là, trong lòng hắn thật sự không có chút áy náy nào với Kiều Gia sao?
Đối diện với ánh mắt lo lắng của nàng, Hạng Tử Nhuận duỗi tay ôm nàng vào lòng, bá đạo ra lệnh: "Lần sau bất kể nàng gặp chuyện gì cũng phải nói cho ta biết đầu tiên, nghe rõ chưa hả?”
"Ừm, nghe được." Loại cảm giác được người khác coi trọng khiến nàng cảm thấy trong lòng ngọt lịm.
"Tử Nhuận, huynh thật sự có thể hung ác hạ quyết tâm mặc kệ Kiều Nhậm Phi sao?" Nàng tựa vào ngực hắn nhỏ giọng hỏi.
"Mặc kệ!" Hạng Tử Nhuận nói như chém đinh chặt sắt, không có nửa điểm chần chờ. Vì an nguy của nàng, để hắn làm một kẻ vong ân phụ nghĩa thì sao chứ?
Nghe vậy, nàng cong khóe môi. Kỳ thật vừa rồi nàng rất sợ, không phải nàng sợ chết, nàng chỉ sợ mình phải chứng kiến hắn dùng khuôn mặt vô tình nhìn mình, nên mới lựa chọn trốn tránh.
Gân mạch Kiều Nhậm Phi đứt từng khúc chuyện lớn như vậy muốn giấu diếm cũng không gạt được. Huống chi Diêu Thị biết phu thê hai người đến thôn Lâm An thăm Kiều Nhậm Phi, nên để tránh cho nương tử mình khó xử, khi trở về thôn Phong Quả Hạng Tử Nhuận đẩy nàng ra, một mình đi gặp nương và nhị đệ, đích thân nói rõ ràng chuyện của Kiều Nhậm Phi với bọn họ.
Ba nương con đứng ở bờ sông, nghe Kiều Nhậm Phi muốn giết Tô Khả Phương nhưng không thành, ngược lại bị Tô Khả Phương đánh gãy tay chân, đứt gân. Diêu thị vừa khiếp sợ vừa thống khổ, đứng lặng tại chỗ nửa ngày không lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.