Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Chương 96: Con đường thoát thân
Thấm Ôn Phong
05/06/2018
"Con biết rồi ạ!" Lời Diêu Thị và Phó Thần Tường khiến khốc mắt Tô Khả Phương hơi cay, đáy lòng trào lên một dòng nước ấm.
Từ trước tới nay, nàng luôn coi gia đình này thành trách nhiệm của mình, bởi nàng nghĩ ngày Phó Thần Hoằng trở về có lẽ chính là ngày mình rời đi, nên nàng không dám đặt vào quá nhiều tình cảm.
Hôm nay nàng mới phát hiện, trong lúc chính mình chưa để ý tình cảm của nàng và gia đình này đã chặt chẽ đến thế.
"Nhị thúc, tẩu không biết mình sẽ đi bao lâu, số tiền này chắc đủ trong nhà tiêu xài hai ba tháng, nếu không đủ, đệ hãy mang gà, vịt, heo, cá trong nông trại bán đi." Tô Khả Phương vừa nói vừa lấy túi tiền trên người đưa cho Phó Thần Tường.
Phó Thần Tường không từ chối, vì nếu đại tẩu nhà mình thật sự phải vào ngục, hắn còn cần chuẩn bị tiền bạc.
Đưa mắt nhìn Tô Khả Phương và Đông Mai đi xa, Phó Thần Tường mới xoay người nhìn Phó Nhậm Phi.
Ánh mắt Phó Thần Tường có chút nặng nề, Phó Nhậm Phi cảm thấy hoảng hốt: "Nhị ca, ca muốn làm gì?!"
"Phi Nhi, đệ không còn nhỏ, giờ là lúc nên gánh vác trách nhiệm." Phó Thần Tường ngữ trọng tâm trường nói: "Chờ ca đi rồi đệ hãy mang nương rời khỏi đây, nếu ca có thể toàn thân quay về, ca sẽ đi đón đệ và nương."
Mắt Phó Nhậm Phi lướt qua kinh hoảng và luống cuống, theo bản năng bắt lấy cánh tay Phó Thần Tường: "Không, không được! Chúng ta thật vất vả mới có ngày yên ổn, tại sao phải vì người xa lạ mạo hiểm chứ?"
"Phi Nhi!" Diêu Thị nghe vậy sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt vô cùng thất vọng nhìn Phó Nhậm Phi: "Phi Nhi, con đã không phải là tiểu hài tử ba tuổi, tại sao có thể nói ra những lời không phân rõ phải trái, bạc tình bạc nghĩa như vậy? Phương Nhi là tức phụ của lão đại, là đại tẩu của con, thế mà con nói là người xa lạ sao?"
"Nương, đại ca bất đắc dĩ mới cưới nàng, nàng không xứng với đại ca." Phó Nhậm Phi phẫn nộ nói.
Nói cho cùng, Tô Khả Phương chẳng qua là con cờ bọn họ lợi dụng, nàng căn bản không xứng làm người nhà của hắn ta, càng không xứng ở cùng đại ca, nếu trong lòng đại ca có nàng, dù gặp phải chuyện gì cũng sẽ không vứt bỏ nàng vào ngày thành thân.
Diêu Thị đau lòng nhức óc nhìn con trai út của mình: "Phi Nhi, con nói những lời này xứng với lương tâm của mình sao? Con để tay lên ngực tự hỏi, Phương Nhi vì cái nhà này bỏ ra còn ít sao?"
Lúc Phương Nhi ngã từ trên núi, cả nhà họ còn đang đắm chìm trong bi thống vì lão đại đột nhiên rời nhà bỏ đi, nghe Trịnh đại phu bất lực nói không còn biện pháp liền mặc nàng tự sinh tự diệt, nếu không phải người nhà mẹ đẻ Phương Nhi không chịu từ bỏ, Phương Nhi đã sớm chết.
Nhưng sau khi thương thế tốt lên Phương Nhi chẳng những không nhắc hiềm khích lúc trước, còn vì cả nhà kiếm sống mà đi sớm về tối, bôn ba khắp nơi, đối với bà bà này quan tâm đầy đủ, đối hai tiểu thúc động viên đốc thúc, khiến cho gia đình rách nát lần nữa dấy lên hi vọng, giờ Phi Nhi nói ra những lời này, bà nghe mà cảm thấy thất vọng đau khổ.
Thấy mặt Phó Nhậm Phi kiêu căng, không chút nào hối cải, Diêu Thị lắc đầu, nhìn về phía Phó Thần Tường, mắt có tia vui mừng: "Tường Nhi, con nói không sai, tẩu con phải cứu, nương tự hào vì con, nhà chúng ta không có người vong ân phụ nghĩa! Nếu như tẩu tử con thật sự bị kiện cáo, bất luận thế nào cũng phải cứu tẩu con!"
"Nương, con biết!" Phó Thần Tường gật đầu.
"Không được!" Phó Nhậm Phi chặn trước mặt Phó Thần Tường, phẫn hận nói: "Trước khi đại ca đi đã nói, không cho phép chúng ta rời khỏi thôn Phong Quả!"
Phó Thần Tường nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Phi Nhi, nếu đại ca biết đại tẩu xảy ra chuyện, nhất định sẽ đồng ý ca đi cứu tẩu ấy! Đệ và nương tránh đi trước, ca sẽ cứu đại tẩu ra."
Diêu Thị gật đầu, nhìn khắp thôn Phong Quả, than nhẹ một tiếng: "Tường Nhi, tẩu tử con phải cứu, nhưng nương tuổi tác cao rồi, né tránh nhiều năm như vậy cũng mệt mỏi, không muốn đi nữa!"
Diêu Thị nói xong ánh mắt trôi về nơi xa, tựa như có thể thu toàn bộ phong cảnh và con người thôn Phong Quả vào lòng, mắt tràn đầy lưu luyến: "Hơn nữa, nương thích nơi này, nếu như sau khi chết có thể chôn ở đỉnh núi nơi non xanh nước biếc, nương cũng thỏa mãn."
Thỏa mãn thì thỏa mãn, nhưng đã định trước không cách nào nhắm mắt.
Phó Thần Tường đè nén đau đớn nơi đáy lòng, nhưng hắn không khuyên nương, chỉ chật vật gật đầu: "Nương, con biết."
"Nương —— "
Phó Nhậm Phi thống khổ kêu.
Diêu Thị thu hồi ánh mắt, đưa thay sờ đầu Phó Nhậm Phi, khẽ cười nói: "Phi Nhi, con trưởng thành rồi, nương coi như đã không phụ lòng cha mẹ con! Chuyện của Phương Nhi không biết có thể dẫn quan phủ tới không. Con là huyết mạch duy nhất của Kiều Gia, con hãy mau chóng rời đi, đừng trở lại nữa."
"Không, nương không đi, con cũng không đi!" Phó Nhậm Phi đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Diêu Thị, khóc rống lên.
Bao năm nay bọn họ vẫn luôn đông trốn tây nấp, giờ đại ca sống chết chưa biết, nhị ca lại muốn đi cứu nữ nhân Tô Khả Phương kia, hắn ta sao có thể bỏ lại dưỡng mẫu một một mình rời đi?
Đều tại Tô Khả Phương đồ tai tinh chết tiệt kia, là nàng hại cả nhà họ.
Mắt Phó Nhậm Phi tràn đầy hung ác nham hiểm.
"Phi Nhi đừng khóc, khó coi lắm!" Diêu Thị đỡ hắn ta dậy, nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Nương đừng đuổi con đi!" Phó Nhậm Phi cầm tay Diêu Thị, vẻ mặt luống cuống.
"Phi Nhi, nương lớn tuổi, chết không có gì đáng tiếc, nhưng con nhất định phải sống thật tốt, lấy vợ sinh con, vì Kiều Gia kéo dài huyết mạch." Diêu Thị đanh mặt, nghiêm túc nói.
Phó Thần Tường nhìn mẫu thân, lại nhìn Phó Nhậm Phi, nhíu mày trầm ngâm.
"Phi Nhi, đệ về trước thay ca thu xếp vài bộ quần áo để thay đi." Phó Thần Tường bảo Phó Nhậm Phi.
"Tại sao đệ phải đi?" Phó Nhậm Phi cảnh giác nhìn hắn, lo lắng hắn bỏ lại mình rồi mang nương rời đi.
"Phi Nhi, ca có chuyện muốn nói với nương, sẽ không mang nương đi." Phó Thần Tường nhìn ra tâm tư Phó Nhậm Phi, bất đắc dĩ nói.
Lão tam đầu óc nhỏ lại dễ xúc động, có mấy lời không thích hợp nói cho đệ ấy, đành phải nói với nương.
"Phi Nhi, đi đi, nương đã nói sẽ không rời khỏi đây." Diêu Thị trấn an nói.
Phó Nhậm Phi chần chờ một lúc, mới nửa tin nửa ngờ về nhà.
Phó Nhậm Phi vừa đi, Phó Thần Tường mới nói với Diêu Thị: "Nương biết lý do tại sao đại ca lại khăng khăng muốn ở thôn Phong Quả không?"
Diêu Thị sửng sốt: "Tại sao?"
Không phải bởi vì thôn Phong Quả tương đối vắng vẻ, nên lão đại mới muốn ở chỗ này lập hộ sao?
"Nương, đó là bởi vì núi phía sau thôn Phong Quả có một thạch động, vừa dễ ẩn nấp vừa dễ thoát ra bằng đường núi."
Sau khi nghe xong, Diêu Thị như tỉnh mộng: "Thì ra là vậy!"
Khó trách lão đại không cự tuyệt hôn sự với Phương Nhi, hoá ra vì con đường cho cả nhà họ thuận tiện thoát thân.
"Nương, Phi Nhi tính tình không chắc chắn, chuyện thạch động không đến lúc bất đắc dĩ tuyệt đối đừng nói cho đệ ấy!" Phó Thần Tường dặn dò.
Khi đó ca ca chỉ nói với mình hắn việc này, chính là do sợ tiết lộ phong thanh.
"Nương biết." Biết có đường lui, Diêu Thị cũng không muốn gấp gáp đuổi Phó Nhậm Phi.
Cùng lúc đó, Tô Khả Phương và Đông Mai đã đi khỏi thôn Phong Quả, hai người đi không bao xa, thì gặp xe bò của địa bảo đến bắt nàng.
Từ trước tới nay, nàng luôn coi gia đình này thành trách nhiệm của mình, bởi nàng nghĩ ngày Phó Thần Hoằng trở về có lẽ chính là ngày mình rời đi, nên nàng không dám đặt vào quá nhiều tình cảm.
Hôm nay nàng mới phát hiện, trong lúc chính mình chưa để ý tình cảm của nàng và gia đình này đã chặt chẽ đến thế.
"Nhị thúc, tẩu không biết mình sẽ đi bao lâu, số tiền này chắc đủ trong nhà tiêu xài hai ba tháng, nếu không đủ, đệ hãy mang gà, vịt, heo, cá trong nông trại bán đi." Tô Khả Phương vừa nói vừa lấy túi tiền trên người đưa cho Phó Thần Tường.
Phó Thần Tường không từ chối, vì nếu đại tẩu nhà mình thật sự phải vào ngục, hắn còn cần chuẩn bị tiền bạc.
Đưa mắt nhìn Tô Khả Phương và Đông Mai đi xa, Phó Thần Tường mới xoay người nhìn Phó Nhậm Phi.
Ánh mắt Phó Thần Tường có chút nặng nề, Phó Nhậm Phi cảm thấy hoảng hốt: "Nhị ca, ca muốn làm gì?!"
"Phi Nhi, đệ không còn nhỏ, giờ là lúc nên gánh vác trách nhiệm." Phó Thần Tường ngữ trọng tâm trường nói: "Chờ ca đi rồi đệ hãy mang nương rời khỏi đây, nếu ca có thể toàn thân quay về, ca sẽ đi đón đệ và nương."
Mắt Phó Nhậm Phi lướt qua kinh hoảng và luống cuống, theo bản năng bắt lấy cánh tay Phó Thần Tường: "Không, không được! Chúng ta thật vất vả mới có ngày yên ổn, tại sao phải vì người xa lạ mạo hiểm chứ?"
"Phi Nhi!" Diêu Thị nghe vậy sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt vô cùng thất vọng nhìn Phó Nhậm Phi: "Phi Nhi, con đã không phải là tiểu hài tử ba tuổi, tại sao có thể nói ra những lời không phân rõ phải trái, bạc tình bạc nghĩa như vậy? Phương Nhi là tức phụ của lão đại, là đại tẩu của con, thế mà con nói là người xa lạ sao?"
"Nương, đại ca bất đắc dĩ mới cưới nàng, nàng không xứng với đại ca." Phó Nhậm Phi phẫn nộ nói.
Nói cho cùng, Tô Khả Phương chẳng qua là con cờ bọn họ lợi dụng, nàng căn bản không xứng làm người nhà của hắn ta, càng không xứng ở cùng đại ca, nếu trong lòng đại ca có nàng, dù gặp phải chuyện gì cũng sẽ không vứt bỏ nàng vào ngày thành thân.
Diêu Thị đau lòng nhức óc nhìn con trai út của mình: "Phi Nhi, con nói những lời này xứng với lương tâm của mình sao? Con để tay lên ngực tự hỏi, Phương Nhi vì cái nhà này bỏ ra còn ít sao?"
Lúc Phương Nhi ngã từ trên núi, cả nhà họ còn đang đắm chìm trong bi thống vì lão đại đột nhiên rời nhà bỏ đi, nghe Trịnh đại phu bất lực nói không còn biện pháp liền mặc nàng tự sinh tự diệt, nếu không phải người nhà mẹ đẻ Phương Nhi không chịu từ bỏ, Phương Nhi đã sớm chết.
Nhưng sau khi thương thế tốt lên Phương Nhi chẳng những không nhắc hiềm khích lúc trước, còn vì cả nhà kiếm sống mà đi sớm về tối, bôn ba khắp nơi, đối với bà bà này quan tâm đầy đủ, đối hai tiểu thúc động viên đốc thúc, khiến cho gia đình rách nát lần nữa dấy lên hi vọng, giờ Phi Nhi nói ra những lời này, bà nghe mà cảm thấy thất vọng đau khổ.
Thấy mặt Phó Nhậm Phi kiêu căng, không chút nào hối cải, Diêu Thị lắc đầu, nhìn về phía Phó Thần Tường, mắt có tia vui mừng: "Tường Nhi, con nói không sai, tẩu con phải cứu, nương tự hào vì con, nhà chúng ta không có người vong ân phụ nghĩa! Nếu như tẩu tử con thật sự bị kiện cáo, bất luận thế nào cũng phải cứu tẩu con!"
"Nương, con biết!" Phó Thần Tường gật đầu.
"Không được!" Phó Nhậm Phi chặn trước mặt Phó Thần Tường, phẫn hận nói: "Trước khi đại ca đi đã nói, không cho phép chúng ta rời khỏi thôn Phong Quả!"
Phó Thần Tường nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Phi Nhi, nếu đại ca biết đại tẩu xảy ra chuyện, nhất định sẽ đồng ý ca đi cứu tẩu ấy! Đệ và nương tránh đi trước, ca sẽ cứu đại tẩu ra."
Diêu Thị gật đầu, nhìn khắp thôn Phong Quả, than nhẹ một tiếng: "Tường Nhi, tẩu tử con phải cứu, nhưng nương tuổi tác cao rồi, né tránh nhiều năm như vậy cũng mệt mỏi, không muốn đi nữa!"
Diêu Thị nói xong ánh mắt trôi về nơi xa, tựa như có thể thu toàn bộ phong cảnh và con người thôn Phong Quả vào lòng, mắt tràn đầy lưu luyến: "Hơn nữa, nương thích nơi này, nếu như sau khi chết có thể chôn ở đỉnh núi nơi non xanh nước biếc, nương cũng thỏa mãn."
Thỏa mãn thì thỏa mãn, nhưng đã định trước không cách nào nhắm mắt.
Phó Thần Tường đè nén đau đớn nơi đáy lòng, nhưng hắn không khuyên nương, chỉ chật vật gật đầu: "Nương, con biết."
"Nương —— "
Phó Nhậm Phi thống khổ kêu.
Diêu Thị thu hồi ánh mắt, đưa thay sờ đầu Phó Nhậm Phi, khẽ cười nói: "Phi Nhi, con trưởng thành rồi, nương coi như đã không phụ lòng cha mẹ con! Chuyện của Phương Nhi không biết có thể dẫn quan phủ tới không. Con là huyết mạch duy nhất của Kiều Gia, con hãy mau chóng rời đi, đừng trở lại nữa."
"Không, nương không đi, con cũng không đi!" Phó Nhậm Phi đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Diêu Thị, khóc rống lên.
Bao năm nay bọn họ vẫn luôn đông trốn tây nấp, giờ đại ca sống chết chưa biết, nhị ca lại muốn đi cứu nữ nhân Tô Khả Phương kia, hắn ta sao có thể bỏ lại dưỡng mẫu một một mình rời đi?
Đều tại Tô Khả Phương đồ tai tinh chết tiệt kia, là nàng hại cả nhà họ.
Mắt Phó Nhậm Phi tràn đầy hung ác nham hiểm.
"Phi Nhi đừng khóc, khó coi lắm!" Diêu Thị đỡ hắn ta dậy, nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Nương đừng đuổi con đi!" Phó Nhậm Phi cầm tay Diêu Thị, vẻ mặt luống cuống.
"Phi Nhi, nương lớn tuổi, chết không có gì đáng tiếc, nhưng con nhất định phải sống thật tốt, lấy vợ sinh con, vì Kiều Gia kéo dài huyết mạch." Diêu Thị đanh mặt, nghiêm túc nói.
Phó Thần Tường nhìn mẫu thân, lại nhìn Phó Nhậm Phi, nhíu mày trầm ngâm.
"Phi Nhi, đệ về trước thay ca thu xếp vài bộ quần áo để thay đi." Phó Thần Tường bảo Phó Nhậm Phi.
"Tại sao đệ phải đi?" Phó Nhậm Phi cảnh giác nhìn hắn, lo lắng hắn bỏ lại mình rồi mang nương rời đi.
"Phi Nhi, ca có chuyện muốn nói với nương, sẽ không mang nương đi." Phó Thần Tường nhìn ra tâm tư Phó Nhậm Phi, bất đắc dĩ nói.
Lão tam đầu óc nhỏ lại dễ xúc động, có mấy lời không thích hợp nói cho đệ ấy, đành phải nói với nương.
"Phi Nhi, đi đi, nương đã nói sẽ không rời khỏi đây." Diêu Thị trấn an nói.
Phó Nhậm Phi chần chờ một lúc, mới nửa tin nửa ngờ về nhà.
Phó Nhậm Phi vừa đi, Phó Thần Tường mới nói với Diêu Thị: "Nương biết lý do tại sao đại ca lại khăng khăng muốn ở thôn Phong Quả không?"
Diêu Thị sửng sốt: "Tại sao?"
Không phải bởi vì thôn Phong Quả tương đối vắng vẻ, nên lão đại mới muốn ở chỗ này lập hộ sao?
"Nương, đó là bởi vì núi phía sau thôn Phong Quả có một thạch động, vừa dễ ẩn nấp vừa dễ thoát ra bằng đường núi."
Sau khi nghe xong, Diêu Thị như tỉnh mộng: "Thì ra là vậy!"
Khó trách lão đại không cự tuyệt hôn sự với Phương Nhi, hoá ra vì con đường cho cả nhà họ thuận tiện thoát thân.
"Nương, Phi Nhi tính tình không chắc chắn, chuyện thạch động không đến lúc bất đắc dĩ tuyệt đối đừng nói cho đệ ấy!" Phó Thần Tường dặn dò.
Khi đó ca ca chỉ nói với mình hắn việc này, chính là do sợ tiết lộ phong thanh.
"Nương biết." Biết có đường lui, Diêu Thị cũng không muốn gấp gáp đuổi Phó Nhậm Phi.
Cùng lúc đó, Tô Khả Phương và Đông Mai đã đi khỏi thôn Phong Quả, hai người đi không bao xa, thì gặp xe bò của địa bảo đến bắt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.