Chương 23
Caytungdai
03/07/2013
Tình yêu không phải, cuối cùng còn lại mình ta
“Nương nương, người tỉnh rồi. Em đến ngự thiện phòng kêu bọn họ chuẩn bị đồ ăn cho nương nương nhé”
Ta lắc đầu mệt mỏi, bây giờ ta không muốn ăn, ta nói với Tiểu Lan : “lan nhi, để mặc ta, ta không muốn ăn”.
Mấy ngày sau đó, ta vẫn không muốn đụng đũa, dù biết rằng cái chết chính là sự giải thoát cho con ta, nhưng ta vẫn không thể thôi nhớ về nó, nhớ về đứa con mà ông trời mới ưu ái ban cho ta để ta đỡ cô đơn.Tiểu Lan luôn nhắc nhở, thúc giục ta phải ăn để lấy sức, nhưng ta không thể, ta ước giờ này ta có thể đi cùng con ta, nhưng lại sợ Tiểu Lan sẽ vì sự ra đi của ta mà nghĩ quẩn, vì thế ta cho rằng, ta bây giờ nên như vậy. Rồi Tiểu Lan cũng không thể chịu được nữa, nàng gào lên: “Nương nương, người việc gì phải đau lòng vì tên hoàng đế khốn nạn đó”. Ta vẫn im lặng không nói, nàng lại gào lên: “Người nghĩ rằng hắn thật sự yêu người, người có biết hắn không hề mất trí nhớ”. Đầu ta bỗng nổ tung khi nghe lời vừa nãy của Tiểu Lan , nàng nhìn ta đau đớn: “Nương nương, tất cả, hắn đã sắp đặt hết rồi.
Người nghĩ rằng hắn chỉ qua một đêm mà bệnh tình trầm trọng, người nghĩ rằng người có thể hành thích hắn dễ dàng hay sao, người nghĩ rằng thần tử của hắn tin người có cách trị bệnh cho hắn, người nghĩ rằng họ có thể để người một mình trong điện Càn Thành, người nghĩ hắn sau một đêm có thể mất trí nhớ, có thể quên Viêm hoàng hậu. Người nghĩ hắn thật sự yêu người”. Ta túm chặt lấy bả vai của Tiểu Lan , ánh mắt trở nên đờ đẫn, mọi chuyện từ từ hiện ra trước mắt ta.
“Nương nương, em xin lỗi, ngay lúc em chuẩn bị hành thích hắn thì đã phát hiện ra hắn hoàn toàn tỉnh táo. Hắn đã thì thầm với em rằng nếu em giết hắn, người bên ngoài sẽ ngay lập tức ùa vào, họ hàng thân thích của người tất thảy sẽ bị khép tội phản nghịch”
Ta lay nàng rất mạnh, nước mắt rơi như mưa, ta gào khóc: “Tại sao, tại sao em không nói với ta, tại sao em không cho ta biết hắn hoàn toàn không mất trí nhớ”.
Tiểu lan nức nở nói với ta: “Nương nương,Lan nhi trước đây vào cung chính là muốn hành thích tiên hoàng, bởi vì ông ta đã hạ lệnh chém đầu toàn bộ gia tộc của em. Em và đại huynh may mắn trốn thoát, quyết tâm tìm một vị sư phụ học võ để trả thù cho gia đình. Sau đó như nương nương đã biết, em chưa kịp hành thích ông ta thì ông ta đã chết. Sư huynh nói với em dù sao ông ta đã chết rồi, không nhất thiết phải tính nợ với vị thái tử mới lên ngôi. Sư huynh muốn em rời khỏi cung, nhưng lúc ấy, em đã có nương nương, nên quyết tâm ở lại để bảo vệ nương nương. Lý Diệu Thần đã điều tra ra thân thế của em, hắn đã uy hiếp em, hắn nói nếu em nói ra chuyện ấy, thì cả hai chúng ta không thể giữ được mạng, họ hàng thân thích của nương nương và cả sư huynh của em nữa.”
Lý Diệu Thần, không thể, ngươi không thể đối xử với ta như vậy. Ta hoảng loạn nói: “hãy nói với ta tất cả những gì em nói đều là giả đi, em hãy nói cho ta, hoàng thượng là thực sự yêu ta, xin em, hãy nói với ta”
Tiểu Lan lắc đầu: “Nương nương, người vốn là người rất thông minh, tại sao lại không nhận ra, tại sao không chịu hiểu. Người có biết hôm người bị Hiền tần đẩy xuống ao, hắn như thế nào không. Em đã muốn chạy thật nhanh tới để tìm cách cứu người, nhưng hắn đã ngăn em lại, hắn cứ thế nhìn người ngụp lên lặn xuống như vậy và mỉm cười. Tới khi em hét lên nói rằng người sắp không trụ nổi, hắn mới lạnh lùng phất tay cho người xuống cứu nương nương.”
Ta nghe thấy tim ta vỡ vụn như tiếng thủy tinh. Ảo tưởng, tất cả, tất cả cuối cùng chỉ là ảo tưởng. Ta loạng choạng đứng dậy,Tiểu Lan đỡ ta, nhưng ta vung tay nàng ra, ta muốn đến hỏi hắn, ta muốn chính hắn phải thừa nhận với ta tất cả.
“Ta muốn gặp hoàng thượng”- ta nói với thái giám đứng trước điện Càn Thành.
“Nương nương, không được, hoàng thượng đang nghỉ trưa”- Thái giám lắp bắp.
Ta mặc kệ tên thái giám ấy, định lao vào, nhưng ta quá yếu, ta không gạt được tên thái giám qua một bên, bèn hét lên, đem theo đau đớn và thù hận: “Lý Diệu Thần!”.
“Để ả vào”- giọng hắn cất lên.
Thái giám lui ra, ta loạng choạng đẩy cửa, nhìn vào bên trong, hắn đang xem tấu chương, ta đã từng ngưỡng mộ, đã từng yêu tất cả mọi thứ thuộc về hắn, để bây giờ nhận ra, hắn thật ghê tởm.
“Lý Diệu Thần, ngươi vốn dĩ không hề mất trí nhớ” ta cố gắng lấy lại bình tĩnh để hỏi hắn
Hắn ngẩng mặt lên nhìn ta, ta bàng hoàng nhận ra, ánh mắt hận thù ấy chưa bao giờ tắt: “Ngươi cuối cùng cũng nhận ra rồi à”
“Tại sao…tại sao ngươi lại phải giả vờ mất trí nhớ, tại sao ngươi phải nói rằng ngươi yêu ta, tại sao lại tốn công dựng lên màn kịch này”
Hắn cười, nụ cười ấy khiến ta tưởng tượng ra hình ảnh hắn khi ta đang ra sức kêu cứu, ra sức gọi tên hắn: “Ngươi đã từng nói rằng ta là nam nhân ích kỉ nhất thiên hạ, chẳng nhẽ ngươi quên rồi sao. Phải, ta ích kỉ, chính vì thế, ta không thể tha thứ cho chuyện ngươi gây ra. Ngươi hỏi ta vì sao tốn công như vậy? Ta cho ngươi biết, ta biết ngươi không chịu khuất phục trước cường quyền, ngươi không sợ cái chết. Chính vì vậy, ta bắt ngươi phải yêu ta, bắt ngươi phải chịu nỗi khổ sống không bằng chết”
Ta ngã xuống, nước mắt tuôn trào, hắn thực sự đã trả thù được ta, hắn thực sự khiến ta sống không bằng chết.
“Ngươi biết rõ đứa con trong bụng ta chính là con ngươi, tại sao lại muốn nó chết, tại sao”
“Từ đầu đến cuối, ta đối với ngươi chỉ có một chữ: hận. Ngươi cho rằng ta có thể chấp nhận có con với kẻ đã khiến người phụ nữ ta yêu nhất biến mất ư. Ngươi quá ngây thơ rồi”.
“Lý Diệu Thần, ngươi, ngươi thực sự rất độc ác. Ngươi thà một đao giết chết ta cho xong”
“Một đao với ngươi quả thật rất nhẹ, ta bắt ngươi phải sống, phải chết già trong hoàng cung, ta bắt ngươi phải chịu nỗi đau gấp ta hàng ngàn lần”
“Ngươi đâu, lôi ả ra khỏi đây cho ta”
Hắn vừa dứt lời, đám thị vệ đã xông vào lôi ta ra ngoài, ta thực sự không còn gì để nói với hắn nữa rồi, chỉ biết lẩm bẩm: “Ngươi thắng rồi, Lý Diệu Thần, ngươi thắng rồi”
Ta không biết mình đã về Đoan trường cung như thế nào, ta chỉ biết rằng mình cứ thế bước đi, vừa đi vừa nghĩ đến sư phụ. Ta chưa bao giờ tự hỏi mình rằng việc ngày hôm ấy giúp đỡ Viêm hoàng hậu là đúng hay sai, bởi ta luôn nghĩ rằng, đó chính là việc ta nên làm, ngày hôm nay, ta tự hỏi rốt cuộc ta có phải đã sai, ta giúp một người phụ nữ tìm được hạnh phúc bên nam tử mà nàng yêu thì phải chăng sẽ phải đánh đổi hạnh phúc của bản thân, hay thực chất cuộc đời ta vốn dĩ không hề có cái gọi là hạnh phúc mà tình yêu đem lại. Ta đã sai một quy tắc trong hoàng cung, đó chính là đã nhúng tay vào những việc không phải của mình, chính là không biết an phận, cái giá của ta phải trả cho bài học này không phải là quá đắt hay sao?
…………………..
Ta đã từng cho rằng mình là nữ nhân bản lĩnh, mạnh mẽ, ta tin rằng ta có thể can đảm vượt qua những thất bại trong tình ái, ta cũng từng cho rằng bản thân mình đủ thông minh để không làm tình cảm lấn át lý trí. Nhưng cuối cùng, ta biết rằng, ta cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, ta không thể kiên cường vượt qua những nỗi đau ấy, nhưng ta lại càng không thể vật vã, ta biết rằng, cái Lý Diệu Thần muốn nhìn thấy ở ta bây giờ, chính là cái bộ dạng thảm thương tuyệt vọng nhất của nữ nhân khi phải chịu đau khổ. Ta lại càng không muốn để hắn thỏa mãn, lại càng không muốn ông trời cười nhạo.
Ta chỉ đành trở thành một đứa không nói không rằng, cuộc sống trôi qua đơn giản chỉ là những bữa cơm nhàm chán. Ta bữa bỏ bữa không, khi rảnh lại ngồi vẽ tranh. Nhưng những bức tranh ta vẽ bây giờ chỉ có một đối tượng, đó là một đứa trẻ sơ sinh. Sống trong cung cấm bao nhiêu năm, ta căn bản chưa từng thấy qua trẻ sơ sinh, bởi vì những đứa trẻ sinh ra trong hoàng cung này chỉ có thể là cách cách và a ca, còn nếu cung nữ họa mà mang thai thì đứa trẻ không có cơ hội trào đời.
Thân phận của ta trước nay đều không đủ để nhìn mặt những đứa trẻ ấy, nên ta chỉ có thể gợi nhớ lại kí ức tuổi thơ khi nhìn thấy những đứa trẻ thuần khiết quê nhà, có lẽ con ta cũng thuần khiết như vậy. Ta cũng không muốn nói chuyện, ngày ngày chỉ lặng lẽ làm những việc trên, sự im lặng về cảnh vật và con người có lẽ khiến Tiểu Lan dằn vặt, nàng đã khóc trước mặt ta không biết bao nhiêu lần, đã gọi tên ta không biết bao nhiêu lần, đã nói tiếng xin lỗi bao nhiêu lần. Ta rất muốn an ủi nàng, nhưng không thể thốt lên lời, vì sao ư, vì ta quá mệt mỏi, ta không mở miệng nói bất cứ điều gì, ta cảm thấy chỉ cần ta mở miệng, sóng gió sẽ lại ập đến
“Nương nương, người tỉnh rồi. Em đến ngự thiện phòng kêu bọn họ chuẩn bị đồ ăn cho nương nương nhé”
Ta lắc đầu mệt mỏi, bây giờ ta không muốn ăn, ta nói với Tiểu Lan : “lan nhi, để mặc ta, ta không muốn ăn”.
Mấy ngày sau đó, ta vẫn không muốn đụng đũa, dù biết rằng cái chết chính là sự giải thoát cho con ta, nhưng ta vẫn không thể thôi nhớ về nó, nhớ về đứa con mà ông trời mới ưu ái ban cho ta để ta đỡ cô đơn.Tiểu Lan luôn nhắc nhở, thúc giục ta phải ăn để lấy sức, nhưng ta không thể, ta ước giờ này ta có thể đi cùng con ta, nhưng lại sợ Tiểu Lan sẽ vì sự ra đi của ta mà nghĩ quẩn, vì thế ta cho rằng, ta bây giờ nên như vậy. Rồi Tiểu Lan cũng không thể chịu được nữa, nàng gào lên: “Nương nương, người việc gì phải đau lòng vì tên hoàng đế khốn nạn đó”. Ta vẫn im lặng không nói, nàng lại gào lên: “Người nghĩ rằng hắn thật sự yêu người, người có biết hắn không hề mất trí nhớ”. Đầu ta bỗng nổ tung khi nghe lời vừa nãy của Tiểu Lan , nàng nhìn ta đau đớn: “Nương nương, tất cả, hắn đã sắp đặt hết rồi.
Người nghĩ rằng hắn chỉ qua một đêm mà bệnh tình trầm trọng, người nghĩ rằng người có thể hành thích hắn dễ dàng hay sao, người nghĩ rằng thần tử của hắn tin người có cách trị bệnh cho hắn, người nghĩ rằng họ có thể để người một mình trong điện Càn Thành, người nghĩ hắn sau một đêm có thể mất trí nhớ, có thể quên Viêm hoàng hậu. Người nghĩ hắn thật sự yêu người”. Ta túm chặt lấy bả vai của Tiểu Lan , ánh mắt trở nên đờ đẫn, mọi chuyện từ từ hiện ra trước mắt ta.
“Nương nương, em xin lỗi, ngay lúc em chuẩn bị hành thích hắn thì đã phát hiện ra hắn hoàn toàn tỉnh táo. Hắn đã thì thầm với em rằng nếu em giết hắn, người bên ngoài sẽ ngay lập tức ùa vào, họ hàng thân thích của người tất thảy sẽ bị khép tội phản nghịch”
Ta lay nàng rất mạnh, nước mắt rơi như mưa, ta gào khóc: “Tại sao, tại sao em không nói với ta, tại sao em không cho ta biết hắn hoàn toàn không mất trí nhớ”.
Tiểu lan nức nở nói với ta: “Nương nương,Lan nhi trước đây vào cung chính là muốn hành thích tiên hoàng, bởi vì ông ta đã hạ lệnh chém đầu toàn bộ gia tộc của em. Em và đại huynh may mắn trốn thoát, quyết tâm tìm một vị sư phụ học võ để trả thù cho gia đình. Sau đó như nương nương đã biết, em chưa kịp hành thích ông ta thì ông ta đã chết. Sư huynh nói với em dù sao ông ta đã chết rồi, không nhất thiết phải tính nợ với vị thái tử mới lên ngôi. Sư huynh muốn em rời khỏi cung, nhưng lúc ấy, em đã có nương nương, nên quyết tâm ở lại để bảo vệ nương nương. Lý Diệu Thần đã điều tra ra thân thế của em, hắn đã uy hiếp em, hắn nói nếu em nói ra chuyện ấy, thì cả hai chúng ta không thể giữ được mạng, họ hàng thân thích của nương nương và cả sư huynh của em nữa.”
Lý Diệu Thần, không thể, ngươi không thể đối xử với ta như vậy. Ta hoảng loạn nói: “hãy nói với ta tất cả những gì em nói đều là giả đi, em hãy nói cho ta, hoàng thượng là thực sự yêu ta, xin em, hãy nói với ta”
Tiểu Lan lắc đầu: “Nương nương, người vốn là người rất thông minh, tại sao lại không nhận ra, tại sao không chịu hiểu. Người có biết hôm người bị Hiền tần đẩy xuống ao, hắn như thế nào không. Em đã muốn chạy thật nhanh tới để tìm cách cứu người, nhưng hắn đã ngăn em lại, hắn cứ thế nhìn người ngụp lên lặn xuống như vậy và mỉm cười. Tới khi em hét lên nói rằng người sắp không trụ nổi, hắn mới lạnh lùng phất tay cho người xuống cứu nương nương.”
Ta nghe thấy tim ta vỡ vụn như tiếng thủy tinh. Ảo tưởng, tất cả, tất cả cuối cùng chỉ là ảo tưởng. Ta loạng choạng đứng dậy,Tiểu Lan đỡ ta, nhưng ta vung tay nàng ra, ta muốn đến hỏi hắn, ta muốn chính hắn phải thừa nhận với ta tất cả.
“Ta muốn gặp hoàng thượng”- ta nói với thái giám đứng trước điện Càn Thành.
“Nương nương, không được, hoàng thượng đang nghỉ trưa”- Thái giám lắp bắp.
Ta mặc kệ tên thái giám ấy, định lao vào, nhưng ta quá yếu, ta không gạt được tên thái giám qua một bên, bèn hét lên, đem theo đau đớn và thù hận: “Lý Diệu Thần!”.
“Để ả vào”- giọng hắn cất lên.
Thái giám lui ra, ta loạng choạng đẩy cửa, nhìn vào bên trong, hắn đang xem tấu chương, ta đã từng ngưỡng mộ, đã từng yêu tất cả mọi thứ thuộc về hắn, để bây giờ nhận ra, hắn thật ghê tởm.
“Lý Diệu Thần, ngươi vốn dĩ không hề mất trí nhớ” ta cố gắng lấy lại bình tĩnh để hỏi hắn
Hắn ngẩng mặt lên nhìn ta, ta bàng hoàng nhận ra, ánh mắt hận thù ấy chưa bao giờ tắt: “Ngươi cuối cùng cũng nhận ra rồi à”
“Tại sao…tại sao ngươi lại phải giả vờ mất trí nhớ, tại sao ngươi phải nói rằng ngươi yêu ta, tại sao lại tốn công dựng lên màn kịch này”
Hắn cười, nụ cười ấy khiến ta tưởng tượng ra hình ảnh hắn khi ta đang ra sức kêu cứu, ra sức gọi tên hắn: “Ngươi đã từng nói rằng ta là nam nhân ích kỉ nhất thiên hạ, chẳng nhẽ ngươi quên rồi sao. Phải, ta ích kỉ, chính vì thế, ta không thể tha thứ cho chuyện ngươi gây ra. Ngươi hỏi ta vì sao tốn công như vậy? Ta cho ngươi biết, ta biết ngươi không chịu khuất phục trước cường quyền, ngươi không sợ cái chết. Chính vì vậy, ta bắt ngươi phải yêu ta, bắt ngươi phải chịu nỗi khổ sống không bằng chết”
Ta ngã xuống, nước mắt tuôn trào, hắn thực sự đã trả thù được ta, hắn thực sự khiến ta sống không bằng chết.
“Ngươi biết rõ đứa con trong bụng ta chính là con ngươi, tại sao lại muốn nó chết, tại sao”
“Từ đầu đến cuối, ta đối với ngươi chỉ có một chữ: hận. Ngươi cho rằng ta có thể chấp nhận có con với kẻ đã khiến người phụ nữ ta yêu nhất biến mất ư. Ngươi quá ngây thơ rồi”.
“Lý Diệu Thần, ngươi, ngươi thực sự rất độc ác. Ngươi thà một đao giết chết ta cho xong”
“Một đao với ngươi quả thật rất nhẹ, ta bắt ngươi phải sống, phải chết già trong hoàng cung, ta bắt ngươi phải chịu nỗi đau gấp ta hàng ngàn lần”
“Ngươi đâu, lôi ả ra khỏi đây cho ta”
Hắn vừa dứt lời, đám thị vệ đã xông vào lôi ta ra ngoài, ta thực sự không còn gì để nói với hắn nữa rồi, chỉ biết lẩm bẩm: “Ngươi thắng rồi, Lý Diệu Thần, ngươi thắng rồi”
Ta không biết mình đã về Đoan trường cung như thế nào, ta chỉ biết rằng mình cứ thế bước đi, vừa đi vừa nghĩ đến sư phụ. Ta chưa bao giờ tự hỏi mình rằng việc ngày hôm ấy giúp đỡ Viêm hoàng hậu là đúng hay sai, bởi ta luôn nghĩ rằng, đó chính là việc ta nên làm, ngày hôm nay, ta tự hỏi rốt cuộc ta có phải đã sai, ta giúp một người phụ nữ tìm được hạnh phúc bên nam tử mà nàng yêu thì phải chăng sẽ phải đánh đổi hạnh phúc của bản thân, hay thực chất cuộc đời ta vốn dĩ không hề có cái gọi là hạnh phúc mà tình yêu đem lại. Ta đã sai một quy tắc trong hoàng cung, đó chính là đã nhúng tay vào những việc không phải của mình, chính là không biết an phận, cái giá của ta phải trả cho bài học này không phải là quá đắt hay sao?
…………………..
Ta đã từng cho rằng mình là nữ nhân bản lĩnh, mạnh mẽ, ta tin rằng ta có thể can đảm vượt qua những thất bại trong tình ái, ta cũng từng cho rằng bản thân mình đủ thông minh để không làm tình cảm lấn át lý trí. Nhưng cuối cùng, ta biết rằng, ta cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, ta không thể kiên cường vượt qua những nỗi đau ấy, nhưng ta lại càng không thể vật vã, ta biết rằng, cái Lý Diệu Thần muốn nhìn thấy ở ta bây giờ, chính là cái bộ dạng thảm thương tuyệt vọng nhất của nữ nhân khi phải chịu đau khổ. Ta lại càng không muốn để hắn thỏa mãn, lại càng không muốn ông trời cười nhạo.
Ta chỉ đành trở thành một đứa không nói không rằng, cuộc sống trôi qua đơn giản chỉ là những bữa cơm nhàm chán. Ta bữa bỏ bữa không, khi rảnh lại ngồi vẽ tranh. Nhưng những bức tranh ta vẽ bây giờ chỉ có một đối tượng, đó là một đứa trẻ sơ sinh. Sống trong cung cấm bao nhiêu năm, ta căn bản chưa từng thấy qua trẻ sơ sinh, bởi vì những đứa trẻ sinh ra trong hoàng cung này chỉ có thể là cách cách và a ca, còn nếu cung nữ họa mà mang thai thì đứa trẻ không có cơ hội trào đời.
Thân phận của ta trước nay đều không đủ để nhìn mặt những đứa trẻ ấy, nên ta chỉ có thể gợi nhớ lại kí ức tuổi thơ khi nhìn thấy những đứa trẻ thuần khiết quê nhà, có lẽ con ta cũng thuần khiết như vậy. Ta cũng không muốn nói chuyện, ngày ngày chỉ lặng lẽ làm những việc trên, sự im lặng về cảnh vật và con người có lẽ khiến Tiểu Lan dằn vặt, nàng đã khóc trước mặt ta không biết bao nhiêu lần, đã gọi tên ta không biết bao nhiêu lần, đã nói tiếng xin lỗi bao nhiêu lần. Ta rất muốn an ủi nàng, nhưng không thể thốt lên lời, vì sao ư, vì ta quá mệt mỏi, ta không mở miệng nói bất cứ điều gì, ta cảm thấy chỉ cần ta mở miệng, sóng gió sẽ lại ập đến
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.