Hắn Với Ta - Một Chữ "hận"

Chương 26

Caytungdai

03/07/2013

Ta bò theo, muốn cất tiếng gọi hắn, nhưng đã không thể gọi thành tiếng, chỉ còn trở thành tiếng “ư… ư… ư” phát ra mà thôi. Ta bò tới túm chặt lấy một vạt long bào của hắn, rất muốn nói với hắn: “Lý Diệu Thần, ta bị oan”. Hắn có quay lại nhìn ta, ánh mắt không lộ chút cảm xúc nào, chỉ giật vạt áo đưa Hiền phi rời đi. Ta cúi xuống, chẳng có hi vọng nữa rồi, chỉ biết kéo lê đôi tay tới vũng máu của chính mình, dùng hết sức viết ra chữ: “Oan” rồi ngất lịm đi.

Vài ngày sau, thị vệ áp giải ta đến Ngọ Môn. Ngồi trên cao kia chính là Lý Diệu Thần và Hiền phi. Ta thấy một loạt phạm nhân, họ rất quen mặt, là cha mẹ, là anh em, là họ hàng ta. Ta dùng hết sức lao tới, nhưng thị vệ cản ta lại. Ta nghe tiếng Hiền phi từ trên cao: “Hoàng thượng, để ả nhìn thấy người thân mình lần lượt bị chém đầu, được không”. Lý Diệu Thần im lặng, rồi lặng lẽ gật đầu

Nói rồi, ta lại thấy từng tên đao phủ dơ cao thanh đao của mình. Ta muốn gọi to từng người thân, ta từng mong ước có ngày được gặp họ, nhưng không bao giờ nghĩ sẽ phải gặp nhau trong hoàn cảnh này. Ta đã gọi họ: “ba”, “mẹ”, “đại huynh”, “đại tẩu”, “tiểu đệ”, “thúc thúc”… Nhưng cuối cùng tất cả những tiếng ấy ta chỉ trở thành “ư ư ư” mà thôi, ta nhận ra ta đã không còn có thể nói chuyện được. Ta thấy từng đao từng đao chém xuống, đầu của người thân ta lần lượt rơi xuống.

Ta nghe thấy tiếng của họ, không ngừng nghe thấy tiếng người thân của ta kêu lên: “Thảo dân bị oan, thảo dân bị oan”. Tiếng kêu ấy vốn không thể khiến Lý Diệu Thần thay đổi, nhưng nó khiến ta day dứt, khiến ta điên cuồng mà mà xông qua ngọn giáo chặn trước mặt. Ta bị rất nhiều vết thương, ta biết, bởi ta thấy máu không ngừng loang trên bộ y phục trắng này, nhưng ta không đau, bởi rằng cái đau trong tim giờ còn hành hạ ta nhiều hơn. Ta không thể tiến gần tới người thân của mình, nhưng tiếng kêu của họ cứ quanh quẩn, bám lấy ta, lần lượt từng người, thúc thúc, đại huynh, đại tẩu, tiểu đệ, rồi cha mẹ ta.

Từng người từng người lần lượt rời bỏ ta. Ta hoảng loạn nhìn họ, kinh sợ, Tiểu Lan trước đây có phải cũng chính mắt nhìn thấy cảnh này hay không, Tiểu lan có phải cũng bất lực như ta bây giờ. Ta ngã quỵ xuống đất, tiếng kêu của ta không thể phát ra hết bên ngoài khiến ta rất bức bối, ta chỉ còn biết cào cào thật mạnh trên nền, cứ cào, cào cho tới khi ngón tay rỉ máu, đến khi từng vệt máu kéo dài, đem theo nước mắt của ta, nỗi thống khổ của ta. Ta chỉ biết như vậy, chỉ biết cào xuống nền thật mạnh, lại không ngừng mà nhìn về phía họ.

Tới khi thị vệ không còn trước mặt, ta lao ngay về phía người thân

“Cha mẹ,Tiểu Tinh hại mọi người rôi”

“Tiểu đệ đệ của ta, trước đây ta còn nhớ đệ từ khi còn bé tí đã nói với ta sau này sẽ làm quan để cha mẹ được nhờ, vậy mà khi ước mơ của đệ còn chưa thực hiện được, đệ đã phải rời khỏi cõi đời này, là tỉ đã hại đệ”

“Đại huynh đại tẩu, khi Tiểu Lan vào cung, đã từng hứa với hai người là sau này sẽ giúp gia đình sống tốt hơn, sẽ để con của hai người sinh ra không phải chịu khổ sở. Vậy mà cuối cùng muội chỉ là một kẻ vô dụng chỉ biết làm liên lụy tới người khác”

“Thân quyến họ hàng của con, là con đã liên lụy mọi người. Kiếp số chúng ta sinh ra đã ở vùng quê nghèo khổ, tưởng rằng mọi người sẽ sống thọ, ai dè lại vì Tiểu Tinh con”

Ta muốn giải thích với họ, nhưng họ không thể nghe, và ta cũng không thể nói. Có lẽ, họ sẽ hận ta tới khi nhắm mắt, sẽ hỏi tội ta ở cầu Nại Hà, sẽ đòi nợ ta ở kiếp sau.

Hiền phi tiến đến chỗ ta: “Tiểu Tinh, ngươi cảm thấy thế nào? Tận mắt chứng kiến từng người từng người dời bỏ thế gian này, ngươi có điều gì muốn nói với họ không”

Ta ngước mắt nhìn về phía Hiền phi.

“Suýt nữa ta đã quên, ngươi không còn nói chuyện được. Thật xin lỗi”



Ta không lên tiếng. Hiền phi tiếp tục tiến gần hơn về phía ta: “Ngươi đau hay không, oán hận hay không?”

“Tất cả bọn họ đều bị ngươi liên lụy”

Ta ngay lập tức rút chiếc trâm trên đầu Hiền phi, dí sát vào cổ nàng ta.

Lý Diệu Thần từ trên cao kia dùng khinh công bay thẳng tới chỗ ta, hắn càng tiến gần, ta càng lùi về, tới khi cảm thấy không ổn, ta lại đâm sâu hơn vào cổ Hiền phi, máu ả từ từ chảy ra. Lý Diệu Thần lúc này mới chịu dừng lại, hắn nói: “ Tiểu Tinh, ngươi muốn làm gì”.

Ta muốn làm gì ư, ả giết con ta, ả hại gia đình ta, hại Tiểu Lan, hại ta không thể nói, không thể giải thích, không thể tạ lỗi với người thân.

Lý Diệu Thần nhìn ta hồi lâu, rồi trầm giọng: “Nàng không hại ngươi, tất cả là do ta. Đổi mạng ta lấy mạng nàng ta được chứ”.

Hắn lại nói tiếp: “Là ta đã giết con của ta và ngươi, là ta dùng thủ đoạn khiến ngươi yêu ta, là ta cho người đánh chết nha hoàn của ngươi, là ta sai người đưa thân quyến của ngươi vào hoàng cung xử chảm”

Tay ta buông lỏng, không ngừng lắc đầu, ngươi thừa nhận tất cả rồi ư. Ta nhìn thẳng vào Lý Diệu Thần, ánh mắt ta dành cho hắn, chính là tột cùng của thù hận. Ánh mắt của hắn nhìn ta bây giờ, ta đã không còn quan tâm nữa rồi, ta tin sẽ chẳng có gì thay đổi, ánh mắt ấy cũng chỉ chứa toàn thù hận mà thôi.

Ta không biết Hiền phi đã thoát khỏi ta đứng sau hoàng thượng lúc nào. Chỉ biết Lý Diệu Thần tiếp tục nhìn ta. Ta nhìn hắn, rồi nhìn dáng người đang tỏ ra yếu đuối đằng sau hắn. Nàng ta độc ác, nhưng vẫn có được hạnh phúc, ít ra nàng ta đã được một nam nhân bảo hộ. Còn ta thì sao, ta bao nhiêu năm nay chỉ mong ước có một mái nhà, một phu quân yêu ta thật lòng, quan tâm ta, vì ta mà làm tất cả, cuối cùng thì đến bây giờ, ta vẫn chỉ là tự mình bảo vệ mình, tự mình chịu đựng tất thảy. Lý Diệu Thần tiếp tục tiến về phía ta, ta sợ hãi đưa trâm lên kề vào cổ mình đồng thời lùi bước.

Hắn càng tiến, ta càng lùi lại, càng lùi, tay ta vô thức cũng ấn ngày một mạnh. Đến khi ta nhận ra hắn đứng lại rồi, ta mới biết ta đã làm thương mình rất nặng. Hắn nhìn ta, ánh mắt có vài phần kì lạ, hay bởi ta hoa mắt, bởi vì ta nhận ra ánh mắt ấy chính là khi hắn nhìn thấy ta bị ngã ngựa, ánh mắt quan tâm lo lắng ấy, ta đã hằng đêm nhớ lại. Ta cười, cười trong sự ngạc nhiên của hắn. Ta hoa mắt rồi, có lẽ đó là ảo tưởng của ta, ảo tưởng về tình yêu hắn dành cho ta.

“Lý Diệu Thần, ta với ngươi đời này chỉ có thể là hận mà thôi”

Lần này ta thật sự sẽ không còn dính dáng đến ngươi nữa, cũng mong ác mộng thực sự chấm dứt ở đây. Ta nhẹ nhàng ủn tay, chiếc trâm cắm sâu vào yết hầu, ta dần ngã xuống đất. Trong mơ hồ, ta nghe thấy tiếng Lý Diệu Thần gọi tên ta: “TIỂ…U…TI……NH”, tiếng gọi thảm thiết xiết bao. Ta thấy Lý Diệu Thần đang ôm ta, ta nghe thấy hắn không ngừng gọi tên ta, lại nghe thấy hắn không ngừng kêu ta tỉnh lại. Hắn lay ta, ôm chặt lấy ta, hét lên rất to: “Tiểu Tinh, đừng đi, xin nàng. Ta là kẻ cố chấp, ta là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ. Tiểu Tinh, ta yêu nàng, xin nàng, ở lại bên ta”.

Ta chưa bao giờ thấy Lý Diệu Thần bất lực như lúc này, cũng chưa bao giờ cảm thấy tiếng gọi của hắn bi thương đau lòng như thế này, bèn vô thức đưa tay lên không để xem có thật trước mặt mình có phải LÝ Diệu Thần hay không. Tới khi tay ta vô định trong không chung, ta mới cười thầm, thì ra là một giấc mơ, ta chính là đang mơ về Lý Diệu Thần trong lòng ta. Thì ra cuối cùng ta vẫn còn yêu hắn, vẫn còn mong hắn yêu mình. Ta vô thức lắc đầu, rồi tự nói với chính bản thân: “Chỉ có thể là hận”.



Mưa, hình như là mưa, ta thấy có giọt nước rơi lên mặt mình, rồi từng giọt từng giọt. Mưa thật tốt, sẽ cuốn trôi đi máu người thân của ta, máu của ta cũng sẽ hòa quyện vào họ, tất cả rồi lại đoàn tụ

Tất cả,rồi đây sẽ chỉ là một giấc mộng………..

“Tiểu Tinh, tại sao bữa trưa nào nàng cũng phải ăn một cái bánh bao nhân thịt như vậy, thứ đó có gì ngon”

“Hoàng thương, người không hiểu đâu. Cuộc sống trong cung đầy đủ như vậy, người căn bản chẳng bao giờ đụng đến nó”

“Ai nói với nàng. Ta đi khắp nơi. Bánh bao nhân thịt căn bản ăn rất nhiều, nhưng không thấy nó ngon ở điểm gì”

“Có hương vị quê hương”

“Chỉ thế thôi”- vị hoàng đế hỏi

“Chỉ như vậy là đủ”- Nữ nhân bên cạnh hoàng đế trả lời, tay cầm cái bánh bao lên, chuẩn bị đưa lên miệng

Hoàng đế giằng lấy chiếc bánh bao, bẻ làm đôi trước ánh mắt ngạc nhiên của nữ nhân bên cạnh. Hắn đưa cho nữ nhân ấy một nửa, nửa còn lại đưa lên miệng, đoạn nói:

“Ta cùng nàng nếm thử hương vị quê hương nàng. Sau này không cho nàng độc chiếm món ngon như vậy”

Hoàng thượng ôn nhu ôm lấy nàng, thủ thỉ:

“Sau này, ta sẽ cùng nàng về thăm nhà, thăm người thân của nàng. Thăm cái nơi trong bức tranh xấu xí của nàng”

………………….

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hắn Với Ta - Một Chữ "hận"

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook