Chương 9
Caytungdai
03/07/2013
Có vẻ như ta lo lắng có thừa, hoàng hậu từ từ đỡ ta dậy, nhẹ giọng: “Ta không nói muội, ta nói nàng ta” hoàng hậu vừa nói vừa nhìn về phía Hiền tần nương nương, Hiền tần lộ khuôn mặt khó hiểu, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì hoàng hậu đã nói: “ Hậu cung này là do bổn cung làm chủ, trước mặt hoàng thượng và bổn cung mà ngươi còn dám ra oai, có phải sau này ngươi muốn chiếm lấy vị trí của ta phải không”. Hiền tần nương nương hoảng sợ nhìn hoàng thượng, nhưng trong mắt hoàng thượng bây giờ lại chỉ có hoàng hậu, nàng ta sợ quá quỳ xuống mà thưa: “Thần thiếp không dám, thần thiếp tuyệt đối không có ý đó, mong hoàng thượng, hoàng hậu nương nương minh giám”.
Hoàng hậu bỏ mặc nàng ta, quay sang ta nói: “Muội muội nói vở tuồng tích này quen thuộc với muội, vậy có biết tên vở này không”. Ta thừa nhận, lúc nãy cười là do cảm thấy vị Hiền tần kia hai mặt quá đỗi, trước mặt kẻ dưới thì không ngừng ra oai, vậy mà trước mặt hoàng thượng lại như một tiểu thư khuê các, nàng ta đúng là người giỏi đóng kịch. Bất ngờ bị hoàng hậu dọa cho như vậy, ta bèn lấy bừa một lý do nào đấy để giải thích, nào đâu biết rằng hoàng hậu lại quan tâm tới nó như vậy. Ta vội vàng nhìn lên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lấy lại bình tĩnh đáp lời nương nương:
“Dạ, vở Tân dã đồn này trước đây thần thiếp được sư phụ dẫn đi xem, nhìn thấy nó bèn nhớ lại thời nghịch ngợm của mình ạ.”. Hoàng thượng không hiểu sao bỗng vui vẻ, ta đoán có lẽ người đang nghĩ hoàng hậu nương nương ghen, nên không còn để ý tới Hiền tần nữa, người nói: “Hoàng hậu cứ ở lại xem tiếp, trẫm còn phải giải quyết việc chính sự”. Nói rồi hoàng thượng cất bước rời đi, vừa bước được vài bước bèn đứng lại chỗ ta, ta còn tưởng người sực nhớ ra điều gì, nào ngờ thấy hoàng thượng nâng mặt ta lên,ngón tay cái xoa nhẹ vào chỗ đau lúc bị Hiền tần nương nương tát, ta còn chưa nhận thức được điều gì đang xảy ra thì người bỗng nói: “Chỗ này, còn đau không?”.
Người đi rồi, mặt ta mới đỏ ửng, ta vẫn tỉnh táo để hiểu hoàng thượng là cao hứng mà làm như vậy, người thực chất muốn hoàng hậu ghen mà thôi, nhưng không hiểu sao ta vẫn thấy tim đập nhanh, mặt đỏ bừng vì ngượng. Nguyên nhân xuất hiện trong đầu ta lúc ấy chỉ có một, đó là từ khi nhận thức được mình chính thức trở thành thiếu nữ thì ta chưa từng động chạm với bất kì nam nhân nào, nay gặp phải tình thế này, nữ nhân như ta làm sao có thể không ngượng
*Điện Càn Thành: nơi ăn ngủ của vua
Cung Khôn Thái: nằm phía Bắc điện Càn Thành, là nơi ăn ở sinh hoạt của hoàng hậu.
Hiên tần: được xếp vào bậc ba theo thứ tự cung phi trong hoàng cung, hay gọi là “tam giai tần”
Tài nhân: bậc chin, thấp nhất trong các phi tử, gọi là “Cửu giai tần”
Tiểu Lan , chúng ta có thể về nhà.
“Nương nương, trước đây Lan nhi cứ tưởng rằng người hiền hòa ít nói, không ngờ hôm nay mới nhận ra phong thái thực sự của người, người thật là bản lĩnh nga”
Tiểu Lan cứ lải nhải bên ta suốt từ lúc rời khỏi Duyệt Thị Đương, ta biết nha đầu này trước nay luôn nói nhiều như vậy. bản thân cũng không muốn để tâm tiếp chuyện của nàng ta, nhưng mà hôm nay thì ngoại lệ, ta quay sang cốc vào đầu nàng mà mắng: “Chứ không phải vì em mà ta mới nhiều chuyện như vậy sao, a đầu, em có biết lúc em bị cung nữ của Hiền tần nương nương lôi vào, ta đã sợ như thế nào không. Hiều tần không phải người có thể đắc tội, ta xưa nay lại là người luôn biết giữ mình, chỉ vì em mà nói ra những lời không ra thể thống gì, đến bây giờ ta vẫn còn không quên được ánh mắt mà những vị phi tần kia gửi cho khi nói ra câu ấy, ta cảm thấy thể diện của mình chẳng còn gì nữa rồi”
Nàng nhìn ta hồi lâu, mắt ngân ngấn nước: “Tiểu Lan chỉ là một hạ nhân, vì sao người lại đối với em tốt như vậy, em…em…”. Nàng chợt ôm ta rất chặt, khóc òa lên. Ta ngạc nhiên, đây là lần thứ hai ta nhìn thấy nàng khóc, lần đầu tiên chính là khi ta mới được tiên hoàng ban ân trở thành tài nhân vị nhập giai. Ta lúc ấy vẫn còn đau lòng vì sự ra đi của sư phụ, mỗi buổi tối đều không ngủ mà ra ngoài đi dạo. Ngày hôm ấy ta bất chợt nghe thấy tiếng nấc rất nhỏ ở một góc ngự hoa viên. Ta nghe theo tiếng nấc mà bước đên, bèn thấy một nha đầu trạc tuổi đang ngồi thu mình, tuyệt nhiên ta không hề nghe tiếng khóc, mà chỉ nghe thấy tiếng nấc mà thôi, ta cảm tưởng nha đầu ấy đã cố kìm tiếng khóc lại, nhưng do khóc quá nhiều mà nấc liên tục
Hoàng hậu bỏ mặc nàng ta, quay sang ta nói: “Muội muội nói vở tuồng tích này quen thuộc với muội, vậy có biết tên vở này không”. Ta thừa nhận, lúc nãy cười là do cảm thấy vị Hiền tần kia hai mặt quá đỗi, trước mặt kẻ dưới thì không ngừng ra oai, vậy mà trước mặt hoàng thượng lại như một tiểu thư khuê các, nàng ta đúng là người giỏi đóng kịch. Bất ngờ bị hoàng hậu dọa cho như vậy, ta bèn lấy bừa một lý do nào đấy để giải thích, nào đâu biết rằng hoàng hậu lại quan tâm tới nó như vậy. Ta vội vàng nhìn lên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lấy lại bình tĩnh đáp lời nương nương:
“Dạ, vở Tân dã đồn này trước đây thần thiếp được sư phụ dẫn đi xem, nhìn thấy nó bèn nhớ lại thời nghịch ngợm của mình ạ.”. Hoàng thượng không hiểu sao bỗng vui vẻ, ta đoán có lẽ người đang nghĩ hoàng hậu nương nương ghen, nên không còn để ý tới Hiền tần nữa, người nói: “Hoàng hậu cứ ở lại xem tiếp, trẫm còn phải giải quyết việc chính sự”. Nói rồi hoàng thượng cất bước rời đi, vừa bước được vài bước bèn đứng lại chỗ ta, ta còn tưởng người sực nhớ ra điều gì, nào ngờ thấy hoàng thượng nâng mặt ta lên,ngón tay cái xoa nhẹ vào chỗ đau lúc bị Hiền tần nương nương tát, ta còn chưa nhận thức được điều gì đang xảy ra thì người bỗng nói: “Chỗ này, còn đau không?”.
Người đi rồi, mặt ta mới đỏ ửng, ta vẫn tỉnh táo để hiểu hoàng thượng là cao hứng mà làm như vậy, người thực chất muốn hoàng hậu ghen mà thôi, nhưng không hiểu sao ta vẫn thấy tim đập nhanh, mặt đỏ bừng vì ngượng. Nguyên nhân xuất hiện trong đầu ta lúc ấy chỉ có một, đó là từ khi nhận thức được mình chính thức trở thành thiếu nữ thì ta chưa từng động chạm với bất kì nam nhân nào, nay gặp phải tình thế này, nữ nhân như ta làm sao có thể không ngượng
*Điện Càn Thành: nơi ăn ngủ của vua
Cung Khôn Thái: nằm phía Bắc điện Càn Thành, là nơi ăn ở sinh hoạt của hoàng hậu.
Hiên tần: được xếp vào bậc ba theo thứ tự cung phi trong hoàng cung, hay gọi là “tam giai tần”
Tài nhân: bậc chin, thấp nhất trong các phi tử, gọi là “Cửu giai tần”
Tiểu Lan , chúng ta có thể về nhà.
“Nương nương, trước đây Lan nhi cứ tưởng rằng người hiền hòa ít nói, không ngờ hôm nay mới nhận ra phong thái thực sự của người, người thật là bản lĩnh nga”
Tiểu Lan cứ lải nhải bên ta suốt từ lúc rời khỏi Duyệt Thị Đương, ta biết nha đầu này trước nay luôn nói nhiều như vậy. bản thân cũng không muốn để tâm tiếp chuyện của nàng ta, nhưng mà hôm nay thì ngoại lệ, ta quay sang cốc vào đầu nàng mà mắng: “Chứ không phải vì em mà ta mới nhiều chuyện như vậy sao, a đầu, em có biết lúc em bị cung nữ của Hiền tần nương nương lôi vào, ta đã sợ như thế nào không. Hiều tần không phải người có thể đắc tội, ta xưa nay lại là người luôn biết giữ mình, chỉ vì em mà nói ra những lời không ra thể thống gì, đến bây giờ ta vẫn còn không quên được ánh mắt mà những vị phi tần kia gửi cho khi nói ra câu ấy, ta cảm thấy thể diện của mình chẳng còn gì nữa rồi”
Nàng nhìn ta hồi lâu, mắt ngân ngấn nước: “Tiểu Lan chỉ là một hạ nhân, vì sao người lại đối với em tốt như vậy, em…em…”. Nàng chợt ôm ta rất chặt, khóc òa lên. Ta ngạc nhiên, đây là lần thứ hai ta nhìn thấy nàng khóc, lần đầu tiên chính là khi ta mới được tiên hoàng ban ân trở thành tài nhân vị nhập giai. Ta lúc ấy vẫn còn đau lòng vì sự ra đi của sư phụ, mỗi buổi tối đều không ngủ mà ra ngoài đi dạo. Ngày hôm ấy ta bất chợt nghe thấy tiếng nấc rất nhỏ ở một góc ngự hoa viên. Ta nghe theo tiếng nấc mà bước đên, bèn thấy một nha đầu trạc tuổi đang ngồi thu mình, tuyệt nhiên ta không hề nghe tiếng khóc, mà chỉ nghe thấy tiếng nấc mà thôi, ta cảm tưởng nha đầu ấy đã cố kìm tiếng khóc lại, nhưng do khóc quá nhiều mà nấc liên tục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.