Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta
Chương 23
Tử Căn
29/07/2022
Diễn đàn game Chiến Quốc.
Hoạt động Ôn Nhu Hương ra được nửa tiếng thì đột nhiên tạm ngưng vận hành, tiếp sau đó là thông báo: “Thông báo, bản đồ hoạt động Ôn Nhu Hương xảy ra vấn đề, hiện giờ đã bị tháo gỡ…”
Các topic thảo luận không ngừng xuất hiện trên diễn đàn.
Chủ đề: “Có ai chơi hoạt động Ôn Nhu Hương kia chưa?”
Lầu chủ: “RT…lầu chủ vừa mới nhìn thấy thông báo của NPH, hiện giờ tâm tình có chút phức tạp, đang cãi nhau với người yêu nên post bài để bình tĩnh lại một chút…”
Bình luận bên dưới:
“? ? ? Mới vừa nãy cùng chồng vào đó chơi, không rõ lắm, chẳng nhìn thấy cái gì cả?”
“Hâm mộ quá, tâm tình phức tạp…”
“Hâm mộ +1, tâm tình phức tạp…”
“Hâm mộ +2, tâm tình phức tạp…”
“Chơi rồi, gặp đối tượng thầm mến ngày xưa, cảm giác không đúng lắm, sau khi chém người đó xong thì bị biến thành dáng dấp tú bà rồi bị hệ thống chỉ dẫn đi tới một căn phòng khác, nhìn thấy một người bị mười bảy mười tám cô gái vây quanh dây dưa, ha hả.”
“Sợ hãi nhìn lầu trên, yếu ớt nói một câu không nên phá hư đội hình…”
“Cũng chém NPC kia giống như lầu năm, còn chém luôn tên đầu heo kia, bây giờ thậm chí còn muốn chém cả cái tên đã tạo ra hoạt động này, hút thuốc.”
“Nghĩ lại thì hình như người chơi tiến vào hoạt động sẽ bị tách ra, sau đó hệ thống sẽ từ số liệu ghi nhận tạo ra NPC theo dáng vẻ người chơi đã từng yêu thích để quấn lấy người chơi, ai thoát ra trước sẽ biến thành hình dáng tú bà, bị dẫn tới phòng của người yêu, sau đó chính là đấu trường tula, chờ hai người xé mặt nhau…”
“Mà khi nãy bên NPH có thông báo, hình như hoạt động Ôn Nhu Hương đã xảy ra vấn đề nên mới biến thành như vậy ấy. Nhiệm vụ ban đầu hình như không phải là cái này?”
“Bên NPH thông báo không rõ lắm, tới weibo xem thì có nhân viên nội bộ nói nhiệm vụ ban đầu của Ôn Nhu Hương giống như chuyện của Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương, hệ thống sẽ cho người chơi có mười bảy mười tám người yêu, trong đó có lẫn một người là thật, người chơi phải chọn đúng mới có thể qua ải, về phần ai chọn ai bị chọn là do ngẫu nhiên, nhưng nhân viên nội bộ đã thay đổi trình tự, đổi thành Cuộc Gặp Gỡ Của Nhóm Tình Nhân Cũ.”
“Cái quỷ gì vậy, nhân viên kia là cẩu độc thân muốn trả thù xã hội hả? ? ?”
…
Trên diễn đàn, trên weibo có sóng gió gì, Nhạc Hàm cùng Kỳ Tuân không biết.
Vài phút trước khi hoạt động Ôn Nhu Hương ngừng vận hành—
Nhạc Hàm bị dọa tới suýt chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống, gương mặt trắng bệch.
“—anh, anh!”
Còn chưa nói xong đoạn sau thì người đàn ông trước mặt đã cười lạnh, túm cổ áo xách cậu lên, sau đó hình ảnh xoay chuyển, hai người đã quay trở lại nhà lá, đối phương trực tiếp ném Nhạc Hàm lên giường.
Nhạc Hàm từ trên giường bò dậy, quần áo xốc xếch.
Con ếch ở bên ngoài có lẽ cảm thấy bất an nên cứ kêu ồm ộp ồm ộp. Sau đó con ếch mà Chiến Ca mang tới giống như phụ họa mà ồm ộp theo, nhất thời hai người chỉ nghe thấy tiếng ếch kêu.
Kỳ Tuân đứng trước giường, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Nhạc Hàm lạnh run, hoảng sợ nói: “Anh, anh bình tĩnh, nghe em giải thích—“
Một màn mở đầu cẩu huyết này tựa hồ đã làm Kỳ Tuân bị kích thích hơn. Anh đột nhiên lấy một món đạo cụ trong kho đồ ra, ném về phía Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm không kịp phản ứng giơ tay lên đỡ, đạo cụ đã tự động kích hoạt chộp lấy cậu!
Cậu chỉ cảm thấy trên người siết chặt, vô thức ngã xuống giường, ngọ nguậy nhìn lại thì phát hiện trên người mình quấn một sợi dây thừng bằng da màu đen, trên cổ hình như còn có một cái vòng!
Nhạc Hàm: “…”
Thứ này sao lại quen như vậy…
Kỳ Tuân cười lạnh: “Nhớ nó không, chúng ta kết hôn với nhau chính là vì nó, lần trước tôi thấy bên thương thành bán nên đã mua lại.”
Nhạc Hàm cảm thấy hiện giờ không phải lúc thích hợp để hỏi ‘Vì sao anh lại mua thứ này?’, giọng điệu của Chiến Ca khi nói câu này tràn đầy uy hiếp.
Trái tim cậu nảy lên cực nhanh, cố gắng trấn định nói: “Em có thể giải thích chuyện vừa nãy.”
Nghe Nhạc Hàm nói vậy, Kỳ Tuân hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Vậy em giải thích đi.”
Nhạc Hàm mở miệng muốn giải thích, kết quả phát hiện mình thật sự đã từng thầm mến những người đó, ngay cả lý do cũng đã phơi bày, cậu trầm tư nghĩ xem mình còn có thể nói gì.
Kỳ Tuân tức giận, nhào lên giường áp lên người Nhạc Hàm, đè bả vai cậu cười gằn: “Oa Oa, tôi không ngờ em lại từng thầm mến nhiều người như vậy.”
Nhạc Hàm bị dọa hoảng, yếu ớt nói: “Nhưng em chỉ động tâm có một xíu thôi, một chút xíu mà thôi!”
Kỳ Tuân: “…” Động tâm, cho dù chỉ là một xíu thì vẫn là động tâm!
Anh trừng mắt: “Em biết tôi làm thế nào qua được đó không?”
“Làm, làm sao?” Nhạc Hàm không còn cách nào khác, chỉ có thể thuận theo hỏi.
“Sau khi bị tách ra, tôi phát hiện mình ở trong một căn phòng, trong phòng chỉ có một mình tôi!” Ánh mắt Kỳ Tuân đầy lên án: “Tôi không gặp bất kỳ người nào cả!”
Đến lúc này, hai người cũng đã hiểu được quy tắc của hoạt động kia.
Tính từ thời điểm người chơi đăng ký tài khoản, hệ thống sẽ xây dựng NPC theo hình tượng những đối tượng người chơi từng động tâm rồi cho xuất hiện trong căn phòng kia.
Nếu không gặp người nào tức là ngoại trừ đối tượng kết hôn ở trong game, người chơi đó chưa từng động tâm với ai khác.
Ở trong game, ngoại trừ Oa này, Kỳ Tuân chưa từng động lòng với ai.
Thậm chí là ở ngoài đời thực, đây cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy anh có cảm giác động tâm.
So với Nhạc Hàm bị hơn mười người vây trong phòng, quả thực quá khốc liệt….
Kỳ Tuân thật sự không thể nào ngờ được, Oa thoạt tình ngây thơ lại có tình sử phong phú đến như vậy! Bước vào căn phòng, biết những người đó đều là người từng được Oa này thích qua, Kỳ Tuân quả thực giống như bị sét đánh ngang tai!
Nhạc Hàm thật muốn khóc, gương mặt đỏ bừng, bối rối luống cuống nói: “Xin lỗi, em thật sự quá dễ dàng thích người khác—“
Càng nói càng sai, Nhạc Hàm thực muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình.
Kỳ Tuân thì sắp bùng nổ tới nơi, nghe đi, con Oa này đang nói cái gì?
Con ếch bên ngoài nhà lá cứ kêu không ngừng làm Kỳ Tuân lại càng phiền hơn, anh tức giận quát: “Em nuôi con ếch gì thế hả?”
Nhạc Hàm khóc không ra nước mắt: “Ếch dễ thương mà…”
“Dễ thương chỗ nào? !” Kỳ Tuân phát điên.
Nhạc Hàm tan vỡ nói: “Thanh Oa Lục Lục trong trò chơi rất đẹp mắt!”
Kỳ Tuân: “…”
Lục Lục, rất đẹp mắt! ! !
Là, vậy, sao?
Anh từ kho đồ lấy ra món đạo cụ thứ hai, là một chiếc roi da đen bóng bóng lưỡng, ánh mắt cũng lóe ra tia sáng kinh người.
Nhạc Hàm: “…”
Nhạc Hàm bị dọa tới hồn bay phách tán, lập tức quyết định, bàn tay bị trói bên người nhấn một cái để xuất hiện bảng điều khiển, trực tiếp logout!
Nháy mắt, người trên giường biến mất, chỉ còn sót lại món đạo cụ.
Kỳ Tuân sửng sốt, giây tiếp theo tức giận tới mức đấm mạnh lên giường hai cái, nghiến răng nghiến lợi.
Oa này vậy mà lại chạy trốn! !
*
Trong ký túc xá nam sinh T đại, Nhạc Hàm gỡ mũ giáp ra, ngồi bật dậy trên giường, liều mạng thở phì phò.
Động tĩnh gây ra quá lớn làm Kiều Duệ vẫn còn thức đang vọc di động ở giường đối diện bị dọa giật mình.
Thấy sắc mặt Nhạc Hàm tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, Kiều Duệ kinh hãi hỏi: “Sao thế? Mũ trò chơi bị hỏng à? Thân thể khó chịu?”
Nhạc Hàm hoảng hốt, có chút khàn khàn nói: “Lộ rồi!”
Kiều Duệ khẩn trương: “Lộ cái gì?”
Nhạc Hàm: “Lộ thuộc tính mê zai của tui!”
Kiều Duệ: “…”
Nhạc Hàm kể lại một màn xảy ra trong trò chơi khi nãy, sau đó ôm đầu gối, vẫn còn chưa tỉnh hồn nói: “… cậu nói coi, nếu sau này bạn trai cũng biết tui dễ dàng thích người khác như vậy, có khi nào cũng tức giận không?”
Kiều Duệ khó khăn suy tư vấn đề này: “Giận… chính là bình thường…”
Nhạc Hàm nuốt nước miếng, có chút ủy khuất: “Nhưng đó là khi tui còn độc thân mà!”
Kiều Duệ nói: “Vấn đề là cậu dễ thích người khác như vậy, bạn trai cậu sẽ không có được cảm giác an toàn.”
Kiều Duệ hiểu khá rõ về mức độ ‘dễ động tâm’ của Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm sửng sốt.
Không có cảm giác an toàn?
Sao lại không có cảm giác an toàn?
Khi trước cậu muốn nói chuyện yêu đương nhưng không tìm được đối tượng, trong lòng có chút ảo tưởng nên mới dễ động tâm. Nhưng khi kết hôn rồi, có chồng rồi thì cậu đã thỏa mãn rồi a.
Ngay cả Thang thái tử chân thành thổ lộ, nói muốn phát triển tình cảm ra ngoài đời thực mà cậu còn từ chối!
Nhạc Hàm do dự nói: “Nếu tui nói với ảnh, từ khi gặp ảnh tui không còn động tâm với người khác nữa, ảnh có tha thứ cho tui không?”
“Có khả năng.” Thấy Nhạc Hàm cắn ngón tay nghĩ cách, Kiều Duệ có chút kỳ quái: “Cậu không nghiêm túc đấy chứ?”
Nhạc Hàm đang chăm chú suy nghĩ, bị cắt ngang thì mờ mịt nhìn Kiều Duệ.
Kiều Duệ chậc chậc hai tiếng, chọt chọt hai cái trên điện thoại, sau đó điện thoại Nhạc Hàm rung lên, tỏ vẻ Kiều Duệ vừa gửi hình qua wechat.
Nhạc Hàm khó hiểu mở ra xem, một lần nữa nhìn thấy gương mặt đen xì xì bóng lưỡng đầy dầu quen thuộc của người đàn ông kia.
Nhạc Hàm: “…”
Kiều Duệ: “Nhìn mặt thật của chồng cậu đi, cho tỉnh táo lại.”
Nhạc Hàm vuốt mặt, đã tỉnh táo rồi.
Một lần nữa nằm xuống giường, Nhạc Hàm lẳng lặng nhìn trần nhà ký túc xá, đột nhiên nghĩ tới, cho dù cậu có giải thích với Chiến Ca thì trong lòng anh vẫn sẽ tồn tại chút bất mãn.
Trước đây lúc còn độc thân, cậu chưa từng cân nhắc vấn đề này, bây giờ nghĩ lại, Nhạc Hàm cảm thấy có chút đau đầu.
Đặt mình vào vị trí của người khác để suy ngẫm, trước kia mình chưa từng yêu thích người nào, kết quả đối tượng lại thầm mến hơn mười người, cho dù là ai cũng khó chịu.
Thực tế, nếu tính luôn cả ngoài đời thì không chỉ hơn mười, hiu hiu…
Tình nhân vì mâu thuẫn mà nháo chia tay là hoàn toàn có khả năng.
Tuy Nhạc Hàm cảm thấy mình cùng Chiến Ca có lẽ không đến mức như vậy, nhưng cậu có thể đoán được lúc mình thổ lộ với Chiến Ca, anh nhất định sẽ buồn bực hỏi.
“Chỉ rót ly nước thôi, em sẽ động tâm?”
“Chỉ khoác vai thôi, em sẽ thích người ta?”
“Cho dù là vì quá muốn nói chuyện yêu đương nên mới như vậy— em muốn yêu đến vậy sao?”
Em chính là đàn ông mà.
Tuy là gay nhưng em vẫn là con trai mà, em mê trai đến mức này sao? Cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện yêu đương?
Âm thanh có chút cười cợt vang vọng bên tai, Nhạc Hàm nhắm mắt lại.
Một lát sau cậu trở mình, kéo chăn trùm lên người, chậm rãi thở hắt một hơi.
Hoạt động Ôn Nhu Hương ra được nửa tiếng thì đột nhiên tạm ngưng vận hành, tiếp sau đó là thông báo: “Thông báo, bản đồ hoạt động Ôn Nhu Hương xảy ra vấn đề, hiện giờ đã bị tháo gỡ…”
Các topic thảo luận không ngừng xuất hiện trên diễn đàn.
Chủ đề: “Có ai chơi hoạt động Ôn Nhu Hương kia chưa?”
Lầu chủ: “RT…lầu chủ vừa mới nhìn thấy thông báo của NPH, hiện giờ tâm tình có chút phức tạp, đang cãi nhau với người yêu nên post bài để bình tĩnh lại một chút…”
Bình luận bên dưới:
“? ? ? Mới vừa nãy cùng chồng vào đó chơi, không rõ lắm, chẳng nhìn thấy cái gì cả?”
“Hâm mộ quá, tâm tình phức tạp…”
“Hâm mộ +1, tâm tình phức tạp…”
“Hâm mộ +2, tâm tình phức tạp…”
“Chơi rồi, gặp đối tượng thầm mến ngày xưa, cảm giác không đúng lắm, sau khi chém người đó xong thì bị biến thành dáng dấp tú bà rồi bị hệ thống chỉ dẫn đi tới một căn phòng khác, nhìn thấy một người bị mười bảy mười tám cô gái vây quanh dây dưa, ha hả.”
“Sợ hãi nhìn lầu trên, yếu ớt nói một câu không nên phá hư đội hình…”
“Cũng chém NPC kia giống như lầu năm, còn chém luôn tên đầu heo kia, bây giờ thậm chí còn muốn chém cả cái tên đã tạo ra hoạt động này, hút thuốc.”
“Nghĩ lại thì hình như người chơi tiến vào hoạt động sẽ bị tách ra, sau đó hệ thống sẽ từ số liệu ghi nhận tạo ra NPC theo dáng vẻ người chơi đã từng yêu thích để quấn lấy người chơi, ai thoát ra trước sẽ biến thành hình dáng tú bà, bị dẫn tới phòng của người yêu, sau đó chính là đấu trường tula, chờ hai người xé mặt nhau…”
“Mà khi nãy bên NPH có thông báo, hình như hoạt động Ôn Nhu Hương đã xảy ra vấn đề nên mới biến thành như vậy ấy. Nhiệm vụ ban đầu hình như không phải là cái này?”
“Bên NPH thông báo không rõ lắm, tới weibo xem thì có nhân viên nội bộ nói nhiệm vụ ban đầu của Ôn Nhu Hương giống như chuyện của Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương, hệ thống sẽ cho người chơi có mười bảy mười tám người yêu, trong đó có lẫn một người là thật, người chơi phải chọn đúng mới có thể qua ải, về phần ai chọn ai bị chọn là do ngẫu nhiên, nhưng nhân viên nội bộ đã thay đổi trình tự, đổi thành Cuộc Gặp Gỡ Của Nhóm Tình Nhân Cũ.”
“Cái quỷ gì vậy, nhân viên kia là cẩu độc thân muốn trả thù xã hội hả? ? ?”
…
Trên diễn đàn, trên weibo có sóng gió gì, Nhạc Hàm cùng Kỳ Tuân không biết.
Vài phút trước khi hoạt động Ôn Nhu Hương ngừng vận hành—
Nhạc Hàm bị dọa tới suýt chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống, gương mặt trắng bệch.
“—anh, anh!”
Còn chưa nói xong đoạn sau thì người đàn ông trước mặt đã cười lạnh, túm cổ áo xách cậu lên, sau đó hình ảnh xoay chuyển, hai người đã quay trở lại nhà lá, đối phương trực tiếp ném Nhạc Hàm lên giường.
Nhạc Hàm từ trên giường bò dậy, quần áo xốc xếch.
Con ếch ở bên ngoài có lẽ cảm thấy bất an nên cứ kêu ồm ộp ồm ộp. Sau đó con ếch mà Chiến Ca mang tới giống như phụ họa mà ồm ộp theo, nhất thời hai người chỉ nghe thấy tiếng ếch kêu.
Kỳ Tuân đứng trước giường, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Nhạc Hàm lạnh run, hoảng sợ nói: “Anh, anh bình tĩnh, nghe em giải thích—“
Một màn mở đầu cẩu huyết này tựa hồ đã làm Kỳ Tuân bị kích thích hơn. Anh đột nhiên lấy một món đạo cụ trong kho đồ ra, ném về phía Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm không kịp phản ứng giơ tay lên đỡ, đạo cụ đã tự động kích hoạt chộp lấy cậu!
Cậu chỉ cảm thấy trên người siết chặt, vô thức ngã xuống giường, ngọ nguậy nhìn lại thì phát hiện trên người mình quấn một sợi dây thừng bằng da màu đen, trên cổ hình như còn có một cái vòng!
Nhạc Hàm: “…”
Thứ này sao lại quen như vậy…
Kỳ Tuân cười lạnh: “Nhớ nó không, chúng ta kết hôn với nhau chính là vì nó, lần trước tôi thấy bên thương thành bán nên đã mua lại.”
Nhạc Hàm cảm thấy hiện giờ không phải lúc thích hợp để hỏi ‘Vì sao anh lại mua thứ này?’, giọng điệu của Chiến Ca khi nói câu này tràn đầy uy hiếp.
Trái tim cậu nảy lên cực nhanh, cố gắng trấn định nói: “Em có thể giải thích chuyện vừa nãy.”
Nghe Nhạc Hàm nói vậy, Kỳ Tuân hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Vậy em giải thích đi.”
Nhạc Hàm mở miệng muốn giải thích, kết quả phát hiện mình thật sự đã từng thầm mến những người đó, ngay cả lý do cũng đã phơi bày, cậu trầm tư nghĩ xem mình còn có thể nói gì.
Kỳ Tuân tức giận, nhào lên giường áp lên người Nhạc Hàm, đè bả vai cậu cười gằn: “Oa Oa, tôi không ngờ em lại từng thầm mến nhiều người như vậy.”
Nhạc Hàm bị dọa hoảng, yếu ớt nói: “Nhưng em chỉ động tâm có một xíu thôi, một chút xíu mà thôi!”
Kỳ Tuân: “…” Động tâm, cho dù chỉ là một xíu thì vẫn là động tâm!
Anh trừng mắt: “Em biết tôi làm thế nào qua được đó không?”
“Làm, làm sao?” Nhạc Hàm không còn cách nào khác, chỉ có thể thuận theo hỏi.
“Sau khi bị tách ra, tôi phát hiện mình ở trong một căn phòng, trong phòng chỉ có một mình tôi!” Ánh mắt Kỳ Tuân đầy lên án: “Tôi không gặp bất kỳ người nào cả!”
Đến lúc này, hai người cũng đã hiểu được quy tắc của hoạt động kia.
Tính từ thời điểm người chơi đăng ký tài khoản, hệ thống sẽ xây dựng NPC theo hình tượng những đối tượng người chơi từng động tâm rồi cho xuất hiện trong căn phòng kia.
Nếu không gặp người nào tức là ngoại trừ đối tượng kết hôn ở trong game, người chơi đó chưa từng động tâm với ai khác.
Ở trong game, ngoại trừ Oa này, Kỳ Tuân chưa từng động lòng với ai.
Thậm chí là ở ngoài đời thực, đây cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy anh có cảm giác động tâm.
So với Nhạc Hàm bị hơn mười người vây trong phòng, quả thực quá khốc liệt….
Kỳ Tuân thật sự không thể nào ngờ được, Oa thoạt tình ngây thơ lại có tình sử phong phú đến như vậy! Bước vào căn phòng, biết những người đó đều là người từng được Oa này thích qua, Kỳ Tuân quả thực giống như bị sét đánh ngang tai!
Nhạc Hàm thật muốn khóc, gương mặt đỏ bừng, bối rối luống cuống nói: “Xin lỗi, em thật sự quá dễ dàng thích người khác—“
Càng nói càng sai, Nhạc Hàm thực muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình.
Kỳ Tuân thì sắp bùng nổ tới nơi, nghe đi, con Oa này đang nói cái gì?
Con ếch bên ngoài nhà lá cứ kêu không ngừng làm Kỳ Tuân lại càng phiền hơn, anh tức giận quát: “Em nuôi con ếch gì thế hả?”
Nhạc Hàm khóc không ra nước mắt: “Ếch dễ thương mà…”
“Dễ thương chỗ nào? !” Kỳ Tuân phát điên.
Nhạc Hàm tan vỡ nói: “Thanh Oa Lục Lục trong trò chơi rất đẹp mắt!”
Kỳ Tuân: “…”
Lục Lục, rất đẹp mắt! ! !
Là, vậy, sao?
Anh từ kho đồ lấy ra món đạo cụ thứ hai, là một chiếc roi da đen bóng bóng lưỡng, ánh mắt cũng lóe ra tia sáng kinh người.
Nhạc Hàm: “…”
Nhạc Hàm bị dọa tới hồn bay phách tán, lập tức quyết định, bàn tay bị trói bên người nhấn một cái để xuất hiện bảng điều khiển, trực tiếp logout!
Nháy mắt, người trên giường biến mất, chỉ còn sót lại món đạo cụ.
Kỳ Tuân sửng sốt, giây tiếp theo tức giận tới mức đấm mạnh lên giường hai cái, nghiến răng nghiến lợi.
Oa này vậy mà lại chạy trốn! !
*
Trong ký túc xá nam sinh T đại, Nhạc Hàm gỡ mũ giáp ra, ngồi bật dậy trên giường, liều mạng thở phì phò.
Động tĩnh gây ra quá lớn làm Kiều Duệ vẫn còn thức đang vọc di động ở giường đối diện bị dọa giật mình.
Thấy sắc mặt Nhạc Hàm tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, Kiều Duệ kinh hãi hỏi: “Sao thế? Mũ trò chơi bị hỏng à? Thân thể khó chịu?”
Nhạc Hàm hoảng hốt, có chút khàn khàn nói: “Lộ rồi!”
Kiều Duệ khẩn trương: “Lộ cái gì?”
Nhạc Hàm: “Lộ thuộc tính mê zai của tui!”
Kiều Duệ: “…”
Nhạc Hàm kể lại một màn xảy ra trong trò chơi khi nãy, sau đó ôm đầu gối, vẫn còn chưa tỉnh hồn nói: “… cậu nói coi, nếu sau này bạn trai cũng biết tui dễ dàng thích người khác như vậy, có khi nào cũng tức giận không?”
Kiều Duệ khó khăn suy tư vấn đề này: “Giận… chính là bình thường…”
Nhạc Hàm nuốt nước miếng, có chút ủy khuất: “Nhưng đó là khi tui còn độc thân mà!”
Kiều Duệ nói: “Vấn đề là cậu dễ thích người khác như vậy, bạn trai cậu sẽ không có được cảm giác an toàn.”
Kiều Duệ hiểu khá rõ về mức độ ‘dễ động tâm’ của Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm sửng sốt.
Không có cảm giác an toàn?
Sao lại không có cảm giác an toàn?
Khi trước cậu muốn nói chuyện yêu đương nhưng không tìm được đối tượng, trong lòng có chút ảo tưởng nên mới dễ động tâm. Nhưng khi kết hôn rồi, có chồng rồi thì cậu đã thỏa mãn rồi a.
Ngay cả Thang thái tử chân thành thổ lộ, nói muốn phát triển tình cảm ra ngoài đời thực mà cậu còn từ chối!
Nhạc Hàm do dự nói: “Nếu tui nói với ảnh, từ khi gặp ảnh tui không còn động tâm với người khác nữa, ảnh có tha thứ cho tui không?”
“Có khả năng.” Thấy Nhạc Hàm cắn ngón tay nghĩ cách, Kiều Duệ có chút kỳ quái: “Cậu không nghiêm túc đấy chứ?”
Nhạc Hàm đang chăm chú suy nghĩ, bị cắt ngang thì mờ mịt nhìn Kiều Duệ.
Kiều Duệ chậc chậc hai tiếng, chọt chọt hai cái trên điện thoại, sau đó điện thoại Nhạc Hàm rung lên, tỏ vẻ Kiều Duệ vừa gửi hình qua wechat.
Nhạc Hàm khó hiểu mở ra xem, một lần nữa nhìn thấy gương mặt đen xì xì bóng lưỡng đầy dầu quen thuộc của người đàn ông kia.
Nhạc Hàm: “…”
Kiều Duệ: “Nhìn mặt thật của chồng cậu đi, cho tỉnh táo lại.”
Nhạc Hàm vuốt mặt, đã tỉnh táo rồi.
Một lần nữa nằm xuống giường, Nhạc Hàm lẳng lặng nhìn trần nhà ký túc xá, đột nhiên nghĩ tới, cho dù cậu có giải thích với Chiến Ca thì trong lòng anh vẫn sẽ tồn tại chút bất mãn.
Trước đây lúc còn độc thân, cậu chưa từng cân nhắc vấn đề này, bây giờ nghĩ lại, Nhạc Hàm cảm thấy có chút đau đầu.
Đặt mình vào vị trí của người khác để suy ngẫm, trước kia mình chưa từng yêu thích người nào, kết quả đối tượng lại thầm mến hơn mười người, cho dù là ai cũng khó chịu.
Thực tế, nếu tính luôn cả ngoài đời thì không chỉ hơn mười, hiu hiu…
Tình nhân vì mâu thuẫn mà nháo chia tay là hoàn toàn có khả năng.
Tuy Nhạc Hàm cảm thấy mình cùng Chiến Ca có lẽ không đến mức như vậy, nhưng cậu có thể đoán được lúc mình thổ lộ với Chiến Ca, anh nhất định sẽ buồn bực hỏi.
“Chỉ rót ly nước thôi, em sẽ động tâm?”
“Chỉ khoác vai thôi, em sẽ thích người ta?”
“Cho dù là vì quá muốn nói chuyện yêu đương nên mới như vậy— em muốn yêu đến vậy sao?”
Em chính là đàn ông mà.
Tuy là gay nhưng em vẫn là con trai mà, em mê trai đến mức này sao? Cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện yêu đương?
Âm thanh có chút cười cợt vang vọng bên tai, Nhạc Hàm nhắm mắt lại.
Một lát sau cậu trở mình, kéo chăn trùm lên người, chậm rãi thở hắt một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.