Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta
Chương 30
Tử Căn
29/07/2022
Nhạc
Hàm nổi giận đùng đùng quay trở lại ký túc xá, Kiều Duệ đang trên YY,
thấy cậu về liền hỏi: “Anh Kỳ có gọi điện cho ông không?”
Nhạc Hàm liếc nhìn điện thoại, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ của số lạ liền nói: “Có.”
Sau đó bỏ điện thoại lại đi vào WC.
Kiều Duệ: “…” Có là ý gì?
Nhạc Hàm nghiêm mặt, đơn giản đánh răng rửa mặt xong liền lên giường ngủ. Lúc này Kiều Duệ có nói một câu, nói là sau khi Nhạc Hàm rời khỏi ký túc xá thì Kỳ Tuân có gọi điện tới, nói là muốn xin lỗi, Nhạc Hàm nghe vậy thì đáp một tiếng, cũng không biết có nghe thấy hay không. Kiều Duệ lo lắng nhìn qua nhưng không có ý quấy rầy.
Tới chạng vạng, Nhạc Hàm còn uể oải không muốn di chuyển, ban đầu định gọi thức ăn ngoài, cuối cùng là Kiều Duệ xuống can tin mua cơm mang về giùm. Nhạc Hàm ăn cơm tối xong thì ngủ tiếp, nhưng cậu thật sự không ngủ được, suy nghĩ một hồi, cuối cùng mím môi đội mũ giáp, onl game.
Nhưng cậu onl nick Đát Kỷ.
Vừa mới onl nick, cậu liền ẩn tin tức bên nick chính đi.
Ảm Nhiên Thần Thương đang onl, lập tức gửi tin tới: “Yêu Phi đại đại, sao anh lại onl vậy?”
Tin tức của Thang thái tử cũng theo sát: “Đát Kỷ! ! ! ! ! !”
Nhạc Hàm không để ý tới người này, hỏi Ảm Nhiên Thần Thương: “Nhóc đang làm gì đấy?”
Ảm Nhiên Thần Thương: “Đang cùng Thang thái tử giúp Mộc Manh Quân công thành lần cuối…”
Nhạc Hàm: “…sao lại ở chung một chỗ với Thang thái tử vậy?”
Ảm Nhiên Thần Thương nhất thời không trả lời.
Nhạc Hàm hiện giờ cũng không có tâm tình tìm tòi nghiên cứu vấn đề này, nghĩ tới dù sao cũng không có việc gì làm, bản thân cũng muốn phát tiết một chút liền xuất phát: “Vậy tôi tới tham gia cùng bọn cậu, gửi vị trí cho tôi.”
Lần này, Ảm Nhiên Thần Thương nhanh chóng gửi tin tới.
Nhạc Hàm chuyển map một chút, rất nhanh đã tới chiến trường.
Công thành chiến đã bắt đầu, quân địch là chính là quân Tần quốc, bóng dáng công chúa Tần quốc đỏ rực hệt như một con bướm bay lượn cách Nhạc Hàm không xa— theo nguyên lý công chúa Tần quốc tham gia cuộc chiến chính vì Mộc Dĩ Thành Chu, Nhạc Hàm tùy tiện nhìn thoáng qua, đoán rằng Mộc Dĩ Thành Chu cũng đang ở gần đây, ngay sau đó sau lưng bị người ta huých một cái, ngã nhào xuống đất!
Nhìn lại, người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ kia vừa vặn cũng quay đầu lại nhìn cậu, sau một giây sửng sốt thì lạnh nhạt nói: “Thật ngại quá.”
Nhạc Hàm: “…”
A a a a a đáng ghét!
Hiện giờ Kỳ Tuân có chút không yên lòng, thấy Đát Kỷ cũng không có phản ứng gì quá lớn, thậm chí cũng không có tâm nghĩ suy nghĩ vì sao Đát Kỷ lại xuất hiện ở đây, chỉ biết ngây ngốc vung kiếm chém người.
Nhạc Hàm nghiến răng ken két, vỗ vỗ đầu gối đứng dậy, trước mặt liền có một người nhào tới.
Người nọ thấy rõ dáng vẻ của cậu thì hô lên sợ hãi: “Nhân yêu Đát Kỷ!”
Nhạc Hàm liền vung roi, tức giận quát: “Mày mới nhân yêu!”
Trên chiến trường tình thế cực kỳ hỗn loạn, Nhạc Hàm vừa mới tới không bao lâu đã nghe thấy tiếng la ở xa xa truyền tới: “Đát Kỷ— cậu— ở— đâu— vậy— tôi— đang— ở— đây— nè—“
Nhạc Hàm: “…”
Người phát ra âm thanh bệnh thần kinh như vậy hiển nhiên là Thang thái tử.
Người này đầu óc có vấn đề mà! !
Mà tiếng kêu của Thang thái tử cũng làm không ít người chú ý, nhất thời không ít người biết, Yêu Phi Đát Kỷ đã tới!
Hiệu quả như dựng sào thấy bóng, Nhạc Hàm vừa mới chém xong một người, bóng người đỏ rực cách đó không xa đã nhìn qua, ánh mắt đóng đinh trên người cậu.
Ngay sau đó nhún nhảy vài cái, Tần công chúa đã phi thân đâm kiếm về phía cậu: “Đát Kỷ, chết đi!”
Tình địch gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt— nhưng Tần công chúa xem Nhạc Hàm là tình địch, Nhạc Hàm lại không xem Tần công chúa là tình địch!
Cậu cười lạnh một tiếng, xoay xoay cổ tay, vừa định một chọi một với Tần công chúa một phen, không ngờ phía sau lại bị huých một cái làm cậu nhào tới trước, mũi kiếm của Tần công chúa chỉa tới, phốc một tiếng, bả vai bị thọt một lỗ máu.
Nhạc Hàm: “…”
Cậu quay đầu lại, Kỳ Tuân đang lơ đểnh cũng quay đầu lại, một lần nữa sửng sốt, lạnh nhạt nói: “…thật ngại quá.”
Nhạc Hàm phun ra một ngụm máu, tức giận nói: “Ngại quá cái em gái mày!”
Dứt lời, cậu rút lưỡi kiếm của Tần công chúa, quay người lại tấn công Mộc Dĩ Thành Chu!
Kỳ Tuân nhíu mày, né tránh roi của Nhạc Hàm, lạnh lùng nói: “Tôi tưởng cậu tới giúp Thang thái tử?”
“Tôi không tới giúp ai hết, tôi tới để chém người!” Nhạc Hàm không nhịn nổi nữa, lại tiếp tục quất roi về phía Mộc Dĩ Thành Chu.
Tần công chúa thấy hai người đánh nhau thì sửng sốt một hồi, sau đó vội vàng nói: “Mộc Thần, em giúp anh!”
Sau đó một lần nữa phi thân tới, kết quả bị một roi của Nhạc Hàm đánh văng bay ra xa mười mét, chỉ để lại một tiếng thét chói lai trên không trung.
Nhạc Hàm cùng Kỳ Tuân quấn lấy nhau đối chiến làm đám quân Tần quốc, Mộc Manh Quân cùng Thang quốc sửng sốt.
Kỳ Tuân cũng tức giận chụp lấy roi da của Nhạc Hàm nói: “Cậu muốn đánh nhau thì để công thành xong rồi đánh có được không vậy?”
“Vậy sao ông không chờ công thành xong rồi hãy đụng tui?” Nhạc Hàm căm hận hỏi.
Kỳ Tuân: “…tôi không cố ý!”
Nhạc Hàm: “Tôi mới không tin, ông đụng tôi hai lần, mới vừa nãy còn huých một cái làm tôi bị đâm!”
Kỳ Tuân: “…”
Anh hừ một tiếng, bị Nhạc Hàm tấn công vài pha cũng làm anh triệt để tức giận, bắt đầu dùng đủ mười phần công lực đánh nhau với Nhạc Hàm.
Giữa hai người lóe đao quang tiên ảnh, đánh đấm túi bụi, vừa vặn Nhạc Hàm đang có chuyện buồn bực trong lòng, Kỳ Tuân cũng không khác bao nhiêu, hai người liền càng đánh càng hăng.
Nhạc Hàm oán giận nói: “Đáng ghét! Đám mấy người đều đáng ghét! Hẹn trước muốn đối phó với tôi đúng không? Đệt, tôi muốn ly hôn! Ly hôn!”
Kỳ Tuân nghiến răng nghiến lợi: “Trên đời này có người không thích Mộc Dĩ Thành Chu sao? Ha hả!”
Nhạc Hàm trào phúng: “Người không thích Mộc Dĩ Thành Chu nhiều lắm, tôi chính là một trong số đó!”
Kỳ Tuân lạnh lùng nói: “Cậu muốn ly hôn thì cứ việc ly hôn đi, ai thèm cản chứ?”
Ngọn lửa giận của hai người phừng phừng thăng lên đến đỉnh điểm.
Có quân địch muốn nhân cơ hội này đánh lén hai người, kết quả còn chưa kịp tới gần đã bị ánh mắt tử vong của hai người tia trúng.
Một đạo kiếm quang cộng thêm một bóng roi da, người nọ chết thảm, tiếng kêu thảm thiết dọa đám người cũng có ý định đánh lén run lẩy bẩy.
Kết quả có người không sợ chết, hít một hơi nói: “Các anh em, đừng sợ, tất cả cùng tiến lên, tôi không tin không chém chết hai người này!”
Nhóm quân Tần quốc ở gần đó cũng khá sĩ diện, đương nhiên không muốn đeo cái danh một đám người còn sợ hai người, nhất thời sĩ khí dâng cao quát to: “Lên…..!”
Vì vậy quân Tần quốc như ong vỡ tổ vọt tới chỗ hai người!
Nhạc Hàm cùng Kỳ Tuân: Tốt, bọn họ muốn chính là như vậy.
Nửa tiếng sau—-
Trên chiến trường, quân Tần quốc đã chết không sai biệt lắm, quân Thang quốc cùng Mộc Manh Quân đều kính sợ mà nhìn khoảng giữa chiến trường.
‘Thi thể’ quân Tấn quốc chất như núi, ở trên đỉnh, hai bóng người đang đứng ở đó, thở phì phò.
Nhạc Hàm cuối cùng cũng thoải mái, Kỳ Tuân cũng tĩnh táo lại không ít.
Chu Diêu chạy tới, giật mình nói: “Đệt, hai người trâu bò quá đi!”
Thang thái tử cùng Ảm Nhiên Thần Thương cũng chạy tới.
Thang thái tử cực kỳ cảnh giác khi thấy Nhạc Hàm cùng Kỳ Tuân đứng chung một chỗ, ánh mắt mong chờ nói: “Đát Kỷ, cậu mau xuống đây đi.”
Nhạc Hàm liếc mắt một cái, không nói tiếng nào đi xuống.
Sau khi xuống tới nơi, Thang thái tử lập tức ân cần giúp cậu lau vết máu.
Nhạc Hàm né tránh, lầm bầm nói: “Tôi tự làm được.”
Chu Diêu cùng Kỳ Tuân nói không được mấy câu đã đi tới hỏi: “Bọn tôi sẽ tiến hành lập quốc, mọi người có ở lại xem lễ đăng cơ của Mộc Dĩ Thành Chu không?”
Trận chiến hôm nay là lần công thành chiến cuối cùng của Mộc Manh Quân, đến lúc này bọn họ đã triệt để hoàn thành nhiện vụ lập quốc, vừa nãy cũng đã nhận được gợi ý của hệ thống, có thể lập tức tiến hành lập quốc, đồng thời tiến hành đại điển đăng cơ của tân hoàng.
Nhạc Hàm liếc nhìn Mộc Dĩ Thành Chu một cái, vừa vặn đối diện với ánh mắt của đối phương.
Giây tiếp theo, người đàn ông kia dời mắt đi, Nhạc Hàm cũng khó chịu thu hồi ánh mắt.
Cậu không có hứng thú tham gia lễ đăng cơ của Mộc Dĩ Thành Chu, liền nói: “Tôi không đi.”
Thang thái tử lập tức nói: “Vậy tôi cũng không đi!”
Nói xong, Thang thái tử còn ân cần hỏi Nhạc Hàm: “Đát Kỷ, cậu đi đâu tôi sẽ đi đó.”
Mà Nhạc Hàm thì có chút thất thần, căn bản không nghe thấy lời của Thang thái tử.
Phát tiết thì phát tiết rồi, nhưng phát tiết xong trong lòng cậu vẫn thực trống rỗng cùng buồn phiền.
Không có liêm sỉ…
Trong lòng cậu lại một lần nữa xuất hiện mấy chữ này.
Lúc ban đầu cậu vốn định cùng Chiến Ca nói chuyện rõ ràng, nhưng trải qua chuyện Hà Nghị Minh, Nhạc Hàm lại một lần nữa tức giận.
Không có liêm sỉ nên mới tới khu Hỉ Kết Liên Lý chơi, không có liêm sỉ nên— nên—
Nhạc Hàm không rặn ra được vế sau, cuối cùng tức giận nghĩ, không có liêm sỉ thì không có liêm sỉ, cũng không phải lần đầu tiên mất liêm sỉ, cậu có nên mất liêm sỉ một lần hay không?
Nghĩ vậy, cậu không chuyển bản đồ mà phi thân bay tới một hướng khác.
Thang thái tử vội vàng đuổi theo.
Chu Diêu nhìn theo bóng lưng hai người, chép chép miệng trở lại bên cạnh Kỳ Tuân hỏi: “Đát Kỷ bị kích thích gì vậy?”
Kỳ Tuân lạnh lùng nói: “Không biết, không có hứng thú.”
Chu Diêu biết tâm tình Kỳ Tuân không tốt, nhưng cũng tới nước này rồi, cũng nên làm cho xong quy trình: “Vậy em mở ‘Đại Điển Đăng Cơ’ ngay đây, hệ thống sẽ tự động gửi thiệp mời cho hoàng đế các nước ngoại trừ ‘địch quốc’, chờ bọn họ tới không sai biệt lắm thì có thể bắt đầu.”
Kỳ Tuân không quá hứng thú: “Cậu làm đi.”
Chu Diêu nhấn ‘Bắt Đầu’ trong khung gợi ý của hệ thống, lập tức toàn bộ đại lục, ngoại trừ Tần quốc thì tất cả các quốc gia đều nhận được tin tức có một tân quốc vừa được thành lập, lễ đăng cơ của tân hoàng Mộc Dĩ Thành Chu đã sắp bắt đầu.
Trong trò chơi, người có hứng thú với Mộc Dĩ Thành Chu, muốn kết giao với anh dĩ nhiên có rất nhiều, vì thế phần lớn các vị hoàng đế, chỉ cần đang online thì đều nhận lời mời, chuyển bản đồ tới tham dự.
Tin tức đồng thời cũng được thông báo tới tai tất cả người chơi trong đại lục, trên diễn đàn lập tức có người mở topic, thảo luận chuyện về Mộc Manh Quân, thảo luận quốc hiệu của tân quốc là gì, còn có người tính toán xem có nên vì nam thần mà chuyển đổi quốc tịch hay không.
Nhạc Hàm một đường phóng như bay tới Tần quốc.
Tần quốc là quốc gia lớn nhất đại lục Chiến Quốc hiện giờ, trong biên giới Tần quốc có một tòa thành được thành lập sớm nhất trong trò chơi, cũng được người ta quan tâm nhất, hoan nghênh nhất — Tú Cầu lâu.
Tất cả mọi người đều có thể sử dụng Tú Cầu lâu, nhưng mỗi lần chỉ có một người leo lên.
Hệ thống trò chơi quy định, lên Tú Cầu lâu, một khi tú cầu ném xuống bị người ta chụp được thì nhất định phải kết hôn, chỉ khác với Hỉ Kết Liên Lý một điểm, nếu vợ chồng kết hôn ở Tú Cầu lâu không hợp ý nhau thì có thể lập tức ly hôn.
Trước đây Nhạc Hàm đã từng dùng nick Đát Kỷ leo Tú Cầu lâu một lần, kết quả đợi nửa ngày cũng chẳng thấy bóng ai—- hoặc nên nói là có một đám bà tám vây xem nhưng không ai dám tới gần, sợ bị tú cầu đập trúng, Nhạc Hàm tức giận suốt mấy ngày.
Lúc này, Tú Cầu lâu đang trống, Nhạc Hàm phi thân lên lầu thì người đang đi trên đường lập tức hô lên: “Đát Kỷ! Đát Kỷ tới Tú Cầu lâu rồi!”
Tiếng la này lập tức làm không ít người chú ý.
Tất cả mọi người đều hưng phấn, tối nay drama nhiều quá, đầu tiên là Mộc Manh Quân chính thức lập quốc, tiếp đó là Đát Kỷ lại tới Tú Cầu lâu! Hết tin này tới tin khác, hóng thiệt là vui!
Mà lần này, Đát Kỷ hiển nhiên không rơi vào tình cảnh đợi nửa ngày cũng không có ai dám chụp tú cầu nữa—- vừa thấy mục tiêu của Nhạc Hàm là Tú Cầu lâu, Thang thái tử bám sát phía sau lập tức hưng phấn!
Tú Cầu lâu!
Nhận được tú cầu là có thể kết hôn!
Mặc dù không biết Đát Kỷ bị chuyện gì kích thích nhưng rõ ràng là cơ hội của hắn đã tới!
Thang thái tử kích động tới mặt đỏ bừng, quần chúng vây xem như thường lệ tránh ra khỏi khoảng sân, từ xa xa đứng xem, hưng phấn nghị luận ầm ĩ.
Thang thái tử phun ra một ngụm nhiệt khí, xoa xoa tay, chân đứng thế trung bình tấn, tay giang rộng hô: “Đát Kỷ! Mau ném đi, tôi nhất định sẽ chụp được!”
Nhưng sau khi lên tới Tú Cầu lâu, Nhạc Hàm lại bắt đầu đờ ra, ngây người một lúc lâu thì đặt mông xuống đất ngồi xếp bằng, sau đó từ trong kho nguyên liệu lôi ra một tờ giấy Tuyên Thành trải dưới đất, lại lấy ra một cây bút, suy tư một hồi rồi ghi ba chữ xiêu vẹo thật to ở chính giữa.
—-‘Thư Ly Hôn’.
Hàng thứ hai bên trái bắt đầu viết: “Lão chồng rùa đen chết tiệt mắng mình không có liêm sỉ…”
Bên kia, lấy thành trì Mộc Manh Quân chiếm lĩnh được để định ra biên giới, chọn Hạc thành làm quốc đô, cũng là nơi tiến hành đại điển đăng cơ.
Lúc này Hạc thành tràn đầy không khí vui mừng, người tới người đi, khắp nơi đều là quan to quý nhân trong trò chơi.
Hệ thống đã thiết lập một tòa hoàng cung ở phía bắc Hạc thành, mà Kỳ Tuân cùng Chu Diêu hiện giờ đang ở trong cung.
Kỳ Tuân đã thay đổi lễ phục hoàng đế mà hệ thống chuẩn bị, áo bào đỏ đen lại càng tôn lên dáng vẻ cao ngất, khí chất lạnh lùng lại cực kỳ tuấn mỹ của anh.
Đại điển đăng cơ trong game đương nhiên sẽ không nghiêm túc giống như trong lịch sử, thay đổi quần áo, Kỳ Tuân cùng Chu Diêu phải đi chào hỏi mọi người.
Cả ngày nay Kỳ Tuân cứ thấp tha thấp thỏm không có tinh thần, thường xuyên liếc nhìn thông báo tin tức bên nick phụ, mong đợi Oa Oa một lần nữa login, nhưng lần nào cũng thất vọng.
…trên thế giới này sao lại có người chán ghét Mộc Dĩ Thành Chu chứ?
Kỳ Tuân ôm mặt nghĩ.
Chu Diêu đang cùng một vị quốc chủ quen biết trò chuyện, vị này nghe nói vừa nãy Đát Kỷ đã tới chiến trường, mà lúc này Thang thái tử không xuất hiện ở đây là vì chạy theo Đát Kỷ thì liền trêu ghẹo: “Nghe nói Tần công chúa thương lượng với hoàng đế Triệu quốc nhiều lần lắm rồi, nói là nguyện ý dùng thành trì để đổi mạng Đát Kỷ, nhưng mà hoàng đế Triệu quốc vẫn không chịu.”
“Không nhất định là ‘không chịu’.” Chu Diêu buồn bực: “Đến giờ cũng không ai biết Đát Kỷ là người nước nào, Tần công chúa nghĩ rằng nick chính của Đát Kỷ là người nước Triệu nên suy ra Đát Kỷ là người nước Triệu. Nhưng nếu Đát Kỷ cùng cái nick chính kia không có liên quan, như vậy Đát Kỷ cũng không nhất định có quốc tịch là nước Triệu. Cho dù Đát Kỷ thật sự là người nước Triệu, hoàng đế Triệu quốc sao lại không tra ra được chứ. Về phần nick chính, chỉ với chi tiết dáng dấp dễ thương đáng yêu thì làm sao tìm được người.”
“Nói thì nói vậy nhưng rõ ràng là có vấn đề, nick Đát Kỷ không phải đang onl à? Chỉ cần đang onl thì có thể kiểm tra thông tin, nếu hoàng đế Triệu quốc có ý thì sớm đã thỏa thuận xong với Tần công chúa rồi, vừa nãy bọn ông đánh nhau đã đủ thời gian truyền tin rồi. Thừa dịp Đát Kỷ login xác định Đát Kỷ có phải người Triệu quốc hay không, sau đó có thể lập tức giao người, nhưng hoàng đế Triệu quốc lại không làm vậy.” Vị quốc chủ này nhỏ giọng nói: “Cho nên có người nói, nói không chừng hoàng đế Triệu quốc có quen biết với Đát Kỷ, là bạn tốt của nhau, bằng không sao lại giúp Đát Kỷ như vậy chứ.”
Chu Diêu cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm nên cũng không quá chú ý, nói không chừng là hoàng đế Triệu quốc lười dính vào mấy vụ này nên không thèm để ý.
Kỳ Tuân lại càng không để tâm, chỉ tùy ý nghe một chút, trong lòng đang nghĩ gì thì bản thân cũng không biết.
Đúng lúc này, vị quốc chủ này nói: “Ai u, hoàng đế Triệu quốc tới rồi kìa.”
Chu Diêu cùng Kỳ Tuân nhìn theo tầm mắt đối phương.
Chỉ thấy một người đàn ông dáng dấp đẹp trai bình thường dè dặt đi tới, nhìn thấy bọn họ thì lập tức tiến tới cười hắc hắc nói: “Xin chào Mộc Thần, tôi sùng bái anh lâu lắm rồi!”
Kỳ Tuân sửng sốt.
Trước đó anh không để tâm tới Đế Vương Sách của trò chơi, trừ phi là khi công thành cần. Nhưng anh vốn không có chút xung đột nào với Triệu quốc nên tự nhiên cũng không chú ý xem hoàng đế Triệu quốc có dáng vẻ thế nào. Giờ phút này, anh nhận ra người này chính là người mình đã gặp trong túp lều tranh của Oa Oa lần trước, anh kinh ngạc hỏi: “Ông là—-“
Triệu Nhất Phi cho rằng mình đã quên tự giới thiệu bản thân nên vội vàng nói: “Ah đúng rồi, xin tự giới thiệu, tôi là hoàng đế Triệu Phi Phi của Triệu quốc ha ha ha ha!”
Kỳ Tuân cứng đờ, chỉ cảm thấy một tia sét bổ xuống ngay trước mặt, trong lòng anh có dự cảm không tốt.
….hoàng đế Triệu quốc?
Người đàn ông này là hoàng đế Triệu quốc? ? ?
Trong chớp nhoáng, Kỳ Tuân cảm thấy thực hoang đường.
Nghĩa là Oa Oa quen biết hoàng đế Triệu quốc, là bạn tốt?
Lời của vị quốc chủ kia nói khi nãy hiện ra trong đầu—- ‘Cho nên có người nói, nói không chừng hoàng đế Triệu quốc có quen biết với Đát Kỷ, là bạn tốt của nhau, bằng không sao lại giúp Đát Kỷ như vậy chứ.’
Mà Kỳ Tuân còn nghĩ tới nhiều chuyện hơn nữa.
Lúc bị Thang thái tử nói rằng nick chính cũng có nốt ruồi lệ Đát Kỷ đã lập tức phủ nhận, tính cách thấy một người liền yêu một người của Oa Oa cực kỳ giống Đát Kỷ suốt cả ngày đòi bắt đàn ông yêu đương, yêu thích của Oa Oa với Đát Kỷ, còn có—-
Vừa rồi vị quốc chủ này mới gặp nhưng giống như đã quen, dùng cùi chỏ huých huých Triệu Nhất Phi, cười cười nói: “Anh em, gần đây ông bị Tần công chúa làm phiền dữ lắm đúng không?”
Triệu Nhất Phi đương nhiên biết đối phương có ý gì, vì thế bất đắc dĩ nói: “Đâu chỉ cô ta, Thang thái tử cũng thế.”
“Ai u, Thang thái tử cũng muốn dùng thành trì để đổi Đát Kỷ à?” Vị quốc chủ này lại càng bát quái hơn.
Triệu Nhất Phi: “Không sai biệt lắm.”
Vị quốc chủ kia: “Thế thì không phải rối bòng bong à, Tần công chúa muốn giết Đát Kỷ, mà Thang thái tử thì muốn cưới Đát Kỷ. Vậy ông rốt cuộc có biết Đát Kỷ không? Biết thì hỏi ý hắn thử xem!”
Vị quốc chủ này đang muốn thăm dò, Triệu Nhất Phi ho khẽ một tiếng, ánh mắt lóe sáng: “Việc này phá liêm sỉ quá, ai mà chịu chứ.”
Linh quang trong đầu Kỳ Tuân chợt lóe, lập tức quay trở lại khoảnh khắc ở nhà tranh, anh nghe người này nói với Oa Oa: “Hay là…. ông phá liêm sỉ đi?”
Câu nói này, ong vang trong đầu anh…
Phá liêm sỉ…
Phá liêm sỉ…
Liêm sỉ….
—–đệt! ! !
Nhạc Hàm liếc nhìn điện thoại, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ của số lạ liền nói: “Có.”
Sau đó bỏ điện thoại lại đi vào WC.
Kiều Duệ: “…” Có là ý gì?
Nhạc Hàm nghiêm mặt, đơn giản đánh răng rửa mặt xong liền lên giường ngủ. Lúc này Kiều Duệ có nói một câu, nói là sau khi Nhạc Hàm rời khỏi ký túc xá thì Kỳ Tuân có gọi điện tới, nói là muốn xin lỗi, Nhạc Hàm nghe vậy thì đáp một tiếng, cũng không biết có nghe thấy hay không. Kiều Duệ lo lắng nhìn qua nhưng không có ý quấy rầy.
Tới chạng vạng, Nhạc Hàm còn uể oải không muốn di chuyển, ban đầu định gọi thức ăn ngoài, cuối cùng là Kiều Duệ xuống can tin mua cơm mang về giùm. Nhạc Hàm ăn cơm tối xong thì ngủ tiếp, nhưng cậu thật sự không ngủ được, suy nghĩ một hồi, cuối cùng mím môi đội mũ giáp, onl game.
Nhưng cậu onl nick Đát Kỷ.
Vừa mới onl nick, cậu liền ẩn tin tức bên nick chính đi.
Ảm Nhiên Thần Thương đang onl, lập tức gửi tin tới: “Yêu Phi đại đại, sao anh lại onl vậy?”
Tin tức của Thang thái tử cũng theo sát: “Đát Kỷ! ! ! ! ! !”
Nhạc Hàm không để ý tới người này, hỏi Ảm Nhiên Thần Thương: “Nhóc đang làm gì đấy?”
Ảm Nhiên Thần Thương: “Đang cùng Thang thái tử giúp Mộc Manh Quân công thành lần cuối…”
Nhạc Hàm: “…sao lại ở chung một chỗ với Thang thái tử vậy?”
Ảm Nhiên Thần Thương nhất thời không trả lời.
Nhạc Hàm hiện giờ cũng không có tâm tình tìm tòi nghiên cứu vấn đề này, nghĩ tới dù sao cũng không có việc gì làm, bản thân cũng muốn phát tiết một chút liền xuất phát: “Vậy tôi tới tham gia cùng bọn cậu, gửi vị trí cho tôi.”
Lần này, Ảm Nhiên Thần Thương nhanh chóng gửi tin tới.
Nhạc Hàm chuyển map một chút, rất nhanh đã tới chiến trường.
Công thành chiến đã bắt đầu, quân địch là chính là quân Tần quốc, bóng dáng công chúa Tần quốc đỏ rực hệt như một con bướm bay lượn cách Nhạc Hàm không xa— theo nguyên lý công chúa Tần quốc tham gia cuộc chiến chính vì Mộc Dĩ Thành Chu, Nhạc Hàm tùy tiện nhìn thoáng qua, đoán rằng Mộc Dĩ Thành Chu cũng đang ở gần đây, ngay sau đó sau lưng bị người ta huých một cái, ngã nhào xuống đất!
Nhìn lại, người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ kia vừa vặn cũng quay đầu lại nhìn cậu, sau một giây sửng sốt thì lạnh nhạt nói: “Thật ngại quá.”
Nhạc Hàm: “…”
A a a a a đáng ghét!
Hiện giờ Kỳ Tuân có chút không yên lòng, thấy Đát Kỷ cũng không có phản ứng gì quá lớn, thậm chí cũng không có tâm nghĩ suy nghĩ vì sao Đát Kỷ lại xuất hiện ở đây, chỉ biết ngây ngốc vung kiếm chém người.
Nhạc Hàm nghiến răng ken két, vỗ vỗ đầu gối đứng dậy, trước mặt liền có một người nhào tới.
Người nọ thấy rõ dáng vẻ của cậu thì hô lên sợ hãi: “Nhân yêu Đát Kỷ!”
Nhạc Hàm liền vung roi, tức giận quát: “Mày mới nhân yêu!”
Trên chiến trường tình thế cực kỳ hỗn loạn, Nhạc Hàm vừa mới tới không bao lâu đã nghe thấy tiếng la ở xa xa truyền tới: “Đát Kỷ— cậu— ở— đâu— vậy— tôi— đang— ở— đây— nè—“
Nhạc Hàm: “…”
Người phát ra âm thanh bệnh thần kinh như vậy hiển nhiên là Thang thái tử.
Người này đầu óc có vấn đề mà! !
Mà tiếng kêu của Thang thái tử cũng làm không ít người chú ý, nhất thời không ít người biết, Yêu Phi Đát Kỷ đã tới!
Hiệu quả như dựng sào thấy bóng, Nhạc Hàm vừa mới chém xong một người, bóng người đỏ rực cách đó không xa đã nhìn qua, ánh mắt đóng đinh trên người cậu.
Ngay sau đó nhún nhảy vài cái, Tần công chúa đã phi thân đâm kiếm về phía cậu: “Đát Kỷ, chết đi!”
Tình địch gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt— nhưng Tần công chúa xem Nhạc Hàm là tình địch, Nhạc Hàm lại không xem Tần công chúa là tình địch!
Cậu cười lạnh một tiếng, xoay xoay cổ tay, vừa định một chọi một với Tần công chúa một phen, không ngờ phía sau lại bị huých một cái làm cậu nhào tới trước, mũi kiếm của Tần công chúa chỉa tới, phốc một tiếng, bả vai bị thọt một lỗ máu.
Nhạc Hàm: “…”
Cậu quay đầu lại, Kỳ Tuân đang lơ đểnh cũng quay đầu lại, một lần nữa sửng sốt, lạnh nhạt nói: “…thật ngại quá.”
Nhạc Hàm phun ra một ngụm máu, tức giận nói: “Ngại quá cái em gái mày!”
Dứt lời, cậu rút lưỡi kiếm của Tần công chúa, quay người lại tấn công Mộc Dĩ Thành Chu!
Kỳ Tuân nhíu mày, né tránh roi của Nhạc Hàm, lạnh lùng nói: “Tôi tưởng cậu tới giúp Thang thái tử?”
“Tôi không tới giúp ai hết, tôi tới để chém người!” Nhạc Hàm không nhịn nổi nữa, lại tiếp tục quất roi về phía Mộc Dĩ Thành Chu.
Tần công chúa thấy hai người đánh nhau thì sửng sốt một hồi, sau đó vội vàng nói: “Mộc Thần, em giúp anh!”
Sau đó một lần nữa phi thân tới, kết quả bị một roi của Nhạc Hàm đánh văng bay ra xa mười mét, chỉ để lại một tiếng thét chói lai trên không trung.
Nhạc Hàm cùng Kỳ Tuân quấn lấy nhau đối chiến làm đám quân Tần quốc, Mộc Manh Quân cùng Thang quốc sửng sốt.
Kỳ Tuân cũng tức giận chụp lấy roi da của Nhạc Hàm nói: “Cậu muốn đánh nhau thì để công thành xong rồi đánh có được không vậy?”
“Vậy sao ông không chờ công thành xong rồi hãy đụng tui?” Nhạc Hàm căm hận hỏi.
Kỳ Tuân: “…tôi không cố ý!”
Nhạc Hàm: “Tôi mới không tin, ông đụng tôi hai lần, mới vừa nãy còn huých một cái làm tôi bị đâm!”
Kỳ Tuân: “…”
Anh hừ một tiếng, bị Nhạc Hàm tấn công vài pha cũng làm anh triệt để tức giận, bắt đầu dùng đủ mười phần công lực đánh nhau với Nhạc Hàm.
Giữa hai người lóe đao quang tiên ảnh, đánh đấm túi bụi, vừa vặn Nhạc Hàm đang có chuyện buồn bực trong lòng, Kỳ Tuân cũng không khác bao nhiêu, hai người liền càng đánh càng hăng.
Nhạc Hàm oán giận nói: “Đáng ghét! Đám mấy người đều đáng ghét! Hẹn trước muốn đối phó với tôi đúng không? Đệt, tôi muốn ly hôn! Ly hôn!”
Kỳ Tuân nghiến răng nghiến lợi: “Trên đời này có người không thích Mộc Dĩ Thành Chu sao? Ha hả!”
Nhạc Hàm trào phúng: “Người không thích Mộc Dĩ Thành Chu nhiều lắm, tôi chính là một trong số đó!”
Kỳ Tuân lạnh lùng nói: “Cậu muốn ly hôn thì cứ việc ly hôn đi, ai thèm cản chứ?”
Ngọn lửa giận của hai người phừng phừng thăng lên đến đỉnh điểm.
Có quân địch muốn nhân cơ hội này đánh lén hai người, kết quả còn chưa kịp tới gần đã bị ánh mắt tử vong của hai người tia trúng.
Một đạo kiếm quang cộng thêm một bóng roi da, người nọ chết thảm, tiếng kêu thảm thiết dọa đám người cũng có ý định đánh lén run lẩy bẩy.
Kết quả có người không sợ chết, hít một hơi nói: “Các anh em, đừng sợ, tất cả cùng tiến lên, tôi không tin không chém chết hai người này!”
Nhóm quân Tần quốc ở gần đó cũng khá sĩ diện, đương nhiên không muốn đeo cái danh một đám người còn sợ hai người, nhất thời sĩ khí dâng cao quát to: “Lên…..!”
Vì vậy quân Tần quốc như ong vỡ tổ vọt tới chỗ hai người!
Nhạc Hàm cùng Kỳ Tuân: Tốt, bọn họ muốn chính là như vậy.
Nửa tiếng sau—-
Trên chiến trường, quân Tần quốc đã chết không sai biệt lắm, quân Thang quốc cùng Mộc Manh Quân đều kính sợ mà nhìn khoảng giữa chiến trường.
‘Thi thể’ quân Tấn quốc chất như núi, ở trên đỉnh, hai bóng người đang đứng ở đó, thở phì phò.
Nhạc Hàm cuối cùng cũng thoải mái, Kỳ Tuân cũng tĩnh táo lại không ít.
Chu Diêu chạy tới, giật mình nói: “Đệt, hai người trâu bò quá đi!”
Thang thái tử cùng Ảm Nhiên Thần Thương cũng chạy tới.
Thang thái tử cực kỳ cảnh giác khi thấy Nhạc Hàm cùng Kỳ Tuân đứng chung một chỗ, ánh mắt mong chờ nói: “Đát Kỷ, cậu mau xuống đây đi.”
Nhạc Hàm liếc mắt một cái, không nói tiếng nào đi xuống.
Sau khi xuống tới nơi, Thang thái tử lập tức ân cần giúp cậu lau vết máu.
Nhạc Hàm né tránh, lầm bầm nói: “Tôi tự làm được.”
Chu Diêu cùng Kỳ Tuân nói không được mấy câu đã đi tới hỏi: “Bọn tôi sẽ tiến hành lập quốc, mọi người có ở lại xem lễ đăng cơ của Mộc Dĩ Thành Chu không?”
Trận chiến hôm nay là lần công thành chiến cuối cùng của Mộc Manh Quân, đến lúc này bọn họ đã triệt để hoàn thành nhiện vụ lập quốc, vừa nãy cũng đã nhận được gợi ý của hệ thống, có thể lập tức tiến hành lập quốc, đồng thời tiến hành đại điển đăng cơ của tân hoàng.
Nhạc Hàm liếc nhìn Mộc Dĩ Thành Chu một cái, vừa vặn đối diện với ánh mắt của đối phương.
Giây tiếp theo, người đàn ông kia dời mắt đi, Nhạc Hàm cũng khó chịu thu hồi ánh mắt.
Cậu không có hứng thú tham gia lễ đăng cơ của Mộc Dĩ Thành Chu, liền nói: “Tôi không đi.”
Thang thái tử lập tức nói: “Vậy tôi cũng không đi!”
Nói xong, Thang thái tử còn ân cần hỏi Nhạc Hàm: “Đát Kỷ, cậu đi đâu tôi sẽ đi đó.”
Mà Nhạc Hàm thì có chút thất thần, căn bản không nghe thấy lời của Thang thái tử.
Phát tiết thì phát tiết rồi, nhưng phát tiết xong trong lòng cậu vẫn thực trống rỗng cùng buồn phiền.
Không có liêm sỉ…
Trong lòng cậu lại một lần nữa xuất hiện mấy chữ này.
Lúc ban đầu cậu vốn định cùng Chiến Ca nói chuyện rõ ràng, nhưng trải qua chuyện Hà Nghị Minh, Nhạc Hàm lại một lần nữa tức giận.
Không có liêm sỉ nên mới tới khu Hỉ Kết Liên Lý chơi, không có liêm sỉ nên— nên—
Nhạc Hàm không rặn ra được vế sau, cuối cùng tức giận nghĩ, không có liêm sỉ thì không có liêm sỉ, cũng không phải lần đầu tiên mất liêm sỉ, cậu có nên mất liêm sỉ một lần hay không?
Nghĩ vậy, cậu không chuyển bản đồ mà phi thân bay tới một hướng khác.
Thang thái tử vội vàng đuổi theo.
Chu Diêu nhìn theo bóng lưng hai người, chép chép miệng trở lại bên cạnh Kỳ Tuân hỏi: “Đát Kỷ bị kích thích gì vậy?”
Kỳ Tuân lạnh lùng nói: “Không biết, không có hứng thú.”
Chu Diêu biết tâm tình Kỳ Tuân không tốt, nhưng cũng tới nước này rồi, cũng nên làm cho xong quy trình: “Vậy em mở ‘Đại Điển Đăng Cơ’ ngay đây, hệ thống sẽ tự động gửi thiệp mời cho hoàng đế các nước ngoại trừ ‘địch quốc’, chờ bọn họ tới không sai biệt lắm thì có thể bắt đầu.”
Kỳ Tuân không quá hứng thú: “Cậu làm đi.”
Chu Diêu nhấn ‘Bắt Đầu’ trong khung gợi ý của hệ thống, lập tức toàn bộ đại lục, ngoại trừ Tần quốc thì tất cả các quốc gia đều nhận được tin tức có một tân quốc vừa được thành lập, lễ đăng cơ của tân hoàng Mộc Dĩ Thành Chu đã sắp bắt đầu.
Trong trò chơi, người có hứng thú với Mộc Dĩ Thành Chu, muốn kết giao với anh dĩ nhiên có rất nhiều, vì thế phần lớn các vị hoàng đế, chỉ cần đang online thì đều nhận lời mời, chuyển bản đồ tới tham dự.
Tin tức đồng thời cũng được thông báo tới tai tất cả người chơi trong đại lục, trên diễn đàn lập tức có người mở topic, thảo luận chuyện về Mộc Manh Quân, thảo luận quốc hiệu của tân quốc là gì, còn có người tính toán xem có nên vì nam thần mà chuyển đổi quốc tịch hay không.
Nhạc Hàm một đường phóng như bay tới Tần quốc.
Tần quốc là quốc gia lớn nhất đại lục Chiến Quốc hiện giờ, trong biên giới Tần quốc có một tòa thành được thành lập sớm nhất trong trò chơi, cũng được người ta quan tâm nhất, hoan nghênh nhất — Tú Cầu lâu.
Tất cả mọi người đều có thể sử dụng Tú Cầu lâu, nhưng mỗi lần chỉ có một người leo lên.
Hệ thống trò chơi quy định, lên Tú Cầu lâu, một khi tú cầu ném xuống bị người ta chụp được thì nhất định phải kết hôn, chỉ khác với Hỉ Kết Liên Lý một điểm, nếu vợ chồng kết hôn ở Tú Cầu lâu không hợp ý nhau thì có thể lập tức ly hôn.
Trước đây Nhạc Hàm đã từng dùng nick Đát Kỷ leo Tú Cầu lâu một lần, kết quả đợi nửa ngày cũng chẳng thấy bóng ai—- hoặc nên nói là có một đám bà tám vây xem nhưng không ai dám tới gần, sợ bị tú cầu đập trúng, Nhạc Hàm tức giận suốt mấy ngày.
Lúc này, Tú Cầu lâu đang trống, Nhạc Hàm phi thân lên lầu thì người đang đi trên đường lập tức hô lên: “Đát Kỷ! Đát Kỷ tới Tú Cầu lâu rồi!”
Tiếng la này lập tức làm không ít người chú ý.
Tất cả mọi người đều hưng phấn, tối nay drama nhiều quá, đầu tiên là Mộc Manh Quân chính thức lập quốc, tiếp đó là Đát Kỷ lại tới Tú Cầu lâu! Hết tin này tới tin khác, hóng thiệt là vui!
Mà lần này, Đát Kỷ hiển nhiên không rơi vào tình cảnh đợi nửa ngày cũng không có ai dám chụp tú cầu nữa—- vừa thấy mục tiêu của Nhạc Hàm là Tú Cầu lâu, Thang thái tử bám sát phía sau lập tức hưng phấn!
Tú Cầu lâu!
Nhận được tú cầu là có thể kết hôn!
Mặc dù không biết Đát Kỷ bị chuyện gì kích thích nhưng rõ ràng là cơ hội của hắn đã tới!
Thang thái tử kích động tới mặt đỏ bừng, quần chúng vây xem như thường lệ tránh ra khỏi khoảng sân, từ xa xa đứng xem, hưng phấn nghị luận ầm ĩ.
Thang thái tử phun ra một ngụm nhiệt khí, xoa xoa tay, chân đứng thế trung bình tấn, tay giang rộng hô: “Đát Kỷ! Mau ném đi, tôi nhất định sẽ chụp được!”
Nhưng sau khi lên tới Tú Cầu lâu, Nhạc Hàm lại bắt đầu đờ ra, ngây người một lúc lâu thì đặt mông xuống đất ngồi xếp bằng, sau đó từ trong kho nguyên liệu lôi ra một tờ giấy Tuyên Thành trải dưới đất, lại lấy ra một cây bút, suy tư một hồi rồi ghi ba chữ xiêu vẹo thật to ở chính giữa.
—-‘Thư Ly Hôn’.
Hàng thứ hai bên trái bắt đầu viết: “Lão chồng rùa đen chết tiệt mắng mình không có liêm sỉ…”
Bên kia, lấy thành trì Mộc Manh Quân chiếm lĩnh được để định ra biên giới, chọn Hạc thành làm quốc đô, cũng là nơi tiến hành đại điển đăng cơ.
Lúc này Hạc thành tràn đầy không khí vui mừng, người tới người đi, khắp nơi đều là quan to quý nhân trong trò chơi.
Hệ thống đã thiết lập một tòa hoàng cung ở phía bắc Hạc thành, mà Kỳ Tuân cùng Chu Diêu hiện giờ đang ở trong cung.
Kỳ Tuân đã thay đổi lễ phục hoàng đế mà hệ thống chuẩn bị, áo bào đỏ đen lại càng tôn lên dáng vẻ cao ngất, khí chất lạnh lùng lại cực kỳ tuấn mỹ của anh.
Đại điển đăng cơ trong game đương nhiên sẽ không nghiêm túc giống như trong lịch sử, thay đổi quần áo, Kỳ Tuân cùng Chu Diêu phải đi chào hỏi mọi người.
Cả ngày nay Kỳ Tuân cứ thấp tha thấp thỏm không có tinh thần, thường xuyên liếc nhìn thông báo tin tức bên nick phụ, mong đợi Oa Oa một lần nữa login, nhưng lần nào cũng thất vọng.
…trên thế giới này sao lại có người chán ghét Mộc Dĩ Thành Chu chứ?
Kỳ Tuân ôm mặt nghĩ.
Chu Diêu đang cùng một vị quốc chủ quen biết trò chuyện, vị này nghe nói vừa nãy Đát Kỷ đã tới chiến trường, mà lúc này Thang thái tử không xuất hiện ở đây là vì chạy theo Đát Kỷ thì liền trêu ghẹo: “Nghe nói Tần công chúa thương lượng với hoàng đế Triệu quốc nhiều lần lắm rồi, nói là nguyện ý dùng thành trì để đổi mạng Đát Kỷ, nhưng mà hoàng đế Triệu quốc vẫn không chịu.”
“Không nhất định là ‘không chịu’.” Chu Diêu buồn bực: “Đến giờ cũng không ai biết Đát Kỷ là người nước nào, Tần công chúa nghĩ rằng nick chính của Đát Kỷ là người nước Triệu nên suy ra Đát Kỷ là người nước Triệu. Nhưng nếu Đát Kỷ cùng cái nick chính kia không có liên quan, như vậy Đát Kỷ cũng không nhất định có quốc tịch là nước Triệu. Cho dù Đát Kỷ thật sự là người nước Triệu, hoàng đế Triệu quốc sao lại không tra ra được chứ. Về phần nick chính, chỉ với chi tiết dáng dấp dễ thương đáng yêu thì làm sao tìm được người.”
“Nói thì nói vậy nhưng rõ ràng là có vấn đề, nick Đát Kỷ không phải đang onl à? Chỉ cần đang onl thì có thể kiểm tra thông tin, nếu hoàng đế Triệu quốc có ý thì sớm đã thỏa thuận xong với Tần công chúa rồi, vừa nãy bọn ông đánh nhau đã đủ thời gian truyền tin rồi. Thừa dịp Đát Kỷ login xác định Đát Kỷ có phải người Triệu quốc hay không, sau đó có thể lập tức giao người, nhưng hoàng đế Triệu quốc lại không làm vậy.” Vị quốc chủ này nhỏ giọng nói: “Cho nên có người nói, nói không chừng hoàng đế Triệu quốc có quen biết với Đát Kỷ, là bạn tốt của nhau, bằng không sao lại giúp Đát Kỷ như vậy chứ.”
Chu Diêu cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm nên cũng không quá chú ý, nói không chừng là hoàng đế Triệu quốc lười dính vào mấy vụ này nên không thèm để ý.
Kỳ Tuân lại càng không để tâm, chỉ tùy ý nghe một chút, trong lòng đang nghĩ gì thì bản thân cũng không biết.
Đúng lúc này, vị quốc chủ này nói: “Ai u, hoàng đế Triệu quốc tới rồi kìa.”
Chu Diêu cùng Kỳ Tuân nhìn theo tầm mắt đối phương.
Chỉ thấy một người đàn ông dáng dấp đẹp trai bình thường dè dặt đi tới, nhìn thấy bọn họ thì lập tức tiến tới cười hắc hắc nói: “Xin chào Mộc Thần, tôi sùng bái anh lâu lắm rồi!”
Kỳ Tuân sửng sốt.
Trước đó anh không để tâm tới Đế Vương Sách của trò chơi, trừ phi là khi công thành cần. Nhưng anh vốn không có chút xung đột nào với Triệu quốc nên tự nhiên cũng không chú ý xem hoàng đế Triệu quốc có dáng vẻ thế nào. Giờ phút này, anh nhận ra người này chính là người mình đã gặp trong túp lều tranh của Oa Oa lần trước, anh kinh ngạc hỏi: “Ông là—-“
Triệu Nhất Phi cho rằng mình đã quên tự giới thiệu bản thân nên vội vàng nói: “Ah đúng rồi, xin tự giới thiệu, tôi là hoàng đế Triệu Phi Phi của Triệu quốc ha ha ha ha!”
Kỳ Tuân cứng đờ, chỉ cảm thấy một tia sét bổ xuống ngay trước mặt, trong lòng anh có dự cảm không tốt.
….hoàng đế Triệu quốc?
Người đàn ông này là hoàng đế Triệu quốc? ? ?
Trong chớp nhoáng, Kỳ Tuân cảm thấy thực hoang đường.
Nghĩa là Oa Oa quen biết hoàng đế Triệu quốc, là bạn tốt?
Lời của vị quốc chủ kia nói khi nãy hiện ra trong đầu—- ‘Cho nên có người nói, nói không chừng hoàng đế Triệu quốc có quen biết với Đát Kỷ, là bạn tốt của nhau, bằng không sao lại giúp Đát Kỷ như vậy chứ.’
Mà Kỳ Tuân còn nghĩ tới nhiều chuyện hơn nữa.
Lúc bị Thang thái tử nói rằng nick chính cũng có nốt ruồi lệ Đát Kỷ đã lập tức phủ nhận, tính cách thấy một người liền yêu một người của Oa Oa cực kỳ giống Đát Kỷ suốt cả ngày đòi bắt đàn ông yêu đương, yêu thích của Oa Oa với Đát Kỷ, còn có—-
Vừa rồi vị quốc chủ này mới gặp nhưng giống như đã quen, dùng cùi chỏ huých huých Triệu Nhất Phi, cười cười nói: “Anh em, gần đây ông bị Tần công chúa làm phiền dữ lắm đúng không?”
Triệu Nhất Phi đương nhiên biết đối phương có ý gì, vì thế bất đắc dĩ nói: “Đâu chỉ cô ta, Thang thái tử cũng thế.”
“Ai u, Thang thái tử cũng muốn dùng thành trì để đổi Đát Kỷ à?” Vị quốc chủ này lại càng bát quái hơn.
Triệu Nhất Phi: “Không sai biệt lắm.”
Vị quốc chủ kia: “Thế thì không phải rối bòng bong à, Tần công chúa muốn giết Đát Kỷ, mà Thang thái tử thì muốn cưới Đát Kỷ. Vậy ông rốt cuộc có biết Đát Kỷ không? Biết thì hỏi ý hắn thử xem!”
Vị quốc chủ này đang muốn thăm dò, Triệu Nhất Phi ho khẽ một tiếng, ánh mắt lóe sáng: “Việc này phá liêm sỉ quá, ai mà chịu chứ.”
Linh quang trong đầu Kỳ Tuân chợt lóe, lập tức quay trở lại khoảnh khắc ở nhà tranh, anh nghe người này nói với Oa Oa: “Hay là…. ông phá liêm sỉ đi?”
Câu nói này, ong vang trong đầu anh…
Phá liêm sỉ…
Phá liêm sỉ…
Liêm sỉ….
—–đệt! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.