Chương 2:
Uzai
29/05/2021
Tám năm sau..
Hi Hoa bây giờ là một thiếu niên 18 tuổi, có thể sống tới bây giờ đối với y là một kỳ tích. Kẻ chết ở nơi này là vô số nhưng mai mắn trong số đó không có Hi Hoa.
- Dậy.. dậy mau!
- Mấy cái tên nô lệ lười nhát này có biết bây giờ là canh mấy chưa?
Hai tên quản nô hung hăng quát tháo những nô lệ đang say giấc trong căn lều bẩn thỉu. Bọn chúng vừa quát vừa dùng chân đá lên người những nô lệ đáng thương. Hi Hoa nghe tiếng quát tháo y liền mở mắt.
- Quan gia, ngày xem cháu tôi sốt cao như vậy sau có thể làm việc được. Cầu xin ngày độ lượng cho nó nghỉ ngày hôm nay, tôi sẽ làm thay nó.
- Ông làm thay nó..
Hai tên quản nô bật cười lớn, khuôn mặt khinh bỉ lộ rõ.
- Cái mạng của ông còn chưa xong, ở đó còn cầu xin giúp nó.
Vừa nói nhức câu, một tên quản nô hung hăng cầm roi đánh vào người ông già. Từng đường roi không hề có một sự nương tay.
- Quan gia tôi biết sai rồi ngày tha mạng cho tôi.
- Tha cho ông cháu đi ạ.. cầu xin ngài.. cầu xin ngài
Đứa trẻ yếu ớt ôm chân tên quan nô hung hăng ấy. Những kẻ xung quanh đều cúi đầu sợ hãi. Bỗng nhưng đòn roi ấy bị chặn lại một tên nô lệ khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén dùng bàn tay cứng rắn của hắn nắm lấy sợi dây roi.
- Việc làm hôm nay của đứa trẻ này tôi sẽ làm thế quan gia không cần phải dùng hình với một ông già như thế đâu.
- Ngươi là ai? Dám xen vào việc của chúng ta.
- Không là ai cả
Tên cứng rắn ấy đáp trả lời của tên quan nô cầm roi một cách khảng khái. Sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi.
- Ay yo muốn làm anh hùng sao.. được.. việc của thằng nhóc này, ngày hôm nay ngươi phải làm cho xong nếu như không làm xong thì đừng có mong mà ăn cơm.
Hi Hoa đứng trong một góc quan sát, y thầm khâm phục tên nô lệ kia. Sống ở nơi này, việc như thế hằng ngày đều xảy ra, đối với y nhắm mắt làm ngơ như thế mới có thể tồn tại.
Khu mỏ này được chia thành nhiều khu vực nhưng cực nhọc nhất chính là đào mỏ. Hi Hoa chính là làm việc ở nơi này. Ở tận dưới lòng đất không khí ngột ngạt, tối tăm. Y là kẻ ít nói, lạnh lùng không muốn giao tiếp nhiều với những nô lệ khác. Nói y chưa từng có bạn cũng không đúng, mấy năm trước y kết bạn với một tên nô lệ hơn y hai tuổi. Hai đứa trẻ thân thiết với nhau như anh em cứ tưởng sẽ cùng nhau trưởng thành nhưng không ngờ mấy tháng sau tên nô lệ đó do bị sập đường mỏ mà bị cát đá vùi lấp, không còn tung tích nên từ đấy về sau Hi Hoa dần không còn muốn kết bạn nữa thực chất là y sợ, sợ lại mất đi một người bạn.
Bon.. Bon.. tiếng chiêng vang lên. Đây là báo hiệu tới giờ ăn cơm. Các nô lệ đều bỏ dụng cụ xuống từng kẻ xếp hàng ngay thẳng. Nhưng vẫn còn một tên nô lệ vẫn tiếp tục làm việc, hắn chính là kẻ sáng nay đã giúp đỡ hai ông cháu kia.
- Ngươi xem bản thân cũng là nô lệ vậy mà muốn làm anh hùng bây giờ thì sao? Giỏi rồi không được ăn cơm.
Mấy tên nô lệ xung quanh cứ xì xào bàn tán.
Hi Hoa lúc đầu không muốn quan tâm tới việc lúc sáng nhưng vẫn có lòng đến nhắc nhở tên kia.
- Ngươi không muốn ăn cơm sao?
Hắn quay lại nhìn Hi Hoa. Vẫn là ánh mắt ấy
- Không. Vẫn chưa xong việc ta chưa thể ăn cơm.
Hi Hoa nghe thế thì lặng lẽ rời đi. Nhưng khi y đang ăn thì bèn giữ lại một phần cho tên kia.
Khi trở lại làm việc, Hi Hoa lặng lẽ đến kế bên tên nô lệ kia, từ trong áo lấy ra hai cái bánh bao nhỏ đưa lên trước mặt hắn.
- Ăn đi.. ưm.. ngươi không ăn sẽ chết đấy.
Hi Hoa ngập ngừng nói.
Hắn đưa tay nhận lấy hai cái bánh bao ấy, miệng cười nhẹ.
- Đa tạ
Hi Hoa bèn rời đi quay lại chỗ làm việc của y. Tên kia lớn tiếng hỏi.
- Ngươi tên gì? Ta tên Trung Giáp.
Hi Hoa không quay đầu lại nhưng vẫn đáp lời của hắn.
- Hi Hoa.
Ở một nơi khác..
Thành Lạc Kính..
- Vương gia! Bệ hạ đã ra lệnh gả Kiến Dương quận chúa cho người. Bây giờ chúng ta phải làm sao?
Chu Tuấn trên tay đang cầm một quyển sách về binh pháp, ánh mắt liền liếc nhìn Từ An. Hắn vẫn không đáp, nhưng bầu không khí cứ nặng nề khiến Từ An cũng phải có cảm giác sợ hãi.
- Ngài thật sự muốn lấy Kiến Dương quận chúa sao? Cô ta nổi tiếng chua ngoa..
Từ An ngập ngừng rồi nói tiếp.
- Tháng trước cô ta chỉ vì một bông tai mà ra lệnh đánh chết một nha hoàn.
Chu Tuấn vẫn một sắc mặt như thế.
- Bệ hạ muốn gả cô ta cho ta chỉ bởi vì muốn kiểm soát ta. Cha cô ta là tướng quân đương triều trong tay bao nhiêu binh mã. Huynh ấy muốn lấy thế lực của Trịnh tướng quân áp chế sức mạnh của ta. Ngày trước ta với Trịnh tướng quân và ta không có mối quan hệ gì ta không kiên dè ông ta. Bây giờ, ông ta trở thành cha vợ của ta, ta phải kiên dè kính dường lão già đó ba phần. Huynh ấy, quá coi thường ta!
Chu Tuấn liền đóng quyển sách trên tay lại.
- Cứ để cô ta vào phủ. Còn những chuyện sau này ta đã có chủ ý ngươi cứ làm theo.
Từ An cung kính chấp tay hành lễ Chu Tuấn rồi lui ra ngoài. Ánh mắt Chu Tuấn dần dịu lại hắn ngước nhìn bầu trời ở ngoài cửa sổ. Rộng lớn như thế nhưng lòng hắn cứ có một cảm giác trống trải. Năm đó, mẹ hắn là trung cung hoàng hậu là người vợ được hoàng đế yêu thương nhất. Khác với huynh trưởng theo phụ hoàng từ nhỏ, hắn lúc đấy là một đứa trẻ vui vẻ, tự do tự tại được mẫu hậu yêu thương nhưng nào ngờ mẫu hậu bị hãm hại. Phụ hoàng hắn ra lệnh cấm túc mẫu hậu cả đời trong cung. Hắn ngày đêm cầu xin phụ hoàng thả mẫu hậu hắn ra nhưng hoàng đế tuyệt tình cho tới khi mẫu hậu hắn vì đau buồn sinh bệnh mà chết trái tim của hắn từng đấy cũng nguội lạnh. Từ một đứa trẻ được luôn nở nụ cười trở thành một kẻ bạo ngược.
Hi Hoa bây giờ là một thiếu niên 18 tuổi, có thể sống tới bây giờ đối với y là một kỳ tích. Kẻ chết ở nơi này là vô số nhưng mai mắn trong số đó không có Hi Hoa.
- Dậy.. dậy mau!
- Mấy cái tên nô lệ lười nhát này có biết bây giờ là canh mấy chưa?
Hai tên quản nô hung hăng quát tháo những nô lệ đang say giấc trong căn lều bẩn thỉu. Bọn chúng vừa quát vừa dùng chân đá lên người những nô lệ đáng thương. Hi Hoa nghe tiếng quát tháo y liền mở mắt.
- Quan gia, ngày xem cháu tôi sốt cao như vậy sau có thể làm việc được. Cầu xin ngày độ lượng cho nó nghỉ ngày hôm nay, tôi sẽ làm thay nó.
- Ông làm thay nó..
Hai tên quản nô bật cười lớn, khuôn mặt khinh bỉ lộ rõ.
- Cái mạng của ông còn chưa xong, ở đó còn cầu xin giúp nó.
Vừa nói nhức câu, một tên quản nô hung hăng cầm roi đánh vào người ông già. Từng đường roi không hề có một sự nương tay.
- Quan gia tôi biết sai rồi ngày tha mạng cho tôi.
- Tha cho ông cháu đi ạ.. cầu xin ngài.. cầu xin ngài
Đứa trẻ yếu ớt ôm chân tên quan nô hung hăng ấy. Những kẻ xung quanh đều cúi đầu sợ hãi. Bỗng nhưng đòn roi ấy bị chặn lại một tên nô lệ khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén dùng bàn tay cứng rắn của hắn nắm lấy sợi dây roi.
- Việc làm hôm nay của đứa trẻ này tôi sẽ làm thế quan gia không cần phải dùng hình với một ông già như thế đâu.
- Ngươi là ai? Dám xen vào việc của chúng ta.
- Không là ai cả
Tên cứng rắn ấy đáp trả lời của tên quan nô cầm roi một cách khảng khái. Sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi.
- Ay yo muốn làm anh hùng sao.. được.. việc của thằng nhóc này, ngày hôm nay ngươi phải làm cho xong nếu như không làm xong thì đừng có mong mà ăn cơm.
Hi Hoa đứng trong một góc quan sát, y thầm khâm phục tên nô lệ kia. Sống ở nơi này, việc như thế hằng ngày đều xảy ra, đối với y nhắm mắt làm ngơ như thế mới có thể tồn tại.
Khu mỏ này được chia thành nhiều khu vực nhưng cực nhọc nhất chính là đào mỏ. Hi Hoa chính là làm việc ở nơi này. Ở tận dưới lòng đất không khí ngột ngạt, tối tăm. Y là kẻ ít nói, lạnh lùng không muốn giao tiếp nhiều với những nô lệ khác. Nói y chưa từng có bạn cũng không đúng, mấy năm trước y kết bạn với một tên nô lệ hơn y hai tuổi. Hai đứa trẻ thân thiết với nhau như anh em cứ tưởng sẽ cùng nhau trưởng thành nhưng không ngờ mấy tháng sau tên nô lệ đó do bị sập đường mỏ mà bị cát đá vùi lấp, không còn tung tích nên từ đấy về sau Hi Hoa dần không còn muốn kết bạn nữa thực chất là y sợ, sợ lại mất đi một người bạn.
Bon.. Bon.. tiếng chiêng vang lên. Đây là báo hiệu tới giờ ăn cơm. Các nô lệ đều bỏ dụng cụ xuống từng kẻ xếp hàng ngay thẳng. Nhưng vẫn còn một tên nô lệ vẫn tiếp tục làm việc, hắn chính là kẻ sáng nay đã giúp đỡ hai ông cháu kia.
- Ngươi xem bản thân cũng là nô lệ vậy mà muốn làm anh hùng bây giờ thì sao? Giỏi rồi không được ăn cơm.
Mấy tên nô lệ xung quanh cứ xì xào bàn tán.
Hi Hoa lúc đầu không muốn quan tâm tới việc lúc sáng nhưng vẫn có lòng đến nhắc nhở tên kia.
- Ngươi không muốn ăn cơm sao?
Hắn quay lại nhìn Hi Hoa. Vẫn là ánh mắt ấy
- Không. Vẫn chưa xong việc ta chưa thể ăn cơm.
Hi Hoa nghe thế thì lặng lẽ rời đi. Nhưng khi y đang ăn thì bèn giữ lại một phần cho tên kia.
Khi trở lại làm việc, Hi Hoa lặng lẽ đến kế bên tên nô lệ kia, từ trong áo lấy ra hai cái bánh bao nhỏ đưa lên trước mặt hắn.
- Ăn đi.. ưm.. ngươi không ăn sẽ chết đấy.
Hi Hoa ngập ngừng nói.
Hắn đưa tay nhận lấy hai cái bánh bao ấy, miệng cười nhẹ.
- Đa tạ
Hi Hoa bèn rời đi quay lại chỗ làm việc của y. Tên kia lớn tiếng hỏi.
- Ngươi tên gì? Ta tên Trung Giáp.
Hi Hoa không quay đầu lại nhưng vẫn đáp lời của hắn.
- Hi Hoa.
Ở một nơi khác..
Thành Lạc Kính..
- Vương gia! Bệ hạ đã ra lệnh gả Kiến Dương quận chúa cho người. Bây giờ chúng ta phải làm sao?
Chu Tuấn trên tay đang cầm một quyển sách về binh pháp, ánh mắt liền liếc nhìn Từ An. Hắn vẫn không đáp, nhưng bầu không khí cứ nặng nề khiến Từ An cũng phải có cảm giác sợ hãi.
- Ngài thật sự muốn lấy Kiến Dương quận chúa sao? Cô ta nổi tiếng chua ngoa..
Từ An ngập ngừng rồi nói tiếp.
- Tháng trước cô ta chỉ vì một bông tai mà ra lệnh đánh chết một nha hoàn.
Chu Tuấn vẫn một sắc mặt như thế.
- Bệ hạ muốn gả cô ta cho ta chỉ bởi vì muốn kiểm soát ta. Cha cô ta là tướng quân đương triều trong tay bao nhiêu binh mã. Huynh ấy muốn lấy thế lực của Trịnh tướng quân áp chế sức mạnh của ta. Ngày trước ta với Trịnh tướng quân và ta không có mối quan hệ gì ta không kiên dè ông ta. Bây giờ, ông ta trở thành cha vợ của ta, ta phải kiên dè kính dường lão già đó ba phần. Huynh ấy, quá coi thường ta!
Chu Tuấn liền đóng quyển sách trên tay lại.
- Cứ để cô ta vào phủ. Còn những chuyện sau này ta đã có chủ ý ngươi cứ làm theo.
Từ An cung kính chấp tay hành lễ Chu Tuấn rồi lui ra ngoài. Ánh mắt Chu Tuấn dần dịu lại hắn ngước nhìn bầu trời ở ngoài cửa sổ. Rộng lớn như thế nhưng lòng hắn cứ có một cảm giác trống trải. Năm đó, mẹ hắn là trung cung hoàng hậu là người vợ được hoàng đế yêu thương nhất. Khác với huynh trưởng theo phụ hoàng từ nhỏ, hắn lúc đấy là một đứa trẻ vui vẻ, tự do tự tại được mẫu hậu yêu thương nhưng nào ngờ mẫu hậu bị hãm hại. Phụ hoàng hắn ra lệnh cấm túc mẫu hậu cả đời trong cung. Hắn ngày đêm cầu xin phụ hoàng thả mẫu hậu hắn ra nhưng hoàng đế tuyệt tình cho tới khi mẫu hậu hắn vì đau buồn sinh bệnh mà chết trái tim của hắn từng đấy cũng nguội lạnh. Từ một đứa trẻ được luôn nở nụ cười trở thành một kẻ bạo ngược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.