Chương 52: Chạy trốn
Mèo lười ngủ ngày
10/04/2014
Lúc Dạ Ly và Lục Vi bị áp giải đến nơi tổ chức yến tiệc, cũng là lúc tất cả mọi người đã tề tựu đông đủ. Không giống trong tưởng tượng của Vi
Vi, buổi yến tiệc được tổ chức theo phong cách châu Âu vô cùng náo nhiệt và long trọng, căn phòng được bài trí hoa lệ, tinh xảo, trên bàn tiệc
dài chỉ có vài người ngồi. Ngoại Dạ Lạc ở vị trí chủ tọa, bên dưới chỉ
có mấy bà lão tóc trắng như cước, xem ra đây đúng là các vị “trưởng bối
trong nhà” mà Dạ đại họa đã nói.
Lục Vi hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ vẫn còn tốt, vẫn còn tốt, ít nhất thế trận này vẫn chưa đến mức khủng bố lắm. Lục Vi vừa thả lỏng người một chút, ngước mắt nhìn sang, cơ thể lập tức trở nên cứng đờ. Tiểu Long ngốc nghếch mất tích suốt bao ngày nay đang đứng sau lưng Dạ Lạc, khuôn mặt anh tuấn bị mái tóc dài che phủ hơn một nửa khiến cô không thể nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh ta.
“Nam…” Vi Vi kích động, đang muốn cất tiếng gọi liền bị Dạ đại họa nhanh chóng túm chặt lấy tay. Dạ Ly bước tới bên cạnh một bà lão, nhìn khắp lượt căn phòng, lạnh lùng nói: “Gọi chúng tôi đến đây làm gì?”
Dạ Lạc không thèm để ý tới người em trai của mình, chỉ bảo Văn Trinh mời Lục Vi ngồi xuống rồi mới dịu giọng nói: “Bất ngờ mời cô đến đây thực sự có hơi đường đột, mong cô bỏ quá cho! Đội rước hồ ly và xe phượng hoàng đều là quy định rước dâu từ xưa của gia tộc. Bữa tiệc hôm nay coi như là cơ hội cho chúng ta chính thức làm quen. Cô nói thế có được không, Vi Vi?”
Lục Vi trầm mặc, đây vốn không phải tiệc cưới mà chỉ là bữa cơm gia đình để làm quen và gặp mặt các vị trưởng bối mà thôi… Nghĩ vậy, cô ngước mắt nhìn Dạ Lạc, so với lần gặp đầu tiên, hôm nay, cô ta có phần trang trọng hơn: một chiếc váy trắng hở vai, để lộ những đường cong hấp dẫn và vẻ duyên dáng, thùy mị, thướt tha, trên tay đeo một chiếc vòng mã não màu đỏ rực rỡ đến chói mắt. Mái tóc dài chấm đất cũng được cột lại gọn gàng mà duyên dáng, trên tai đeo một đôi khuyên dài sáng lấp lánh, làm tăng thêm vẻ nữ tính và quý phái cho chủ nhân.
Đứng phía sau Dạ Lạc là Tiểu Long ngốc nghếch trong bộ trang phục màu đen vô cùng bắt mắt. Trước mắt Lục Vi là hình ảnh hai người một đứng một ngồi, nhưng lại toát lên vẻ cân xứng, hài hòa không thể diễn tả bằng lời. Như thế này mới đúng là… chủ tớ chân chính chứ?
Một loạt những suy nghĩ mông lung cứ ra sức càn quấy cõi lòng Lục Vi. Cô nắm chặt chiếc ly trong tay, căng thẳng không nói được lời nào. Dạ đại họa khẽ hắng giọng, cố tỏ vẻ khoa trương, khẽ nắm cánh tay cô, nói: “Mấy người cũng gọi Vi Vi đến sao? Hy vọng các người đừng can thiệp vào chuyện của tôi.”
Trong lúc tinh thần Lục Vi đang chu du ngàn dặm, bỗng cảm thấy lòng bàn tay nóng rực, hình vẽ trong đó cũng bắt đầu nóng dần lên. Trong nháy mắt, Vi Vi hoàn hồn, vừa kinh ngạc nhìn Dạ đại họa vừa lén nhìn xuống bàn tay mình đang nằm gọn trong tay anh ta.
Vi Vi: “Dạ đại họa, tên lưu manh, kẻ biến thái, tên đốn mạt, ngươi đang làm cái trò gì thế, buông ra!!”
Dạ Ly: “Hừ!”
Dường như nghe rõ giọng nói của Dạ Ly vang lên bên tai, Lục Vi giật mình, khinh ngạc nhìn anh ta. Dạ đại họa chỉ chớp chớp đôi mắt ngây thơ, nói: “Bà xã đừng sợ, đây là thuật phúc ngữ[1], bọn họ không nghe thấy đâu. Nhưng đừng để Tiểu Long ngốc nghếch chú ý đến.”
[1] Nói tiếng bụng.
Vi Vi nghe thấy vậy lại càng kinh hãi, vô thức cúi xuống nhìn, tay cô vẫn nằm gọn trong tay anh ta. Thì ra, hình vẽ kỳ dị này không chỉ có khả năng truyền nội công của Dạ đại họa sang cho cô mà còn có thể làm một chiếc điện thoại di động bí mật? Dạ Lạc thấy cặp vợ chồng son đang níu kéo nhau, nghiêng đầu mỉm cười, hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Lục Vi chột dạ, hai má bất giác đỏ bừng. Sau khi buông tay Dạ đại họa ra, cô làm như vô tình nâng ly rượu lên uống. Dạ đại họa thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, nói: “Được rồi, người đã đến rồi, hôn lễ này cũng coi như xong rồi, bao giờ chị mới chịu thả chúng tôi ra?”
“Em trai vội cái gì chứ?”
Dạ đại họa lườm chị mình một cái rồi thản nhiên nói: “Ở chỗ chị, tôi sao có thể thụ tinh được.”
Phụt!!! Vi Vi suýt chết sặc, phun ngụm rượu đang ngậm trong miệng ra, quay sang nhìn Dạ đại họa chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi lầm bầm hai từ: “Biến thái!”
Dạ đại họa, anh không thể tìm một cái cớ tử tế hơn sao? Anh muốn giở trò ư?! Không còn lời nào tế nhị hơn sao? Thụ… thụ tinh… cái quái gì? Nghĩ đến hàm nghĩa của hai từ đó, sắc mặt Lục Vi chuyển từ đỏ sang xanh, sau cùng biến thành trắng bệch.
Dạ đại họa vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, vô tội, nói: “Tôi nói sai ư? Chẳng phải các người muốn biến tôi thành bộ máy sinh sản sao? Vậy thì phải đành cho tôi một nơi tốt hơn một chút. Ở nơi toàn đàn bà con gái già nua cũ kĩ này, bản tọa không có hứng…”
Lời vừa dứt, vẻ mặt đám trưởng bối kia đều biến sắc. Mặc dù tính tình Dạ Ly từ nhỏ đã ương ngạch, thích càn quấy khiến mọi người không ít phen phải lao tâm khổ tứ, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nói năng không chút kiêng kỵ như vậy. Các vị trưởng bối không ai bảo ai đều nhất loạt quay sang nhìn Dạ Lạc thăm dò ý kiến.
Dạ Lạc mỉm cười duyên dáng, im lặng giây lát, sau đó mới nói: “Nhân tiện nói đến trọng trách sinh con nối dõi cho dòng tộc, có lẽ Vi Vi vẫn chưa biết chúng tôi thuộc chủng tộc gì phải không?”
Sắc mặt Dạ đại họa vừa rồi còn hớn hở vui mừng, giờ khóe miệng bỗng trở nên rúm ró, vẻ mặt cứng ngắc. Vi Vi nghẹn họng, đặt ly rượu xuống bàn, nhìn trời, nói: “Thật ra là…” Ngay cả thần Thổ địa Nhạc Linh đã ở bên cạnh Dạ đại họa bao lâu nay nhưng cũng chưa từng nhìn thấy nguyên hình của anh ta. Những loài ma quỷ khác mặc dù rất sợ vẻ bá đạo, hung tàn của Dạ đại vương nhưng ai nấy đều tò mò muốn biết anh ta thực sự trông như thế nào.
Một tên Dạ đại vương keo kiệt, bủn xỉn đến mất mặt, lại ích kỷ còn thích gây sự, hại người, không biết lúc hiện nguyên hình sẽ biến thành loài động vật nào? Hồ ly? Sói hoang hay là diều hâu? Giây phút này, ngoại trừ Nam Huyền vẫn thản nhiên như trước, còn tất cả nô bộc, tùy tùng theo hầu đều im lặng, trợn mắt, vểnh tai, ngay cả Khuyên Khuyên tham ăn lúc này cũng dừng miệng, nhếch mặt chờ đợi. Rốt cuộc Dạ đại vương là loài động vật nào? Mọi người thực sự nóng lòng muốn biết.
Dạ Ly hếch mũi “hừ” lạnh một tiếng, kéo Lục Vi, nói: “Ăn no rồi, đi thôi!” Tiếc rằng “phu nhân” vẫn chưa quen được sủng ái, người còn chưa túm được thì tay Dạ đại họa đã bị “bà xã” gạt ra, ánh mắt Vi Vi sáng bừng, háo hức hỏi: “Là tộc gì vậy?”
Dạ Lạc cùng các vị trưởng lão nhìn nhau mỉm cười, liếc mắt ra hiệu cho Văn Trinh, nữ quản sự ngầm hiểu ý, cười nói: “Thiếu phu nhân, tôi cho người ba gợi ý: một, Dại đại nhân ghét nhất là chụp ảnh đen trắng; hai, đôi mắt long lanh như viên ngọc còn ước sương đêm rất dễ rơi lệ, không thua kém bất cứ bé gái nào; ba, phu nhân không phát hiện thấy Dạ đại nhân rất thích ăn măng trúc sao?”
Vi Vi bất giác liếc nhìn trong bát của Dạ đại họa, toàn là măng xào dầu hào, măng hầm hải sản, canh măng nấm hương… Quả nhiên, tên Dạ đốn mạt này rất thích ăn măng. Vi Vi cắn môi, nhíu mày trầm tư suy nghĩ, lẩm bẩm: “Măng, mắt long lanh, ảnh đen trắng, những cái này không phải đều là đặc trưng của cái gì đó… Dạ đại họa anh…”
Vén đám mây mù che phủ ra, bầu trời bỗng trở nên tươi sáng. Trong nháy mắt, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, chân tướng được phơi bày, Vi Vi thật sự không thể tưởng tượng nổi Dạ đại họa lại chính là…
Mở to mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Ly, Lục Vi không biết phải nói thế nào. Sau khi ngây người hồi lâu, câu đầu tiên cô thốt ra là: “Phụt… Ha ha ha ha!” Thực sự xin lỗi, Dạ đại vương, kỳ thực tôi không muốn chê cười anh, nhưng cứ nghĩ đến Dạ đại vương bình thường khôi ngô, tuấn tú, oai phong, lẫm liệt là thế, thực ra lại là một sinh vật có thân hình tròn vo, chỗ trắng chỗ đen, nếu anh hiện nguyên hình thì thực sự tôi không nhịn được cười.
“Anh thực sự là gấu mèo ư? Phụt!”
Chẳng trách các vị trưởng lão nhà anh lại muốn anh nhanh chóng thành thân, sinh con nối dõi đến vậy. Là động vật quý hiếm quốc gia cơ đấy, hậu thế thực sự còn quá ít ỏi, xem ra, khả năng sinh sản của anh cần được tăng cường.
Ngoài Lục Vi thoải mái ôm bụng cười to thì mọi người có mặt ở đó đều phải cố gắng kiềm chế, không dám cười thành tiếng. Khuyên Khuyên che miệng, lên tiếng đầu tiên: “Những chuyện này hết sức bình thường, có gì mà phải thổi phồng lên chứ? Dạ đại vương lợi hại, phong độ như vậy, lại không làm hại đến ai, đã thế còn có nguyên hình là một loài động vật vô hại. Năng lực sinh sản vô địch thiên hạ…”
Nhạc Linh cố gắng không bật cười, khóe miệng nhếch lên méo mó, liếc mắt nhắc nhở Khuyên Khuyên vẫn đang không ngơi miệng nói: “Lại là gấu mèo, lại là gấu mèo…”
Dạ đại họa hóa đá, trong đáy mắt đã xuất hiện một tầng sương mù che phủ, nói: “Không được cười, không được cười!”
Vi Vi che miệng, cố gắng kiềm chế, trong khoảng khắc nhìn thấy người nào đó nước mắt lưng tròng, trong đầu hiện lên hình ảnh chú gấu mèo với đôi mắt ướt sương, không kiềm chế nổi lại phá lên cười rũ rượi. Tên động vật quý hiếm cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa, ôm mặt khóc “hu hu” chạy trốn ra ngoài, trước khi đi còn để lại một câu: “Dạ Lạc, ngươi hãy đợi đấy!!”
_ _ _ _ _Tôi là đường phân cách động vật quý hiếm_ _ _ _ _
Đêm đến, Vi Vi ôm con vịt con, thở hồng hộc leo lên lầu. Không có bất kỳ khe hở nào trên dãy hành lang sâu hun hút. Gió lạnh lùa vào khiến chiếc váy trắng dài của cô bay bay như một đóa hoa sen trắng đang nở rộ.
Vi Vi không ngừng leo lên. Những tia sáng màu xanh lục kỳ quái từ các khe hở cầu thang không ngừng rọi qua, ôm lấy chân cô. Cô cảm thấy hơi sợ, ôm chú vịt nhỏ chặt hơn khiến nó lại kêu những tiếng cạc cạc rõ ràng đến buồn cười.
Đó là đêm đầu tiên Vi Vi bị bắt trở thành “phu nhân của gấu mèo”. Mấy tiếng trước, sau khi yến tiệc gia đình kết thúc, Lục Vi và Khuyên Khuyên trở về phòng mình, Dạ đại họa vẫn nằm úp mặt xuống giường, khóc lóc nỉ non. Vi Vi khinh bỉ bước đến bên giường, đang định nói mấy câu trêu chọc nhưng bỗng nhiên bị Dạ Ly kéo vào lòng.
“Anh làm cái trò gì vậy!” Vi Vi kinh hãi, lẽ nào vì bị cô cười nhạo nên Dạ đại họa mới muốn chứng tỏ anh ta không phải là tên vô dụng?
Dạ đại họa bỗng nhiên ghé sát vào tai cô, khẽ “suỵt” một tiếng. Nắm chặt tay Lục Vi, Dạ đại họa đè lên nữa thân người cô, tiếp tục khóc lóc rồi dùng phúc ngữ nói: “Tiểu Vi Vi, cô nghe tôi nói này, dưới lò sưởi trong phòng ngủ có mật đạo, cô chui qua đó là có thể thông ra cửa cầu thang, sau đó cứ đi thẳng lên trên cùng. Nếu như vận khí tốt, căn phòng đó có thể đưa cô trở về.”
Vi Vi trợn mắt kinh ngạc. “Thế nào được gọi là vận khí tốt, lẽ nào còn phải tùy thuộc vào thời cơ sao? Cánh cửa trên cùng kia rốt cuộc là cái gì?”
Ánh mắt Dạ Ly trở nên sắc bén, anh ta lắc đầu, nói: “Không còn thời gian nữa đâu, cô mang con vịt này theo, nếu trên đường gặp ma quỷ, hãy ấn con vịt để nó phát ra tiếng kêu, giống như vậy…”
Dạ đại họa vừa nói vừa chậm rãi ngồi xuống. Lúc này Lục Vi mới nhìn rõ một con quái vật lông xanh, tướng mạo xấu xí, mềm nhũn đang bám lấy anh ta. Người nó ngắn tũn nhưng tứ chi lại dài đến kỳ lạ, hai cánh tay nó như sợi mây, quấn riết lấy hai chân Dạ Ly. Dạ Ly ấn vào người con vịt khiến nó phát ra hai tiếng kêu cạc cạc, bộ lông xanh mềm của nó khẽ rung rung nhưng vẫn túm chặt lấy chân anh ta, nhất định không chịu rời đi.
Lúc này Vi Vi mới nghĩ ra, hình như hôm nay Dạ đại họa đi chậm hơn bình thường, hóa ra vì bị con quái vật này kéo lại?
Dạ Ly im lặng, gật đầu nói: “Nhớ kĩ, dọc đường đi nhất định không được ngừng ấn vào con vịt, nếu không sẽ bị đám tiểu yêu kia bò lên chân… So với việc bị còng chân còn ghê tởm hơn gấp trăm ngàn lần đấy!”
Vi Vi trầm mặc, nhìn Khuyên Khuyên đang ôm bình sữa chua đánh chén một cách hạnh phúc trong phòng khách, nói: “Vậy bọn anh thì sao?”
Dạ đại họa nhếch môi cười quyến rũ, đưa một ngón tay lên. Ngay lập tức ngoài phòng khách truyền đến tiếng la hét: “Má ơi, má ơi, tôi biết biến thân! Tôi đúng là một thiên tài! Không cần luyện pháp thuật, chỉ cần ăn sữa chua là có thể biến thân. Ô, không đúng, tại sao bộ dạng này lại quen thế, a a a, Vi Vi, cô mau đến đây xem! Bộ dạng của tôi và cô sao lại giống nhau thế này… Ô ô!”
Không đợi Khuyên Khuyên nói hết câu, Dạ Ly lại chỉ ngón tay thêm lần nữa, từ phòng khách lại truyền đến tiếng Khuyên Khuyên kêu “ư ư” vì bị bịt miệng. Dạ đại họa thở dài: “Đi nhanh đi, chúng tôi chỉ có thể chống đỡ trong khoảng thời gian ngắn thôi. Chỉ cần cô chạy thoát, còn chúng tôi đều không sao cả.”
Tầng cao nhất ư? Lục Vi hoàn hồn, thở hồng hộc, tiếp tục leo lên cầu thang. Nhưng hơi thở càng lúc càng gấp gáp như muốn cảnh báo bản thân không còn đủ sức nữa, đôi chân mềm nhũn, càng lúc lũ tiểu yêu càng vây quanh chân cô nhiều hơn, chúng không ngừng bám lấy cô khiến cô nổi da gà.
Rốt cuộc phải đi bao lâu nữa đây? Cái cầu thang chết tiệt này rốt cuộc cao đến thế nào? Không biết Khuyên Khuyên có nhanh chóng bị lộ tẩy không nữa, còn cả Dạ Lạc thâm sâu khó lường kia… Dường như những suy nghĩ cũng có trọng lượng, nỗi băn khoăn, lo lắng nơi cõi lòng cô càng nhiều thì bước đi càng chậm, cuối cùng ở một góc tối, Lục Vi sức cùng lực kiệt, không thể bước tiếp được nữa, mồ hôi vã ra đầm đìa…
Phải làm sao bây giờ?
Vi Vi cắn răng, bám chặt vào tay vịn, điều chỉnh lại tâm trạng rồi ngẩng lên, cũng có lẽ chỉ cần leo thêm một tầng nữa là có thể lên đến tầng thượng, có lẽ… Lục Vi ngẩng cao đầu, tất cả những suy nghĩ nhất thời biến thành tro bụi. Ở giữa hành lang dài hun hút, một chàng trai khôi ngô tuấn tú khoác trên mình trang phục màu đen hòa cùng bóng đêm khiến thần thái càng trở nên âm u, lãnh quý. Ngũ quan vẫn hài hòa, xinh đẹp, ánh mắt vẫn trong sáng, đen sẫm và sâu thẳm như xưa, chỉ có điều, sắc mặt anh ta lúc này lạnh lùng, băng giá mà xa cách ngàn trùng.
Bất giác, Lục Vi ôm ngực ngước nhìn Tiểu Long ngốc nghếch, chỉ cảm thấy có cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng, khó khăn lắm mới thốt được một lời: “Nam Huyền…” Anh đến giúp tôi hay đến để bắt tôi đây?
Lục Vi hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ vẫn còn tốt, vẫn còn tốt, ít nhất thế trận này vẫn chưa đến mức khủng bố lắm. Lục Vi vừa thả lỏng người một chút, ngước mắt nhìn sang, cơ thể lập tức trở nên cứng đờ. Tiểu Long ngốc nghếch mất tích suốt bao ngày nay đang đứng sau lưng Dạ Lạc, khuôn mặt anh tuấn bị mái tóc dài che phủ hơn một nửa khiến cô không thể nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh ta.
“Nam…” Vi Vi kích động, đang muốn cất tiếng gọi liền bị Dạ đại họa nhanh chóng túm chặt lấy tay. Dạ Ly bước tới bên cạnh một bà lão, nhìn khắp lượt căn phòng, lạnh lùng nói: “Gọi chúng tôi đến đây làm gì?”
Dạ Lạc không thèm để ý tới người em trai của mình, chỉ bảo Văn Trinh mời Lục Vi ngồi xuống rồi mới dịu giọng nói: “Bất ngờ mời cô đến đây thực sự có hơi đường đột, mong cô bỏ quá cho! Đội rước hồ ly và xe phượng hoàng đều là quy định rước dâu từ xưa của gia tộc. Bữa tiệc hôm nay coi như là cơ hội cho chúng ta chính thức làm quen. Cô nói thế có được không, Vi Vi?”
Lục Vi trầm mặc, đây vốn không phải tiệc cưới mà chỉ là bữa cơm gia đình để làm quen và gặp mặt các vị trưởng bối mà thôi… Nghĩ vậy, cô ngước mắt nhìn Dạ Lạc, so với lần gặp đầu tiên, hôm nay, cô ta có phần trang trọng hơn: một chiếc váy trắng hở vai, để lộ những đường cong hấp dẫn và vẻ duyên dáng, thùy mị, thướt tha, trên tay đeo một chiếc vòng mã não màu đỏ rực rỡ đến chói mắt. Mái tóc dài chấm đất cũng được cột lại gọn gàng mà duyên dáng, trên tai đeo một đôi khuyên dài sáng lấp lánh, làm tăng thêm vẻ nữ tính và quý phái cho chủ nhân.
Đứng phía sau Dạ Lạc là Tiểu Long ngốc nghếch trong bộ trang phục màu đen vô cùng bắt mắt. Trước mắt Lục Vi là hình ảnh hai người một đứng một ngồi, nhưng lại toát lên vẻ cân xứng, hài hòa không thể diễn tả bằng lời. Như thế này mới đúng là… chủ tớ chân chính chứ?
Một loạt những suy nghĩ mông lung cứ ra sức càn quấy cõi lòng Lục Vi. Cô nắm chặt chiếc ly trong tay, căng thẳng không nói được lời nào. Dạ đại họa khẽ hắng giọng, cố tỏ vẻ khoa trương, khẽ nắm cánh tay cô, nói: “Mấy người cũng gọi Vi Vi đến sao? Hy vọng các người đừng can thiệp vào chuyện của tôi.”
Trong lúc tinh thần Lục Vi đang chu du ngàn dặm, bỗng cảm thấy lòng bàn tay nóng rực, hình vẽ trong đó cũng bắt đầu nóng dần lên. Trong nháy mắt, Vi Vi hoàn hồn, vừa kinh ngạc nhìn Dạ đại họa vừa lén nhìn xuống bàn tay mình đang nằm gọn trong tay anh ta.
Vi Vi: “Dạ đại họa, tên lưu manh, kẻ biến thái, tên đốn mạt, ngươi đang làm cái trò gì thế, buông ra!!”
Dạ Ly: “Hừ!”
Dường như nghe rõ giọng nói của Dạ Ly vang lên bên tai, Lục Vi giật mình, khinh ngạc nhìn anh ta. Dạ đại họa chỉ chớp chớp đôi mắt ngây thơ, nói: “Bà xã đừng sợ, đây là thuật phúc ngữ[1], bọn họ không nghe thấy đâu. Nhưng đừng để Tiểu Long ngốc nghếch chú ý đến.”
[1] Nói tiếng bụng.
Vi Vi nghe thấy vậy lại càng kinh hãi, vô thức cúi xuống nhìn, tay cô vẫn nằm gọn trong tay anh ta. Thì ra, hình vẽ kỳ dị này không chỉ có khả năng truyền nội công của Dạ đại họa sang cho cô mà còn có thể làm một chiếc điện thoại di động bí mật? Dạ Lạc thấy cặp vợ chồng son đang níu kéo nhau, nghiêng đầu mỉm cười, hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Lục Vi chột dạ, hai má bất giác đỏ bừng. Sau khi buông tay Dạ đại họa ra, cô làm như vô tình nâng ly rượu lên uống. Dạ đại họa thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, nói: “Được rồi, người đã đến rồi, hôn lễ này cũng coi như xong rồi, bao giờ chị mới chịu thả chúng tôi ra?”
“Em trai vội cái gì chứ?”
Dạ đại họa lườm chị mình một cái rồi thản nhiên nói: “Ở chỗ chị, tôi sao có thể thụ tinh được.”
Phụt!!! Vi Vi suýt chết sặc, phun ngụm rượu đang ngậm trong miệng ra, quay sang nhìn Dạ đại họa chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi lầm bầm hai từ: “Biến thái!”
Dạ đại họa, anh không thể tìm một cái cớ tử tế hơn sao? Anh muốn giở trò ư?! Không còn lời nào tế nhị hơn sao? Thụ… thụ tinh… cái quái gì? Nghĩ đến hàm nghĩa của hai từ đó, sắc mặt Lục Vi chuyển từ đỏ sang xanh, sau cùng biến thành trắng bệch.
Dạ đại họa vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, vô tội, nói: “Tôi nói sai ư? Chẳng phải các người muốn biến tôi thành bộ máy sinh sản sao? Vậy thì phải đành cho tôi một nơi tốt hơn một chút. Ở nơi toàn đàn bà con gái già nua cũ kĩ này, bản tọa không có hứng…”
Lời vừa dứt, vẻ mặt đám trưởng bối kia đều biến sắc. Mặc dù tính tình Dạ Ly từ nhỏ đã ương ngạch, thích càn quấy khiến mọi người không ít phen phải lao tâm khổ tứ, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nói năng không chút kiêng kỵ như vậy. Các vị trưởng bối không ai bảo ai đều nhất loạt quay sang nhìn Dạ Lạc thăm dò ý kiến.
Dạ Lạc mỉm cười duyên dáng, im lặng giây lát, sau đó mới nói: “Nhân tiện nói đến trọng trách sinh con nối dõi cho dòng tộc, có lẽ Vi Vi vẫn chưa biết chúng tôi thuộc chủng tộc gì phải không?”
Sắc mặt Dạ đại họa vừa rồi còn hớn hở vui mừng, giờ khóe miệng bỗng trở nên rúm ró, vẻ mặt cứng ngắc. Vi Vi nghẹn họng, đặt ly rượu xuống bàn, nhìn trời, nói: “Thật ra là…” Ngay cả thần Thổ địa Nhạc Linh đã ở bên cạnh Dạ đại họa bao lâu nay nhưng cũng chưa từng nhìn thấy nguyên hình của anh ta. Những loài ma quỷ khác mặc dù rất sợ vẻ bá đạo, hung tàn của Dạ đại vương nhưng ai nấy đều tò mò muốn biết anh ta thực sự trông như thế nào.
Một tên Dạ đại vương keo kiệt, bủn xỉn đến mất mặt, lại ích kỷ còn thích gây sự, hại người, không biết lúc hiện nguyên hình sẽ biến thành loài động vật nào? Hồ ly? Sói hoang hay là diều hâu? Giây phút này, ngoại trừ Nam Huyền vẫn thản nhiên như trước, còn tất cả nô bộc, tùy tùng theo hầu đều im lặng, trợn mắt, vểnh tai, ngay cả Khuyên Khuyên tham ăn lúc này cũng dừng miệng, nhếch mặt chờ đợi. Rốt cuộc Dạ đại vương là loài động vật nào? Mọi người thực sự nóng lòng muốn biết.
Dạ Ly hếch mũi “hừ” lạnh một tiếng, kéo Lục Vi, nói: “Ăn no rồi, đi thôi!” Tiếc rằng “phu nhân” vẫn chưa quen được sủng ái, người còn chưa túm được thì tay Dạ đại họa đã bị “bà xã” gạt ra, ánh mắt Vi Vi sáng bừng, háo hức hỏi: “Là tộc gì vậy?”
Dạ Lạc cùng các vị trưởng lão nhìn nhau mỉm cười, liếc mắt ra hiệu cho Văn Trinh, nữ quản sự ngầm hiểu ý, cười nói: “Thiếu phu nhân, tôi cho người ba gợi ý: một, Dại đại nhân ghét nhất là chụp ảnh đen trắng; hai, đôi mắt long lanh như viên ngọc còn ước sương đêm rất dễ rơi lệ, không thua kém bất cứ bé gái nào; ba, phu nhân không phát hiện thấy Dạ đại nhân rất thích ăn măng trúc sao?”
Vi Vi bất giác liếc nhìn trong bát của Dạ đại họa, toàn là măng xào dầu hào, măng hầm hải sản, canh măng nấm hương… Quả nhiên, tên Dạ đốn mạt này rất thích ăn măng. Vi Vi cắn môi, nhíu mày trầm tư suy nghĩ, lẩm bẩm: “Măng, mắt long lanh, ảnh đen trắng, những cái này không phải đều là đặc trưng của cái gì đó… Dạ đại họa anh…”
Vén đám mây mù che phủ ra, bầu trời bỗng trở nên tươi sáng. Trong nháy mắt, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, chân tướng được phơi bày, Vi Vi thật sự không thể tưởng tượng nổi Dạ đại họa lại chính là…
Mở to mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Ly, Lục Vi không biết phải nói thế nào. Sau khi ngây người hồi lâu, câu đầu tiên cô thốt ra là: “Phụt… Ha ha ha ha!” Thực sự xin lỗi, Dạ đại vương, kỳ thực tôi không muốn chê cười anh, nhưng cứ nghĩ đến Dạ đại vương bình thường khôi ngô, tuấn tú, oai phong, lẫm liệt là thế, thực ra lại là một sinh vật có thân hình tròn vo, chỗ trắng chỗ đen, nếu anh hiện nguyên hình thì thực sự tôi không nhịn được cười.
“Anh thực sự là gấu mèo ư? Phụt!”
Chẳng trách các vị trưởng lão nhà anh lại muốn anh nhanh chóng thành thân, sinh con nối dõi đến vậy. Là động vật quý hiếm quốc gia cơ đấy, hậu thế thực sự còn quá ít ỏi, xem ra, khả năng sinh sản của anh cần được tăng cường.
Ngoài Lục Vi thoải mái ôm bụng cười to thì mọi người có mặt ở đó đều phải cố gắng kiềm chế, không dám cười thành tiếng. Khuyên Khuyên che miệng, lên tiếng đầu tiên: “Những chuyện này hết sức bình thường, có gì mà phải thổi phồng lên chứ? Dạ đại vương lợi hại, phong độ như vậy, lại không làm hại đến ai, đã thế còn có nguyên hình là một loài động vật vô hại. Năng lực sinh sản vô địch thiên hạ…”
Nhạc Linh cố gắng không bật cười, khóe miệng nhếch lên méo mó, liếc mắt nhắc nhở Khuyên Khuyên vẫn đang không ngơi miệng nói: “Lại là gấu mèo, lại là gấu mèo…”
Dạ đại họa hóa đá, trong đáy mắt đã xuất hiện một tầng sương mù che phủ, nói: “Không được cười, không được cười!”
Vi Vi che miệng, cố gắng kiềm chế, trong khoảng khắc nhìn thấy người nào đó nước mắt lưng tròng, trong đầu hiện lên hình ảnh chú gấu mèo với đôi mắt ướt sương, không kiềm chế nổi lại phá lên cười rũ rượi. Tên động vật quý hiếm cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa, ôm mặt khóc “hu hu” chạy trốn ra ngoài, trước khi đi còn để lại một câu: “Dạ Lạc, ngươi hãy đợi đấy!!”
_ _ _ _ _Tôi là đường phân cách động vật quý hiếm_ _ _ _ _
Đêm đến, Vi Vi ôm con vịt con, thở hồng hộc leo lên lầu. Không có bất kỳ khe hở nào trên dãy hành lang sâu hun hút. Gió lạnh lùa vào khiến chiếc váy trắng dài của cô bay bay như một đóa hoa sen trắng đang nở rộ.
Vi Vi không ngừng leo lên. Những tia sáng màu xanh lục kỳ quái từ các khe hở cầu thang không ngừng rọi qua, ôm lấy chân cô. Cô cảm thấy hơi sợ, ôm chú vịt nhỏ chặt hơn khiến nó lại kêu những tiếng cạc cạc rõ ràng đến buồn cười.
Đó là đêm đầu tiên Vi Vi bị bắt trở thành “phu nhân của gấu mèo”. Mấy tiếng trước, sau khi yến tiệc gia đình kết thúc, Lục Vi và Khuyên Khuyên trở về phòng mình, Dạ đại họa vẫn nằm úp mặt xuống giường, khóc lóc nỉ non. Vi Vi khinh bỉ bước đến bên giường, đang định nói mấy câu trêu chọc nhưng bỗng nhiên bị Dạ Ly kéo vào lòng.
“Anh làm cái trò gì vậy!” Vi Vi kinh hãi, lẽ nào vì bị cô cười nhạo nên Dạ đại họa mới muốn chứng tỏ anh ta không phải là tên vô dụng?
Dạ đại họa bỗng nhiên ghé sát vào tai cô, khẽ “suỵt” một tiếng. Nắm chặt tay Lục Vi, Dạ đại họa đè lên nữa thân người cô, tiếp tục khóc lóc rồi dùng phúc ngữ nói: “Tiểu Vi Vi, cô nghe tôi nói này, dưới lò sưởi trong phòng ngủ có mật đạo, cô chui qua đó là có thể thông ra cửa cầu thang, sau đó cứ đi thẳng lên trên cùng. Nếu như vận khí tốt, căn phòng đó có thể đưa cô trở về.”
Vi Vi trợn mắt kinh ngạc. “Thế nào được gọi là vận khí tốt, lẽ nào còn phải tùy thuộc vào thời cơ sao? Cánh cửa trên cùng kia rốt cuộc là cái gì?”
Ánh mắt Dạ Ly trở nên sắc bén, anh ta lắc đầu, nói: “Không còn thời gian nữa đâu, cô mang con vịt này theo, nếu trên đường gặp ma quỷ, hãy ấn con vịt để nó phát ra tiếng kêu, giống như vậy…”
Dạ đại họa vừa nói vừa chậm rãi ngồi xuống. Lúc này Lục Vi mới nhìn rõ một con quái vật lông xanh, tướng mạo xấu xí, mềm nhũn đang bám lấy anh ta. Người nó ngắn tũn nhưng tứ chi lại dài đến kỳ lạ, hai cánh tay nó như sợi mây, quấn riết lấy hai chân Dạ Ly. Dạ Ly ấn vào người con vịt khiến nó phát ra hai tiếng kêu cạc cạc, bộ lông xanh mềm của nó khẽ rung rung nhưng vẫn túm chặt lấy chân anh ta, nhất định không chịu rời đi.
Lúc này Vi Vi mới nghĩ ra, hình như hôm nay Dạ đại họa đi chậm hơn bình thường, hóa ra vì bị con quái vật này kéo lại?
Dạ Ly im lặng, gật đầu nói: “Nhớ kĩ, dọc đường đi nhất định không được ngừng ấn vào con vịt, nếu không sẽ bị đám tiểu yêu kia bò lên chân… So với việc bị còng chân còn ghê tởm hơn gấp trăm ngàn lần đấy!”
Vi Vi trầm mặc, nhìn Khuyên Khuyên đang ôm bình sữa chua đánh chén một cách hạnh phúc trong phòng khách, nói: “Vậy bọn anh thì sao?”
Dạ đại họa nhếch môi cười quyến rũ, đưa một ngón tay lên. Ngay lập tức ngoài phòng khách truyền đến tiếng la hét: “Má ơi, má ơi, tôi biết biến thân! Tôi đúng là một thiên tài! Không cần luyện pháp thuật, chỉ cần ăn sữa chua là có thể biến thân. Ô, không đúng, tại sao bộ dạng này lại quen thế, a a a, Vi Vi, cô mau đến đây xem! Bộ dạng của tôi và cô sao lại giống nhau thế này… Ô ô!”
Không đợi Khuyên Khuyên nói hết câu, Dạ Ly lại chỉ ngón tay thêm lần nữa, từ phòng khách lại truyền đến tiếng Khuyên Khuyên kêu “ư ư” vì bị bịt miệng. Dạ đại họa thở dài: “Đi nhanh đi, chúng tôi chỉ có thể chống đỡ trong khoảng thời gian ngắn thôi. Chỉ cần cô chạy thoát, còn chúng tôi đều không sao cả.”
Tầng cao nhất ư? Lục Vi hoàn hồn, thở hồng hộc, tiếp tục leo lên cầu thang. Nhưng hơi thở càng lúc càng gấp gáp như muốn cảnh báo bản thân không còn đủ sức nữa, đôi chân mềm nhũn, càng lúc lũ tiểu yêu càng vây quanh chân cô nhiều hơn, chúng không ngừng bám lấy cô khiến cô nổi da gà.
Rốt cuộc phải đi bao lâu nữa đây? Cái cầu thang chết tiệt này rốt cuộc cao đến thế nào? Không biết Khuyên Khuyên có nhanh chóng bị lộ tẩy không nữa, còn cả Dạ Lạc thâm sâu khó lường kia… Dường như những suy nghĩ cũng có trọng lượng, nỗi băn khoăn, lo lắng nơi cõi lòng cô càng nhiều thì bước đi càng chậm, cuối cùng ở một góc tối, Lục Vi sức cùng lực kiệt, không thể bước tiếp được nữa, mồ hôi vã ra đầm đìa…
Phải làm sao bây giờ?
Vi Vi cắn răng, bám chặt vào tay vịn, điều chỉnh lại tâm trạng rồi ngẩng lên, cũng có lẽ chỉ cần leo thêm một tầng nữa là có thể lên đến tầng thượng, có lẽ… Lục Vi ngẩng cao đầu, tất cả những suy nghĩ nhất thời biến thành tro bụi. Ở giữa hành lang dài hun hút, một chàng trai khôi ngô tuấn tú khoác trên mình trang phục màu đen hòa cùng bóng đêm khiến thần thái càng trở nên âm u, lãnh quý. Ngũ quan vẫn hài hòa, xinh đẹp, ánh mắt vẫn trong sáng, đen sẫm và sâu thẳm như xưa, chỉ có điều, sắc mặt anh ta lúc này lạnh lùng, băng giá mà xa cách ngàn trùng.
Bất giác, Lục Vi ôm ngực ngước nhìn Tiểu Long ngốc nghếch, chỉ cảm thấy có cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng, khó khăn lắm mới thốt được một lời: “Nam Huyền…” Anh đến giúp tôi hay đến để bắt tôi đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.