Chương 38: Những người cầm đèn lồng đỏ
Mèo lười ngủ ngày
10/04/2014
Mới chỉ bật một chiếc bóng đèn mờ ảo, nửa sáng nửa tỉnh mà quỷ dị, gian
phòng bên cạnh vẫn không chút động tĩnh. Trong góc tường mờ tối, dường
như có một con quái vật với gương mặt dữ tợn đang ẩn nấp, âm thầm quan
sát nhất cử nhất động của người nằm trên giường, chờ thời cơ hành động.
Vi Vi bị chính những tưởng tượng của mình dọa cho khiếp sợ. Đúng lúc này, Tùng Dung lại bỏ đi đâu mất dạng. Cô không dám bước xuống giường, cũng không muốn tiếp tục đơn thương độc mã ngồi một mình phòng, rụt rè đưa tay quờ tìm điện thoại dưới gối. Tay cô vừa chạm xuống giường, căn phòng bên cạnh lại đột nhiên truyền đến những tiếng động kinh hoàng.
Oành oành oành!
Tiếng động lộn xộn giống như có người đang giãy giụa, dùng chân đạp vào tường. Hai tay Vi Vi run rẩy, điện thoại rơi xuống đất. Nhưng tiếng động trong căn phòng bên cạnh vẫn không dừng lại, thậm chí càng lúc càng to, càng lúc càng kịch liệt khiến Lục Vi vốn nhát gan, lúc này càng trở nên luống cuống, đành cuộn tròn, co quắp trong chăn, da đầu không ngừng giật giật.
Không biết đã qua bao lâu, căn phòng bên cạnh mới dần yên tĩnh trở lại. Lục Vi vừa thở phào, một ý nghĩ kinh khủng lại lóe lên trong đầu. Không phải… Tương Ảnh tự sát hoặc bị người ta giết hại đấy chứ? Lục Vi đang nghĩ ngợi lung tung, tiếng lộp cộp của giày cao gót lại vang lên khiến người ta không khỏi rùng mình sợ hãi.
Cộp, cộp, cộp!
So với tiết tấu vừa rồi có vẻ chậm hơn nửa nhịp, dường như chủ nhân của đôi giày cao gót đó đang vui mừng, đắc ý đi một vòng trong phòng. Lục Vi cắn chặt môi, không dám thở mạnh, vội đưa tay lên che miệng. Nếu… cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng động từ phòng bên cạnh thì vừa rồi, lúc cô kêu tên Tùng Dung to như thế, liệu đối phương có nghe thấy không?
Nghĩ ngợi một hồi, sống lưng Lục Vi bất giác lạnh buốt. Nếu cô là kẻ đó, đối diện với người có khả năng tiết lộ bí mật của mình, cô sẽ xử lý ra sao? “Tạch, tạch, tạch”, tiếng gót giày nện xuống nền nhà sắc nhọn, âm thanh cách phòng Lục Vi dường như càng lúc càng gần.
“Cộc, cộc, cộc!” Cuối cùng, từ phía cửa chính vọng lại tiếng gõ cửa dồn dập. Nghe thấy âm thanh đó, Vi Vi sụp đổ hoàn toàn, hét lên một tiếng bi thảm, trùm kín chăn, sống chết không chịu bỏ ra. Nhưng tiếng gõ cửa vẫn không dừng. Một hồi lâu sau, không thấy bên trong có động tĩnh gì, người bên ngoài vội nói vọng vào: “Tiểu Vi Vi, mở cửa ra, là tôi đây!”
Lục Vi nhát gan nghe thấy giọng nói mà thường ngày mình ghét nhất, không hiểu sao lúc này lại cảm thấy vô cùng xúc động, nước mắt nước mũi giàn giụa, vội vàng chạy ra mở cửa. Sau khi xác thực Dạ đại họa đang đứng ngoài cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh làm tôi sợ chết mất!”
Dạ Ly chớp chớp hàng mi, hỏi: “Sao vậy?”
“Phòng bên cạnh, ngôi sao Tương Ảnh đó, cô ta…” Nghĩ đến sự sợ hãi mà mình vừa trải qua, Vi Vi không thốt nên lời, cô xua tay, nói một cách dứt khoát: “Anh nói trước đi, anh đến đây có việc gì?”
Dạ Ly thong thả bước vào phòng, liếc nhìn khắp gian phòng một lượt, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Tôi sang đây là muốn nói với cô, Tiểu Long ngốc nghếch kia đã mất tích rồi. Bây giờ lại thấy cả…” Dạ Ly nhún vai, không biết phải làm sao, nói: “Hẳn là Tiểu Long ngốc nghếch kia và Tùng Dung đều mất tích rồi.”
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách mất tích_ _ _ _ _
Lục Vi và Dạ Ly cùng bước ra ngoài. Cả một dãy hành lang dài vắng lặng treo đầy đèn lồng đỏ dọc hai bên, hắt ra những vệt sáng màu cam yếu ớt, chao đảo, đong đưa theo chiều gió. Lúc mới đến đây, Vi Vi thấy mỗi tầng lầu đều dùng đèn lồng thay đèn tường chiếu sáng, lúc đó cô còn khen ngợi làm như vậy khiến khu nhà vừa giữ được vẻ cổ kính đặc trưng vừa rất đỗi tự nhiên. Bây giờ, giữa đêm trăng tĩnh mịch, nhìn thấy những chiếc đèn lồng đung đưa lay động, Vi Vi chỉ cảm thấy quỷ dị vô cùng.
“Việc Tiểu Long ngốc nghếch mất tích cũng không cần quá lo lắng, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cậu ta đến đây, nhưng con tê giác thành tinh kia…” Dạ đại họa vừa nói vừa sờ sờ cằm. “Chúng ta phải tìm thấy cô ta càng sớm càng tốt, bằng không… Hi hi.”
Thấy Dạ Ly hé nở một nụ cười quỷ dị đầy ẩn ý, Lục Vi trừng mắt nói: “Anh có chuyện gì thì nói nhanh lên, đừng có cái kiểu lấp la lấp lửng như thế, còn nữa, anh nói đây không phải là lần đầu tiên Nam Huyền đến đây là có ý gì?”
Dạ đại họa che miệng, tiếp tục giả ngây giả ngô cười khổ, cố ý thừa nước đục thả câu, nói: “Đi đi, đi xuống dưới rồi nói. Tôi đã nói là tối nay sẽ đưa cô đi xem kịch vui mà!”
Hai người đi xuống lầu, vừa khéo gặp ông chú Vương Khôn đang cọ rửa chiếc bàn gỗ liễu trong sân. Lúc ăn tối, Vương Khôn đã kể cho Vi Vi nghe, chiếc bàn gỗ liễu này mặc dù không đáng tiền nhưng đó là do một người bạn thân đã tự tay làm tặng ông ta, nên ông ta vô cùng trân trọng. Nhưng dù có thích thế nào đi chăng nữa thì giữa đêm hôm khuya khoắt chạy ra đây cọ rửa chiếc bàn chẳng phải là rất… kỳ quái hay sao?
Lục Vi đứng dưới mái hiên, cố ý lớn tiếng ho khan một cái. Vương Khôn không quay đầu lại, vẫn giữ nguyên tư thế, tiếp tục cọ rửa chiếc bàn. Vi Vi cảm thấy ngạc nhiên, vừa bước về phía ông ta vừa lên tiếng: “Ông chủ Vương, muộn như vậy rồi mà vẫn chưa ngủ sao?”
Đối phương vẫn giữ thái độ không thèm quan tâm, dường như ông ta hoàn toàn không biết phía sau mình có người, tiếp tục cọ rửa chiếc bàn.
“Ông chủ Vương!” Vi Vi tiến lại gần hơn, lúc này mới phát hiện ra động tác của Vương Khôn chẳng khác gì một cái máy, cứ chà đi sát lại một chỗ. Lục Vi hoài nghi, cắn chặt môi, định lên tiếng, nhưng trong khoảnh khắc ngẩng lên nhìn, cô đột nhiên hét lớn…
Dưới ánh sáng của đèn lồng, vẻ mặt của Vương Khôn không chút cảm xúc, khóe miệng hơi mím, đôi mắt nhắm chặt!!
Lẽ nào ông ta bị mộng du? Lục Vi hoảng sợ ôm ngực, lùi lại hai bước, quay lại nhìn Dạ đại họa vẫn đứng tựa vào cây cột dưới chiếc đèn lồng bằng giấy, một nửa vẻ anh tuấn bị chiếc bóng của mái hiên che khuất, nửa còn lại hé nở một nụ cười chế nhạo.
Thấy thế, Lục Vi phẫn nộ lên tiếng: “Anh đã sớm biết ông ta như vậy rồi phải không?”
Dạ đại họa ôm ngực, lại trưng ra vẻ vô tội, nói: “Tôi thề, tôi không liên quan gì đến chuyện này!”
Lục Vi thấy mình hỏi một đằng, anh ta trả lời một nẻo, đành ra đòn phủ đầu, nói: “Đây là cái mà anh gọi là kịch vui ư? Rốt cuộc anh muốn giở trò gì?”
Dạ Ly nghe Vi Vi nói vậy, ánh mắt sáng như trăng rằm, bước nhanh đến trước mặt cô, vừa kéo cô đi vừa nói: “Đi, chúng ta đi xem cái này trước đã rồi nói sau.”
Mặc dù Lục Vi đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi thấy cảnh tượng diễn ra ở thị trấn nhỏ này, cô vẫn không khỏi trợn mắt há miệng vì kinh hãi…
Trên con đường u ám, tĩnh mịch, có một vài người đi lại, họ hoặc dắt tay nhau cùng đi hoặc khoa chân múa tay độc hành, nhưng đáng sợ nhất là tất cả bọn họ đều nhắm mắt đi trong vô thức! Lẽ nào những người sống trong thị trấn này đều mắc chứng dạ du (đi lại trong đêm)? Nơi này đâu còn là trấn Bất Thanh như ban ngày đã thấy, là trấn “Dạ Du” thì đúng hơn!
Và kỳ quái nhất là, trên tay những người đó đều cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ. Đêm khuya thanh mắt, chỉ cần một cơn gió vô tình thổi qua cũng đủ để ngọn lửa nhỏ trong chiếc đèn lồng chao qua chao lại. Nếu không phải đang đi bên cạnh Dạ đại vương nổi tiếng lợi hại thì chắc giờ phút này, Lục Vi đã chết ngất ở đây rồi.
Vi Vi run rẩy hỏi: “Họ… rốt cuộc bị làm sao vậy?” Tại sao lúc mới đến đây thấy nhà nào cũng treo đầy đèn lồng, cô lại không nghi ngờ chút nào chứ! Lúc đó, Lục Vi còn tưởng người ta treo đèn lồng để trang trí, thu hút khách du lịch đến xem vẻ tinh tế và cổ kính của nơi đây, nhưng bây giờ xem ra, những chiếc đèn lồng này còn có tác dụng khác!
“Nói một cách chính xác, họ đang bị khống chế. Điều khiển từ xa mà, ồ, chính xác là chiếc đèn lồng trên tay họ, một khi ngọn nến bên trong tắt, họ sẽ thoát khỏi sự khống chế thôi, không tin cô nhìn xem.” Nói xong, Dạ Ly tiện tay kéo một người lại, thổi tắt ngọn nến trong chiếc đèn lồng của anh ta.
Trong nháy mắt, cây nến vụt tắt, người đó cũng ngã xuống.
Lục Vi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đang nằm sõng xoài dưới đất. “Anh ta có sao không?”
“Không sao, chỉ là ngủ một giấc thôi.”
Vi Vi suy tính, nếu những gì Dạ Ly nói là đúng thì thị trấn nhỏ này đang bị một loại tà ma nào đó khống chế. Với thân là yêu ma, tất nhiên Dạ Ly sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng còn cô thì sao? Ngoài việc gặp phải giấc mơ kỳ quái đó thì đến một sợi lông cô cũng không bị tổn thương, tại sao vậy?
Dạ đại họa nói: “Đó đương nhiên là nhờ có tôi. Hi hi, Tiểu Vi Vi, cô quên là trên tay cô đang đeo chiếc vòng bảy sắc cầu vồng à? Mặc dù cô vẫn luôn ghét bỏ sự tầm thường và khả năng kỳ dị của nó nhưng cô xem, vào thời điểm quan trọng, nó vẫn luôn bảo vệ cô, che chở cho cô! Có phải cô cảm động rồi không, có muốn lấy thân mình để báo đáp không nào?”
Lục Vi im lặng, lúc này rồi mà tên Dạ trứng thối kia vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn được, đúng là vô liêm sỉ hết chỗ nói!
“Chúng ta có thể nói chuyện thực tế một chút được không? Ví dụ như Nam Huyền và Tùng Dung đang ở đâu? Không biết họ có bị đèn lồng đỏ khống chế không, chúng ta nên đi tìm họ càng nhanh càng tốt!”
Dạ Ly khoanh hai tay trước ngực, làm ra vẻ chẳng có gì đáng lo, nói: “Nam Huyền là con trai của Thần Long, là sinh vật cao cấp hơn cô gấp n lần, cô nên lo lắng cho bản thân mình trước đã. Còn con tê giác cái thành tinh kia, hi hi…”
Vi Vi thấy anh ta cười đến vô tâm vô tính, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng bùng lên. Thái độ này của anh ta chứng tỏ anh ta đã biết tình hình của trấn Bất Thanh từ trước, nhưng anh ta vẫn đến, hơn nữa còn cố ý hại bạn bè mình lâm vào cảnh ngộ này!!
Cô càng nghĩ càng tức, cuối cùng dứt khoát nắm chặt đầu ngón tay, giận dữ gầm lên: “Anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc Tùng Dung đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Dạ Ly bị mắng chửi thậm tệ, cúi gằm mặt, tủi thân nói: “Được rồi, tôi nói! Tiểu Vi Vi, lẽ nào cô không phát hiện ra, trong suốt chặng đường đến đây, người vui vẻ nhất chính là con tê giác béo mập đó sao? Ở Cẩm Thành, nơi nào cũng có tai mắt của sủng vật bảo bối của ta ẩn nấp, cô ta làm sao mà thoát được, nhưng đến núi Bất Thanh… cô ta sẽ có cơ hội để trốn.”
Lục Vi nhớ lại lúc còn ở trong khu nhà tứ hợp viện kia, Tùng Dung vừa thay váy vừa vẽ móng tay, tâm trạng vui vẻ như mới được hồi sinh vậy.
“Vậy bây giờ thì sao? Cô ấy đã chạy thoát chưa?”
Dạ Ly chép miệng, hèn hạ lắc đầu, nói: “Cô ta sao? Ha ha, con tê giác thành tinh đó ngoài xuất thân có chút tốt đẹp, có thể biến hóa thành con người ra thì chưa biết chừng lúc này cũng bị đèn lồng khống chế rồi cũng nên. Ách, để cô ta nếm mùi vị đau khổ cũng tốt, ta hận nhất là loại phú nhị đại như cô ta.”
Vi Vi trầm mặc, vốn dĩ trong thế giới yêu quái, cái gọi là “phú nhị đại” chính là bản thân tự nhiên đã có khả năng biến hóa thành hình người, cao hơn một bậc so với bọn yêu quái khác. Quả thực, so với bọn yêu quái phải vất vả, khổ sở luyện từng bước từ thấp đến cao thì chủng tộc của Tùng Dung đúng là rất đáng ghét.
Lục Vi đang ngẩn ngơ suy nghĩ liền thấy Dạ đại họa nghiêm mặt, ngẩng lên nhìn trời suy ngẫm. Cô cho rằng đầu óc anh ta cuối cùng cũng có lúc bình thường, ai ngờ anh ta trầm ngâm một lát, câu đầu tiên cất lên là: “Tôi cứu cô lần này, cô có thể lấy thân báo đáp. Tôi không cần vị trí quá cao đâu! Tiểu Long ngốc nghếch, Quý Vân và tôi, tôi chấp nhận làm người sau cùng cũng được.”
Vi Vi nghe thấy vậy thì thổ huyết, ngã lăn xuống đất.
Đề tài này chắc chắn cần phải thay đổi…
Vì sao tên Dạ chết tiệt lúc nào cũng có cớ để trêu chọc cô như thế chứ!! Chẳng lẽ đầu óc anh ta không bình thường thật sao? “Tại sao anh lại muốn làm người sau cùng hả?” Vi Vi kinh ngạc hỏi, không phải những người bình thường… đều muốn làm chính thất sao?
Dạ Ly “hừ hừ” nói: “Tôi chỉ dựa vào kinh nghiệm từ các cuộc đấu đá trong cung mà thôi. Thường thì người thấp bé bao giờ cũng được cưng chiều nhất, chính thất luôn bị ghẻ lạnh, ai thèm làm chính thất chứ!” Ngừng một lát, Dạ đại họa lại cười hi hi, nói: “Tự nhiên Tiểu Vi Vi hỏi tôi vấn đề này, xem ra cô thích cả ba người, không bỏ được ai trong số ba người bọn tôi phải không?”
Lục Vi: “…”
Chết tiệt! Tự nhiên lại bị tên xấu xa này giăng bẫy!! Vi Vi thở dài, tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh, kiềm chế cơn nóng giận rồi mới lên tiếng: “Tại sao núi Bất Thanh lại biến thành như vậy? Không phải là liên quan đến việc phong ấn cho Thiên Đầu Phật ở đây chứ?”
Dạ Ly gật đâu, đang muốn nói điều gì đó thì Lục Vi đã hốt hoảng hét lên. Anh ta vội quay đầu lại, liền trông thấy Tùng Dung toàn thân đỏ rực đang cầm đèn lồng đỏ đi tới.
Vi Vi bị chính những tưởng tượng của mình dọa cho khiếp sợ. Đúng lúc này, Tùng Dung lại bỏ đi đâu mất dạng. Cô không dám bước xuống giường, cũng không muốn tiếp tục đơn thương độc mã ngồi một mình phòng, rụt rè đưa tay quờ tìm điện thoại dưới gối. Tay cô vừa chạm xuống giường, căn phòng bên cạnh lại đột nhiên truyền đến những tiếng động kinh hoàng.
Oành oành oành!
Tiếng động lộn xộn giống như có người đang giãy giụa, dùng chân đạp vào tường. Hai tay Vi Vi run rẩy, điện thoại rơi xuống đất. Nhưng tiếng động trong căn phòng bên cạnh vẫn không dừng lại, thậm chí càng lúc càng to, càng lúc càng kịch liệt khiến Lục Vi vốn nhát gan, lúc này càng trở nên luống cuống, đành cuộn tròn, co quắp trong chăn, da đầu không ngừng giật giật.
Không biết đã qua bao lâu, căn phòng bên cạnh mới dần yên tĩnh trở lại. Lục Vi vừa thở phào, một ý nghĩ kinh khủng lại lóe lên trong đầu. Không phải… Tương Ảnh tự sát hoặc bị người ta giết hại đấy chứ? Lục Vi đang nghĩ ngợi lung tung, tiếng lộp cộp của giày cao gót lại vang lên khiến người ta không khỏi rùng mình sợ hãi.
Cộp, cộp, cộp!
So với tiết tấu vừa rồi có vẻ chậm hơn nửa nhịp, dường như chủ nhân của đôi giày cao gót đó đang vui mừng, đắc ý đi một vòng trong phòng. Lục Vi cắn chặt môi, không dám thở mạnh, vội đưa tay lên che miệng. Nếu… cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng động từ phòng bên cạnh thì vừa rồi, lúc cô kêu tên Tùng Dung to như thế, liệu đối phương có nghe thấy không?
Nghĩ ngợi một hồi, sống lưng Lục Vi bất giác lạnh buốt. Nếu cô là kẻ đó, đối diện với người có khả năng tiết lộ bí mật của mình, cô sẽ xử lý ra sao? “Tạch, tạch, tạch”, tiếng gót giày nện xuống nền nhà sắc nhọn, âm thanh cách phòng Lục Vi dường như càng lúc càng gần.
“Cộc, cộc, cộc!” Cuối cùng, từ phía cửa chính vọng lại tiếng gõ cửa dồn dập. Nghe thấy âm thanh đó, Vi Vi sụp đổ hoàn toàn, hét lên một tiếng bi thảm, trùm kín chăn, sống chết không chịu bỏ ra. Nhưng tiếng gõ cửa vẫn không dừng. Một hồi lâu sau, không thấy bên trong có động tĩnh gì, người bên ngoài vội nói vọng vào: “Tiểu Vi Vi, mở cửa ra, là tôi đây!”
Lục Vi nhát gan nghe thấy giọng nói mà thường ngày mình ghét nhất, không hiểu sao lúc này lại cảm thấy vô cùng xúc động, nước mắt nước mũi giàn giụa, vội vàng chạy ra mở cửa. Sau khi xác thực Dạ đại họa đang đứng ngoài cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh làm tôi sợ chết mất!”
Dạ Ly chớp chớp hàng mi, hỏi: “Sao vậy?”
“Phòng bên cạnh, ngôi sao Tương Ảnh đó, cô ta…” Nghĩ đến sự sợ hãi mà mình vừa trải qua, Vi Vi không thốt nên lời, cô xua tay, nói một cách dứt khoát: “Anh nói trước đi, anh đến đây có việc gì?”
Dạ Ly thong thả bước vào phòng, liếc nhìn khắp gian phòng một lượt, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Tôi sang đây là muốn nói với cô, Tiểu Long ngốc nghếch kia đã mất tích rồi. Bây giờ lại thấy cả…” Dạ Ly nhún vai, không biết phải làm sao, nói: “Hẳn là Tiểu Long ngốc nghếch kia và Tùng Dung đều mất tích rồi.”
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách mất tích_ _ _ _ _
Lục Vi và Dạ Ly cùng bước ra ngoài. Cả một dãy hành lang dài vắng lặng treo đầy đèn lồng đỏ dọc hai bên, hắt ra những vệt sáng màu cam yếu ớt, chao đảo, đong đưa theo chiều gió. Lúc mới đến đây, Vi Vi thấy mỗi tầng lầu đều dùng đèn lồng thay đèn tường chiếu sáng, lúc đó cô còn khen ngợi làm như vậy khiến khu nhà vừa giữ được vẻ cổ kính đặc trưng vừa rất đỗi tự nhiên. Bây giờ, giữa đêm trăng tĩnh mịch, nhìn thấy những chiếc đèn lồng đung đưa lay động, Vi Vi chỉ cảm thấy quỷ dị vô cùng.
“Việc Tiểu Long ngốc nghếch mất tích cũng không cần quá lo lắng, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cậu ta đến đây, nhưng con tê giác thành tinh kia…” Dạ đại họa vừa nói vừa sờ sờ cằm. “Chúng ta phải tìm thấy cô ta càng sớm càng tốt, bằng không… Hi hi.”
Thấy Dạ Ly hé nở một nụ cười quỷ dị đầy ẩn ý, Lục Vi trừng mắt nói: “Anh có chuyện gì thì nói nhanh lên, đừng có cái kiểu lấp la lấp lửng như thế, còn nữa, anh nói đây không phải là lần đầu tiên Nam Huyền đến đây là có ý gì?”
Dạ đại họa che miệng, tiếp tục giả ngây giả ngô cười khổ, cố ý thừa nước đục thả câu, nói: “Đi đi, đi xuống dưới rồi nói. Tôi đã nói là tối nay sẽ đưa cô đi xem kịch vui mà!”
Hai người đi xuống lầu, vừa khéo gặp ông chú Vương Khôn đang cọ rửa chiếc bàn gỗ liễu trong sân. Lúc ăn tối, Vương Khôn đã kể cho Vi Vi nghe, chiếc bàn gỗ liễu này mặc dù không đáng tiền nhưng đó là do một người bạn thân đã tự tay làm tặng ông ta, nên ông ta vô cùng trân trọng. Nhưng dù có thích thế nào đi chăng nữa thì giữa đêm hôm khuya khoắt chạy ra đây cọ rửa chiếc bàn chẳng phải là rất… kỳ quái hay sao?
Lục Vi đứng dưới mái hiên, cố ý lớn tiếng ho khan một cái. Vương Khôn không quay đầu lại, vẫn giữ nguyên tư thế, tiếp tục cọ rửa chiếc bàn. Vi Vi cảm thấy ngạc nhiên, vừa bước về phía ông ta vừa lên tiếng: “Ông chủ Vương, muộn như vậy rồi mà vẫn chưa ngủ sao?”
Đối phương vẫn giữ thái độ không thèm quan tâm, dường như ông ta hoàn toàn không biết phía sau mình có người, tiếp tục cọ rửa chiếc bàn.
“Ông chủ Vương!” Vi Vi tiến lại gần hơn, lúc này mới phát hiện ra động tác của Vương Khôn chẳng khác gì một cái máy, cứ chà đi sát lại một chỗ. Lục Vi hoài nghi, cắn chặt môi, định lên tiếng, nhưng trong khoảnh khắc ngẩng lên nhìn, cô đột nhiên hét lớn…
Dưới ánh sáng của đèn lồng, vẻ mặt của Vương Khôn không chút cảm xúc, khóe miệng hơi mím, đôi mắt nhắm chặt!!
Lẽ nào ông ta bị mộng du? Lục Vi hoảng sợ ôm ngực, lùi lại hai bước, quay lại nhìn Dạ đại họa vẫn đứng tựa vào cây cột dưới chiếc đèn lồng bằng giấy, một nửa vẻ anh tuấn bị chiếc bóng của mái hiên che khuất, nửa còn lại hé nở một nụ cười chế nhạo.
Thấy thế, Lục Vi phẫn nộ lên tiếng: “Anh đã sớm biết ông ta như vậy rồi phải không?”
Dạ đại họa ôm ngực, lại trưng ra vẻ vô tội, nói: “Tôi thề, tôi không liên quan gì đến chuyện này!”
Lục Vi thấy mình hỏi một đằng, anh ta trả lời một nẻo, đành ra đòn phủ đầu, nói: “Đây là cái mà anh gọi là kịch vui ư? Rốt cuộc anh muốn giở trò gì?”
Dạ Ly nghe Vi Vi nói vậy, ánh mắt sáng như trăng rằm, bước nhanh đến trước mặt cô, vừa kéo cô đi vừa nói: “Đi, chúng ta đi xem cái này trước đã rồi nói sau.”
Mặc dù Lục Vi đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi thấy cảnh tượng diễn ra ở thị trấn nhỏ này, cô vẫn không khỏi trợn mắt há miệng vì kinh hãi…
Trên con đường u ám, tĩnh mịch, có một vài người đi lại, họ hoặc dắt tay nhau cùng đi hoặc khoa chân múa tay độc hành, nhưng đáng sợ nhất là tất cả bọn họ đều nhắm mắt đi trong vô thức! Lẽ nào những người sống trong thị trấn này đều mắc chứng dạ du (đi lại trong đêm)? Nơi này đâu còn là trấn Bất Thanh như ban ngày đã thấy, là trấn “Dạ Du” thì đúng hơn!
Và kỳ quái nhất là, trên tay những người đó đều cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ. Đêm khuya thanh mắt, chỉ cần một cơn gió vô tình thổi qua cũng đủ để ngọn lửa nhỏ trong chiếc đèn lồng chao qua chao lại. Nếu không phải đang đi bên cạnh Dạ đại vương nổi tiếng lợi hại thì chắc giờ phút này, Lục Vi đã chết ngất ở đây rồi.
Vi Vi run rẩy hỏi: “Họ… rốt cuộc bị làm sao vậy?” Tại sao lúc mới đến đây thấy nhà nào cũng treo đầy đèn lồng, cô lại không nghi ngờ chút nào chứ! Lúc đó, Lục Vi còn tưởng người ta treo đèn lồng để trang trí, thu hút khách du lịch đến xem vẻ tinh tế và cổ kính của nơi đây, nhưng bây giờ xem ra, những chiếc đèn lồng này còn có tác dụng khác!
“Nói một cách chính xác, họ đang bị khống chế. Điều khiển từ xa mà, ồ, chính xác là chiếc đèn lồng trên tay họ, một khi ngọn nến bên trong tắt, họ sẽ thoát khỏi sự khống chế thôi, không tin cô nhìn xem.” Nói xong, Dạ Ly tiện tay kéo một người lại, thổi tắt ngọn nến trong chiếc đèn lồng của anh ta.
Trong nháy mắt, cây nến vụt tắt, người đó cũng ngã xuống.
Lục Vi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đang nằm sõng xoài dưới đất. “Anh ta có sao không?”
“Không sao, chỉ là ngủ một giấc thôi.”
Vi Vi suy tính, nếu những gì Dạ Ly nói là đúng thì thị trấn nhỏ này đang bị một loại tà ma nào đó khống chế. Với thân là yêu ma, tất nhiên Dạ Ly sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng còn cô thì sao? Ngoài việc gặp phải giấc mơ kỳ quái đó thì đến một sợi lông cô cũng không bị tổn thương, tại sao vậy?
Dạ đại họa nói: “Đó đương nhiên là nhờ có tôi. Hi hi, Tiểu Vi Vi, cô quên là trên tay cô đang đeo chiếc vòng bảy sắc cầu vồng à? Mặc dù cô vẫn luôn ghét bỏ sự tầm thường và khả năng kỳ dị của nó nhưng cô xem, vào thời điểm quan trọng, nó vẫn luôn bảo vệ cô, che chở cho cô! Có phải cô cảm động rồi không, có muốn lấy thân mình để báo đáp không nào?”
Lục Vi im lặng, lúc này rồi mà tên Dạ trứng thối kia vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn được, đúng là vô liêm sỉ hết chỗ nói!
“Chúng ta có thể nói chuyện thực tế một chút được không? Ví dụ như Nam Huyền và Tùng Dung đang ở đâu? Không biết họ có bị đèn lồng đỏ khống chế không, chúng ta nên đi tìm họ càng nhanh càng tốt!”
Dạ Ly khoanh hai tay trước ngực, làm ra vẻ chẳng có gì đáng lo, nói: “Nam Huyền là con trai của Thần Long, là sinh vật cao cấp hơn cô gấp n lần, cô nên lo lắng cho bản thân mình trước đã. Còn con tê giác cái thành tinh kia, hi hi…”
Vi Vi thấy anh ta cười đến vô tâm vô tính, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng bùng lên. Thái độ này của anh ta chứng tỏ anh ta đã biết tình hình của trấn Bất Thanh từ trước, nhưng anh ta vẫn đến, hơn nữa còn cố ý hại bạn bè mình lâm vào cảnh ngộ này!!
Cô càng nghĩ càng tức, cuối cùng dứt khoát nắm chặt đầu ngón tay, giận dữ gầm lên: “Anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc Tùng Dung đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Dạ Ly bị mắng chửi thậm tệ, cúi gằm mặt, tủi thân nói: “Được rồi, tôi nói! Tiểu Vi Vi, lẽ nào cô không phát hiện ra, trong suốt chặng đường đến đây, người vui vẻ nhất chính là con tê giác béo mập đó sao? Ở Cẩm Thành, nơi nào cũng có tai mắt của sủng vật bảo bối của ta ẩn nấp, cô ta làm sao mà thoát được, nhưng đến núi Bất Thanh… cô ta sẽ có cơ hội để trốn.”
Lục Vi nhớ lại lúc còn ở trong khu nhà tứ hợp viện kia, Tùng Dung vừa thay váy vừa vẽ móng tay, tâm trạng vui vẻ như mới được hồi sinh vậy.
“Vậy bây giờ thì sao? Cô ấy đã chạy thoát chưa?”
Dạ Ly chép miệng, hèn hạ lắc đầu, nói: “Cô ta sao? Ha ha, con tê giác thành tinh đó ngoài xuất thân có chút tốt đẹp, có thể biến hóa thành con người ra thì chưa biết chừng lúc này cũng bị đèn lồng khống chế rồi cũng nên. Ách, để cô ta nếm mùi vị đau khổ cũng tốt, ta hận nhất là loại phú nhị đại như cô ta.”
Vi Vi trầm mặc, vốn dĩ trong thế giới yêu quái, cái gọi là “phú nhị đại” chính là bản thân tự nhiên đã có khả năng biến hóa thành hình người, cao hơn một bậc so với bọn yêu quái khác. Quả thực, so với bọn yêu quái phải vất vả, khổ sở luyện từng bước từ thấp đến cao thì chủng tộc của Tùng Dung đúng là rất đáng ghét.
Lục Vi đang ngẩn ngơ suy nghĩ liền thấy Dạ đại họa nghiêm mặt, ngẩng lên nhìn trời suy ngẫm. Cô cho rằng đầu óc anh ta cuối cùng cũng có lúc bình thường, ai ngờ anh ta trầm ngâm một lát, câu đầu tiên cất lên là: “Tôi cứu cô lần này, cô có thể lấy thân báo đáp. Tôi không cần vị trí quá cao đâu! Tiểu Long ngốc nghếch, Quý Vân và tôi, tôi chấp nhận làm người sau cùng cũng được.”
Vi Vi nghe thấy vậy thì thổ huyết, ngã lăn xuống đất.
Đề tài này chắc chắn cần phải thay đổi…
Vì sao tên Dạ chết tiệt lúc nào cũng có cớ để trêu chọc cô như thế chứ!! Chẳng lẽ đầu óc anh ta không bình thường thật sao? “Tại sao anh lại muốn làm người sau cùng hả?” Vi Vi kinh ngạc hỏi, không phải những người bình thường… đều muốn làm chính thất sao?
Dạ Ly “hừ hừ” nói: “Tôi chỉ dựa vào kinh nghiệm từ các cuộc đấu đá trong cung mà thôi. Thường thì người thấp bé bao giờ cũng được cưng chiều nhất, chính thất luôn bị ghẻ lạnh, ai thèm làm chính thất chứ!” Ngừng một lát, Dạ đại họa lại cười hi hi, nói: “Tự nhiên Tiểu Vi Vi hỏi tôi vấn đề này, xem ra cô thích cả ba người, không bỏ được ai trong số ba người bọn tôi phải không?”
Lục Vi: “…”
Chết tiệt! Tự nhiên lại bị tên xấu xa này giăng bẫy!! Vi Vi thở dài, tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh, kiềm chế cơn nóng giận rồi mới lên tiếng: “Tại sao núi Bất Thanh lại biến thành như vậy? Không phải là liên quan đến việc phong ấn cho Thiên Đầu Phật ở đây chứ?”
Dạ Ly gật đâu, đang muốn nói điều gì đó thì Lục Vi đã hốt hoảng hét lên. Anh ta vội quay đầu lại, liền trông thấy Tùng Dung toàn thân đỏ rực đang cầm đèn lồng đỏ đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.