Chương 19: Đêm thứ 19
Trữ viễn
27/10/2020
Diệp Nhị
thu lại ánh mắt kinh ngạc, rất nhanh chóng nắm tay lại hung hăng quay
đầu đi, đem tầm mắt dời khỏi khuôn mặt Diệp Nhất, nàng bước nhanh đến
bên người Ngải Dĩ Tình nhỏ giọng hỏi: “Mụ mụ, tinh thần hôm nay có tốt
không?”
“Tốt hơn rất nhiều”. Ngải Dĩ Tình mỉm cười nói.
“Ân, vậy là tốt rồi, mụ mụ, ta đi lột cam cho ngươi ăn”. Diệp Nhị cầm một quả cam lớn cẩn thận lột vỏ, trong lúc nhất thời không khí trong phòng rơi vào một loại im lặng lạ lùng, mọi người ở đây đều không nói lời nào. Ngải Dĩ Tình nhìn Diệp Nhị rồi lại quay sang nhìn Diệp Nhất, Nhị dường như còn thật sự khăng khăng lột vỏ cam, còn Nhất lại mỉm cười đứng ở một bên, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà.
Quản gia tới đón Diệp Nhất Diệp Nhị về nhà, Diệp Nhị ngay từ đầu còn nói không muốn về nhà mà muốn ở lại cùng mụ mụ một hồi lâu, Ngải Dĩ Tình nói rõ rằng sáng ngày mai nàng còn phải đi học, nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút, Diệp Nhị lúc này mới không tình nguyện mà chịu đứng dậy rời đi.
Diệp Nhị ra khỏi cửa, Ngải Dĩ Tình mới nói với Diệp Nhất: “Như thế nào, có phải có cảm giác Nhị nhà chúng ta không giống trước đây đúng không?”
“Đúng vậy…………..” Giọng điệu của Diệp Nhất đầy cảm xúc: “Bộ dạng cao như vậy, hơn nữa còn hấp dẫn nhiều hơn lúc nhỏ. Nhưng mà sự quật cường kia vẫn như vậy…………….”
“Nàng tựa hồ như không quá vui lòng để ý đến ngươi?”
Diệp Nhất nhún nhún vai cười cười cũng không lên tiếng nữa.
Quản gia đã lâu không có gặp Diệp Nhất, thấy nàng liền có chút kích động, nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá, khi ngồi vào trong xe còn cùng Diệp Nhất trò chuyện. Diệp Nhất rất có kiên nhẫn ngồi trả lời quản gia, Diệp Nhị ngồi bên cạnh Diệp Nhất nâng cằm phụng phịu không nói được lời nào nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhị tiểu thư, lâu rồi không có gặp tỷ tỷ sao vẻ mặt lại nghiêm túc như thế a?” Quản gia thấy không khí có chút không đúng, dự định xoa dịu một chút.
“Giữa trưa ăn nhiều lắm, còn chưa tiêu hóa hết”. Ánh mắt Diệp Nhị như trước không quay lại, giọng điệu cũng lạnh băng.
Diệp Nhất cười ha hả hỏi quản gia: “Bọn đệ đệ muội muội đều ở nhà phải không?”
“Đều ở nhà, các nàng sau khi tan học hẳn là cũng đang đợi ở nhà”.
“Ai nha…….. Ta thực nhớ đám tiểu tử kia, không biết đã trở thành như thế nào a?” Diệp Nhất hướng tới gần chỗ tựa lưng phía trên, mấy lọn tóc xoăn dán trên mặt nàng, càng tôn thêm vẻ ám muội cho nụ cười của nàng.
Diệp Nhị trộm liếc mắt ngắm nhìn Diệp Nhất, thấy gương mặt nghiêng nghiêng đang mỉm cười của nàng đắm chìm trong ánh mặt trời, cái cảm giác hoảng hốt vừa quen thuộc vừa xa lạ hướng nàng đánh úp lại, ngực như bị ai siết chặt, lập tức thu lại ánh mắt.
Khi tới nhà còn chưa kịp vào cửa đã nghe một trận âm thanh huyên náo: “Tỷ tỷ---Tỷ tỷ--” hai đứa nhỏ Tiểu Bát Tiểu Cửu dường như từ phía sau cửa bay tới, đồng thời chui vào vòng tay ôm ấp của Diệp Nhất, Diệp Nhất còn chưa có chuẩn bị kịp, bị các nàng va chạm thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
“Tiểu Bát Tiểu Cửu, có nhớ tỷ tỷ không a?” Diệp Nhất bên trái hôn một cái, bên phải hôn một cái, cười đến mắt cũng cong lại.
“Rất nhớ rất nhớ…………..Tỷ tỷ ngươi đi đâu vậy…………….Ô ô ô……..” Tiểu Bát ôm cổ Diệp Nhất bắt đầu khóc, Tiểu Cửu tức giận lôi kéo Tiểu Bát ra khỏi lồng ngực của Diệp Nhất.
“Ngươi tên vô lại này, rõ ràng Tiểu Cửu còn phải ôm tỷ tỷ”.
“Đây là tỷ tỷ của ta!”
“Đây là tỷ tỷ của ta!”
Diệp Nhất bất đắc dĩ, hai tiểu tử kia đều đã năm tuổi, vóc dáng cao ráo, bộ dáng cũng ngày càng thanh tú, như thế nào tính cách thích tranh giành nhau vẫn còn chưa hết đây? Diệp Nhất không còn cách nào nên đem các nàng ôm lại, ngồi xổm trước mặt các nàng đem tay vuốt đầu muội muội, vẻ mặt chăm chú nói: “Mau tới đây cho tỷ tỷ nhìn xem có cái gì khác hay không, có phải là cao hơn trước nhiều hơn không? Thời gian tỷ tỷ không có ở đây thì có ngoan không?”
“Tiểu Cửu vẫn rất ngoan, đêm nay tỷ tỷ đến ngủ chung tới Tiểu Cửu được không?” Đôi tay nhỏ bé ngắn ngủn của Tiểu Cửu đặt lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình, bộ dáng ngoan ngoãn đáng thương làm cho tâm Diệp Nhất nhanh chóng tan chảy. Đang muốn đáp ứng thì Tiểu Bát mặc kệ, chỉ vào Tiểu Cửu nói:
“Tỷ tỷ nàng gạt người, nàng vừa rồi còn đoạt kẹo của ta ăn, nàng xấu xa nhất, tỷ tỷ không nên tin tưởng nàng! Đêm nay tỷ tỷ phải ở cùng Tiểu Bát ……….” Nói xong Tiểu Bát liền vội vội vàng vàng, sợ tỷ tỷ thật sự bị cướp đi, khuông mặt béo béo tròn tròn đều đỏ cả lên, đôi con ngươi đen láy trong mắt đã ầng ậc nước mắt.
“Đây là tỷ tỷ của ta!”
“Đây là tỷ tỷ của ta!”
Diệp Nhất đặt tay lên trán, có chút nhức đầu: “ Được rồi, đêm tay ra ở cùng Tiểu Cửu, đêm mai ở cùng Tiểu Bát. Được không?”
Tiểu Cửu hướng Tiểu Bát le lưỡi, biểu tình bộ dạng của người chiến thắng, mà Tiểu Bát thì giãy ra khỏi cái ôm của Diệp Nhất chạy về phía hướng Diệp Nhị: “Nhị tỷ, Đại tỷ không thương Tiểu Bát, ô ô ô…..”
Diệp Nhị ôm lấy Tiểu Bát, giận dữ nhìn nàng nói: “Ngươi thật đúng là vô dụng, còn có ta đây! Đêm nay ta cùng ngươi ngủ!” Nói xong nàng liền đem Tiểu Bát ôm về phòng, cũng không thèm liếc mắt nhìn Diệp Nhất một cái. Tiểu Bát ghé vào đầu vai của Diệp Nhị nhìn về phía Diệp Nhất, trong lòng không một chút tình nguyện a -- Nhị tỷ hung dữ như vậy, buổi tối cùng nhau ngủ thế nào cũng gặp ác mộng, ô……….
Diệp Nhất gặp cặp song sinh mười ba tuổi Diệp Tam Diệp Tứ có vóc người cao lớn uy nguy hơn một thước tám, thật là vui mừng. Diệp Ngũ mười hai tuổi đã bị cận thị, mái tóc dài đeo mắt kính màu đen trông thật nội liễm, nho nhã điềm tĩnh. Nàng rất thích đọc sách, trong cuộc thi Vật lý sơ cấp của thành phố đã đứng nhất, Diệp Ngàn vui vẻ đưa nàng đi Mĩ quốc du lịch một chuyến, kết quả Tiểu Ngũ liền yêu thích Mĩ quốc, liền nói với Diệp Nhất ý định đi Mĩ quốc học đại học. Diệp Nhất sờ sờ cằm nói, nàng không cảm thấy Mĩ quốc có gì bất đồng a, Diệp Ngũ liền biểu lộ chính mình không phải là không yêu nước, nhưng do cảm thấy được giáo dục của đại học ở Mĩ hoàn toàn bất đồng, tính độc lập càng được nâng cao, nó là mục đích cuộc sống mà nàng hướng tới. Diệp Nhất nói với nàng sẽ cùng mụ mụ thương lượng về chuyện này thật tốt. Diệp Lục mười một tuổi người không cao nhưng lại rất yêu thích bóng rổ, hắn gần đây lại rất đam mê máy tính, quấn quít ba ba nói rằng phải mua một cái máy vi tính để chơi. Diệp Ngàn còn không biết cái gì là máy tính, nhưng chỉ cần con cái thích hắn đều thỏa mãn chúng, vì thế con cái Diệp gia là một trong những thanh thiếu niên đầu tiên trong nước tiếp xúc với máy vi tính.
Diệp Nhất đã gặp một lượt hết tất cả đệ đệ muội muội trong nhà, nhưng mà vẫn không thấy Tiểu Thất.
“Tiểu Thất đi đâu rồi? Ta rất muốn gặp nàng nha.” Tưởng tượng đến gương mặt đáng yêu nhỏ nhắn lúc nào cũng muốn khóc của Tiểu Thất lòng Diệp Nhất liền chộn rộn muốn đem nàng ôm vào trong lòng.
“Thất tiểu thư ở võ quán đấy”. Quản gia nói.
“Võ quán? Nàng ở đó làm gì?”
“Phu nhân nói tính cách của Thất tiểu thư quá yếu đuối, đã gần tám tuổi mà ngày nào cũng bị bạn học khi dễ, mỗi lần bị khi dễ liền chạy về nhà khóc lóc. Phu nhân nói trong Diệp gia Thất tiểu thư giống như là một đóa hoa hiếm thấy, con cái trong Diệp gia ai cũng kiên cường bất khuất, chỉ có nàng vừa khờ dại lại yếu đuối, không biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Thời gian trước đó phu nhân có đưa Thất tiểu thư đi gặp một cao tăng nào đó xem qua tướng mạo và sinh mệnh, cao tăng nói Thất tiểu thư là kì tài võ học, nếu để cho nàng luyện võ sẽ có thể thay đổi cả cuộc đời nàng, cho nên sau khi trở về phu nhân đã tìm một cao thủ võ thuật để dạy cho Thất tiểu thư luyện võ”.
Tiểu Thất nhát gan thích khóc đi luyện võ? Thật là ngoài dự kiến của Diệp Nhất, nói không chừng lúc luyện võ thì hai mắt nàng khóc đến sưng phù đây. Nghĩ đến cái đầu nhỏ nhỏ, vóc dáng lùn lùn, vẻ mặt lúc nào cũng thẹn thùng của Tiểu Thất làm cho lòng Diệp Nhất nhớ thương càng nhiều, một đường đi thẳng đến võ quán.
“Tiểu hầu tử! Ngươi còn muốn chạy đi đâu!”
Diệp Nhất mới đi tới gần cửa võ quán chợt nghe bên trong một trận ồn ào, nàng tiến đến muốn đẩy cửa lớn ra kết quả bị một bóng dáng nhanh nhẹn vọt ra muốn bỏ trốn mất dạng, kết quả vô tình bị Diệp Nhất chắn đường, “Ngao” một tiếng hai người đụng phải nhau một cái nảy lửa đều ngã xuống đất.
“Ôi…………..Đau quá…………”
Người nằm trên người Diệp Nhất vừa xoa đầu vừa đứng lên rên rỉ, Diệp Nhất vịn một bên eo, phía trước một mảng tối đen như mực, nàng rất muốn nói - đau và cái gì đó chẳng hạn, ta mới là người có quyền lên tiếng chứ?
Nhìn lại thấy người đụng mình là một tiểu quỷ cao gầy tong teo, nhưng khuôn mặt lại lộ ra tính trẻ con của tiểu hài tử, gương mặt trẻ con tròn tròn không ít thịt, nhưng cũng không lộ vẻ béo, đôi mắt tròn khờ dại nhìn mình chớp chớp. Mái tóc ngắn xõa tung ra mềm mại như mới được gội , bị một cơn gió nhẹ thổi qua bám vào sợi tóc, theo gió tung bay……..
Bộ dáng như là nhân vật trong truyện tranh hoặc diễn viên điện ảnh trẻ tuổi xinh đẹp, khóe mắt bởi vì đau đớn mà tràn ra nước mắt, đây không phải Diệp Thất thì là ai.
Các nàng đều còn ngồi ở trên mặt đất, Diệp Nhất cười cười, đôi mắt to cong lại, nâng tay lên nựng nựng trên khuôn mặt phúng phính của Diệp Thất: “Càng lớn lại càng giống một tiểu nam sinh, nhưng chính nước mắt này đã bán đứng ngươi a”.
Diệp Nhất đứng lên phủi phủi bụi trên người, nhìn thoáng về phía võ sư của Diệp Thất đang đuổi theo trách mắng, sờ sờ mái tóc của Diệp Thất nhắn nhủ: “Luyện võ thật tốt a, không được lười biếng biết không? Sau khi ăn cơm chiều chúng ta sẽ nói chuyện phiếm nhiều hơn”. Nói xong Diệp Nhất liền rời đi.
Diệp Thất quỳ ở trên mặt đất nửa ngày không nói được lời nào, cho đến khi bóng dáng của Diệp Nhất dần dần mất hẳn thì cả buổi còn chưa có phục hồi lại tinh thần. Mãi cho đến gần năm phút sau tiểu bằng hữu Diệp Thất chậm chạp quá mức, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lẩm bẩm: “Này…………….Tỷ tỷ này là ai? Hảo……….. Thật khá a”.
“Tốt hơn rất nhiều”. Ngải Dĩ Tình mỉm cười nói.
“Ân, vậy là tốt rồi, mụ mụ, ta đi lột cam cho ngươi ăn”. Diệp Nhị cầm một quả cam lớn cẩn thận lột vỏ, trong lúc nhất thời không khí trong phòng rơi vào một loại im lặng lạ lùng, mọi người ở đây đều không nói lời nào. Ngải Dĩ Tình nhìn Diệp Nhị rồi lại quay sang nhìn Diệp Nhất, Nhị dường như còn thật sự khăng khăng lột vỏ cam, còn Nhất lại mỉm cười đứng ở một bên, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà.
Quản gia tới đón Diệp Nhất Diệp Nhị về nhà, Diệp Nhị ngay từ đầu còn nói không muốn về nhà mà muốn ở lại cùng mụ mụ một hồi lâu, Ngải Dĩ Tình nói rõ rằng sáng ngày mai nàng còn phải đi học, nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút, Diệp Nhị lúc này mới không tình nguyện mà chịu đứng dậy rời đi.
Diệp Nhị ra khỏi cửa, Ngải Dĩ Tình mới nói với Diệp Nhất: “Như thế nào, có phải có cảm giác Nhị nhà chúng ta không giống trước đây đúng không?”
“Đúng vậy…………..” Giọng điệu của Diệp Nhất đầy cảm xúc: “Bộ dạng cao như vậy, hơn nữa còn hấp dẫn nhiều hơn lúc nhỏ. Nhưng mà sự quật cường kia vẫn như vậy…………….”
“Nàng tựa hồ như không quá vui lòng để ý đến ngươi?”
Diệp Nhất nhún nhún vai cười cười cũng không lên tiếng nữa.
Quản gia đã lâu không có gặp Diệp Nhất, thấy nàng liền có chút kích động, nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá, khi ngồi vào trong xe còn cùng Diệp Nhất trò chuyện. Diệp Nhất rất có kiên nhẫn ngồi trả lời quản gia, Diệp Nhị ngồi bên cạnh Diệp Nhất nâng cằm phụng phịu không nói được lời nào nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhị tiểu thư, lâu rồi không có gặp tỷ tỷ sao vẻ mặt lại nghiêm túc như thế a?” Quản gia thấy không khí có chút không đúng, dự định xoa dịu một chút.
“Giữa trưa ăn nhiều lắm, còn chưa tiêu hóa hết”. Ánh mắt Diệp Nhị như trước không quay lại, giọng điệu cũng lạnh băng.
Diệp Nhất cười ha hả hỏi quản gia: “Bọn đệ đệ muội muội đều ở nhà phải không?”
“Đều ở nhà, các nàng sau khi tan học hẳn là cũng đang đợi ở nhà”.
“Ai nha…….. Ta thực nhớ đám tiểu tử kia, không biết đã trở thành như thế nào a?” Diệp Nhất hướng tới gần chỗ tựa lưng phía trên, mấy lọn tóc xoăn dán trên mặt nàng, càng tôn thêm vẻ ám muội cho nụ cười của nàng.
Diệp Nhị trộm liếc mắt ngắm nhìn Diệp Nhất, thấy gương mặt nghiêng nghiêng đang mỉm cười của nàng đắm chìm trong ánh mặt trời, cái cảm giác hoảng hốt vừa quen thuộc vừa xa lạ hướng nàng đánh úp lại, ngực như bị ai siết chặt, lập tức thu lại ánh mắt.
Khi tới nhà còn chưa kịp vào cửa đã nghe một trận âm thanh huyên náo: “Tỷ tỷ---Tỷ tỷ--” hai đứa nhỏ Tiểu Bát Tiểu Cửu dường như từ phía sau cửa bay tới, đồng thời chui vào vòng tay ôm ấp của Diệp Nhất, Diệp Nhất còn chưa có chuẩn bị kịp, bị các nàng va chạm thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
“Tiểu Bát Tiểu Cửu, có nhớ tỷ tỷ không a?” Diệp Nhất bên trái hôn một cái, bên phải hôn một cái, cười đến mắt cũng cong lại.
“Rất nhớ rất nhớ…………..Tỷ tỷ ngươi đi đâu vậy…………….Ô ô ô……..” Tiểu Bát ôm cổ Diệp Nhất bắt đầu khóc, Tiểu Cửu tức giận lôi kéo Tiểu Bát ra khỏi lồng ngực của Diệp Nhất.
“Ngươi tên vô lại này, rõ ràng Tiểu Cửu còn phải ôm tỷ tỷ”.
“Đây là tỷ tỷ của ta!”
“Đây là tỷ tỷ của ta!”
Diệp Nhất bất đắc dĩ, hai tiểu tử kia đều đã năm tuổi, vóc dáng cao ráo, bộ dáng cũng ngày càng thanh tú, như thế nào tính cách thích tranh giành nhau vẫn còn chưa hết đây? Diệp Nhất không còn cách nào nên đem các nàng ôm lại, ngồi xổm trước mặt các nàng đem tay vuốt đầu muội muội, vẻ mặt chăm chú nói: “Mau tới đây cho tỷ tỷ nhìn xem có cái gì khác hay không, có phải là cao hơn trước nhiều hơn không? Thời gian tỷ tỷ không có ở đây thì có ngoan không?”
“Tiểu Cửu vẫn rất ngoan, đêm nay tỷ tỷ đến ngủ chung tới Tiểu Cửu được không?” Đôi tay nhỏ bé ngắn ngủn của Tiểu Cửu đặt lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình, bộ dáng ngoan ngoãn đáng thương làm cho tâm Diệp Nhất nhanh chóng tan chảy. Đang muốn đáp ứng thì Tiểu Bát mặc kệ, chỉ vào Tiểu Cửu nói:
“Tỷ tỷ nàng gạt người, nàng vừa rồi còn đoạt kẹo của ta ăn, nàng xấu xa nhất, tỷ tỷ không nên tin tưởng nàng! Đêm nay tỷ tỷ phải ở cùng Tiểu Bát ……….” Nói xong Tiểu Bát liền vội vội vàng vàng, sợ tỷ tỷ thật sự bị cướp đi, khuông mặt béo béo tròn tròn đều đỏ cả lên, đôi con ngươi đen láy trong mắt đã ầng ậc nước mắt.
“Đây là tỷ tỷ của ta!”
“Đây là tỷ tỷ của ta!”
Diệp Nhất đặt tay lên trán, có chút nhức đầu: “ Được rồi, đêm tay ra ở cùng Tiểu Cửu, đêm mai ở cùng Tiểu Bát. Được không?”
Tiểu Cửu hướng Tiểu Bát le lưỡi, biểu tình bộ dạng của người chiến thắng, mà Tiểu Bát thì giãy ra khỏi cái ôm của Diệp Nhất chạy về phía hướng Diệp Nhị: “Nhị tỷ, Đại tỷ không thương Tiểu Bát, ô ô ô…..”
Diệp Nhị ôm lấy Tiểu Bát, giận dữ nhìn nàng nói: “Ngươi thật đúng là vô dụng, còn có ta đây! Đêm nay ta cùng ngươi ngủ!” Nói xong nàng liền đem Tiểu Bát ôm về phòng, cũng không thèm liếc mắt nhìn Diệp Nhất một cái. Tiểu Bát ghé vào đầu vai của Diệp Nhị nhìn về phía Diệp Nhất, trong lòng không một chút tình nguyện a -- Nhị tỷ hung dữ như vậy, buổi tối cùng nhau ngủ thế nào cũng gặp ác mộng, ô……….
Diệp Nhất gặp cặp song sinh mười ba tuổi Diệp Tam Diệp Tứ có vóc người cao lớn uy nguy hơn một thước tám, thật là vui mừng. Diệp Ngũ mười hai tuổi đã bị cận thị, mái tóc dài đeo mắt kính màu đen trông thật nội liễm, nho nhã điềm tĩnh. Nàng rất thích đọc sách, trong cuộc thi Vật lý sơ cấp của thành phố đã đứng nhất, Diệp Ngàn vui vẻ đưa nàng đi Mĩ quốc du lịch một chuyến, kết quả Tiểu Ngũ liền yêu thích Mĩ quốc, liền nói với Diệp Nhất ý định đi Mĩ quốc học đại học. Diệp Nhất sờ sờ cằm nói, nàng không cảm thấy Mĩ quốc có gì bất đồng a, Diệp Ngũ liền biểu lộ chính mình không phải là không yêu nước, nhưng do cảm thấy được giáo dục của đại học ở Mĩ hoàn toàn bất đồng, tính độc lập càng được nâng cao, nó là mục đích cuộc sống mà nàng hướng tới. Diệp Nhất nói với nàng sẽ cùng mụ mụ thương lượng về chuyện này thật tốt. Diệp Lục mười một tuổi người không cao nhưng lại rất yêu thích bóng rổ, hắn gần đây lại rất đam mê máy tính, quấn quít ba ba nói rằng phải mua một cái máy vi tính để chơi. Diệp Ngàn còn không biết cái gì là máy tính, nhưng chỉ cần con cái thích hắn đều thỏa mãn chúng, vì thế con cái Diệp gia là một trong những thanh thiếu niên đầu tiên trong nước tiếp xúc với máy vi tính.
Diệp Nhất đã gặp một lượt hết tất cả đệ đệ muội muội trong nhà, nhưng mà vẫn không thấy Tiểu Thất.
“Tiểu Thất đi đâu rồi? Ta rất muốn gặp nàng nha.” Tưởng tượng đến gương mặt đáng yêu nhỏ nhắn lúc nào cũng muốn khóc của Tiểu Thất lòng Diệp Nhất liền chộn rộn muốn đem nàng ôm vào trong lòng.
“Thất tiểu thư ở võ quán đấy”. Quản gia nói.
“Võ quán? Nàng ở đó làm gì?”
“Phu nhân nói tính cách của Thất tiểu thư quá yếu đuối, đã gần tám tuổi mà ngày nào cũng bị bạn học khi dễ, mỗi lần bị khi dễ liền chạy về nhà khóc lóc. Phu nhân nói trong Diệp gia Thất tiểu thư giống như là một đóa hoa hiếm thấy, con cái trong Diệp gia ai cũng kiên cường bất khuất, chỉ có nàng vừa khờ dại lại yếu đuối, không biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Thời gian trước đó phu nhân có đưa Thất tiểu thư đi gặp một cao tăng nào đó xem qua tướng mạo và sinh mệnh, cao tăng nói Thất tiểu thư là kì tài võ học, nếu để cho nàng luyện võ sẽ có thể thay đổi cả cuộc đời nàng, cho nên sau khi trở về phu nhân đã tìm một cao thủ võ thuật để dạy cho Thất tiểu thư luyện võ”.
Tiểu Thất nhát gan thích khóc đi luyện võ? Thật là ngoài dự kiến của Diệp Nhất, nói không chừng lúc luyện võ thì hai mắt nàng khóc đến sưng phù đây. Nghĩ đến cái đầu nhỏ nhỏ, vóc dáng lùn lùn, vẻ mặt lúc nào cũng thẹn thùng của Tiểu Thất làm cho lòng Diệp Nhất nhớ thương càng nhiều, một đường đi thẳng đến võ quán.
“Tiểu hầu tử! Ngươi còn muốn chạy đi đâu!”
Diệp Nhất mới đi tới gần cửa võ quán chợt nghe bên trong một trận ồn ào, nàng tiến đến muốn đẩy cửa lớn ra kết quả bị một bóng dáng nhanh nhẹn vọt ra muốn bỏ trốn mất dạng, kết quả vô tình bị Diệp Nhất chắn đường, “Ngao” một tiếng hai người đụng phải nhau một cái nảy lửa đều ngã xuống đất.
“Ôi…………..Đau quá…………”
Người nằm trên người Diệp Nhất vừa xoa đầu vừa đứng lên rên rỉ, Diệp Nhất vịn một bên eo, phía trước một mảng tối đen như mực, nàng rất muốn nói - đau và cái gì đó chẳng hạn, ta mới là người có quyền lên tiếng chứ?
Nhìn lại thấy người đụng mình là một tiểu quỷ cao gầy tong teo, nhưng khuôn mặt lại lộ ra tính trẻ con của tiểu hài tử, gương mặt trẻ con tròn tròn không ít thịt, nhưng cũng không lộ vẻ béo, đôi mắt tròn khờ dại nhìn mình chớp chớp. Mái tóc ngắn xõa tung ra mềm mại như mới được gội , bị một cơn gió nhẹ thổi qua bám vào sợi tóc, theo gió tung bay……..
Bộ dáng như là nhân vật trong truyện tranh hoặc diễn viên điện ảnh trẻ tuổi xinh đẹp, khóe mắt bởi vì đau đớn mà tràn ra nước mắt, đây không phải Diệp Thất thì là ai.
Các nàng đều còn ngồi ở trên mặt đất, Diệp Nhất cười cười, đôi mắt to cong lại, nâng tay lên nựng nựng trên khuôn mặt phúng phính của Diệp Thất: “Càng lớn lại càng giống một tiểu nam sinh, nhưng chính nước mắt này đã bán đứng ngươi a”.
Diệp Nhất đứng lên phủi phủi bụi trên người, nhìn thoáng về phía võ sư của Diệp Thất đang đuổi theo trách mắng, sờ sờ mái tóc của Diệp Thất nhắn nhủ: “Luyện võ thật tốt a, không được lười biếng biết không? Sau khi ăn cơm chiều chúng ta sẽ nói chuyện phiếm nhiều hơn”. Nói xong Diệp Nhất liền rời đi.
Diệp Thất quỳ ở trên mặt đất nửa ngày không nói được lời nào, cho đến khi bóng dáng của Diệp Nhất dần dần mất hẳn thì cả buổi còn chưa có phục hồi lại tinh thần. Mãi cho đến gần năm phút sau tiểu bằng hữu Diệp Thất chậm chạp quá mức, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lẩm bẩm: “Này…………….Tỷ tỷ này là ai? Hảo……….. Thật khá a”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.