Chương 50: Đêm thứ 50
Trữ viễn
28/10/2020
Diệp Thất bị Kiều Ca gây sức ép hết mức.
Hoa và quà tặng của nàng tấn công càng ngày càng kinh người hơn, các loại hoa cùng những hộp quà tặng đều nằm hết trên bàn làm việc của Diệp Thất, chỗ làm việc của nàng không còn khoảng trống, làm cho bản thân nàng và những đồng nghiệp trong công ty bị ảnh hưởng nghiêm trọng - đều sắp không còn chỗ đặt chân nữa rồi.
Diệp Thất nghĩ tới tối hôm đó mình nói chuyện tuyệt tình như vậy, dường như muốn dẫm nát cả tự tôn của Kiều Ca thì Đại minh tinh sẽ kiêu ngạo mà không quay đầu lại, không ngờ tới mức vậy mà nàng còn không chịu buông tha cho mình…
“Khiêm Khiêm, ta lại không muốn buông tha cho ngươi”.
Mỗi chữ mỗi câu đều được viết ở trên thiệp tặng, cái chữ “lại” kia làm cho lòng Diệp Thất đau đớn, nàng đem tờ giấy vo thành một cục rồi ném vào trong thùng tác.
Mỗi ngày vào giữa trưa Nomo sẽ gọi điện thoại cho Diệp Thất, thời gian là lúc Diệp Thất ăn cơm xong nằm ở sô pha chuẩn bị đi ngủ. Nôi dung trò chuyện chẳng có gì đặc biệt, chính xác là kể lại những việc xảy ra vào ngày hôm đó, có rất nhiều lúc chưa nói xong Diệp Thất đã ngủ mất, Nomo liền nhẹ nhàng cúp điện thoại để cho nàng ngủ, đợi đến khoảng 2 giờ chiều sẽ gọi lại cho nàng để đánh thức nàng dậy.
Nghe cái giọng mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê của Diệp Thất, Nomo cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng mà gần đây Diệp Thất nói chuyện càng ngày càng ít, trong lúc nói chuyện phiếm thì chỉ có mỗi mình Nomo nói.
“Tử Khiêm, ngươi có tâm sự sao?” Nomo hỏi.
“Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi”.
“Vậy thì ngươi đi nằm nghỉ tí đi. Một lát nữa ta sẽ gọi ngươi dậy”.
“Ân… Buổi trưa an lành”.
Hôm nay mới nói được vài câu thì Diệp Thất đã cúp máy, Nomo biết nàng có tâm sự, nhưng bản thân nhìn lại thì tự cảm thấy mình chẳng có tư cách gì để hỏi. Nomo pha cho mình một ly cà phê, ân, một lần nữa lại thấy phấn chấn! Tình yêu này là một mặt trận chiến đấu dài lâu, nàng cần phải có nhiều tinh lực!
Diệp Ngũ từ lần xảy ra chuyện đó trở đi nàng có chút sợ hãi trong việc tìm việc làm theo cách thông thường. Diệp Tam lắc đầu với nàng: “Ta đã nói ra sẽ giới thiệu cho ngươi một trường học chính quy mà ngươi lại không đi, tự mình dẫn xác tới hang hổ, muốn giữ ngươi lại cũng chẳng có cách nào”.
Diệp Ngũ vẫn khăng khăng rằng công việc của mình thì mình phải tự tìm, vừa đúng lúc Diệp Thất về nhà, Diệp Tam bất đắc dĩ kể cho nàng nghe chuyện của Ngũ tỷ, Diệp Thất cười cười, lại nhớ tới lời của Kiều Ca đã từng nói trước đây, các nàng là đại tiểu thư muốn gió được gió muốn mưa được mưa, làm sao có thể hiểu rõ được cay đắng của cuộc đời? Chính xác, nếu như Diệp Ngũ không phải là người của Diệp Gia mà chỉ là con trong một gia đình công nhân viên chức bình thường, không biết cái kiêu ngạo mà nàng đang có kia có giảm bớt hay không?
Xã hội ngày càng có nhiều người được công việc lựa chọn, mà không phải tự bản thân mình được quyền chọn lấy.
Diệp Tam và Diệp Ngũ còn đang chế giễu nhau thì tâm tư của Diệp Thất lại bay đi đâu mất rồi.
Vì sao mà cho tới tận bây giờ chúng ta mới có thể đứng trên lập trường của đối phương mà suy nghĩ về thế giới trong lòng của nhau một chút?
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi hãy nghe ta nói”.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ đầu bên kia hành lang vang vọng tới, ba người đều xoay người lại, nhìn thấy Diệp Nhất ngẩng đầu bước đi như bay, Diệp Nhị theo sát ở phía sau muốn giữ chặt nàng lại nhưng mà không dám, chỉ biết mở miệng xin tha thứ. Vẻ mặt Diệp Nhất mỉm cười đi về phía bọn Diệp Tam mà giống như không có nghe thấy Diệp Nhị đang nói cái gì.
“Tỷ tỷ!”
Diệp Nhất dừng chân lại nói với Diệp Tam: “Tam Nhi, giúp ta chuẩn bị một chuyến đi tới sơn trang nghỉ hè, cuối tuần ta sẽ đi”.
“Nghỉ hè?” Hai mắt Diệp Tam mở to giống như là chuông đồng.
“Đại tỷ ngươi cũng đừng có là xằng làm bậy, ngươi tránh nắng cái gì a, nhiệt độ cơ thể của ngươi mà chạy lên núi chắc chắn sẽ mất mạng a”. Diệp Ngũ cũng phản đối.
Diệp Thất nhìn về phía Nhị tỷ của nàng, nhìn thấy đôi mắt Nhị tỷ đỏ bừng đầy uất ức. Diệp Thất mở dùng khẩu hình mở miệng cùng với khoa tay múa chân một cái như hỏi “Sao lại thế này a”, Diệp Nhị lắc đầu cũng không biết nói sao cho phải.
Diệp Nhất nói từng chữ từng chữ đanh thép: “Cuối tuần, nghỉ hè sơn trang, đừng để cho ta phải lặp lại một lần nữa”.
Diệp Tam không ngốc nghếch tới mức đi chống đối Đại tỷ lúc này: “Được, Đại tỷ!”. Hai người kia cãi nhau khiến cho mọi người ầm ĩ, Diệp Tam không muốn bị cuốn vào trong đó. Diệp Nhất “hô” một tiếng rồi rời khỏi đó, Diệp Nhị đưa hai tay lên vuốt mặt, Diệp Thất đi phía sau nàng đẩy một cái - tiếp tục làm ầm lên nữa đi a!
Cả người Diệp Nhị có cảm giác chẳng còn chút sức lực.
Đêm đó Diệp Nhất đi tới phòng Diệp Nhị tìm nàng thật sự là không đúng lúc chút nào, Nguy Lệnh Đồng bên cảnh sát chỉ vừa đến, thậm chí trà còn chưa kịp uống một ngụm thì Đại tỷ vừa tỉnh ngủ đã tới gõ cửa, hơn nữa lại còn không chút lễ độ xông thẳng vào phòng cùng Diệp Nhị lời qua tiếng lại, điều này làm cho sếp Nguy được Diệp Nhị mời đến cảm thấy cực kì xấu hổ. Cố tình Diệp Nhất trong lúc đó còn thoáng một cái thay đổi sắc mặt chuyển thành thái độ khách khí, bỏ Diệp Nhị qua một bên từng bước đi tới gần chỗ Nguy Lệnh Đồng nói:
“Sếp đến đây lúc nào cũng không nói một tiếng, thật sự là sơ suất. Muội muội đến đây, tiếp đón khách cho chu đáo”.
Hai mắt Nguy Lệnh Đồng đều nhìn đăm đăm, Diệp Nhị tức giận tới mức muốn bất tỉnh - đây là giọng điệu gì vậy chứ? Nói như vậy thì đây là muội muội của mình hay chỉ là gái tiếp khách chứ? Diệp Nhị mang một bụng tức giận nhưng trước mặt khách tới nhà dù cho thế nào đi chăng nữa thì cũng phải giữ lại mặt mũi cho Diệp Nhất, nàng giật giật góc áo của Diệp Nhất thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, đừng như vậy, có chuyện gì một lát nữa chúng ta nói sao”.
“Lát nữa nói sau? Lát nữa không chừng ta lại không thích nghe”. Diệp Nhất bỏ lại những lời này rồi rời đi, Diệp Nhị thấy mấy ngày gần đây nàng hay nổi giận vô cớ, Diệp Nhị muốn giải thích mà cơ bản Diệp Nhất không muốn nghe, Diệp Nhị thật sự là không có cách.
Đây là tỷ tỷ hay là con gái đây a? Tính khí nóng nãy cãi nhau ầm ĩ mãi cũng không bỏ được.
Diệp Nhất gọi quản gia tới giúp nàng thu thập hành lý, quản gia nghi hoặc: “Đại tiểu thư, người muốn đi đâu sao?” Trước đó không hề nghe nàng nói qua a.
“Ta đi đến sơn trang nghỉ hè”. Diệp Nhất lấy cái chăn quấn ở trên người, nằm sấp càu nhàu một tiếng nhìn chằm chằm cái móc áo.
“Sơn trang nghỉ hè? Cái này…” Quản gia càng ngờ vực hơn, “Đại tiểu thư, thân thể của người hiện tại không khỏe, không thích hợp đi tới nơi đó, ở đó không khí rất lạnh, chỉ sợ thân thể của người lại không chịu đựng nổi…”
“Không có việc gì”.
“Nhưng mà Đại tiểu thư, bác sĩ Khuất nói người trong khoảng thời gian này lúc nào rảnh thì đến phòng khám tìm nàng một chuyến để kiểm tra sức khỏe tổng quát. Bác sĩ Khuất còn dặn dò thật kỹ là phải chiếu cố người thật tốt, tuyệt đối không thể cho người bị cảm lạnh…” Quản gia đứng ở đó nói tới nói lui nửa ngày cũng chỉ nhận được một câu trước sau như một của Diệp Nhất “Không có việc gì”. Quản gia không nói nữa, rất rõ ràng mà, mặt Đại tiểu thư cười cũng không có nghĩa là tâm tình đang tốt, tâm trạng của nàng tốt hay xấu không thể nhìn mặt mà đoán được, chỉ có thể xem nàng có làm chuyện gì chấn động hay không thôi.
Quản gia suy nghĩ, việc này cũng chẳng dễ dàng gì liền tìm kế hoãn binh: “Vậy để ta kêu Nhị tiểu thư tới giúp sửa soạn hành lý một chút, Nhị tiểu thư lúc nào cũng tinh tế hơn ta, biết Đại tiểu thư cần dùng những thứ gì”.
“Ít nhất trong một tháng tới ta không muốn nhìn thấy nàng”.
Quản gia trong lòng buồn bực, thì ra ngọn nguồn đều xuất phát từ Nhị tiểu thư a.
Nguy Lệnh Đồng gọi điện thoại cho Diệp Nhị, bởi vì không biết phải nói như thế nào nên cứ úp úp mở mở: “Chuyện kia, thật xin lỗi Diệp Nhị, ta không nghĩ tới sẽ gây rắc rối cho ngươi nha…”
Trong lòng Diệp Nhị phiền muộn, không có tâm trạng ngồi nghe Nguy Lệnh Đồng giải thích nên chỉ tùy tiện nói một câu: “Không sao”.
Sếp Nguy tiếp tục nói: “Lần sau gặp mặt thì đừng gặp ở nhà ngươi nữa, ta cũng cảm thấy áp lực rất lớn”. Nguy Lệnh Đồng cười hai tiếng: “Dù sao ta cũng là một cảnh sát…”
Diệp Nhị cũng không muốn thất lễ như vậy nữa, nhưng mà nàng thật sự không muốn nói chuyện cùng cô ấy. Diệp Nhất hiện tại vẫn còn đang tức giận, cho dù Diệp Nhị ở ngoài làm gì đi nữa… Chuyện này làm cho nàng chẳng có tâm trạng muốn nói thêm dù là một chữ, đành phải xin lỗi Diệp Nhất một lần vậy: “Được rồi sếp Nguy, có chuyện gì thì cứ liên hệ với trợ lý riêng của ta”.
Nguy Lệnh Đồng không nghĩ tới đột nhiên Diệp Nhị lại trở nên lạnh nhạt nhanh như vậy, đoán chừng nàng sắp cúp máy nên liền cao giọng nói: “Diệp Nhị, chờ một chút! Về chuyện kia chúng ta vẫn chưa bàn xong về kết quả a”.
Diệp Nhị nói: “Có phải ngươi nói chuyện Diệp Gia có nội gián hay không? Cảm ơn ngươi đã cho ta biết thông tin này, ta sẽ tự mình điều tra rõ ràng. Ngươi cần bao nhiêu tiền thì cứ tìm trợ lý của ta để…”
“Cạch” một tiếng đối phương đã cúp máy. Diệp Nhị liền thẳng tay quăng điện thoại ra ngoài, vừa lúc đó trợ lý Vương Tịnh đi vào, điện thoại nát bấy nằm ở bên cạnh chân của nàng, sợ tới mức nàng la to một tiếng.
“Nhị, Nhị tiểu thư”. Nhân viên của Diệp Thị đều sợ Diệp Nhị.
Diệp Nhị giận dữ nhìn trợ lý, giọng điệu cũng không được tốt: “Có phải ngươi điều tra được gì rồi hay không?”
“Vâng, vâng, tất cả đều ở trong này”. Vương Tịnh nhanh chóng đem một túi văn kiện lớn đến trước mặt Diệp Nhị, Diệp Nhị vừa phất tay thì nàng liền nhanh chóng rời đi như đang chạy trốn.
Ngày đó Diệp Nhị nhận được một bì thư nặc danh trong đó có toàn là ảnh chụp của nàng, nàng dựa vào số điện thoại ở mặt sau của bức ảnh mà gọi vào, không nghĩ người bắt máy lại là một cảnh sát. Diệp Nhị gặp qua người cảnh sát này được hai lần, lần nào ấn tượng cũng không được tốt lắm, chỉ cảm thấy rằng cảnh sát này giống như là nắm được cái đuôi của Bách Mộc Bang, Bách Mộc Bang đi tới đâu thì nàng sẽ theo tới đó, có xu hướng giống âm hồn bất tán. Diệp Nhị hỏi nàng gởi ảnh chụp này là có ý tứ gì? Nguy Lệnh Đồng cười châm biếm, nói Nhị tiểu thư ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải là một người biến thái, đây không phải là ảnh do ta chụp. Gần đây chúng ta vừa mới xóa xổ được một người trực thuộc một tập đoàn sát thủ S.C, những ảnh chụp này đều được lấy từ trong ổ cứng máy tính của sát thủ này.
“Đây là ý tứ gì?” Diệp Nhị cầm di động ngồi tựa lưng vào ghế ngồi.
“Đây là tài liệu tuyệt mật của tập đoàn S.C, chắc ngươi cũng biết hình của ngươi ở trong tập đoàn sát thủ là có ý tứ gì”.
“S.C muốn giết ta?”
“Phải, ngươi là mục tiêu gần đây nhất của bọn họ. Có người ra giá 30 triệu cho mạng của ngươi”.
“Mạng của ta chỉ đáng giá 30 triệu thôi sao?” Diệp Nhị cười lạnh.
“Là dollar”.
“… vậy sếp Ngụy liên hệ với ta chỉ là muốn nhắc nhở ta thôi sao?”
Ngụy Lệnh Đồng một bên dùng bả vai và mặt kẹp chặt điện thoại di động, một bên pha cho mình một tách cà phê thật đậm đặc rồi nói: “Diệp Nhị, ta nghĩ ngươi cũng phát hiện được, những ảnh mà ngươi bị chụp cũng chỉ có thể được chụp từ những người thân cận ở bên cạnh. Ta vẫn nghĩ Diệp Gia các ngươi là tường đồng vách sắt kiên cố đến cỡ nào, thì ra có gian tế ở xung quanh muốn lấy mạng ngươi mà ngươi cũng không nhận biết được hay sao?”
“Suy nghĩ của ta kì thật cũng gần giống với lời ngươi nói”. Đối với lời châm chọc khiêu khích của Nguy Lệnh Đồng cũng không làm cho Diệp Nhị tức giận. Chính xác, trong Diệp Gia từ lúc nào có một lỗ hổng mà nàng hoàn toàn không thể phát hiện được? Đây là một sơ hở cực kì trí mạng.
“Người kia hẳn là thành viên của tập đoàn sát thủ, đã sớm trà trộn vào xung quanh Diệp Gia các ngươi. Các ngươi là xã hội đen luôn có kẻ thù đối đầu. Lúc đối đầu với kẻ thù đều phải trả giá bằng tính mạng, khi mà bên cạnh ngươi có gian tế thì có thể phát huy công dụng tới mức tối đa, nắm rõ kết cấu bên trong tổ chức, không cần phí nhiều lực lượng vẫn có thể lấy mạng của ngươi”.
Nguy Lệnh Đồng thấy Diệp Nhị ở đầu dây bên kia trầm mặc liền nói: “Ở chỗ ta còn một ít tư liệu, khi nào gặp mặt thì nói tiếp”.
Diệp Nhị cảm thấy nếu ở bên ngoài gặp gỡ cảnh sát rất có thể sẽ bị tai vách mạch rừng, cho nên bảo nàng tối khuya đến phòng nàng nói chuyện. Kỳ thật Diệp Nhị trái lại rất thẳng thắn vô tư, đối phương là nữ nhân, cũng không sợ lời ong tiếng ve gì, nhưng thông báo cho Diệp Nhất một tiếng vẫn hay hơn. Trùng hợp là hai ngày kia Diệp Nhất đều mê man, Diệp Nhị nghĩ rằng chờ có kết luận xác nhận đáng tin cậy thì sẽ nói chuyện với Diệp Nhất, kết quả Diệp Nhất bất tử nửa đêm chàng vào phòng nàng mà tới, Diệp Nhị nhìn thấy Diệp Nhất đột nhiên xuất hiện liền có vẻ luống cuống, Diệp Nhất sau đó còn nhìn thấy Nguy Lệnh Đồng tự nhiên ngồi ở bên trong khuê phòng, Diệp Nhị quả thực hết đường chối cãi.
Diệp Nhị cho tới hôm nay vẫn còn phiền lòng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: người đang 囧 đồ, phát sốt chưa lui, đình càng 2 ngày, kính thỉnh lượng giải
Hoa và quà tặng của nàng tấn công càng ngày càng kinh người hơn, các loại hoa cùng những hộp quà tặng đều nằm hết trên bàn làm việc của Diệp Thất, chỗ làm việc của nàng không còn khoảng trống, làm cho bản thân nàng và những đồng nghiệp trong công ty bị ảnh hưởng nghiêm trọng - đều sắp không còn chỗ đặt chân nữa rồi.
Diệp Thất nghĩ tới tối hôm đó mình nói chuyện tuyệt tình như vậy, dường như muốn dẫm nát cả tự tôn của Kiều Ca thì Đại minh tinh sẽ kiêu ngạo mà không quay đầu lại, không ngờ tới mức vậy mà nàng còn không chịu buông tha cho mình…
“Khiêm Khiêm, ta lại không muốn buông tha cho ngươi”.
Mỗi chữ mỗi câu đều được viết ở trên thiệp tặng, cái chữ “lại” kia làm cho lòng Diệp Thất đau đớn, nàng đem tờ giấy vo thành một cục rồi ném vào trong thùng tác.
Mỗi ngày vào giữa trưa Nomo sẽ gọi điện thoại cho Diệp Thất, thời gian là lúc Diệp Thất ăn cơm xong nằm ở sô pha chuẩn bị đi ngủ. Nôi dung trò chuyện chẳng có gì đặc biệt, chính xác là kể lại những việc xảy ra vào ngày hôm đó, có rất nhiều lúc chưa nói xong Diệp Thất đã ngủ mất, Nomo liền nhẹ nhàng cúp điện thoại để cho nàng ngủ, đợi đến khoảng 2 giờ chiều sẽ gọi lại cho nàng để đánh thức nàng dậy.
Nghe cái giọng mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê của Diệp Thất, Nomo cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng mà gần đây Diệp Thất nói chuyện càng ngày càng ít, trong lúc nói chuyện phiếm thì chỉ có mỗi mình Nomo nói.
“Tử Khiêm, ngươi có tâm sự sao?” Nomo hỏi.
“Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi”.
“Vậy thì ngươi đi nằm nghỉ tí đi. Một lát nữa ta sẽ gọi ngươi dậy”.
“Ân… Buổi trưa an lành”.
Hôm nay mới nói được vài câu thì Diệp Thất đã cúp máy, Nomo biết nàng có tâm sự, nhưng bản thân nhìn lại thì tự cảm thấy mình chẳng có tư cách gì để hỏi. Nomo pha cho mình một ly cà phê, ân, một lần nữa lại thấy phấn chấn! Tình yêu này là một mặt trận chiến đấu dài lâu, nàng cần phải có nhiều tinh lực!
Diệp Ngũ từ lần xảy ra chuyện đó trở đi nàng có chút sợ hãi trong việc tìm việc làm theo cách thông thường. Diệp Tam lắc đầu với nàng: “Ta đã nói ra sẽ giới thiệu cho ngươi một trường học chính quy mà ngươi lại không đi, tự mình dẫn xác tới hang hổ, muốn giữ ngươi lại cũng chẳng có cách nào”.
Diệp Ngũ vẫn khăng khăng rằng công việc của mình thì mình phải tự tìm, vừa đúng lúc Diệp Thất về nhà, Diệp Tam bất đắc dĩ kể cho nàng nghe chuyện của Ngũ tỷ, Diệp Thất cười cười, lại nhớ tới lời của Kiều Ca đã từng nói trước đây, các nàng là đại tiểu thư muốn gió được gió muốn mưa được mưa, làm sao có thể hiểu rõ được cay đắng của cuộc đời? Chính xác, nếu như Diệp Ngũ không phải là người của Diệp Gia mà chỉ là con trong một gia đình công nhân viên chức bình thường, không biết cái kiêu ngạo mà nàng đang có kia có giảm bớt hay không?
Xã hội ngày càng có nhiều người được công việc lựa chọn, mà không phải tự bản thân mình được quyền chọn lấy.
Diệp Tam và Diệp Ngũ còn đang chế giễu nhau thì tâm tư của Diệp Thất lại bay đi đâu mất rồi.
Vì sao mà cho tới tận bây giờ chúng ta mới có thể đứng trên lập trường của đối phương mà suy nghĩ về thế giới trong lòng của nhau một chút?
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi hãy nghe ta nói”.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ đầu bên kia hành lang vang vọng tới, ba người đều xoay người lại, nhìn thấy Diệp Nhất ngẩng đầu bước đi như bay, Diệp Nhị theo sát ở phía sau muốn giữ chặt nàng lại nhưng mà không dám, chỉ biết mở miệng xin tha thứ. Vẻ mặt Diệp Nhất mỉm cười đi về phía bọn Diệp Tam mà giống như không có nghe thấy Diệp Nhị đang nói cái gì.
“Tỷ tỷ!”
Diệp Nhất dừng chân lại nói với Diệp Tam: “Tam Nhi, giúp ta chuẩn bị một chuyến đi tới sơn trang nghỉ hè, cuối tuần ta sẽ đi”.
“Nghỉ hè?” Hai mắt Diệp Tam mở to giống như là chuông đồng.
“Đại tỷ ngươi cũng đừng có là xằng làm bậy, ngươi tránh nắng cái gì a, nhiệt độ cơ thể của ngươi mà chạy lên núi chắc chắn sẽ mất mạng a”. Diệp Ngũ cũng phản đối.
Diệp Thất nhìn về phía Nhị tỷ của nàng, nhìn thấy đôi mắt Nhị tỷ đỏ bừng đầy uất ức. Diệp Thất mở dùng khẩu hình mở miệng cùng với khoa tay múa chân một cái như hỏi “Sao lại thế này a”, Diệp Nhị lắc đầu cũng không biết nói sao cho phải.
Diệp Nhất nói từng chữ từng chữ đanh thép: “Cuối tuần, nghỉ hè sơn trang, đừng để cho ta phải lặp lại một lần nữa”.
Diệp Tam không ngốc nghếch tới mức đi chống đối Đại tỷ lúc này: “Được, Đại tỷ!”. Hai người kia cãi nhau khiến cho mọi người ầm ĩ, Diệp Tam không muốn bị cuốn vào trong đó. Diệp Nhất “hô” một tiếng rồi rời khỏi đó, Diệp Nhị đưa hai tay lên vuốt mặt, Diệp Thất đi phía sau nàng đẩy một cái - tiếp tục làm ầm lên nữa đi a!
Cả người Diệp Nhị có cảm giác chẳng còn chút sức lực.
Đêm đó Diệp Nhất đi tới phòng Diệp Nhị tìm nàng thật sự là không đúng lúc chút nào, Nguy Lệnh Đồng bên cảnh sát chỉ vừa đến, thậm chí trà còn chưa kịp uống một ngụm thì Đại tỷ vừa tỉnh ngủ đã tới gõ cửa, hơn nữa lại còn không chút lễ độ xông thẳng vào phòng cùng Diệp Nhị lời qua tiếng lại, điều này làm cho sếp Nguy được Diệp Nhị mời đến cảm thấy cực kì xấu hổ. Cố tình Diệp Nhất trong lúc đó còn thoáng một cái thay đổi sắc mặt chuyển thành thái độ khách khí, bỏ Diệp Nhị qua một bên từng bước đi tới gần chỗ Nguy Lệnh Đồng nói:
“Sếp đến đây lúc nào cũng không nói một tiếng, thật sự là sơ suất. Muội muội đến đây, tiếp đón khách cho chu đáo”.
Hai mắt Nguy Lệnh Đồng đều nhìn đăm đăm, Diệp Nhị tức giận tới mức muốn bất tỉnh - đây là giọng điệu gì vậy chứ? Nói như vậy thì đây là muội muội của mình hay chỉ là gái tiếp khách chứ? Diệp Nhị mang một bụng tức giận nhưng trước mặt khách tới nhà dù cho thế nào đi chăng nữa thì cũng phải giữ lại mặt mũi cho Diệp Nhất, nàng giật giật góc áo của Diệp Nhất thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, đừng như vậy, có chuyện gì một lát nữa chúng ta nói sao”.
“Lát nữa nói sau? Lát nữa không chừng ta lại không thích nghe”. Diệp Nhất bỏ lại những lời này rồi rời đi, Diệp Nhị thấy mấy ngày gần đây nàng hay nổi giận vô cớ, Diệp Nhị muốn giải thích mà cơ bản Diệp Nhất không muốn nghe, Diệp Nhị thật sự là không có cách.
Đây là tỷ tỷ hay là con gái đây a? Tính khí nóng nãy cãi nhau ầm ĩ mãi cũng không bỏ được.
Diệp Nhất gọi quản gia tới giúp nàng thu thập hành lý, quản gia nghi hoặc: “Đại tiểu thư, người muốn đi đâu sao?” Trước đó không hề nghe nàng nói qua a.
“Ta đi đến sơn trang nghỉ hè”. Diệp Nhất lấy cái chăn quấn ở trên người, nằm sấp càu nhàu một tiếng nhìn chằm chằm cái móc áo.
“Sơn trang nghỉ hè? Cái này…” Quản gia càng ngờ vực hơn, “Đại tiểu thư, thân thể của người hiện tại không khỏe, không thích hợp đi tới nơi đó, ở đó không khí rất lạnh, chỉ sợ thân thể của người lại không chịu đựng nổi…”
“Không có việc gì”.
“Nhưng mà Đại tiểu thư, bác sĩ Khuất nói người trong khoảng thời gian này lúc nào rảnh thì đến phòng khám tìm nàng một chuyến để kiểm tra sức khỏe tổng quát. Bác sĩ Khuất còn dặn dò thật kỹ là phải chiếu cố người thật tốt, tuyệt đối không thể cho người bị cảm lạnh…” Quản gia đứng ở đó nói tới nói lui nửa ngày cũng chỉ nhận được một câu trước sau như một của Diệp Nhất “Không có việc gì”. Quản gia không nói nữa, rất rõ ràng mà, mặt Đại tiểu thư cười cũng không có nghĩa là tâm tình đang tốt, tâm trạng của nàng tốt hay xấu không thể nhìn mặt mà đoán được, chỉ có thể xem nàng có làm chuyện gì chấn động hay không thôi.
Quản gia suy nghĩ, việc này cũng chẳng dễ dàng gì liền tìm kế hoãn binh: “Vậy để ta kêu Nhị tiểu thư tới giúp sửa soạn hành lý một chút, Nhị tiểu thư lúc nào cũng tinh tế hơn ta, biết Đại tiểu thư cần dùng những thứ gì”.
“Ít nhất trong một tháng tới ta không muốn nhìn thấy nàng”.
Quản gia trong lòng buồn bực, thì ra ngọn nguồn đều xuất phát từ Nhị tiểu thư a.
Nguy Lệnh Đồng gọi điện thoại cho Diệp Nhị, bởi vì không biết phải nói như thế nào nên cứ úp úp mở mở: “Chuyện kia, thật xin lỗi Diệp Nhị, ta không nghĩ tới sẽ gây rắc rối cho ngươi nha…”
Trong lòng Diệp Nhị phiền muộn, không có tâm trạng ngồi nghe Nguy Lệnh Đồng giải thích nên chỉ tùy tiện nói một câu: “Không sao”.
Sếp Nguy tiếp tục nói: “Lần sau gặp mặt thì đừng gặp ở nhà ngươi nữa, ta cũng cảm thấy áp lực rất lớn”. Nguy Lệnh Đồng cười hai tiếng: “Dù sao ta cũng là một cảnh sát…”
Diệp Nhị cũng không muốn thất lễ như vậy nữa, nhưng mà nàng thật sự không muốn nói chuyện cùng cô ấy. Diệp Nhất hiện tại vẫn còn đang tức giận, cho dù Diệp Nhị ở ngoài làm gì đi nữa… Chuyện này làm cho nàng chẳng có tâm trạng muốn nói thêm dù là một chữ, đành phải xin lỗi Diệp Nhất một lần vậy: “Được rồi sếp Nguy, có chuyện gì thì cứ liên hệ với trợ lý riêng của ta”.
Nguy Lệnh Đồng không nghĩ tới đột nhiên Diệp Nhị lại trở nên lạnh nhạt nhanh như vậy, đoán chừng nàng sắp cúp máy nên liền cao giọng nói: “Diệp Nhị, chờ một chút! Về chuyện kia chúng ta vẫn chưa bàn xong về kết quả a”.
Diệp Nhị nói: “Có phải ngươi nói chuyện Diệp Gia có nội gián hay không? Cảm ơn ngươi đã cho ta biết thông tin này, ta sẽ tự mình điều tra rõ ràng. Ngươi cần bao nhiêu tiền thì cứ tìm trợ lý của ta để…”
“Cạch” một tiếng đối phương đã cúp máy. Diệp Nhị liền thẳng tay quăng điện thoại ra ngoài, vừa lúc đó trợ lý Vương Tịnh đi vào, điện thoại nát bấy nằm ở bên cạnh chân của nàng, sợ tới mức nàng la to một tiếng.
“Nhị, Nhị tiểu thư”. Nhân viên của Diệp Thị đều sợ Diệp Nhị.
Diệp Nhị giận dữ nhìn trợ lý, giọng điệu cũng không được tốt: “Có phải ngươi điều tra được gì rồi hay không?”
“Vâng, vâng, tất cả đều ở trong này”. Vương Tịnh nhanh chóng đem một túi văn kiện lớn đến trước mặt Diệp Nhị, Diệp Nhị vừa phất tay thì nàng liền nhanh chóng rời đi như đang chạy trốn.
Ngày đó Diệp Nhị nhận được một bì thư nặc danh trong đó có toàn là ảnh chụp của nàng, nàng dựa vào số điện thoại ở mặt sau của bức ảnh mà gọi vào, không nghĩ người bắt máy lại là một cảnh sát. Diệp Nhị gặp qua người cảnh sát này được hai lần, lần nào ấn tượng cũng không được tốt lắm, chỉ cảm thấy rằng cảnh sát này giống như là nắm được cái đuôi của Bách Mộc Bang, Bách Mộc Bang đi tới đâu thì nàng sẽ theo tới đó, có xu hướng giống âm hồn bất tán. Diệp Nhị hỏi nàng gởi ảnh chụp này là có ý tứ gì? Nguy Lệnh Đồng cười châm biếm, nói Nhị tiểu thư ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải là một người biến thái, đây không phải là ảnh do ta chụp. Gần đây chúng ta vừa mới xóa xổ được một người trực thuộc một tập đoàn sát thủ S.C, những ảnh chụp này đều được lấy từ trong ổ cứng máy tính của sát thủ này.
“Đây là ý tứ gì?” Diệp Nhị cầm di động ngồi tựa lưng vào ghế ngồi.
“Đây là tài liệu tuyệt mật của tập đoàn S.C, chắc ngươi cũng biết hình của ngươi ở trong tập đoàn sát thủ là có ý tứ gì”.
“S.C muốn giết ta?”
“Phải, ngươi là mục tiêu gần đây nhất của bọn họ. Có người ra giá 30 triệu cho mạng của ngươi”.
“Mạng của ta chỉ đáng giá 30 triệu thôi sao?” Diệp Nhị cười lạnh.
“Là dollar”.
“… vậy sếp Ngụy liên hệ với ta chỉ là muốn nhắc nhở ta thôi sao?”
Ngụy Lệnh Đồng một bên dùng bả vai và mặt kẹp chặt điện thoại di động, một bên pha cho mình một tách cà phê thật đậm đặc rồi nói: “Diệp Nhị, ta nghĩ ngươi cũng phát hiện được, những ảnh mà ngươi bị chụp cũng chỉ có thể được chụp từ những người thân cận ở bên cạnh. Ta vẫn nghĩ Diệp Gia các ngươi là tường đồng vách sắt kiên cố đến cỡ nào, thì ra có gian tế ở xung quanh muốn lấy mạng ngươi mà ngươi cũng không nhận biết được hay sao?”
“Suy nghĩ của ta kì thật cũng gần giống với lời ngươi nói”. Đối với lời châm chọc khiêu khích của Nguy Lệnh Đồng cũng không làm cho Diệp Nhị tức giận. Chính xác, trong Diệp Gia từ lúc nào có một lỗ hổng mà nàng hoàn toàn không thể phát hiện được? Đây là một sơ hở cực kì trí mạng.
“Người kia hẳn là thành viên của tập đoàn sát thủ, đã sớm trà trộn vào xung quanh Diệp Gia các ngươi. Các ngươi là xã hội đen luôn có kẻ thù đối đầu. Lúc đối đầu với kẻ thù đều phải trả giá bằng tính mạng, khi mà bên cạnh ngươi có gian tế thì có thể phát huy công dụng tới mức tối đa, nắm rõ kết cấu bên trong tổ chức, không cần phí nhiều lực lượng vẫn có thể lấy mạng của ngươi”.
Nguy Lệnh Đồng thấy Diệp Nhị ở đầu dây bên kia trầm mặc liền nói: “Ở chỗ ta còn một ít tư liệu, khi nào gặp mặt thì nói tiếp”.
Diệp Nhị cảm thấy nếu ở bên ngoài gặp gỡ cảnh sát rất có thể sẽ bị tai vách mạch rừng, cho nên bảo nàng tối khuya đến phòng nàng nói chuyện. Kỳ thật Diệp Nhị trái lại rất thẳng thắn vô tư, đối phương là nữ nhân, cũng không sợ lời ong tiếng ve gì, nhưng thông báo cho Diệp Nhất một tiếng vẫn hay hơn. Trùng hợp là hai ngày kia Diệp Nhất đều mê man, Diệp Nhị nghĩ rằng chờ có kết luận xác nhận đáng tin cậy thì sẽ nói chuyện với Diệp Nhất, kết quả Diệp Nhất bất tử nửa đêm chàng vào phòng nàng mà tới, Diệp Nhị nhìn thấy Diệp Nhất đột nhiên xuất hiện liền có vẻ luống cuống, Diệp Nhất sau đó còn nhìn thấy Nguy Lệnh Đồng tự nhiên ngồi ở bên trong khuê phòng, Diệp Nhị quả thực hết đường chối cãi.
Diệp Nhị cho tới hôm nay vẫn còn phiền lòng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: người đang 囧 đồ, phát sốt chưa lui, đình càng 2 ngày, kính thỉnh lượng giải
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.