Chương 6: 5: Tọa đàm* chứng sợ hãi
Chu Hạo Huy
02/12/2016
(*tọa đàm: Họp mặt trao đổi, nói chuyện thân mật với nhau về một vấn đề nào đó.)
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Hứa Hiểu Văn, La Phi cúp điện thoại gọi cho Trương Vũ, hướng về phía Trương Vũ giảng thuật đại khái tình huống, cũng hỏi có hay không kết quả kiểm tra thi thể mới nhất. Dưới cuộc trò chuyện, mới biết được Chu Lập Vĩ cũng đang cùng Trương Vũ ở trung tâm pháp y đang tiến hành công tác kiểm tra thi thể. Cảm thấy nói chuyện trong điện thoại tốn sức, La Phi dứt khoát cũng lên đường chạy tới hướng trung tâm pháp y.
Thời điểm tới nơi cần đến sắc trời đã tối đen. Mặc dù là giữa hè tháng tám, nhưng khí lạnh bên trong nhà xác phả vào mặt vẫn để cho La Phi rùng mình.
"A, trong này thật là đủ lạnh, có thể có hai mươi độ sao?" La Phi khàn giọng rút ra hơi thở, ôm lấy hai tay, dùng bàn tay cho vào cánh tay.
Trương Vũ tiến lên đón, một ống tay áo dài màu trắng đưa lên, tiếp đó làm ra cái dấu im lặng, cũng dừng lại hướng về phía bàn thi thể chép miệng.
Chu Lập Vĩ đang đứng ở trước đầu bàn thi thể, cúi người đối mặt với thi thể của Dư Tự Cường. Hai mắt ông sáng ngời hữu thần, không chút nào liếc xéo, đối với La Phi đến không có bất kỳ phản ứng nào, rõ ràng đang chuyên tâm cho mục nào đó trọng yếu trong công việc.
La Phi nhẹ nhàng đi lên trước, lúc này mới phát hiện tóc người chết đã bị cạo sạch toàn bộ, bên trái đỉnh đầu một khối xương sọ cũng đã được lấy xuống, làm giải phẫu cũng giống như mở ra được một cánh "Cửa sổ ở mái nhà". Tay trái Chu Lập Vĩ cầm một cái đèn pin, tay phải đem một cái dụng cụ kim loại dài mảnh từ "Cửa sổ ở mái nhà" đưa vào trong đầu người chết.
"Vùng sáu trên não trái, đây là bộ phận khống chế cơ thể người nảy sinh các loại cảm giác." Trương Vũ đưa miệng ghé sát vào bên tai La Phi, nhẹ giọng giải thích.
La Phi gật đầu, chỉ thấy vật kim loại trong tay Chu Lập Vĩ ở trong đầu người chết một lát sau dừng lại, vừa chậm rãi lui đi ra, đầu vật kim loại là một cái thìa dẹp nho nhỏ, bên trong chứa đựng một ít bộ phận não của người chết.
Chu Lập Vĩ nhanh chóng thả tay xuống, cầm lấy một cái lọ thủy tinh nhỏ, sau đó đem bộ phận não mới vừa ở trong tay bỏ vào cất giữ. Sau khi hết thẩy đều hoàn thành, Chu Lập Vĩ mới thở một hơi thật dài, đối với La Phi gật đầu chào hỏi: "Chào cậu, đội trưởng La."
La Phi chú ý tới cái trán thấm đầy một tầng mồ hôi của ông, kia xem ra mới vừa một phen làm việc có phần hao tâm tổn trí sức lực.
"Tôi cho là bác sĩ các ông làm việc chỉ cảm thấy hứng thú đối với bệnh nhân, không nghĩ tới ông đối với thi thể cũng rất có nghiên cứu." La Phi dùng một câu nửa đùa nửa thật mà nói coi như vì chính mình mà mở lời nói đầu.
"Suy nghĩ kia của cậu có thể có chỗ bất công." Chu Lập Vĩ lắc đầu, nghiêm trang sửa chữa nói, "Điều trị bệnh nhân luôn chỉ là một bộ phận công việc của chúng tôi, trong mắt của tôi, ngăn chặn chứng bệnh xảy ra kỳ thực trọng yếu hơn."
"Đúng!" La Phi tán thưởng một câu, rất có cảm giác gặp tri âm, "Về điểm này, bây giờ bác sĩ và cảnh sát là hai loại nghề nghiệp nhưng thực ra có chỗ tương quan. Người cần làm công tác chấp pháp tuyệt không phải chỉ là đi bắt tội phạm, quan trọng hơn là tránh cho hành vi phạm tội xảy ra."
Chu Lập Vĩ mỉm cười lộ ra một tia hiểu ý: "Cho nên hơn bốn giờ chiều tôi liền đi tới nơi này. Muốn phòng ngừa bệnh án phát sinh, phải tiến hành nghiên cứu phương diện bệnh lý học. Mà từ góc độ này mà nói, thi thể so với bệnh nhân vốn có nhiều giá trị nghiên cứu hơn, bởi vì ở trên thân thể người chết, các loại yếu tố bệnh chứng chắc chắn đều rất là đầy đủ."
"Như vậy, cho tới bây giờ có phát hiện gì sao?" Đây là vấn đề La Phi quan tâm nhất.
Chu Lập Vĩ quơ quơ lọ thủy tinh nhỏ trong tay: "Còn cần tiến hành phân tích cặn kẽ sinh hóa."
"Phân tích sinh hóa?" La Phi nhiều hứng thú nhìn trong lọ những thứ chất não màu xám trắng kia, "Chẳng lẽ trên tinh thần bị kích thích cũng sẽ lưu lại dấu vết có thể cung cấp để truy theo sao?"
"Đó là đương nhiên. Ở trong não cậu, bất luận suy nghĩ gì, bất kỳ cảm xúc gì, thực ra đều là do hóa học khống chế đến phản ứng. Từ tuyến bộ phận thân thể phân chia tới các loại vật chất hóa học đối với vật thể não tiến hành thúc đẩy, tiến vào cơ thể người tạo thành các loại, các dạng phản ứng tinh thần. Đưa ra một điểm ví dụ thực tế, cậu biết bệnh trầm cảm chứ?"
La Phi gật đầu, ý bảo đối phương tiếp tục nói.
"Rất nhiều bệnh nhân trầm cảm phủ nhận bản thân sinh bệnh, cự tuyệt uống thuốc hoặc tiến hành điều trị liên quan, bọn họ cho rằng chuyện gì đó trong lòng chỉ cần mình nghĩ thông là được. Cái này là hoàn toàn sai lầm, bắt đầu từ bệnh lý học mà nói, chứng trầm cảm nhưng thật ra là một loại bệnh biến não bộ, biểu hiện nổi bật là loại chuyển giao thần kinh trung ương chất amine đơn, đặc biệt là chức năng chất amine norepinephrine và serotonin giảm thấp, mà hai loại vật chất này ở bên trong đại não của con người có tác dụng lên điều tiết và làm cho ổn định cảm xúc. Cho nên đối mặt tính chất loại bệnh tật tinh thần này, đơn thuần tư vấn tâm lý là không được, phải kết hợp điều trị bằng thuốc." Chu Lập Vĩ chậm rãi mà nói, đem một cái kiến thức y học phức tạp nói ra.
La Phi ngộ ra được chút thành tựu, ánh mắt sáng lên truy vấn: "Đến bao giờ cụ thể trường hợp kia đây? Phân tích của ông có khả năng mang đến kết quả thế nào?"
"Mục tiêu của tôi chính là nỗ lực phân tích ra ngọn gốc thành phần chất hóa học dị thường có trong ngón tay giữa và não bộ, những thành phần này đúng là có liên quan đến nguyên nhân tử vong. Như vậy chúng ta liền có đủ cơ sở phân tích bệnh lý." Chu Lập Vĩ trả lời ngắn gọn mà nói.
La Phi cau mày suy nghĩ chốc lát, lắc đầu: "Xin lỗi, tôi có chút không rõ. Chúng ta đã biết nguyên nhân gây ra tử vong của người này là do bị sợ hãi quá độ. Với tư cách là một chuyên gia khoa tâm thần, ông hẳn là hiểu rõ những vật chất hóa học kích thích đại não sẽ cho người nảy sinh phản ứng sinh lý sợ hãi chứ?"
"Tôi đương nhiên hiểu, hơn nữa tôi biết rõ nghi vấn của cậu ở đâu: Nếu đã biết thành phần hóa học đem lại sự sợ hãi là cái gì, vậy tôi kế tiếp phân tích còn có ý nghĩa gì đây?" Chu Lập Vĩ dùng ánh mắt sáng rực nhìn La Phi, "Đội trưởng La, tôi rất khâm phục tư duy chủ động cùng tính logic của cậu, nếu như cậu làm nghiên cứu khoa học, nhất định sẽ có chút thành tựu."
La Phi cười cười: "Đây cũng là nhờ vào lời giải thích của ông, rõ ràng trật tự mà lại nổi bật trọng điểm, tôi hiện tại rất muốn biết nhiều kiến thức hơn."
"Ừ." Chu Lập Vĩ trầm ngâm, sau đó ông buông cái lọ nhỏ kia xuống, chà xát hai tay, "Được rồi, vậy tôi sẽ ở trong nơi này mà giảng một khóa ngắn gọn, liên quan đến kiến thức bệnh lý học sợ hãi."
La Phi vểnh tai, kính cẩn chăm chú nghe. Trương Vũ một bên lúc này cũng là một bộ dáng vẻ hết sức chăm chú.
"Sợ hãi, là một loại phản ứng dây chuyền trong đại não, nó bắt đầu từ kích thích bên ngoài, theo trên các loại phản ứng sinh lý mãnh liệt mà kết thúc." Chu Lập Vĩ bắt đầu giảng giải, "Cái phản ứng sinh lý này bao gồm hô hấp dồn dập, tim đập rộn lên, thịt bắp mở, vân vân. Kích thích bên ngoài thì đa dạng, có thể là một con nhện từ nóc nhà, một con dao chặn ngang gác ở trên cổ cậu, một cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, hoặc là không biết bất luận cái gì, sự vật thần bí sẽ làm cậu cảm thấy gặp uy hiếp."
Chu Lập Vĩ bước đi đến phía trước người chết, dùng ngón tay chỉ cái đỉnh đầu thi thể "Cửa sổ ở mái nhà" kia: "Cảm giác sợ hãi do cái hình dạng hạnh nhân cấu tạo trong đại não khống chế, nên cấu tạo này gọi là hạch hạnh nhân - đại khái ở vị trí này. Đương nhiên không ở mặt ngoài, mà ở trong bộ phận rất sâu, ta phải sử dụng công cụ chuyên môn mới có thể chạm đến. Cái trong lọ tôi vừa thu nhặt đi ra ngoài đó chính là mẫu hạch hạnh nhân. Nó tiếp thu nhiều tin tức truyền tới vùng đại não, cân nhắc trình độ trọng yếu. Ở lúc tình huống đủ đáng sợ, hạch hạnh nhân đi qua vị trí trung tâm 'thần kinh nguyên phát' tự động khởi động phản ứng sợ hãi, do đó dẫn đến những thay đổi sinh lý.
Các nhà khoa học thông qua nghiên cứu đối chiếu với mẫu cắt não bộ, quan sát cặn kẽ trung tâm nguyên thần kinh hạch hạnh nhân dùng để chuyển tín hiệu quá trình sợ hãi. Kết quả phát hiện, do tuyến bộ phận não bộ tiết ra một loại hormone - Vasopressin, có thể tăng cường chuyển động một vùng trung tâm hạch hạnh nhân thần kinh nguyên phát. Nói cách khác, vật chất hóa học Vasopressin có thể khiến cho đại não loài người sản sinh phản ứng sợ hãi."
"Như vậy trong những mẫu ở đây, hàm lượng Vasopressin nhất định rất cao?" La Phi híp mắt, đánh giá tỉ mỉ vật thể não bên trong lọ thủy tinh nhỏ, tựa hồ chỉ dựa vào là có thể phát hiện rất nhiều huyền cơ.
"Rất có thể là như vậy." Chu Lập Vĩ khẽ mỉm cười, rồi lại xoay đề tài câu chuyện, "Chỉ có điều, cũng không loại trừ một số tình huống có ý nảy sinh."
"Hả?" La Phi hiểu đến chỗ mấu chốt, ngẩng đầu lên chuyên chú nhìn đối phương.
"Nếu như mẫu trong thể não cũng không có mức Vasopressin dị thường, nhưng lại có số lớn vật chất hóa học khác, những vật chất này cùng Vasopressin đối với hạch hạnh nhân ảnh hưởng cùng loại kích thích, nhưng cũng không phải là do thể tuyến não bộ người bài tiết sinh ra..."
"Tôi đã biết!" La Phi hưng phấn mà vỗ bàn tay một cái, "Vậy cũng có thể khiến người xuất hiện sợ hãi, nhưng loại sợ hãi này cũng không phải do sự vật thực tế tạo thành, mà là một loại hóa học từ bên ngoài dẫn đến kích thích, cũng chính là - ảo giác!"
"Bàn chân của quỷ!" Trương Vũ hiển nhiên cũng hiểu đạo lý trong đó, anh lập tức nhớ lại La Phi đã từng nói qua chính là cái kia cùng cốt truyện của Sherlock Holmes có liên quan.
"Không sai. Như vậy làm rõ nguồn gốc và thành phần loại vật chất hóa học này, chúng ta có thể nắm vững nguyên lý bệnh học gần hai ngày qua đã đem lại sợ hãi cực độ cho nhiều người, từ đó tiến hành điều trị thích hợp hoặc ngăn chặn bệnh án lần nữa phát sinh." Chu Lập Vĩ vừa nói, bên cạnh lại đem cái lọ nhỏ cầm ở trong tay kia ngắm, một bộ dáng vẻ thỏa thuê mãn nguyện.
"Như thế, đã có hormone kích thích hạch hạnh nhân, có hay không cái loại vật chất có khả năng ức chế hoạt động hạch hạnh nhân?” La Phi vuốt cằm, tư duy nhảy chuyển tới trên một cái vấn đề khác.
Trong ánh mắt Chu Lập Vĩ đã không còn chỉ là tán thưởng, thậm chí lộ ra chút kinh ngạc: "Đội trưởng La, tôi không phải không thừa nhận, ý nghĩ của cậu mỗi một bước đều trúng mục tiêu điểm vấn đề quan trọng! Thể tuyến não người còn có thể tiết ra một loại hormone khác, được gọi là Oxytocin, nó có thể ức chế hoạt động hạch hạnh nhân trong nguyên thần kinh."
"Nói cách khác, nếu như có thể cấu thành Oxytocin, liền tìm được phương pháp giảm bớt cảm giác sợ hãi trong cơ thể người, thậm chí có lẽ trị hết cho bệnh nhân bởi vì sợ hãi những thứ kia mà tâm thần phân liệt?" Lần này ngay cả hai mắt Trương Vũ cũng nhấp nhoáng tia sáng.
"Oxytocin thì không cách nào dùng nhân công cấu thành. Bất quá, có một ít loại hóa học khác có thể thay thế. Rất đúng dịp, gần hai năm qua, tôi một mực bắt tay vào nghiên cứu phương diện này. Mà vật này, chính là thành quả của tôi." Chu Lập Vĩ vừa nói, một bên đem tay luồn vào áo bào trắng, từ trên túi áo trong lấy ra một tờ chất thuốc nho nhỏ, có thể thấy được, ở bên trong chứa một ít chất hình dạng bột phấn.
"Đã có thành quả, ông vì sao không đi cứu trợ những bệnh nhân kia?" La Phi không hiểu hỏi.
"Đây chỉ là thành quả phòng thí nghiệm, còn lâu mới đến trình độ ứng dụng lâm sàng. Chúng ta chỉ biết là nó có tác dụng ức chế sợ hãi, đối với mặt khác khả năng tồn tại các tác dụng phụ cũng không rõ ràng lắm. Muốn đi vào sử dụng, phải trải qua quá trình thí nghiệm thuốc khá dài. Cái này rất bất đắc dĩ, phải không? Làm một bác sĩ, rõ ràng có nắm chắc điều trị chứng bệnh nào đó, nhưng lại không thể thao tác. Đội trưởng La, giống như cảnh sát các người cho dù biết người nào đó phạm tội, nhưng không có chứng cứ thì không thể bắt hắn, tương tư loại này chính là xấu hổ."
La Phi lại nở nụ cười, lời nói của đối phương đang cắt vào đốt vấn đề cũng vô cùng thích hợp, cảnh này khiến giao lưu giữa bọn họ trở nên đặc biệt dễ dàng.
Trương Vũ vốn cũng xem như học y, khi anh nghe lần giảng giải này của Chu Lập Vĩ càng được lợi ích không nhỏ, Trương Vũ tấm tắc mà tán tụng: "Thành tựu y học hiện đại thật là làm người ta khâm phục, thoạt nhìn không cách nào giải thích, không có cách gì xử lý vấn đề, vừa nghe giáo sư Chu nói như vậy, dường như thoáng cái thì có manh mối."
"Không, sự tình còn lâu mới được cậu tưởng tượng đơn giản như vậy." Giọng của La Phi lại trở nên nghiêm túc, "Buổi chiều tôi nhận được một cuộc điện thoại, nội dung điện thoại sẽ làm cho các người cực kỳ hoang mang."
"Cái gì điện thoại?" Trương Vũ mở to hai mắt, có vẻ vừa hiếu kỳ lại lo lắng.
Chu Lập Vĩ không hề giống Trương Vũ kích động như vậy: "Cậu là nói cuộc điện thoại gọi từ Vân Nam kia sao?"
La Phi sửng sốt, ngay sau đó hiểu rõ: "Cô ấy cũng gọi cho ông? Nói như vậy, ông đã biết cái tiên đoán kia."
Thần sắc Chu Lập Vĩ chìm vào lo lắng mà gật đầu.
"Ông thấy thế nào?" La Phi hỏi ý kiến đối phương.
Với tư cách là một giáo sư đại học du học trở về, loại chuyện hoang đường này chắc chắn sẽ bị coi như là lời nói vô căn cứ?
Có thể câu trả lời của Chu Lập Vĩ nhưng có chút ngoài dự liệu của La Phi.
"Tôi đã đặt xong vé máy bay, sáng sớm ngày mai sẽ bay đi Vân Nam." Chu Lập Vĩ trịnh trọng nói.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Hứa Hiểu Văn, La Phi cúp điện thoại gọi cho Trương Vũ, hướng về phía Trương Vũ giảng thuật đại khái tình huống, cũng hỏi có hay không kết quả kiểm tra thi thể mới nhất. Dưới cuộc trò chuyện, mới biết được Chu Lập Vĩ cũng đang cùng Trương Vũ ở trung tâm pháp y đang tiến hành công tác kiểm tra thi thể. Cảm thấy nói chuyện trong điện thoại tốn sức, La Phi dứt khoát cũng lên đường chạy tới hướng trung tâm pháp y.
Thời điểm tới nơi cần đến sắc trời đã tối đen. Mặc dù là giữa hè tháng tám, nhưng khí lạnh bên trong nhà xác phả vào mặt vẫn để cho La Phi rùng mình.
"A, trong này thật là đủ lạnh, có thể có hai mươi độ sao?" La Phi khàn giọng rút ra hơi thở, ôm lấy hai tay, dùng bàn tay cho vào cánh tay.
Trương Vũ tiến lên đón, một ống tay áo dài màu trắng đưa lên, tiếp đó làm ra cái dấu im lặng, cũng dừng lại hướng về phía bàn thi thể chép miệng.
Chu Lập Vĩ đang đứng ở trước đầu bàn thi thể, cúi người đối mặt với thi thể của Dư Tự Cường. Hai mắt ông sáng ngời hữu thần, không chút nào liếc xéo, đối với La Phi đến không có bất kỳ phản ứng nào, rõ ràng đang chuyên tâm cho mục nào đó trọng yếu trong công việc.
La Phi nhẹ nhàng đi lên trước, lúc này mới phát hiện tóc người chết đã bị cạo sạch toàn bộ, bên trái đỉnh đầu một khối xương sọ cũng đã được lấy xuống, làm giải phẫu cũng giống như mở ra được một cánh "Cửa sổ ở mái nhà". Tay trái Chu Lập Vĩ cầm một cái đèn pin, tay phải đem một cái dụng cụ kim loại dài mảnh từ "Cửa sổ ở mái nhà" đưa vào trong đầu người chết.
"Vùng sáu trên não trái, đây là bộ phận khống chế cơ thể người nảy sinh các loại cảm giác." Trương Vũ đưa miệng ghé sát vào bên tai La Phi, nhẹ giọng giải thích.
La Phi gật đầu, chỉ thấy vật kim loại trong tay Chu Lập Vĩ ở trong đầu người chết một lát sau dừng lại, vừa chậm rãi lui đi ra, đầu vật kim loại là một cái thìa dẹp nho nhỏ, bên trong chứa đựng một ít bộ phận não của người chết.
Chu Lập Vĩ nhanh chóng thả tay xuống, cầm lấy một cái lọ thủy tinh nhỏ, sau đó đem bộ phận não mới vừa ở trong tay bỏ vào cất giữ. Sau khi hết thẩy đều hoàn thành, Chu Lập Vĩ mới thở một hơi thật dài, đối với La Phi gật đầu chào hỏi: "Chào cậu, đội trưởng La."
La Phi chú ý tới cái trán thấm đầy một tầng mồ hôi của ông, kia xem ra mới vừa một phen làm việc có phần hao tâm tổn trí sức lực.
"Tôi cho là bác sĩ các ông làm việc chỉ cảm thấy hứng thú đối với bệnh nhân, không nghĩ tới ông đối với thi thể cũng rất có nghiên cứu." La Phi dùng một câu nửa đùa nửa thật mà nói coi như vì chính mình mà mở lời nói đầu.
"Suy nghĩ kia của cậu có thể có chỗ bất công." Chu Lập Vĩ lắc đầu, nghiêm trang sửa chữa nói, "Điều trị bệnh nhân luôn chỉ là một bộ phận công việc của chúng tôi, trong mắt của tôi, ngăn chặn chứng bệnh xảy ra kỳ thực trọng yếu hơn."
"Đúng!" La Phi tán thưởng một câu, rất có cảm giác gặp tri âm, "Về điểm này, bây giờ bác sĩ và cảnh sát là hai loại nghề nghiệp nhưng thực ra có chỗ tương quan. Người cần làm công tác chấp pháp tuyệt không phải chỉ là đi bắt tội phạm, quan trọng hơn là tránh cho hành vi phạm tội xảy ra."
Chu Lập Vĩ mỉm cười lộ ra một tia hiểu ý: "Cho nên hơn bốn giờ chiều tôi liền đi tới nơi này. Muốn phòng ngừa bệnh án phát sinh, phải tiến hành nghiên cứu phương diện bệnh lý học. Mà từ góc độ này mà nói, thi thể so với bệnh nhân vốn có nhiều giá trị nghiên cứu hơn, bởi vì ở trên thân thể người chết, các loại yếu tố bệnh chứng chắc chắn đều rất là đầy đủ."
"Như vậy, cho tới bây giờ có phát hiện gì sao?" Đây là vấn đề La Phi quan tâm nhất.
Chu Lập Vĩ quơ quơ lọ thủy tinh nhỏ trong tay: "Còn cần tiến hành phân tích cặn kẽ sinh hóa."
"Phân tích sinh hóa?" La Phi nhiều hứng thú nhìn trong lọ những thứ chất não màu xám trắng kia, "Chẳng lẽ trên tinh thần bị kích thích cũng sẽ lưu lại dấu vết có thể cung cấp để truy theo sao?"
"Đó là đương nhiên. Ở trong não cậu, bất luận suy nghĩ gì, bất kỳ cảm xúc gì, thực ra đều là do hóa học khống chế đến phản ứng. Từ tuyến bộ phận thân thể phân chia tới các loại vật chất hóa học đối với vật thể não tiến hành thúc đẩy, tiến vào cơ thể người tạo thành các loại, các dạng phản ứng tinh thần. Đưa ra một điểm ví dụ thực tế, cậu biết bệnh trầm cảm chứ?"
La Phi gật đầu, ý bảo đối phương tiếp tục nói.
"Rất nhiều bệnh nhân trầm cảm phủ nhận bản thân sinh bệnh, cự tuyệt uống thuốc hoặc tiến hành điều trị liên quan, bọn họ cho rằng chuyện gì đó trong lòng chỉ cần mình nghĩ thông là được. Cái này là hoàn toàn sai lầm, bắt đầu từ bệnh lý học mà nói, chứng trầm cảm nhưng thật ra là một loại bệnh biến não bộ, biểu hiện nổi bật là loại chuyển giao thần kinh trung ương chất amine đơn, đặc biệt là chức năng chất amine norepinephrine và serotonin giảm thấp, mà hai loại vật chất này ở bên trong đại não của con người có tác dụng lên điều tiết và làm cho ổn định cảm xúc. Cho nên đối mặt tính chất loại bệnh tật tinh thần này, đơn thuần tư vấn tâm lý là không được, phải kết hợp điều trị bằng thuốc." Chu Lập Vĩ chậm rãi mà nói, đem một cái kiến thức y học phức tạp nói ra.
La Phi ngộ ra được chút thành tựu, ánh mắt sáng lên truy vấn: "Đến bao giờ cụ thể trường hợp kia đây? Phân tích của ông có khả năng mang đến kết quả thế nào?"
"Mục tiêu của tôi chính là nỗ lực phân tích ra ngọn gốc thành phần chất hóa học dị thường có trong ngón tay giữa và não bộ, những thành phần này đúng là có liên quan đến nguyên nhân tử vong. Như vậy chúng ta liền có đủ cơ sở phân tích bệnh lý." Chu Lập Vĩ trả lời ngắn gọn mà nói.
La Phi cau mày suy nghĩ chốc lát, lắc đầu: "Xin lỗi, tôi có chút không rõ. Chúng ta đã biết nguyên nhân gây ra tử vong của người này là do bị sợ hãi quá độ. Với tư cách là một chuyên gia khoa tâm thần, ông hẳn là hiểu rõ những vật chất hóa học kích thích đại não sẽ cho người nảy sinh phản ứng sinh lý sợ hãi chứ?"
"Tôi đương nhiên hiểu, hơn nữa tôi biết rõ nghi vấn của cậu ở đâu: Nếu đã biết thành phần hóa học đem lại sự sợ hãi là cái gì, vậy tôi kế tiếp phân tích còn có ý nghĩa gì đây?" Chu Lập Vĩ dùng ánh mắt sáng rực nhìn La Phi, "Đội trưởng La, tôi rất khâm phục tư duy chủ động cùng tính logic của cậu, nếu như cậu làm nghiên cứu khoa học, nhất định sẽ có chút thành tựu."
La Phi cười cười: "Đây cũng là nhờ vào lời giải thích của ông, rõ ràng trật tự mà lại nổi bật trọng điểm, tôi hiện tại rất muốn biết nhiều kiến thức hơn."
"Ừ." Chu Lập Vĩ trầm ngâm, sau đó ông buông cái lọ nhỏ kia xuống, chà xát hai tay, "Được rồi, vậy tôi sẽ ở trong nơi này mà giảng một khóa ngắn gọn, liên quan đến kiến thức bệnh lý học sợ hãi."
La Phi vểnh tai, kính cẩn chăm chú nghe. Trương Vũ một bên lúc này cũng là một bộ dáng vẻ hết sức chăm chú.
"Sợ hãi, là một loại phản ứng dây chuyền trong đại não, nó bắt đầu từ kích thích bên ngoài, theo trên các loại phản ứng sinh lý mãnh liệt mà kết thúc." Chu Lập Vĩ bắt đầu giảng giải, "Cái phản ứng sinh lý này bao gồm hô hấp dồn dập, tim đập rộn lên, thịt bắp mở, vân vân. Kích thích bên ngoài thì đa dạng, có thể là một con nhện từ nóc nhà, một con dao chặn ngang gác ở trên cổ cậu, một cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, hoặc là không biết bất luận cái gì, sự vật thần bí sẽ làm cậu cảm thấy gặp uy hiếp."
Chu Lập Vĩ bước đi đến phía trước người chết, dùng ngón tay chỉ cái đỉnh đầu thi thể "Cửa sổ ở mái nhà" kia: "Cảm giác sợ hãi do cái hình dạng hạnh nhân cấu tạo trong đại não khống chế, nên cấu tạo này gọi là hạch hạnh nhân - đại khái ở vị trí này. Đương nhiên không ở mặt ngoài, mà ở trong bộ phận rất sâu, ta phải sử dụng công cụ chuyên môn mới có thể chạm đến. Cái trong lọ tôi vừa thu nhặt đi ra ngoài đó chính là mẫu hạch hạnh nhân. Nó tiếp thu nhiều tin tức truyền tới vùng đại não, cân nhắc trình độ trọng yếu. Ở lúc tình huống đủ đáng sợ, hạch hạnh nhân đi qua vị trí trung tâm 'thần kinh nguyên phát' tự động khởi động phản ứng sợ hãi, do đó dẫn đến những thay đổi sinh lý.
Các nhà khoa học thông qua nghiên cứu đối chiếu với mẫu cắt não bộ, quan sát cặn kẽ trung tâm nguyên thần kinh hạch hạnh nhân dùng để chuyển tín hiệu quá trình sợ hãi. Kết quả phát hiện, do tuyến bộ phận não bộ tiết ra một loại hormone - Vasopressin, có thể tăng cường chuyển động một vùng trung tâm hạch hạnh nhân thần kinh nguyên phát. Nói cách khác, vật chất hóa học Vasopressin có thể khiến cho đại não loài người sản sinh phản ứng sợ hãi."
"Như vậy trong những mẫu ở đây, hàm lượng Vasopressin nhất định rất cao?" La Phi híp mắt, đánh giá tỉ mỉ vật thể não bên trong lọ thủy tinh nhỏ, tựa hồ chỉ dựa vào là có thể phát hiện rất nhiều huyền cơ.
"Rất có thể là như vậy." Chu Lập Vĩ khẽ mỉm cười, rồi lại xoay đề tài câu chuyện, "Chỉ có điều, cũng không loại trừ một số tình huống có ý nảy sinh."
"Hả?" La Phi hiểu đến chỗ mấu chốt, ngẩng đầu lên chuyên chú nhìn đối phương.
"Nếu như mẫu trong thể não cũng không có mức Vasopressin dị thường, nhưng lại có số lớn vật chất hóa học khác, những vật chất này cùng Vasopressin đối với hạch hạnh nhân ảnh hưởng cùng loại kích thích, nhưng cũng không phải là do thể tuyến não bộ người bài tiết sinh ra..."
"Tôi đã biết!" La Phi hưng phấn mà vỗ bàn tay một cái, "Vậy cũng có thể khiến người xuất hiện sợ hãi, nhưng loại sợ hãi này cũng không phải do sự vật thực tế tạo thành, mà là một loại hóa học từ bên ngoài dẫn đến kích thích, cũng chính là - ảo giác!"
"Bàn chân của quỷ!" Trương Vũ hiển nhiên cũng hiểu đạo lý trong đó, anh lập tức nhớ lại La Phi đã từng nói qua chính là cái kia cùng cốt truyện của Sherlock Holmes có liên quan.
"Không sai. Như vậy làm rõ nguồn gốc và thành phần loại vật chất hóa học này, chúng ta có thể nắm vững nguyên lý bệnh học gần hai ngày qua đã đem lại sợ hãi cực độ cho nhiều người, từ đó tiến hành điều trị thích hợp hoặc ngăn chặn bệnh án lần nữa phát sinh." Chu Lập Vĩ vừa nói, bên cạnh lại đem cái lọ nhỏ cầm ở trong tay kia ngắm, một bộ dáng vẻ thỏa thuê mãn nguyện.
"Như thế, đã có hormone kích thích hạch hạnh nhân, có hay không cái loại vật chất có khả năng ức chế hoạt động hạch hạnh nhân?” La Phi vuốt cằm, tư duy nhảy chuyển tới trên một cái vấn đề khác.
Trong ánh mắt Chu Lập Vĩ đã không còn chỉ là tán thưởng, thậm chí lộ ra chút kinh ngạc: "Đội trưởng La, tôi không phải không thừa nhận, ý nghĩ của cậu mỗi một bước đều trúng mục tiêu điểm vấn đề quan trọng! Thể tuyến não người còn có thể tiết ra một loại hormone khác, được gọi là Oxytocin, nó có thể ức chế hoạt động hạch hạnh nhân trong nguyên thần kinh."
"Nói cách khác, nếu như có thể cấu thành Oxytocin, liền tìm được phương pháp giảm bớt cảm giác sợ hãi trong cơ thể người, thậm chí có lẽ trị hết cho bệnh nhân bởi vì sợ hãi những thứ kia mà tâm thần phân liệt?" Lần này ngay cả hai mắt Trương Vũ cũng nhấp nhoáng tia sáng.
"Oxytocin thì không cách nào dùng nhân công cấu thành. Bất quá, có một ít loại hóa học khác có thể thay thế. Rất đúng dịp, gần hai năm qua, tôi một mực bắt tay vào nghiên cứu phương diện này. Mà vật này, chính là thành quả của tôi." Chu Lập Vĩ vừa nói, một bên đem tay luồn vào áo bào trắng, từ trên túi áo trong lấy ra một tờ chất thuốc nho nhỏ, có thể thấy được, ở bên trong chứa một ít chất hình dạng bột phấn.
"Đã có thành quả, ông vì sao không đi cứu trợ những bệnh nhân kia?" La Phi không hiểu hỏi.
"Đây chỉ là thành quả phòng thí nghiệm, còn lâu mới đến trình độ ứng dụng lâm sàng. Chúng ta chỉ biết là nó có tác dụng ức chế sợ hãi, đối với mặt khác khả năng tồn tại các tác dụng phụ cũng không rõ ràng lắm. Muốn đi vào sử dụng, phải trải qua quá trình thí nghiệm thuốc khá dài. Cái này rất bất đắc dĩ, phải không? Làm một bác sĩ, rõ ràng có nắm chắc điều trị chứng bệnh nào đó, nhưng lại không thể thao tác. Đội trưởng La, giống như cảnh sát các người cho dù biết người nào đó phạm tội, nhưng không có chứng cứ thì không thể bắt hắn, tương tư loại này chính là xấu hổ."
La Phi lại nở nụ cười, lời nói của đối phương đang cắt vào đốt vấn đề cũng vô cùng thích hợp, cảnh này khiến giao lưu giữa bọn họ trở nên đặc biệt dễ dàng.
Trương Vũ vốn cũng xem như học y, khi anh nghe lần giảng giải này của Chu Lập Vĩ càng được lợi ích không nhỏ, Trương Vũ tấm tắc mà tán tụng: "Thành tựu y học hiện đại thật là làm người ta khâm phục, thoạt nhìn không cách nào giải thích, không có cách gì xử lý vấn đề, vừa nghe giáo sư Chu nói như vậy, dường như thoáng cái thì có manh mối."
"Không, sự tình còn lâu mới được cậu tưởng tượng đơn giản như vậy." Giọng của La Phi lại trở nên nghiêm túc, "Buổi chiều tôi nhận được một cuộc điện thoại, nội dung điện thoại sẽ làm cho các người cực kỳ hoang mang."
"Cái gì điện thoại?" Trương Vũ mở to hai mắt, có vẻ vừa hiếu kỳ lại lo lắng.
Chu Lập Vĩ không hề giống Trương Vũ kích động như vậy: "Cậu là nói cuộc điện thoại gọi từ Vân Nam kia sao?"
La Phi sửng sốt, ngay sau đó hiểu rõ: "Cô ấy cũng gọi cho ông? Nói như vậy, ông đã biết cái tiên đoán kia."
Thần sắc Chu Lập Vĩ chìm vào lo lắng mà gật đầu.
"Ông thấy thế nào?" La Phi hỏi ý kiến đối phương.
Với tư cách là một giáo sư đại học du học trở về, loại chuyện hoang đường này chắc chắn sẽ bị coi như là lời nói vô căn cứ?
Có thể câu trả lời của Chu Lập Vĩ nhưng có chút ngoài dự liệu của La Phi.
"Tôi đã đặt xong vé máy bay, sáng sớm ngày mai sẽ bay đi Vân Nam." Chu Lập Vĩ trịnh trọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.