Hang Động Kinh Khủng

Chương 16: Câu chuyện lịch sử núi Ma Bàn

Chu Hạo Huy

29/12/2016

Đây là ngày cuối cùng mọi người lưu lại ở trại Nỉ Hoành, dựa vào kế hoạch, ngày mai bọn họ sẽ xuất phát, tiến vào sâu trong rừng rậm hang kinh khủng.

Lúc buổi sáng, nước mưa cuối cùng nhỏ đi một chút. Bởi vì dự định cùng hẹn Bạch Kiếm Ác phải gặp nhau trước khi lên đường, cho nên ba người thức dậy cũng không tính là quá muộn.

La Phi dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong điểm tâm, sau đó đối với hai người đồng bạn nói: "Tôi trước đó đi một chuyến hướng phía bắc, sau đó đi thẳng đến nơi hội họp với Bạch Kiếm Ác."

"Phía bắc? Là đi tìm người hẹn gặp cậu ngày hôm qua sao?" Nhạc Đông Bắc suy đoán nói.

La Phi gật đầu

Chu Lập Vĩ chỉ hơi trầm ngâm: "Vậy cậu đi nhanh về nhanh. Bên này có rất nhiều chuyện, cũng phải có cậu ở đây mới thuận lợi."

"Yên tâm đi." La Phi một bên đáp lời, một bên đã bước nhanh đi ra cửa.

Đến nhà lão Tôn rồi, đúng lúc gặp phải chủ nhà từ trong nhà đi ra, hình chư chuẩn bị khóa cửa rời khỏi. Nhìn quần áo của ông, chắc là đi ra chỗ đồng ruộng.

"Người khách kia không có ở đây sao?" La Phi thấy nhà cũng đều lắp khóa, có phần thất vọng hỏi

"Khách?" Lão Tôn sững người một chút, "À, hắn đã đi rồi."

"Đi?" Lần này dự đoán của La Phi xuất hiện bất ngờ lớn, "Đi đâu?"

Lão Tôn ngây ra lắc đầu: "Tôi đây nào biết được? Nếu đi tới cái chỗ này, vậy hẳn là đi vào rừng?"

La Phi tiếp tục truy hỏi: "Vậy hắn đi lúc nào?"

"Đêm qua." Lão Tôn qua loa trả lời một câu, hình như có chút không kiên nhẫn.

Đêm qua? Mưa lớn như vậy? La Phi còn vùi đầu suy tư, lão Tôn đã ở một bên giục: "Không còn chuyện khác chứ? Bên trong của tôi đang vội vàng đây."

"A, ông bận thì đi đi." La Phi bất đắc dĩ bĩu môi, mặc dù có rất nhiều nghi hoặc, nhưng bây giờ cũng không thể nào truy đến cùng, trước chỉ có thể buông xuống một chút.

Quay lại đi đến chỗ Bạch Kiếm Ác, tới chỗ cần đến, đã thấy Bạch Kiếm Ác, Ngô Quần, Triệu Lập Văn, Chu Lập Vĩ, Nhạc Đông Bắc năm người đều đã đến đủ, mọi người vây quanh ở trước một cái bàn vuông, hoặc ngồi hoặc đứng, xem ra đang chờ anh.

"Anh tới rồi." Bạch Kiếm Ác hướng La Phi vẫy tay một cái, lên tiếng chào, "Vậy chúng ta liền bắt đầu chứ."

La Phi đi tới trước bàn vuông, cùng giống những người khác, đều nhìn về phía Bạch Kiếm Ác, chờ đợi anh ta nói tiếp.

Bạch Kiếm Ác đưa ánh mắt chuyển hướng bầu trời ngoài cửa sổ, ngưng thần nhìn một lúc lâu, nói: "Có lẽ chúng ta nên thay đổi kế hoạch một chút, hoãn lại thời gian lên đường."

"Vì sao?" Nhạc Đông Bắc lập tức kinh ngạc hỏi, ông ta là người tích cực muốn xuất phát nhất.

"Hai ngày này trời mưa liên tục, Nhất Tiến Hạp rất có thể bị lũ lụt bao phủ, mà nơi đó tất nhiên là đường đi thông qua hang kinh khủng. Cho nên tôi đề nghị mọi người đợi mưa tạnh rồi sau đó lại xuất phát."

"Kế hoạch đã lập ra, phải nên thực hiện, thay đổi kế hoạch chỉ là biểu hiện không có năng lực." Chu Lập Vĩ nhìn Bạch Kiếm Ác lạnh lùng nói, "Chúng tôi phải lên đường đúng giờ, cho dù anh nói chỗ đó thật sự bị nước nhấn chìm, anh cũng phải nghĩ ra biện pháp khác chứ."

Bạch Kiếm Ác mở tay ra có chút bất đắc dĩ: "Đây là chuyện do ông trời quyết định, tôi còn có biện pháp nào?"

"Đã như vậy, ngay lúc đầu anh cũng không nên xác định ngày lên đường, định ra rồi lại thay đổi, tôi ghét nhất phong cách làm việc như vậy." Chu Lập Vĩ không nhượng bộ, Bạch Kiếm Ác nhất thời không biết nói gì, tình cảnh có chút lúng túng.

"Chỉ cần hết mưa rồi, Nhất Tiến Hạp sẽ thông suốt sao?" La Phi chen vào một câu.

"Theo mưa rơi như vậy, phải đợi lũ trong thung lũng lùi bớt, ít nhất phải hết mưa ở một ngày sau."

La Phi lại hỏi: "Chúng ta đi đến Nhất Tiến Hạp cần thời gian bao lâu?"

"Nếu như sáng mai xuất phát, vậy xấp xỉ buổi chiều ngày mốt có thể đến."

La Phi hơi suy nghĩ một chút: "Như vậy đi, chúng ta hãy cứ giữ nguyên kế hoạch đã định. Nếu như ngày mai mưa không giảm, thì tạm hoãn một chút, nếu như trước sáng mai hết mưa, vậy thì xuất phát."

Bạch Kiếm Ác gật đầu: "Đây chính là ý của tôi."

Chu Lập Vĩ tuy là còn có chút bất mãn, nhưng La Phi đã tỏ thái độ, ông cũng không tiện nói gì nữa, chỉ "Hừ" một tiếng: "Vậy thì mời trại chủ Bạch tiếp tục đi."

"Thức ăn và nước tôi đã chuẩn bị kỹ càng, thời điểm lên đường mỗi người một phần. Ba người chúng tôi sẽ thõa đáng mà vác phần nhiều hơn. Từ đây đến hang kinh khủng, cách khoảng chừng trăm dặm. Toàn bộ là đi xuyên ở trong rừng, chưa có bất cứ con đường có sẵn, cho nên hành trình sẽ vô cùng gian nan, điểm này các người phải chuẩn bị tư tưởng đầy đủ cho tốt." Nói đến đây, Bạch Kiếm Ác nhìn Nhạc Đông Bắc một cái, tựa hồ anh ta đối với tiền đồ của Nhạc Đông Bắc có phần không coi trọng.



Nhạc Đông Bắc đương nhiên hiểu ý của đối phương, ông ta ngẩng mặt lên, ngạo nghễ nói: "Yên tâm đi, dù tôi có mệt chết, cũng sẽ không lôi chân sau các người."

"Vậy anh đoán cần đi thời gian bao lâu mới có thể đến?" La Phi hỏi Bạch Kiếm Ác.

"Nếu như chính chúng tôi đi, hai ngày là đủ rồi. Cộng thêm ba người các người, phải hơn ba đến bốn ngày."

"Tự chúng tôi còn cần phải chuẩn bị thứ gì đây?"

Bạch Kiếm Ác không đáp hỏi lại: "Các người hiện tại có cái gì?"

"Ừm. Mỗi người chúng tôi đều mang theo áo jacket*, giày leo núi, túi leo núi, ấm nước, la bàn, còn có một chút thực phẩm." La Phi tinh tế kể ra, "Đồ tương đối lớn chính là một lều vải và ba cái túi ngủ."

"Vậy là đủ rồi, chúng tôi sẽ chuẩn bị những thứ còn lại." Nói xong câu này, Bạch Kiếm Ác quay đầu lại hướng Ngô Quần phất phất tay, "Cậu đi cầm bản đồ mang đến đây."

Ngô Quần đáp lại một tiếng, trong nháy mắt rời khỏi gian nhà. Bạch Kiếm Ác lại hướng phía ba người La Phi giải thích nói: "Mặc dù do chúng tôi dẫn đường toàn bộ hành trình, nhưng các người đối với địa hình nên hiểu rõ sơ lược, như vậy vạn nhất xảy ra chuyện gì bất ngờ, tự các người cũng có thể có khả năng ứng biến."

"Không sai." La Phi gật đầu tán đồng, anh vốn cũng có ý nghĩ này, bây giờ đối phương chủ động đưa ra trước một bước, đúng là không thể tốt hơn.

Thời gian không qua bao lâu, Ngô Quần đã quay trở lại, trong tay cậu ta có thêm một cái hộp hình chữ nhật dài đến nửa thước.

Hộp này thoạt nhìn nặng trịch, màu xám trắng, dường như dùng bạc tinh khiết mà làm thành. Cấu hình bên ngoài hộp cổ kính, lại dùng tơ vàng khảm chạm trổ hoa văn quân đội.

"Đồ vật trong hộp này, chính là bản đồ địa hình quân đội Vân Nam, năm đó Lý Định Quốc đã sử dụng." Bạch Kiếm Ác thấy vẻ mặt đám người La Phi rất ngạc nhiên, liền cười giải thích nói.

"Sao?" Nhạc Đông Bắc vốn nhìn xuống đất đối với bản đồ không có gì hứng thú, lúc này tinh thần lập tức tỉnh táo, "Đây chính là văn vật vô cùng giá trị, mau để chúng tôi mở mang kiến thức một chút."

Ngô Quần đem hộp để lên trên bàn, sau đó nhẹ nhàng mở nắp, từ bên trong lấy ra một cuộn lớn giống như da thú, giao vào trong tay Bạch Kiếm Ác.

"Đây là..." Ánh mắt của Nhạc Đông Bắc theo sát, chợt có biến hóa sáng ngời, "Da dê! Đúng rồi, đúng rồi! Thời cổ bản đồ tác chiến để không thấm nước, dùng bền, đều là vẽ ở trên da dê!"

Bạch Kiếm Ác không có tiếp lời, đem cuộn da kia mở ra, hơi tìm kiếm một chút, sau đó từ bên trong lấy ra một tấm, bày ra ở trên bàn.

Quả nhiên là một tấm da dê màu trắng, mặc dù bởi do niên đại lâu đời, da đã ố vàng rõ rệt, nhưng vì chữ đỏ viết ở trong bản đồ da dê nên lại có thể thấy được rõ ràng.

"Các người đến xem một chút đi, đây là bản đồ địa hình từ trại Nỉ Hoành đến hang kinh khủng."

Kỳ thực không đợi Bạch Kiếm Ác nói, ba người La Phi đã tiến tới bản đồ phía trước. Ngô Quần và Triệu Lập Văn nhưng không hề bị lay động, vẫn đứng tại chỗ, chắc là đối với bản đồ đã quen thuộc từ lâu.

"Nơi này là trại Nỉ Hoành, còn lại ở đây chính là vùng mục đích mà chúng ta muốn tới - Hang kinh khủng." Bạch Kiếm Ác lần lượt chỉ chỉ hai cái ký hiệu chấm tròn màu đỏ nổi bật của bản đồ trên bàn, hướng đám người La Phi giảng giải.

"Ừ." La Phi nhìn phương hướng ký hiệu trên góc bản đồ, phán đoán nói, "Nhìn từ trên bản đồ, hang kinh khủng chắc là ở vị trí khoảng hơn mười độ hướng đông nam trại Nỉ Hoành."

"Nói chính xác, là 11.5 độ." Bạch Kiếm Ác tán thưởng nhìn La Phi một cái, sau đó tiếp tục chỉ điểm ở trên bản đồ, "Chúng ta đi theo con đường này, theo thứ tự sẽ đi qua núi Ma Bàn, Nhất Tiến Hạp, cửa khẩu Thanh Phong, đây những chỗ này."

Bạch Kiếm Ác vừa nói ra ba địa danh này, đều là ở trên bản đồ dùng thể chữ tiểu triện mà ghi chú rõ ràng, trái lại thì trại Nỉ Hoành và hang kinh khủng không có xuất hiện địa danh. Nhưng điều này rất hợp logic, tên "Hang kinh khủng" là dựa theo truyền thuyết hậu nhân Lý Định Quốc nói đến, còn "Trại Nỉ Hoành" là dựa vào tàn quân Lý Định Quốc mà có, hai cái địa danh này hiển nhiên không có khả năng xuất hiện ở trên bản đồ quân sự mà Lý Định Quốc sử dụng.

"Cái này đại diện cho cái gì?" La Phi phát hiện trên bản đồ có một đường rất lớn, đường này đầu tiên là vòng qua núi Ma Bàn, sau đó tại Nhất Tiến Hạp cùng đi thông đường tắt gặp hang kinh khủng, cuối cùng cùng nhau đi qua cửa khẩu Thanh Phong, đến hang kinh khủng, nhập lại kéo dài đến biên giới sườn núi phía đông.

"Đây là hạ lưu con sông trong trại." Bạch Kiếm Ác giải thích, "Cuối cùng là phải hội tụ vào sông lớn Lan Thương."

La Phi gật đầu suy tư: "Nói như vậy, từ độ cao hang kinh khủng đi lên so với mặt biển, trại Nỉ Hoành tất nhiên phải thấp hơn?"

"Không sai. Thực ra muốn đến hang kinh khủng, phương pháp đơn giản nhất chính là dọc theo đường sông xuôi dòng mà đi. Chẳng qua như thế thì tạm bỏ qua Thái Nguyên, này chủ yếu là bởi vì chính giữa cách một ngọn núi Ma Bàn. Cho nên chúng ta đầu tiên phải vượt qua hướng đông núi Ma Bàn, sau đó sẽ xuôi dòng mà xuống."

"Nhìn vậy xem ra, núi Ma Bàn cũng giống như là nằm ngang trước hang kinh khủng, che chắn bởi một bức tưởng thiên nhiên." La Phi nhìn bản đồ, rất hiểu được mà nói một câu.

"Lợi hại, lợi hại!" Nhạc Đông Bắc đột nhiên vỗ vỗ tay, hướng La Phi giơ ra ngón tay cái, "Năm đó Lý Định Quốc đúng là dựa vào địa thế hiểm trở của núi Ma Bàn, cùng truy binh Ngô Tam Quế tiến hành cuộc đối đầu quy mô lớn một lần cuối cùng! Nếu như không phải do tiểu nhân tiết lộ việc quân cơ, chỉ sợ Ngô Tam Quế đã táng thân ở trong rừng cây núi Ma Bàn.”

"Thật sao?" La Phi nhất thời cũng có hứng thú, "Xin mời Nhạc tiên sinh nói tường tận."

Nhạc Đông Bắc dĩ nhiên sẽ không bỏ qua loại cơ hội phô trương học thức, ông ta hắng giọng, trầm bồng du dương mà cử hành diễn thuyết: "Đó là năm 1659, cũng chính là tháng hai năm Thuận Trị thứ mười sáu. Lý Định Quốc bị bại dẫn đầu tàn quân hướng về phía vùng biên giới tây nam, quân Thanh do Ngô Tam Quế chỉ huy từng bước áp sát. Lý Định Quốc suy tính sau khi quân Thanh liên tiếp thắng trận nhất định sẽ khinh suất tiến lên, quyết định bố trí mai phục ở một con đường nhỏ, hai bên cây cối um tùm, men theo núi Ma Bàn. Lấy Thái An bá Đậu Danh Vọng làm tuyến mai phục thứ nhất, Quảng Xương hầu Cao Văn Quý làm tuyến mai phục thứ hai, Vũ Tĩnh hầu Vương Quốc Tỉ làm tuyến mai phục thứ ba. Sắp đặt xong xuôi, quân Thanh quả nhiên ngang ngược kiêu ngạo, ung dung tự tại tiến vào khu vực mai phục. Đúng vào lúc quyết định thời khắc thắng bại, Quang Lộc Tự Thiếu Khanh nhà Minh là Lư Quế làm phản hàng giặc, đem cơ mật mai phục của Lý Định Quốc báo cho Ngô Tam Quế. Ngô Tam Quế kinh hãi, lập tức hạ lệnh cho quân tiên phong đã đến vị trí của tuyến mai phục thứ hai rút về, tìm giết phục binh trong các lùm cây um tùm ở hai bên đường. Quân Minh vì chưa có hiệu lệnh nên không dám tự ý xuất chiến, thương vong rất lớn. Đậu Danh Vong bất đắc dĩ hạ lệnh nổ pháo xuất chiến, hai tuyến mai phục còn lại nghe tiếng cũng nổ pháo, xông vào quân địch, hai bên triển khai một trận ác chiến chấn động lòng người, tướng quân Thanh Cố Sơn ngạch chân Sa Lí Bố bị giết, Đậu Danh Vọng cũng chết trận. Lý Định Quốc trấn thủ trên núi đất, nghe pháo hiệu trình tự không đúng, biết là tình huống có thay đổi, phái hậu quân đến tiếp viện, cuối cùng cũng đẩy lùi được quân Thanh."

Dứt lời, ông ta còn dương dương đắc ý liếc mắt nhìn Bạch Kiếm Ác: "Thế nào, trại chủ Bạch, tôi nói có chỗ nào sai không?"

"Quả thực như vậy, Nhạc tiên sinh học thức cũng thật là uyên bác." Bạch Kiếm Ác lộ ra chút kinh ngạc. Đối với người có cảm giác hứng thú lịch sử chiến dịch núi Ma Bàn cũng không thấy kỳ lạ, nhưng Nhạc Đông Bắc có thể đem tướng lĩnh chỉ huy hai bên kể ra một chữ không sai, thật đúng là làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

La Phi tưởng tượng thấy trận đại chiến năm đó phức tạp kinh tâm, không nén nổi có chút tâm trí hướng về, không nhịn được lại hỏi: "Trận chiến đấu này, Lý Định Quốc rốt cuộc được coi là thắng hay bại đây?"



"Chuyện này thật đúng là không thể phân định." Chốc lát Nhạc Đông Bắc do dự, "Có lẽ dùng hai chữ thích hợp 'Thắng thảm' để so sánh hình dung."

"Thắng thảm? Nói như vậy là sao?"

"Đầu tiên, Lý Định Quốc đẩy lùi truy kích của quân Thanh, từ trên mục đích chiến lược, chắc là đạt được hiệu quả; ngoài ra, quân Minh ở trong trận chiến này, chiếm lấy ưu thế đả kích trầm trọng quân Thanh. Triều đình nhà Thanh bởi vì tổn hao binh tướng, rất là tức giận, sau hội nghị đại thần, chư vương, vào tháng sáu năm sau trừng phạt nhiều tên tướng lãnh thống binh: Đa La quận vương La Khả Đạc phạt 4.200 bạc, Đa La bối lặc Đỗ Lan phạt 2.200 bạc, Chinh Nam tướng quân Triệu Bố Thái cách chức làm dân. Quân Thanh tổn thất to lớn, có thể thấy rõ. Có điều..." Nhạc Đông Bắc tiếc rẻ lắc đầu, "Bởi việc quân cơ bị tiếc lộ, vốn là phục kích đã biến thành trận đánh, riêng quân Minh tiêu hao cũng rất lớn. Mức tiêu hao này đối với tình thế quân binh sa cơ lỡ vận của Lý Định Quốc mà nói, chắc chắn là đau đớn thê thảm, cho nên gọi là 'Thắng thảm' !"

"Được rồi, đừng nói đề tài những chuyện xa lạ này nữa." Chu Lập Vĩ đối với chuyện này hình như không có hứng thú, ông phất phất tay, "Nên thảo luận công việc ngày mai lên đường đi."

La Phi hiểu mà cười một tiếng, không hỏi thêm nữa, chuyển ánh mắt nhìn về phía Bạch Kiếm Ác.

"Ừ, địa hình hành trình xuôi theo chính là như vậy, các người hiểu rõ những nét chính là được rồi." Bạch Kiếm Ác quay đầu dặn dò Ngô Quần, "Cậu đem cất cái bản đồ này đi."

Ngô Quần đi lên trước, đem tấm da dê trên bàn thu vào xếp trong bản đồ, lúc đang đem da dê xếp cuộn vào, bỗng nhiên có mảnh giấy từ đó bay ra.

Mảnh giấy nhẹ đưa đẩy, vừa lúc rơi vào trên bàn trước mặt Nhạc Đông Bắc. Nhạc Đông Bắc tiện tay vớ lấy, đã đem mảnh giấy cầm ở trong tay. Đây là một mảnh giấy Tuyên Thành, giấy màu ngả vàng, ở mép đã có chút tổn hại mục nát, xem ra cũng là đồ vật có chút niên đại.

Một mặt giấy viết mấy hàng chữ, Nhạc Đông Bắc ngưng mắt nhìn chốc lát, tiếp đó hưng phấn mà kêu lên: "Trời ơi, trại chủ Bạch, không nghĩ tới ở đây anh không thiếu một món bảo bối gì."

Bạch Kiếm Ác nhíu mày không nói gì, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ mê muội.

La Phi tò mò lại gần: "Đây là vật gì?"

"Nếu như mà nói phán đoán của tôi không sai, đây chính là ghi chú Lý Định Quốc năm đó tự tay viết! Đây đối với nghiên cứu của tôi nhất định có giá trị!" Mắt Nhạc Đông Bắt phóng ra dị quang, cấp bách mà nhìn về phía Bạch Kiếm Ác, "Trại chủ Bạch, vật như vậy anh còn có không? Mau mau mang tới cho tôi xem một chút!"

Phản ứng Bạch Kiếm Ác nhưng có chút ngoài dự đoán của mọi người, chỉ thấy anh ta quay đầu nhìn về phía Ngô Quần, nghiêm mặt hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Cái này là từ đâu tới?"

Gương mặt Ngô Quần lại mờ mịt: "Tôi... tôi cũng không biết."

La Phi nghe ra có phần kỳ lạ, hỏi Bạch Kiếm Ác: "Sao vậy? Tờ giấy này không phải là của các người sao?"

Bạch Kiếm Ác lắc đầu: "Bản đồ này ngày hôm qua ba người chúng tôi còn xem qua, tại sao lại đột nhiên xuất hiện tờ giấy này?"

Triệu Lập Văn ở trước mặt trại chủ rất ít nói, lúc này nhịn không được chen vào một câu: "Chẳng lẽ là kẹp ở giữa da dê, chúng ta vẫn không có phát hiện?"

Phút chốc Bạch Kiếm Ác trầm mặc, sau đó từ chối cho ý kiến mà lắc đầu, lại hỏi Nhạc Đông Bắc: "Trên giấy này viết những gì?"

"Cái họ gọi là ghi chú, thật ra chính là nói nhật ký bây giờ của chúng ta. Chúng ta vừa mới thảo luận chiến dịch núi Ma Bàn, rất khéo léo, cái tờ ghi chú này hình như chính là được viết vào tối ngày chiến dịch hôm đó. Tôi đọc cho các người nghe một chút này." Nhạc Đông Bắc rung đùi đắc ý, bắt đầu đọc văn tự trên giấy Tuyên Thành: "Chiến dịch núi Ma Bàn, sau khi trù tính một thời gian dài, tâm hết sức đau khổ. Hôm nay cuối cùng có được cơ hội tốt, làm ba tuyến mai phục, chôn địa lôi trong hang. Nếu toàn bộ kẻ địch đi vào, lập tức triển khai; châm lửa địa lôi. Tuyến mai phục thứ hai và thứ ba xông ra. Đầu đuôi cùng đánh, giết sạch quân địch! Không ngờ tiểu nhận tiết lộ bí mật, việc sắp thành lại hỏng, ba quân đẫm máu, lòng đau như cắt! Điều duy nhất làm an ủi lòng người, ta đơn độc xông vào kẻ địch, chém hơn mười kỵ binh, tự làm bị thương mình bảy chỗ, cuối cùng trước trận địa bắt được kẻ phản nghịch họ Lư! Giờ mẹo ngày mai, phải làm theo quân luật, thi hành hình phạt rút lưỡi, nhằm bày tỏ với vong hồn chiến sĩ đã mất."

Bởi đều là chữ viết thể cổ văn, đám người La Phi nghe được cũng rất không rõ ràng. Ngô Quần và Triệu Lập Văn lại mắt lớn trừng mắt nhỏ, hoàn toàn chẳng hiểu gì. Bạch Kiếm Ác "Này" một tiếng, nói: "Nhạc tiên sinh, ông cũng đừng khoe khoang chữ nghĩa. Chúng tôi đều là người thô tục, ông trực tiếp nói cho chúng tôi biết nó là có ý nghĩa gì đi."

Vẻ mặt Nhạc Đông Bắc đắc ý: "Được rồi, tôi đây liền làm người phiên dịch cho các người. Nửa phần trước đoạn văn tự này, là Lý Định Quốc tự thuật lại từ đầu đến cuối quá trình chiến dịch ở núi Ma Bàn, đại khái liền cùng tình huống trước đó tôi có nói qua không sai biệt lắm. Nửa phần sau có chút ý nghĩa, thì ra Lý Định Quốc này liều mạng xông vào trong quân Ngô Tam Quế, giết mười mấy kẻ địch, chính mình cũng bị thương bảy chỗ, cuối cùng đem kẻ tiết lộ quân tình là Lư Quế bắt trở về. Ông ta chuẩn bị sáng sớm ngày thứ hai thực thi hình phạt rút lưỡi đối với người kia đấy!"

"Chém hơn mười kỵ binh, tự làm mình bị thương bảy chỗ... Lý Định Quốc này thật là dũng mãnh hơn người." La Phi đầu tiên là ca tụng một câu, lại hỏi, "Hình phạt rút lưỡi có hơi kỳ lạ, trước đây thật không có nghe nói qua."

"Ha ha." Nhạc Đông Bắc cười hai tiếng âm trầm, "Đây là hình phạt Lý Định Quốc sáng chế, phàm là người tiết lộ bí mật thông đồng với địch tiết lộ quân cơ, sẽ bị dùng phương pháp rút đầu lưỡi lúc còn đang sống sờ sờ sau đó mang đi xử tử."

Trong nhà nảy sinh yên tĩnh ngắn ngủi, mọi người tưởng tượng ra tình trạng bi thãm của người bị thụ hình, da đầu đều có chút lâm râm.

Chu Lập Vĩ trước hết thở dài nói: "Người tiết lộ bí mật dĩ nhiên rất đáng hận, nhưng hình phạt như vậy, có phần cũng quá tàn khốc."

Nhạc Đông Bắc "Xì" mà cười: "Lý Định Quốc tàn khốc, ông bây giờ bất quá chỉ biết chút sơ sài. Ông ta nếu như không tàn khốc, tại sao trên lưng lại vác danh tiếng ác ma? Ông ta không tàn khốc, Cáp ma tộc làm sao đến mức đối với ông ta căm ghét sợ hãi như ma quỷ, cho dù ông ta đã chết, còn muốn tiến hành lời nguyền ác độc nhất? Ha ha, hiện tại bình máu bị phá vỡ, tôi thật muốn nhìn một chút tộc nhân Cáp ma tộc trước mặt ác ma phục sinh sẽ sợ hãi run rẩy ra sao đây."

Lời nói này của Nhạc Đông Bắc tựa hồ khiến cho mọi người tại đây đều có chút phản cảm, La Phi lại nghiêm mặt nói thẳng: "Nhạc tiên sinh, tôi trước mặc kệ lý luận của ông có sai lầm hay không, ông đơn giản đem 'Lý Định Quốc' định nghĩa là 'Ác ma' đã có nhiều thiếu sót. Tôi không hiểu lịch sử, nhưng hiện tại xem ra, cho dù trong tính cách Lý Định Quốc có một mặt tàn ác bạo ngược, nhưng cơ trí và sự dũng mãnh của ông ta cũng là không thể gạt bỏ. Hơn nữa nhìn lên từ nghĩ lớn dân tộc mà nói, ông ta phải là người anh hùng dân tộc Hán chúng ta."

Nhạc Đông Bắc nhưng không có bớt phóng túng, ông ta lắc đầu mập của mình: "Nghĩa lớn dân tộc? Chúng ta bây giờ không nói chuyện nghĩa lớn dân tộc, cảnh sát La đã quên sao, chúng ta đi tới nơi này, là vì vạch trần bí mật ác ma. Có điều có một điểm rất tốt, chí ít cậu bắt đầu cảm thấy có hứng thú đối với Lý Định Quốc, tin rằng sau này cậu ở trong quá trình tìm kiếm sẽ phát huy tác dụng hơn nữa."

"Xin đem tờ giấy trong tay ông trả lại cho tôi." Bạch Kiếm Ác lạnh lùng cắt đứt lời của Nhạc Đông Bắc, "Tổ tiên chúng tôi đều là thuộc hạ của tướng quân Lý Định Quốc, lời nói hôm nay của ông hình như quá nhiều rồi."

Quả nhiên, Ngô Quần và Triệu Lập Văn cũng đang đối mặt trợn trừng mắt về phía Nhạc Đông Bắc, sau đột nhiên nhớ tới tình cảnh đối phương bày ra một đao trước miếu Long Vương, cảnh này khiến cho trong lòng ông ta có chút lo sợ, không nói thêm gì nữa, hậm hực đem tờ ghi chú đưa vào trong tay Bạch Kiếm Ác.

"Trước cứ đem cất đi." Bạch Kiếm Ác đem ghi chú chuyển giao cho Ngô Quần, "Trở về giở ra một lần nữa, xem trong da dê có còn kẹp thêm thứ khác hay không."

Sau đó anh ta vừa nhìn về phía ba người La Phi, nói: "Hôm nay chỉ tới đây thôi. Nếu mà tạnh mưa, đúng tám giờ buổi sáng ngày mai chúng ta liền tập hợp trước miếu Long Vương, theo kế hoạch xuất phát!"

Chú thích: + Jacket: Áo khoác ngoài mặc giữ ấm, còn có công dụng chống nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hang Động Kinh Khủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook