Chương 2: Chạy như điên đến chết
Chu Hạo Huy
30/11/2016
Đem sự tình vừa lúc mới bắt đầu, La Phi thậm chí còn hoài nghi đây là một trò đùa.
Người báo án là ba sinh viên ở ban 32 thuộc khoa công trình, trường học viện tài nguyên và môi trường Lý Công, thành phố Long Châu. Bởi vì thị cục cảnh sát thành phố Long Châu cách học viện Lý Công rất gần, hôm nay trùng hợp lại là ngày La Phi trực, cho nên vụ án tại đây trực tiếp trình diện La Phi.
Dẫn đầu là nam sinh Trâu Văn Bân cũng chính là lớp trưởng của lớp này, đi cùng cậu còn có hai sinh viên khác là một nam và một nữ. Bọn họ đến báo án thời gian là 11 giờ 47 phút đêm khuya. Căn cứ vào miêu tả của bọn họ, chuyện đã xảy ra là như thế này :
Buổi tối hôm đó vào lúc khoảng chừng 8 giờ, sinh viên ban 32 đang trong phòng tập trung trên giờ dạy tự học buổi tối. Một nam sinh có tên gọi là Dư Tự Cường đột nhiên kêu to chạy ra khỏi phòng học, những bạn khác còn chưa kịp hiểu được, cậu ấy đã biến mất ở trong màn đêm. Mãi đến tận ban đêm ký túc xá đã tắt đèn khóa cửa, cậu cũng không có trở về. Gọi điện thoại di động cho Dư Tự Cường cũng không ai nghe. Trâu Văn Bân thân là lớp trường, không yên lòng, ngay sau đó liền gọi lên bạn cùng phòng của Dư Tự Cường là Trương Hồng và nữ sinh cũng quan tâm đến chuyện này là Từ Đình cùng nhau đến cục cảnh sát báo án.
"Loại tình huống này, chúng ta bây giờ vẫn không có cách nào lập án." La Phi lời ngay nói thật : "Loại vụ án này, nhất định đương sự phải mất tích sau 48 giờ mới có thể đi vào trình tự. Các em hay là trước tiên phát động bạn học chung quanh nhiều mặt tìm kiếm hỏi thăm một chút. Hoặc là chờ một chút cũng được, không chừng ngày mai chính cậu ấy sẽ trở về."
Nếu La Phi đã nói như vậy, ba sinh viên đương nhiên cũng không có những biện pháp nào khác. Có điều có thể thấy, bọn họ đối với kết quả như thế cũng không hề hài lòng, đặc biệt là nữ sinh kia, tựa hồ luôn muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn là cùng hai cậu nam sinh kia rời đi.
La phi cũng không có thấy đến cách làm của mình có gì đó không ổn. Đầu tiên, anh là đang làm việc dựa theo pháp luật quy định, tiếp theo, người báo án nói tình hình cũng quả thực khiến cho anh không có cách nào coi trọng. Hơn nữa, Dư Tự Cường là chính mình tự đi ra ngoài, nguyên nhân tuy không rõ, nhưng bây giờ sinh viên mang ý nghĩ cổ quái và cách làm kì lạ có nhiều lắm, La Phi nếu như nghiêm trang theo bọn họ đi qua đi lại, không thể không đem mình mệt chết!
Có thể tình thế cũng rất nhanh trở nên phức tạp. Sáng sớm hôm sau, một người già đang tập thể dục ở Thành Đông phía bắc trên đê sông Đai Ngọc phát hiện một xác chết nam, thi thể trên người còn có văn kiện chứng tỏ thân phận rõ ràng, người chết chính là Dư Tự Cường.
Sau khi nhận được báo cáo, La Phi lập tức mang theo pháp y Trương Vũ cùng đám người đi đến hiện trường. Sông Đai Ngọc là một con sông chảy xung quanh thành phố Long Châu, chuyện xảy ra thuộc về ở một đoạn tương đối hẻo lánh, con đê hai bên bờ đều là đường đất chưa được tu sửa, cũng không có lắp đặt đèn đường, tại ban đêm có rất ít người sẽ từ nơi này đi qua.
Người chết nằm ở trên đê hướng mặt phủ xuống, thân thể tự nhiên, trước khi chết không có dấu hiệu thống khổ giãy dụa. Quần áo hoàn chỉnh, hiện trường không có vết máu, cũng không tìm được những vật vứt bỏ khả nghi khác.
Sau khi có một tổ đã chụp ảnh, La Phi cùng Trương Vũ đeo găng tay lên, đem thi thể trở mình quay lại. Làm khuôn mặt người chết hiện ra trước mắt bọn họ, hai người nhịn không được xảy ra điểm khả nghi.
Người chết nhe răng trợn mắt, bắp thịt của bộ mặt vặn vẹo cứng ngắc, khiến cho thoạt nhìn mũi cũng tựa hồ lệch sang một bên. Chỉ có điều khiến cho người ta cảm thấy bất an thật sâu, không nghi ngờ gì vẫn là ánh mắt của Dư Tự Cường.
Đó là ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, đôi mắt kia gần như đã trợn thành hình tròn, lộ ra mảng lớn tia máu trải rộng tròng trắng mắt, con ngươi lồi nhô cao hướng hẳn ra bên ngoài, giống như muốn từ trong hốc mắt nức toác lòi ra vậy. Cho dù là La Phi, lúc như vậy đang cùng hai mắt đối diện, sau lưng cũng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ.
"Cậu thấy thế nào?" La Phi biết rõ Trương Vũ là chuyên gia trên phương diện khám nghiệm thi thể, cho nên La Phi đầu tiên là muốn trưng cầu ý kiến của đối phương.
Trương Vũ ở thân thể người chết tinh tế tra xét một phen mấy cái vị trí mấu chốt, sau đó nói : "Thi thể mặt ngoài hoàn hảo không chút tổn hại, không có gặp vết tích bị xâm hại bạo lực. Đến xem từ miệng mũi không có tình trạng vật bài tiết, cũng có thể bước đầu gạt bỏ khả năng trúng độc. Cuối cùng xem ra, tựa hồ có khả năng bị sát hại không lớn. Về phần cụ thể nguyên nhân cái chết, vậy còn muốn chờ đợi tiến một bước khám nghiệm cùng phân tích. Có lẽ là đột phát bệnh tật nào đó bẩm sinh, đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi."
"Khoảng thời gian nạn nhân tử vong đâu?"
"Hừm, khoảng cách hiện tại trong lúc đó hẳn là có thể từ 9 đến 11 tiếng. Cũng chính là đêm qua giữa 8 giờ đến 10 giờ." Trương Vũ nhéo một cái ở cổ tay phải người chết, căn cứ vào mức độ cứng ngắc của thi thể phán đoán.
La Phi cũng bắt chước làm theo, nắm lên một cổ tay khác của người chết, sau đó La Phi lộ ra một nụ cười thỏa mãn, nói: "Tối hôm qua 8 giờ 47 phút."
"Cái gì?" Trương Vũ có chút không rõ ý tứ của La Phi.
"Tôi là nói thời gian cụ thể nạn nhân chết." La Phi lại nhấn mạnh một lần, "Tối hôm qua 8 giờ 47 phút."
" Làm sao có thể chính xác như vậy?" Trương Vũ lắc đầu khó có thể tin, "Tôi làm pháp y đã nhiều năm như vậy, đây là không thể nào!"
"Kiến thức của tôi không chuyên nghiệp bằng cậu, nhưng tôi có phương pháp của mình." La Phi vừa nói, một bên đem cổ tay người chết xoay chuyển lại, lộ ra trên mu bàn tay đang đeo một cái đồng hồ thể thao, "Cậu xem biểu hiện cái này, người chết khi ngã xuống đất đã bị va chạm, mặt đồng hồ hư hại nghiêm trọng, kim đồng hồ cũng bởi vậy mà ngưng lại, mà đây lại liên quan đến khoảng thời gian chúng ta vừa mới ghi chép xuống. Cậu cho ra phạm vi thời gian mặc dù lớn một chút, nhưng cũng xác minh lấy suy đoán của tôi."
Trương Vũ cười một tiếng, rất hiển nhiên, anh đối với phân tích phi thường của La Phi rất tán đồng.
La Phi cũng đã nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ một vấn đề khác. Một lát sau, La Phi một bên phân phó cho trợ thủ Tiểu Lưu : "Bây giờ cậu đi đến hãng công ty taxi, mời bọn họ phối hợp điều tra một chút, ở thời điểm tối hôm qua lúc 8 giờ đến 9 giờ, trong lúc đó có hay không tài xế đã từng ở cửa học viện Lý Công chở khách là một sinh viên có bộ dạng một thanh niên trẻ tuổi."
Tiểu Lưu nhận lệnh rời đi, La Phi hướng về phía Trương Vũ giải thích: "Căn cứ vào tình hình trước mắt hiểu rõ, tại đúng 8 giờ đêm qua người chết rời khỏi học viện Lý Công, mà khoảng cách ở đây cách học viện Lý Công ít nhất là mười km hành trình."
Trương Vũ lập tức hiểu ý tứ của La Phi, từ 8 giờ đúng đến 8 giờ 47 phút, trong thời gian không đến 40 phút, một người muốn xuất hiện ở nơi cách hơn 10km, hiển nhiên cần nhờ vào phương tiện giao thông nào đó. Nơi đây hẻo lánh, không thông xe bus, đối với tiến hành điều tra xe taxi có thể nói là một ý nghĩ vô cùng tự nhiên rõ ràng.
Kế tiếp nhiệm vụ cũng là rành mạch: Trương Vũ phụ trách công việc kiểm tra phương diện thi thể, La Phi thì đi đến học viện Lý Công, tìm hiểu cặn kẽ tình hình từ đầu đến cuối Dư Tự Cường chạy đi.
Bạn học cùng thầy cô giáo ban 32 đối với tin cái chết của Dư Tự Cường đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc và bi thương. Theo như được biết, nạn nhân học giỏi và có nhiều mặt đa tài, cùng người xung quanh chung sống đều đặc biệt hòa thuận, quan hệ giữa người với người cũng vô cùng đơn giản. La Phi xem biểu hiện kiểm tra sức khỏe lúc nhập học của Dư Tự Cường, phát hiện cậu ta không chỉ có tình trạng thân thể tốt, mà còn trong dòng họ cũng không tồn tại bệnh án quan trọng nào.
Lúc chuyện xảy ra, hiện trường phần lớn sinh viên đều đang chuyên tâm tự học. Cho đến khi tiếng kêu thảm thiết của Dư Tự Cường phá vỡ sự yên tĩnh bên trong phòng học, bọn họ mới ý thức tới có chuyện gì xảy ra. Lập tức Dư Tự Cường liền chạy ra khỏi phòng học, chạy hướng về phía sinh mạng kết thúc.
"Trong phòng học những người khác đều tốt, cũng không có tình huống đặc biệt gì phát sinh, không biết tại sao cậu ta phải đột nhiên kích động như vậy?"
"Tất cả mọi người ai cũng bận rộn, trước đây không ai cùng cậu ta nói chuyện à? Hay là chính bản thân cậu ta đã làm gì?"
"Có phải hay không là nhận được điện thoại hoặc tin nhắn gì đặc biệt? Cho nên bị kích động?"
"Cậu ta có thể chạy nhanh, tiếng kêu cũng đặc biệt khiếp người, huơ tay múa chân, giống như điên rồi vậy. Em hiện tại ngẫm lại, còn cảm thấy có chút sợ hãi đây này."
Ở hiện trường, các sinh viên bảy miệng tám lưỡi mà thảo luận cũng không có cung cấp nhiều manh mối có giá trị, mãi đến tận khi cô nữ sinh kia gọi là Từ Đình tìm được La Phi rồi.
Lúc tối hôm qua báo án, La Phi liền chú ý tới tình hình Từ Đình có phần bất thường, nhưng lúc đó anh cũng không có để ý. Lúc này cô nữ sinh này đặc biệt yêu cầu cùng La Phi nói chuyện một mình.
Đây là một cô gái có thân hình gầy yếu, đeo một cặp kính cận có gọng đen, có vẻ thành thật mà điềm đạm. Trên thời điểm tự học, cô ngồi vào chỗ ở phía sau lưng Dư Tự Cường, nhớ lại tình hình lúc đó, trong ánh mắt Từ Đình lập tức chớp động khó có thể che giấu sợ hãi cùng bất an.
" Em vẫn cho rằng chỉ là ảo giác... Những bạn học khác đều rất bình thường, vậy hẳn là tự em có vấn đề. Thế nhưng Dư Tự Cường... Cậu ta không làm sao giải thích được đã chết? Em hiện tại. . . rất. . . sợ."
"Sợ? Tại sao e phải sợ?" La Phi đánh hơi được một chút manh mối, lập tức đuổi theo manh mối này.
"Tối hôm qua, xuất hiện thứ gì đó... Em không biết đó là cái gì, cũng không ai có thể nhìn thấy nó. . ." Theo những lời này, Từ Đình rơi vào trong lòng một loại cảm xúc khẩn trương, cô trợn to hai mắt nhìn La Phi, cơ hồ có thể từ trên người đối phương thu được một ít dũng khí.
Chân mày La Phi nhíu lên: "Xin lỗi, Tôi không hiểu rõ ràng lời nói của em."
Từ Đình đang lo lắng trong lòng, cử động chà xát hai tay của mình: "Em biết cái này rất khó lý giải. Nếu như em nói cho bạn khác biết, bọn họ nhất định sẽ trêu chọc em, nhưng em hiện tại phải nói với anh. Em có thể cảm giác được sự tồn tại của thứ kia, cụ thể ở nơi nào? Em không biết, có lẽ đang bay bổng trong không khí ở phòng học, có lẽ ẩn giấu trong đêm tối ngoài cửa sổ. Nói chung, em có một loại sợ hãi mãnh liệt cùng cảm giác bị áp bách, cái loại cảm giác đó rất chân thật, em gần như không nhịn được muốn kêu thành tiếng."
Cô bé miêu tả không thể nghi ngờ là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng câu nói sau cùng của Từ Đình lại nhắc nhở La Phi, sau đó lập tức hỏi : "Ý của em là, Dư Tự Cường cũng sinh ra cảm giác cùng em giống nhau?"
Từ Đình cố sức gật đầu: "Đúng vậy, cảm giác của cậu ấy so với em rõ hơn, hơn nữa càng thêm mãnh liệt. Em đầu tiên là thấy cậu ấy sợ hãi bất an nhìn xung quanh, dường như đang tìm cái gì. Quá trình này kéo dài chừng 5 6 phút, không biết có phải hay không là bị cậu ấy lây nhiễm, em cũng đột nhiên cảm thấy sợ lên, tựa hồ có thứ gì kinh khủng đang ở bên người."
La Phi cảm giác mình giống như đang nghe một câu chuyện ma quỷ, nhưng anh vẫn là không nhịn được truy vấn: "Sau đó thì sao?"
"Về sau Dư Tự Cường đột nhiên nghiêng đầu, nhìn em chằm chằm. Ánh mắt của cậu ấy có chút mập mờ, có lẽ cũng không phải đang nhìn em, mà là đang nhìn thứ núp ở sau lưng em. Nhưng cậu ấy nhất định là phát hiện gì đó, bởi vì trên mặt cậu ấy biểu tình thay đổi càng lúc càng đáng sợ. Tự em cũng sợ hãi, cả người đánh run cầm cập, một câu cũng không nói được. Mãi đến khi Dư Tự Cường phát ra một tiếng hét thảm cuối cùng kia, em mới hoàn hồn." Nói đến đây, Từ Đình thở một hơi thật sâu, " Chuyện kế tiếp anh đều biết, Dư Tự Cường một dạng nổi điên mà chạy ra phòng học, cũng không trở về nữa."
Dưới tình huống trước mắt, La Phi chỉ có thể tạm thời giả thuyết Từ Đình không có nói dối, anh buồn bực lắc đầu, lại hỏi: "Vậy chính em sau đó thế nào?"
"Sau khi Dư Tự Cường cố gắng lao ra khỏi phòng học, cảm giác của em tốt hơn nhiều. Cái loại sợ hãi này tới cũng nhanh, biến mất cũng mau. Có thể là bởi vì thứ kia đã theo Dư Tự Cường rời đi?"
"Thứ kia? La Phi rốt cục nhịn không được giễu cợt một tiếng, biểu đạt ra hoài nghi trong lòng, "Thứ gì vậy? Lúc đó nhiều người đều đang nhìn Dư Tự Cường như vậy, làm sao có thể có thứ gì đi theo cậu ta?"
"Không ai có thể thấy thứ kia, nhưng thứ kia thực sự tồn tại, em thật sự cảm thấy!" Đối mặt chất vấn của La Phi, Từ Đình ở trong sự sợ hãi cả đêm cuối cùng cũng bộc phát, cổ họng cô bứt lên cao giọng gào, "Thứ kia nhất định đuổi theo Dư Tự Cường, bằng không tại sao Dư Tự Cường lại chạy trốn? Lại vì sao sẽ chết?"
La Phi không cách nào nói được gì nữa, anh cầm tay cô bé, giúp đỡ đối phương bình tĩnh trở lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Bản thân mình cần phải đến phòng học kia thăm dò một chút.
Đối với kết quả tra xét phòng học là làm người ta thất vọng, vô luận từ góc độ nào mà nói, căn phòng học này đều bất quá rất phổ biến. Bàn học, bục giảng, vách tường, bảng đen, không hề có chỗ nào đặc biệt. Duy nhất có thể khiến cho La Phi chú ý là mấy cánh cửa sổ ở hướng bắc. Ngoài cửa sổ là một loạt dài cây ngô đồng tươi tốt, ở trong đêm tối, cành lá đong đưa có lẽ sẽ phản chiếu ở thủy tinh ra bóng dáng quỷ dị, khiến người sinh ra liên tưởng ma quỷ tồn tại. Như vậy có thể lập tức, nhiều nhất cũng chính là khiến người nhát gan ở trong lúc lơ đãng dọa cho giật mình, hoàn toàn không cách nào đạt đến cái loại trình độ sợ hãi mà Từ Đình miêu tả.
Xong xuôi La Phi lại thẩm tra những bạn học khác có mặt ở đây, muốn nhìn một chút còn có hay không những người có cảm giác giống như của Từ Đình. Kết quả là làm người ta thất vọng.
"Sợ hãi? Sau khi nghe nói Dư Tự Cường đã chết giờ có một chút, nhưng lúc đó khẳng định không có. Chỉ là có chút kinh ngạc, cậu ấy làm sao sẽ như vậy một bên la hét một bên chạy ra ngoài."
"Không cảm giác được. Ngược lại, đêm qua tâm tình của em tương đối tốt, tình trạng thân thể cũng rất dễ chịu, tại sao có thể sợ hãi chứ?"
"Có những thứ kinh khủng tồn tại? Không thể nào? Dù sao em cũng không phát hiện, có lẽ là em đọc sách quá mê mẩn? Tối hôm qua trạng thái học tập của em vô cùng tốt, nếu như không phải là Dư Tự Cường kia lên tiếng hô to, gần như không có gì có thể quấy nhiễu được em."
...
Tất cả những sinh viên khác cách nói đều khác với miêu tả của Từ Đình một trời một vực. La Phi thực sự bắt đầu hoài nghi việc này, Từ Đình kỳ thực là cố tỏ ra sợ hãi để làm ra vẻ huyền bí. Nhưng kết quả kiểm tra thi thể của Trương Vũ mang tới vào buổi chiều lại làm cho La Phỉ rơi vào mờ mịt càng sâu.
La Phi sau khi rời khỏi học viện Lý Công, tìm một quán ăn nhỏ mua phần cơm hộp. Thời điểm trở về thị cục cảnh sát đã là hơn 2 giờ chiều, Trương Vũ đã đợi anh từ lâu.
" La đội trưởng, tôi nghĩ phán đoán của anh vào buổi sáng đã xuất hiện một ít sai lầm." Trương Vũ đi thẳng vào vấn đề nói, " Trước tiên công tác tìm kiếm tài xế taxi có thể dừng lại rồi."
"Vì sao?"
"Người chết cũng không có đã từng ngồi qua phương tiện giao thông bất kỳ." Trương Vũ có vẻ rất tự tin.
"Làm sao cậu biết?" La Phi buồn bực nhìn đối phương, "Không đi phương tiện giao thông, Dư Tự Cường làm sao có thể tại nơi nào thời gian ngắn ngủi đi qua một lộ trình dài như vậy."
Trương Vũ không có trực tiếp trả lời, liền đem báo cáo kiểm tra thi thể đã viết xong đưa tới: "Anh xem trước cái này một chút."
La Phi tiếp nhận báo cáo, ánh mắt thành thạo trực tiếp liếc tới một cột mấu chốt nhất: Nguyên nhân cái chết - cạn kiệt sức lực.
" Cạn kiệt sức lực?" La Phi tự lẩm bẩm, ít nhiều có chút không giải thích được. La Phi nhiều năm làm cảnh sát như vậy, vẫn là lần đầu tiên ở trong báo cáo kiểm tra thi thể thấy bốn chữ này.
Trương Vũ liệu trước được nghi ngờ của La Phi, nghiêm túc giải thích: "Nói đơn giản, cậu ta là chính mình chạy đến chết. Dư Tự Cường sau khi từ học viện Lý Công chạy ra, vẫn ở vào trạng thái gần như chạy trốn điên cuồng, không có bất kỳ dấu hiệu giữa chừng dừng lại, cho đến khi trái tim của cậu ta không cách nào đảm nhiệm chống đỡ như vậy, cuối cùng ngã xuống đất chết bất ngờ."
"Ý của cậu là ở trong thời gian không đến 40 phút, cậu ta đã chạy hơn 10 km?" La Phi mỉm cười khó có thể tin.
Trương Vũ gật đầu: "Không sai, chạy kiểu này hoàn toàn vượt ra khỏi gánh nặng cực hạn của chính bản thân mình, cuối cùng dẫn đến cái chết, không chút nào kỳ quái."
"Một người đang yên lành, làm sao có thể tự mình chạy đến chết?"
Trương Vũ bất đắc dĩ đem hai tay mở ra: "Giải đáp vấn đề này là thuộc về công việc của anh."
La Phi sững sờ đứng yên tại chỗ, trong đầu là một mớ hỗn độn.
Dư Tự Cường tại sao phải chạy trốn như vậy? La Phi thực sự không nghĩ ra đáp án hợp lý.
Chẳng lẽ đúng như Từ Đình nói như vậy, có một ác ma hết sức kinh khủng ở sau lưng đuổi theo cậu ta?
Người báo án là ba sinh viên ở ban 32 thuộc khoa công trình, trường học viện tài nguyên và môi trường Lý Công, thành phố Long Châu. Bởi vì thị cục cảnh sát thành phố Long Châu cách học viện Lý Công rất gần, hôm nay trùng hợp lại là ngày La Phi trực, cho nên vụ án tại đây trực tiếp trình diện La Phi.
Dẫn đầu là nam sinh Trâu Văn Bân cũng chính là lớp trưởng của lớp này, đi cùng cậu còn có hai sinh viên khác là một nam và một nữ. Bọn họ đến báo án thời gian là 11 giờ 47 phút đêm khuya. Căn cứ vào miêu tả của bọn họ, chuyện đã xảy ra là như thế này :
Buổi tối hôm đó vào lúc khoảng chừng 8 giờ, sinh viên ban 32 đang trong phòng tập trung trên giờ dạy tự học buổi tối. Một nam sinh có tên gọi là Dư Tự Cường đột nhiên kêu to chạy ra khỏi phòng học, những bạn khác còn chưa kịp hiểu được, cậu ấy đã biến mất ở trong màn đêm. Mãi đến tận ban đêm ký túc xá đã tắt đèn khóa cửa, cậu cũng không có trở về. Gọi điện thoại di động cho Dư Tự Cường cũng không ai nghe. Trâu Văn Bân thân là lớp trường, không yên lòng, ngay sau đó liền gọi lên bạn cùng phòng của Dư Tự Cường là Trương Hồng và nữ sinh cũng quan tâm đến chuyện này là Từ Đình cùng nhau đến cục cảnh sát báo án.
"Loại tình huống này, chúng ta bây giờ vẫn không có cách nào lập án." La Phi lời ngay nói thật : "Loại vụ án này, nhất định đương sự phải mất tích sau 48 giờ mới có thể đi vào trình tự. Các em hay là trước tiên phát động bạn học chung quanh nhiều mặt tìm kiếm hỏi thăm một chút. Hoặc là chờ một chút cũng được, không chừng ngày mai chính cậu ấy sẽ trở về."
Nếu La Phi đã nói như vậy, ba sinh viên đương nhiên cũng không có những biện pháp nào khác. Có điều có thể thấy, bọn họ đối với kết quả như thế cũng không hề hài lòng, đặc biệt là nữ sinh kia, tựa hồ luôn muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn là cùng hai cậu nam sinh kia rời đi.
La phi cũng không có thấy đến cách làm của mình có gì đó không ổn. Đầu tiên, anh là đang làm việc dựa theo pháp luật quy định, tiếp theo, người báo án nói tình hình cũng quả thực khiến cho anh không có cách nào coi trọng. Hơn nữa, Dư Tự Cường là chính mình tự đi ra ngoài, nguyên nhân tuy không rõ, nhưng bây giờ sinh viên mang ý nghĩ cổ quái và cách làm kì lạ có nhiều lắm, La Phi nếu như nghiêm trang theo bọn họ đi qua đi lại, không thể không đem mình mệt chết!
Có thể tình thế cũng rất nhanh trở nên phức tạp. Sáng sớm hôm sau, một người già đang tập thể dục ở Thành Đông phía bắc trên đê sông Đai Ngọc phát hiện một xác chết nam, thi thể trên người còn có văn kiện chứng tỏ thân phận rõ ràng, người chết chính là Dư Tự Cường.
Sau khi nhận được báo cáo, La Phi lập tức mang theo pháp y Trương Vũ cùng đám người đi đến hiện trường. Sông Đai Ngọc là một con sông chảy xung quanh thành phố Long Châu, chuyện xảy ra thuộc về ở một đoạn tương đối hẻo lánh, con đê hai bên bờ đều là đường đất chưa được tu sửa, cũng không có lắp đặt đèn đường, tại ban đêm có rất ít người sẽ từ nơi này đi qua.
Người chết nằm ở trên đê hướng mặt phủ xuống, thân thể tự nhiên, trước khi chết không có dấu hiệu thống khổ giãy dụa. Quần áo hoàn chỉnh, hiện trường không có vết máu, cũng không tìm được những vật vứt bỏ khả nghi khác.
Sau khi có một tổ đã chụp ảnh, La Phi cùng Trương Vũ đeo găng tay lên, đem thi thể trở mình quay lại. Làm khuôn mặt người chết hiện ra trước mắt bọn họ, hai người nhịn không được xảy ra điểm khả nghi.
Người chết nhe răng trợn mắt, bắp thịt của bộ mặt vặn vẹo cứng ngắc, khiến cho thoạt nhìn mũi cũng tựa hồ lệch sang một bên. Chỉ có điều khiến cho người ta cảm thấy bất an thật sâu, không nghi ngờ gì vẫn là ánh mắt của Dư Tự Cường.
Đó là ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, đôi mắt kia gần như đã trợn thành hình tròn, lộ ra mảng lớn tia máu trải rộng tròng trắng mắt, con ngươi lồi nhô cao hướng hẳn ra bên ngoài, giống như muốn từ trong hốc mắt nức toác lòi ra vậy. Cho dù là La Phi, lúc như vậy đang cùng hai mắt đối diện, sau lưng cũng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ.
"Cậu thấy thế nào?" La Phi biết rõ Trương Vũ là chuyên gia trên phương diện khám nghiệm thi thể, cho nên La Phi đầu tiên là muốn trưng cầu ý kiến của đối phương.
Trương Vũ ở thân thể người chết tinh tế tra xét một phen mấy cái vị trí mấu chốt, sau đó nói : "Thi thể mặt ngoài hoàn hảo không chút tổn hại, không có gặp vết tích bị xâm hại bạo lực. Đến xem từ miệng mũi không có tình trạng vật bài tiết, cũng có thể bước đầu gạt bỏ khả năng trúng độc. Cuối cùng xem ra, tựa hồ có khả năng bị sát hại không lớn. Về phần cụ thể nguyên nhân cái chết, vậy còn muốn chờ đợi tiến một bước khám nghiệm cùng phân tích. Có lẽ là đột phát bệnh tật nào đó bẩm sinh, đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi."
"Khoảng thời gian nạn nhân tử vong đâu?"
"Hừm, khoảng cách hiện tại trong lúc đó hẳn là có thể từ 9 đến 11 tiếng. Cũng chính là đêm qua giữa 8 giờ đến 10 giờ." Trương Vũ nhéo một cái ở cổ tay phải người chết, căn cứ vào mức độ cứng ngắc của thi thể phán đoán.
La Phi cũng bắt chước làm theo, nắm lên một cổ tay khác của người chết, sau đó La Phi lộ ra một nụ cười thỏa mãn, nói: "Tối hôm qua 8 giờ 47 phút."
"Cái gì?" Trương Vũ có chút không rõ ý tứ của La Phi.
"Tôi là nói thời gian cụ thể nạn nhân chết." La Phi lại nhấn mạnh một lần, "Tối hôm qua 8 giờ 47 phút."
" Làm sao có thể chính xác như vậy?" Trương Vũ lắc đầu khó có thể tin, "Tôi làm pháp y đã nhiều năm như vậy, đây là không thể nào!"
"Kiến thức của tôi không chuyên nghiệp bằng cậu, nhưng tôi có phương pháp của mình." La Phi vừa nói, một bên đem cổ tay người chết xoay chuyển lại, lộ ra trên mu bàn tay đang đeo một cái đồng hồ thể thao, "Cậu xem biểu hiện cái này, người chết khi ngã xuống đất đã bị va chạm, mặt đồng hồ hư hại nghiêm trọng, kim đồng hồ cũng bởi vậy mà ngưng lại, mà đây lại liên quan đến khoảng thời gian chúng ta vừa mới ghi chép xuống. Cậu cho ra phạm vi thời gian mặc dù lớn một chút, nhưng cũng xác minh lấy suy đoán của tôi."
Trương Vũ cười một tiếng, rất hiển nhiên, anh đối với phân tích phi thường của La Phi rất tán đồng.
La Phi cũng đã nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ một vấn đề khác. Một lát sau, La Phi một bên phân phó cho trợ thủ Tiểu Lưu : "Bây giờ cậu đi đến hãng công ty taxi, mời bọn họ phối hợp điều tra một chút, ở thời điểm tối hôm qua lúc 8 giờ đến 9 giờ, trong lúc đó có hay không tài xế đã từng ở cửa học viện Lý Công chở khách là một sinh viên có bộ dạng một thanh niên trẻ tuổi."
Tiểu Lưu nhận lệnh rời đi, La Phi hướng về phía Trương Vũ giải thích: "Căn cứ vào tình hình trước mắt hiểu rõ, tại đúng 8 giờ đêm qua người chết rời khỏi học viện Lý Công, mà khoảng cách ở đây cách học viện Lý Công ít nhất là mười km hành trình."
Trương Vũ lập tức hiểu ý tứ của La Phi, từ 8 giờ đúng đến 8 giờ 47 phút, trong thời gian không đến 40 phút, một người muốn xuất hiện ở nơi cách hơn 10km, hiển nhiên cần nhờ vào phương tiện giao thông nào đó. Nơi đây hẻo lánh, không thông xe bus, đối với tiến hành điều tra xe taxi có thể nói là một ý nghĩ vô cùng tự nhiên rõ ràng.
Kế tiếp nhiệm vụ cũng là rành mạch: Trương Vũ phụ trách công việc kiểm tra phương diện thi thể, La Phi thì đi đến học viện Lý Công, tìm hiểu cặn kẽ tình hình từ đầu đến cuối Dư Tự Cường chạy đi.
Bạn học cùng thầy cô giáo ban 32 đối với tin cái chết của Dư Tự Cường đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc và bi thương. Theo như được biết, nạn nhân học giỏi và có nhiều mặt đa tài, cùng người xung quanh chung sống đều đặc biệt hòa thuận, quan hệ giữa người với người cũng vô cùng đơn giản. La Phi xem biểu hiện kiểm tra sức khỏe lúc nhập học của Dư Tự Cường, phát hiện cậu ta không chỉ có tình trạng thân thể tốt, mà còn trong dòng họ cũng không tồn tại bệnh án quan trọng nào.
Lúc chuyện xảy ra, hiện trường phần lớn sinh viên đều đang chuyên tâm tự học. Cho đến khi tiếng kêu thảm thiết của Dư Tự Cường phá vỡ sự yên tĩnh bên trong phòng học, bọn họ mới ý thức tới có chuyện gì xảy ra. Lập tức Dư Tự Cường liền chạy ra khỏi phòng học, chạy hướng về phía sinh mạng kết thúc.
"Trong phòng học những người khác đều tốt, cũng không có tình huống đặc biệt gì phát sinh, không biết tại sao cậu ta phải đột nhiên kích động như vậy?"
"Tất cả mọi người ai cũng bận rộn, trước đây không ai cùng cậu ta nói chuyện à? Hay là chính bản thân cậu ta đã làm gì?"
"Có phải hay không là nhận được điện thoại hoặc tin nhắn gì đặc biệt? Cho nên bị kích động?"
"Cậu ta có thể chạy nhanh, tiếng kêu cũng đặc biệt khiếp người, huơ tay múa chân, giống như điên rồi vậy. Em hiện tại ngẫm lại, còn cảm thấy có chút sợ hãi đây này."
Ở hiện trường, các sinh viên bảy miệng tám lưỡi mà thảo luận cũng không có cung cấp nhiều manh mối có giá trị, mãi đến tận khi cô nữ sinh kia gọi là Từ Đình tìm được La Phi rồi.
Lúc tối hôm qua báo án, La Phi liền chú ý tới tình hình Từ Đình có phần bất thường, nhưng lúc đó anh cũng không có để ý. Lúc này cô nữ sinh này đặc biệt yêu cầu cùng La Phi nói chuyện một mình.
Đây là một cô gái có thân hình gầy yếu, đeo một cặp kính cận có gọng đen, có vẻ thành thật mà điềm đạm. Trên thời điểm tự học, cô ngồi vào chỗ ở phía sau lưng Dư Tự Cường, nhớ lại tình hình lúc đó, trong ánh mắt Từ Đình lập tức chớp động khó có thể che giấu sợ hãi cùng bất an.
" Em vẫn cho rằng chỉ là ảo giác... Những bạn học khác đều rất bình thường, vậy hẳn là tự em có vấn đề. Thế nhưng Dư Tự Cường... Cậu ta không làm sao giải thích được đã chết? Em hiện tại. . . rất. . . sợ."
"Sợ? Tại sao e phải sợ?" La Phi đánh hơi được một chút manh mối, lập tức đuổi theo manh mối này.
"Tối hôm qua, xuất hiện thứ gì đó... Em không biết đó là cái gì, cũng không ai có thể nhìn thấy nó. . ." Theo những lời này, Từ Đình rơi vào trong lòng một loại cảm xúc khẩn trương, cô trợn to hai mắt nhìn La Phi, cơ hồ có thể từ trên người đối phương thu được một ít dũng khí.
Chân mày La Phi nhíu lên: "Xin lỗi, Tôi không hiểu rõ ràng lời nói của em."
Từ Đình đang lo lắng trong lòng, cử động chà xát hai tay của mình: "Em biết cái này rất khó lý giải. Nếu như em nói cho bạn khác biết, bọn họ nhất định sẽ trêu chọc em, nhưng em hiện tại phải nói với anh. Em có thể cảm giác được sự tồn tại của thứ kia, cụ thể ở nơi nào? Em không biết, có lẽ đang bay bổng trong không khí ở phòng học, có lẽ ẩn giấu trong đêm tối ngoài cửa sổ. Nói chung, em có một loại sợ hãi mãnh liệt cùng cảm giác bị áp bách, cái loại cảm giác đó rất chân thật, em gần như không nhịn được muốn kêu thành tiếng."
Cô bé miêu tả không thể nghi ngờ là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng câu nói sau cùng của Từ Đình lại nhắc nhở La Phi, sau đó lập tức hỏi : "Ý của em là, Dư Tự Cường cũng sinh ra cảm giác cùng em giống nhau?"
Từ Đình cố sức gật đầu: "Đúng vậy, cảm giác của cậu ấy so với em rõ hơn, hơn nữa càng thêm mãnh liệt. Em đầu tiên là thấy cậu ấy sợ hãi bất an nhìn xung quanh, dường như đang tìm cái gì. Quá trình này kéo dài chừng 5 6 phút, không biết có phải hay không là bị cậu ấy lây nhiễm, em cũng đột nhiên cảm thấy sợ lên, tựa hồ có thứ gì kinh khủng đang ở bên người."
La Phi cảm giác mình giống như đang nghe một câu chuyện ma quỷ, nhưng anh vẫn là không nhịn được truy vấn: "Sau đó thì sao?"
"Về sau Dư Tự Cường đột nhiên nghiêng đầu, nhìn em chằm chằm. Ánh mắt của cậu ấy có chút mập mờ, có lẽ cũng không phải đang nhìn em, mà là đang nhìn thứ núp ở sau lưng em. Nhưng cậu ấy nhất định là phát hiện gì đó, bởi vì trên mặt cậu ấy biểu tình thay đổi càng lúc càng đáng sợ. Tự em cũng sợ hãi, cả người đánh run cầm cập, một câu cũng không nói được. Mãi đến khi Dư Tự Cường phát ra một tiếng hét thảm cuối cùng kia, em mới hoàn hồn." Nói đến đây, Từ Đình thở một hơi thật sâu, " Chuyện kế tiếp anh đều biết, Dư Tự Cường một dạng nổi điên mà chạy ra phòng học, cũng không trở về nữa."
Dưới tình huống trước mắt, La Phi chỉ có thể tạm thời giả thuyết Từ Đình không có nói dối, anh buồn bực lắc đầu, lại hỏi: "Vậy chính em sau đó thế nào?"
"Sau khi Dư Tự Cường cố gắng lao ra khỏi phòng học, cảm giác của em tốt hơn nhiều. Cái loại sợ hãi này tới cũng nhanh, biến mất cũng mau. Có thể là bởi vì thứ kia đã theo Dư Tự Cường rời đi?"
"Thứ kia? La Phi rốt cục nhịn không được giễu cợt một tiếng, biểu đạt ra hoài nghi trong lòng, "Thứ gì vậy? Lúc đó nhiều người đều đang nhìn Dư Tự Cường như vậy, làm sao có thể có thứ gì đi theo cậu ta?"
"Không ai có thể thấy thứ kia, nhưng thứ kia thực sự tồn tại, em thật sự cảm thấy!" Đối mặt chất vấn của La Phi, Từ Đình ở trong sự sợ hãi cả đêm cuối cùng cũng bộc phát, cổ họng cô bứt lên cao giọng gào, "Thứ kia nhất định đuổi theo Dư Tự Cường, bằng không tại sao Dư Tự Cường lại chạy trốn? Lại vì sao sẽ chết?"
La Phi không cách nào nói được gì nữa, anh cầm tay cô bé, giúp đỡ đối phương bình tĩnh trở lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Bản thân mình cần phải đến phòng học kia thăm dò một chút.
Đối với kết quả tra xét phòng học là làm người ta thất vọng, vô luận từ góc độ nào mà nói, căn phòng học này đều bất quá rất phổ biến. Bàn học, bục giảng, vách tường, bảng đen, không hề có chỗ nào đặc biệt. Duy nhất có thể khiến cho La Phi chú ý là mấy cánh cửa sổ ở hướng bắc. Ngoài cửa sổ là một loạt dài cây ngô đồng tươi tốt, ở trong đêm tối, cành lá đong đưa có lẽ sẽ phản chiếu ở thủy tinh ra bóng dáng quỷ dị, khiến người sinh ra liên tưởng ma quỷ tồn tại. Như vậy có thể lập tức, nhiều nhất cũng chính là khiến người nhát gan ở trong lúc lơ đãng dọa cho giật mình, hoàn toàn không cách nào đạt đến cái loại trình độ sợ hãi mà Từ Đình miêu tả.
Xong xuôi La Phi lại thẩm tra những bạn học khác có mặt ở đây, muốn nhìn một chút còn có hay không những người có cảm giác giống như của Từ Đình. Kết quả là làm người ta thất vọng.
"Sợ hãi? Sau khi nghe nói Dư Tự Cường đã chết giờ có một chút, nhưng lúc đó khẳng định không có. Chỉ là có chút kinh ngạc, cậu ấy làm sao sẽ như vậy một bên la hét một bên chạy ra ngoài."
"Không cảm giác được. Ngược lại, đêm qua tâm tình của em tương đối tốt, tình trạng thân thể cũng rất dễ chịu, tại sao có thể sợ hãi chứ?"
"Có những thứ kinh khủng tồn tại? Không thể nào? Dù sao em cũng không phát hiện, có lẽ là em đọc sách quá mê mẩn? Tối hôm qua trạng thái học tập của em vô cùng tốt, nếu như không phải là Dư Tự Cường kia lên tiếng hô to, gần như không có gì có thể quấy nhiễu được em."
...
Tất cả những sinh viên khác cách nói đều khác với miêu tả của Từ Đình một trời một vực. La Phi thực sự bắt đầu hoài nghi việc này, Từ Đình kỳ thực là cố tỏ ra sợ hãi để làm ra vẻ huyền bí. Nhưng kết quả kiểm tra thi thể của Trương Vũ mang tới vào buổi chiều lại làm cho La Phỉ rơi vào mờ mịt càng sâu.
La Phi sau khi rời khỏi học viện Lý Công, tìm một quán ăn nhỏ mua phần cơm hộp. Thời điểm trở về thị cục cảnh sát đã là hơn 2 giờ chiều, Trương Vũ đã đợi anh từ lâu.
" La đội trưởng, tôi nghĩ phán đoán của anh vào buổi sáng đã xuất hiện một ít sai lầm." Trương Vũ đi thẳng vào vấn đề nói, " Trước tiên công tác tìm kiếm tài xế taxi có thể dừng lại rồi."
"Vì sao?"
"Người chết cũng không có đã từng ngồi qua phương tiện giao thông bất kỳ." Trương Vũ có vẻ rất tự tin.
"Làm sao cậu biết?" La Phi buồn bực nhìn đối phương, "Không đi phương tiện giao thông, Dư Tự Cường làm sao có thể tại nơi nào thời gian ngắn ngủi đi qua một lộ trình dài như vậy."
Trương Vũ không có trực tiếp trả lời, liền đem báo cáo kiểm tra thi thể đã viết xong đưa tới: "Anh xem trước cái này một chút."
La Phi tiếp nhận báo cáo, ánh mắt thành thạo trực tiếp liếc tới một cột mấu chốt nhất: Nguyên nhân cái chết - cạn kiệt sức lực.
" Cạn kiệt sức lực?" La Phi tự lẩm bẩm, ít nhiều có chút không giải thích được. La Phi nhiều năm làm cảnh sát như vậy, vẫn là lần đầu tiên ở trong báo cáo kiểm tra thi thể thấy bốn chữ này.
Trương Vũ liệu trước được nghi ngờ của La Phi, nghiêm túc giải thích: "Nói đơn giản, cậu ta là chính mình chạy đến chết. Dư Tự Cường sau khi từ học viện Lý Công chạy ra, vẫn ở vào trạng thái gần như chạy trốn điên cuồng, không có bất kỳ dấu hiệu giữa chừng dừng lại, cho đến khi trái tim của cậu ta không cách nào đảm nhiệm chống đỡ như vậy, cuối cùng ngã xuống đất chết bất ngờ."
"Ý của cậu là ở trong thời gian không đến 40 phút, cậu ta đã chạy hơn 10 km?" La Phi mỉm cười khó có thể tin.
Trương Vũ gật đầu: "Không sai, chạy kiểu này hoàn toàn vượt ra khỏi gánh nặng cực hạn của chính bản thân mình, cuối cùng dẫn đến cái chết, không chút nào kỳ quái."
"Một người đang yên lành, làm sao có thể tự mình chạy đến chết?"
Trương Vũ bất đắc dĩ đem hai tay mở ra: "Giải đáp vấn đề này là thuộc về công việc của anh."
La Phi sững sờ đứng yên tại chỗ, trong đầu là một mớ hỗn độn.
Dư Tự Cường tại sao phải chạy trốn như vậy? La Phi thực sự không nghĩ ra đáp án hợp lý.
Chẳng lẽ đúng như Từ Đình nói như vậy, có một ác ma hết sức kinh khủng ở sau lưng đuổi theo cậu ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.