Chương 19: Ngươi là người của ta.
Đại Minh Vương
16/04/2013
Seth Kaya biến mất vô ảnh vô tung, Lạc Phi cũng thở dài một hơi, tự lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng tự do !" Đột nhiên nhớ đến bên người còn có Nhược Lan, vội vàng sửa lời nói: " đầu đại ngốc Long, cả ngày ồn ào, phiền muốn chết, ta đã muốn sớm đuổi nàng đi . "
Nhược Lan đối với thân phận Hàng Long Giả của Lac Phi không hề nghi ngờ, vô cùng sùng kính nhìn vào hắn: "Hàng Long giả đại nhân, chúng ta ly khai nơi này sao?"
"Ly khai, bảo vật còn chưa có thu thập xong thì sau có thể ly khai?" Lạc Phi lắc đầu liên tục.
Sau đó, Nhược Lan thần kinh tiếp tục bị dày vò, bởi vì tôn kính Hàng Long giả đại nhân đột nhiên biến thành 1 người khác, nhãn thần cao ngạo đã không còn, thay vào là 1 loại ánh mắt đầy tham lam hắn nhào vào thi thể ma thúbắt đầu quá trình vơ vét.
Tất cả lân phiến Xuyên Sơn Giáp rơi trên mặt đất đều được nhăt lên, độc giác của Độc Giác Chiến Trư cũng bị nhổ tận gốc, Sâm Lâm Lang nhãn cầu, La Hùng hung bì, cả 4 cái hung chưởng cũng không tha. Thu thập xong cũng nặng khoảng 7,8 cân, làm cho cái túi căn phồng.
Trời ạ, đây là Hàng Long giả sao, làm sao mà so với Thập Hoang Giả Teluni còn muốn tham lam hơn.
Nhược Lan nào biết, Lạc Phi vốn chính là một Thập Hoang Giả, mà lại là một cái lâu năm Thập Hoang Giả, hắn mới vừa giành được tự do, thói quen nhặt món nổi lên.
Nhìn vào, Nhược Lan không khỏi lo lắng: Hàng Long giả đại nhân kêu mình là đệ nhất Thập Hoang Giả, nhiều đồ vậy làm sao đem hết a!
Nhưng mà Nhược Lan lo lắng dư thừa, Lạc Phi không có giao cho Nhược Lan, đây toàn là bảo bối của hắn giao cho Nhược Lan làm gì.
Cười gì mà cười, đây đều là tiền đó, đưa cho người khác làm sao yên tâm?
Thu thập xong hết thảy, Lạc Phi vai trái vác theo túi làm bằng da gấu, vai phải vác bao lưng của Nhược Lan, hướng Nhược Lan bĩu môi nói: "Nếu ngươi nhặt mót , thì động tác phải nhanh, chúng ta một khắc sau lên đường."
"Đại nhân, chỉ còn sót lại thịt thôi ." Không thể nào, ngươi đã vơ vết sạch sẽ hết thì còn gì cho ta?
"Thịt không phải tiền sao? Những thịt ma thú này bán ít nhất 15 đồng tệ 1 cân." Lạc Phi đau tim nói: "Ngươi là cái đại phú ông sao, ngươi trên đường không ăn cái gì à, nhiều thịt tươi như vậy, lãng phí là hành vi đáng xấu hổ a!"
Nhược Lan cơ hồ muốn khóc, đường đường Tam Cấp mục sư cư nhiên đi trong núi lại mang theo túi thịt.
Chính là nàng có biện pháp nào, đây là mệnh lệnh của Hàng Long giả đại nhân, nàng dám phảng kháng sao? Ngoài ra, Hàng Long giả đại nhân nói cũng đúng, từ nơi này đến Fares chí ít cần năm ngày hành trình, trên đường không mang theo thức ăn thì làm sao sống. Chỉ bất quá Nhược Lan rất kỳ quái, lấy bản lĩnh của Hàng Long giả đại nhân, tùy tiện tại trên đường giết vài mảnh thú là không thành vấn đề a, cần gì phải đem theo thứ này?
Vô luận nghĩ thế nào, tóm lại Nhược Lan vẫn khuất phục , nàng khom lưng xuống, đem chân sau Độc Giác Chiến Trư chặt xuống.Thấy Lạc Phi ánh mắt có chút bất mãn, khẽ cắn môi, lại chém xuống cái chân còn lại. Hai chân heo chí ít năm mươi cân, Nhược Lan chỉ có thể miễn cưỡng di chuyển.
Thế là cảnh tượng kỳ quái xuất hiện , Lạc Phi vác theo hung bì căn phồng, như 1 Cự Hùng đang đứng thẳng bước đi. Mà Nhược Lan mềm yếu cầm 2 cái đùi lợn, thở hỗn hển đi theo phía sao. Truyện Hàng Long Giả
"Trời ạ, ngàn vạn lần đừng cho người quen nhìn thấy ta, nếu không xấu hổ chết!" Nhược Lan trong lòng cầu khấn.
Kỳ thực Nhược Lan lo lắng là dư thừa, bởi là lúc này, Thiết Chùy mạo hiểm đội thành viên đã rời xa mấy chục cây số . Không phải bọn hắn vức bỏ Nhược Lan không quản, mà là Cự Long Seth Kaya trong sơn cốc bay mười mấy vòng, thỉnh thoảng lại gầm 1 lần, nên bọn họ nghĩ là Nhược Lan sớm đã bị Cự Long ăn sạch .
Cũng chính bởi vì như thế, Nhược Lan gánh càng nặng .
Thiết Chùy bọn họ vì mau chóng chạy khỏi địa bàn Cự Long, nên dùng tất cả sức lực, còn tận lực giảm bớt sức nặng, bắt đầu là thức ăn sau đó là quần áo, sau đó những thứ mà họ săn được, nếu không lo lắng bị ma thú tập kích trên đường thì cả vũ khí bọn họ cũng ném luôn
Vừa khéo là, Lạc Phi cũng men theo lộ tuyến Thiết Chùy đào tẩu, bởi thế trên đường nhặt được vô số thứ.
Nhược Lan đi theo sau Lạc Phi, càng nhìn càng chấn kinh: trời ạ, Hàng Long giả này khí lực quá lớn !
Nhặt được bao lưng của Teluni, bao lưng của Thiết Chùy cũng nhặt được luôn , sau cùng ngay cả bao lưng của Garcia cũng nằm trên tay của Lạc Phi luôn . Lạc Phi dùng dây mây đem mấy cái bao lưng buộc cúng 1 chổ, thành ra nhìn hắn như đang vác 1 cái núi nhỏ, chí ít cũng năm trăm cân hàng hóa.
Vác nhiều đồ vật như thế, Lạc Phi giống như không có việc gì, 1 chút cũng không thấy nặng, bước đi vẫn nhẹ nhàng thoải mái.
Đương nhiên, Lạc Phi trước kia là Thập Hoang Giả, hắn rất hiểu rõ tâm tình Thập Hoang Giả, bởi thế hắn tịnh không có lục tìm tất cả, mà là cố ý lưu lại một ít đồ vật không đáng tiền cấp cho Nhược Lan hiện đang là đệ nhất Thập Hoang Giả, bắt nàng toàn bộ nhặt lên.
Thế là đi chưa được 3 cây số, Nhược Lan trên người nhiều hơn 1 kiện áo da rách, một cái ủng bị lủng, 1 túi bánh mì khô bị mốc, trọng lượng tăng thêm chí ít mười lăm cân. May mà Nhược Lan là mục sư, mỗi cách hơn mười phút có thể vì chính mình phóng thích một cái khôi phục thuật, nếu không nàng đi 1 cây số còn không được.
"Hàng Long giả đại nhân, ngài nhiều tiền như vậy, còn cần những thứ này làm gì?" Làm Lạc Phi tỏ ý muốn Nhược Lan đem theo cây xà cô phát hiện ven đường, nàng không nhịn được nữa: "Xà cô tuy hi hữu, nhưng cũng chỉ bán được 2 ngân tệ 1 cân, cần gì mang theo những thứ này?"
"Ta rất có tiền sao?" Lạc Phi quay đầu nhìn hàng hóa sau lưng: "Lần này thu hoạch tuy không ít, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có 1 ngàn kim tệ thôi."
Nhược Lan ngồi trên tảng đá nghỉ chân, chỉ cái ba lô: "Nhưng mà, ngài có tử tệ a."
"Tử tệ, chẳng lẽ không phải là kim tệ?" Lạc Phi lập tức bạo nộ : "Hảo a, đại ngốc Long, cư nhiên dùng tiền giả gạt ta!"
Nhược Lan vội vàng giải thích: "Không không không, Hàng Long giả đại nhân, ngài hiểu lầm . Tử tệ cũng là là tiền tệ, nhưng mà là loại đáng tiền nhất, lấy giá cả hiện tại, một mai tử tệ chí ít có thể đổi hai mươi lăm mai kim tệ a."
"Thật sao!" Lạc Phi kích động vừa nhảy lên.
Nhược Lan càng là trợn mắt há mồm: trời ạ, vác theo hơn năm trăm cân đồ vật, mà lại có thể nhảy cao 2 thước!
Nhưng mà, Lạc Phi cũng chỉ là cao hứng vài giây, sau đó lắc đầu: "Bốn trăm tử tệ, mới tương đương với một vạn cái kim tệ, cũng không nhiều mà!"
Thời gian tự do còn không đến 1 năm, sẽ bị Seth Kaya triệu hồi về. Bởi thế Lạc Phi sớm đã có kế hoạch tốt rồi, muốn lợi dụng 1 năm này, hảo hảo hưởng thụ mọi thứ.
Trước kia hắn vì chính mình có hơn 1 ngàn kim tệ, hẳn đã có thể ở Fares hửơng thụ 1 năm . Nhưng hiện tại, tài phú hơn 1 vạn kim tệ, Lạc Phi đề thăng kế hoạch thêm 1 bậc, hắn muốn đến tỉnh Andorra hưởng thụ
Truyền thuyết đó là một tòa đại thành thị, cái gì cũng có, cái gì cũng quý, một vạn cái kim tệ sao đủ?
Nhìn Lạc Phi khuôn mặt đang âm trầm, Nhược Lan chỉ có thể nói: "Hàng Long giả đại nhân, làm Thập Hoang Giả, ta có thể chọn không mang theo mấy cái này không? Nếu ngươi không cần, ta cũng không dùng đến."
"Ngươi làm sao có thể đem đồ vật thuộc về ta ném xuống?" Lạc Phi ánh mắt nghiêm lệ.
"Của ngươi?" Nhược Lan mạc danh kì diệu: "Không phải lưu lại cho đệ nhất Thập Hoang Giả sao?"
"Ngươi đã quên truyền thống của Thập Hoang Giả, ta thật hoài nghi, ngươi không phải là nữ nhi của Guillian." Lạc Phi đau tim, giải thích : "Một cái ưu tú Thập Hoang Giả chẳng những lục tìm đồ vật không có Sinh Mệnh, đồ vật có Sinh Mệnh, kể cả đồ vật có trí tuệ. Trừ phi Thập Hoang Giả vứt bỏ quyền lợi, nếu không ngừơi được Thập Hoang Giả cứu vớt đều phải phục vụ cho Thập Hoang Giả. Mấy giờ trước ngươi mạo phạm một đầu Cự Long, Cự Long muốn ăn ngươi, Ngươi không có năng lực phản kháng Cự Long, Là bởi vì ta tồn tại nên ngươi mới còn sống. Bởi thế, ngươi là chiến lợi phẩm của ta, hết thảy tài vật kể cả sinh mạng của ngươi cũng thuộc về ta, ngươi hiểu chưa?"
Nhược Lan thật muốn té xỉu , chính mình làm sao đang yên lành biến thành nô lệ ?
Nhược Lan là hậu đại của Mạo Hiểm Giả, nàng tự nhiên biết 1 số viêc. Đích xác, nếu có người cứu ngươi 1 mạng, như vậy người cứu ngươi sẽ chi phối tất cả những thứ thuộc về ngươi. Tuy việc này tồn tại, nhưng tỉ lệ phát sinh cực nhỏ, dưới tình huống bình thường, người được cứu chỉ cần trả 1 ít kim tệ là được .
Càng trọng yếu là, đầu Cự Long kia là ngươi mang đến a, nếu không phải ngươi, ta cũng không găp nguy hiểm, tại sao lại trở thành ngươi cứu vớt ta
"Nhưng mà..." Nước mắt Nhược Lan chuẩn bị rơi.
"Không có nhưng mà!" Lạc Phi quát: "Ngươi hiện tại là người của ta, thân thể ngươi, sinh mệnh của ngươi, tài phú của ngươi, thậm chí tài phú sao này của ngươi đều là của ta."
Một cổ hàn khí làm Nhược Lan chấn động toàn thân: cái gì, ta là của hắn, còn bao quát cả thân thể của ta, trời ạ!
Nhược Lan cũng không dám phản bác , vạn nhất chọc giận Hàng Long giả, hắn liền muốn nàng thì làm thế nào? Nhìn Hàng Long giả râu ria xồm xàm, bộ dáng ác nhân, Nhược Lan từng trận buồn nôn, Nếu như thế, còn không bằng cho Cự Long ăn sạch còn tốt hơn.
Nhìn thấy Nhược Lan cuối cùng cũng khuất phục, khom lưng xuống một bên rơi lệ một bên trích lấy xà cô, Lạc Phi mãn ý gật gật đầu: "Vậy là được, ngươi hẳn nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Phải biết, ngươi chính là tên nô lệ thứ nhất bổn Hàng Long giả xuống núi thu được, rất nhiều người khóc cầu xin còn không được."
Trên thế giới này còn có người khóc lóc cầu xin làm nô lệ sao?
Nhược Lan cảm giác chính mình gặp không phải Hàng Long giả, mà là một con buôn nô lệ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.