Chương 23: Tắm rửa.
Đại Minh Vương
16/04/2013
Bị nhốt trong Long Huyệt 7,8 năm, chỉ uống nứơc tuyết tan với nước mưa, đôi khi còn không có nước để uống thì làm sao Lạc Phi dám nghỉ đến tắm rữa.
Phòng tắm chuyên dụng của Tế Tự đã thỏa mãn nguyện vọng của hắn, đồng thời cũng cho hắn một kinh hỉ.
Lúc Lạc Phi đi vào phòng tắm, đầu tiên chứng kiến bồn tắm lớn màu tuyết trắng, cùng với nhiệt khí bốc lên trong bồn tắm, lòng của hắn kích động: kẻ có tiền thực biết hưởng thụ a! Nguyên lai bồn tắm rữa của bọn họ đều xinh đẹp như vậy!
Cự đại bồn tắm, nước ấm nhiệt độ không cao không thấp, vừa vặn bốn mươi tám độ. Lạc Phi cởi quần áo nát ra, cẩn cẩn dực dực tiến vào bồn tắm, dương dương tự đắc ngã lưng dựa vào bồn tăm, hắn nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Nguyên lai còn có thể hưởng thụ như vậy, trước kia xem như sống uổng rồi!
Nước ôn hòa, bọt tắm cảm giác là thư sướng, tâm Lạc Phi dần dần yên tĩnh trở lại.
Dế nhũi dù sao cũng là dế nhũi, Lạc Phi vẫn chưa thích ứng thân phận mới, hoặc nói là hắn đối với thân phận giả anh hùng của mình cảm thấy bất an. Bởi vậy trong hoàng cảnh yên tỉnh của phòng tắm, nước ấm làm hắn cảm giác thư sướng, Lạc Phi suy nghĩ về cục diện hiện tại, cũng vì cuộc sống sau này suy nghĩ.
Làm anh hùng mới có lợi, tắm nước nóng miễn phí là không cần phải nói, còn có thức ăn miễn phí, thậm chí ở Khố Kỳ trấn lấy mấy bộ quần áo mới cũng không cần trả tiền.
Không đến 1 giờ, Lạc Phi đã tràn ngập sung sướng trong cảm giác àm anh hùng.
Bởi vậy anh hùng là khẳng định phải làm, mấu chốt là làm như thế nào không bị hoài nghi, mới có thể có được càng nhiều chỗ tốt.
Làm anh hùng cần rất nhiều điều kiện, Lạc Phi biết mình phải chuẩn bị trên rất nhiều phương diện. Tỷ như anh hùng đều rất dũng cảm, thấy chết không sờn, mà hắn lại rất sợ chết. Cũng may viêc hắn quyệt mông trước mặt cường đạo không bị thôn dân phát hiện, về phần Nhược Lan nói hay không, hắn còn không dám khẳng định.
Làm anh hùng điều kiện thứ hai là thực lực cường đại, Lạc Phi đồng dạng cũng chưa chuẩn bị. Lạc Phi đã thấy qua tràng cảnh cao thủ luận võ, hắn biết mình trước mắt tuy lực lượng rất lớn, hai tay có thể giơ lên vật nặng hơn hai ngàn cân, nhưng cũng không phải cao thủ, nhiều nhất là đại lực sĩ.
Long uy có lẽ là một lựa chọn tốt. Hôm nay, Lạc Phi lần đầu tiên sử dụng long uy, lại dọa lui mấy trăm cường đạo, có thể thấy được Long uy rất có lực uy hiếp đối với nhân loại. Bất quá long uy dù sao cũng chỉ là một loại khí tức, cũng không phải là vũ kỹ hoặc là ma pháp có thể dùng để giết người, hù chết vài con chim bay cá nhảy có lẽ có thể làm được, nhưng là hù chết địch nhân thì chưa chắc.
Hôm nay, Lạc Phi một hơi đem tất cả Long uy chính mình tích lũy mấy ngày nay 1 hơi dùng hết, bây giờ ngay cả 1 đứa trẻ cũng không hù nổi nữa.
Bởi vậy long uy chỉ có thể là một loại uy hiếp, giả vờ giả vịt, vì chính mình tăng thêm một tia thần bí mà thôi.
Đã không chuẩn bị làm anh hùng thực chất, vậy thì chỉ có thể làm giống bề ngoài của anh hung thôi.
Y phục hoa lệ, trang bị vũ khí hoàn mỹ dễ giải quyết, Lạc Phi chưa từng có nhiều tiền như vậy, hơn bốn trăm tử kim tệ, cũng đủ cho hắn ăn mặc uy phong lẫm liệt .
Lạc Phi còn nghĩ tới thần thái anh hùng, ngữ khí nói chuyện, còn có phong cách làm việc. Những thứ này đều không có tham chiếu, nội tâm Lạc Phi trong cũng không có hình tượng cụ thể để bắt chước. Bất quá hắn biết rõ, vừa rồi mình làm rất kém, không nên chỉ vì cái trước mắt như vậy.
Tối thiểu nhất, sau này đòi tiền không nên chảy nước miếng a.
Không có tham chiếu không là vấn đề, Lạc Phi tin tưởng chỉ cần siêng năng tập luyện, khí chất anh hùng sẽ có.
Mà Lạc Phi định dùng đến 1 người để thự hành, chính là tam cấp Mục Sư Nhược Lan đáng thương a.
Bởi vậy Lạc Phi kêu Nhược Lan vào phòng tắm, hắn không phải thật sự thiếu khăn tắm, trên thực tế hắn từ trước tới nay tắm chưa bao giờ dùng khăn tắm, hắn muốn là để cho người khác biết rõ, hắn có thực lực để cho tam cấp Mục Sư phải làm tùy tùng.
Trong truyền thuyết Anh hùng có rất nhiều tùy tùng , hắn hiện tại có một, tương lai còn sẽ có rất nhiều.
Nhược Lan Đáng thương mới mười mấy tuổi, chưa từng thấy qua nam nhân nào ngoại trừ phụ thân, hôm nay lại phải đem khăn tắm cho 1 nam nhân, thần kinh yếu ớt của nàng sắp hỏng mất.
Mặc dù là lấy lùi làm tiến, nhưng lúc Nhược Lan đẩy cửa vào là thấy được 2 cai khăn tăm, không khỏi giận dữ: "Cái này... Đây không phải là khăn tắm sao?"
Kỳ thật Lạc Phi sớm đã thấy được, chỉ bất quá hắn không có có ý thức được mảnh vải trắng muốt đó là khăn tắm, cái đó và cái đen sì hắn sử dụng trước kia không thể so sánh nổi. Bất quá, Lạc Phi tự nhiên sẽ không thừa nhận chính mình kém kiến thức, hắn còn muốn giả mạo Hàng Long giả tôn quý mà .
"Ta đương nhiên biết rõ đó là khăn tắm, nhưng là ta muốn chính ngươi lấy." Nằm trong bồn tắm, Lạc Phi bắt chước theo ngữ khí của quý tộc khiển trách: "Làm nô lệ, lúc chủ nhân tắm rửa mà không ở một bên phục thị, quá kỳ cục . Nhanh cầm khăn tắm tới đây, đấm bóp lưng cho bản chủ nhân!"
Nhược Lan hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là nằm co quắp té trên mặt đất: không thể nào, đấm lưng cho 1 nam nhân đang tắm?
Nhược Lan đột nhiên phát hiện, chính mình đi vào một cái tuyệt địa, ở ngoài cửa, là lời lẽ chính nghĩa của Tế ti, ở trong này, là lời nói “cường đại” đến không thể tưởng tượng nổi của Hàng Long giả, năng lực của nàng căn bản không cách nào kháng cự yêu cầu của hai người. Chẳng lẽ thật sự phải khuất nhục xoa bóp lưng cho tên ác ôn này?
Thời khắc mấu chốt, những điều Nhược Lan được giáo dục đã giúp nàng. Thần Thánh giáo đình đối với nữ Mục Sư luôn dạy khiêm tốn và nhừơng nhịn là quan trong nhất, rồi mới đến thực lực ma pháp cùng lý luận thần học. Mười mấy năm qua, tính cách Nhược Lan rất nhu nhược, chưa từng có cùng người khác phat sinh xung đột, vì thế đã từng nhiều lần được đạo sư tán dương.
Nhận mệnh a, ai bảo cái tên ác ôn này là ân nhân cứu mạng của mình, mà tên ác ôn hết lần này tới lần khác lại chấp nhất truyền thống người man rợ!
Nhược Lan tuyệt vọng, rốt cục cũng tiếp nhận thân phận nô lệ.
Làm nữ nô lệ, lấy khăn tắm cho chủ nhân cũng không phải chuyện mất mặt. Khăn tắm thôi mà, chỉ cần nhắm chặc hai mắt, thì cũng không thấy những thứ không nên thấy .(^^)
Nhược Lan vì chính mình tìm được một chút an ủi.
Cắn răng một cái, Nhược Lan cầm lấy tắm kỳ khăn, nhắm mắt lại hướng bồn tắm lớn bên cạnh đi tới.
" Đừng động tay đông chân, ta trong này!" Lạc Phi đối với biểu hiện của Nhược Lan rất không hài lòng: "Ta là Cự Long sao? Ta cũng không ăn ngươi, cần gì nhắm mắt lại? Yên tâm, loại người “bình địa” như ngươi, ta một điểm hứng thú cũng không có."
Nhược Lan chưa trải sự đời, lại lớn lên trong khuôn khổ, bởi vậy đến vài giây sau mới có phản ứng, lập tức giận tới mức toàn thân run rẩy.
Cho tới nay, Nhược Lan đều tự nhận mình là 1 cô gái xinh đẹp, da thịt tuyết trắng, khuôn mặt tinh sảo, thanh âm ôn nhu, dáng người cân xứng, trong thần thánh học viện còn được bầu là hoa khôi, người theo đuổi vô số kể. Duy nhất không được hoàn mỹ đúng là bộ ngực của nàng hơi bị “bằng phẳng”, nhưng cũng không phải Thái Bình, vẫn lồi lõm mà.
Kỳ thật đó cũng không phải chỗ thiếu hụt gì, bởi vì Nhược Lan còn ở vào giai đoạn phát dục, tương lai nhất định sẽ có chỗ đột phá. Huống chi trong suy nghĩ của 1 số người, dáng người như vậy càng có vẻ hoạt bát đáng yêu. Nhưng mà Lạc Phi cái tên ác ôn này lại hai lần coi đây là cớ cười nhạo nàng, làm tâm thần của nàng lần nữa chịu đã kích.
Nữ nhân rất kỳ quái, có khả năng chịu đựng rất lớn, nhưng có việc họ không thể chịu được đó là nam nhân nói họ xấu.
Đặc biệt như Nhược Lan có thể coi là xin đẹp, tựu càng thêm không thể chịu nỗi Lạc Phi cười nhạo .
"Ngươi!" Có lẽ là phẫn nộ, hoặc có lẽ là nguyên nhân khác, Nhược Lan lại vô ý thức mở to mắt.
Khi mở mắt ra, Nhược Lan cũng không nhắm lại , hơn nữa khóe miệng nổi lên một tia mỉm cười đắc ý.
Hắc, quả thực quá tối.
Nước trong bồn tắm lớn hôm nay bị thân thể Lạc Phi ngâm, lại đục ngầu triệt để mất đi độ trong suốt. Vốn Nhược Lan còn đang lo lắng, chính mình không nghĩ qua là phải chứng kiến một ít thứ nên thấy, hiện tại nàng yên tâm, nước đục ngầu như vậy, chỉ cần Lạc Phi không đứng lên, nàng cái gì cũng nhìn thấy.
Cái tên ác ôn này, ít nhất một năm không có tắm rửa a!
Nhược Lan đã đoán sai, Lạc Phi sao lại một năm không có tắm rửa, hắn đã hơn tám năm không có tắm rửa.
"Mở to mắt rồi à!" Lạc Phi đắc ý đập vỗ ngực: "Cơ thể rất cường tráng, cả đời ngươi chưa chắc được nhìn thấy."
"Vâng, đích thật là thân thể trăm năm khó gặp!" Nhược Lan cố nén cười, chứng kiến thảm trạng của Lạc Phi, tâm lý của nàng cũng cân bằng hơn.
"Biết rõ là tốt rồi!" Dế nhũi chính là dế nhũi, cũng không có nghe ra trong lời nói của Nhược Lan có cái gì không đúng, Lạc Phi đã hoàn toàn vùi đầu sắm vai Hàng Long giả: "Ân, ngươi rất may mắn, chủ nhân ta là một Hàng Long giả trên thế giới trăm năm khó gặp. Chỉ cần ngươi làm tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi, cũng sẽ không đem ngươi đi bán, dù là bọn buôn lậu nô lệ mua ngươi 15 kim tệ ta cũng không bán."
"Phù phù!" Nhược Lan lòng té ngã trên đất.
Thần a, người nghe xem tên ác ôn này nói gì a! 15 kim tệ, chẳng qua là giá cả của nữ bộc bình thường, cái này ác ôn lại dùng để định giá 1 tam cấp Mục Sư!
"Thật sự là bất cẩn!" Lạc Phi càng không hài lòng : " Nước ấm thật tốt, ngâm trong này thật thoải mái, ngươi còn không đấm bóp lưng cho ta, nếu không thì thế này vậy, ngươi chà lưng cho ta."
"Oa!" Vừa mới đứng lên Nhược Lan lại ngã xuống, hơn nữa còn ngồi chồm hổm trên mặt đất nôn mửa liên tục.
Trời ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.