Chương 35: Tranh đoạt chức trưởng trấn.
Đại Minh Vương
16/04/2013
"Dã Lang đại tửu **** là khách sạn lớn nhất Khố Kỳ trấn, là nơi chiêu đãi khách nhân tôn quý nhất.
"Chư vị, mọi người đều biết, người của Khố Kỳ trấn chúng ta đều là di dân tới đây, nơi này nằm sâu trong vùng núi, quý tộc chẳng them bước chân vào nơi này, cũng lười quản lý. Bởi vậy cho tới nay, trấn trưởng đều do chúng ta tự mình đề bạt." Ở lô ghế số 1, phó Trấn trưởng Lam Tang Khôn đặt chén rượu xuống, ho khan hai tiếng nói: "Ba ngày trước trấn chúng ta bị đạo tặc cướp bóc, lão Trấn trưởng bất hạnh gặp nạn. Vốn dựa theo truyền thống, hẳn là cử hành lần tuyển cử thứ nhất, tuyển ra Trấn trưởng mới. Nhưng mọi người đều biết, bây giờ là mùa săn bắn, không thích hợp tuyển cử, các nam nhân đều ở trong núi, có thể mấy tháng sau mới trở về. Bởi vậy phó Trấn trưởng ta cho rằng, việc cấp bách bây giờ là đề cử ra 1 người thích hợp, toàn quyền phụ trách sự vụ hang ngày trong trấn, tránh việc xảy ra hỗn loạn."
Trong này tổng cộng 18 người, kể cả Tế ti cũng nằm trong số đó, đây đều là người có uy tính danh dự của Khố Kỳ trấn.
"Ý của ngươi ta không rõ cho lắm, cái gì gọi là người thích hợp? Trấn trưởng chết, ngươi là Phó trấn trưởng không phải là rất thích hợp hay sao?" Dã Lang đại tửu **** **** chủ Nadar nói: "Hắc hắc, kỳ thật ngươi không cần triệu tập chúng ta, ngươi hiện tại chẳng phải đang xử lý sự vụ ngày thường sao, làm gì mà vội vã muốn lên làm trấn trưởng thế ?"
Người lớn tuổi nhất cũng là người có uy tính nhất- thợ săn Tatar không vui nói: "Lam Tang Khôn, Trấn trưởng là vì bảo vệ mọi người chúng ta mà chết, thi thể hắn còn chưa lạnh, ngươi không đi an ủi vợ cùng hài tử cửa hắn, lại ở đây cả ngày nghỉ xem làm thế nào thay thế vị trí của hắn, chỉ bằng điểm này, ta đã không đồng ý cho ngươi làm Trấn trưởng."
Lam Tang Khôn vốn tưởng rằng đây là là chuyện nước chảy thành sông, không nghĩ tới hắn vừa mới nói xong, mọi người liền nhất trí phản đối. Hắn không khỏi cấp bách nói : "Tatar đại thúc, chư vị, ta đây cũng là vì toàn thể thôn dân suy nghĩ a. Lúc này, đích xác không thích hợp tiến hành tuyển cử, quyền hành phó trấn trưởng tiến hành công việc của trấn trưởng, cũng không phù hợp."
"Người không về đủ, chúng ta có thể đợi, trong nhà có chuyện lớn như vậy, những thợ săn trong núi khi nghe được tin tức sẽ nhanh chóng trở về thôi. Đến lúc đó nếu như ngươi được tuyển, chúng ta tuyệt đối sẽ ủng hộ."
"Trở về cũng tốt, ma thú thương nhân đều bỏ chạy, bọn họ có giết nhiều ma thú hơn nữa, cũng không bán được giá tốt ." Lão bản mở cửa hang buôn bán vật liệu ma thú-Omar thở dài một hơi nói ra: "Thật sự là rất kì quái, cường đạo rõ ràng bị đuổi đi, trong lúc này rất an toàn, bọn thương nhân ma thú như thế nào lại bỏ chạy hết ?"
"Ngươi không tại sao bọn chúng lại bỏ chạy hay sao?" Người bên ngoài rời đi, Nadar là chủ của quán ăn cũng có cảm thụ rất sâu, mấy ngày gần đây cơ hồ chẳng có chút sinh ý nào .
"Hỏi rồi, nhưng bọn chúng đều không có nói, nguyên một đám giống như hại sợ cái gì đó." Omar nói : "Bất quá, có 1 người khách quen ám chỉ với ta, tựa hồ là cùng tên đại hồ tử gọi là Hàng Long Giả có quan hệ."
Tatar tức giận gõ cái bàn: "Không được xưng hô ân nhân của ngươi là đại hồ tử, phải gọi hắn là Hàng Long giả đại nhân!"
Nói đến Lạc Phi, ánh mắt mọi người liền nhìn sang Tế ti.
Lam Tang Khôn cho rằng có thể mượn cơ hội này lôi kéo Tế ti, liền hỏi: "Tế ti đại nhân, ngày đó Hàng Long giả đại nhân không phải là đi vào giáo đường với ngài sao, như thế nào lại không thấy, hơn nữa ngươi còn dặn dò chúng ta không được đàm luận về Hàng Long giả? Hắn giúp chúng ta, chúng ta hẳn là phải cảm tạ. Đợi khi có trưởng trấn mới, sẽ đem tất cả mọi người triệu tập, mỗi nhà ra ít tiền, vì hắn tổ chức một nghi thức chào đón long trọng."
Tế ti xấu hổ cười "Khái khái, cao nhân tính tình đều rất quái dị. Hàng Long giả đại nhân cũng vậy, không hi vọng mọi người đem hắn đối đãi như ân nhân, vì vậy hắn đã sớm rời đi."
"Thật sự là người tốt a!" Tatar tán thưởng.
Ngoài cửa có 1 người đi vào nói: "Lão bản, tất cả vị đại nhân, bên ngoài có 1 tên mập mạp, nói muốn gặp các ngươi."
Lão bản Nadar không kiên nhẫn khoát khoát tay: "Cái gì mập mạp hay không mập mạp, không thấy chúng ta đang có việc hay sao, không gặp."
Tên đưa tin cũng không rời đi, do dự nói: "Lão bản, tên mập đó nói hắn đến từ thành Andorra, là tử tước, còn là một cao cấp Ma pháp sư ."
"Tử tước?" Trong phòng mọi người đều sững sờ, Khố Kỳ trấn chưa từng có cao cấp quý tộc như vậy ghé thăm.
"Ngươi chắc chắn, hắn thật là một quý tộc?" Nadar đứng dậy hỏi.
Tên đưa tin gãi gãi đầu: "Không quá giống, hắn là đi bộ tới, không có xe ngựa, cũng không có tùy tùng, hơn nữa quần áo rách rưới. Bất quá hắn nói chuyện hung hăn, rất giống đại nhân vật."
"Cái gì mà giống, ta vốn chính là một đại nhân vật." Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn vương ra, đẩy tên đưa tin qua 1 bên, 1 tên mập mạp bước vào. Tên mập mạp kêu căn nhìn qua mọi người trong phòng, trực tiếp đi tới, ngồi vào chổ tốt nhất trong phòng, đưa tay lấy 1 cái đùi gà bắt đầu ăn: "Ân, tuy thiếu chút hỏa hầu, nhưng là hương vị coi như cũng được, trong nơi sơn dã như thế này mà có món như thế này, cũng coi là đáng quý ."
Mọi người kinh ngạc nhìn, đối với hành vi quái dị của hắn vừa tức giận vừa buồn cười.
Trong yến hội xuất hiện thêm 1 người, Lam Tang Khôn không kiên nhẫn nói: "Tên mập ngươi từ đâu xuất hiện, sao lại tùy tiện xông vào bàn cơm của người khác, đi ra cho ta!"
Mập mạp buông đùi gà xuống, cầm lấy khăn trắng lau sơ qua 2 tay, nhìn chằm chằm vào Lam Tang Khôn lắc đầu thở dài nói: "Người miền núi chính là người miền núi, thô lỗ, vô lễ, cùng người trong thành không cách nào so sánh được." Thấy mọi người giận dữ, mập mạp đứng lên, lớn tiếng nói: "Tuy các ngươi rất không lễ phép, nhưng ta rất nhân từ, không truy cứu tội các ngươi mạo phạm quý tộc. Hiện tại, ta tự giới thiệu, ta chính là người hầu của Nhược Lan đại nhân,chủ nhân lại là người hầu của Lạc Phi đại nhân vĩ đại, là tam đẳng thế tập Tử tước, là thi nhân ưu tú nhất Andorra, cao cấp Ma pháp sư Nạp Cách." Hơi chút dừng lại vài giây đồng hồ, tiếp tục nói: "Hiện tại các ngươi đã biết ta là ai , mau nhanh hành lễ đi."
Nạp Cách nói xong, kiêu căng nhìn mọi người, chờ đợi người khác hành lễ với hắn.
Tất cả mọi người bị danh hiệu dài dòng của Nạp Cách làm cho quay cuồng , đều hai mắt nhìn nhau, cái gì chủ nhân của chủ nhân, người hầu của người hầu, là tử tước mà còn là thi nhân, loạn thất bát nháo.
Qua một hồi lâu, Lam Tang Khôn mới tỉnh ngộ lại, quát to: "Người đâu, đem tên này ném ra ngoài!"
"Hô!" Nạp Cách đột nhiên vương tay ra, một đầu ma lang cao hơn 2 thước đột nhiên hiện ra ở sau lưng.
Ma lang bình thường cao 1 mét còn chưa được, là có thể xé xác 1 thợ săn vĩ đạivậy thì ma lang vĩ đại cao hơn 2 mét thì lợi hại như thế nào? Mọi người lập tức sợ hãi, thét chói tai, quay đầu định bỏ chạy. Khi bọn họ nhìn thấy, lập tức sợ cháng váng, nguyên lai ngoài cửa ra xuất hiện 1 con Ma lang khổng lồ.
Hai cái miệng như bồn máu của 2 cơn Ma Lang đóng mở đều theo tiếng hít thở của chúng , bốn con mắt phóng ra lam quang thâm thúy, tuy vô thanh vô tức, lại để lộ ra một cổ khí tức làm cho mọi người lạnh hết sống lưng.
Nụ cười trên mặt biến mất, Nạp Cách giống như 2 đầu Ma Lang mắt phóng ra hàn quang: "Ta đoán đúng, các ngươi quả nhiên là một đám tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!"
Dùng thân phận thế tập tử tước, hạ mình làm nô bộc của người khác, Nạp Cách chẳng những không có cảm giác ủy khuất, ngược lại càng hớn hỏ.
Một ngày trước, Nạp Cách vinh hạnh trở thành người hầu cho người hầu của Lạc Phi, ngoại trừ đang ăn món thịt Sơn Dương hầm còn đang cùng chủ nhân Nhược Lan nói chuyện với nhau, hắn biết được rằng thôn dân Khố Kỳ trấn đối với người cứu mạng bọn họ-Hàng Long giả đại nhân một chút cảm kích cũng không có, không khỏi lòng đầy căm phẫn, xung phong nhận việc đòi tiền.
Lạc Phi sớm đã có ý nghĩ này, chẳng qua là khó mở miệng, lại tìm không được người thích hợp, hiện tại Nạp Cách muốn đi, Lạc Phi liền vui mừng cho phép hắn đi.
Được cho phép, Nạp Cách giống như được trao quyền quốc vương vậy, sảng khoái dâng cao tột đỉnh.
Lợi dụng ảo thuật biến hóa ra hai đầu ma lang, ngồi nhìn mọi người còn đang kinh hãi, mục quang Nạp Cách sắc bén đảo qua mọi người: "Mọi người đều nói người dân trên núi thì rất thuần phát, ta xem ra lời đồn này là sai lầm, tối thiểu tại Khố Kỳ trấn thì lời đồn này sai lầm. Các ngươi ích kỷ, lạnh lùng, đối với người đã từng trợ giúp các ngươi chẳng hề để tâm, lại trốn ở chỗ này một mình hưởng lạc, thật đáng xấu hổ a!"
Ma lang thật là đáng sợ, tất cả mọi người cảm giác lưng hơi lạnh.
"Tử Tước đại nhân…" Lam Tang Khôn hồ đồ nói: "Chúng ta không biết ngài, cũng không biết ngài đang nói cái gì?"
"Còn muốn ta nói rõ sao? Ta hỏi các ngươi, ba ngày trước là ai xông vào thôn, giết chết ba thôn dân, cướp sạch tòn bộ tài sản của các ngươi? Là ai từ trên trời giáng xuống, đánh đuổi cường đạo, tìm lại tài sản và giữ lại tính mạng các ngươi?" Nạp Cách vỗ bàn đứng dậy: "Nhưng, đối mặt ân nhân cứu mạng các ngươi, các ngươi đã làm cái gì? Các ngươi không biết cảm ơn, thậm chí đối với ân nhân cứu mạng cũng chẳng them quan tâm, các ngươi trong này ăn sơn hào hải vị, lại để cho ân nhân cứu mạng các ngươi ở nơi hoang dã sống màng trời chiếu đất, các ngươi chẳng lẽ không hổ thẹn sao?"
Tatar gấp đến độ chà xác tay: "Sao lại nói như vậy? Chúng ta phi thường muốn báo đáp ân cứu mạng của vị anh hung đó nhưng chúng ta lại không biết hắn ở chổ nào a?"
"Các ngươi không biết?" Nạp Cách cơ hồ gầm rú: "Ba ngày qua chủ nhân của ta cùng chủ nhân của chủ nhân ở đây chưa từng rời đi. Các ngươi lại khi dễ bọn họ là người nhà quê, 1 miếng thịt bò lạ bán ngân tệ, thật quá đáng! Chủ nhân của ta cùng chủ nhân của chủ nhân thật sự không chịu nỗi sự xảo trá của các ngươi, bất dắc dĩ, chỉ có thể đến bờ sông, dói bụng thì câu cá, mệt thì nằm trong bụi cỏ!"
"A, ngươi nói người trẻ tuổi kia là anh hung đã cứu mạng chúng ta?" Mọi người kinh hãi.
Lạc Phi sau khi tắm rữa có biến đổi quá lớn, cả Nhược Lan cũng nhìn không ra, huống chi là người khác. Các thôn dân cũng từng hoài nghi thân phận của người lạ mặt ở bờ song câu cá, nhưng cũng chỉ hoài nghi hắn là tên ăn chơi trác tang ở bờ song câu cá, ai cũng sẽ không nghĩ tới hắn chính là tên Hàng Long Giả đầy râu ria kia.
"Hàng Long giả một ngàn năm mới sẽ xuất hiện một người, chẳng lẽ ngoại trừ chủ nhân của ta, trên thế giới này còn có một Hàng Long giả khác sao?" Nạp Cách chuyển hướng về phía Tê ti: "Người khác không biết, ngươi là người tự mình tiếp đãi qua chủ nhân của ta, ngươi hẳn là phải biết rõ ràng về chủ nhân của ta chứ. Ngươi nói cho mọi người biết, người bên bờ sông câu cá có phải là Hàng Long giả đại nhân hay không?"
Tế Ti toàn thân đều là mồ hôi: "Cái này... hắn thật sự là Hàng Long giả đại nhân, nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Tatar giận tím mặt: "Ân nhân của chúng ta rõ ràng là ở bờ sông, ngươi lại nói hắn đã rời đi, vậy là sao?"
" Hàng Long giả đại nhân đã tìm được rồi, chúng ta phải đên đó cảm tạ ngài mới được." Ma lang thật là đáng sợ, Lam Tang Khôn đứng lên, ý đồ dẫn mọi người rời đi.
Nạp Cách dùng sức vỗ cái bàn: "Các ngươi chẳng lẽ cứ như vậy đi nghênh đón Hàng Long giả đại nhân sao?"
Lam Tang Khôn mê hoặc hỏi: "Tử tước đại nhân, ý của ngài là..."
"Nghi thức, nghi thức long trọng nhất, ta muốn toàn bộ thôn phải tham gia nghi thức! Cờ, dàn nhạc, pháo hoa, quà tặng, phải giống như nghênh đón lĩnh chủ đại nhân... Không, phải giống như nghênh đón quốc vương vĩ đại vậy. Nếu không như vậy thì không thể hiển được uy nghiêm của Hàng Long Giả đại nhân, không thể thể hiện được sự biết ơn của các ngươi!" Nạp Cách uy phong, như 1 đại tướng chỉ tay ra lệnh: "Ta là quý tộc đến từ thành phố lớn, những thứ này ta rất có kinh nghiệm, bởi vậy các ngươi phải nghe ta chỉ huy hết thảy. Mặt khác, Tế ti đại nhân, hãy cho ban nhạc của giáo đường tập hợp, lập tức tập luyện bài nhạc ta vừa mới soạn dành riêng cho Hàng Long giả đại nhân!"
Nạp Cách miệng lưỡi lưu loát liên tục chỉ huy, con mắt ma lang đáng sợ nhìn chằm chằm mọi người, một đám tai to mặt lớn của Khố Kỳ trấn hai mặt nhìn nhau, rất mê mang, lại rất sợ hãi.
Người này, thật sự là người hầu của Hàng Long giả đại nhân sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.