Chương 169: Trở về trong ánh mặt trời (1)
8nan
10/10/2013
“Cái gì, trượng phu tương lai?”
Tiêu Hùng trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm A Thất, ngay sau đó lại không tin tưởng quay đầu nhìn về Thác Bạt Xảo Vân, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc, không phải người thủ hộ sao? Sao lại quan hệ tới trượng phu?
Thác Bạt Xảo Vân nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tiêu Hùng, sự ngượng ngùng trong lòng bỗng biến mất, thay vào đó là tức giận không thể áp lực được: “Sao nào, ta không xứng với ngươi sao?”
Tiêu Hùng ngạc nhiên lắc đầu, không biết vì sao Thác Bạt Xảo Vân bỗng nhiên cảm xúc mãnh liệt như thế, nên phát biểu ý kiến không phải nên là chính mình sao?
“Chuyện này, dường như cô chưa từng nói cho tôi biết.”
Nhìn ánh mắt của Thác Bạt Xảo Vân lại có chút không thích hợp, Tiêu Hùng giơ tay ra, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc mà thôi...”
A Thất nhìn hai người Tiêu Hùng và Thác Bạt Xảo Vân nói chuyện, lông mày càng dựng lên, trong lòng cô, Thánh nữ tôn kính vô cùng, nhưng trước mặt người thanh niên này, đối với Thánh nữ dường như không có ý tứ tôn sùng gì nhiều cho lắm.
“Được rồi, được rồi, cho ta giải thích”.
Tiêu Hùng nhìn ánh mắt động lòng người của Thác Bạt Xảo Vân, không biết phải nói thế nào: “Tôi cũng không nghĩ đến bỗng nhiên thêm một thê tử, hơn nữa lại là Thánh nữ Tây Hoang thần điện.”
Thác Bạt Xảo Vân có chút buồn bực nói: “Ngươi nghĩ thật đẹp, chỉ là có khả năng mà thôi, cũng không nhất định ta phải gả cho ngươi”.
Tiêu Hùng nhướn lông mày lên, tựa như thở phào nhẹ nhỏm: “Ồ, như vậy cũng tốt...”
Thác Bạt Xảo Vân nhìn bộ dạng Tiêu Hùng, cơn tức trong lòng vừa biến mất ngay lập tực lại nổi lên, không biết vì sao, như dáng vẻ Tiêu Hùng, nàng lại tức mà không có chỗ đánh được.
Bất luận là thân phận hay diện mạo, Thác Bạt Xảo Vân đều có tự tin mãnh liệt, chỉ là trước người thanh niên này, cô dường như không có ý tưởng gì nhiều, hơn nữa tựa như căn bản không muốn cùng nàng có quan hệ gì vậy, giống như nàng chính là độc xà mãnh thú vậy.
Người thủ hộ Thánh nữ cả đời hộ vệ Thánh nữ, cho dù là hi sinh tính mạng bản thân, hắn phải là dũng sỹ trung thành nhất, có trái tim trung thành nhất, đương nhiên cũng chỉ có dũng sỹ như vậy mới xứng đáng với Thánh nữ, sau khi Thánh nữ đem vị trí truyền thừa cho vị Thánh nữ tiếp theo, liền có thể kết hôn, mà người thủ hộ Thánh nữ đó là người lý tưởng nhất”.
“Dù nói vậy, Thánh nữ không nhất định phải gả cho người thủ hộ nhưng truyền thống bao năm nay, khi Thánh nữ tuyển người thủ hộ, về cơ bản đều cân nhắc chuyện này, cũng có thể nói tuyển chọn người thủ hộ chính là tuyển chọn trượng phu tương lai của chính mình.”
A Thất thản nhiên giải thích, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hùng tràn đầy sự soi mói và bất mãn, hiển nhiên đối với người thủ hộ tương lai này, quả thật A Thất không thể hài lòng.
Chỉ có điều A Thất không có quyền chọn lữa. cô chỉ là thị nữ của Thánh nữ mà thôi, nếu không thì e rằng việc đầu tiên A Thất làm là gạt bỏ Tiêu Hùng ra ngoài.
Tuyển chọn người thủ hộ là quyền của Thánh nữ, cũng chỉ có Thánh nữ có quyền đó, người khác không có quyền phủ quyết.
“Ô, ồ là như thế này, tôi muốn hỏi thông thường là làm bao lâu, ý tôi là cần làm Thánh nữ bao lâu mới có thể... có thể không làm Thánh nữ...”
A Thất thản nhiên trả lời: “Chuyện này không biết trước được, nhanh thì mười năm, lâu thì hai ba mươi năm”.
Tiêu Hùng cười ha hả nói: “Hóa ra là như vậy, chuyện về sau thì để sau hày nói, bây giờ vẫn còn sớm, lo chuyện trước mắt đã, vị trí Thánh nữ của cô đã có người nhỏm ngó, không nhanh lên sẽ không còn đâu.”
Thác Bạt Xảo Vân oán giận nhìn nam nhân trước mắt, thấp giọng nói: “Ta thực nghi ngờ trái tim ngươi, phải chăng toàn là đá.”
Ánh mặt trời ban mai, đang nổi lên từ đường chân trời xa xa.
Ánh nắng vàng chiếu trên vùng đất hoang vu, cũng chiếu trên Kim quang phong, rất nhiều Tây Hoang yêu tộc từ các nơi trong Thần quang trấn đổ ra, tụ tập ngay ngắn trên con đường không rộng lắm, hai gối quỳ dưới đất, hay tay rạp trên mặt đất, vô cùng thành kính hướng lên mặt trời cầu nguyện.
Hàng nghìn hàng vạn người tụ tập, hướng về bốn phía vùng đất hoang vu truyền đi tiếng cầu nguyện thì thầm.
Toàn bộ Thần quang trấn ngập chìm trong tiếng cầu nguyện, trang nghiêm mà thần thánh.
Đột nhiên có người hô lớn: “Thánh nữ!”
Nghe thấy âm thanh nà, mọi người đều vui mừng ngẩng đầu, hai bóng người mặt áo trắng, đắm chìm trong ánh mặt trời, chậm rãi từ xa xa đi lại.
“Thánh nữ!”
“Trời, Thánh nữ!”
Từng đợt tiếng kêu ngạc nhiên ở các nơi vang lên, mọi người nguyên bản lẳng lặng nằm úp sấp ở ngã tư đường cầu nguyện bắt đầu trở nên oanh động hẳn lên, mỗi người đều truyền bá đi tin tức Thánh nữ xuất hiện.
Thánh nữ đã thất tung mấy tháng nay, vẫn có lời đồn Thánh nữ lâm trọng bệnh, điều này làm toàn bộ người của Thần quang trấn rất lo lắng.
Thánh nữ những năm gần đây, bi thiên mẫn nhân, không ngừng giúp đỡ bất kỳ người Tây Hoang nào cần giúp đỡ bất kể là kẻ sang hèn hay kẻ ti tiện, cô giống như thiên sứ trên trời, dùng ánh sáng huy hoàng của cô chiếu sáng mỗi người, cũng sưởi ấm những lồng ngực lạnh giá của người Tây Hoang.
Tiêu Hùng nhìn ra xa cảnh tượng trước mắt, trong lòng có chút chấn động, với Tiêu Hùng thấy, Thánh nữ Tây Hoang thần điện hầu như là một loại tinh thần ngưng tụ tín ngưỡng, giống như là một kiểu tín ngường tôn giáo, nhưng nhìn thấy cảnh này, hắn lại nghi ngờ phán đoán của bản thân.
Những người bình thường của Tây Hoang yêu tộc, bọn họ bất kể là nam nữ già trẻ, nhìn Thác Bạt Xảo Vân với ánh mắt tràn đầy sự hân hoan, đó không phải tín ngưỡng mù quáng mà là sự yêu thương phát ra tự đáy lòng.
Ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân nhìn về những Tây Hoang yêu tộc bình thường này, ánh mắt này lúc trước Tiêu Hùng chưa từng nhìn thấy, trong ánh mắt ngập tràn sự buồn thương giống như ánh mắt của từ mẫu.
Tiêu Hùng hơi nhíu mày, là mình vẫn chưa thật sự hiểu về Thác Bạt Xảo Vân sao?
Hoặc là mình vẫn chưa thật sự hiểu đặc thù của dân tộc Tây Hoang yêu tộc?
Thác Bạt Xảo Vân vừa đi ra, thinh thoảng dừng lại, nói dăm ba câu với những con người bình thường này, nhưng không dừng lại nhiều, cho dù là như vậy, cô vẫn một đường đi tới, phía sau cô cả nghìn người Tây Hoang yêu tộc bước theo, thậm chí số người không ngừng tăng lên.
Cư dân Thần quang trấn phát ra tiếng hoan hô vang động, người vây quanh Thác Bạt Xảo Vân, nhưng không chật chội mà ngược lại là sự trang trọng khác thường.
Tiêu Hùng chậc lưỡi, quay đầu nhìn Vương Yên Yên: “Ma lực của mẹ cháu quả thật kinh người.”
Tâm tính Vương Yên Yên vẫn là đứa trẻ, dù không biết mẫu thân vì sao bỗng nhiên trở thành một người khác, nhưng nhìn mẫu thân được hoan nghênh như thế, nó vẫn vui mừng ói: “Điều đó là đương nhiên, mẹ cháu vẫn là người đẹp nhất”.
Tiêu Hùng nhất thời không nói được gì, Thác Bạt Xảo Vân quả thực rất đẹp, nhưng có được danh vọng như vậy đâu chỉ đơn giản có sắc đẹp là làm được.
Tại nơi hoang vắng này, ấm áp, thực vật mới là nhu cầu mong mỏi của phần lớn dân chúng.
Cũng chỉ có đáp ứng được mong mỏi của bọn , mới có thể có được sự ủng hộ của bọn họ.
Vương Yên Yên nhìn đám người xa xa vây quanh, giống như là các vì sao vây quanh mặt trăng, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Thúc thúc, mẹ cháu phải chăng không cần cháu nữa?”
Tiêu Hùng đưa tay xoa xoa đầu Vương Ngữ Yên cười nói: “Đương nhiên là không, mẹ cháu ấy yêu cháu như thế, sao lại không cần cháu, bây giờ chỉ là mẹ cháu đang cần lấy một chút đồ, như thế mẹ cháu và cháu mới có thể sống tốt được”.
Vương Yên Yên nghe Tiêu Hùng nói như thế, bỗng chốc cao hứng cười hì hì nói: “Có người cướp đồ của mẹ cháu, thúc giúp mẹ đánh bọn họ có được không?”
Tiêu Hùng lại là một trận không nói gì, vậy cũng phải ta đánh lại người ta mới được chứ...
Thác Bạt Xảo Vân xuất hiện, đương nhiên là kết quả thương lượng của bọn Tiêu Hùng, xuất hiện nhân lúc tất cả Tây Hoang yêu tộc ở Thần quang trấn cầu nguyện, tự nhiên sẽ gây tiếng vang lớn, thêm vào đó khi cả vạn người cầu bái, Thác Bạt Xảo Vân đi ra từ ánh mặt trời, hiệu quả của sự thánh khiết sẽ tăng thêm một bước.
Tiêu Hùng vẫn xem sự xuất hiện của Thác Bạt Xảo Vân như là đấu tranh chính trị, như là một sách lược, nhưng khi nhìn thấy trên khuôn mặt Thác Bạt Xảo Vân tràn đầy sự chân thành thương yêu, Tiêu Hùng lại có chút không xác định được...
Thác Bạt Xảo Vân lcứiền như vậy một đường đi Tây Hoang thần điện, Tiêu Hùng không đi theo cô, cảnh tượng hôm nay tạm thời để cô là vai chính, nếu hắn và Vương Yên Yên xuất hiện, e rằng gây ra nhiều phiền phức, vẫn phải đợi thanh thế của cô đủ lớn, trở về Tây Hoang thần điện hẵng nói tiếp.
Từ trong lời của A Thất, Thác Bạt Xảo Vân và bọn người Tiêu Hùng đã biết, dù trong Tây Hoang thần điện có vài vị trưởng lão đưa ra ý tuyển lập Thánh nữ mới, thậm chí đã định sẵn Thánh nữ mới, nhưng tuyệt đại đa số vẫn ủng hộ Thác Bạt Xảo Vân, không ít người nói chưa biết Thác Bạt Xảo Vân sống chết thế nào, đợi một thời gian hãy tính, chỉ là Thánh nữ Tây Hoang thần điện trước nay vẫn là tín ngưỡng trong lòng dân chúng, không thể để khuyết được.
Theo lý giải của Tiêu Hùng, Tây Hoang yêu tộc sinh sống ở nơi vô cùng gian khổ, muốn vật chất không có vật chất, chỉ có nói tinh thần, nói tín ngường. ngoài vật chất chỉ có tinh thần và tín ngưỡng mới có thể làm những người nghèo khổ của Tây Hoang yêu tộc có được sự độc lập trong linh hồn, không còn phải nay đây mai đó, trở thành chủng tộc ti tiện chân chính.
Chủng tộc không có ti tiện, chỉ cần linh hồn chủng tộc này còn đó, vậy thì chủng tộc đó đang sống.
Ngược lại, một dân tộc không có linh hồn, dù cho nhân khẩu nhiều, cuộc sống vật chất no đủ, dân tộc đó cũng chỉ là dân tộc chết.
Khi Thác Bạt Xảo Vân lên đến quảng trường trên Kim quang phong, khi đó mặt trời lên quá sườn núi, lúc đó phần đông Tây Hoang yêu tộc cầu nguyện ở quảng trường đều hưng phấn hoan hô lên, tiếng hô thẳng chấn bầu trời.
Động tĩnh lớn như vậy cuối cùng cũng kinh động Tây Hoang thần điện.
Trong Tây Hoang thần điện chạy ra vô số người, từ trên đinh núi nhìn ngàn vạn Tây Hoang yêu tộc giữa sườn núi đang tụ tập cùng một chỗ hoan hô, một đám hai mặt nhìn nhau.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ đang huyên náo gì thế?”
Một lão giả mặc áo bào đen viền đỏ nhíu nhíu mày, chỉ xuống đám người đông như kiến dưới núi hỏi người bên cạnh.
Rất nhanh đã có một người đi xuống nghe ngóng, vui mừng trở về bẩm báo: “Thánh nữ! Là Thánh nữ trở ve rồi!”
“Cái gì, Thánh nữ đã trở lại?”
“Thánh nữ!”
Cửa điện phủ Tây Hoang thần điện, phần đông nhân sĩ quyền uy chấp chưởng vận mệnh Tây Hoang yêu tộc, trên mặt lộ ra đủ loại vẻ mặt, hoặc vui mừng, hoặc khó có thể tin, hoặc hưng phấn, hoặc âm trầm...
Tiêu Hùng đứng phía sau đoàn người, nhìn Thác Bạt Xảo Vân bị một toán hộ vệ của thần điện vây lấy, sau đó cung kính đón cô lên trên, trong lòng mới thở phào nhẹ nhỏm.
Dù cho có người muốn ám toán Thác Bạt Xảo Vân, hôm nay cô trở về hoa lệ như vậy, vang động như vậy cũng đủ làm cho trong lòng rất nhiều người sinh úy kỵ, huống hồ trong Tây Hoang thần điện vẫn còn có rất nhiều người hi vọng Thác Bạt Xảo Vân bình an, hi vọng cô trở về, hơn nữa đứng về phía cô.
Kế tiếp Tiêu Hùng và Vương Yên Yên đợi hộ vệ thần điện, bọn họ không phải đợi lâu, ước chừng sau giờ ngọ, có mấy hộ vệ của thần điện tới Thần quang trấn mời Tiêu Hùng về Tây Hoang thần điện.
Tiêu Hùng dắt theo Vương Yên Yên, trên đường cũng không quá căng thẳng, nay Thác Bạt Xảo Vân đã an toàn, bản thân cũng không còn mạo hiểm gì.
Chỉ cần có thể lấy được Tỉnh linh thang thì lần đi thần điện này cũng không tệ.
Nếu có thể nhận được sự thừa nhận của Tây Hoang thần điện, hơn nữa trờ thành người thủ hộ của Thác Bạt Xảo Vân, vậy thì về sau tới thành Phi Nguyệt lại có thêm một đạo thân phận hộ thân.
Trên khuôn mặt những hộ vệ tiếp dẫn Tiêu Hùng lộ vài phần hiếu kỳ, Thánh nữ thất tung mấy tháng, khi trở về lại đem theo người thanh niên này, mang theo một tiểu cô nương, dù biết đứa bé không phải là của Thánh nữ nhưng vẫn làm người ta có cảm giác khác thường.
Đối với ánh mắt hiếu kỳ của hộ vệ thần điện, Tiêu Hùng vẫn cứ thản nhiên, muốn nhìn thì nhìn đi, dù sao cũng chẳng mất gì.
Trong một gian phòng lớn, Tiêu Hùng lại Thác Bạt Xảo Vân, Thác Bạt Xảo Vân toàn thân áo trắng, đầu mang thêm chiếc mù trắng, trong tay cầm cây gậy màu ữắng, khuôn mặt điềm tĩnh mà xinh đẹp, toàn thân tòa ra sự thánh khiết.
Trong phòng ngoài Thác Bạt Xảo Vân là A Thất, Tiêu Hùng nhìn hộ vệ thần điện lui ra ngoài, nhìn Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng gật đầu nói: “Hình dáng này, xem thế nào, sao lại có chút xa lạ kỳ quái?”
Thác Bạt Xảo Vân mỉm cười, trên mặt hiện lên nụ cười quen thuộc với Tiêu Hùng: “Sao lại xa lạ, ta không phải ta sao?”
Tiêu Hùng cười nói: “Không, cảm giác không giống nhau, cô không biết, lúc sáng khi nhìn cô đi trong đoàn người, cảm giác đó rất mãnh liệt, xem ra Thánh nữ cô rất được lòng người”.
Thác Bạt Xảo Vân khẽ thở dài: “Tây Hoang rất nghèo khổ, chỉ cần một chút quan tâm, bọn họ nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, trong lòng mỗi người luôn cần có hi vọng, luôn cần có một ngọn lửa, không phải vậy sao?”
Tiêu Hùng trịnh trọng gật đầu nói: “Đúng, cô nói tôi đồng ý, nhìn trên mặt bọn họ toát ra sự yêu thương và ủng hộ từ trong lòng, tôi phát giác tôi đã xem nhẹ cô”.
Thác Bạt Xảo Vân hướng về Yên Yên vẫy vẫy tay, nó vẫn có chút sợ hãi nhìn Thác Bạt Xảo Vân, rồi vui mừng chạy lên, Thác Bạt Xảo Vân xoa xoa đầu Yên Yên nói: “Ta đã kể chuyện trước đây cho bọn họ nghe, bọn họ sẽ gặp mọi người, đặc biệt là con.”
Tiêu Hùng vuốt vuốt mũi: “Bởi vì ta sẽ trở thành Người thủ hộ Thánh nữ?”
Thác Bạt Xảo Vân cười nói: “Có thể, không phải ai cũng đảm đương được vị trí Người thủ hộ Thánh nữ”
Tiêu Hùng cười khổ nói: “Tựa như vị trí người thủ hộ tới với ta rất dễ, không mất chút sức lực nào.”
Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu nói: “Không, chỉ cần là một cái ngươi thức tinh lại trí nhớ cho ta, thì điều đó cũng đủ ân tình.”
“ừm ừm...” Tiêu Hùng nhăn nhó, cười tủm vươn tay ra: “Bất luận nói thế nào, cô đã trở về Tây Hoang thần điện, cũng khôi phục thân phận Thánh nữ, vậy phải chăng cô nên trả thù lao?”
Tiêu Hùng trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm A Thất, ngay sau đó lại không tin tưởng quay đầu nhìn về Thác Bạt Xảo Vân, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc, không phải người thủ hộ sao? Sao lại quan hệ tới trượng phu?
Thác Bạt Xảo Vân nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tiêu Hùng, sự ngượng ngùng trong lòng bỗng biến mất, thay vào đó là tức giận không thể áp lực được: “Sao nào, ta không xứng với ngươi sao?”
Tiêu Hùng ngạc nhiên lắc đầu, không biết vì sao Thác Bạt Xảo Vân bỗng nhiên cảm xúc mãnh liệt như thế, nên phát biểu ý kiến không phải nên là chính mình sao?
“Chuyện này, dường như cô chưa từng nói cho tôi biết.”
Nhìn ánh mắt của Thác Bạt Xảo Vân lại có chút không thích hợp, Tiêu Hùng giơ tay ra, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc mà thôi...”
A Thất nhìn hai người Tiêu Hùng và Thác Bạt Xảo Vân nói chuyện, lông mày càng dựng lên, trong lòng cô, Thánh nữ tôn kính vô cùng, nhưng trước mặt người thanh niên này, đối với Thánh nữ dường như không có ý tứ tôn sùng gì nhiều cho lắm.
“Được rồi, được rồi, cho ta giải thích”.
Tiêu Hùng nhìn ánh mắt động lòng người của Thác Bạt Xảo Vân, không biết phải nói thế nào: “Tôi cũng không nghĩ đến bỗng nhiên thêm một thê tử, hơn nữa lại là Thánh nữ Tây Hoang thần điện.”
Thác Bạt Xảo Vân có chút buồn bực nói: “Ngươi nghĩ thật đẹp, chỉ là có khả năng mà thôi, cũng không nhất định ta phải gả cho ngươi”.
Tiêu Hùng nhướn lông mày lên, tựa như thở phào nhẹ nhỏm: “Ồ, như vậy cũng tốt...”
Thác Bạt Xảo Vân nhìn bộ dạng Tiêu Hùng, cơn tức trong lòng vừa biến mất ngay lập tực lại nổi lên, không biết vì sao, như dáng vẻ Tiêu Hùng, nàng lại tức mà không có chỗ đánh được.
Bất luận là thân phận hay diện mạo, Thác Bạt Xảo Vân đều có tự tin mãnh liệt, chỉ là trước người thanh niên này, cô dường như không có ý tưởng gì nhiều, hơn nữa tựa như căn bản không muốn cùng nàng có quan hệ gì vậy, giống như nàng chính là độc xà mãnh thú vậy.
Người thủ hộ Thánh nữ cả đời hộ vệ Thánh nữ, cho dù là hi sinh tính mạng bản thân, hắn phải là dũng sỹ trung thành nhất, có trái tim trung thành nhất, đương nhiên cũng chỉ có dũng sỹ như vậy mới xứng đáng với Thánh nữ, sau khi Thánh nữ đem vị trí truyền thừa cho vị Thánh nữ tiếp theo, liền có thể kết hôn, mà người thủ hộ Thánh nữ đó là người lý tưởng nhất”.
“Dù nói vậy, Thánh nữ không nhất định phải gả cho người thủ hộ nhưng truyền thống bao năm nay, khi Thánh nữ tuyển người thủ hộ, về cơ bản đều cân nhắc chuyện này, cũng có thể nói tuyển chọn người thủ hộ chính là tuyển chọn trượng phu tương lai của chính mình.”
A Thất thản nhiên giải thích, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hùng tràn đầy sự soi mói và bất mãn, hiển nhiên đối với người thủ hộ tương lai này, quả thật A Thất không thể hài lòng.
Chỉ có điều A Thất không có quyền chọn lữa. cô chỉ là thị nữ của Thánh nữ mà thôi, nếu không thì e rằng việc đầu tiên A Thất làm là gạt bỏ Tiêu Hùng ra ngoài.
Tuyển chọn người thủ hộ là quyền của Thánh nữ, cũng chỉ có Thánh nữ có quyền đó, người khác không có quyền phủ quyết.
“Ô, ồ là như thế này, tôi muốn hỏi thông thường là làm bao lâu, ý tôi là cần làm Thánh nữ bao lâu mới có thể... có thể không làm Thánh nữ...”
A Thất thản nhiên trả lời: “Chuyện này không biết trước được, nhanh thì mười năm, lâu thì hai ba mươi năm”.
Tiêu Hùng cười ha hả nói: “Hóa ra là như vậy, chuyện về sau thì để sau hày nói, bây giờ vẫn còn sớm, lo chuyện trước mắt đã, vị trí Thánh nữ của cô đã có người nhỏm ngó, không nhanh lên sẽ không còn đâu.”
Thác Bạt Xảo Vân oán giận nhìn nam nhân trước mắt, thấp giọng nói: “Ta thực nghi ngờ trái tim ngươi, phải chăng toàn là đá.”
Ánh mặt trời ban mai, đang nổi lên từ đường chân trời xa xa.
Ánh nắng vàng chiếu trên vùng đất hoang vu, cũng chiếu trên Kim quang phong, rất nhiều Tây Hoang yêu tộc từ các nơi trong Thần quang trấn đổ ra, tụ tập ngay ngắn trên con đường không rộng lắm, hai gối quỳ dưới đất, hay tay rạp trên mặt đất, vô cùng thành kính hướng lên mặt trời cầu nguyện.
Hàng nghìn hàng vạn người tụ tập, hướng về bốn phía vùng đất hoang vu truyền đi tiếng cầu nguyện thì thầm.
Toàn bộ Thần quang trấn ngập chìm trong tiếng cầu nguyện, trang nghiêm mà thần thánh.
Đột nhiên có người hô lớn: “Thánh nữ!”
Nghe thấy âm thanh nà, mọi người đều vui mừng ngẩng đầu, hai bóng người mặt áo trắng, đắm chìm trong ánh mặt trời, chậm rãi từ xa xa đi lại.
“Thánh nữ!”
“Trời, Thánh nữ!”
Từng đợt tiếng kêu ngạc nhiên ở các nơi vang lên, mọi người nguyên bản lẳng lặng nằm úp sấp ở ngã tư đường cầu nguyện bắt đầu trở nên oanh động hẳn lên, mỗi người đều truyền bá đi tin tức Thánh nữ xuất hiện.
Thánh nữ đã thất tung mấy tháng nay, vẫn có lời đồn Thánh nữ lâm trọng bệnh, điều này làm toàn bộ người của Thần quang trấn rất lo lắng.
Thánh nữ những năm gần đây, bi thiên mẫn nhân, không ngừng giúp đỡ bất kỳ người Tây Hoang nào cần giúp đỡ bất kể là kẻ sang hèn hay kẻ ti tiện, cô giống như thiên sứ trên trời, dùng ánh sáng huy hoàng của cô chiếu sáng mỗi người, cũng sưởi ấm những lồng ngực lạnh giá của người Tây Hoang.
Tiêu Hùng nhìn ra xa cảnh tượng trước mắt, trong lòng có chút chấn động, với Tiêu Hùng thấy, Thánh nữ Tây Hoang thần điện hầu như là một loại tinh thần ngưng tụ tín ngưỡng, giống như là một kiểu tín ngường tôn giáo, nhưng nhìn thấy cảnh này, hắn lại nghi ngờ phán đoán của bản thân.
Những người bình thường của Tây Hoang yêu tộc, bọn họ bất kể là nam nữ già trẻ, nhìn Thác Bạt Xảo Vân với ánh mắt tràn đầy sự hân hoan, đó không phải tín ngưỡng mù quáng mà là sự yêu thương phát ra tự đáy lòng.
Ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân nhìn về những Tây Hoang yêu tộc bình thường này, ánh mắt này lúc trước Tiêu Hùng chưa từng nhìn thấy, trong ánh mắt ngập tràn sự buồn thương giống như ánh mắt của từ mẫu.
Tiêu Hùng hơi nhíu mày, là mình vẫn chưa thật sự hiểu về Thác Bạt Xảo Vân sao?
Hoặc là mình vẫn chưa thật sự hiểu đặc thù của dân tộc Tây Hoang yêu tộc?
Thác Bạt Xảo Vân vừa đi ra, thinh thoảng dừng lại, nói dăm ba câu với những con người bình thường này, nhưng không dừng lại nhiều, cho dù là như vậy, cô vẫn một đường đi tới, phía sau cô cả nghìn người Tây Hoang yêu tộc bước theo, thậm chí số người không ngừng tăng lên.
Cư dân Thần quang trấn phát ra tiếng hoan hô vang động, người vây quanh Thác Bạt Xảo Vân, nhưng không chật chội mà ngược lại là sự trang trọng khác thường.
Tiêu Hùng chậc lưỡi, quay đầu nhìn Vương Yên Yên: “Ma lực của mẹ cháu quả thật kinh người.”
Tâm tính Vương Yên Yên vẫn là đứa trẻ, dù không biết mẫu thân vì sao bỗng nhiên trở thành một người khác, nhưng nhìn mẫu thân được hoan nghênh như thế, nó vẫn vui mừng ói: “Điều đó là đương nhiên, mẹ cháu vẫn là người đẹp nhất”.
Tiêu Hùng nhất thời không nói được gì, Thác Bạt Xảo Vân quả thực rất đẹp, nhưng có được danh vọng như vậy đâu chỉ đơn giản có sắc đẹp là làm được.
Tại nơi hoang vắng này, ấm áp, thực vật mới là nhu cầu mong mỏi của phần lớn dân chúng.
Cũng chỉ có đáp ứng được mong mỏi của bọn , mới có thể có được sự ủng hộ của bọn họ.
Vương Yên Yên nhìn đám người xa xa vây quanh, giống như là các vì sao vây quanh mặt trăng, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Thúc thúc, mẹ cháu phải chăng không cần cháu nữa?”
Tiêu Hùng đưa tay xoa xoa đầu Vương Ngữ Yên cười nói: “Đương nhiên là không, mẹ cháu ấy yêu cháu như thế, sao lại không cần cháu, bây giờ chỉ là mẹ cháu đang cần lấy một chút đồ, như thế mẹ cháu và cháu mới có thể sống tốt được”.
Vương Yên Yên nghe Tiêu Hùng nói như thế, bỗng chốc cao hứng cười hì hì nói: “Có người cướp đồ của mẹ cháu, thúc giúp mẹ đánh bọn họ có được không?”
Tiêu Hùng lại là một trận không nói gì, vậy cũng phải ta đánh lại người ta mới được chứ...
Thác Bạt Xảo Vân xuất hiện, đương nhiên là kết quả thương lượng của bọn Tiêu Hùng, xuất hiện nhân lúc tất cả Tây Hoang yêu tộc ở Thần quang trấn cầu nguyện, tự nhiên sẽ gây tiếng vang lớn, thêm vào đó khi cả vạn người cầu bái, Thác Bạt Xảo Vân đi ra từ ánh mặt trời, hiệu quả của sự thánh khiết sẽ tăng thêm một bước.
Tiêu Hùng vẫn xem sự xuất hiện của Thác Bạt Xảo Vân như là đấu tranh chính trị, như là một sách lược, nhưng khi nhìn thấy trên khuôn mặt Thác Bạt Xảo Vân tràn đầy sự chân thành thương yêu, Tiêu Hùng lại có chút không xác định được...
Thác Bạt Xảo Vân lcứiền như vậy một đường đi Tây Hoang thần điện, Tiêu Hùng không đi theo cô, cảnh tượng hôm nay tạm thời để cô là vai chính, nếu hắn và Vương Yên Yên xuất hiện, e rằng gây ra nhiều phiền phức, vẫn phải đợi thanh thế của cô đủ lớn, trở về Tây Hoang thần điện hẵng nói tiếp.
Từ trong lời của A Thất, Thác Bạt Xảo Vân và bọn người Tiêu Hùng đã biết, dù trong Tây Hoang thần điện có vài vị trưởng lão đưa ra ý tuyển lập Thánh nữ mới, thậm chí đã định sẵn Thánh nữ mới, nhưng tuyệt đại đa số vẫn ủng hộ Thác Bạt Xảo Vân, không ít người nói chưa biết Thác Bạt Xảo Vân sống chết thế nào, đợi một thời gian hãy tính, chỉ là Thánh nữ Tây Hoang thần điện trước nay vẫn là tín ngưỡng trong lòng dân chúng, không thể để khuyết được.
Theo lý giải của Tiêu Hùng, Tây Hoang yêu tộc sinh sống ở nơi vô cùng gian khổ, muốn vật chất không có vật chất, chỉ có nói tinh thần, nói tín ngường. ngoài vật chất chỉ có tinh thần và tín ngưỡng mới có thể làm những người nghèo khổ của Tây Hoang yêu tộc có được sự độc lập trong linh hồn, không còn phải nay đây mai đó, trở thành chủng tộc ti tiện chân chính.
Chủng tộc không có ti tiện, chỉ cần linh hồn chủng tộc này còn đó, vậy thì chủng tộc đó đang sống.
Ngược lại, một dân tộc không có linh hồn, dù cho nhân khẩu nhiều, cuộc sống vật chất no đủ, dân tộc đó cũng chỉ là dân tộc chết.
Khi Thác Bạt Xảo Vân lên đến quảng trường trên Kim quang phong, khi đó mặt trời lên quá sườn núi, lúc đó phần đông Tây Hoang yêu tộc cầu nguyện ở quảng trường đều hưng phấn hoan hô lên, tiếng hô thẳng chấn bầu trời.
Động tĩnh lớn như vậy cuối cùng cũng kinh động Tây Hoang thần điện.
Trong Tây Hoang thần điện chạy ra vô số người, từ trên đinh núi nhìn ngàn vạn Tây Hoang yêu tộc giữa sườn núi đang tụ tập cùng một chỗ hoan hô, một đám hai mặt nhìn nhau.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ đang huyên náo gì thế?”
Một lão giả mặc áo bào đen viền đỏ nhíu nhíu mày, chỉ xuống đám người đông như kiến dưới núi hỏi người bên cạnh.
Rất nhanh đã có một người đi xuống nghe ngóng, vui mừng trở về bẩm báo: “Thánh nữ! Là Thánh nữ trở ve rồi!”
“Cái gì, Thánh nữ đã trở lại?”
“Thánh nữ!”
Cửa điện phủ Tây Hoang thần điện, phần đông nhân sĩ quyền uy chấp chưởng vận mệnh Tây Hoang yêu tộc, trên mặt lộ ra đủ loại vẻ mặt, hoặc vui mừng, hoặc khó có thể tin, hoặc hưng phấn, hoặc âm trầm...
Tiêu Hùng đứng phía sau đoàn người, nhìn Thác Bạt Xảo Vân bị một toán hộ vệ của thần điện vây lấy, sau đó cung kính đón cô lên trên, trong lòng mới thở phào nhẹ nhỏm.
Dù cho có người muốn ám toán Thác Bạt Xảo Vân, hôm nay cô trở về hoa lệ như vậy, vang động như vậy cũng đủ làm cho trong lòng rất nhiều người sinh úy kỵ, huống hồ trong Tây Hoang thần điện vẫn còn có rất nhiều người hi vọng Thác Bạt Xảo Vân bình an, hi vọng cô trở về, hơn nữa đứng về phía cô.
Kế tiếp Tiêu Hùng và Vương Yên Yên đợi hộ vệ thần điện, bọn họ không phải đợi lâu, ước chừng sau giờ ngọ, có mấy hộ vệ của thần điện tới Thần quang trấn mời Tiêu Hùng về Tây Hoang thần điện.
Tiêu Hùng dắt theo Vương Yên Yên, trên đường cũng không quá căng thẳng, nay Thác Bạt Xảo Vân đã an toàn, bản thân cũng không còn mạo hiểm gì.
Chỉ cần có thể lấy được Tỉnh linh thang thì lần đi thần điện này cũng không tệ.
Nếu có thể nhận được sự thừa nhận của Tây Hoang thần điện, hơn nữa trờ thành người thủ hộ của Thác Bạt Xảo Vân, vậy thì về sau tới thành Phi Nguyệt lại có thêm một đạo thân phận hộ thân.
Trên khuôn mặt những hộ vệ tiếp dẫn Tiêu Hùng lộ vài phần hiếu kỳ, Thánh nữ thất tung mấy tháng, khi trở về lại đem theo người thanh niên này, mang theo một tiểu cô nương, dù biết đứa bé không phải là của Thánh nữ nhưng vẫn làm người ta có cảm giác khác thường.
Đối với ánh mắt hiếu kỳ của hộ vệ thần điện, Tiêu Hùng vẫn cứ thản nhiên, muốn nhìn thì nhìn đi, dù sao cũng chẳng mất gì.
Trong một gian phòng lớn, Tiêu Hùng lại Thác Bạt Xảo Vân, Thác Bạt Xảo Vân toàn thân áo trắng, đầu mang thêm chiếc mù trắng, trong tay cầm cây gậy màu ữắng, khuôn mặt điềm tĩnh mà xinh đẹp, toàn thân tòa ra sự thánh khiết.
Trong phòng ngoài Thác Bạt Xảo Vân là A Thất, Tiêu Hùng nhìn hộ vệ thần điện lui ra ngoài, nhìn Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng gật đầu nói: “Hình dáng này, xem thế nào, sao lại có chút xa lạ kỳ quái?”
Thác Bạt Xảo Vân mỉm cười, trên mặt hiện lên nụ cười quen thuộc với Tiêu Hùng: “Sao lại xa lạ, ta không phải ta sao?”
Tiêu Hùng cười nói: “Không, cảm giác không giống nhau, cô không biết, lúc sáng khi nhìn cô đi trong đoàn người, cảm giác đó rất mãnh liệt, xem ra Thánh nữ cô rất được lòng người”.
Thác Bạt Xảo Vân khẽ thở dài: “Tây Hoang rất nghèo khổ, chỉ cần một chút quan tâm, bọn họ nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, trong lòng mỗi người luôn cần có hi vọng, luôn cần có một ngọn lửa, không phải vậy sao?”
Tiêu Hùng trịnh trọng gật đầu nói: “Đúng, cô nói tôi đồng ý, nhìn trên mặt bọn họ toát ra sự yêu thương và ủng hộ từ trong lòng, tôi phát giác tôi đã xem nhẹ cô”.
Thác Bạt Xảo Vân hướng về Yên Yên vẫy vẫy tay, nó vẫn có chút sợ hãi nhìn Thác Bạt Xảo Vân, rồi vui mừng chạy lên, Thác Bạt Xảo Vân xoa xoa đầu Yên Yên nói: “Ta đã kể chuyện trước đây cho bọn họ nghe, bọn họ sẽ gặp mọi người, đặc biệt là con.”
Tiêu Hùng vuốt vuốt mũi: “Bởi vì ta sẽ trở thành Người thủ hộ Thánh nữ?”
Thác Bạt Xảo Vân cười nói: “Có thể, không phải ai cũng đảm đương được vị trí Người thủ hộ Thánh nữ”
Tiêu Hùng cười khổ nói: “Tựa như vị trí người thủ hộ tới với ta rất dễ, không mất chút sức lực nào.”
Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu nói: “Không, chỉ cần là một cái ngươi thức tinh lại trí nhớ cho ta, thì điều đó cũng đủ ân tình.”
“ừm ừm...” Tiêu Hùng nhăn nhó, cười tủm vươn tay ra: “Bất luận nói thế nào, cô đã trở về Tây Hoang thần điện, cũng khôi phục thân phận Thánh nữ, vậy phải chăng cô nên trả thù lao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.