Chương 40: Gặp lại Trì Thanh (1)
Thời Vi Nguyệt Thượng
28/11/2022
"Lúc chúng ta nhận nhiệm vụ, nơi này.... Nơi này vẫn còn người sống, tại sao một đêm liền..." Bạch Tĩnh chưa từng gặp qua cảnh tượng huyết tinh
khủng bố như vậy, nàng miễn cưỡng nói ra mấy chữ, liền nói không nổi
nữa.
Lời này của nàng khiến ba người còn lại bỗng nhiên suy sụp tinh thần.
"Nếu chúng ta đi sớm một chút...." Tô Ngọc chỉ nói nửa câu liền dừng, nhưng điều nàng muốn nói, Nguyễn Ly cùng Hoa Nhứ Vãn hiểu rõ ràng.
Nguyễn Ly hít vào một hơi, lập tức đi ra ngoài.
"A Ly, ngươi muốn đi đâu?" Tô Ngọc có chút lo lắng, chạy nhanh đuổi theo.
Nguyễn Ly ngừng lại, nhìn xung quanh một lượt, "Ta đi tìm người."
"Người nào?" Tô Ngọc có chút không hiểu ra sao.
Nguyễn Ly nhíu mày: "Giang sư thúc nói gần nhất có đội trừ yêu sĩ đến bên này xem xét, tuy rằng bọn họ đã trở về, nhưng khả năng vẫn còn người mắc kẹt. Vừa rồi trừ bỏ thi thể thôn dân, các sư tỷ có nhìn thấy đồng môn nào không?"
Hoa Nhứ Vãn bừng tỉnh đại ngộ, sau đó vẻ mặt ngưng trọng khẽ lắc đầu, "Ta muốn xem có người còn sống sót hay không, cho nên ta đã cẩn thận kiểm tra các hộ gia đình ở phía nam, không có."
"Ta cũng không thấy được."
Nguyễn Ly sắc mặt ngưng trọng, "Chúng ta lại tìm xem, ta luôn cảm thấy chúng ta đã bỏ qua manh mối gì."
"Chúng ta chia nhau đi tìm, nếu có đồng môn bị mắc kẹt, vô luận như thế nào, khẳng định sẽ có dấu vết đánh nhau." Hoa Nhứ Vãn suy nghĩ một chút.
Tô Ngọc gật đầu, nhìn về phía Bạch Tĩnh, "Bạch Tĩnh, ngươi đi cùng ta, A Ly đi cùng Nhứ Vãn, nơi này rất nguy hiểm, không thể hành động một mình."
Mấy người gật gật đầu, hai người một đội lại lần nữa điều tra xung quanh thôn.
Nguyễn Ly vẫn không thu hoạch được gì, mỗi hộ nhân gia đều chỉ có la liệt thi thể bị đào rỗng, thảm không nỡ nhìn.
"Đây thật là Thận Yêu sao? Loại yêu vật này xưa nay chỉ gây ảo ảnh, sao có thể làm ra loại chuyện khủng bố như vậy." Hoa Nhứ Vãn lửa giận bốc lên, sắc mặt âm trầm. "Nghiệp súc này vô luận nam nữ già trẻ, một người cũng không buông tha."
Nguyễn Ly không nói chuyện, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, biểu lộ nàng đang hết sức phẫn nộ. Cuộc đời này, nàng hận nhất chính là loại chuyện đồ thôn diệt tộc, những gì diễn ra trước mắt, cũng không khác gì tai họa năm đó Tiên môn gây ra cho Long tộc.
Cho dù thù hận và tàn ác đến đâu, cũng không nên phạm đến tính mạng trẻ nhỏ, càng không nên lấy đi mạng sống của nhiều người vô tội già yếu.
Khi đại chiến xảy ra, nàng còn đang trong trứng, được phụ vương bảo hộ rất tốt, cũng không hình dung được cảnh tượng thảm thiết bên ngoài.
Sau khi trở về, nàng không chỉ một lần nghe qua tộc nhân của mình kể lại sự tình năm đó, chỉ đôi câu vài lời cũng đủ phác họa tràng đại nạn khủng bố ấy. Ấu long mới sinh ra đời, quả trứng rồng đang nở, rồng cha rồng mẹ vì bảo hộ rồng con mà sống sờ sờ bị người Tiên môn lột da rút gân, bị mổ bụng đào ra long châu.
Càng nghĩ, hận ý trong mắt Nguyễn Ly càng tăng lên, nàng gắt gao nhìn chằm chằm hai thi thể cha mẹ vì bảo hộ con mình mà chết thảm, loại tư vị đồng cảm này khiến Nguyễn Ly gần như mất không chế.
Hoa Nhứ Vãn vốn dĩ đắm chìm trong lửa giận, bỗng nhiên cảm thấy Nguyễn Ly hơi thở không đúng. Nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Nguyễn Ly đang nhìn vào một nhà ba người kia, không khí xung quanh cũng bị nén lại, trong lạnh lẽo mang theo lệ khí, vạt áo không gió mà bay.
Dù Hoa Nhứ Vãn biết rõ đây là Nguyễn Ly, vẫn cảm thấy sợ hãi. Nàng cũng không dám lập tức gọi, nuốt nuốt nước miếng, mới thử kêu một tiếng: "Nguyễn sư muội, ngươi...Ngươi làm sao vậy?"
Nguyễn Ly quay đầu nhìn nàng, trong con ngươi màu mực sát ý xung thiên, làm Hoa Nhứ Vãn không tự giác lui về phía sau một bước.
Đúng lúc này, Thiên Hạc vẫy cánh nhanh chóng bay lại đây, mới làm sát ý trong mắt Nguyễn Ly hạ xuống, khôi phục thần trí.
Nàng vội vàng nhìn Hoa Nhứ Vãn, cắn răng nói: "Yêu vật này thật đáng giận, ta nhất định sẽ không bỏ qua nó. Hoa sư tỷ, xung quanh hẳn là có manh mối, chúng ta chạy nhanh nhìn xem."
Hoa Nhứ Vãn nhìn đến nàng lại biến thành Nguyễn Ly mà mình quen thuộc, nhẹ nhàng thở ra.
Tra xét một lúc, nàng nhịn không được nói: "Nguyễn sư muội, vừa rồi khí tràng của ngươi đều dọa chết ta, thật có vài phần Lạc tiên tôn khí thế."
Ánh mắt Nguyễn Ly buông xuống, áy náy nói: "Là ta quá phẫn nộ, nên không kiểm soát được cảm xúc, xin lỗi."
"Không trách ngươi, ta cũng hận không thể bắt lấy Thận Yêu này, đem nó nghiền thành xương tro." Hoa Nhứ Vãn cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại cảm khái Nguyễn Ly học theo Lạc tiên tôn rất khá, nhưng tính tình yêu ghét phân minh, không chút nào bị Lạc tiên tôn ảnh hưởng.
Thiên Hạc dẫn hai người tới tận biên giới thôn, trước mắt xuất hiện một con sông rộng lớn, xa xa nhìn lại còn có thể nhìn thấy cây liễu.
"Ngươi phát hiện cái gì?" Nguyễn Ly vươn tay ý bảo Thiên Hạc lại đây.
Thiên Hạc đáp xuống lòng bàn tay nàng, mổ mổ mấy cái, sau khi nó dừng lại, Nguyễn Ly nhìn về phía dòng sông.
Lúc này các nàng cách thôn khoảng mười trượng, đang cách mặt sông không xa. Nguyễn Ly cảm thấy có chút không đúng, đặc biệt là vị trí cây liễu, nàng luôn cảm giác xu hướng của mặt sông không giống với những gì nhìn thấy ở cửa thôn.
Hai người đi bước một tới gần bờ sông, càng thêm cảm thấy mặt sông có một cổ cảm giác yêu mị.
"Hoa sư tỷ, gọi sư tỷ các nàng lại đây." Nguyễn Ly nâng kiếm, sẵn sàng trận địa đón quân địch, chăm chú nhìn về phía mặt nước tĩnh lặng không gợn sóng.
Hoa Nhứ Vãn bị nàng cảm nhiễm, cũng có chút khẩn trương mà nhìn chằm chằm mặt sông, ngay sau đó lăng không vẽ một tấm Truyền Âm Phù, lá bùa trong nháy mắt cháy thành tro tàn, phù văn cấp tốc bay vào trong thôn.
"Phát hiện cái gì?" Hoa Nhứ Vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm mặt sông, nhưng cái gì cũng chưa thấy.
"Không biết, chính là cảm thấy chỗ này thực không thích hợp." Nói xong Nguyễn Ly cúi đầu nhìn dưới chân mình, lại quan sát mặt đất xung quanh.
Dưới chân là bùn đất khô vàng, sau lưng là một mảnh cỏ dại khô héo, cỏ khô ngã xuống, phi thường rậm rạp.
Chỉ là bụi cỏ đột ngột dừng lại, giống như bị cái gì ngăn trở, cách bờ sông một đoạn, nhưng lại một đường uốn lượn vòng qua, nối liền với bờ sông ở nơi xa.
Ánh mắt Nguyễn Ly bỗng nhiên trầm xuống, lập tức hiểu được không đúng chỗ nào, "Không xong!"
Nàng vội vàng quay đầu, đối hai người Tô Ngọc Bạch Tĩnh đang chạy về hướng này hô lớn: "Sư tỷ, đừng lại đây!"
Đang nói, nàng cấp tốc triệu ra phi kiếm, bay đi qua nắm lấy Hoa Nhứ Vãn.
Đúng lúc này, mặt đất dưới chân nàng bất thình lình hóa thành nước, khiến cơ thể các nàng đột nhiên trầm xuống.
Phi kiếm của Nguyễn Ly vừa đi vào trong nước liền dừng dưới chân nàng, ngăn trở nàng trầm xuống.
Nhưng mặt sông đột nhiên biến thành lốc xoáy, phi kiếm của Nguyễn Ly bị hút lấy, căn bản vô pháp rời đi.
Không chỉ có thế, xung quanh hai người, hai luồng nước giống như giao long vượt biển, hướng các nàng quấn đi qua.
Một luồng khí đỏ thẫm tỏa ra từ thanh kiếm trong tay Nguyễn Ly, nàng nhanh chóng chém tới. Hoa Nhứ Vãn cũng lập tức phóng ra hai lá bùa, một trái một phải chặn lại hai luồng nước.
"A Ly!", "Hoa sư tỷ!"
Tô Ngọc thấy tình huống không ổn, giẫm lên phi kiếm bay về phía hai người.
Bạch Tĩnh theo sát lại đây, một đạo kiếm khí bổ thẳng vào lốc xoáy dưới chân Nguyễn Ly.
Hết thảy đều diễn ra chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.
Một kiếm của Nguyễn Ly xuyên qua thủy long chém vào mặt nước, lá bùa của Hoa Nhứ Vãn cũng đánh vào hư không.
Kiếm thế đột nhiên thất bại, thiếu chút nữa làm Nguyễn Ly lảo đảo ngã xuống.
Nguyễn Ly sống lưng phát lạnh, nàng cảm giác có thứ gì lặng yên không tiếng động tới gần nàng cùng Hoa Nhứ Vãn.
Mà Thiên Hạc đang bám trên vai nàng liều mạng phịch cánh, bỗng nhiên quay đầu nhào về phía sau.
Nguyễn Ly cả kinh, tay trái phát ra linh lực, xuyên qua thủy long đánh mạnh vào vai Hoa Nhứ Vãn đang sắp rơi xuống, làm thân thể nàng ấy bay ra ngoài.
"Nguyễn sư muội!" Hoa Nhứ Vãn quay đầu nhìn lại, sắc mặt đại biến.
Thân thể Nguyễn Ly giống như bị bàn tay vô hình bắt lấy, nhanh chóng bị lôi xuống, mà lốc xoáy dưới chân nàng đem đạo kiếm khí của Bạch Tĩnh nuốt chửng, liền kéo nàng vào đáy nước.
Nguyễn Ly cũng không có hoảng loạn, sau khi rơi xuống, ánh mắt nàng nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Thiên Hạc, lại phát hiện đầu vai mình bị cái gì giữ lại, chính là Thiên Hạc đang liều mạng ngậm y phục nàng, cố sức kéo nàng lên trên.
Một con hạc giấy nhỏ bé lại làm ra hành động này, không khác kiến càng rung cây, vừa buồn cười lại hoang đường. Nhưng nó lại không một chút phát giác hành vi của mình không khác gì lấy trứng chọi đá, có chút không biết tự lượng sức mình.
Nguyễn Ly nhìn ra được, Thiên Hạc đã quên bản thân mình là giấy, chỉ một mực muốn ngăn cản nàng rơi xuống nước. Vì thế buồn cười qua đi, chính là một loại động dung cùng ấm áp khó có thể xem nhẹ.
Khi cơ thể rơi xuống nước, Nguyễn Ly vươn tay giữ Thiên Hạc ở trong tay.
"A Ly!" Tô Ngọc gấp đến đỏ cả mắt, nhưng nhìn thấy Hoa Nhứ Vãn vừa bay ra ngoài đã bị thủy long lôi kéo đi vào, nàng chỉ có thể trước cứu người.
Nàng tay phải đánh ra tầng tầng kiếm khí, đem thủy long phong kín, vươn tay trái tiếp lấy Hoa Nhứ Vãn, hai người nhanh chóng triệt thoái phía sau.
Hoa Nhứ Vãn lảo đảo ổn định thân thể, đánh ra một đạo linh phù bay thẳng vào trong nước.
"Tô sư tỷ, là truy tung phù." Vừa đứng ổn, Hoa Nhứ Vãn vội vàng nói, theo sát nàng lại ngự khởi linh kiếm, muốn đuổi theo lá bùa.
Tô Ngọc lập tức ngăn lại nàng, "Các ngươi lưu lại đây tiếp ứng, không cần tiến vào, đây là Thận Yêu, nó chuyên gây ảo cảnh."
"Tô sư tỷ, ta đi cùng ngươi."
Thấy Hoa Nhứ Vãn không thuận theo, Tô Ngọc quay đầu nhìn nàng một cái, "Trong thời gian một nén hương nếu ta chưa ra tới, các ngươi liền thông tri đến tông môn. Lại nhắn sư tôn của ta, kiếp này có thể làm đệ tử của người, là Tô Ngọc phúc phận cả đời."
Nàng lúc này kiên định dị thường, làm Hoa Nhứ Vãn nhất thời cự tuyệt không được, mắt thấy Tô Ngọc không chút do dự lặn xuống nước, trái tim Hoa Nhứ Vãn đều treo lên.
"Sư tỷ, làm sao bây giờ?" Bạch Tĩnh có chút hoảng thần, nhìn Hoa Nhứ Vãn đầy mặt ảo não, nàng càng không biết phải làm sao.
Hoa Nhứ Vãn hít sâu mấy hơi thở, "Không thể loạn, không thể hoảng."
Nàng hồi tưởng những gì mình biết về Thận Yêu, lập tức cắn ngón tay bắt đầu hư không vẽ bùa.
"Bạch sư muội, trợ ta."
Bạch Tĩnh vội vàng tiến lên, cùng nhau họa trận.
Hoa Nhứ Vãn giỏi về phù đạo cùng trận pháp, Thận Yêu kia chuyên dùng ảo cảnh mê hoặc người, sau đó đánh lén họ.
Vừa rồi các nàng quá sơ suất, đi nhầm vào Thận Yêu ảo cảnh, lúc này mới dẫn tới bị đánh trở tay không kịp.
Nàng cần thiết bày trận pháp, đánh vỡ Thận Yêu ảo cảnh, trợ giúp Nguyễn Ly các nàng một vài.
Nguyễn Ly vừa nhập nước liền ngừng lại hơi thở, Thiên Hạc được nàng dùng linh lực bao lại, nhét vào trong lòng ngực.
Nhận thấy Thiên Hạc còn đang giãy giụa, Nguyễn Ly vỗ về nó một chút, trở tay nhất kiếm đâm ra.
Ngay sau đó, nàng lật người trong nước, liên tiếp chém ra mấy kiếm, làm giảm đi tốc độ rơi xuống.
Đáy nước tối tăm, Nguyễn Ly căn bản thấy không rõ, nhưng đầu óc nàng dị thường thanh tĩnh, nàng nhớ lại lời sư tôn từng dạy lúc luyện kiếm. Ngưng thần tĩnh tâm, nhắm mắt lại, bắt giữ linh lực dao động.
Thận Yêu, giỏi nhất chính là ẩn nấp tung tích, chế tạo ảo cảnh làm người trúng chiêu. Dùng mắt liền sẽ rơi vào thế bất lợi.
Dòng nước lạnh lẽo, mang theo áp lực bao vây, tư vị không dễ chịu.
Nguyễn Ly lẳng lặng đứng trong nước, cảm thụ mỗi một tấc nước gợn đong đưa.
Có thứ gì rơi xuống nước, Nguyễn Ly niệm thầm một tiếng, vận sức chờ phát động.
Theo sát một đạo linh lực phá thủy mà đến, nhắm thẳng vào nàng.
Nguyễn Ly nghiêng người tránh đi, nhanh chóng ngăn trở thế công, nhất kiếm chém đi qua.
Đối phương tốc độ càng mau, xoay kiếm đỡ được, làm trường kiếm trong tay Nguyễn Ly kịch liệt chấn động, người không tự chủ bị đánh dội về sau mấy trượng.
Thiên Hạc đang an tĩnh trong ngực đột nhiên kịch liệt giãy giụa, Nguyễn Ly vừa định phản đòn, kiếm trong tay bỗng nhiên dừng lại.
Nàng lập tức nghĩ đến cảm giác vừa rồi, bỗng nhiên mở mắt ra, mở miệng nói: "Sư tỷ!"
Đối phương không hề phản ứng, ngược lại lần nữa chém tới, chiêu thức càng thêm tàn nhẫn. Nhưng khi Nguyễn Ly hô lên sư tỷ, người đang tấn công nàng thình lình biến thành Tô Ngọc.
Các nàng lại trúng chiêu.
Nguyễn Ly mới nghĩ vậy, nhận thấy được có hai cổ linh lực dao động nhanh chóng tới gần, nàng con ngươi co rụt lại, cũng không quay đầu lại mà trở tay liên tiếp đâm ra hai kiếm.
Mà Tô Ngọc cũng đã đánh tới trước mắt.
Kiếm phong sượt qua yết hầu Nguyễn Ly, chặt đứt vài sợi tóc phiêu tán trong nước. Nguyễn Ly tay trái lướt qua lưỡi kiếm, bắt được cổ tay Tô Ngọc.
Tô Ngọc đột nhiên phát lực còn muốn rút kiếm về, một đạo linh quang thình lình cắt qua mặt nước âm u, chiếu tiến vào.
Tô Ngọc thấy rõ người trước mắt, lập tức nới lỏng kiếm, trở tay nắm chặt tay Nguyễn Ly, mượn lực một cái xoay chuyển đá vào thứ sau lưng nàng.
Một tiếng trầm vang lên, Tô Ngọc đá trúng Thận Yêu, hai người mượn phản lực, lập tức bơi lên trên mấy trượng.
"A Ly, đi!" Tô Ngọc cả người rét run, vội vàng kéo Nguyễn Ly nhảy lên mặt nước.
Nguyễn Ly cúi đầu nhìn xuống, theo ánh sáng chiếu vào, nàng nhìn thấy một bóng trắng sắc mặt trắng bệch như quỷ, một đầu tóc bạc rối tung, từ đáy nước như mũi tên rời cung bắn lên.
Khuôn mặt nó cực kỳ dữ tợn, không tiếng động gào rống, giống như lệ quỷ, làm người không cách nào nhìn thẳng.
Phá thủy mà lên, Nguyễn Ly buông lỏng tay Tô Ngọc, chuyển tay cầm kiếm, thân thể một lần nữa rơi xuống.
Trong nháy mắt rơi xuống, nàng rót linh lực vào trong kiếm, kiếm ảnh cùng người hòa hợp nhất thể, đối mặt với bóng trắng vừa nhảy lên.
Nguyễn Ly đâm xuyên qua thân thể đối phương, mũi kiếm chạm vào mặt nước, nàng lật người vững vàng đứng yên, mà phía sau nàng, bóng trắng thống khổ mà bóp lấy yết hầu chính mình, ở trước mặt các nàng toàn thân căng nứt.
Ngay khi các nàng nhẹ nhàng thở ra, một đoàn hắc ảnh đột nhiên từ khe nứt bắn tới, Nguyễn Ly cách nó quá gần, chờ đến nàng phát hiện, đạo hắc ảnh đã gần trong gang tấc.
Tô Ngọc cũng một cái giật mình, biết rõ không kịp vẫn liều mạng bay đi qua.
Mắt thấy hắc ảnh sắp nhập vào cơ thể Nguyễn Ly, một bóng dáng nhỏ bé lại từ trong ngực nàng bắn ra, hai bên va chạm nhau, hắc ảnh trong nháy mắt hóa thành một đoàn sương đen phiêu tán, mà Thiên Hạc cũng phiêu nhiên rơi xuống.
Nguyễn Ly đồng tử co chặt, ánh mắt trở nên trống rỗng, nàng xưa nay phản ứng mau, trong nháy mắt lại không thể động đậy, nhìn Thiên Hạc lảo đảo trên không trung rồi rơi xuống mặt nước.
Thiên Hạc đã không còn động tĩnh, theo mặt nước lắc lư.
"A Ly, ngươi......" Tô Ngọc vội vàng xem xét nàng, lại phát hiện nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm Thiên Hạc trên mặt nước. Tô Ngọc há miệng thở dốc, lông mày nhíu lại, cũng không biết nên nói gì.
Nguyễn Ly khom lưng nhặt lên hạc giấy, đôi mắt màu hồng xinh đẹp của nó giờ phút này đã ảm đạm không còn ánh sáng.
"Thiên Hạc này là sư tôn làm, người nhất định có thể làm cái khác cho ngươi, ngươi đừng khổ sở. Ngươi không có việc gì mới là quan trọng nhất." Tô Ngọc cũng có chút tiếc nuối, Thiên Hạc này rất thông linh, một đường bồi các nàng lịch luyện, thật sự đáng yêu. Nó đặc biệt thân cận Nguyễn Ly, cơ hồ đều dán nàng ấy, mà Nguyễn Ly đối gia hỏa này cũng rất có cảm tình.
Nhưng nhìn dáng vẻ Nguyễn Ly lúc này, nàng chỉ có thể khuyên giải an ủi.
"Ân, ta biết." Nguyễn Ly thực bình tĩnh mà lên tiếng, đem hạc giấy tùy tay thu trở về.
Mà ở Thiên Diễn Tông xa xôi, Lạc Thanh Từ bỗng nhiên mở bừng mắt, chậm rãi phun ra một ngụm khí lạnh, che che miệng.
"A Ly đã xảy ra chuyện." Nàng đứng lên, lập tức đi ra động phủ U Đàm.
Lời này của nàng khiến ba người còn lại bỗng nhiên suy sụp tinh thần.
"Nếu chúng ta đi sớm một chút...." Tô Ngọc chỉ nói nửa câu liền dừng, nhưng điều nàng muốn nói, Nguyễn Ly cùng Hoa Nhứ Vãn hiểu rõ ràng.
Nguyễn Ly hít vào một hơi, lập tức đi ra ngoài.
"A Ly, ngươi muốn đi đâu?" Tô Ngọc có chút lo lắng, chạy nhanh đuổi theo.
Nguyễn Ly ngừng lại, nhìn xung quanh một lượt, "Ta đi tìm người."
"Người nào?" Tô Ngọc có chút không hiểu ra sao.
Nguyễn Ly nhíu mày: "Giang sư thúc nói gần nhất có đội trừ yêu sĩ đến bên này xem xét, tuy rằng bọn họ đã trở về, nhưng khả năng vẫn còn người mắc kẹt. Vừa rồi trừ bỏ thi thể thôn dân, các sư tỷ có nhìn thấy đồng môn nào không?"
Hoa Nhứ Vãn bừng tỉnh đại ngộ, sau đó vẻ mặt ngưng trọng khẽ lắc đầu, "Ta muốn xem có người còn sống sót hay không, cho nên ta đã cẩn thận kiểm tra các hộ gia đình ở phía nam, không có."
"Ta cũng không thấy được."
Nguyễn Ly sắc mặt ngưng trọng, "Chúng ta lại tìm xem, ta luôn cảm thấy chúng ta đã bỏ qua manh mối gì."
"Chúng ta chia nhau đi tìm, nếu có đồng môn bị mắc kẹt, vô luận như thế nào, khẳng định sẽ có dấu vết đánh nhau." Hoa Nhứ Vãn suy nghĩ một chút.
Tô Ngọc gật đầu, nhìn về phía Bạch Tĩnh, "Bạch Tĩnh, ngươi đi cùng ta, A Ly đi cùng Nhứ Vãn, nơi này rất nguy hiểm, không thể hành động một mình."
Mấy người gật gật đầu, hai người một đội lại lần nữa điều tra xung quanh thôn.
Nguyễn Ly vẫn không thu hoạch được gì, mỗi hộ nhân gia đều chỉ có la liệt thi thể bị đào rỗng, thảm không nỡ nhìn.
"Đây thật là Thận Yêu sao? Loại yêu vật này xưa nay chỉ gây ảo ảnh, sao có thể làm ra loại chuyện khủng bố như vậy." Hoa Nhứ Vãn lửa giận bốc lên, sắc mặt âm trầm. "Nghiệp súc này vô luận nam nữ già trẻ, một người cũng không buông tha."
Nguyễn Ly không nói chuyện, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, biểu lộ nàng đang hết sức phẫn nộ. Cuộc đời này, nàng hận nhất chính là loại chuyện đồ thôn diệt tộc, những gì diễn ra trước mắt, cũng không khác gì tai họa năm đó Tiên môn gây ra cho Long tộc.
Cho dù thù hận và tàn ác đến đâu, cũng không nên phạm đến tính mạng trẻ nhỏ, càng không nên lấy đi mạng sống của nhiều người vô tội già yếu.
Khi đại chiến xảy ra, nàng còn đang trong trứng, được phụ vương bảo hộ rất tốt, cũng không hình dung được cảnh tượng thảm thiết bên ngoài.
Sau khi trở về, nàng không chỉ một lần nghe qua tộc nhân của mình kể lại sự tình năm đó, chỉ đôi câu vài lời cũng đủ phác họa tràng đại nạn khủng bố ấy. Ấu long mới sinh ra đời, quả trứng rồng đang nở, rồng cha rồng mẹ vì bảo hộ rồng con mà sống sờ sờ bị người Tiên môn lột da rút gân, bị mổ bụng đào ra long châu.
Càng nghĩ, hận ý trong mắt Nguyễn Ly càng tăng lên, nàng gắt gao nhìn chằm chằm hai thi thể cha mẹ vì bảo hộ con mình mà chết thảm, loại tư vị đồng cảm này khiến Nguyễn Ly gần như mất không chế.
Hoa Nhứ Vãn vốn dĩ đắm chìm trong lửa giận, bỗng nhiên cảm thấy Nguyễn Ly hơi thở không đúng. Nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Nguyễn Ly đang nhìn vào một nhà ba người kia, không khí xung quanh cũng bị nén lại, trong lạnh lẽo mang theo lệ khí, vạt áo không gió mà bay.
Dù Hoa Nhứ Vãn biết rõ đây là Nguyễn Ly, vẫn cảm thấy sợ hãi. Nàng cũng không dám lập tức gọi, nuốt nuốt nước miếng, mới thử kêu một tiếng: "Nguyễn sư muội, ngươi...Ngươi làm sao vậy?"
Nguyễn Ly quay đầu nhìn nàng, trong con ngươi màu mực sát ý xung thiên, làm Hoa Nhứ Vãn không tự giác lui về phía sau một bước.
Đúng lúc này, Thiên Hạc vẫy cánh nhanh chóng bay lại đây, mới làm sát ý trong mắt Nguyễn Ly hạ xuống, khôi phục thần trí.
Nàng vội vàng nhìn Hoa Nhứ Vãn, cắn răng nói: "Yêu vật này thật đáng giận, ta nhất định sẽ không bỏ qua nó. Hoa sư tỷ, xung quanh hẳn là có manh mối, chúng ta chạy nhanh nhìn xem."
Hoa Nhứ Vãn nhìn đến nàng lại biến thành Nguyễn Ly mà mình quen thuộc, nhẹ nhàng thở ra.
Tra xét một lúc, nàng nhịn không được nói: "Nguyễn sư muội, vừa rồi khí tràng của ngươi đều dọa chết ta, thật có vài phần Lạc tiên tôn khí thế."
Ánh mắt Nguyễn Ly buông xuống, áy náy nói: "Là ta quá phẫn nộ, nên không kiểm soát được cảm xúc, xin lỗi."
"Không trách ngươi, ta cũng hận không thể bắt lấy Thận Yêu này, đem nó nghiền thành xương tro." Hoa Nhứ Vãn cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại cảm khái Nguyễn Ly học theo Lạc tiên tôn rất khá, nhưng tính tình yêu ghét phân minh, không chút nào bị Lạc tiên tôn ảnh hưởng.
Thiên Hạc dẫn hai người tới tận biên giới thôn, trước mắt xuất hiện một con sông rộng lớn, xa xa nhìn lại còn có thể nhìn thấy cây liễu.
"Ngươi phát hiện cái gì?" Nguyễn Ly vươn tay ý bảo Thiên Hạc lại đây.
Thiên Hạc đáp xuống lòng bàn tay nàng, mổ mổ mấy cái, sau khi nó dừng lại, Nguyễn Ly nhìn về phía dòng sông.
Lúc này các nàng cách thôn khoảng mười trượng, đang cách mặt sông không xa. Nguyễn Ly cảm thấy có chút không đúng, đặc biệt là vị trí cây liễu, nàng luôn cảm giác xu hướng của mặt sông không giống với những gì nhìn thấy ở cửa thôn.
Hai người đi bước một tới gần bờ sông, càng thêm cảm thấy mặt sông có một cổ cảm giác yêu mị.
"Hoa sư tỷ, gọi sư tỷ các nàng lại đây." Nguyễn Ly nâng kiếm, sẵn sàng trận địa đón quân địch, chăm chú nhìn về phía mặt nước tĩnh lặng không gợn sóng.
Hoa Nhứ Vãn bị nàng cảm nhiễm, cũng có chút khẩn trương mà nhìn chằm chằm mặt sông, ngay sau đó lăng không vẽ một tấm Truyền Âm Phù, lá bùa trong nháy mắt cháy thành tro tàn, phù văn cấp tốc bay vào trong thôn.
"Phát hiện cái gì?" Hoa Nhứ Vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm mặt sông, nhưng cái gì cũng chưa thấy.
"Không biết, chính là cảm thấy chỗ này thực không thích hợp." Nói xong Nguyễn Ly cúi đầu nhìn dưới chân mình, lại quan sát mặt đất xung quanh.
Dưới chân là bùn đất khô vàng, sau lưng là một mảnh cỏ dại khô héo, cỏ khô ngã xuống, phi thường rậm rạp.
Chỉ là bụi cỏ đột ngột dừng lại, giống như bị cái gì ngăn trở, cách bờ sông một đoạn, nhưng lại một đường uốn lượn vòng qua, nối liền với bờ sông ở nơi xa.
Ánh mắt Nguyễn Ly bỗng nhiên trầm xuống, lập tức hiểu được không đúng chỗ nào, "Không xong!"
Nàng vội vàng quay đầu, đối hai người Tô Ngọc Bạch Tĩnh đang chạy về hướng này hô lớn: "Sư tỷ, đừng lại đây!"
Đang nói, nàng cấp tốc triệu ra phi kiếm, bay đi qua nắm lấy Hoa Nhứ Vãn.
Đúng lúc này, mặt đất dưới chân nàng bất thình lình hóa thành nước, khiến cơ thể các nàng đột nhiên trầm xuống.
Phi kiếm của Nguyễn Ly vừa đi vào trong nước liền dừng dưới chân nàng, ngăn trở nàng trầm xuống.
Nhưng mặt sông đột nhiên biến thành lốc xoáy, phi kiếm của Nguyễn Ly bị hút lấy, căn bản vô pháp rời đi.
Không chỉ có thế, xung quanh hai người, hai luồng nước giống như giao long vượt biển, hướng các nàng quấn đi qua.
Một luồng khí đỏ thẫm tỏa ra từ thanh kiếm trong tay Nguyễn Ly, nàng nhanh chóng chém tới. Hoa Nhứ Vãn cũng lập tức phóng ra hai lá bùa, một trái một phải chặn lại hai luồng nước.
"A Ly!", "Hoa sư tỷ!"
Tô Ngọc thấy tình huống không ổn, giẫm lên phi kiếm bay về phía hai người.
Bạch Tĩnh theo sát lại đây, một đạo kiếm khí bổ thẳng vào lốc xoáy dưới chân Nguyễn Ly.
Hết thảy đều diễn ra chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.
Một kiếm của Nguyễn Ly xuyên qua thủy long chém vào mặt nước, lá bùa của Hoa Nhứ Vãn cũng đánh vào hư không.
Kiếm thế đột nhiên thất bại, thiếu chút nữa làm Nguyễn Ly lảo đảo ngã xuống.
Nguyễn Ly sống lưng phát lạnh, nàng cảm giác có thứ gì lặng yên không tiếng động tới gần nàng cùng Hoa Nhứ Vãn.
Mà Thiên Hạc đang bám trên vai nàng liều mạng phịch cánh, bỗng nhiên quay đầu nhào về phía sau.
Nguyễn Ly cả kinh, tay trái phát ra linh lực, xuyên qua thủy long đánh mạnh vào vai Hoa Nhứ Vãn đang sắp rơi xuống, làm thân thể nàng ấy bay ra ngoài.
"Nguyễn sư muội!" Hoa Nhứ Vãn quay đầu nhìn lại, sắc mặt đại biến.
Thân thể Nguyễn Ly giống như bị bàn tay vô hình bắt lấy, nhanh chóng bị lôi xuống, mà lốc xoáy dưới chân nàng đem đạo kiếm khí của Bạch Tĩnh nuốt chửng, liền kéo nàng vào đáy nước.
Nguyễn Ly cũng không có hoảng loạn, sau khi rơi xuống, ánh mắt nàng nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Thiên Hạc, lại phát hiện đầu vai mình bị cái gì giữ lại, chính là Thiên Hạc đang liều mạng ngậm y phục nàng, cố sức kéo nàng lên trên.
Một con hạc giấy nhỏ bé lại làm ra hành động này, không khác kiến càng rung cây, vừa buồn cười lại hoang đường. Nhưng nó lại không một chút phát giác hành vi của mình không khác gì lấy trứng chọi đá, có chút không biết tự lượng sức mình.
Nguyễn Ly nhìn ra được, Thiên Hạc đã quên bản thân mình là giấy, chỉ một mực muốn ngăn cản nàng rơi xuống nước. Vì thế buồn cười qua đi, chính là một loại động dung cùng ấm áp khó có thể xem nhẹ.
Khi cơ thể rơi xuống nước, Nguyễn Ly vươn tay giữ Thiên Hạc ở trong tay.
"A Ly!" Tô Ngọc gấp đến đỏ cả mắt, nhưng nhìn thấy Hoa Nhứ Vãn vừa bay ra ngoài đã bị thủy long lôi kéo đi vào, nàng chỉ có thể trước cứu người.
Nàng tay phải đánh ra tầng tầng kiếm khí, đem thủy long phong kín, vươn tay trái tiếp lấy Hoa Nhứ Vãn, hai người nhanh chóng triệt thoái phía sau.
Hoa Nhứ Vãn lảo đảo ổn định thân thể, đánh ra một đạo linh phù bay thẳng vào trong nước.
"Tô sư tỷ, là truy tung phù." Vừa đứng ổn, Hoa Nhứ Vãn vội vàng nói, theo sát nàng lại ngự khởi linh kiếm, muốn đuổi theo lá bùa.
Tô Ngọc lập tức ngăn lại nàng, "Các ngươi lưu lại đây tiếp ứng, không cần tiến vào, đây là Thận Yêu, nó chuyên gây ảo cảnh."
"Tô sư tỷ, ta đi cùng ngươi."
Thấy Hoa Nhứ Vãn không thuận theo, Tô Ngọc quay đầu nhìn nàng một cái, "Trong thời gian một nén hương nếu ta chưa ra tới, các ngươi liền thông tri đến tông môn. Lại nhắn sư tôn của ta, kiếp này có thể làm đệ tử của người, là Tô Ngọc phúc phận cả đời."
Nàng lúc này kiên định dị thường, làm Hoa Nhứ Vãn nhất thời cự tuyệt không được, mắt thấy Tô Ngọc không chút do dự lặn xuống nước, trái tim Hoa Nhứ Vãn đều treo lên.
"Sư tỷ, làm sao bây giờ?" Bạch Tĩnh có chút hoảng thần, nhìn Hoa Nhứ Vãn đầy mặt ảo não, nàng càng không biết phải làm sao.
Hoa Nhứ Vãn hít sâu mấy hơi thở, "Không thể loạn, không thể hoảng."
Nàng hồi tưởng những gì mình biết về Thận Yêu, lập tức cắn ngón tay bắt đầu hư không vẽ bùa.
"Bạch sư muội, trợ ta."
Bạch Tĩnh vội vàng tiến lên, cùng nhau họa trận.
Hoa Nhứ Vãn giỏi về phù đạo cùng trận pháp, Thận Yêu kia chuyên dùng ảo cảnh mê hoặc người, sau đó đánh lén họ.
Vừa rồi các nàng quá sơ suất, đi nhầm vào Thận Yêu ảo cảnh, lúc này mới dẫn tới bị đánh trở tay không kịp.
Nàng cần thiết bày trận pháp, đánh vỡ Thận Yêu ảo cảnh, trợ giúp Nguyễn Ly các nàng một vài.
Nguyễn Ly vừa nhập nước liền ngừng lại hơi thở, Thiên Hạc được nàng dùng linh lực bao lại, nhét vào trong lòng ngực.
Nhận thấy Thiên Hạc còn đang giãy giụa, Nguyễn Ly vỗ về nó một chút, trở tay nhất kiếm đâm ra.
Ngay sau đó, nàng lật người trong nước, liên tiếp chém ra mấy kiếm, làm giảm đi tốc độ rơi xuống.
Đáy nước tối tăm, Nguyễn Ly căn bản thấy không rõ, nhưng đầu óc nàng dị thường thanh tĩnh, nàng nhớ lại lời sư tôn từng dạy lúc luyện kiếm. Ngưng thần tĩnh tâm, nhắm mắt lại, bắt giữ linh lực dao động.
Thận Yêu, giỏi nhất chính là ẩn nấp tung tích, chế tạo ảo cảnh làm người trúng chiêu. Dùng mắt liền sẽ rơi vào thế bất lợi.
Dòng nước lạnh lẽo, mang theo áp lực bao vây, tư vị không dễ chịu.
Nguyễn Ly lẳng lặng đứng trong nước, cảm thụ mỗi một tấc nước gợn đong đưa.
Có thứ gì rơi xuống nước, Nguyễn Ly niệm thầm một tiếng, vận sức chờ phát động.
Theo sát một đạo linh lực phá thủy mà đến, nhắm thẳng vào nàng.
Nguyễn Ly nghiêng người tránh đi, nhanh chóng ngăn trở thế công, nhất kiếm chém đi qua.
Đối phương tốc độ càng mau, xoay kiếm đỡ được, làm trường kiếm trong tay Nguyễn Ly kịch liệt chấn động, người không tự chủ bị đánh dội về sau mấy trượng.
Thiên Hạc đang an tĩnh trong ngực đột nhiên kịch liệt giãy giụa, Nguyễn Ly vừa định phản đòn, kiếm trong tay bỗng nhiên dừng lại.
Nàng lập tức nghĩ đến cảm giác vừa rồi, bỗng nhiên mở mắt ra, mở miệng nói: "Sư tỷ!"
Đối phương không hề phản ứng, ngược lại lần nữa chém tới, chiêu thức càng thêm tàn nhẫn. Nhưng khi Nguyễn Ly hô lên sư tỷ, người đang tấn công nàng thình lình biến thành Tô Ngọc.
Các nàng lại trúng chiêu.
Nguyễn Ly mới nghĩ vậy, nhận thấy được có hai cổ linh lực dao động nhanh chóng tới gần, nàng con ngươi co rụt lại, cũng không quay đầu lại mà trở tay liên tiếp đâm ra hai kiếm.
Mà Tô Ngọc cũng đã đánh tới trước mắt.
Kiếm phong sượt qua yết hầu Nguyễn Ly, chặt đứt vài sợi tóc phiêu tán trong nước. Nguyễn Ly tay trái lướt qua lưỡi kiếm, bắt được cổ tay Tô Ngọc.
Tô Ngọc đột nhiên phát lực còn muốn rút kiếm về, một đạo linh quang thình lình cắt qua mặt nước âm u, chiếu tiến vào.
Tô Ngọc thấy rõ người trước mắt, lập tức nới lỏng kiếm, trở tay nắm chặt tay Nguyễn Ly, mượn lực một cái xoay chuyển đá vào thứ sau lưng nàng.
Một tiếng trầm vang lên, Tô Ngọc đá trúng Thận Yêu, hai người mượn phản lực, lập tức bơi lên trên mấy trượng.
"A Ly, đi!" Tô Ngọc cả người rét run, vội vàng kéo Nguyễn Ly nhảy lên mặt nước.
Nguyễn Ly cúi đầu nhìn xuống, theo ánh sáng chiếu vào, nàng nhìn thấy một bóng trắng sắc mặt trắng bệch như quỷ, một đầu tóc bạc rối tung, từ đáy nước như mũi tên rời cung bắn lên.
Khuôn mặt nó cực kỳ dữ tợn, không tiếng động gào rống, giống như lệ quỷ, làm người không cách nào nhìn thẳng.
Phá thủy mà lên, Nguyễn Ly buông lỏng tay Tô Ngọc, chuyển tay cầm kiếm, thân thể một lần nữa rơi xuống.
Trong nháy mắt rơi xuống, nàng rót linh lực vào trong kiếm, kiếm ảnh cùng người hòa hợp nhất thể, đối mặt với bóng trắng vừa nhảy lên.
Nguyễn Ly đâm xuyên qua thân thể đối phương, mũi kiếm chạm vào mặt nước, nàng lật người vững vàng đứng yên, mà phía sau nàng, bóng trắng thống khổ mà bóp lấy yết hầu chính mình, ở trước mặt các nàng toàn thân căng nứt.
Ngay khi các nàng nhẹ nhàng thở ra, một đoàn hắc ảnh đột nhiên từ khe nứt bắn tới, Nguyễn Ly cách nó quá gần, chờ đến nàng phát hiện, đạo hắc ảnh đã gần trong gang tấc.
Tô Ngọc cũng một cái giật mình, biết rõ không kịp vẫn liều mạng bay đi qua.
Mắt thấy hắc ảnh sắp nhập vào cơ thể Nguyễn Ly, một bóng dáng nhỏ bé lại từ trong ngực nàng bắn ra, hai bên va chạm nhau, hắc ảnh trong nháy mắt hóa thành một đoàn sương đen phiêu tán, mà Thiên Hạc cũng phiêu nhiên rơi xuống.
Nguyễn Ly đồng tử co chặt, ánh mắt trở nên trống rỗng, nàng xưa nay phản ứng mau, trong nháy mắt lại không thể động đậy, nhìn Thiên Hạc lảo đảo trên không trung rồi rơi xuống mặt nước.
Thiên Hạc đã không còn động tĩnh, theo mặt nước lắc lư.
"A Ly, ngươi......" Tô Ngọc vội vàng xem xét nàng, lại phát hiện nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm Thiên Hạc trên mặt nước. Tô Ngọc há miệng thở dốc, lông mày nhíu lại, cũng không biết nên nói gì.
Nguyễn Ly khom lưng nhặt lên hạc giấy, đôi mắt màu hồng xinh đẹp của nó giờ phút này đã ảm đạm không còn ánh sáng.
"Thiên Hạc này là sư tôn làm, người nhất định có thể làm cái khác cho ngươi, ngươi đừng khổ sở. Ngươi không có việc gì mới là quan trọng nhất." Tô Ngọc cũng có chút tiếc nuối, Thiên Hạc này rất thông linh, một đường bồi các nàng lịch luyện, thật sự đáng yêu. Nó đặc biệt thân cận Nguyễn Ly, cơ hồ đều dán nàng ấy, mà Nguyễn Ly đối gia hỏa này cũng rất có cảm tình.
Nhưng nhìn dáng vẻ Nguyễn Ly lúc này, nàng chỉ có thể khuyên giải an ủi.
"Ân, ta biết." Nguyễn Ly thực bình tĩnh mà lên tiếng, đem hạc giấy tùy tay thu trở về.
Mà ở Thiên Diễn Tông xa xôi, Lạc Thanh Từ bỗng nhiên mở bừng mắt, chậm rãi phun ra một ngụm khí lạnh, che che miệng.
"A Ly đã xảy ra chuyện." Nàng đứng lên, lập tức đi ra động phủ U Đàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.