Chương 185: Hệ thống, đã đến lúc ngươi ngã ngựa (1)
Thời Vi Nguyệt Thượng
15/07/2023
Nguyễn Ly thấp thấp cười lên tiếng, nhìn người trước mặt nỗ lực duy trì
tôn nghiêm sư phó, tình tố trong mắt dính trù đến sắp kéo sợi.
Thật sự quá vi diệu, lúc chưa biết nàng ấy là Lạc Thanh Từ, nàng chỉ cảm thấy cổ quái, cũng không có cảm giác gì. Nhưng sau khi biết nàng ấy là sư tôn, cả người nàng ấy giống như châu báu lấp lánh, và hấp dẫn nàng ở khắp mọi chỗ mà không cần lý do.
Nguyễn Ly chống tay trái trên bàn, hô hấp thanh thiển, liền hơi thở đều mang theo cười, nàng thăm dò hôn lên giữa mày, chóp mũi của Lạc Thanh Từ, khi chạm đến khóe môi lại tự cường nhẫn nại, chỉ là khắc chế mà ngậm lấy bờ môi nàng ấy, ngay sau đó dùng khí âm cười: "Sư tôn, ta khi sư diệt tổ cũng không phải lần đầu tiên."
Lửa tình có thể cháy lan sang người đối phương theo từng cử chỉ âu yếm, mà sự cẩn thận ngây thơ cùng quý trọng này, lại có thể khơi mào cảm giác rung động khó tả.
Lạc Thanh Từ tim đập trong phút chốc dồn dập, từ góc độ này nhìn lên gương mặt tươi cười cùng đôi mắt thâm tình sủng nịch của Nguyễn Ly, nàng chỉ cảm thấy nàng ấy quá mức quyến rũ, mỗi một đường nét đều tỏa ra mị lực vô biên.
Nhưng vẻ ngoài ngây thơ, mà trong miệng lại nói ra lời đại nghịch bất đạo đến bực này, làm vành tai Lạc Thanh Từ đều nóng bỏng.
Nàng lại một lần cảm nhận được cái gì gọi là khó kìm lòng nổi, yết hầu thắt lại, nhỏ giọng nói: "Cái gọi là khi sư diệt tổ của nàng, chỉ đến mức này thôi sao?"
Trong mắt Nguyễn Ly lập tức bốc cháy lên ngọn lửa, nàng ẩn nhẫn nhìn Lạc Thanh Từ, tiếng nói khàn khàn, "Sư tôn, nàng chớ có trêu chọc ta, nàng biết mà, ta đối nàng một chút tự chủ đều không có."
Nàng muốn ôm sư tôn, muốn không kiêng nể gì mà hôn nàng ấy, thậm chí muốn lần nữa có được nàng ấy. Nhưng thân thể trước mắt này còn nhỏ, lại có chút gầy yếu, nàng sợ không cẩn thận đem người xoa nát, cho nên mới không dám làm càn nửa phần, liền hôn môi đều phải khắc chết, sợ làm đau sư tôn, mạo phạm sư tôn.
Lạc Thanh Từ mặt đỏ tai hồng, nàng cúi đầu nhìn chính mình, thở dài, "Ta mới có 17 tuổi, vẫn còn hơi nhỏ."
Nguyễn Ly hít vào một hơi, nhẫn nại trong lòng xúc động, "Cô nương gia tuổi này đã có thể hôn phối, nhưng trong Tiên môn đây là lứa tuổi tu hành tốt nhất, cũng rất hiếm người sẽ đi tìm đạo lữ. Đặc biệt là Long tộc, linh lực cùng Nhân tộc bất đồng, ta bây giờ đã Tiểu Thừa cảnh, sư tôn mới Luyện Khí, nếu ta cùng nàng song tu, sợ rằng làm nàng bị thương."
Lạc Thanh Từ có chút nghe không nổi nữa, bưng kín miệng Nguyễn Ly, ngoài mạnh trong yếu nói: "Ta cũng chưa nói muốn song tu cùng nàng."
Nguyễn Ly chỉ là liếc Lạc Thanh Từ, ý cười trên mặt làm sao cũng che không được.
Theo sau nàng đem tay Lạc Thanh Từ kéo xuống, ấp ở trong tay mình, nghiêm túc nói: "Sư tôn chưa nói, là đồ nhi suy nghĩ nhiều."
Lạc Thanh Từ cúi đầu hơi ngã người về trước, Nguyễn Ly vội ổn định thân thể, tùy ý nàng chôn trong ngực chính mình.
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
"Song tu trước mắt không được, nhưng làm chuyện khác vẫn có thể. Ta chỉ là có chút nhỏ, cũng không phải không hiểu sự đời."
Nguyễn Ly phủng mặt nàng, bật cười nói: "Ta chỉ là cảm thấy tội lỗi, giống như đang khi dễ nàng."
Lạc Thanh Từ mím môi, ngồi dậy nhéo cằm Nguyễn Ly, nhìn chằm chằm gương mặt càng ngày càng xinh đẹp kia, có chút bất mãn mà vỗ vỗ bàn, "Nàng ôm ta lên bàn, còn không phải đang khi dễ ta?"
Nguyễn Ly con ngươi sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ chỉ cười không nói.
Lạc Thanh Từ véo véo gương mặt nàng, "Làm gì nhìn ta như vậy?"
Nguyễn Ly vẫn không nói lời nào, duỗi tay trực tiếp đem Lạc Thanh Từ vớt tiến trong lòng ngực, liền như vậy mặt đối mặt ôm lên.
Lạc Thanh Từ hô nhỏ một tiếng, Nguyễn Ly lại mắt điếc tai ngơ, ôm nàng nhanh chóng đi về phía giường.
Lạc Thanh Từ tim đập đến bay nhanh, lúc Nguyễn Ly đặt nàng xuống, đè ở trên người nàng,yết hầu nàng không tự giác nuốt nuốt, "Nàng vừa nói.... Không thể mà?"
Nguyễn Ly vuốt ve mi mắt của nàng, "Ta chỉ là cảm thấy sư tôn nên nghỉ ngơi, đáy mắt đều có chút thâm, đi đường suốt nhiều ngày đêm, sư tôn hẳn là mệt nhọc."
Lạc Thanh Từ phát giác chính mình nghĩ sai rồi, có chút muốn che mặt, xoay người trốn sang một bên.
Nguyễn Ly khóe miệng cong cong, liền như vậy nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ.
Sau một hồi Lạc Thanh Từ cảm giác được đệm chăn lún xuống, Nguyễn Ly đã nằm ở bên cạnh nàng, duỗi tay vòng ôm lấy eo nàng, nhẹ giọng nói: "Ta đã chờ ngày này rất lâu, cũng không nóng nảy nhất thời. Ta có thể đợi sư tôn trở về, liền có đủ kiên nhẫn chờ sư tôn lớn lên. Chỉ cần nàng luôn ở bên ta, ta đã rất thỏa mãn."
Lạc Thanh Từ xoay người, chăm chú nhìn Nguyễn Ly, sau đó hơi ngẩng đầu hôn lên môi nàng. Nguyễn Ly mới đầu còn bị động tiếp thu, nhưng cuối cùng thật sự nhịn không được, nàng không phải thánh nhân, hơn nữa mười năm tương tư tận xương, như thế nào có thể lặp đi lặp lại nhiều lần bình tĩnh.
Nàng nhắm mắt lại toàn tâm đầu nhập nụ hôn ngọt ngào sau mười năm xa cách này, vô hạn mềm nhẹ mà trân trọng, cũng không quá mức kịch liệt. Chỉ là tưởng niệm cùng tình tố khắc vào cốt tủy, giờ phút này nương theo nụ hôn hoàn toàn phát tiết ra tới.
Bởi vì Nguyễn Ly quá mức cẩn thận, cơ hồ là Lạc Thanh Từ chiếm vị trí chủ đạo. Nàng ngậm lấy bờ môi Nguyễn Ly, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi, lướt qua rồi cọ lấy đồng bạn bên kia, cẩn thận an ủi vuốt ve, mang theo nàng ấy vừa đi vừa về, ôn nhu dỗ dành, ngón tay không ngừng xoa vành tai nàng ấy, vừa dời lên khóe mắt, đầu ngón tay đột nhiên chạm vào dòng chất lỏng ấm nóng cuồn cuộn không ngừng.
Lạc Thanh Từ lập tức ngưng lại động tác, nàng ngồi dậy, đuôi mắt bởi vì bị dục vọng thiêu cháy hồng, lúc này hóa thành chua xót cùng đau lòng, nàng nhìn Nguyễn ly nhắm hai mắt yên lặng rơi lệ, lại một lần cảm nhận được nỗi đau thực cốt.
Nàng muốn xin lỗi rồi lại cảm thấy vô pháp an ủi Nguyễn Ly, chỉ có thể cúi đầu hôn hôn khóe mắt nàng ấy, "A Ly, ta đã trở về, sẽ không bao giờ rời đi nàng nửa bước. Ngày xưa ta đã lập huyết thề, ta nhất định dùng cả đời thực hiện. Ta vĩnh viễn trung với nàng, vĩnh viễn là đạo lữ của nàng, đời này kiếp này không rời không bỏ."
Nguyễn Ly cắn môi duỗi tay ôm chặt lấy Lạc Thanh Từ, nàng cũng không phải khổ sở, cũng không muốn khóc. Chỉ là lại một lần cùng Lạc Thanh Từ môi răng triền miên, kia mười năm vô vọng chờ đợi, hơn ba ngàn ngày đêm trằn trọc khó miên cùng tương tư khắc cốt, tại khoảnh khắc này rốt cuộc được phóng thích hoàn toàn, nàng thật sự nhẫn nại không được.
Lạc Thanh Từ kiên nhẫn mà hống nàng, không ngừng ở bên tai nàng kể rõ tình yêu cùng nỗi nhớ nhung của mình, Nguyễn Ly vẫn luôn mở to mắt nhìn Lạc Thanh Từ, an tĩnh lắng nghe.
Thẳng đến Lạc Thanh Từ mệt đến chịu khộng nổi, trong vô thức nỉ non chìm vào giấc ngủ, Nguyễn Ly như cũ luyến tiếc dịch mắt.
Còn có rất nhiều sự tình nàng chưa biết rõ ràng, bất quá nàng cũng không để bụng, chỉ cần sư tôn tốt đẹp lưu lại bên cạnh nàng, vậy thì được rồi.
Nguyễn Ly chải vuốt những tin tức mà Lạc Thanh Từ vừa lộ ra, nàng ấy không thể lấy thân phận Hoài Trúc Quân xuất hiện, vậy cần thiết đổi danh tính, cũng không thể gọi nàng ấy là Lạc Thanh Từ nữa. Hẳn là có thể dùng tên thật của sư tôn ở thế giới nguyên bản, cũng không biết quý danh sư tôn là gì.
Hơn nữa sư tôn bây giờ mới Luyện Khí trung kỳ, muốn vấn đỉnh như đời trước không biết còn phải tu hành bao lâu.
Nhìn Lạc Thanh Từ ngủ say, trong lòng Nguyễn Ly có chút lo lắng. Không biết thân thể này của sư tôn căn cốt thế nào, có ảnh hưởng đến tu hành chi lộ của nàng ấy không.
Nghĩ đến đây nàng cẩn thận đưa linh lực vào cơ thể Lạc Thanh Từ, kinh mạch mới trải qua gột rửa, còn thực nhược, nhưng linh lực lưu chuyển rất thông thuận, không hề có nơi nào bị tắc nghẽn. Còn chưa biết được có phải Băng linh căn hay không, cần về Thiên Diên Tông trắc định một phen.
Nghĩ đến năm đó Lạc Thanh Từ lấy thân phận Trì Thanh xuất hiện, phỏng chừng mới đến thế giới này không lâu, cho nên khống chế linh lực vẫn chưa thuần thục. Nhưng chỉ ngắn ngủi mười sáu năm, nàng ấy cũng đã thông hiểu đạo pháp, chưa từng lộ sơ hở trước mặt người ngoài. Sau đó chẳng những luyện thành tầng cuối Tuyệt Tình Quyết, còn tự mình khám phá ra Hữu Tình Quyết, có thể thấy được ngộ tính của nàng ấy cực kỳ tốt, chỉ cần tư chất thân thể hiện giờ không quá kém, đột phá Kim Đan hẳn là không thành vấn đề. Chỉ cần sư tôn kết đan, có nàng bên cạnh, mấy trăm năm thọ nguyên tất nhiên vô ưu.
Nếu thật không được, nàng có thể đem Long Châu chính mình đưa cho sư tôn, tóm lại tuyệt đối sẽ không để sư tôn rời đi nàng lần nữa.
Nàng vuốt ve Lạc Thanh Từ, trong lòng không tự giác nghĩ tới Hồng Ảnh. Trước mắt nàng cơ bản xác định sư tôn không phải Hoài Trúc Quân ở thế giới này, vậy Hoài Trúc Quân kia đã chạy đi đâu?
Sư tôn chưa tu hành qua, cho nên khẳng định không phải đoạt xá, vậy nàng ấy đến đây bằng cách nào, rồi vì sao trở thành Hoài Trúc Quân? Mà càng khiến nàng không thể lý giải chính là, sư tôn có toàn bộ ký ức của người kia, cũng cố tình sắm vai Hoài Trúc Quân, trong đó nguyên do nàng nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nàng mơ hồ đoán được, bí mật này quá mức kinh thiên động địa, cho nên sư tôn vô pháp nói thật, có cái gì đang khống chế sư tôn.
Nàng trong lúc nhất thời có chút khủng hoảng, là thứ gì đem sư tôn đưa đến bên cạnh nàng, rồi lại âm thầm uy hiếp sư tôn? Sư tôn có phải đã đáp ứng với nó cái gì, nên nó mới có quyền năng tùy thời cướp đi sư tôn khỏi người nàng?
Đủ loại ý niệm làm nàng đứng ngồi không yên, nàng giữa mày một cổ lệ khí không chịu khống chế hiện lên, nắm tay Lạc Thanh Từ, ánh mắt không hề chớp nhìn nàng ấy, thanh âm trầm thấp cố chấp, "Mặc kệ thứ gì đang khống chế nàng, là thần cũng được, là quỷ cũng được, ta đều không cho phép nó cướp đi nàng. Nếu nó dám mang nàng đi, ta nhất định đem thế giới này chôn cùng nó, khiến nó vạn kiếp bất phục."
Nguyên bản vạn dặm trời quang lại đột nhiên phong vân biến sắc, giữa trống rỗng vang lên một trận sấm sét, không chút lưu tình mà đánh thẳng xuống huyền nhai.
Lạc Thanh Từ bị tiếng sấm kinh tới rồi, bất an động đậy, Nguyễn Ly lập tức đánh ra một đạo linh lực ngăn cách hết thảy, ánh mắt nhìn bên ngoài, biểu tình đen tối không rõ.
Một giấc này Lạc Thanh Từ ngủ thật sự trầm, chỉ là đột nhiên trong lòng nàng một cái giật mình, làm nàng tức khắc từ trong mộng tỉnh lại, kinh hoảng kêu lên: "A Ly!"
Nàng đầy mặt hoảng loạn, vội vàng nhìn trái phải, không có Nguyễn Ly.
Loại sợ hãi bất thình lình này khiến nàng bất chấp tất cả, xốc lên chăn nhảy xuống giường.
Nhưng mới đi mấy bước, nàng phát hiện cảnh tượng xung quanh vẫn là động phủ, không phải thế giới hiện đại. Đây là thế giới có A Ly của nàng.
Ngay khi nàng nhảy xuống giường, một bóng người thoáng hiện ở trước mặt nàng.
"Sư tôn?" Phát hiện Lạc Thanh Từ đi chân trần, Nguyễn Ly vội ném khay thức ăn lên bàn, khom lưng ôm Lạc Thanh Từ tới mép giường, ngồi xổm xuống lấy khăn tay thế nàng chùi chân sạch sẽ.
Làm xong hết thảy, Nguyễn Ly duỗi tay cầm bàn chân lạnh băng của Lạc Thanh Từ, ngẩng đầu trong mắt đều là lo lắng: "Sư tôn gặp ác mộng sao?"
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "Chỉ là đột nhiên tỉnh, tưởng rằng chính mình còn ở nơi kia không trở về."
Nguyễn Ly rũ mắt xuống, cúi đầu chịu đựng cảm xúc trào dâng trong lòng, tay còn lại siết chặt tay Lạc Thanh Từ.
Sau một hồi nàng mới dò hỏi Lạc Thanh Từ, "Sư tôn, nàng nói nàng không phải Hoài Trúc Quân, vậy tên thật của nàng là gì?"
Lạc Thanh Từ có chút rối rắm, không biết nên làm sao giải thích để Nguyễn Ly hiểu, nàng đây chính là người kia chuyển thế, "Tuy ta không phải Hoài Trúc Quân, nhưng tên ta cũng là Lạc Thanh Từ."
Lời này không có bị thiên đạo ngăn trở.
Nguyễn Ly nghe xong ngây ngẩn cả người, trước mắt Lạc Thanh Từ tuy rằng mặt mày chưa nẩy nở, lại quá mức gầy yếu, cho nên không ai sẽ nghĩ nàng chính là Hoài Trúc Quân, nhưng đường nét ngũ quan, rõ ràng cùng nguyên bản giống nhau như đúc.
"Nói cách khác, nàng cùng người kia trùng tên trùng họ, bộ dáng cũng giống hệt nhau?"
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu.
"Vậy nàng cùng nàng ấy, thật sự không có liên quan gì sao?"
Lạc Thanh Từ không biết việc này có thể nói hay không, nàng đang do dự, Hệ thống đã lên tiếng: "A Ly có được đại khí vận của thế giới này, nàng ấy cũng đã thoát ly số mệnh định sẵn, còn tự mình nhìn thấu thân phận của ngươi, giấu giếm cũng không ích lợi gì, chỉ là ngươi xác định muốn nói cho nàng ấy biết sao?"
Lạc Thanh Từ trầm mặc thật lâu, mới thấp giọng nói: "Vô luận là đối A Ly hay là đối với ngươi, ta đều cần thiết nói. A Ly có quyền được biết, cũng nên biết."
Nàng đã từng bị thiên đạo kìm chế không cho phép nói thẳng, nếu có thể, nàng muốn đem tất cả chân tướng nói rõ cùng A Ly.
Cho nên vừa được đến Hệ thống hồi đáp, nàng không chút do dự mở miệng: "Ta có thể tới nơi đây, đều bởi vì nàng ấy."
Lạc Thanh Từ không nhắc đến sự tồn tại của Chủ Thần, chỉ là công đạo toàn bộ vấn đề liên quan Hoài Trúc Quân nguyên bản, "Bởi vì kiếp trước bị Thiên Cơ Tử khống chế, làm lưỡi đao nhiễm máu rồng, Hoài Trúc Quân buộc lòng phải tự sát tạ lỗi. Thế nhưng nàng ấy chết rồi chấp niệm vẫn không tiêu tán, cam nguyện từ bỏ hết thảy luân hồi của mình để đổi lấy một kiếp làm lại. Nàng ấy đem trọng trách này giao cho ta xử lý, bao gồm nhiệm vụ ngăn cản nàng hắc hóa nhập ma."
Lạc Thanh Từ không có nói Nguyễn Ly là nữ chủ trong tiểu thuyết, bởi vì cái gọi là 'nguyên tác' kia bất quá là Thiên Đạo dùng để lừa gạt nàng mà thôi, từ những gì nàng biết được thông qua Hồng Ảnh, chuyện kiếp trước của các nàng cũng không hề diễn ra như vậy.
Nguyễn Ly đoán được rất nhiều, nhưng chân tướng như cũ làm nàng vô cùng khiếp sợ, thậm chí trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp thu.
Nàng hốc mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, run giọng nói: "Vậy... vậy sư tôn, ban đầu nàng làm hết thảy, chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ người kia phó thác hay sao?"
Lạc Thanh Từ biết Nguyễn Ly sẽ để ý cái này, nàng bình tĩnh nhìn Nguyễn Ly, không e dè, chân thành mà thẳng thắn.
"A Ly, ta đã từng hướng nàng thề, đó là muốn cho nàng hiểu rõ, tuy lúc đầu ta không phải tự nguyện, mục đích tiếp cận nàng cũng không đơn thuần, nhưng tâm ý ta đối với nàng, thiên địa chứng giám. Nàng cũng có thể cảm thụ được, đúng hay không?"
Nguyễn Ly có chút hoảng hốt, nàng chỉ là theo bản năng hỏi ra, kỳ thật chuyện đó cũng không quan trọng nữa. Sau khi tỉnh táo lại, nàng vội vàng nói: "Sư tôn, ta không nên hỏi, nàng vì ta hy sinh nhiều như vậy, ta nên biết đủ, không ai sẽ vì nhiệm vụ mà làm đến nông nỗi kia."
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "Không phải, nàng hỏi là đúng. Ngay từ đầu ta vì nhiệm vụ mới cứu nàng, từ đó về sau tất cả những gì ta làm, cũng do nó thúc đẩy, cho nên năm ấy ta mới hỗn trướng mà đưa nàng trở về Long tộc. Tuy ta thương tiếc nàng, cũng vướng bận nàng, nhưng không thể chống lại nhiệm vụ."
Nàng dừng một chút, có chút gian nan mà phân tích nội tâm chính mình. Nàng đã sớm nghĩ kỹ những chuyện này, nhưng khi nói ra, nàng vẫn hối hận vì năm đó đã tạo thành thương tổn cho Rồng Nhỏ của nàng.
"Ta từng nói qua trên đời này không có bao nhiêu người khiến ta để ý, ta không phải dỗ dành nàng. Trước khi gặp nàng, ta trôi qua không buồn không vui, tẻ nhạt giống như dòng sông bình lặng. Bao lâu nay hành động của ta đều bị ràng buộc bởi nhiệm vụ, nhưng A Ly, tình cảm ta dành cho nàng từ đầu đến cuối không có nửa phần giả ý, ta cũng chưa từng vì nàng mà tiếc mạng. Chỉ là...... Chỉ là ta thực xin lỗi, vì duy trì nhân thiết Hoài Trúc Quân, ta buộc phải làm những chuyện thương tổn nàng, biết rõ việc rèn luyện kia quá mức hà khắc cùng thống khổ, nhưng ta vẫn để nàng làm."
"Đưa nàng trở về Long tộc, khiến cho nàng bị Mặc Diễm đối xử tệ bạc, giao nhiệm vụ cho nàng đi hái linh dược trên đỉnh Huyền Phong, luyện thể ở thác nước. Mỗi một cái đều tàn khốc."
Nguyễn Ly nghe thế, cười khóc ra tới, nàng lắc đầu ôm chặt Lạc Thanh Từ, "Vậy không cần xin lỗi, ta không sợ nàng thương tổn ta, cũng không cảm thấy những chuyện đó là tra tấn. Ta chỉ sợ, sợ nàng đối tốt với ta cũng là vì nhiệm vụ."
"Xì" Lạc Thanh Từ nở nụ cười, nàng xoa xoa nước mắt, nức nở nói: "Mới không phải, đều tại nàng quá đáng yêu, làm ta mọi chuyện đều vui vẻ chịu đựng. Chỉ là lúc trước ta có một thời gian sầu đến hỏng, ta vốn định dưỡng một nàng rồng con đáng yêu, kết quả lại bồi tâm bồi thân, mệt quá độ."
Thật sự quá vi diệu, lúc chưa biết nàng ấy là Lạc Thanh Từ, nàng chỉ cảm thấy cổ quái, cũng không có cảm giác gì. Nhưng sau khi biết nàng ấy là sư tôn, cả người nàng ấy giống như châu báu lấp lánh, và hấp dẫn nàng ở khắp mọi chỗ mà không cần lý do.
Nguyễn Ly chống tay trái trên bàn, hô hấp thanh thiển, liền hơi thở đều mang theo cười, nàng thăm dò hôn lên giữa mày, chóp mũi của Lạc Thanh Từ, khi chạm đến khóe môi lại tự cường nhẫn nại, chỉ là khắc chế mà ngậm lấy bờ môi nàng ấy, ngay sau đó dùng khí âm cười: "Sư tôn, ta khi sư diệt tổ cũng không phải lần đầu tiên."
Lửa tình có thể cháy lan sang người đối phương theo từng cử chỉ âu yếm, mà sự cẩn thận ngây thơ cùng quý trọng này, lại có thể khơi mào cảm giác rung động khó tả.
Lạc Thanh Từ tim đập trong phút chốc dồn dập, từ góc độ này nhìn lên gương mặt tươi cười cùng đôi mắt thâm tình sủng nịch của Nguyễn Ly, nàng chỉ cảm thấy nàng ấy quá mức quyến rũ, mỗi một đường nét đều tỏa ra mị lực vô biên.
Nhưng vẻ ngoài ngây thơ, mà trong miệng lại nói ra lời đại nghịch bất đạo đến bực này, làm vành tai Lạc Thanh Từ đều nóng bỏng.
Nàng lại một lần cảm nhận được cái gì gọi là khó kìm lòng nổi, yết hầu thắt lại, nhỏ giọng nói: "Cái gọi là khi sư diệt tổ của nàng, chỉ đến mức này thôi sao?"
Trong mắt Nguyễn Ly lập tức bốc cháy lên ngọn lửa, nàng ẩn nhẫn nhìn Lạc Thanh Từ, tiếng nói khàn khàn, "Sư tôn, nàng chớ có trêu chọc ta, nàng biết mà, ta đối nàng một chút tự chủ đều không có."
Nàng muốn ôm sư tôn, muốn không kiêng nể gì mà hôn nàng ấy, thậm chí muốn lần nữa có được nàng ấy. Nhưng thân thể trước mắt này còn nhỏ, lại có chút gầy yếu, nàng sợ không cẩn thận đem người xoa nát, cho nên mới không dám làm càn nửa phần, liền hôn môi đều phải khắc chết, sợ làm đau sư tôn, mạo phạm sư tôn.
Lạc Thanh Từ mặt đỏ tai hồng, nàng cúi đầu nhìn chính mình, thở dài, "Ta mới có 17 tuổi, vẫn còn hơi nhỏ."
Nguyễn Ly hít vào một hơi, nhẫn nại trong lòng xúc động, "Cô nương gia tuổi này đã có thể hôn phối, nhưng trong Tiên môn đây là lứa tuổi tu hành tốt nhất, cũng rất hiếm người sẽ đi tìm đạo lữ. Đặc biệt là Long tộc, linh lực cùng Nhân tộc bất đồng, ta bây giờ đã Tiểu Thừa cảnh, sư tôn mới Luyện Khí, nếu ta cùng nàng song tu, sợ rằng làm nàng bị thương."
Lạc Thanh Từ có chút nghe không nổi nữa, bưng kín miệng Nguyễn Ly, ngoài mạnh trong yếu nói: "Ta cũng chưa nói muốn song tu cùng nàng."
Nguyễn Ly chỉ là liếc Lạc Thanh Từ, ý cười trên mặt làm sao cũng che không được.
Theo sau nàng đem tay Lạc Thanh Từ kéo xuống, ấp ở trong tay mình, nghiêm túc nói: "Sư tôn chưa nói, là đồ nhi suy nghĩ nhiều."
Lạc Thanh Từ cúi đầu hơi ngã người về trước, Nguyễn Ly vội ổn định thân thể, tùy ý nàng chôn trong ngực chính mình.
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
"Song tu trước mắt không được, nhưng làm chuyện khác vẫn có thể. Ta chỉ là có chút nhỏ, cũng không phải không hiểu sự đời."
Nguyễn Ly phủng mặt nàng, bật cười nói: "Ta chỉ là cảm thấy tội lỗi, giống như đang khi dễ nàng."
Lạc Thanh Từ mím môi, ngồi dậy nhéo cằm Nguyễn Ly, nhìn chằm chằm gương mặt càng ngày càng xinh đẹp kia, có chút bất mãn mà vỗ vỗ bàn, "Nàng ôm ta lên bàn, còn không phải đang khi dễ ta?"
Nguyễn Ly con ngươi sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ chỉ cười không nói.
Lạc Thanh Từ véo véo gương mặt nàng, "Làm gì nhìn ta như vậy?"
Nguyễn Ly vẫn không nói lời nào, duỗi tay trực tiếp đem Lạc Thanh Từ vớt tiến trong lòng ngực, liền như vậy mặt đối mặt ôm lên.
Lạc Thanh Từ hô nhỏ một tiếng, Nguyễn Ly lại mắt điếc tai ngơ, ôm nàng nhanh chóng đi về phía giường.
Lạc Thanh Từ tim đập đến bay nhanh, lúc Nguyễn Ly đặt nàng xuống, đè ở trên người nàng,yết hầu nàng không tự giác nuốt nuốt, "Nàng vừa nói.... Không thể mà?"
Nguyễn Ly vuốt ve mi mắt của nàng, "Ta chỉ là cảm thấy sư tôn nên nghỉ ngơi, đáy mắt đều có chút thâm, đi đường suốt nhiều ngày đêm, sư tôn hẳn là mệt nhọc."
Lạc Thanh Từ phát giác chính mình nghĩ sai rồi, có chút muốn che mặt, xoay người trốn sang một bên.
Nguyễn Ly khóe miệng cong cong, liền như vậy nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ.
Sau một hồi Lạc Thanh Từ cảm giác được đệm chăn lún xuống, Nguyễn Ly đã nằm ở bên cạnh nàng, duỗi tay vòng ôm lấy eo nàng, nhẹ giọng nói: "Ta đã chờ ngày này rất lâu, cũng không nóng nảy nhất thời. Ta có thể đợi sư tôn trở về, liền có đủ kiên nhẫn chờ sư tôn lớn lên. Chỉ cần nàng luôn ở bên ta, ta đã rất thỏa mãn."
Lạc Thanh Từ xoay người, chăm chú nhìn Nguyễn Ly, sau đó hơi ngẩng đầu hôn lên môi nàng. Nguyễn Ly mới đầu còn bị động tiếp thu, nhưng cuối cùng thật sự nhịn không được, nàng không phải thánh nhân, hơn nữa mười năm tương tư tận xương, như thế nào có thể lặp đi lặp lại nhiều lần bình tĩnh.
Nàng nhắm mắt lại toàn tâm đầu nhập nụ hôn ngọt ngào sau mười năm xa cách này, vô hạn mềm nhẹ mà trân trọng, cũng không quá mức kịch liệt. Chỉ là tưởng niệm cùng tình tố khắc vào cốt tủy, giờ phút này nương theo nụ hôn hoàn toàn phát tiết ra tới.
Bởi vì Nguyễn Ly quá mức cẩn thận, cơ hồ là Lạc Thanh Từ chiếm vị trí chủ đạo. Nàng ngậm lấy bờ môi Nguyễn Ly, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi, lướt qua rồi cọ lấy đồng bạn bên kia, cẩn thận an ủi vuốt ve, mang theo nàng ấy vừa đi vừa về, ôn nhu dỗ dành, ngón tay không ngừng xoa vành tai nàng ấy, vừa dời lên khóe mắt, đầu ngón tay đột nhiên chạm vào dòng chất lỏng ấm nóng cuồn cuộn không ngừng.
Lạc Thanh Từ lập tức ngưng lại động tác, nàng ngồi dậy, đuôi mắt bởi vì bị dục vọng thiêu cháy hồng, lúc này hóa thành chua xót cùng đau lòng, nàng nhìn Nguyễn ly nhắm hai mắt yên lặng rơi lệ, lại một lần cảm nhận được nỗi đau thực cốt.
Nàng muốn xin lỗi rồi lại cảm thấy vô pháp an ủi Nguyễn Ly, chỉ có thể cúi đầu hôn hôn khóe mắt nàng ấy, "A Ly, ta đã trở về, sẽ không bao giờ rời đi nàng nửa bước. Ngày xưa ta đã lập huyết thề, ta nhất định dùng cả đời thực hiện. Ta vĩnh viễn trung với nàng, vĩnh viễn là đạo lữ của nàng, đời này kiếp này không rời không bỏ."
Nguyễn Ly cắn môi duỗi tay ôm chặt lấy Lạc Thanh Từ, nàng cũng không phải khổ sở, cũng không muốn khóc. Chỉ là lại một lần cùng Lạc Thanh Từ môi răng triền miên, kia mười năm vô vọng chờ đợi, hơn ba ngàn ngày đêm trằn trọc khó miên cùng tương tư khắc cốt, tại khoảnh khắc này rốt cuộc được phóng thích hoàn toàn, nàng thật sự nhẫn nại không được.
Lạc Thanh Từ kiên nhẫn mà hống nàng, không ngừng ở bên tai nàng kể rõ tình yêu cùng nỗi nhớ nhung của mình, Nguyễn Ly vẫn luôn mở to mắt nhìn Lạc Thanh Từ, an tĩnh lắng nghe.
Thẳng đến Lạc Thanh Từ mệt đến chịu khộng nổi, trong vô thức nỉ non chìm vào giấc ngủ, Nguyễn Ly như cũ luyến tiếc dịch mắt.
Còn có rất nhiều sự tình nàng chưa biết rõ ràng, bất quá nàng cũng không để bụng, chỉ cần sư tôn tốt đẹp lưu lại bên cạnh nàng, vậy thì được rồi.
Nguyễn Ly chải vuốt những tin tức mà Lạc Thanh Từ vừa lộ ra, nàng ấy không thể lấy thân phận Hoài Trúc Quân xuất hiện, vậy cần thiết đổi danh tính, cũng không thể gọi nàng ấy là Lạc Thanh Từ nữa. Hẳn là có thể dùng tên thật của sư tôn ở thế giới nguyên bản, cũng không biết quý danh sư tôn là gì.
Hơn nữa sư tôn bây giờ mới Luyện Khí trung kỳ, muốn vấn đỉnh như đời trước không biết còn phải tu hành bao lâu.
Nhìn Lạc Thanh Từ ngủ say, trong lòng Nguyễn Ly có chút lo lắng. Không biết thân thể này của sư tôn căn cốt thế nào, có ảnh hưởng đến tu hành chi lộ của nàng ấy không.
Nghĩ đến đây nàng cẩn thận đưa linh lực vào cơ thể Lạc Thanh Từ, kinh mạch mới trải qua gột rửa, còn thực nhược, nhưng linh lực lưu chuyển rất thông thuận, không hề có nơi nào bị tắc nghẽn. Còn chưa biết được có phải Băng linh căn hay không, cần về Thiên Diên Tông trắc định một phen.
Nghĩ đến năm đó Lạc Thanh Từ lấy thân phận Trì Thanh xuất hiện, phỏng chừng mới đến thế giới này không lâu, cho nên khống chế linh lực vẫn chưa thuần thục. Nhưng chỉ ngắn ngủi mười sáu năm, nàng ấy cũng đã thông hiểu đạo pháp, chưa từng lộ sơ hở trước mặt người ngoài. Sau đó chẳng những luyện thành tầng cuối Tuyệt Tình Quyết, còn tự mình khám phá ra Hữu Tình Quyết, có thể thấy được ngộ tính của nàng ấy cực kỳ tốt, chỉ cần tư chất thân thể hiện giờ không quá kém, đột phá Kim Đan hẳn là không thành vấn đề. Chỉ cần sư tôn kết đan, có nàng bên cạnh, mấy trăm năm thọ nguyên tất nhiên vô ưu.
Nếu thật không được, nàng có thể đem Long Châu chính mình đưa cho sư tôn, tóm lại tuyệt đối sẽ không để sư tôn rời đi nàng lần nữa.
Nàng vuốt ve Lạc Thanh Từ, trong lòng không tự giác nghĩ tới Hồng Ảnh. Trước mắt nàng cơ bản xác định sư tôn không phải Hoài Trúc Quân ở thế giới này, vậy Hoài Trúc Quân kia đã chạy đi đâu?
Sư tôn chưa tu hành qua, cho nên khẳng định không phải đoạt xá, vậy nàng ấy đến đây bằng cách nào, rồi vì sao trở thành Hoài Trúc Quân? Mà càng khiến nàng không thể lý giải chính là, sư tôn có toàn bộ ký ức của người kia, cũng cố tình sắm vai Hoài Trúc Quân, trong đó nguyên do nàng nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nàng mơ hồ đoán được, bí mật này quá mức kinh thiên động địa, cho nên sư tôn vô pháp nói thật, có cái gì đang khống chế sư tôn.
Nàng trong lúc nhất thời có chút khủng hoảng, là thứ gì đem sư tôn đưa đến bên cạnh nàng, rồi lại âm thầm uy hiếp sư tôn? Sư tôn có phải đã đáp ứng với nó cái gì, nên nó mới có quyền năng tùy thời cướp đi sư tôn khỏi người nàng?
Đủ loại ý niệm làm nàng đứng ngồi không yên, nàng giữa mày một cổ lệ khí không chịu khống chế hiện lên, nắm tay Lạc Thanh Từ, ánh mắt không hề chớp nhìn nàng ấy, thanh âm trầm thấp cố chấp, "Mặc kệ thứ gì đang khống chế nàng, là thần cũng được, là quỷ cũng được, ta đều không cho phép nó cướp đi nàng. Nếu nó dám mang nàng đi, ta nhất định đem thế giới này chôn cùng nó, khiến nó vạn kiếp bất phục."
Nguyên bản vạn dặm trời quang lại đột nhiên phong vân biến sắc, giữa trống rỗng vang lên một trận sấm sét, không chút lưu tình mà đánh thẳng xuống huyền nhai.
Lạc Thanh Từ bị tiếng sấm kinh tới rồi, bất an động đậy, Nguyễn Ly lập tức đánh ra một đạo linh lực ngăn cách hết thảy, ánh mắt nhìn bên ngoài, biểu tình đen tối không rõ.
Một giấc này Lạc Thanh Từ ngủ thật sự trầm, chỉ là đột nhiên trong lòng nàng một cái giật mình, làm nàng tức khắc từ trong mộng tỉnh lại, kinh hoảng kêu lên: "A Ly!"
Nàng đầy mặt hoảng loạn, vội vàng nhìn trái phải, không có Nguyễn Ly.
Loại sợ hãi bất thình lình này khiến nàng bất chấp tất cả, xốc lên chăn nhảy xuống giường.
Nhưng mới đi mấy bước, nàng phát hiện cảnh tượng xung quanh vẫn là động phủ, không phải thế giới hiện đại. Đây là thế giới có A Ly của nàng.
Ngay khi nàng nhảy xuống giường, một bóng người thoáng hiện ở trước mặt nàng.
"Sư tôn?" Phát hiện Lạc Thanh Từ đi chân trần, Nguyễn Ly vội ném khay thức ăn lên bàn, khom lưng ôm Lạc Thanh Từ tới mép giường, ngồi xổm xuống lấy khăn tay thế nàng chùi chân sạch sẽ.
Làm xong hết thảy, Nguyễn Ly duỗi tay cầm bàn chân lạnh băng của Lạc Thanh Từ, ngẩng đầu trong mắt đều là lo lắng: "Sư tôn gặp ác mộng sao?"
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "Chỉ là đột nhiên tỉnh, tưởng rằng chính mình còn ở nơi kia không trở về."
Nguyễn Ly rũ mắt xuống, cúi đầu chịu đựng cảm xúc trào dâng trong lòng, tay còn lại siết chặt tay Lạc Thanh Từ.
Sau một hồi nàng mới dò hỏi Lạc Thanh Từ, "Sư tôn, nàng nói nàng không phải Hoài Trúc Quân, vậy tên thật của nàng là gì?"
Lạc Thanh Từ có chút rối rắm, không biết nên làm sao giải thích để Nguyễn Ly hiểu, nàng đây chính là người kia chuyển thế, "Tuy ta không phải Hoài Trúc Quân, nhưng tên ta cũng là Lạc Thanh Từ."
Lời này không có bị thiên đạo ngăn trở.
Nguyễn Ly nghe xong ngây ngẩn cả người, trước mắt Lạc Thanh Từ tuy rằng mặt mày chưa nẩy nở, lại quá mức gầy yếu, cho nên không ai sẽ nghĩ nàng chính là Hoài Trúc Quân, nhưng đường nét ngũ quan, rõ ràng cùng nguyên bản giống nhau như đúc.
"Nói cách khác, nàng cùng người kia trùng tên trùng họ, bộ dáng cũng giống hệt nhau?"
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu.
"Vậy nàng cùng nàng ấy, thật sự không có liên quan gì sao?"
Lạc Thanh Từ không biết việc này có thể nói hay không, nàng đang do dự, Hệ thống đã lên tiếng: "A Ly có được đại khí vận của thế giới này, nàng ấy cũng đã thoát ly số mệnh định sẵn, còn tự mình nhìn thấu thân phận của ngươi, giấu giếm cũng không ích lợi gì, chỉ là ngươi xác định muốn nói cho nàng ấy biết sao?"
Lạc Thanh Từ trầm mặc thật lâu, mới thấp giọng nói: "Vô luận là đối A Ly hay là đối với ngươi, ta đều cần thiết nói. A Ly có quyền được biết, cũng nên biết."
Nàng đã từng bị thiên đạo kìm chế không cho phép nói thẳng, nếu có thể, nàng muốn đem tất cả chân tướng nói rõ cùng A Ly.
Cho nên vừa được đến Hệ thống hồi đáp, nàng không chút do dự mở miệng: "Ta có thể tới nơi đây, đều bởi vì nàng ấy."
Lạc Thanh Từ không nhắc đến sự tồn tại của Chủ Thần, chỉ là công đạo toàn bộ vấn đề liên quan Hoài Trúc Quân nguyên bản, "Bởi vì kiếp trước bị Thiên Cơ Tử khống chế, làm lưỡi đao nhiễm máu rồng, Hoài Trúc Quân buộc lòng phải tự sát tạ lỗi. Thế nhưng nàng ấy chết rồi chấp niệm vẫn không tiêu tán, cam nguyện từ bỏ hết thảy luân hồi của mình để đổi lấy một kiếp làm lại. Nàng ấy đem trọng trách này giao cho ta xử lý, bao gồm nhiệm vụ ngăn cản nàng hắc hóa nhập ma."
Lạc Thanh Từ không có nói Nguyễn Ly là nữ chủ trong tiểu thuyết, bởi vì cái gọi là 'nguyên tác' kia bất quá là Thiên Đạo dùng để lừa gạt nàng mà thôi, từ những gì nàng biết được thông qua Hồng Ảnh, chuyện kiếp trước của các nàng cũng không hề diễn ra như vậy.
Nguyễn Ly đoán được rất nhiều, nhưng chân tướng như cũ làm nàng vô cùng khiếp sợ, thậm chí trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp thu.
Nàng hốc mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, run giọng nói: "Vậy... vậy sư tôn, ban đầu nàng làm hết thảy, chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ người kia phó thác hay sao?"
Lạc Thanh Từ biết Nguyễn Ly sẽ để ý cái này, nàng bình tĩnh nhìn Nguyễn Ly, không e dè, chân thành mà thẳng thắn.
"A Ly, ta đã từng hướng nàng thề, đó là muốn cho nàng hiểu rõ, tuy lúc đầu ta không phải tự nguyện, mục đích tiếp cận nàng cũng không đơn thuần, nhưng tâm ý ta đối với nàng, thiên địa chứng giám. Nàng cũng có thể cảm thụ được, đúng hay không?"
Nguyễn Ly có chút hoảng hốt, nàng chỉ là theo bản năng hỏi ra, kỳ thật chuyện đó cũng không quan trọng nữa. Sau khi tỉnh táo lại, nàng vội vàng nói: "Sư tôn, ta không nên hỏi, nàng vì ta hy sinh nhiều như vậy, ta nên biết đủ, không ai sẽ vì nhiệm vụ mà làm đến nông nỗi kia."
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "Không phải, nàng hỏi là đúng. Ngay từ đầu ta vì nhiệm vụ mới cứu nàng, từ đó về sau tất cả những gì ta làm, cũng do nó thúc đẩy, cho nên năm ấy ta mới hỗn trướng mà đưa nàng trở về Long tộc. Tuy ta thương tiếc nàng, cũng vướng bận nàng, nhưng không thể chống lại nhiệm vụ."
Nàng dừng một chút, có chút gian nan mà phân tích nội tâm chính mình. Nàng đã sớm nghĩ kỹ những chuyện này, nhưng khi nói ra, nàng vẫn hối hận vì năm đó đã tạo thành thương tổn cho Rồng Nhỏ của nàng.
"Ta từng nói qua trên đời này không có bao nhiêu người khiến ta để ý, ta không phải dỗ dành nàng. Trước khi gặp nàng, ta trôi qua không buồn không vui, tẻ nhạt giống như dòng sông bình lặng. Bao lâu nay hành động của ta đều bị ràng buộc bởi nhiệm vụ, nhưng A Ly, tình cảm ta dành cho nàng từ đầu đến cuối không có nửa phần giả ý, ta cũng chưa từng vì nàng mà tiếc mạng. Chỉ là...... Chỉ là ta thực xin lỗi, vì duy trì nhân thiết Hoài Trúc Quân, ta buộc phải làm những chuyện thương tổn nàng, biết rõ việc rèn luyện kia quá mức hà khắc cùng thống khổ, nhưng ta vẫn để nàng làm."
"Đưa nàng trở về Long tộc, khiến cho nàng bị Mặc Diễm đối xử tệ bạc, giao nhiệm vụ cho nàng đi hái linh dược trên đỉnh Huyền Phong, luyện thể ở thác nước. Mỗi một cái đều tàn khốc."
Nguyễn Ly nghe thế, cười khóc ra tới, nàng lắc đầu ôm chặt Lạc Thanh Từ, "Vậy không cần xin lỗi, ta không sợ nàng thương tổn ta, cũng không cảm thấy những chuyện đó là tra tấn. Ta chỉ sợ, sợ nàng đối tốt với ta cũng là vì nhiệm vụ."
"Xì" Lạc Thanh Từ nở nụ cười, nàng xoa xoa nước mắt, nức nở nói: "Mới không phải, đều tại nàng quá đáng yêu, làm ta mọi chuyện đều vui vẻ chịu đựng. Chỉ là lúc trước ta có một thời gian sầu đến hỏng, ta vốn định dưỡng một nàng rồng con đáng yêu, kết quả lại bồi tâm bồi thân, mệt quá độ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.