Chương 15: Nàng ấy là người đầu tiên
Thời Vi Nguyệt Thượng
15/11/2022
Thân là đầu lĩnh của Tiên môn, Thiên Diễn Tông chiếm cứ nơi trù phú nhất Sài Tang, tọa lạc trên hai linh mạch, lại có một Bí cảnh linh trạch được thừa hưởng từ thời thượng cổ, có thể nói của cải thâm hậu. Vì vậy lần tuyển chọn này có hơn mười ngàn tu sĩ đến tham gia.
Bên trong Càn Nguyên Điện, Lạc Thanh Từ cùng bốn vị trưởng lão, ba vị phong chủ đã ngồi vững vàng.
Cố Chi Triều đứng trước đại sảnh, giơ tay phất qua một cái, hình ảnh chân núi hiện ra trước mặt chúng nhân.
Nam nữ thiếu niên hùng tâm bừng bừng, cả người tràn đầy hưng phấn, một bên thi triển quyền cước, một bên uốn dẻo cơ bắp. Trên khuôn mặt non nớt hoặc giả vờ già dặn là khí phách tuổi trẻ, đều mà Lạc Thanh Từ rất nhiều năm qua chưa từng nhìn thấy.
Ánh mắt nàng không dấu vết đảo qua bên trong, rồi lại chậm rãi thu hồi. Nữ chủ đã không còn là nàng rồng nhỏ nữa, không dễ dàng nhận ra nàng ấy giữa đông đảo người trẻ tuổi ngoài kia.
Vừa đặt chân vào nơi thí luyện, bọn họ liền như ong vỡ tổ, từng người lựa chọn hướng đi của chính mình, bắt đầu xuất phát.
Mỗi đệ tử tham gia đều có trong tay ngọc bài, khi gặp phải nguy hiểm, nếu không muốn tiếp tục, chỉ cần bóp nát tự nhiên an toàn lui ra.
Chỉ cần giai đoạn đầu không xảy ra nhiễu loạn, căn bản không cần mấy người Lạc Thanh Từ nhúng tay.
Mấy cửa ải đầu tiên chỉ là thử thách nhỏ, mỗi tầng đều là tàn hồn yêu ma vốn bị giam giữ tại Thủy lao của Thiên Diễn Tông, chúng nó nhiều năm bị hành hạ trong ngục đã yếu đi rất nhiều, ngoại trừ dáng vẻ dọa người, lực sát thương cũng không cao.
Khởi đầu luôn có chút buồn tẻ, mấy người Lạc Thanh Từ ngồi ở đại sảnh quan sát diễn biến thí luyện đều vô cùng ngán ngẩm. Sau khi đợt tàn hồn thứ ba xuất hiện, Tần Nam Dương liền chú ý đến một người.
"Viên Túc, thiếu niên áo lam kia là ai?" Hắn chỉ vào hình ảnh, dò hỏi đồ đệ đứng bên cạnh.
Viên Túc tra xét một hồi, thấp giọng đáp: "Hồi sư tôn, người này tên Từ Mộ Sơn, đã luyện khí cấp chín, trước mắt tru diệt được 81 tàn hồn."
Lạc Thanh Từ thoáng nhíu mày, Từ Mộ Sơn, nhị đồ đệ của Tần Nam Dương đã xuất hiện. Đây chính là một trong những kẻ ngoan cố nhất trong việc sát hại rồng.
"81 cái, luyện khí cấp chín, người này khá đấy." Ba vị phong chủ cùng đệ tử ở một bên nghị luận sôi nổi.
Theo thí luyện đẩy mạnh, những người biểu hiện ưu tú giống như vật thể phát sáng, rất tự nhiên thu hút ánh mắt các vị trưởng lão.
Vòng thứ nhất vừa kết thúc, thì đã có mấy người bộc lộ tài năng. Trong đó đều có mặt lứa đệ tử nhập thất năm nay, bao gồm nhị đồ đệ Hoa Nhứ Vãn của Lạc Thanh Từ, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng nữ chủ Nguyễn Ly.
Lạc Thanh Từ cũng không nghe ai nhắc tên của nàng ấy.
Hệ Thống giả chết suốt mười mấy năm báo cho nàng biết, nội dung chính kịch đã bắt đầu rồi, tại sao nữ chủ còn chưa xuất hiện?
Những năm này việc có thể ảnh hưởng đến tâm tình Lạc Thanh Từ càng ngày càng ít, nàng thậm chí sắp quên đi thế giới nguyên bản của mình, quên chính mình là ai rồi. Nàng gần như cùng nguyên chủ hợp thành nhất thể, máu lạnh vô tình, không để ai vào mắt.
Nhưng bây giờ, đầm nước khô cạn lâu ngày của nàng rốt cuộc đón gió, mặt hồ dần nổi lên cơn gợn sóng.
Vòng thứ nhất đào thải gần ba trăm người, hình ảnh cũng dần khiến người ta không còn hoa mắt nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Long Tử hiện ra.
Vòng thứ hai thiết trí chính là yêu thú thường gặp nhất Tu Chân giới, Quạ ba chân.
Quạ ba chân lành tính, thường không chủ động công kích người, thế nhưng rất bảo vệ tổ. Một khi bị kích thích tại thời điểm sinh sản, nó sẽ trở nên vô cùng hung dữ. Móng cùng mỏ của nó cực kỳ sắc bén, hình thể to lớn, nắm lên một người trưởng thành dễ như ăn cháo.
"Vòng này để bọn họ săn giết Quạ ba chân, có phải làm khó bọn họ rồi không?" Tần Nam Dương cau mày.
Quạ ba chân cũng không chủ động tới gần người, chúng nó thích xây tổ trên vách đá cheo leo, một đám người mới chưa học xong ngự kiếm sẽ rất khó để tiếp cận nó.
"Quạ ba chân không mạnh lắm, nếu một chọi một, võ sĩ phàm phu có thể cầm kiếm giết một con, mà số lượng quạ ba chân không sánh được số lượng người tại núi Vọng Nguyệt Phong." Tiết Thành, phong chủ Vọng Nguyệt Phong vuốt vuốt râu mép, chậm rãi nói.
Giang Nguyệt Bạch nhìn trong màn ảnh các đệ tử mặt ủ mày chau thảo luận ầm ĩ, cười nói: "Tuy nhiên vẫn cần để ý, kia chỉ là một nhóm thiếu niên chưa va chạm nhiều, e rằng bọn họ chỉ nhìn thấy quạ ba chân trong sách, thật đối diện cũng không có khả năng đối phó."
Vọng Nguyệt Phong cây cối um tùm che kín bầu trời, diện tích rộng lớn mênh mông, muốn tìm được sào huyệt Quạ ba chân cũng không dễ dàng.
Những đệ tử kia đại khái cũng đều biết, bắt đầu tìm người quen để kết đội, không lâu sau đều tụm năm tụm bảy cùng nhau hành động.
Một khi đội ngũ đã được hình thành, quy mô và trình tự sẽ rõ ràng hơn, nếu có ai đó lạc đàn sẽ bị nhìn thấy ngay.
Lạc Thanh Từ rất nhanh chú ý tới một nữ tử trẻ tuổi mặc y sam màu tro.
Không giống với đám đông đang tụm một chỗ ồn ào thương nghị, nàng một mình yên tĩnh đứng cách xa, sau đó đơn độc tiến vào rừng rậm.
Lạc Thanh Từ chỉ thấy được bóng lưng của nàng, dây cột tóc bạch ngân đem tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trên người mặc y phục gọn gàng, tay áo hẹp dài quấn lại, thắt lưng phác họa ra vòng eo uyển chuyển, trái ngược với đại đa số người tu tiên theo đuổi trang phục phiêu dật linh động.
Phối hợp với tóc đuôi ngựa buộc cao, cả người sạch sẽ nhanh nhẹn, giống như nữ hiệp hành tẩu giang hồ.
Nữ tử này trên người có loại cảm giác mâu thuẫn quỷ dị, giữa đám đông, nàng như một vì tinh tú ẩn hiện bên vầng trăng sáng, mờ nhạt tối tăm. Nhưng khi ánh mắt ngươi rơi vào nàng một lúc, nàng lại giống như bầu trời đầy sao dưới bức màn tối, óng ánh lóa mắt.
Lạc Thanh Từ tiếng lòng xao động, thật là Tiểu Long Tử nhà nàng!
Nhiều năm như vậy, chính mình chưa một khắc nào quên đi, cho nên lúc này nhìn thấy, trái tim nàng bất giác đập thình thịch.
Nàng nhìn chằm chằm không chớp mắt, dẫn tới Giang Nguyệt Bạch chú ý.
Từ lúc thí luyện bắt đầu, Giang Nguyệt Bạch phát hiện Lạc Thanh Từ vẫn không cao hứng, ánh mắt cũng không buồn ngó tới, chỉ là đạm nhạt liếc qua liền thôi.
Thế nhưng hiện tại ánh mắt kia nhìn chăm chú, tuy rằng vẫn ngậm băng tuyết, nhưng đã mơ hồ lộ ra ánh sáng.
"Kỳ quái, lẽ nào trong này còn có người hấp dẫn được ngươi, ngươi coi trọng người nào?"
Lạc Thanh Từ đầy ngập cõi lòng đều là Tiểu Long Tử, nơi nào còn tâm tư chú ý Giang Nguyệt Bạch.
Bị bỏ qua lời nói, Giang Nguyệt Bạch có chút tức giận, nhưng càng dẫn tới nàng hiếu kỳ thật sâu.
Nguyên bản nàng chỉ muốn trêu chọc Lạc Thanh Từ, hiện tại không khỏi theo tầm mắt đối phương nhìn sang. Chỉ thấy trong màn hình lộ ra một bóng lưng đơn chiếc, bước đi bình tĩnh thong dong, thoạt nhìn cũng không phải người đơn giản.
"Nàng ấy không định tổ đội sao? Lúc đầu ta cũng không phát hiện người này, nàng ấy có biểu hiện gì đặc biệt?" Nói xong, Giang Nguyệt Bạch ra hiệu cho Viên Túc.
Viên Túc vội vã nhìn sang, "Tử Đàn Quân, ngài nói người nào?"
"Chính là cô nương kia, người mặc y sam màu tro."
Khi Viên Túc nhìn đến, cũng là lúc thiếu nữ mất hút vào trong rừng.
"Việc này, ta...." Viên Túc mau mau kiểm tra một hồi, "Nàng tên gọi Nguyễn Ly, mới Dẫn khí nhập thể, vòng đầu chỉ bắt được ba tàn hồn yêu thú."
Lần này Giang Nguyệt Bạch đều kinh ngạc, "Nàng kia làm sao qua ải?"
Nói xong nàng chợt ngậm miệng lại. Vòng thí luyện thứ nhất tràn ngập tàn hồn yêu ma, chúng nó gặp người liền xông tới, tuy thiếu nữ kia chỉ giết được ba cái nhưng trên người không hề có thương tích, cũng không bị tàn hồn xâm nhập, có thể đi vào vòng hai cũng bình thường.
Giang Nguyệt Bạch liếc nhìn Lạc Thanh Từ, không nhịn được nói: "Trang phục rất đặc biệt, thí luyện gian khổ như thế, nàng ấy lại đi một mình, xem ra cũng không hòa đồng, khó trách ngươi sẽ để ý."
Lạc Thanh Từ liếc nàng một chút, "Ngươi đang nói chuyện với ai?"
Giang Nguyệt Bạch: "....." Nàng hô hấp cứng lại, giơ tay muốn chỉ Lạc Thanh Từ, rồi lại căm giận buông ra. Dù sao nàng đã là trưởng lão, không thể để mất hình tượng.
"Hừ, là ta tự mình nói nhảm."
Lạc Thanh Từ xem nhẹ gật đầu, tiếp tục dõi nhìn màn hình, khiến cho đương sự ở một bên nổi giận đùng đùng.
Lúc này trong màn hình đã không còn bóng dáng rồng con của mình, Lạc Thanh Từ không muốn bại lộ tâm tư, vì vậy cũng không chủ động tìm kiếm, chỉ là yên tĩnh chờ đợi.
Vòng thử thách này tiến triển khá chậm, hơn nữa từng đội phân tán, hình ảnh có chút ngổn ngang, một đám người như ruồi mất đầu loay hoay khắp nơi tìm sào huyệt Quạ ba chân, khiến một nhóm đại lão nhìn đến chán ngán.
"Quên đi, trực tiếp dời hình ảnh tới sào huyệt, xem ai là người đầu tiên tìm ra." Tần Nam Dương không rãnh nhìn bọn họ nơi nơi chạy loạn, dặn dò Viên Túc.
Sào huyệt Quạ ba chân ở trong một khe nứt tối tăm không ánh mặt trời, hai bên đều là vách núi cheo leo, vết nứt không quá nửa trượng, một màu đen kịt, sâu không thấy đáy.
Trước khe nứt có một mảnh rừng trúc xanh biếc, trong rừng hoàn toàn tĩnh lặng, không có nửa phần tiếng vang.
Nửa canh giờ trôi qua vẫn không một tia động tĩnh, chỉ có lá trúc đung đưa trong gió phát ra tiếng sột soạt.
Đột nhiên trong màn hình xuất hiện một đạo nhân ảnh, đôi ủng màu đen đạp lên lá trúc khô héo, phát sinh tiếng kẽo kẹt giòn giã.
Mấy đại lão không nhịn được đồng thời nhìn sang, bao gồm cả Lạc Thanh Từ.
Lúc thiếu nữ áo xám buộc tóc đuôi ngựa hiện ra trong tầm mắt mọi người, mấy người đều sửng sốt một chút.
"Đây là Nguyễn Ly mà chúng ta vừa nhắc?"
"Không phải nàng ấy đánh bậy đánh bạ chứ?" Tần Nam Dương có chút kinh ngạc.
"Mặc kệ thế nào, nàng ấy là người đầu tiên." Giang Nguyệt Bạch sâu kín nhìn Lạc Thanh Từ, tiếp một câu.
"Thế nhưng mới giết được ba cái tàn linh, lại nằm trong những người xếp cuối vòng đầu, sợ rằng nàng ấy đến được đây chỉ nhờ may mắn." Đệ tử bên cạnh Viên Túc nhịn không được chen lời, không ngờ vừa nói xong, đã thấy thiếu nữ chắp tay trước ngực, ngón tay bay múa ném ra một đạo linh phù.
Trong phút chốc, một đoàn lửa vững vàng bay về phía vết nứt, làm phát ra tiếng nổ tưng bừng, lông quạ đen bay tứ tán, Nguyễn Ly đưa tay chụp được một cái, rũ mắt đánh giá.
"Còn chưa dẫn khí nhập thể, dĩ nhiên có thể dùng Hỏa linh phù, chuyện này thế nào làm được?" Tần Nam Dương trợn mắt.
Tuy rằng đó chưa phải là Khống Hỏa Quyết, nhưng tạo ra Hỏa linh phù cũng cần linh lực, sau khi ném ra còn phải điều khiển tốt phương hướng độ cao, cũng không phải đơn giản liền có thể sử dụng.
Ánh mắt Lạc Thanh Từ khẽ nhúc nhích, trong lòng tràn đầy tự hào, Tiểu Long Tử nhà nàng vừa sinh liền có thể điều khiển lửa đấy.
Lạc Thanh Từ quan sát tỉ mỉ nàng ấy, gương mặt kia chính là thiếu nữ mười sáu tuổi, nhìn có chút ngây ngô, gò má còn mang theo tính trẻ con phấn nộn. Da thịt trắng nõn, mặt mày tinh xảo, mười phần là mỹ nhân khiến thiên hạ đại loạn. Ngay cả y sam màu tro cũng không ngăn được nàng ấy một thân linh khí.
Đặc biệt là đôi mắt kia đẹp như hoa đào nở, to mà linh động, lông mi dài rũ xuống, đôi lông mày thanh tú, đẹp như tranh vẽ.
Không thể không nói, thân là nữ chủ, Tiểu Long Tử hóa hình người dung mạo không thể bắt bẻ. Bờ vai như được gọt thành, eo như làn nước mùa xuân, nhẹ nhàng thanh thoát, dáng vẻ mười phần tốt.
Tuy rằng còn hơi non nớt nhưng đã hết sức thu lại phong hoa, cứ như vậy nhìn nàng ấy, Lạc Thanh Từ cảm thấy đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái.
Sinh đến thật là đẹp mắt, lúc hóa rồng liền kim quang óng ánh, khi lớn lên cũng là xinh đẹp như vậy, để nàng ấy trong Hắc Trứng ba trăm năm, thật là oan uổng.
"Cửa ải này mỗi người phải đạt được hai viên nội đan Quạ ba chân, một mình nàng ấy có thể ứng phó sao? Hiện tại chính là mùa sinh sản của quạ đen." Giang Nguyệt Bạch nhìn Nguyễn Ly xuất ra bội kiếm, có chút bận tâm.
Nếu như tùy tiện động thủ, nàng ấy tất nhiên sẽ bị Quạ đen vây công. Một khi người tham gia gặp nguy hiểm, các đại lão buộc phải can thiệp, điều này cũng mang ý nghĩa nàng ấy sẽ bị đào thải.
Nguyễn Ly chỉ là đem kiếm chắn trước người, cũng không có ý động thủ, mà là giơ tay thổi vài tiếng còi.
Rất nhanh, tiếng bước chân vội vã truyền tới, những người khác nghe thấy tiếng còi lũ lượt kéo đến, trong chớp mắt nhóm mười người thành tích tốt nhất vòng một cũng có mặt.
Xếp thứ nhất là Từ Mộ Sơn, thứ ba Hoa Nhứ Vãn, thứ tư Diệp Không đều lộ diện, chỉ có Nguyễn Ly cùng Bạch Tĩnh, Nhạc Vô Tâm còn không có bộc lộ tài năng.
"Đây chính là sào huyệt Quạ ba chân?" Từ Mộ Sơn liếc Nguyễn Ly, biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm vết nứt.
"Chúng nó thích xây tổ trên vách đá, chỗ này là thích hợp nhất." Hoa Nhứ Vãn đồng dạng tò mò đánh giá Nguyễn Ly, tiếp lời.
"Ta đã kiểm tra rồi, là tổ Quạ ba chân." Nguyễn Ly dứt lời, đưa tay ra. Trong tay nàng một chiếc lông quạ màu đen dưới ánh mặt trời phản xạ ra năm màu ánh sáng, đẹp nhưng nguy hiểm.
Lông chim to dài như thế, kích thước bản thể ước chừng không thua kém một người trưởng thành.
"Vừa rồi là ngươi thổi còi sao? Thật vất vả tìm được sào huyệt quạ đen, tại sao ngươi lại cho chúng ta biết? Không phải có âm mưu quỷ kế gì chứ?"
Diệp Không quan sát Nguyễn Ly nửa ngày, ánh mắt không có thiện ý, ngữ khí cũng lộ ra nghi ngờ. Hắn nhận được tin tức, người đầu tiên tìm thấy tổ quạ sẽ được điểm thưởng. Cho tới nay hắn đều nắm rõ những người xếp hạng đầu, chỉ là nữ tử này hoàn toàn xa lạ, hắn cũng không biết nàng vận khí đến cỡ nào.
Nguyễn Ly cũng không thèm để ý lời chăm chọc của hắn, nàng giơ ngón tay lên, nhíu mày thở dài một tiếng.
"Xuỵt, yên tĩnh một chút, không nên kinh động chúng nó."
Đội Diệp Không tổng cộng có sáu người, một nam nhân trong đó thấy Nguyễn Ly nhỏ tuổi, lập tức cười nhạo một tiếng: "Quạ ba chân cũng không hung dữ, cơ bản sẽ không chủ động công kích nhân loại, chắc ngươi không biết đi? Nhìn dáng dấp ngươi còn chưa dứt sữa, ra vẻ già đời làm gì."
Hắn vừa nói vừa cùng đồng đội cười lớn.
Nguyễn Ly hoàn toàn không bận tâm tới hắn, nghiêm túc nhìn vết nứt nói: "Mọi người đều biết quạ ba chân không tùy tiện công kích người, hơn nữa buổi tối mới hoạt động, muốn săn giết nó trừ phi đi vào khe nứt. Nó bình thường khá yếu ớt đối với người tu đạo chúng ta, nếu tu vi không đủ, sao có thể là đối tượng thí luyện vòng hai? Ngươi cảm thấy loại thử thách này có hợp lý không?"
Hoa Nhứ Vãn giỏi về quan sát người, phong thái của Nguyễn Ly không giống làm bộ làm tịch. Một người có thực lực không nhất định lộ rõ trước mắt người khác, nhưng khí độ là giấu không được.
"Vị cô nương đây biết được điều gì? Sao lại nói lời ấy?"
"Bây giờ là tháng tư, đang mùa sinh sản của quạ ba chân. Đổi làm bình thường thì không sao, nhưng nếu là thí luyện...."
Bên trong Càn Nguyên Điện, ba vị phong chủ nhìn lẫn nhau một chút, yên lặng ngồi thẳng thân thể.
Lạc Thanh Từ quét mắt nhìn sang, trong lòng không nhịn được phun tào, ba lão già kia cũng không phải dạng người đứng đắn gì.
- -------------------------------
Bên trong Càn Nguyên Điện, Lạc Thanh Từ cùng bốn vị trưởng lão, ba vị phong chủ đã ngồi vững vàng.
Cố Chi Triều đứng trước đại sảnh, giơ tay phất qua một cái, hình ảnh chân núi hiện ra trước mặt chúng nhân.
Nam nữ thiếu niên hùng tâm bừng bừng, cả người tràn đầy hưng phấn, một bên thi triển quyền cước, một bên uốn dẻo cơ bắp. Trên khuôn mặt non nớt hoặc giả vờ già dặn là khí phách tuổi trẻ, đều mà Lạc Thanh Từ rất nhiều năm qua chưa từng nhìn thấy.
Ánh mắt nàng không dấu vết đảo qua bên trong, rồi lại chậm rãi thu hồi. Nữ chủ đã không còn là nàng rồng nhỏ nữa, không dễ dàng nhận ra nàng ấy giữa đông đảo người trẻ tuổi ngoài kia.
Vừa đặt chân vào nơi thí luyện, bọn họ liền như ong vỡ tổ, từng người lựa chọn hướng đi của chính mình, bắt đầu xuất phát.
Mỗi đệ tử tham gia đều có trong tay ngọc bài, khi gặp phải nguy hiểm, nếu không muốn tiếp tục, chỉ cần bóp nát tự nhiên an toàn lui ra.
Chỉ cần giai đoạn đầu không xảy ra nhiễu loạn, căn bản không cần mấy người Lạc Thanh Từ nhúng tay.
Mấy cửa ải đầu tiên chỉ là thử thách nhỏ, mỗi tầng đều là tàn hồn yêu ma vốn bị giam giữ tại Thủy lao của Thiên Diễn Tông, chúng nó nhiều năm bị hành hạ trong ngục đã yếu đi rất nhiều, ngoại trừ dáng vẻ dọa người, lực sát thương cũng không cao.
Khởi đầu luôn có chút buồn tẻ, mấy người Lạc Thanh Từ ngồi ở đại sảnh quan sát diễn biến thí luyện đều vô cùng ngán ngẩm. Sau khi đợt tàn hồn thứ ba xuất hiện, Tần Nam Dương liền chú ý đến một người.
"Viên Túc, thiếu niên áo lam kia là ai?" Hắn chỉ vào hình ảnh, dò hỏi đồ đệ đứng bên cạnh.
Viên Túc tra xét một hồi, thấp giọng đáp: "Hồi sư tôn, người này tên Từ Mộ Sơn, đã luyện khí cấp chín, trước mắt tru diệt được 81 tàn hồn."
Lạc Thanh Từ thoáng nhíu mày, Từ Mộ Sơn, nhị đồ đệ của Tần Nam Dương đã xuất hiện. Đây chính là một trong những kẻ ngoan cố nhất trong việc sát hại rồng.
"81 cái, luyện khí cấp chín, người này khá đấy." Ba vị phong chủ cùng đệ tử ở một bên nghị luận sôi nổi.
Theo thí luyện đẩy mạnh, những người biểu hiện ưu tú giống như vật thể phát sáng, rất tự nhiên thu hút ánh mắt các vị trưởng lão.
Vòng thứ nhất vừa kết thúc, thì đã có mấy người bộc lộ tài năng. Trong đó đều có mặt lứa đệ tử nhập thất năm nay, bao gồm nhị đồ đệ Hoa Nhứ Vãn của Lạc Thanh Từ, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng nữ chủ Nguyễn Ly.
Lạc Thanh Từ cũng không nghe ai nhắc tên của nàng ấy.
Hệ Thống giả chết suốt mười mấy năm báo cho nàng biết, nội dung chính kịch đã bắt đầu rồi, tại sao nữ chủ còn chưa xuất hiện?
Những năm này việc có thể ảnh hưởng đến tâm tình Lạc Thanh Từ càng ngày càng ít, nàng thậm chí sắp quên đi thế giới nguyên bản của mình, quên chính mình là ai rồi. Nàng gần như cùng nguyên chủ hợp thành nhất thể, máu lạnh vô tình, không để ai vào mắt.
Nhưng bây giờ, đầm nước khô cạn lâu ngày của nàng rốt cuộc đón gió, mặt hồ dần nổi lên cơn gợn sóng.
Vòng thứ nhất đào thải gần ba trăm người, hình ảnh cũng dần khiến người ta không còn hoa mắt nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Long Tử hiện ra.
Vòng thứ hai thiết trí chính là yêu thú thường gặp nhất Tu Chân giới, Quạ ba chân.
Quạ ba chân lành tính, thường không chủ động công kích người, thế nhưng rất bảo vệ tổ. Một khi bị kích thích tại thời điểm sinh sản, nó sẽ trở nên vô cùng hung dữ. Móng cùng mỏ của nó cực kỳ sắc bén, hình thể to lớn, nắm lên một người trưởng thành dễ như ăn cháo.
"Vòng này để bọn họ săn giết Quạ ba chân, có phải làm khó bọn họ rồi không?" Tần Nam Dương cau mày.
Quạ ba chân cũng không chủ động tới gần người, chúng nó thích xây tổ trên vách đá cheo leo, một đám người mới chưa học xong ngự kiếm sẽ rất khó để tiếp cận nó.
"Quạ ba chân không mạnh lắm, nếu một chọi một, võ sĩ phàm phu có thể cầm kiếm giết một con, mà số lượng quạ ba chân không sánh được số lượng người tại núi Vọng Nguyệt Phong." Tiết Thành, phong chủ Vọng Nguyệt Phong vuốt vuốt râu mép, chậm rãi nói.
Giang Nguyệt Bạch nhìn trong màn ảnh các đệ tử mặt ủ mày chau thảo luận ầm ĩ, cười nói: "Tuy nhiên vẫn cần để ý, kia chỉ là một nhóm thiếu niên chưa va chạm nhiều, e rằng bọn họ chỉ nhìn thấy quạ ba chân trong sách, thật đối diện cũng không có khả năng đối phó."
Vọng Nguyệt Phong cây cối um tùm che kín bầu trời, diện tích rộng lớn mênh mông, muốn tìm được sào huyệt Quạ ba chân cũng không dễ dàng.
Những đệ tử kia đại khái cũng đều biết, bắt đầu tìm người quen để kết đội, không lâu sau đều tụm năm tụm bảy cùng nhau hành động.
Một khi đội ngũ đã được hình thành, quy mô và trình tự sẽ rõ ràng hơn, nếu có ai đó lạc đàn sẽ bị nhìn thấy ngay.
Lạc Thanh Từ rất nhanh chú ý tới một nữ tử trẻ tuổi mặc y sam màu tro.
Không giống với đám đông đang tụm một chỗ ồn ào thương nghị, nàng một mình yên tĩnh đứng cách xa, sau đó đơn độc tiến vào rừng rậm.
Lạc Thanh Từ chỉ thấy được bóng lưng của nàng, dây cột tóc bạch ngân đem tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trên người mặc y phục gọn gàng, tay áo hẹp dài quấn lại, thắt lưng phác họa ra vòng eo uyển chuyển, trái ngược với đại đa số người tu tiên theo đuổi trang phục phiêu dật linh động.
Phối hợp với tóc đuôi ngựa buộc cao, cả người sạch sẽ nhanh nhẹn, giống như nữ hiệp hành tẩu giang hồ.
Nữ tử này trên người có loại cảm giác mâu thuẫn quỷ dị, giữa đám đông, nàng như một vì tinh tú ẩn hiện bên vầng trăng sáng, mờ nhạt tối tăm. Nhưng khi ánh mắt ngươi rơi vào nàng một lúc, nàng lại giống như bầu trời đầy sao dưới bức màn tối, óng ánh lóa mắt.
Lạc Thanh Từ tiếng lòng xao động, thật là Tiểu Long Tử nhà nàng!
Nhiều năm như vậy, chính mình chưa một khắc nào quên đi, cho nên lúc này nhìn thấy, trái tim nàng bất giác đập thình thịch.
Nàng nhìn chằm chằm không chớp mắt, dẫn tới Giang Nguyệt Bạch chú ý.
Từ lúc thí luyện bắt đầu, Giang Nguyệt Bạch phát hiện Lạc Thanh Từ vẫn không cao hứng, ánh mắt cũng không buồn ngó tới, chỉ là đạm nhạt liếc qua liền thôi.
Thế nhưng hiện tại ánh mắt kia nhìn chăm chú, tuy rằng vẫn ngậm băng tuyết, nhưng đã mơ hồ lộ ra ánh sáng.
"Kỳ quái, lẽ nào trong này còn có người hấp dẫn được ngươi, ngươi coi trọng người nào?"
Lạc Thanh Từ đầy ngập cõi lòng đều là Tiểu Long Tử, nơi nào còn tâm tư chú ý Giang Nguyệt Bạch.
Bị bỏ qua lời nói, Giang Nguyệt Bạch có chút tức giận, nhưng càng dẫn tới nàng hiếu kỳ thật sâu.
Nguyên bản nàng chỉ muốn trêu chọc Lạc Thanh Từ, hiện tại không khỏi theo tầm mắt đối phương nhìn sang. Chỉ thấy trong màn hình lộ ra một bóng lưng đơn chiếc, bước đi bình tĩnh thong dong, thoạt nhìn cũng không phải người đơn giản.
"Nàng ấy không định tổ đội sao? Lúc đầu ta cũng không phát hiện người này, nàng ấy có biểu hiện gì đặc biệt?" Nói xong, Giang Nguyệt Bạch ra hiệu cho Viên Túc.
Viên Túc vội vã nhìn sang, "Tử Đàn Quân, ngài nói người nào?"
"Chính là cô nương kia, người mặc y sam màu tro."
Khi Viên Túc nhìn đến, cũng là lúc thiếu nữ mất hút vào trong rừng.
"Việc này, ta...." Viên Túc mau mau kiểm tra một hồi, "Nàng tên gọi Nguyễn Ly, mới Dẫn khí nhập thể, vòng đầu chỉ bắt được ba tàn hồn yêu thú."
Lần này Giang Nguyệt Bạch đều kinh ngạc, "Nàng kia làm sao qua ải?"
Nói xong nàng chợt ngậm miệng lại. Vòng thí luyện thứ nhất tràn ngập tàn hồn yêu ma, chúng nó gặp người liền xông tới, tuy thiếu nữ kia chỉ giết được ba cái nhưng trên người không hề có thương tích, cũng không bị tàn hồn xâm nhập, có thể đi vào vòng hai cũng bình thường.
Giang Nguyệt Bạch liếc nhìn Lạc Thanh Từ, không nhịn được nói: "Trang phục rất đặc biệt, thí luyện gian khổ như thế, nàng ấy lại đi một mình, xem ra cũng không hòa đồng, khó trách ngươi sẽ để ý."
Lạc Thanh Từ liếc nàng một chút, "Ngươi đang nói chuyện với ai?"
Giang Nguyệt Bạch: "....." Nàng hô hấp cứng lại, giơ tay muốn chỉ Lạc Thanh Từ, rồi lại căm giận buông ra. Dù sao nàng đã là trưởng lão, không thể để mất hình tượng.
"Hừ, là ta tự mình nói nhảm."
Lạc Thanh Từ xem nhẹ gật đầu, tiếp tục dõi nhìn màn hình, khiến cho đương sự ở một bên nổi giận đùng đùng.
Lúc này trong màn hình đã không còn bóng dáng rồng con của mình, Lạc Thanh Từ không muốn bại lộ tâm tư, vì vậy cũng không chủ động tìm kiếm, chỉ là yên tĩnh chờ đợi.
Vòng thử thách này tiến triển khá chậm, hơn nữa từng đội phân tán, hình ảnh có chút ngổn ngang, một đám người như ruồi mất đầu loay hoay khắp nơi tìm sào huyệt Quạ ba chân, khiến một nhóm đại lão nhìn đến chán ngán.
"Quên đi, trực tiếp dời hình ảnh tới sào huyệt, xem ai là người đầu tiên tìm ra." Tần Nam Dương không rãnh nhìn bọn họ nơi nơi chạy loạn, dặn dò Viên Túc.
Sào huyệt Quạ ba chân ở trong một khe nứt tối tăm không ánh mặt trời, hai bên đều là vách núi cheo leo, vết nứt không quá nửa trượng, một màu đen kịt, sâu không thấy đáy.
Trước khe nứt có một mảnh rừng trúc xanh biếc, trong rừng hoàn toàn tĩnh lặng, không có nửa phần tiếng vang.
Nửa canh giờ trôi qua vẫn không một tia động tĩnh, chỉ có lá trúc đung đưa trong gió phát ra tiếng sột soạt.
Đột nhiên trong màn hình xuất hiện một đạo nhân ảnh, đôi ủng màu đen đạp lên lá trúc khô héo, phát sinh tiếng kẽo kẹt giòn giã.
Mấy đại lão không nhịn được đồng thời nhìn sang, bao gồm cả Lạc Thanh Từ.
Lúc thiếu nữ áo xám buộc tóc đuôi ngựa hiện ra trong tầm mắt mọi người, mấy người đều sửng sốt một chút.
"Đây là Nguyễn Ly mà chúng ta vừa nhắc?"
"Không phải nàng ấy đánh bậy đánh bạ chứ?" Tần Nam Dương có chút kinh ngạc.
"Mặc kệ thế nào, nàng ấy là người đầu tiên." Giang Nguyệt Bạch sâu kín nhìn Lạc Thanh Từ, tiếp một câu.
"Thế nhưng mới giết được ba cái tàn linh, lại nằm trong những người xếp cuối vòng đầu, sợ rằng nàng ấy đến được đây chỉ nhờ may mắn." Đệ tử bên cạnh Viên Túc nhịn không được chen lời, không ngờ vừa nói xong, đã thấy thiếu nữ chắp tay trước ngực, ngón tay bay múa ném ra một đạo linh phù.
Trong phút chốc, một đoàn lửa vững vàng bay về phía vết nứt, làm phát ra tiếng nổ tưng bừng, lông quạ đen bay tứ tán, Nguyễn Ly đưa tay chụp được một cái, rũ mắt đánh giá.
"Còn chưa dẫn khí nhập thể, dĩ nhiên có thể dùng Hỏa linh phù, chuyện này thế nào làm được?" Tần Nam Dương trợn mắt.
Tuy rằng đó chưa phải là Khống Hỏa Quyết, nhưng tạo ra Hỏa linh phù cũng cần linh lực, sau khi ném ra còn phải điều khiển tốt phương hướng độ cao, cũng không phải đơn giản liền có thể sử dụng.
Ánh mắt Lạc Thanh Từ khẽ nhúc nhích, trong lòng tràn đầy tự hào, Tiểu Long Tử nhà nàng vừa sinh liền có thể điều khiển lửa đấy.
Lạc Thanh Từ quan sát tỉ mỉ nàng ấy, gương mặt kia chính là thiếu nữ mười sáu tuổi, nhìn có chút ngây ngô, gò má còn mang theo tính trẻ con phấn nộn. Da thịt trắng nõn, mặt mày tinh xảo, mười phần là mỹ nhân khiến thiên hạ đại loạn. Ngay cả y sam màu tro cũng không ngăn được nàng ấy một thân linh khí.
Đặc biệt là đôi mắt kia đẹp như hoa đào nở, to mà linh động, lông mi dài rũ xuống, đôi lông mày thanh tú, đẹp như tranh vẽ.
Không thể không nói, thân là nữ chủ, Tiểu Long Tử hóa hình người dung mạo không thể bắt bẻ. Bờ vai như được gọt thành, eo như làn nước mùa xuân, nhẹ nhàng thanh thoát, dáng vẻ mười phần tốt.
Tuy rằng còn hơi non nớt nhưng đã hết sức thu lại phong hoa, cứ như vậy nhìn nàng ấy, Lạc Thanh Từ cảm thấy đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái.
Sinh đến thật là đẹp mắt, lúc hóa rồng liền kim quang óng ánh, khi lớn lên cũng là xinh đẹp như vậy, để nàng ấy trong Hắc Trứng ba trăm năm, thật là oan uổng.
"Cửa ải này mỗi người phải đạt được hai viên nội đan Quạ ba chân, một mình nàng ấy có thể ứng phó sao? Hiện tại chính là mùa sinh sản của quạ đen." Giang Nguyệt Bạch nhìn Nguyễn Ly xuất ra bội kiếm, có chút bận tâm.
Nếu như tùy tiện động thủ, nàng ấy tất nhiên sẽ bị Quạ đen vây công. Một khi người tham gia gặp nguy hiểm, các đại lão buộc phải can thiệp, điều này cũng mang ý nghĩa nàng ấy sẽ bị đào thải.
Nguyễn Ly chỉ là đem kiếm chắn trước người, cũng không có ý động thủ, mà là giơ tay thổi vài tiếng còi.
Rất nhanh, tiếng bước chân vội vã truyền tới, những người khác nghe thấy tiếng còi lũ lượt kéo đến, trong chớp mắt nhóm mười người thành tích tốt nhất vòng một cũng có mặt.
Xếp thứ nhất là Từ Mộ Sơn, thứ ba Hoa Nhứ Vãn, thứ tư Diệp Không đều lộ diện, chỉ có Nguyễn Ly cùng Bạch Tĩnh, Nhạc Vô Tâm còn không có bộc lộ tài năng.
"Đây chính là sào huyệt Quạ ba chân?" Từ Mộ Sơn liếc Nguyễn Ly, biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm vết nứt.
"Chúng nó thích xây tổ trên vách đá, chỗ này là thích hợp nhất." Hoa Nhứ Vãn đồng dạng tò mò đánh giá Nguyễn Ly, tiếp lời.
"Ta đã kiểm tra rồi, là tổ Quạ ba chân." Nguyễn Ly dứt lời, đưa tay ra. Trong tay nàng một chiếc lông quạ màu đen dưới ánh mặt trời phản xạ ra năm màu ánh sáng, đẹp nhưng nguy hiểm.
Lông chim to dài như thế, kích thước bản thể ước chừng không thua kém một người trưởng thành.
"Vừa rồi là ngươi thổi còi sao? Thật vất vả tìm được sào huyệt quạ đen, tại sao ngươi lại cho chúng ta biết? Không phải có âm mưu quỷ kế gì chứ?"
Diệp Không quan sát Nguyễn Ly nửa ngày, ánh mắt không có thiện ý, ngữ khí cũng lộ ra nghi ngờ. Hắn nhận được tin tức, người đầu tiên tìm thấy tổ quạ sẽ được điểm thưởng. Cho tới nay hắn đều nắm rõ những người xếp hạng đầu, chỉ là nữ tử này hoàn toàn xa lạ, hắn cũng không biết nàng vận khí đến cỡ nào.
Nguyễn Ly cũng không thèm để ý lời chăm chọc của hắn, nàng giơ ngón tay lên, nhíu mày thở dài một tiếng.
"Xuỵt, yên tĩnh một chút, không nên kinh động chúng nó."
Đội Diệp Không tổng cộng có sáu người, một nam nhân trong đó thấy Nguyễn Ly nhỏ tuổi, lập tức cười nhạo một tiếng: "Quạ ba chân cũng không hung dữ, cơ bản sẽ không chủ động công kích nhân loại, chắc ngươi không biết đi? Nhìn dáng dấp ngươi còn chưa dứt sữa, ra vẻ già đời làm gì."
Hắn vừa nói vừa cùng đồng đội cười lớn.
Nguyễn Ly hoàn toàn không bận tâm tới hắn, nghiêm túc nhìn vết nứt nói: "Mọi người đều biết quạ ba chân không tùy tiện công kích người, hơn nữa buổi tối mới hoạt động, muốn săn giết nó trừ phi đi vào khe nứt. Nó bình thường khá yếu ớt đối với người tu đạo chúng ta, nếu tu vi không đủ, sao có thể là đối tượng thí luyện vòng hai? Ngươi cảm thấy loại thử thách này có hợp lý không?"
Hoa Nhứ Vãn giỏi về quan sát người, phong thái của Nguyễn Ly không giống làm bộ làm tịch. Một người có thực lực không nhất định lộ rõ trước mắt người khác, nhưng khí độ là giấu không được.
"Vị cô nương đây biết được điều gì? Sao lại nói lời ấy?"
"Bây giờ là tháng tư, đang mùa sinh sản của quạ ba chân. Đổi làm bình thường thì không sao, nhưng nếu là thí luyện...."
Bên trong Càn Nguyên Điện, ba vị phong chủ nhìn lẫn nhau một chút, yên lặng ngồi thẳng thân thể.
Lạc Thanh Từ quét mắt nhìn sang, trong lòng không nhịn được phun tào, ba lão già kia cũng không phải dạng người đứng đắn gì.
- -------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.