Hàng Ngàn Lần Động Lòng, Thích Em Đầy Ngọt Ngào
Chương 18: Quyển 1 - Chương 12:
A Tĩnh
20/09/2022
Trong phòng của Ninh Hàng, ở chỗ gần đầu giường của anh ấy treo đầy những bức ảnh của chị ấy. Có một số là ảnh chụp gần khuôn mặt, có một số là ảnh chụp nửa người và một số là ảnh chụp toàn thân.
Nói chung, những bức ảnh của chị ấy được treo đầy trên bức tường trong phòng anh ấy.
Vì vậy, khi biết tin A Lương có con trai và đang là một người mẹ đơn thân vào sáng nay, tôi đã vô thức xác định rằng Ninh Hàng là bố ruột của đứa trẻ. Nhưng vừa nãy, khi nhìn thấy phản ứng im lặng của Ninh Hàng, tôi nghĩ rằng đứa trẻ không phải là của anh ấy.
"Đứa bé kia có thật là của anh không?”
"Tại sao lại không phải là của anh chứ?”
"Vậy vì sao vừa rồi anh lại im lặng lâu như thế?”
"Anh như vậy không phải là im lặng mà là rất vui mừng và bất ngờ, cho nên anh đã bị mất hồn trong nháy mắt.”
"Được rồi, được rồi, anh hai, chúng ta đi giải quyết chuyện liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của anh trước đi...”
Tôi khoác tay vào cánh tay của Ninh Hàng rồi kéo anh ấy đi về phía lối đi lên cầu thang của khu nhà cho thuê.
Đi từ cầu thang lên tầng hai, cả bên trái và bên phải đều là một hành lang rất dài. Ở hai bên hành lang là hai cánh cửa gỗ sơn màu trắng được xếp nối tiếp nhau.
Mẹ con chị ấy sống ở căn phòng trong cùng bên tay phải của tầng hai. Cánh cửa khép hờ, chúng tôi còn chưa kịp đẩy cửa bước vào thì đã nghe thấy một giọng nói mềm mại và non nớt vang lên: “Mẹ ơi, hai chú này là ai mà cứ nhìn chằm chằm chúng ta với vẻ mặt nghiêm nghị vậy ạ?”
Ở trong phòng, Lương Âm xoa đầu Đường Đường và nói những lời để làm cậu yên lòng: "Không có chuyện gì đâu, các chú không có ý đồ xấu với mẹ con mình đâu.”
Sau khi Lương Âm rời khỏi quán bar vào tối hôm qua, cô ấy lập tức bắt xe taxi về nhà. Ở trên taxi, cô ấy đã mua vé xe rời khỏi thành phố Nam thông qua một ứng dụng, sau đó cô ấy gọi điện thoại và nói muốn nghỉ việc với ông chủ, người đang đợi cô ấy giao tài liệu đến ở trong quán bar.
Sau khi trở về phòng trọ, cô ấy thu dọn một số tài liệu quan trọng cùng với một ít quần áo đã giặt sạch để thay, nhét chúng vào một cái ba lô màu đen rồi bế đứa trẻ đang ngủ say và chuẩn bị bắt taxi đi đến nhà ga.
Nhưng cô ấy vẫn quá muộn.
Khi cô ấy mở cửa, có hai người đàn ông đứng ở bên ngoài.
Nói chính xác hơn thì họ là hai vệ sĩ mà tôi đã cử tới.
Khi hai vệ sĩ nhìn thấy tôi và Ninh Hàng tiến vào, họ rất tự giác mà đi ra khỏi căn phòng.
Tôi tìm một chỗ đứng dựa vào cửa sổ ở trong phòng và ngoan ngoãn làm một vai quần chúng.
“Mẹ ơi.” Một đứa bé đáng yêu được Lương Âm ôm ở trong lòng, cậu kéo nhẹ quần áo của Lương Âm và muốn xác minh một sự thật. Đứa bé đáng yêu cảm thấy trông cái chú kỳ lạ đang ngồi không nhúc nhích ở đối diện họ và cứ luôn nhìn chằm chằm vào mẹ mình với đôi mắt đỏ hoe rất quen mắt.
Cậu nhớ rằng trước đây mẹ của cậu có đưa một bức ảnh chụp bố cậu cho cậu xem và chú này trông rất giống người bố trong bức ảnh ...
Vì vậy, cậu nhỏ giọng hỏi: “Bố ơi, bố đến đây để đón con và mẹ về nhà đúng không ạ?” Mẹ từng nói rằng nơi nào có bố thì nơi đó mới là nhà.
Một tiếng bố đã thành công làm cho sự mạnh mẽ của Ninh Hàng bị tan vỡ.
Ít nhất thì điều này cũng chứng minh rằng cô ấy đã nhắc đến sự tồn tại của anh ấy với đứa trẻ.
Ninh Hàng thu hồi vẻ lạnh lùng trên người mình, anh ấy ôm lấy Đường Đường từ trong vòng tay của Lương Âm rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đứa bé. Chỉ bằng cái nhìn đầu tiên, anh ấy lập tức cảm thấy đứa bé này chính là con ruột của mình.
Ninh Hàng bế Đường Đường và đi về phía cửa.
Thấy tình hình như vậy, Lương Âm vội vàng vươn tay ngăn cản: "A Hàng, anh không được mang đứa bé đi...”
Thật ra trong lòng Ninh Hàng có rất nhiều điều muốn nói, anh ấy rất muốn hỏi cô ấy rằng nếu cô ấy không chết ở trong vụ tai nạn xe hơi vào năm năm trước thì tại sao cô ấy lại không quay về tìm anh ấy.
Trong năm năm qua, anh ấy vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy đã chết cho nên một ngày của anh ấy như trôi qua một năm và anh ấy chỉ sống cho qua ngày.
Nhưng khi Đường Đường mở miệng gọi anh ấy là bố thì ngay lập tức, những lời mà anh ấy muốn chất vấn cô ấy đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Bây giờ cô ấy đã xuất hiện, cô ấy đã trở lại.
Vậy là được rồi.
Cuối cùng thì cô ấy đã trở lại.
Nói chung, những bức ảnh của chị ấy được treo đầy trên bức tường trong phòng anh ấy.
Vì vậy, khi biết tin A Lương có con trai và đang là một người mẹ đơn thân vào sáng nay, tôi đã vô thức xác định rằng Ninh Hàng là bố ruột của đứa trẻ. Nhưng vừa nãy, khi nhìn thấy phản ứng im lặng của Ninh Hàng, tôi nghĩ rằng đứa trẻ không phải là của anh ấy.
"Đứa bé kia có thật là của anh không?”
"Tại sao lại không phải là của anh chứ?”
"Vậy vì sao vừa rồi anh lại im lặng lâu như thế?”
"Anh như vậy không phải là im lặng mà là rất vui mừng và bất ngờ, cho nên anh đã bị mất hồn trong nháy mắt.”
"Được rồi, được rồi, anh hai, chúng ta đi giải quyết chuyện liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của anh trước đi...”
Tôi khoác tay vào cánh tay của Ninh Hàng rồi kéo anh ấy đi về phía lối đi lên cầu thang của khu nhà cho thuê.
Đi từ cầu thang lên tầng hai, cả bên trái và bên phải đều là một hành lang rất dài. Ở hai bên hành lang là hai cánh cửa gỗ sơn màu trắng được xếp nối tiếp nhau.
Mẹ con chị ấy sống ở căn phòng trong cùng bên tay phải của tầng hai. Cánh cửa khép hờ, chúng tôi còn chưa kịp đẩy cửa bước vào thì đã nghe thấy một giọng nói mềm mại và non nớt vang lên: “Mẹ ơi, hai chú này là ai mà cứ nhìn chằm chằm chúng ta với vẻ mặt nghiêm nghị vậy ạ?”
Ở trong phòng, Lương Âm xoa đầu Đường Đường và nói những lời để làm cậu yên lòng: "Không có chuyện gì đâu, các chú không có ý đồ xấu với mẹ con mình đâu.”
Sau khi Lương Âm rời khỏi quán bar vào tối hôm qua, cô ấy lập tức bắt xe taxi về nhà. Ở trên taxi, cô ấy đã mua vé xe rời khỏi thành phố Nam thông qua một ứng dụng, sau đó cô ấy gọi điện thoại và nói muốn nghỉ việc với ông chủ, người đang đợi cô ấy giao tài liệu đến ở trong quán bar.
Sau khi trở về phòng trọ, cô ấy thu dọn một số tài liệu quan trọng cùng với một ít quần áo đã giặt sạch để thay, nhét chúng vào một cái ba lô màu đen rồi bế đứa trẻ đang ngủ say và chuẩn bị bắt taxi đi đến nhà ga.
Nhưng cô ấy vẫn quá muộn.
Khi cô ấy mở cửa, có hai người đàn ông đứng ở bên ngoài.
Nói chính xác hơn thì họ là hai vệ sĩ mà tôi đã cử tới.
Khi hai vệ sĩ nhìn thấy tôi và Ninh Hàng tiến vào, họ rất tự giác mà đi ra khỏi căn phòng.
Tôi tìm một chỗ đứng dựa vào cửa sổ ở trong phòng và ngoan ngoãn làm một vai quần chúng.
“Mẹ ơi.” Một đứa bé đáng yêu được Lương Âm ôm ở trong lòng, cậu kéo nhẹ quần áo của Lương Âm và muốn xác minh một sự thật. Đứa bé đáng yêu cảm thấy trông cái chú kỳ lạ đang ngồi không nhúc nhích ở đối diện họ và cứ luôn nhìn chằm chằm vào mẹ mình với đôi mắt đỏ hoe rất quen mắt.
Cậu nhớ rằng trước đây mẹ của cậu có đưa một bức ảnh chụp bố cậu cho cậu xem và chú này trông rất giống người bố trong bức ảnh ...
Vì vậy, cậu nhỏ giọng hỏi: “Bố ơi, bố đến đây để đón con và mẹ về nhà đúng không ạ?” Mẹ từng nói rằng nơi nào có bố thì nơi đó mới là nhà.
Một tiếng bố đã thành công làm cho sự mạnh mẽ của Ninh Hàng bị tan vỡ.
Ít nhất thì điều này cũng chứng minh rằng cô ấy đã nhắc đến sự tồn tại của anh ấy với đứa trẻ.
Ninh Hàng thu hồi vẻ lạnh lùng trên người mình, anh ấy ôm lấy Đường Đường từ trong vòng tay của Lương Âm rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đứa bé. Chỉ bằng cái nhìn đầu tiên, anh ấy lập tức cảm thấy đứa bé này chính là con ruột của mình.
Ninh Hàng bế Đường Đường và đi về phía cửa.
Thấy tình hình như vậy, Lương Âm vội vàng vươn tay ngăn cản: "A Hàng, anh không được mang đứa bé đi...”
Thật ra trong lòng Ninh Hàng có rất nhiều điều muốn nói, anh ấy rất muốn hỏi cô ấy rằng nếu cô ấy không chết ở trong vụ tai nạn xe hơi vào năm năm trước thì tại sao cô ấy lại không quay về tìm anh ấy.
Trong năm năm qua, anh ấy vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy đã chết cho nên một ngày của anh ấy như trôi qua một năm và anh ấy chỉ sống cho qua ngày.
Nhưng khi Đường Đường mở miệng gọi anh ấy là bố thì ngay lập tức, những lời mà anh ấy muốn chất vấn cô ấy đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Bây giờ cô ấy đã xuất hiện, cô ấy đã trở lại.
Vậy là được rồi.
Cuối cùng thì cô ấy đã trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.