Hàng Ngàn Lần Động Lòng, Thích Em Đầy Ngọt Ngào
Chương 48: Quyển 2 - Chương 6:
A Tĩnh
20/09/2022
Lạc Hoài Sinh không có ở đây, chắc là đi làm.
Cái vệt màu tím sẫm trên cổ làm tôi nhớ đến lần suýt chết của mình hôm qua, tôi sợ đến mức cả ngày không dám ra ngoài.
Tiếng kêu thầm thì vì đói xuất hiện, tôi lục tung khắp nhà chỉ tìm được mấy miếng socola nhân rượu.
Đột nhiên có tiếng nhập mật mã, cửa phòng mở ra, Lạc Hoài Sinh cầm theo một túi nguyên liệu lớn đi vào.
Không ngờ, anh không đi làm mà là sáng sớm đã đến đồn cảnh sát, tiếc là vẫn chưa bắt được kẻ xấu.
Tôi có chút nhụt chí.
Trên bàn ăn, tôi không ngớt lời khen ngợi anh rằng món này ngon, món kia ngon.
Anh bất lực yêu cầu tôi im lặng.
Tôi hậm hực ngậm miệng lại.
Ăn xong sợ anh đuổi ra ngoài nên vội đi rửa bát.
Vào lúc tôi dọn dẹp nhà bếp, anh đã nằm ngủ trên ghế sô pha rồi.
Tôi ngồi xổm bên cạnh anh và cẩn thận miêu tả chiếc mũi thẳng đứng, chiếc cằm thon gầy và quai cứng rắn của anh.
Sao lại có người có thể đẹp như vậy nhỉ.
Tôi muốn hôn hôn anh, chỉ hôn một chút thôi, chắc không quá đáng nhỉ?
Vì vậy, tôi chu miệng và từ từ phủ lên, nhưng nửa đường lại bị anh véo miệng.
Anh trợn mắt cười khẽ: “Nữ lưu manh.”
Tôi muốn nói, nhưng miệng lại bị anh véo.
“Em thật sự thích anh?”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Anh buông tay ra, đứng dậy: “Nếu em có thể hôn được anh, anh sẽ ở bên em.”
Anh nói xong liền quay lưng bước đi.
Tôi vội vàng chạy theo nhưng chân anh dài quá, tôi mệt đến mức thở hồng hộc mà vẫn không bắt được anh.
Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một kế hoạch, tôi ngồi bệt xuống đất, kêu ui da ui da: “Chân đau, đau muốn chết, miệng vết thương hở ra rồi!”
Anh đi tới, khoanh tay ôm ngực, cúi đầu nhìn tôi cười: “Em đừng giả vờ nữa, chân em đã khỏi rồi.”
Ngay khi anh đang đứng trước mặt tôi, tôi bật dậy ngay lập tức, vòng tay qua cổ anh, quàng chân qua eo anh treo cả người lên người anh.
Anh loạng choạng lùi lại, dựa lưng vào tường.
Tôi tưởng anh sẽ thề sống thề chết từ chối, nhưng không ngờ anh lại ôm chân tôi nâng tôi lên: “Đã gần như vậy rồi, chắc em không thể không hôn được chứ?”
“Hả?” Hạnh phúc tới quá nhanh, nhất thời không phản ứng kịp.
Anh nghiêng người đến và chạm vào môi tôi.
Ngay lập tức, giống như một tràng pháo hoa lộng lẫy bùng nổ trong đầu tôi.
“Được rồi, em nên đi xuống rồi.”
Nghe anh nói, tôi ôm chặt anh hơn một chút: “Vừa rồi hôn quá nhanh, em không...”
Nửa lời sau của tôi chìm vào giữa môi răng của tôi và anh.
Ánh mắt anh dịu dàng, vẻ mặt ôn hòa như sắp chết chìm, sau đó vùi đầu vào lỗ tai tôi hôn lên vết sẹo trên cổ tôi: “Còn đau không?”
Mắt tôi nóng lên: “Không đau nữa.”
“Sau này em cách xa Giang Tĩnh Vũ một chút.”
“Anh ấy là bạn từ nhỏ của em...”
“Không được.”
Hì hì, không được thì không được.
Bất tri bất giác đã đến buổi trưa, tôi và Lạc Hoài Sinh ngồi trên ghế sofa xem TV.
Bỗng điện thoại tôi reo, là Yến Trì, cậu ta nói có một nhà sưu tập nước ngoài nhìn trúng một bức tranh trong phòng trưng bày rất thích và muốn mua, ra giá năm triệu!
Tôi rất ngạc nhiên, năm... Năm triệu!
Yến Trì nói, người thu mua muốn nói chuyện với tôi về giá cả vào buổi tối.
Sau khi cúp máy, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc định đến phòng trưng bày.
Lạc Hoài Sinh hỏi tôi đi đâu, tôi kể lại tình hình cho anh.
Anh cau mày lo lắng nói: “Người tên Yến Trì kia có phải người tốt không? Nếu không thì em đừng đi, rất nguy hiểm.”
“Anh nghĩ nhiều quá, cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi thôi.”
“Không được, đợi đến khi kẻ bắt cóc bị tóm rồi đi.”
Nhìn thấy bộ dạng chém đinh chặt sắt của anh, tôi miễn cưỡng đồng ý.
Mặc dù tôi không thiếu tiền nhưng từ khi biết Diêu Đồng tồn tại, tôi rất muốn chuyển ra ngoài sống và tự lực cánh sinh. Tôi thực sự không muốn bỏ lỡ năm triệu này.
Lạc Hoài Sinh phải trực ca đêm tối nay, trước khi đi ra ngoài, anh dặn dò tôi nhất định phải ngoan ngoãn đợi anh trở về.
Tôi đồng ý.
Đoán rằng anh đã đi hoàn toàn, tôi đánh bạo chạy ra ngoài và lái xe đến phòng trưng bày.
Đèn phòng tranh vẫn sáng, Yến Trì đang vẽ tranh.
Khi thấy tôi đến, cậu ta lấy khăn tay lau nước màu đầy trên tay, nói rằng tranh để trong kho, rồi đứng dậy đưa tôi đi xem.
Cậu ta dẫn tôi vào phòng chứa đồ: “Chị Ngọc Châu, em quên bật đèn, đèn ở bên ngoài.”
Tôi quay lại và mò mẫm tìm công tắc, nhưng đột nhiên ai đó lấy khăn tay bịt miệng và mũi tôi, tôi bất tỉnh sau khi ngửi thấy mùi hăng hắc.
Khi tôi tỉnh lại, phát hiện đây là một căn phòng chật chội, rèm được kéo chặt, nguồn sáng duy nhất là ngọn đèn ngủ mờ ảo.
Cái vệt màu tím sẫm trên cổ làm tôi nhớ đến lần suýt chết của mình hôm qua, tôi sợ đến mức cả ngày không dám ra ngoài.
Tiếng kêu thầm thì vì đói xuất hiện, tôi lục tung khắp nhà chỉ tìm được mấy miếng socola nhân rượu.
Đột nhiên có tiếng nhập mật mã, cửa phòng mở ra, Lạc Hoài Sinh cầm theo một túi nguyên liệu lớn đi vào.
Không ngờ, anh không đi làm mà là sáng sớm đã đến đồn cảnh sát, tiếc là vẫn chưa bắt được kẻ xấu.
Tôi có chút nhụt chí.
Trên bàn ăn, tôi không ngớt lời khen ngợi anh rằng món này ngon, món kia ngon.
Anh bất lực yêu cầu tôi im lặng.
Tôi hậm hực ngậm miệng lại.
Ăn xong sợ anh đuổi ra ngoài nên vội đi rửa bát.
Vào lúc tôi dọn dẹp nhà bếp, anh đã nằm ngủ trên ghế sô pha rồi.
Tôi ngồi xổm bên cạnh anh và cẩn thận miêu tả chiếc mũi thẳng đứng, chiếc cằm thon gầy và quai cứng rắn của anh.
Sao lại có người có thể đẹp như vậy nhỉ.
Tôi muốn hôn hôn anh, chỉ hôn một chút thôi, chắc không quá đáng nhỉ?
Vì vậy, tôi chu miệng và từ từ phủ lên, nhưng nửa đường lại bị anh véo miệng.
Anh trợn mắt cười khẽ: “Nữ lưu manh.”
Tôi muốn nói, nhưng miệng lại bị anh véo.
“Em thật sự thích anh?”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Anh buông tay ra, đứng dậy: “Nếu em có thể hôn được anh, anh sẽ ở bên em.”
Anh nói xong liền quay lưng bước đi.
Tôi vội vàng chạy theo nhưng chân anh dài quá, tôi mệt đến mức thở hồng hộc mà vẫn không bắt được anh.
Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một kế hoạch, tôi ngồi bệt xuống đất, kêu ui da ui da: “Chân đau, đau muốn chết, miệng vết thương hở ra rồi!”
Anh đi tới, khoanh tay ôm ngực, cúi đầu nhìn tôi cười: “Em đừng giả vờ nữa, chân em đã khỏi rồi.”
Ngay khi anh đang đứng trước mặt tôi, tôi bật dậy ngay lập tức, vòng tay qua cổ anh, quàng chân qua eo anh treo cả người lên người anh.
Anh loạng choạng lùi lại, dựa lưng vào tường.
Tôi tưởng anh sẽ thề sống thề chết từ chối, nhưng không ngờ anh lại ôm chân tôi nâng tôi lên: “Đã gần như vậy rồi, chắc em không thể không hôn được chứ?”
“Hả?” Hạnh phúc tới quá nhanh, nhất thời không phản ứng kịp.
Anh nghiêng người đến và chạm vào môi tôi.
Ngay lập tức, giống như một tràng pháo hoa lộng lẫy bùng nổ trong đầu tôi.
“Được rồi, em nên đi xuống rồi.”
Nghe anh nói, tôi ôm chặt anh hơn một chút: “Vừa rồi hôn quá nhanh, em không...”
Nửa lời sau của tôi chìm vào giữa môi răng của tôi và anh.
Ánh mắt anh dịu dàng, vẻ mặt ôn hòa như sắp chết chìm, sau đó vùi đầu vào lỗ tai tôi hôn lên vết sẹo trên cổ tôi: “Còn đau không?”
Mắt tôi nóng lên: “Không đau nữa.”
“Sau này em cách xa Giang Tĩnh Vũ một chút.”
“Anh ấy là bạn từ nhỏ của em...”
“Không được.”
Hì hì, không được thì không được.
Bất tri bất giác đã đến buổi trưa, tôi và Lạc Hoài Sinh ngồi trên ghế sofa xem TV.
Bỗng điện thoại tôi reo, là Yến Trì, cậu ta nói có một nhà sưu tập nước ngoài nhìn trúng một bức tranh trong phòng trưng bày rất thích và muốn mua, ra giá năm triệu!
Tôi rất ngạc nhiên, năm... Năm triệu!
Yến Trì nói, người thu mua muốn nói chuyện với tôi về giá cả vào buổi tối.
Sau khi cúp máy, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc định đến phòng trưng bày.
Lạc Hoài Sinh hỏi tôi đi đâu, tôi kể lại tình hình cho anh.
Anh cau mày lo lắng nói: “Người tên Yến Trì kia có phải người tốt không? Nếu không thì em đừng đi, rất nguy hiểm.”
“Anh nghĩ nhiều quá, cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi thôi.”
“Không được, đợi đến khi kẻ bắt cóc bị tóm rồi đi.”
Nhìn thấy bộ dạng chém đinh chặt sắt của anh, tôi miễn cưỡng đồng ý.
Mặc dù tôi không thiếu tiền nhưng từ khi biết Diêu Đồng tồn tại, tôi rất muốn chuyển ra ngoài sống và tự lực cánh sinh. Tôi thực sự không muốn bỏ lỡ năm triệu này.
Lạc Hoài Sinh phải trực ca đêm tối nay, trước khi đi ra ngoài, anh dặn dò tôi nhất định phải ngoan ngoãn đợi anh trở về.
Tôi đồng ý.
Đoán rằng anh đã đi hoàn toàn, tôi đánh bạo chạy ra ngoài và lái xe đến phòng trưng bày.
Đèn phòng tranh vẫn sáng, Yến Trì đang vẽ tranh.
Khi thấy tôi đến, cậu ta lấy khăn tay lau nước màu đầy trên tay, nói rằng tranh để trong kho, rồi đứng dậy đưa tôi đi xem.
Cậu ta dẫn tôi vào phòng chứa đồ: “Chị Ngọc Châu, em quên bật đèn, đèn ở bên ngoài.”
Tôi quay lại và mò mẫm tìm công tắc, nhưng đột nhiên ai đó lấy khăn tay bịt miệng và mũi tôi, tôi bất tỉnh sau khi ngửi thấy mùi hăng hắc.
Khi tôi tỉnh lại, phát hiện đây là một căn phòng chật chội, rèm được kéo chặt, nguồn sáng duy nhất là ngọn đèn ngủ mờ ảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.