Hàng Ngày Làm Npc Ở Thế Giới Xuyên Nhanh
Chương 134: Chúng Tôi Ăn, Cậu Xem Được Rồi
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
09/05/2021
Edit: cầm thú
Trương Phi vốn muốn mời Lăng Hiểu ăn cơm, thuận tiện kiếm thêm một chút cảm tình, nhưng bởi vì Cố Viễn Bạch kết thúc công việc quá sớm, cho nên bữa tiệc này liền không thành công rồi.
Nhắn nhủ vài câu xong, Trương Phỉ liền dẫn Cố Viễn Bạch rời khỏi, mà Lăng Hiểu còn đứng đợi Tần Vũ, đợi hơn một tiếng rốt cuộc cũng đợi được Tần Vũ kí hợp đồng với đoàn phim.
"Chị Lăng, em... rất cảm ơn chị, thật là may mắn mới gặp được chị, em..."
Rời khỏi đoàn phim xong, Tần Vũ kích động đến mức nói năng có chút lộn xộn.
"Được rồi, về sau càng có cơ hội đi quay phim, cậu phải học được cách không biểu lộ cảm xúc ra ngoài."
Lăng Hiểu nghiêm túc dạy bảo Tần Vũ một phen, quay đầu, cô lại xem số dư trong tài khoản của mình, lần trước lấy được 1 vạn kinh phí hoạt động từ chỗ Tần Vũ, cô vẫn chưa đụng đến.
"Tối nay phải đi vui vẻ một phen, chúng ta đi ăn một bữa ngon chúc mừng."
Lăng Hiểu chuyển đề tài, vẻ mặt tươi cười mở miệng.
"Tốt, chúng ta ăn cái gì, cho chị quyết định hết!" Tần Vũ theo bản năng trả lời một câu, ai ngờ Lăng Hiểu thuận tay cho hắn ăn một viên gạch.
Ừm, tất nhiên, lần này ra tay rất nhẹ, thật sự rất nhẹ.
Nhưng Tần Vũ vẫn theo bản năng "Oa" một tiếng, lập tức vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Lăng Hiểu.
Giống như đang hỏi --- Em làm sai cái gì?
"Tôi nói chúng ta đi ăn một bữa ngon, ý chính là --- tôi ăn, cậu nhìn, hiểu chưa?"
Lăng Hiểu vẻ mặt nghiêm túc.
"Ách..."
Tần Vũ nhỏ bé bất lực lại đáng thương nhìn Lăng Hiểu: "Em ăn một chút thôi không được sao? Một mình chị ăn thì chán lắm đó."
"À..., nói cũng đúng, một người ăn một bữa tiệc lớn đúng là không có cảm giác thành tựu gì."
Lăng Hiểu có chút đồng ý gật đầu: "Được, bây giờ chúng ta đi về, mời người khác qua ăn chung! Chúng tôi ăn, cậu nhìn, hiệu quả càng tốt hơn!"
Tần Vũ: ...
Hắn cảm thấy bản thân cực kì đáng thương đúng không?
... ...
Ở trong giới giải trí này Lăng Hiểu không có bạn bè, nhưng nếu muốn mời người ăn cơm, thật ra cô có một người.
Đó chính là nữ chủ Giang Nguyệt.
Trong giới Giang Nguyệt là một thế thân
cho người ta, gần đây cô ấy vừa hay cũng rãnh rỗi.
Bởi vì một chiếc dù mà Lăng Hiểu quen biết Giang Nguyệt, mấy ngày nay các cô cũng coi như có gặp mặt mấy lần, có thể xem như là bạn bè, cho nên lúc này Lăng Hiểu mới chủ động mời Giang Nguyệt ăn cơm, Giang Nguyệt do dự một chút, sau đó đồng ý.
Một vạn này, ăn ở khách sạn năm sao thì chắc chắn không đủ, nhưng tìm một quán ăn gần đây gọi một bàn ăn ngon thì vẫn dư khả năng.
Ngay từ đầu Giang Nguyệt cũng không biết vì sao Lăng Hiểu mời mình ăn cơm, đến rồi mới biết, chính là muốn chúc mừng cho Tần Vũ.
"Chúc mừng cậu, cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội!"
Giang Nguyệt chân thành nói ra lời chúc mừng của chính mình.
"Cám ơn cô, về sau cô cũng sẽ gặp được cơ hội tốt."
Thật ra con người Tần Vũ có hơi hướng nội, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, tuy là trên đường đi Lăng Hiểu đã dặn dò hắn nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với Giang Nguyệt, nhưng mà...
Tần Vũ không biết phải làm gì bây giờ, chỉ có thể cứng ngắc đáp lại một câu chúc mừng của Giang Nguyệt.
Lăng Hiểu ngồi một bên cũng không quá chú ý hai người này, bởi vì toàn bộ tâm chí của cô đều đặt trên đồ ăn tối nay, đã lâu rồi không có một bữa ăn ngon, hôm nay nhất định phải ăn no.
"Lăng Hiểu, khẩu vị của cô thật tốt..."
Nhìn Lăng Hiểu ăn một miếng thịt lớn, Giang Nguyệt có chút hâm mộ.
"Cô cũng ăn đi." Lăng Hiểu nhiệt tình gắp cho Giang Nguyệt một khối sườn.
Giang Nguyệt chần chờ một chút, chỉ ăn một miếng nhỏ, mặc dù cô chỉ là diễn viên thế thân không có danh tính không có cơ hội lộ mặt, nhưng vẫn muốn bảo trì dáng người và cân nặng, nếu không... sau này sợ không có cơ hội làm việc cũng nên.
Trương Phi vốn muốn mời Lăng Hiểu ăn cơm, thuận tiện kiếm thêm một chút cảm tình, nhưng bởi vì Cố Viễn Bạch kết thúc công việc quá sớm, cho nên bữa tiệc này liền không thành công rồi.
Nhắn nhủ vài câu xong, Trương Phỉ liền dẫn Cố Viễn Bạch rời khỏi, mà Lăng Hiểu còn đứng đợi Tần Vũ, đợi hơn một tiếng rốt cuộc cũng đợi được Tần Vũ kí hợp đồng với đoàn phim.
"Chị Lăng, em... rất cảm ơn chị, thật là may mắn mới gặp được chị, em..."
Rời khỏi đoàn phim xong, Tần Vũ kích động đến mức nói năng có chút lộn xộn.
"Được rồi, về sau càng có cơ hội đi quay phim, cậu phải học được cách không biểu lộ cảm xúc ra ngoài."
Lăng Hiểu nghiêm túc dạy bảo Tần Vũ một phen, quay đầu, cô lại xem số dư trong tài khoản của mình, lần trước lấy được 1 vạn kinh phí hoạt động từ chỗ Tần Vũ, cô vẫn chưa đụng đến.
"Tối nay phải đi vui vẻ một phen, chúng ta đi ăn một bữa ngon chúc mừng."
Lăng Hiểu chuyển đề tài, vẻ mặt tươi cười mở miệng.
"Tốt, chúng ta ăn cái gì, cho chị quyết định hết!" Tần Vũ theo bản năng trả lời một câu, ai ngờ Lăng Hiểu thuận tay cho hắn ăn một viên gạch.
Ừm, tất nhiên, lần này ra tay rất nhẹ, thật sự rất nhẹ.
Nhưng Tần Vũ vẫn theo bản năng "Oa" một tiếng, lập tức vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Lăng Hiểu.
Giống như đang hỏi --- Em làm sai cái gì?
"Tôi nói chúng ta đi ăn một bữa ngon, ý chính là --- tôi ăn, cậu nhìn, hiểu chưa?"
Lăng Hiểu vẻ mặt nghiêm túc.
"Ách..."
Tần Vũ nhỏ bé bất lực lại đáng thương nhìn Lăng Hiểu: "Em ăn một chút thôi không được sao? Một mình chị ăn thì chán lắm đó."
"À..., nói cũng đúng, một người ăn một bữa tiệc lớn đúng là không có cảm giác thành tựu gì."
Lăng Hiểu có chút đồng ý gật đầu: "Được, bây giờ chúng ta đi về, mời người khác qua ăn chung! Chúng tôi ăn, cậu nhìn, hiệu quả càng tốt hơn!"
Tần Vũ: ...
Hắn cảm thấy bản thân cực kì đáng thương đúng không?
... ...
Ở trong giới giải trí này Lăng Hiểu không có bạn bè, nhưng nếu muốn mời người ăn cơm, thật ra cô có một người.
Đó chính là nữ chủ Giang Nguyệt.
Trong giới Giang Nguyệt là một thế thân
cho người ta, gần đây cô ấy vừa hay cũng rãnh rỗi.
Bởi vì một chiếc dù mà Lăng Hiểu quen biết Giang Nguyệt, mấy ngày nay các cô cũng coi như có gặp mặt mấy lần, có thể xem như là bạn bè, cho nên lúc này Lăng Hiểu mới chủ động mời Giang Nguyệt ăn cơm, Giang Nguyệt do dự một chút, sau đó đồng ý.
Một vạn này, ăn ở khách sạn năm sao thì chắc chắn không đủ, nhưng tìm một quán ăn gần đây gọi một bàn ăn ngon thì vẫn dư khả năng.
Ngay từ đầu Giang Nguyệt cũng không biết vì sao Lăng Hiểu mời mình ăn cơm, đến rồi mới biết, chính là muốn chúc mừng cho Tần Vũ.
"Chúc mừng cậu, cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội!"
Giang Nguyệt chân thành nói ra lời chúc mừng của chính mình.
"Cám ơn cô, về sau cô cũng sẽ gặp được cơ hội tốt."
Thật ra con người Tần Vũ có hơi hướng nội, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, tuy là trên đường đi Lăng Hiểu đã dặn dò hắn nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với Giang Nguyệt, nhưng mà...
Tần Vũ không biết phải làm gì bây giờ, chỉ có thể cứng ngắc đáp lại một câu chúc mừng của Giang Nguyệt.
Lăng Hiểu ngồi một bên cũng không quá chú ý hai người này, bởi vì toàn bộ tâm chí của cô đều đặt trên đồ ăn tối nay, đã lâu rồi không có một bữa ăn ngon, hôm nay nhất định phải ăn no.
"Lăng Hiểu, khẩu vị của cô thật tốt..."
Nhìn Lăng Hiểu ăn một miếng thịt lớn, Giang Nguyệt có chút hâm mộ.
"Cô cũng ăn đi." Lăng Hiểu nhiệt tình gắp cho Giang Nguyệt một khối sườn.
Giang Nguyệt chần chờ một chút, chỉ ăn một miếng nhỏ, mặc dù cô chỉ là diễn viên thế thân không có danh tính không có cơ hội lộ mặt, nhưng vẫn muốn bảo trì dáng người và cân nặng, nếu không... sau này sợ không có cơ hội làm việc cũng nên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.