Hàng Ngày Làm Npc Ở Thế Giới Xuyên Nhanh
Chương 300: Công nhân tốt nhất
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
16/07/2022
Edit: cầm thú
Lăng Hiểu làm nhiệm vụ ở thế giới Hoắc thiếu đầu quả tim sủng, bình an, hạnh phúc làm việc đến hơn 80 tuổi.
Cô cùng với Lăng Duyệt chăm sóc cho Chu Nhụy và Lăng Vân Sinh tới già, sau đó chôn cất.
Cô tận mắt chứng kiến cuộc sống mới của Lăng Duyệt, nhìn con bé tìm được bạch mã hoàng tử của đời mình, nhìn con bé kết hôn rồi sinh con, bước vào đỉnh cao của đời người.
Thế giới này, kịch tình chắc hẳn là sụp đổ từ sớm rồi.
Nhưng quy tắc thế giới cũng không có trùng tổ lại kịch tình, cũng không có điều chỉnh bất cứ thứ gì.
Bên phía Hoắc Hoài An, Lăng Hiểu không biết có chuyện gì xảy ra, cô cũng không quan tâm bên đó lắm.
Nhưng sau khi Hoắc lão qua đời, tất cả tài sản đều nằm vào trong tay Hoắc Hoài An, cho dù Lăng Hiểu không đi hỏi thăm, tin tức địa vị của Hoắc Hoài An trên thương trường cũng truyền tới nơi này.
Xem ra, chỉ cần địa vị của nam nữ chủ ổn định, chỉ cần số mệnh bọn họ vẫn tốt, thì quy tắc vẫn cho kịch tình thế giới tiếp tục.
Cho dù nam nữ chủ không cùng một chỗ cũng không sao.
Lại nói, thân phận Hoắc Hoài An đặc biệt, hắn đúng là một nhiệm vụ giả xuyên nhanh, mà nhóm người nhiệm vụ giả đa số đều tồn tại để thay đổi kịch tình.
Lăng Hiểu cảm thấy cuối cùng cô cũng được tự hào rồi.
"Đinh! NPC cao nhất số 107, công tác hoàn thành, đang kết toán điểm công trạng!"
Lăng Hiểu đang nằm trên giường bệnh viện hấp hối, bên tai nghe được tiếng quen thuộc.
Còn có tiếng ồn ào bên ngoài phòng bệnh.
"Chị Lăng, chị Lăng của em? Em tới đưa tiễn chị đoạn đường cuối cùng."
Là giọng nói của Tề Vân Phàm tên kia, vẫn đáng đánh đòn như thế.
Nhưng mà, đời này quen biết Lăng Hiểu là may mắn của hắn, cho nên mới không bị người ta đánh chết, vậy mà lại an ổn làm việc tới bây giờ. truyện ngôn tình
Ừm, tuổi càng lớn, càng biết ra ngoài làm loạn...
Lăng Hiểu không khỏi bật cười.
Một giây sau, ý thức của cô chậm rãi tan biến, bản điện tim trong phòng bệnh lập tức phát ra tiếng tít dài nhắc nhở.
"Hoắc thiếu đầu quả tim sủng kết thúc! Điểm công trạng 25! NPC cao cấp số 107, sau khi trở thành nhân viên chính thức, tiến bộ thật lớn, khả năng làm việc vững vàng nâng cao! Đáng để nhân viên khác học hỏi!"
Lăng Hiểu:...
Cô nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm rồi.
Tuy nhiên...
Suy nghĩ lại, trong thế giới này Lăng Hiểu thật sự vô cùng ngoan ngoãn.
Phá hoại kịch tình gì đó? Đều là nam nữ chủ làm, không chút quan hệ gì tới mị.
Cô cố gắng làm cho Lăng Duyệt hạnh phúc, lại cực kì cẩn thận vun đắp tình cảm cho nam nữ chủ, nói mị là công nhân xuất sắc nhất cũng không quá đáng đâu a!
Cho nên 25 điểm công trạng này, cô nhận.
Lăng Hiểu chậm rãi mở mắt, phát hiện chính mình lại trở lại căn phòng kia.
Lúc này, bản nhật ký NPC hiện ra trước mặt cô ra, chậm rãi hiện lên một đoạn kịch tình, chính là toàn bộ nguyên tác Hoắc thiếu đầu quả tim sủng.
Lăng Hiểu: Này... bây giờ nó còn có tác dụng gì?
Lăng Hiểu không thèm nhìn vào nhật ký NPC nữa, lấy lại tinh thần, khống chế thân thể chính mình, cô đứng dậy, đi tới cửa lớn ở đại sảnh.
Cánh cửa này, bây giờ có thể mở ra không?
Lăng Hiểu cầm tay nắm cửa, mạnh mẽ mở cửa ra!
Ngoài cửa...
Là một mảnh hư vô.
Cái gì cũng không có.
Lăng Hiểu muốn bước ra ngoài thử, kết quả mới vừa vươn chân ra, cảm giác được từng đợt sóng lăn tăn ngoài cửa, giống như muốn nuốt sống cô vậy.
Lăng Hiểu kinh hãi, vội vàng lùi lại.
Những thứ không biết, đại biểu cho kỳ ngộ, cũng chính là nguy hiểm.
Lăng Hiểu cảm thấy làm người không nên đi tìm đường chết, từ từ mới là vương đạo.
Lăng Hiểu làm nhiệm vụ ở thế giới Hoắc thiếu đầu quả tim sủng, bình an, hạnh phúc làm việc đến hơn 80 tuổi.
Cô cùng với Lăng Duyệt chăm sóc cho Chu Nhụy và Lăng Vân Sinh tới già, sau đó chôn cất.
Cô tận mắt chứng kiến cuộc sống mới của Lăng Duyệt, nhìn con bé tìm được bạch mã hoàng tử của đời mình, nhìn con bé kết hôn rồi sinh con, bước vào đỉnh cao của đời người.
Thế giới này, kịch tình chắc hẳn là sụp đổ từ sớm rồi.
Nhưng quy tắc thế giới cũng không có trùng tổ lại kịch tình, cũng không có điều chỉnh bất cứ thứ gì.
Bên phía Hoắc Hoài An, Lăng Hiểu không biết có chuyện gì xảy ra, cô cũng không quan tâm bên đó lắm.
Nhưng sau khi Hoắc lão qua đời, tất cả tài sản đều nằm vào trong tay Hoắc Hoài An, cho dù Lăng Hiểu không đi hỏi thăm, tin tức địa vị của Hoắc Hoài An trên thương trường cũng truyền tới nơi này.
Xem ra, chỉ cần địa vị của nam nữ chủ ổn định, chỉ cần số mệnh bọn họ vẫn tốt, thì quy tắc vẫn cho kịch tình thế giới tiếp tục.
Cho dù nam nữ chủ không cùng một chỗ cũng không sao.
Lại nói, thân phận Hoắc Hoài An đặc biệt, hắn đúng là một nhiệm vụ giả xuyên nhanh, mà nhóm người nhiệm vụ giả đa số đều tồn tại để thay đổi kịch tình.
Lăng Hiểu cảm thấy cuối cùng cô cũng được tự hào rồi.
"Đinh! NPC cao nhất số 107, công tác hoàn thành, đang kết toán điểm công trạng!"
Lăng Hiểu đang nằm trên giường bệnh viện hấp hối, bên tai nghe được tiếng quen thuộc.
Còn có tiếng ồn ào bên ngoài phòng bệnh.
"Chị Lăng, chị Lăng của em? Em tới đưa tiễn chị đoạn đường cuối cùng."
Là giọng nói của Tề Vân Phàm tên kia, vẫn đáng đánh đòn như thế.
Nhưng mà, đời này quen biết Lăng Hiểu là may mắn của hắn, cho nên mới không bị người ta đánh chết, vậy mà lại an ổn làm việc tới bây giờ. truyện ngôn tình
Ừm, tuổi càng lớn, càng biết ra ngoài làm loạn...
Lăng Hiểu không khỏi bật cười.
Một giây sau, ý thức của cô chậm rãi tan biến, bản điện tim trong phòng bệnh lập tức phát ra tiếng tít dài nhắc nhở.
"Hoắc thiếu đầu quả tim sủng kết thúc! Điểm công trạng 25! NPC cao cấp số 107, sau khi trở thành nhân viên chính thức, tiến bộ thật lớn, khả năng làm việc vững vàng nâng cao! Đáng để nhân viên khác học hỏi!"
Lăng Hiểu:...
Cô nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm rồi.
Tuy nhiên...
Suy nghĩ lại, trong thế giới này Lăng Hiểu thật sự vô cùng ngoan ngoãn.
Phá hoại kịch tình gì đó? Đều là nam nữ chủ làm, không chút quan hệ gì tới mị.
Cô cố gắng làm cho Lăng Duyệt hạnh phúc, lại cực kì cẩn thận vun đắp tình cảm cho nam nữ chủ, nói mị là công nhân xuất sắc nhất cũng không quá đáng đâu a!
Cho nên 25 điểm công trạng này, cô nhận.
Lăng Hiểu chậm rãi mở mắt, phát hiện chính mình lại trở lại căn phòng kia.
Lúc này, bản nhật ký NPC hiện ra trước mặt cô ra, chậm rãi hiện lên một đoạn kịch tình, chính là toàn bộ nguyên tác Hoắc thiếu đầu quả tim sủng.
Lăng Hiểu: Này... bây giờ nó còn có tác dụng gì?
Lăng Hiểu không thèm nhìn vào nhật ký NPC nữa, lấy lại tinh thần, khống chế thân thể chính mình, cô đứng dậy, đi tới cửa lớn ở đại sảnh.
Cánh cửa này, bây giờ có thể mở ra không?
Lăng Hiểu cầm tay nắm cửa, mạnh mẽ mở cửa ra!
Ngoài cửa...
Là một mảnh hư vô.
Cái gì cũng không có.
Lăng Hiểu muốn bước ra ngoài thử, kết quả mới vừa vươn chân ra, cảm giác được từng đợt sóng lăn tăn ngoài cửa, giống như muốn nuốt sống cô vậy.
Lăng Hiểu kinh hãi, vội vàng lùi lại.
Những thứ không biết, đại biểu cho kỳ ngộ, cũng chính là nguy hiểm.
Lăng Hiểu cảm thấy làm người không nên đi tìm đường chết, từ từ mới là vương đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.