Hàng Ngày Làm Npc Ở Thế Giới Xuyên Nhanh
Chương 264: Học trò này tôi thật sự không dạy được!
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
09/05/2022
Edit: Thu Hương
Lăng Hiểu hơi lo lắng.
Cô không muốn vừa mới mất đi mẹ, lại mất cha tiếp!
Vì muốn Lăng Vân Sinh phấn chấn trở lại, không làm mấy chuyện điên rồ nữa. Lăng Hiểu về đến nhà ra sức mà biểu diễn con người mới - "kiên cường lạc quan", "độc lập tự chủ".
Cô cũng không vì mất đi mẹ, không vì mình bị mất đi thanh âm mà đau khổ, ngược lại, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ thậm chí còn học được tự mình quét dọn phòng, mặc quần áo, gấp chăn.
Tóm lại, cô của hiện tại, quả thực chính là "thân tàn nhưng không phế", điển hình sống cả một thế hệ người nối nghiệp tương lai của chủ nghĩa xã hội, trước ngực đeo đủ mười đóa hoa hồng nhỏ!
Có lẽ được sự tích cực lạc quan của con gái dẫn dắt, cũng có lẽ vì tình trạng công ty dần có thay đổi, tinh thần của Lăng Vân Sinh cũng chậm rãi khôi phục, ánh mắt lại có ánh hào quang.
Công ty nhà họ Lăng trải qua một lần nguy cơ, cũng đã có cơ hội chuyển mình...
Đảo mắt, lại qua đi nửa năm...
Lăng Hiểu không tiếp tục đi nhà trẻ, dù sao nhà trẻ bình thường không thích hợp với cô.
Lăng Vân Sinh tìm một bảo mẫu riêng để trông Lăng Hiểu, còn mời một thầy dạy thủ ngữ cho cô, dạy cô ngôn ngữ của người câm điếc.
Bảo mẫu chăm sóc Lăng Hiểu là một cô gái rất đẹp, giọng nói dễ nghe, nấu cơm cũng ngon, lại còn rất rất dịu dàng.
Bởi vì phải chăm sóc 24 giờ, vị bảo mẫu xinh đẹp này trực tiếp ở lại Lăng gia.
Ở lại này, liền ở ra vấn đề.
......
"Hiểu Hiểu, ba muốn kết hôn với dì Chu, về sau cô ấy là mẹ con, vẫn có thể tiếp tục chăm sóc con, con có vui không?"
Vào lúc Lăng Hiểu 6 tuổi, Lăng Vân Sinh quyết định kết hôn với Chu Nhụy.
Chu Nhụy chính là vị bảo mẫu xinh đẹp kia.
Cho nên nói, cô nam quả nữ, cùng nhau sống dưới một mái nhà, thật sự rất dễ gặp chuyện không may.
"Hiểu Hiểu, về sau mẹ nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt."
Chu Nhụy cười vui vẻ sáng lạn.
Lăng Hiểu lúc ấy cũng không có phản cảm quá nhiều.
Dù sao Dương Mạn Bình đã chết gần một năm, Lăng Vân Sinh vẫn còn rất trẻ, ông có quyền tái hôn.
Mà Chu Nhụy cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ của Lăng Vân Sinh---
Một cô gái nhỏ, trẻ tuổi sinh đẹp, dịu dàng lại săn sóc, quan trọng là Chu Nhụy còn hiểu được chiêu "chim nhỏ nép vào ngực", có thể thỏa mãn được chủ nghĩa đại nam tử của đàn ông.
Tháng năm năm ấy, Lăng Vân Sinh tổ chức một hôn lễ rất long trọng với Chu Nhụy, từ nay về sau, Chu Nhụy thành nữ chủ nhân mới của nhà họ Lăng.
Lăng Hiểu không gọi bà là mẹ, đương nhiên cô cũng sẽ không nói chuyện, Chu Nhụy cũng sẽ không để ý vấn đề xưng hô gì đó.
Năm đầu tiên, một nhà ba người coi như cuộc sống hòa hợp.
Lăng Hiểu đã đến tuổi đến trường học, nhưng mà Lăng Vân Sinh không muốn đưa cô đến trường đặc thù, cuối cùng đành mời giáo viên tư đến dạy chương trình tiểu học cho cô, thậm chí còn mời riêng một giáo viên dạy piano, dạy đàn.
Dù sao Dương Mạn Bình vốn là một giáo viên piano đặc biệt có tế bào nghệ thuật, Lăng Vân Sinh cảm thấy Lăng Hiểu sẽ kế thừa một chút thiên phú đó từ mẹ ruột.
Kết quả...
Lăng Hiểu đàn đến rối tinh rối mù, dạy 5 tiết, giáo viên piano chủ động xin nghỉ!
Giáo viên piano: thực xin lỗi, học sinh như này tôi dạy không được! Tạm biệt!
Lăng Hiểu: Đi thong thả, không tiễn.
"Nhóc con này, không giống anh hay mẹ nó chút nào."
Hiện tại Lăng Vân Sinh, vừa nhìn thấy Lăng Hiểu là thấy buồn bực, bởi vì học piano không được, đến môn văn hóa cũng hỏng bét, vốn cô đã không thể nói, học tập cũng rất trật vật, kết quả nhóc con này thường xuyên không làm bài tập, thầy giáo dạy, không phải trộm ăn đồ ăn vặt thì chính là trộm xem TV, thái độ học tập như vậy, mấy giáo viên đều muốn phát điên.
Nếu không phải tiền lương cao, bọn họ đã sớm muốn cướp đường mà chạy.
Lăng Hiểu hơi lo lắng.
Cô không muốn vừa mới mất đi mẹ, lại mất cha tiếp!
Vì muốn Lăng Vân Sinh phấn chấn trở lại, không làm mấy chuyện điên rồ nữa. Lăng Hiểu về đến nhà ra sức mà biểu diễn con người mới - "kiên cường lạc quan", "độc lập tự chủ".
Cô cũng không vì mất đi mẹ, không vì mình bị mất đi thanh âm mà đau khổ, ngược lại, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ thậm chí còn học được tự mình quét dọn phòng, mặc quần áo, gấp chăn.
Tóm lại, cô của hiện tại, quả thực chính là "thân tàn nhưng không phế", điển hình sống cả một thế hệ người nối nghiệp tương lai của chủ nghĩa xã hội, trước ngực đeo đủ mười đóa hoa hồng nhỏ!
Có lẽ được sự tích cực lạc quan của con gái dẫn dắt, cũng có lẽ vì tình trạng công ty dần có thay đổi, tinh thần của Lăng Vân Sinh cũng chậm rãi khôi phục, ánh mắt lại có ánh hào quang.
Công ty nhà họ Lăng trải qua một lần nguy cơ, cũng đã có cơ hội chuyển mình...
Đảo mắt, lại qua đi nửa năm...
Lăng Hiểu không tiếp tục đi nhà trẻ, dù sao nhà trẻ bình thường không thích hợp với cô.
Lăng Vân Sinh tìm một bảo mẫu riêng để trông Lăng Hiểu, còn mời một thầy dạy thủ ngữ cho cô, dạy cô ngôn ngữ của người câm điếc.
Bảo mẫu chăm sóc Lăng Hiểu là một cô gái rất đẹp, giọng nói dễ nghe, nấu cơm cũng ngon, lại còn rất rất dịu dàng.
Bởi vì phải chăm sóc 24 giờ, vị bảo mẫu xinh đẹp này trực tiếp ở lại Lăng gia.
Ở lại này, liền ở ra vấn đề.
......
"Hiểu Hiểu, ba muốn kết hôn với dì Chu, về sau cô ấy là mẹ con, vẫn có thể tiếp tục chăm sóc con, con có vui không?"
Vào lúc Lăng Hiểu 6 tuổi, Lăng Vân Sinh quyết định kết hôn với Chu Nhụy.
Chu Nhụy chính là vị bảo mẫu xinh đẹp kia.
Cho nên nói, cô nam quả nữ, cùng nhau sống dưới một mái nhà, thật sự rất dễ gặp chuyện không may.
"Hiểu Hiểu, về sau mẹ nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt."
Chu Nhụy cười vui vẻ sáng lạn.
Lăng Hiểu lúc ấy cũng không có phản cảm quá nhiều.
Dù sao Dương Mạn Bình đã chết gần một năm, Lăng Vân Sinh vẫn còn rất trẻ, ông có quyền tái hôn.
Mà Chu Nhụy cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ của Lăng Vân Sinh---
Một cô gái nhỏ, trẻ tuổi sinh đẹp, dịu dàng lại săn sóc, quan trọng là Chu Nhụy còn hiểu được chiêu "chim nhỏ nép vào ngực", có thể thỏa mãn được chủ nghĩa đại nam tử của đàn ông.
Tháng năm năm ấy, Lăng Vân Sinh tổ chức một hôn lễ rất long trọng với Chu Nhụy, từ nay về sau, Chu Nhụy thành nữ chủ nhân mới của nhà họ Lăng.
Lăng Hiểu không gọi bà là mẹ, đương nhiên cô cũng sẽ không nói chuyện, Chu Nhụy cũng sẽ không để ý vấn đề xưng hô gì đó.
Năm đầu tiên, một nhà ba người coi như cuộc sống hòa hợp.
Lăng Hiểu đã đến tuổi đến trường học, nhưng mà Lăng Vân Sinh không muốn đưa cô đến trường đặc thù, cuối cùng đành mời giáo viên tư đến dạy chương trình tiểu học cho cô, thậm chí còn mời riêng một giáo viên dạy piano, dạy đàn.
Dù sao Dương Mạn Bình vốn là một giáo viên piano đặc biệt có tế bào nghệ thuật, Lăng Vân Sinh cảm thấy Lăng Hiểu sẽ kế thừa một chút thiên phú đó từ mẹ ruột.
Kết quả...
Lăng Hiểu đàn đến rối tinh rối mù, dạy 5 tiết, giáo viên piano chủ động xin nghỉ!
Giáo viên piano: thực xin lỗi, học sinh như này tôi dạy không được! Tạm biệt!
Lăng Hiểu: Đi thong thả, không tiễn.
"Nhóc con này, không giống anh hay mẹ nó chút nào."
Hiện tại Lăng Vân Sinh, vừa nhìn thấy Lăng Hiểu là thấy buồn bực, bởi vì học piano không được, đến môn văn hóa cũng hỏng bét, vốn cô đã không thể nói, học tập cũng rất trật vật, kết quả nhóc con này thường xuyên không làm bài tập, thầy giáo dạy, không phải trộm ăn đồ ăn vặt thì chính là trộm xem TV, thái độ học tập như vậy, mấy giáo viên đều muốn phát điên.
Nếu không phải tiền lương cao, bọn họ đã sớm muốn cướp đường mà chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.