Hàng Ngày Làm Npc Ở Thế Giới Xuyên Nhanh
Chương 241: Mục tiêu nhỏ của nhân sinh
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
03/05/2022
Edit: cầm thú
Tu vi hiện giờ của Lăng Tiêu lại tiến thêm một bước nữa, khoảng cách tới vũ tông chỉ là thiếu một chút thời gian để tiêu hóa.
Nhưng mà hắn cũng không cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì tối qua Cố Tuyết Dao nói có thể dẫn hắn đi tìm linh dược cho Lăng Hiểu.
Lăng Tiêu biết muội muội mình hao tổn hết linh khí, tuy rằng bên ngoài có vẻ đã hồi phục không có gì khác biệt, nhưng thực chất là căn cơ võ đạo đã bị tổn hại rồi.
Lăng Tiêu vốn định tìm linh dược theo lời Cố Tuyết Dao nói, mang về giúp Lăng Hiểu hồi phục.
Ai ngờ tối hôm qua xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn, bọn họ tìm được cây linh dược kia vừa mới nhổ khỏi đất nó đã nhanh chóng héo tàn, tất cả linh khí đều tiêu tán.
"Nguy rồi, linh dược này phải lập tức sử dụng thôi, Lăng sư huynh, ngươi nhanh lên! Đừng chậm trễ, nếu không thật là lãng phí!"
Lúc ấy Cố Tuyết Dao vội vàng la lên.
Lăng Tiêu không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ có thể nuốt lấy cây linh dược kia, sau đó hắn một mực ngồi trên núi tĩnh tọa tiêu hóa hết linh dược, mà Cố Tuyết Dao ở một bên hộ pháp cho hắn.
Cứ như vậy, qua một đêm, mãi tới bình minh, hắn cuối cùng cũng hấp thu hết dược hiệu...
"Thật sự đáng tiếc, nếu có thể cầm về cho muội thì tốt rồi."
Ăn sáng xong, Lăng Tiêu kể về chuyện này, trong lòng vẫn vô cùng tiếc hận.
"Thật ra ca ca hấp thụ nó chẳng phải càng tốt hơn sao, chờ khi nào huynh ổn định khí huyết, trùng kích vũ tông, lấy thân phận đại sư huynh trở về Tử Trúc Lâm, lại càng không có ai hoài nghi thân phận của huynh?"
Lăng Hiểu một bên cười nhẹ nhàng, trong lòng nàng có chút giật mình ---
Linh dược kia có lẽ là Cố Tuyết Dao cố tình muốn cho ca ca hấp thụ.
Nói cái gì mà tìm linh dược cho nàng chứ, đều là giả vờ thôi.
Tiểu nha đầu, có tâm tư rất lớn đấy.
Lăng Tiêu nghe Lăng Hiểu nhắc đến Tử Trúc Lâm, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.
Ở trong Tử Trúc Lâm vài năm, Lăng Tiêu quả thật rất thích cuộc sống ở đó.
Người của Tử Trúc Lâm, cho dù là đệ tử thông thường hay trưởng lão môn pháo, thậm chí là trưởng môn Tử Ngọc, đều đặc biệt quan tâm chăm sóc Lăng Tiêu, hắn đã sớm coi Tử Trúc Lâm là căn nhà khác của mình.
"Muội muội, hiện giờ chúng ta đã đổi lại thân phận, khi về Tử Trúc Lâm... ta nghĩ muội cũng có thể trở thành đệ tử chính thức?"
Kỳ thật khi ở Tử Trúc Lâm Lăng Tiêu cảm thấy bọn Tử Ngọc đã phát hiện thân phận thật của huynh muội bọn họ, chỉ là nàng vẫn chưa nói mà thôi.
"Đệ tử Tử Trúc Lâm?"
Nghe ca ca nói xong, Lăng Hiểu khẽ lắc đầu: "Muội vẫn cứ đi theo đại ca thì hơn, làm người nhà của đệ tử cũng rất tốt, có đại ca bảo vệ ta, Tử Trúc Lâm không ai dám khi dễ muội đâu, muội cũng vui vẻ thoải mái!"
Trước kia Lăng Hiểu ép buộc bản thân tu luyện vì có mục tiêu.
Hi vọng bản thân có thể giúp cơ thể ca ca khỏe lại.
Hiện tại mục tiêu ở thế này của nàng đã hoàn thành, như vậy cũng chỉ còn một cái mục tiêu nhỏ nhoi thôi ---
Đó chính là làm một NPC tự do vui vẻ.
......
Hai tháng sau, vừa đúng lúc sinh nhật mười sáu tuổi của Lăng Tiêu và Lăng Hiểu.
Trong Thượng Võ thành khắp nơi đều tràn đầy không khí vui mừng, vô số tân khách từ xa mà đến, Lăng gia chủ và người của các chi nhánh khác, người của các gia tộc Thiên Nguyên đại lục, chỉ cần nhận được thiệp mời của Lăng Vô Thương, tất cả đều mang theo lễ vật chân thành tới chúc mừng.
Lăng Vô Thương dẫn theo Lăng Tiêu đi đón khách tới, Lăng Hiểu buồn chán liền đi theo Lăng phu nhân, ở hậu viện chỉ huy người hầu.
Người khác đều biết Lăng Vô Thương có một đôi trai gái, con trai trưởng Lăng Tiêu là đại sư huynh Tử Trúc Lâm cũng chính là thiên tài số một số hai đương thời, mà nữ nhi của hắn Lăng Hiểu, mặc dù mấy năm nay cũng ở trong Tử Trúc Lâm, nhưng nghe nói là ở Tử Trúc Lâm điều dưỡng cơ thể.
Đối với vị thiên tài Lăng Tiêu này, mọi người chỉ có hâm mộ và kì vọng cao, còn về Lăng gia tiểu thư từ bé đã 'yếu ớt', rất nhiều khách nhân có suy nghĩ khác nhau---
Nếu như con trai mình có thể lấy vị Lăng gia tiểu thư này, chẳng phải chính là có quan hệ thân mật với Lăng Tiêu và Tử Trúc Lâm sao?
Tu vi hiện giờ của Lăng Tiêu lại tiến thêm một bước nữa, khoảng cách tới vũ tông chỉ là thiếu một chút thời gian để tiêu hóa.
Nhưng mà hắn cũng không cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì tối qua Cố Tuyết Dao nói có thể dẫn hắn đi tìm linh dược cho Lăng Hiểu.
Lăng Tiêu biết muội muội mình hao tổn hết linh khí, tuy rằng bên ngoài có vẻ đã hồi phục không có gì khác biệt, nhưng thực chất là căn cơ võ đạo đã bị tổn hại rồi.
Lăng Tiêu vốn định tìm linh dược theo lời Cố Tuyết Dao nói, mang về giúp Lăng Hiểu hồi phục.
Ai ngờ tối hôm qua xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn, bọn họ tìm được cây linh dược kia vừa mới nhổ khỏi đất nó đã nhanh chóng héo tàn, tất cả linh khí đều tiêu tán.
"Nguy rồi, linh dược này phải lập tức sử dụng thôi, Lăng sư huynh, ngươi nhanh lên! Đừng chậm trễ, nếu không thật là lãng phí!"
Lúc ấy Cố Tuyết Dao vội vàng la lên.
Lăng Tiêu không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ có thể nuốt lấy cây linh dược kia, sau đó hắn một mực ngồi trên núi tĩnh tọa tiêu hóa hết linh dược, mà Cố Tuyết Dao ở một bên hộ pháp cho hắn.
Cứ như vậy, qua một đêm, mãi tới bình minh, hắn cuối cùng cũng hấp thu hết dược hiệu...
"Thật sự đáng tiếc, nếu có thể cầm về cho muội thì tốt rồi."
Ăn sáng xong, Lăng Tiêu kể về chuyện này, trong lòng vẫn vô cùng tiếc hận.
"Thật ra ca ca hấp thụ nó chẳng phải càng tốt hơn sao, chờ khi nào huynh ổn định khí huyết, trùng kích vũ tông, lấy thân phận đại sư huynh trở về Tử Trúc Lâm, lại càng không có ai hoài nghi thân phận của huynh?"
Lăng Hiểu một bên cười nhẹ nhàng, trong lòng nàng có chút giật mình ---
Linh dược kia có lẽ là Cố Tuyết Dao cố tình muốn cho ca ca hấp thụ.
Nói cái gì mà tìm linh dược cho nàng chứ, đều là giả vờ thôi.
Tiểu nha đầu, có tâm tư rất lớn đấy.
Lăng Tiêu nghe Lăng Hiểu nhắc đến Tử Trúc Lâm, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.
Ở trong Tử Trúc Lâm vài năm, Lăng Tiêu quả thật rất thích cuộc sống ở đó.
Người của Tử Trúc Lâm, cho dù là đệ tử thông thường hay trưởng lão môn pháo, thậm chí là trưởng môn Tử Ngọc, đều đặc biệt quan tâm chăm sóc Lăng Tiêu, hắn đã sớm coi Tử Trúc Lâm là căn nhà khác của mình.
"Muội muội, hiện giờ chúng ta đã đổi lại thân phận, khi về Tử Trúc Lâm... ta nghĩ muội cũng có thể trở thành đệ tử chính thức?"
Kỳ thật khi ở Tử Trúc Lâm Lăng Tiêu cảm thấy bọn Tử Ngọc đã phát hiện thân phận thật của huynh muội bọn họ, chỉ là nàng vẫn chưa nói mà thôi.
"Đệ tử Tử Trúc Lâm?"
Nghe ca ca nói xong, Lăng Hiểu khẽ lắc đầu: "Muội vẫn cứ đi theo đại ca thì hơn, làm người nhà của đệ tử cũng rất tốt, có đại ca bảo vệ ta, Tử Trúc Lâm không ai dám khi dễ muội đâu, muội cũng vui vẻ thoải mái!"
Trước kia Lăng Hiểu ép buộc bản thân tu luyện vì có mục tiêu.
Hi vọng bản thân có thể giúp cơ thể ca ca khỏe lại.
Hiện tại mục tiêu ở thế này của nàng đã hoàn thành, như vậy cũng chỉ còn một cái mục tiêu nhỏ nhoi thôi ---
Đó chính là làm một NPC tự do vui vẻ.
......
Hai tháng sau, vừa đúng lúc sinh nhật mười sáu tuổi của Lăng Tiêu và Lăng Hiểu.
Trong Thượng Võ thành khắp nơi đều tràn đầy không khí vui mừng, vô số tân khách từ xa mà đến, Lăng gia chủ và người của các chi nhánh khác, người của các gia tộc Thiên Nguyên đại lục, chỉ cần nhận được thiệp mời của Lăng Vô Thương, tất cả đều mang theo lễ vật chân thành tới chúc mừng.
Lăng Vô Thương dẫn theo Lăng Tiêu đi đón khách tới, Lăng Hiểu buồn chán liền đi theo Lăng phu nhân, ở hậu viện chỉ huy người hầu.
Người khác đều biết Lăng Vô Thương có một đôi trai gái, con trai trưởng Lăng Tiêu là đại sư huynh Tử Trúc Lâm cũng chính là thiên tài số một số hai đương thời, mà nữ nhi của hắn Lăng Hiểu, mặc dù mấy năm nay cũng ở trong Tử Trúc Lâm, nhưng nghe nói là ở Tử Trúc Lâm điều dưỡng cơ thể.
Đối với vị thiên tài Lăng Tiêu này, mọi người chỉ có hâm mộ và kì vọng cao, còn về Lăng gia tiểu thư từ bé đã 'yếu ớt', rất nhiều khách nhân có suy nghĩ khác nhau---
Nếu như con trai mình có thể lấy vị Lăng gia tiểu thư này, chẳng phải chính là có quan hệ thân mật với Lăng Tiêu và Tử Trúc Lâm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.