Hàng Ngày Làm Npc Ở Thế Giới Xuyên Nhanh
Chương 304: Mười ba đại lão cùng ăn bữa tiệc ly
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
02/08/2022
Edit: cầm thú
Hậu cung tranh đấu, thậm chí triều đình đại chiến, khói lửa không đốt tới tạp dịch viện, dù sao nơi này chính là chỗ không bắt mắt nhất trong hoàng thành, vất vả nhất và không ích lợi gì.
Mà Ngô Trần, chỉ là một cái nội quan lục phẩm, can tâm tình nguyện im lặng ở trong tạp dịch viện này, chính bởi vì nơi đây hết sức an toàn.
Tùy ý, cũng là tùy ý ra hình dáng.
Ban đêm, tạp dịch viện một mảnh tối đen, chỉ có ngọn đèn còn sáng trong phòng Ngô Trần.
"Cha nuôi, ta buồn ngủ."
Lăng Hiểu dụi dụi mắt, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Ngô Trần bên cạnh.
"Ngươi giả bộ tội nghiệp cũng vô ích thôi."
Ngô Trần ngồi uống trà, đồng thời dùng tay còn lại cầm chổi lông gà: "Bây giờ mau chóng học xong đi!"
"Cha nuôi."
Lăng Hiểu tội nghiệp chu miệng: "Việc này quá khó đi."
Lúc này trước mặt Lăng Hiểu là danh sách tên người, theo sau tên bọn họ chính là đặc điểm, sở thích, thậm chí là bối cảnh.
Tất nhiên, những người này không phải quan to trong triều đình, cũng không phải chủ tử hậu cung, bọn họ đều là cung nhân có chút danh tiếng và chức vụ trong nội uyển.
"Cái này cần phải biết, tuy tạp dịch viện chúng ta nhìn có vẻ an toàn, nhưng chỉ sợ rất nhanh liền bị xoáy vào vòng tranh đấu, cho nên bây giờ, chúng ta nhất định phải nhớ kỹ bản thân không chủ động, không gây chuyện, không hỏi, không nghe, không làm."
Ngô Trần buông chén trà xuống, tiếp tục nói: "Dĩ nhiên, muốn làm thì rất dễ, nhưng cũng cực kì khó, hậu cung tranh đấu kéo theo không ít người, nơi này của chúng ta lúc nào đó cũng sẽ bị ném tới vài người có thân phận đặc biệt, ngươi đừng khinh thường những cung nhân này, bọn họ có thể khiến cho chủ tử vui vẻ, được chủ tử thưởng thức, tất nhiên đều có bản lãnh thật sự, những người như vậy chúng ta tuyệt đối không nên đắc tội, cho nên ngươi mau học thuộc sở thích đặc điểm bối cảnh của bọn họ đi!"
Lăng Hiểu:...
Lăng Hiểu không biết phải nói gì, cũng rất phiền lòng, bởi vì Ngô Trần nói đúng.
Đừng nhìn tạp dịch viện không ai thèm để mắt tới, nhưng đừng quên, vô số cung đấu kết quả cuối cùng đều tới ở tạp dịch viện, kẻ thua nếm trải đau khổ!
Thời điểm đi vào không có gì, một khi bước ra, không phải báo huyết thù thì cũng chính là hắc hóa.
Những kẻ bước ra, người này càng lợi hại hơn so với người kia!
......
Hồng vương triều, Kiến Nguyên thứ mười tám, bệ hạ băng hà, cả nước đau thương.
Tất cả kinh đô đều ngập tràn buồn khổ và không khí nghiêm trọng.
Đại binh của phiên vương đã tiếp cận, trong kinh thành vài vị hoàng tử như hổ rình mồi.
So với bên ngoài người người thần hồn nát thần tính, hậu cung tạp dịch viện lại cực kì bình yên.
Tất cả mọi người đều giống như ngày thường, làm công việc của bản thân, từ mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn, rất không dễ dàng mới làm xong việc, nằm xuống liền ngủ thiếp đi, làm gì có ai đủ tâm trạng đi quản người nào sẽ tiếp quản hoàng thành này chứ?
Cho dù có đổi sang người nào, cũng không thể thay đổi thân phận thấp hèn của bọn họ...
Nửa tháng sau khi tiên đế băng hà, một màn tranh đoạt kịch liệt cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng lục hoàng tử Dạ Bắc Hoàng thành công đăng cơ, thay đổi niên hiệu là Kiến Phong.
Kiến Phong năm đầu tiên, đầu mùa xuân, hậu cung nghênh đón tân đế đăng cơ, hoàng thành rung chuyển.
Vô số người bị giam giữ, đánh chết, thậm chí là sung quân vào tầng thấp nhất tạp dịch viện.
Trong khoảng thời gian ngắn, tạp dịch viện chật kín người, ngược lại không lo không có người làm việc.
Ngô Trần:...
Ai bảo không lo chứ?
Bản công công lo đến mức tóc sắp bạc trắng! Bởi vì lần này nhốt một đống đại lão thủ đoạn độc ác vào a!
"Cái này có chút khó rồi."
Ngô Trần nhịn không được ở trong phòng đi qua đi lại.
Mà Lăng Hiểu ngồi một bên, nhìn những tư liệu trước mắt, lại đếm đếm đầu ngón tay, đột nhiên hưng phấn kêu lớn: "A, cha nuôi, lần này tạp dịch viện đến một lúc 13 đại lão, ôi, có thể làm 12 tông đồ ăn bữa tiệc ly với Chúa luôn rồi!"
Ngô Trần:...
12 tông đồ ăn bữa tiệc ly là cái quỷ gì?
Hắn còn muốn sống tới 100 tuổi a.
Hậu cung tranh đấu, thậm chí triều đình đại chiến, khói lửa không đốt tới tạp dịch viện, dù sao nơi này chính là chỗ không bắt mắt nhất trong hoàng thành, vất vả nhất và không ích lợi gì.
Mà Ngô Trần, chỉ là một cái nội quan lục phẩm, can tâm tình nguyện im lặng ở trong tạp dịch viện này, chính bởi vì nơi đây hết sức an toàn.
Tùy ý, cũng là tùy ý ra hình dáng.
Ban đêm, tạp dịch viện một mảnh tối đen, chỉ có ngọn đèn còn sáng trong phòng Ngô Trần.
"Cha nuôi, ta buồn ngủ."
Lăng Hiểu dụi dụi mắt, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Ngô Trần bên cạnh.
"Ngươi giả bộ tội nghiệp cũng vô ích thôi."
Ngô Trần ngồi uống trà, đồng thời dùng tay còn lại cầm chổi lông gà: "Bây giờ mau chóng học xong đi!"
"Cha nuôi."
Lăng Hiểu tội nghiệp chu miệng: "Việc này quá khó đi."
Lúc này trước mặt Lăng Hiểu là danh sách tên người, theo sau tên bọn họ chính là đặc điểm, sở thích, thậm chí là bối cảnh.
Tất nhiên, những người này không phải quan to trong triều đình, cũng không phải chủ tử hậu cung, bọn họ đều là cung nhân có chút danh tiếng và chức vụ trong nội uyển.
"Cái này cần phải biết, tuy tạp dịch viện chúng ta nhìn có vẻ an toàn, nhưng chỉ sợ rất nhanh liền bị xoáy vào vòng tranh đấu, cho nên bây giờ, chúng ta nhất định phải nhớ kỹ bản thân không chủ động, không gây chuyện, không hỏi, không nghe, không làm."
Ngô Trần buông chén trà xuống, tiếp tục nói: "Dĩ nhiên, muốn làm thì rất dễ, nhưng cũng cực kì khó, hậu cung tranh đấu kéo theo không ít người, nơi này của chúng ta lúc nào đó cũng sẽ bị ném tới vài người có thân phận đặc biệt, ngươi đừng khinh thường những cung nhân này, bọn họ có thể khiến cho chủ tử vui vẻ, được chủ tử thưởng thức, tất nhiên đều có bản lãnh thật sự, những người như vậy chúng ta tuyệt đối không nên đắc tội, cho nên ngươi mau học thuộc sở thích đặc điểm bối cảnh của bọn họ đi!"
Lăng Hiểu:...
Lăng Hiểu không biết phải nói gì, cũng rất phiền lòng, bởi vì Ngô Trần nói đúng.
Đừng nhìn tạp dịch viện không ai thèm để mắt tới, nhưng đừng quên, vô số cung đấu kết quả cuối cùng đều tới ở tạp dịch viện, kẻ thua nếm trải đau khổ!
Thời điểm đi vào không có gì, một khi bước ra, không phải báo huyết thù thì cũng chính là hắc hóa.
Những kẻ bước ra, người này càng lợi hại hơn so với người kia!
......
Hồng vương triều, Kiến Nguyên thứ mười tám, bệ hạ băng hà, cả nước đau thương.
Tất cả kinh đô đều ngập tràn buồn khổ và không khí nghiêm trọng.
Đại binh của phiên vương đã tiếp cận, trong kinh thành vài vị hoàng tử như hổ rình mồi.
So với bên ngoài người người thần hồn nát thần tính, hậu cung tạp dịch viện lại cực kì bình yên.
Tất cả mọi người đều giống như ngày thường, làm công việc của bản thân, từ mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn, rất không dễ dàng mới làm xong việc, nằm xuống liền ngủ thiếp đi, làm gì có ai đủ tâm trạng đi quản người nào sẽ tiếp quản hoàng thành này chứ?
Cho dù có đổi sang người nào, cũng không thể thay đổi thân phận thấp hèn của bọn họ...
Nửa tháng sau khi tiên đế băng hà, một màn tranh đoạt kịch liệt cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng lục hoàng tử Dạ Bắc Hoàng thành công đăng cơ, thay đổi niên hiệu là Kiến Phong.
Kiến Phong năm đầu tiên, đầu mùa xuân, hậu cung nghênh đón tân đế đăng cơ, hoàng thành rung chuyển.
Vô số người bị giam giữ, đánh chết, thậm chí là sung quân vào tầng thấp nhất tạp dịch viện.
Trong khoảng thời gian ngắn, tạp dịch viện chật kín người, ngược lại không lo không có người làm việc.
Ngô Trần:...
Ai bảo không lo chứ?
Bản công công lo đến mức tóc sắp bạc trắng! Bởi vì lần này nhốt một đống đại lão thủ đoạn độc ác vào a!
"Cái này có chút khó rồi."
Ngô Trần nhịn không được ở trong phòng đi qua đi lại.
Mà Lăng Hiểu ngồi một bên, nhìn những tư liệu trước mắt, lại đếm đếm đầu ngón tay, đột nhiên hưng phấn kêu lớn: "A, cha nuôi, lần này tạp dịch viện đến một lúc 13 đại lão, ôi, có thể làm 12 tông đồ ăn bữa tiệc ly với Chúa luôn rồi!"
Ngô Trần:...
12 tông đồ ăn bữa tiệc ly là cái quỷ gì?
Hắn còn muốn sống tới 100 tuổi a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.