Hàng Ngày Làm Npc Ở Thế Giới Xuyên Nhanh
Chương 313: Tư tưởng phong kiến, không được!
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
02/08/2022
Edit: Hồ ly lông xù
''Còn sớm như vậy đã... Đi ngủ?''
Dạ Cảnh Niên quay đầu nhìn Lăng Hiểu một chút: ''Bằng không thì, ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe?''
''Ăn no rồi không nên nghe kể chuyện xưa.''
Lăng Hiểu nghiêm trang trả lời câu hỏi.
Dạ Cảnh Niên: Đừng cho là ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ngươi đừng gạt ta!
Lăng Hiểu:...
''Mau mau ngủ đi!''
Thật tình cờ tối nay Lăng Hiểu trực đêm, bằng không nàng cũng không dám trắng trợn như vậy.
Dĩ nhiên, hiện tại nàng chỉ muốn Dạ Cảnh Niên ngủ càng sớm càng tốt, như vậy nàng mới có thể được nghỉ ngơi sớm một chút.
''Nếu không thì...''
Dạ Cảnh Niên đi đến bên giường ngủ, nhưng vẻ mặt vẫn không đành lòng nhìn Lăng Hiểu: ''Không thì ngươi ngủ cùng ta? Ngươi nằm trong chăn kể chuyện xưa cho ta nghe, ta sẽ sớm ngủ thiếp đi!''
''Điện hạ, nam nữ khác biệt, huống chi ngài là chủ tử, ta chỉ là nô tỳ.''
Cấp bậc trong hậu cung cực kỳ nghiêm ngặt, bình thường các cung nữ khi nhìn thấy chủ tử khác đều phải quỳ xuống và tự xưng là ''Nô tỳ'', cũng may Thanh Nguyệt cung không có nhiều quy củ như vậy, vả lại Lăng Hiểu đã ở bên cạnh Dạ Cảnh Niên từ khi hắn còn nhỏ, cho nên mối quan hệ giữa hai người tương đối thân thiết.
Thế nhưng, cũng chỉ có vậy.
Ngủ chung gì... Miễn đi.
''Ngươi không phải là nô tỳ.''
Dạ Cảnh Niên nghe xong lời này của Lăng Hiểu không hỏi nhíu mày, tuy giọng nói vẫn còn ngây thơ nhưng cũng có khí phách: ''Mẫu phi nói ngươi là người của ta, sau này còn có thể cùng ta ngủ chung.''
Lăng Hiểu:...
Từ từ đã.
Doanh phi an bài cho nàng khi nào vậy?
Thậm chí Lăng Hiểu vẫn còn hồn nhiên không biết.
''Điện hạ, Doanh Phi nương nương chỉ là muốn trêu chọc ngài thôi, ngài xem ta lớn như vậy, ngài như vậy, chờ đến khi ngài trưởng thành, ta đã già rồi, sẽ rất khó coi.''
Lăng Hiểu cố gắng cứu vãn tam quan của Dạ Cảnh Niên.
Ừ, thiếu niên, ngươi còn nhỏ, không được bỏ qua giáo dục! Không thể để tư tưởng phong kiến giam cầm a!
Cái gì mà nha hoàn thông phòng, cung nữ thị tẩm gì đó, những thứ này đều không thể thực hiện a!
Ngươi phải làm người nối nghiệp Xã Hội Chủ Nghĩa thành công, à, không, là một Vương Gia tiêu diêu tự tại!
......
''Là... Như vậy sao?''
Dạ Cảnh Niên ngồi bên cạnh giường nghe lời Lăng Hiểu nói có chút mờ mịt, sau đó lại bất đắc dĩ nhìn nàng: ''Ta trưởng thành, ngươi sẽ già đi sao? Sẽ già đi giống như Quỳnh ma ma sao?''
Quỳnh ma ma là một nữ quan trong Thanh Nguyệt cung, năm nay đã ngoài năm mươi, khuôn mặt đầy nếp nhăn, răng đã rụng gần hết.
Nghe thấy lời của Dạ Cảnh Niên, Lăng Hiểu rùng mình, ngay sau đó lắc đầu một cái: ''Chậc, không hẳn là già như vậy, nhưng dù sao ta cũng sẽ già đi.''
''Vậy ngươi đừng già đi có được không? Ta cũng sẽ không lớn lên.''
Viền mắt Dạ Cảnh Niên đỏ lên, lưu luyến không rời kéo ống tay áo Lăng Hiểu: ''Nếu ngươi già đi rồi, răng rụng, không đi lại được, ngươi sẽ không thể nướng đùi gà cho ta ăn được nữa!''
Lăng Hiểu:...
Quả nhiên, trong lòng nhị Điện hạ, đùi gà vẫn quan trọng hơn.
''Ngoan, ngài đi ngủ đi, mấy ngày nữa ta nướng cho ngài hai cái đùi gà!''
Lăng Hiểu đành phải ra đòn sát thủ rồi.
''Thật ư?''
Dạ Cảnh Niên xoa xoa khóe mắt, ánh mắt lập tức sáng lên nhìn Lăng Hiểu: ''Không được đổi ý, ta đi ngủ ngay.''
Nói xong, hắn nhẹ nhàng nhảy lên giường chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra một cái đầu, mỉm cười nhìn Lăng Hiểu: ''Không cho đổi ý!''
''Ừ.''
Lăng Hiểu bất đắc dĩ cười một tiếng, nàng đưa tay hạ màn giường hai bên xuống.
Trăng sáng sao thưa, đêm nay thật dài...
Sáng sớm hôm sau, một cung nữ làm nhiệm vụ đã đến sớm thay ca cho Lăng Hiểu.
Trong Thanh Nguyệt cung, Lăng Hiểu là người lớn tuổi nhất, hơn nữa, nàng vừa là con gái nuôi của Ngô Trần, còn là tâm phúc bên cạnh Nhị Điện hạ và Doanh phi nương nương, cho nên các cung nữ khác đối với nàng cũng đặc biệt khách khí và thân thiết.
''Buổi tối nằm ngủ trên giường gỗ thực sự không thoải mái.''
Lăng Hiểu bước ra khỏi cung của Nhị Điện hạ, nàng nhanh chóng trở lại viện của mình, những năm này nàng vẫn luôn ở chung với Ngô Trần, bởi vì hôm qua trực đêm, cho nên hôm nay nàng được nghỉ ngơi.
Rốt cuộc cũng có thể về ngủ một giấc yên ổn rồi.
Lăng Hiểu cất bước vào gian phòng, mới vừa vào cửa, vẻ mặt nàng đột nhiên thay đổi, bởi vì trong phòng ngập tràn mùi thảo dược nhàn nhạt.
''Còn sớm như vậy đã... Đi ngủ?''
Dạ Cảnh Niên quay đầu nhìn Lăng Hiểu một chút: ''Bằng không thì, ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe?''
''Ăn no rồi không nên nghe kể chuyện xưa.''
Lăng Hiểu nghiêm trang trả lời câu hỏi.
Dạ Cảnh Niên: Đừng cho là ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ngươi đừng gạt ta!
Lăng Hiểu:...
''Mau mau ngủ đi!''
Thật tình cờ tối nay Lăng Hiểu trực đêm, bằng không nàng cũng không dám trắng trợn như vậy.
Dĩ nhiên, hiện tại nàng chỉ muốn Dạ Cảnh Niên ngủ càng sớm càng tốt, như vậy nàng mới có thể được nghỉ ngơi sớm một chút.
''Nếu không thì...''
Dạ Cảnh Niên đi đến bên giường ngủ, nhưng vẻ mặt vẫn không đành lòng nhìn Lăng Hiểu: ''Không thì ngươi ngủ cùng ta? Ngươi nằm trong chăn kể chuyện xưa cho ta nghe, ta sẽ sớm ngủ thiếp đi!''
''Điện hạ, nam nữ khác biệt, huống chi ngài là chủ tử, ta chỉ là nô tỳ.''
Cấp bậc trong hậu cung cực kỳ nghiêm ngặt, bình thường các cung nữ khi nhìn thấy chủ tử khác đều phải quỳ xuống và tự xưng là ''Nô tỳ'', cũng may Thanh Nguyệt cung không có nhiều quy củ như vậy, vả lại Lăng Hiểu đã ở bên cạnh Dạ Cảnh Niên từ khi hắn còn nhỏ, cho nên mối quan hệ giữa hai người tương đối thân thiết.
Thế nhưng, cũng chỉ có vậy.
Ngủ chung gì... Miễn đi.
''Ngươi không phải là nô tỳ.''
Dạ Cảnh Niên nghe xong lời này của Lăng Hiểu không hỏi nhíu mày, tuy giọng nói vẫn còn ngây thơ nhưng cũng có khí phách: ''Mẫu phi nói ngươi là người của ta, sau này còn có thể cùng ta ngủ chung.''
Lăng Hiểu:...
Từ từ đã.
Doanh phi an bài cho nàng khi nào vậy?
Thậm chí Lăng Hiểu vẫn còn hồn nhiên không biết.
''Điện hạ, Doanh Phi nương nương chỉ là muốn trêu chọc ngài thôi, ngài xem ta lớn như vậy, ngài như vậy, chờ đến khi ngài trưởng thành, ta đã già rồi, sẽ rất khó coi.''
Lăng Hiểu cố gắng cứu vãn tam quan của Dạ Cảnh Niên.
Ừ, thiếu niên, ngươi còn nhỏ, không được bỏ qua giáo dục! Không thể để tư tưởng phong kiến giam cầm a!
Cái gì mà nha hoàn thông phòng, cung nữ thị tẩm gì đó, những thứ này đều không thể thực hiện a!
Ngươi phải làm người nối nghiệp Xã Hội Chủ Nghĩa thành công, à, không, là một Vương Gia tiêu diêu tự tại!
......
''Là... Như vậy sao?''
Dạ Cảnh Niên ngồi bên cạnh giường nghe lời Lăng Hiểu nói có chút mờ mịt, sau đó lại bất đắc dĩ nhìn nàng: ''Ta trưởng thành, ngươi sẽ già đi sao? Sẽ già đi giống như Quỳnh ma ma sao?''
Quỳnh ma ma là một nữ quan trong Thanh Nguyệt cung, năm nay đã ngoài năm mươi, khuôn mặt đầy nếp nhăn, răng đã rụng gần hết.
Nghe thấy lời của Dạ Cảnh Niên, Lăng Hiểu rùng mình, ngay sau đó lắc đầu một cái: ''Chậc, không hẳn là già như vậy, nhưng dù sao ta cũng sẽ già đi.''
''Vậy ngươi đừng già đi có được không? Ta cũng sẽ không lớn lên.''
Viền mắt Dạ Cảnh Niên đỏ lên, lưu luyến không rời kéo ống tay áo Lăng Hiểu: ''Nếu ngươi già đi rồi, răng rụng, không đi lại được, ngươi sẽ không thể nướng đùi gà cho ta ăn được nữa!''
Lăng Hiểu:...
Quả nhiên, trong lòng nhị Điện hạ, đùi gà vẫn quan trọng hơn.
''Ngoan, ngài đi ngủ đi, mấy ngày nữa ta nướng cho ngài hai cái đùi gà!''
Lăng Hiểu đành phải ra đòn sát thủ rồi.
''Thật ư?''
Dạ Cảnh Niên xoa xoa khóe mắt, ánh mắt lập tức sáng lên nhìn Lăng Hiểu: ''Không được đổi ý, ta đi ngủ ngay.''
Nói xong, hắn nhẹ nhàng nhảy lên giường chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra một cái đầu, mỉm cười nhìn Lăng Hiểu: ''Không cho đổi ý!''
''Ừ.''
Lăng Hiểu bất đắc dĩ cười một tiếng, nàng đưa tay hạ màn giường hai bên xuống.
Trăng sáng sao thưa, đêm nay thật dài...
Sáng sớm hôm sau, một cung nữ làm nhiệm vụ đã đến sớm thay ca cho Lăng Hiểu.
Trong Thanh Nguyệt cung, Lăng Hiểu là người lớn tuổi nhất, hơn nữa, nàng vừa là con gái nuôi của Ngô Trần, còn là tâm phúc bên cạnh Nhị Điện hạ và Doanh phi nương nương, cho nên các cung nữ khác đối với nàng cũng đặc biệt khách khí và thân thiết.
''Buổi tối nằm ngủ trên giường gỗ thực sự không thoải mái.''
Lăng Hiểu bước ra khỏi cung của Nhị Điện hạ, nàng nhanh chóng trở lại viện của mình, những năm này nàng vẫn luôn ở chung với Ngô Trần, bởi vì hôm qua trực đêm, cho nên hôm nay nàng được nghỉ ngơi.
Rốt cuộc cũng có thể về ngủ một giấc yên ổn rồi.
Lăng Hiểu cất bước vào gian phòng, mới vừa vào cửa, vẻ mặt nàng đột nhiên thay đổi, bởi vì trong phòng ngập tràn mùi thảo dược nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.