Hàng Ngày Làm Npc Ở Thế Giới Xuyên Nhanh
Chương 321: Xong đời chim
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
20/08/2022
Edit: cầm thú
Ông chủ quán bánh bao bỏ chạy, trốn còn nhanh hơn thỏ nữa, thậm chí không thèm lượm chày cán bột!
Đám người vẫn tung hô như cũ, ông chủ gánh mãi nghệ lúc này cũng rất tán thưởng, dựa theo thỏa thuận trước đó, hắn phải đưa cho Lăng Hiểu 30 văn tiền.
Hắn muốn đưa cho nàng thêm chút nữa, để Lăng Hiểu lại đi biểu diễn ở địa điểm khác cho hắn.
Dù sao mấy người mãi nghệ như hắn chỉ biểu diễn được mấy ngày, mọi người xem mau chán, hơn nữa bọn họ đều là hán tử thô kệch, tập võ cơ thể khỏe mạnh là bình thường, cho nên người ta cũng không thưởng nhiều lắm.
Lăng Hiểu thì khác, toàn thân nam trang anh tuấn tiêu sái, mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng, không chỉ lợi hại, người đứng một chỗ cũng trở thành phong cảnh đẹp, đây tuyệt đối là chiêu bài sống!
Lăng Hiểu từ chối ý tốt của ông chủ, lôi kéo Dạ Cảnh Niên vội vàng rời đi.
Vốn muốn đi trả tiền bánh bao, ai ngờ ông chủ quán bỏ chạy quá nhanh!
Lăng Hiểu:...
Ta có đáng sợ như thế sao?
"Lăng Hiểu."
Lúc này Dạ Cảnh Niên vẫn chưa hồi phục tinh thần, cảm thấy thật quá phi diệu đi.
"Hồi nãy ngươi... đập đá giả?"
"Đúng á, giả đá, làm bằng đậu hủ."
Lăng Hiểu nghiêm túc trả lời.
Làm bằng đậu hủ đặc...
Vẻ mặt Dạ Cảnh Niên đen thui.
Thế nhưng...
Thôi bỏ đi.
Nàng rất bất ngờ vì Dạ Cảnh Niên không truy hỏi nữa.
Chỉ là đáy lòng hắn đột nhiên có rất nhiều cảm xúc.
"Lăng Hiểu, trước kia ngươi đi theo ta, hành xử cực kì khiêm tốn, cứ tưởng là che giấu năm phần thôi, giờ ta xem ngươi... đây là giấu tới chín phần phải không?"
"Nào có, cỡ 99 thôi." Lăng Hiểu vui vẻ trả lời một câu.
Dạ Cảnh Niên cũng cười ngây ngô theo: "Đã hiểu, lần này ta thực sự hiểu rồi."
"Thật sự đã hiểu sao?"
Lăng Hiểu thu hồi nụ cười, nghiêm túc hỏi một câu.
"Ừm."
Dạ Cảnh Niên mạnh mẽ gật đầu.
"Vậy chúng ta trở về thôi, rời đi lâu rồi, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy không yên."
Lăng Hiểu nhỏ giọng nói.
Lần này xuất cung có chút liều lĩnh, nếu như bị Ngô Trần phát hiện, hắn sẽ nổi giận.
"Ách..."
Dạ Cảnh Niên còn chơi chưa đã, hơn nữa...
"Ta đói bụng."
Hắn sờ sờ bao tử chính mình, vừa nãy ăn có mấy miếng bánh bao mà thôi, cái đó vị không tệ, cho nên ăn một lần vẫn cảm thấy đói bụng!
"Chỗ ta có 30 văn tiền, để ta mua cho ngươi ăn, chúng ta vừa đi vừa ăn."
Lăng Hiểu mua ở quán khác, mua cho Dạ Cảnh Niên hai cái bánh bao thịt, còn thuận tiện mua thêm chút đồ ăn.
"Ngươi không ăn sao?"
Dạ Cảnh Niên cắn một miếng sau đó nhìn Lăng Hiểu, hỏi nàng một câu.
"Ta không đói bụng."
Đáy lòng Lăng Hiểu thở dài, 30 văn tiền, mua được gì chứ, không đủ để nhét kẽ răng của nàng.
Đợi lần sau nàng xuất cung, sẽ mang theo nhiều bạc một chút, ăn một trận no nê!
Tất nhiên, không biết phải đợi lần sau tới bao giờ?
Lăng Hiểu không biết.
Nàng chỉ biết bản thân và Dạ Cảnh Niên vừa trở về cửa hoàng thành liền nhìn thấy một lão thái giám quen mắt, hắn cười tít mắt nhìn bọn họ: "Nhị điện hạ, bệ hạ cho mời!"
Dạ Cảnh Niên: Xong đời chim
Lăng Hiểu:...
Không biết bệ hạ sẽ trừng phạt Dạ Cảnh Niên thế nào?
Dĩ nhiên việc này không tới lượt Lăng Hiểu quản, nàng chỉ biết nàng vừa trở về Thanh Nguyệt cung, đã bị người ta bắt lấy.
Lam Ngọc nghiêm mặt nhìn Lăng Hiểu, mặc dù có chút không đành lòng, nhưng giọng điệu vẫn cực kì nghiêm trọng: "Lăng Hiểu, lần này ngươi chọc phải họa lớn rồi!"
Lăng Hiểu không nói, chỉ im lặng chờ bị phạt.
Ở hậu cung này, một mình xuất cung chính là tội trọng.
Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã bị kéo xuống đánh chết rồi.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Lăng Hiểu, không chút quan hệ gì tới Ngô Trần, cũng không liên quan tới việc nhị điện hạ tín nhiệm nàng bao nhiêu, chỉ bằng nàng họ 'Lăng', đã khiến người ta khó lòng xử trí tùy tiện rồi.
Ông chủ quán bánh bao bỏ chạy, trốn còn nhanh hơn thỏ nữa, thậm chí không thèm lượm chày cán bột!
Đám người vẫn tung hô như cũ, ông chủ gánh mãi nghệ lúc này cũng rất tán thưởng, dựa theo thỏa thuận trước đó, hắn phải đưa cho Lăng Hiểu 30 văn tiền.
Hắn muốn đưa cho nàng thêm chút nữa, để Lăng Hiểu lại đi biểu diễn ở địa điểm khác cho hắn.
Dù sao mấy người mãi nghệ như hắn chỉ biểu diễn được mấy ngày, mọi người xem mau chán, hơn nữa bọn họ đều là hán tử thô kệch, tập võ cơ thể khỏe mạnh là bình thường, cho nên người ta cũng không thưởng nhiều lắm.
Lăng Hiểu thì khác, toàn thân nam trang anh tuấn tiêu sái, mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng, không chỉ lợi hại, người đứng một chỗ cũng trở thành phong cảnh đẹp, đây tuyệt đối là chiêu bài sống!
Lăng Hiểu từ chối ý tốt của ông chủ, lôi kéo Dạ Cảnh Niên vội vàng rời đi.
Vốn muốn đi trả tiền bánh bao, ai ngờ ông chủ quán bỏ chạy quá nhanh!
Lăng Hiểu:...
Ta có đáng sợ như thế sao?
"Lăng Hiểu."
Lúc này Dạ Cảnh Niên vẫn chưa hồi phục tinh thần, cảm thấy thật quá phi diệu đi.
"Hồi nãy ngươi... đập đá giả?"
"Đúng á, giả đá, làm bằng đậu hủ."
Lăng Hiểu nghiêm túc trả lời.
Làm bằng đậu hủ đặc...
Vẻ mặt Dạ Cảnh Niên đen thui.
Thế nhưng...
Thôi bỏ đi.
Nàng rất bất ngờ vì Dạ Cảnh Niên không truy hỏi nữa.
Chỉ là đáy lòng hắn đột nhiên có rất nhiều cảm xúc.
"Lăng Hiểu, trước kia ngươi đi theo ta, hành xử cực kì khiêm tốn, cứ tưởng là che giấu năm phần thôi, giờ ta xem ngươi... đây là giấu tới chín phần phải không?"
"Nào có, cỡ 99 thôi." Lăng Hiểu vui vẻ trả lời một câu.
Dạ Cảnh Niên cũng cười ngây ngô theo: "Đã hiểu, lần này ta thực sự hiểu rồi."
"Thật sự đã hiểu sao?"
Lăng Hiểu thu hồi nụ cười, nghiêm túc hỏi một câu.
"Ừm."
Dạ Cảnh Niên mạnh mẽ gật đầu.
"Vậy chúng ta trở về thôi, rời đi lâu rồi, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy không yên."
Lăng Hiểu nhỏ giọng nói.
Lần này xuất cung có chút liều lĩnh, nếu như bị Ngô Trần phát hiện, hắn sẽ nổi giận.
"Ách..."
Dạ Cảnh Niên còn chơi chưa đã, hơn nữa...
"Ta đói bụng."
Hắn sờ sờ bao tử chính mình, vừa nãy ăn có mấy miếng bánh bao mà thôi, cái đó vị không tệ, cho nên ăn một lần vẫn cảm thấy đói bụng!
"Chỗ ta có 30 văn tiền, để ta mua cho ngươi ăn, chúng ta vừa đi vừa ăn."
Lăng Hiểu mua ở quán khác, mua cho Dạ Cảnh Niên hai cái bánh bao thịt, còn thuận tiện mua thêm chút đồ ăn.
"Ngươi không ăn sao?"
Dạ Cảnh Niên cắn một miếng sau đó nhìn Lăng Hiểu, hỏi nàng một câu.
"Ta không đói bụng."
Đáy lòng Lăng Hiểu thở dài, 30 văn tiền, mua được gì chứ, không đủ để nhét kẽ răng của nàng.
Đợi lần sau nàng xuất cung, sẽ mang theo nhiều bạc một chút, ăn một trận no nê!
Tất nhiên, không biết phải đợi lần sau tới bao giờ?
Lăng Hiểu không biết.
Nàng chỉ biết bản thân và Dạ Cảnh Niên vừa trở về cửa hoàng thành liền nhìn thấy một lão thái giám quen mắt, hắn cười tít mắt nhìn bọn họ: "Nhị điện hạ, bệ hạ cho mời!"
Dạ Cảnh Niên: Xong đời chim
Lăng Hiểu:...
Không biết bệ hạ sẽ trừng phạt Dạ Cảnh Niên thế nào?
Dĩ nhiên việc này không tới lượt Lăng Hiểu quản, nàng chỉ biết nàng vừa trở về Thanh Nguyệt cung, đã bị người ta bắt lấy.
Lam Ngọc nghiêm mặt nhìn Lăng Hiểu, mặc dù có chút không đành lòng, nhưng giọng điệu vẫn cực kì nghiêm trọng: "Lăng Hiểu, lần này ngươi chọc phải họa lớn rồi!"
Lăng Hiểu không nói, chỉ im lặng chờ bị phạt.
Ở hậu cung này, một mình xuất cung chính là tội trọng.
Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã bị kéo xuống đánh chết rồi.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Lăng Hiểu, không chút quan hệ gì tới Ngô Trần, cũng không liên quan tới việc nhị điện hạ tín nhiệm nàng bao nhiêu, chỉ bằng nàng họ 'Lăng', đã khiến người ta khó lòng xử trí tùy tiện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.