Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng
Chương 26: Tò mò
Khương Chi Ngư
29/02/2020
mò
Tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử là vào cuối tuần.
Thời gian nghỉ ở Nhất trung vẫn bình thường, tối thứ sáu không có tiết tự học nên sau khi tan học ngoại trừ phải dọn vệ sinh, phần còn lại đều ở trường học bài, vì vậy sau khi tan học thì phần lớn học sinh đều ở lại.
“Hôm nay đến lượt chúng ta quét phần phía trước.” Lâm Thu Thu rất không tự nguyện, “Mệt chết đi được.”
Khu dạy học được xây theo hình chữ hồi ( 回), cấu tạo giống tứ hợp viện (hình ở trên) nên phía trước các phòng học đều là khoảng trống, sẽ được phân công dọn dẹp theo thứ tự, sau khi dọn xong sẽ được Hội Học Sinh kiểm tra, không thể lười biếng.
Lúc trước sống tại Ngu gia, Ngu Trà đã có thói quen dọn dẹp, ở trường càng đơn giản hơn, chỉ cần dọn sạch là xong.
Cô cười nói: “Môi cậu đã trề ra đến mức có thể móc đồ rồi kìa.”
Lâm Thu Thu xém đỏ mặt, phản bác nói: “Trà Trà, sao cậu lại nói mình như vậy, mình có trề môi đâu.”
Ngu Trà nói: “Được được được, cậu chưa có.”
Chỗ này khá lớn, phân cho hai nam hai nữ, vừa vặn chia làm bốn cạnh của hình vuông, khoảng mười phút là xong nên cũng không quá khó khăn.
“Ai, hình như đằng kia là Chị dâu nhỏ a.”
Nhóm Tần Du vừa ra khỏi lớp thì thấy bóng người bên ngoài, lấy tay chọt chọt Tô Ngọc đang cúi đầu chơi trò chơi.
Tô Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi cúi xuống, “Đúng vậy.”
“Cậu chỉ biết chơi thôi à?” Tần Du bực bội nói, nhìn thấy Lục Dĩ Hoài, dứt khoát đẩy hắn đến lan can giữa ba lớp.
Đều nằm ở lầu một, rất gần.
Tần Du kêu lên: “Chị dâu nhỏ!”
Đúng lúc Ngu Trà bước qua bên đây, ngẩng đầu, “Chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Tần Du cười hì hì, hỏi: “Đúng rồi, cậu có đi tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử không?”
Ngu Trà nhìn Lục Dĩ Hoài, nói: “Tôi không biết.”
Trước giờ cô không nói cái gì chưa chắc chắn.
Tần Du nga một tiếng, nhìn Lục Dĩ Hoài.
Khuôn Lục Dĩ Hoài bình thường, nhàn nhạt nói: “Lúc đó rồi biết.”
Tần Du có quan hệ tốt với hắn đương nhiên là hiểu, chắc chắn là đi rồi, không có gì kì lạ.
Tần Du còn chưa mở miệng, nhưng lại có vài nữ sinh đi ngang qua, “Tần Du, cậu ấy chắc chắn sẽ đến tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử.”
“Chắc chắn Lục thiếu sẽ đưa cậu ấy đi.”
Ngu Trà nhìn qua bọn họ, không quen biết, chắc là nhìn thấy trên đường, cũng không biết hai người này từ đâu ra.
Tần Du xoay người, “Tôi thấy bọn họ khá tinh mắt.”
Các nữ sinh không biết hắn đang trêu chọc bọn họ, đỏ mặt khoác tay nhau, “Cám ơn đã khích lệ.”
“Hai người là bạn tốt à?” Tần Du kéo dài giọng, ý nghĩa không rõ nói, “Tôi muốn một trong hai người được không?”
Vừa dứt lời, hai nữ sinh đều sửng sốt, rất nhanh đã buông tay nhau, nở nụ cười kiều mị.
Bọn họ không có can đảm với Lục Dĩ Hoài, nhưng Tần Du lại là một người khá hấp dẫn, cà lơ phất phơ, lại hay cười, gia thế cũng tốt, tính cách cũng không tệ.
Nếu có thể làm bạn gái của hắn, nghĩa là đã bước một chân vào vòng tròn của bọn họ.
Tần Du bị tình bạn hoa nhựa (tình bạn plastic: tình bạn có cũng như không) của bọn họ chọc cười, cười ra tiếng: “Chia rẽ nhanh vậy?”
Một nữ sinh giọng nói nũng nịu: “Tần Du, cậu nói gì vậy.”
Tần Du vẫn cười tủm tỉm, lời nói ra lại rất độc: “Đi nhanh đi, tôi không có hứng thú gì với tình bạn hoa nhựa của các cậu.”
Lúc này hai nữ sinh mới biết mình bị trêu chọc, tức giận đỏ mặt, lại không dám động thủ, hung hăng trừng mắt Tần Du mấy cái mới đi.
Tần Du vuốt tóc, quay lại về phía khoảng đất trống, cảm thán nói: “Ai, mị lực không ai kháng cự được.”
Ngu Trà: “…”
Nhìn thấy toàn bộ sự việc, cô cũng không còn gì để nói về thú vui độc lạ của Tần Du.
Đời trước Tần Du đã từng khuyên cô, nhưng lúc ấy cô lại thấy hắn là người xấu, còn mắng một trận.
Ngu Trà hỏi: “Các cậu không về sao?”
Hỏi như vậy, mắt cô lại nhìn Lục Dĩ Hoài.
Tần Du nói: “Các cậu còn ở đây, sao Lục ca có thể đi trước. Nào nào, em gái Ngu Trà, để tôi quét giúp cậu.”
Hắn giữ lan can chuẩn bị nhảy qua, bị Lục Dĩ Hoài giữ lại, mông đập xuống đất, “Đứng đàng hoàng.”
Lâm Thu Thu nhìn thấy động tác thất bại của Tần Du, vui vẻ ôm cây chổi, đứng gần đó cười to.
Tần Du với màn làm màu thất bại: “…”
Có thể làm bạn tốt của nhau nữa không?
Không phải hắn cũng chỉ nói sai một câu thôi sao.
Ngu Trà cũng không nhịn cười được, “Để tôi làm, đừng giúp tôi.”
Động tác của cô rất nghiêm túc, Lục Dĩ Hoài nhìn không chớp mắt, sau đó lại lạnh lùng nhìn qua Tần Du.
Tần Du lùi lại một bước, “Tôi đi chơi game.”
Quét phần đất trống rất nhanh, vài phút sau, Ngu Trà và Lâm Thu Thu về lớp, chuẩn bị rửa tay rồi về nhà.
Toilet nằm gần đó, ngay phía sau lớp một.
Lan can lớp bảy.
“Không còn cách nào khác sao?” Sắc mặt Ngu Minh Nhã xanh mét.
“Minh Nhã, không phải mẹ không giúp con.” Trần Mẫn Quyên đáp, “Không biết năm nay có chuyện gì, nghe nói con gái nhà họ Đường cũng không được đi, hơn nữa còn chỉ thẳng tên, may mắn con không bị như vậy.”
Bây giờ Đường gia đang bị người trong giới chê cười, bà ta có thể đoán được vì tiệc mừng thọ lần này mà Đường gia đã mất đi hết sĩ diện.
Ngu Minh Nhã hít sâu, đứng ở đây không thể thấy ba người nhóm Lục Dĩ Hoài, chỉ thấy được Ngu Trà đang quét rác, trong mắt thể hiện sự chán nản.
Tại sao mọi chuyện liên quan đến cô ta đều như vậy?
Khi Ngu Minh Nhã xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Ngu Trà đi toilet, trong lòng vậy mà lại thở phào nhẹ nhõm, tình huống bây giờ có càng ít người nghe được càng tốt.
“Ngu Trà.”
Ngu Trà vừa rửa tay xong thì nghe được giọng nói phía sau, xoay người nhìn thấy Ngu Minh Nhã đang tươi cười đứng đó.
Cô hỏi: “Có việc gì à?”
Ngu Minh Nhã nói: “Muốn gọi em về ăn cơm, em không đi cũng được.”
Ngu Trà không trả lời, chỉ nhìn cô ta.
Bây giờ đến tìm cô, làm sao không có chuyện gì được, cần gì phải nói loại lời nhàm chán này.
Ngu Minh Nhã thấy cô không phản ứng, khẽ cắn môi, “Chắc em cũng biết tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử, em sẽ không có lễ phục, nên chị đã kêu người may cho em một bộ.”
Cô ta vẫn đồng ý việc này với Trần Mẫn Quyên, bộ đồ cũng đã mất khá nhiều tiền.
Lễ phục của mình còn chưa có, vậy mà còn phải chuẩn bị thật tốt cho Ngu Trà, cô ta rất khó chịu, trong lòng đang rỉ từng giọt máu.
Ngu Trà bị sự hào phóng của cô ta làm ngạc nhiên, hỏi: “Chuẩn bị lễ phục cho tôi? Cô không cần à?”
Trước kia Ngu Minh Nhã luôn hận không thể lấy tất cả quần áo của cô, lúc đó còn ở Ngu gia, quần áo là của Ngu gia, nên cô cũng không có lập trường đòi hỏi gì, vậy nên cô vẫn luôn mặc đồ cũ.
Ngu Minh Nhã hơi mỉm cười, tiến một bước, “Dù sao em cũng là em gái của chị, không thể để người khác coi thường Ngu gia, tối nay em về nhà nhìn lễ phục của mình đi.”
Một câu cũng không nói về thư mời.
Ngu Minh Nhã không ngu, nói thẳng ra chỉ sẽ làm Ngu Trà phản cảm, bắt người tay ngắn, nếu như cô đã lấy lễ phục mà không chịu giúp thì là do cô sai.
Ngu Trà thấy rõ tính toán trong mắt cô ta.
Câu nào cũng là về tiệc mừng thọ, chỉ sợ mục đích có liên quan đến sự kiện này, cô tinh tế liên tưởng, đột nhiên nhớ đến một khả năng.
Sau khi hiểu được, Ngu Trà chớp mắt, lô ra dáng vẻ ngây thơ, nói: “Nhưng tôi cũng không nói là tôi được đi a.”
“Cái gì?” Ngu Minh Nhã buột miệng thốt ra.
Quả nhiên là vậy, Ngu Trà biết mình đã đoán đúng.
Kích động như vậy, chỉ sợ giống như Đường Hiểu Thanh không được đi, muốn xuống tay từ cô, trừ việc này cô cũng không biết mình có chỗ gì để cô ta đối tốt.
Ngu Trà giương mắt, khóe môi lộ ra một chút ý cười, lời nói lại bi thương: “Chị gái, em cũng rất khổ, Lục gia chưa nói cho em đi, nên lễ phục đó có thể em không mặc được.”
Căn bản Ngu Minh Nhã không nghĩ đến khả năng này, “Sao mày không được đi, không phải mày theo hầu Lục Dĩ Hoài à? Mày làm hắn không vui?”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này.
Chỉ sợ là đã làm Lục gia chán ghét, nếu không thì dịp cháu nội Lục Dĩ Hoài xuất hiện, người theo hầu sao lại có thể không đi.
Ngu Trà nói: “Không biết.”
Ngu Minh Nhã tức giận, căn bản không phát hiện biểu cảm của Ngu Trà, có chút tức muốn hộc máu: “Nói như vậy, mày cũng không có thư mời?”
Ngu Trà trợn to mắt, “Sao tôi lại có thư mời được?”
Cô giống như đã hiểu ra gì đó, “Chị gái, chẳng lẽ chị không có thư mời sao? Vậy là chị không được đi tiệc mừng thọ? Lúc nãy là chị muốn xin tôi sao?”
“……” Ngu Minh Nhã bị lời này của cô chọc tức đỏ mắt, “Nằm mơ, mày thật vô dụng, ở Lục gia lâu như vậy, chỉ có cái tiệc mừng thọ mà cũng không được đi.”
Cô ta xoay người muốn đi.
Ngu Trà ở phái sau không sợ chết tiếp tục châm lửa: “Chị gái, chị nói là đã may lễ phục cho tôi? Đừng quên!”
Ngu Minh Nhã cũng không quay đầu lại: “Không có lễ phục!”
Thư mời còn không có, muốn lễ phục gì chứ, nằm mơ đi.
Nhìn cô ta biến mất ở hành lang, Ngu Trà rốt cuộc không nhịn được, cô không nghĩ Ngu Minh Nhã lại có thể mua chuộc mình.
Thật buồn cười.
Buổi tối khi về nhà, Ngu Trà đem việc hỏi ra, cô tò mò hỏi: “Ngu Minh Nhã và Đường Hiểu Thanh không có thư mời thật sao?”
Chú Trần ngồi phía trước không nghe thấy gì.
Lục Dĩ Hoài vẫn luôn không nói chuyện, quay đầu nhìn cô, “Đường Hiểu Thanh là ai?”
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, dường như đang hỏi một chuyện rất đơn giản, làm Ngu Trà không rõ là hắn không biết hay giả vờ không biết.
Ngu Trà nghĩ nghĩ, “Là hoa khôi khối chúng ta.”
Cũng không thể nói cô ta là người nói xấu Lục Dĩ Hoài lần trước.
“Ồ.” Lục Dĩ Hoài mặt không biểu cảm, “Không quen biết.”
Ngu Trà có chút tò mò, “Nam sinh các người không phải đều thích lén bàn tán về nữ sinh xinh đẹp sao? Tần Du còn biết rất rõ về nữ sinh xinh đẹp của trường chúng ta mà.”
Lục Dĩ Hoài nói: “Đó là hắn.”
Ngu Trà bị hắn gợi lên hứng thú, “Nghe bọn họ nói, Tần Du có rất nhiều bạn gái, gần đây tự nhiên lại yên lặng, đây là sự thật à?”
Thời gian này lá gan của cô rất lớn.
Lục Dĩ Hoài liếc nhìn cô, “Em có hứng thú với hắn?”
“Đúng vậy.” Ngu Trà không thấy lời này có vấn đề gì, nói: “Tôi thấy nếu chỉ nghe đồn thì không biết có đúng không, có lẽ chân tướng là bây giờ cậu ấy không hề có bạn gái.”
Lâm Thu Thu nói với cô như vậy, thật ra cô rất muốn biết đây có phải là thật hay không, đời trước cô cũng không rõ lắm.
Lục Dĩ Hoài híp mắt, giọng nó hơi lạnh: “Nếu em tò mò thì tự đi hỏi hắn.”
Ngu Trà nga một tiếng.
Lúc cô quay lại, đột nhiên Lục Dĩ Hoài duỗi tay, đem mặt cô kéo lại gần mình, chỉ cách nhau một phân.
Ngu Trà nhìn đôi mắt đen nhánh của hắn, dường như bên trong có một ý nghĩa không tên nào đó, không giống với bề ngoài bình tĩnh của hắn.
Hớp hồn người khác.
Cô nghe hắn nói: “Em đi hỏi thử xem.”
Hết chương 26
#xanh
Tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử là vào cuối tuần.
Thời gian nghỉ ở Nhất trung vẫn bình thường, tối thứ sáu không có tiết tự học nên sau khi tan học ngoại trừ phải dọn vệ sinh, phần còn lại đều ở trường học bài, vì vậy sau khi tan học thì phần lớn học sinh đều ở lại.
“Hôm nay đến lượt chúng ta quét phần phía trước.” Lâm Thu Thu rất không tự nguyện, “Mệt chết đi được.”
Khu dạy học được xây theo hình chữ hồi ( 回), cấu tạo giống tứ hợp viện (hình ở trên) nên phía trước các phòng học đều là khoảng trống, sẽ được phân công dọn dẹp theo thứ tự, sau khi dọn xong sẽ được Hội Học Sinh kiểm tra, không thể lười biếng.
Lúc trước sống tại Ngu gia, Ngu Trà đã có thói quen dọn dẹp, ở trường càng đơn giản hơn, chỉ cần dọn sạch là xong.
Cô cười nói: “Môi cậu đã trề ra đến mức có thể móc đồ rồi kìa.”
Lâm Thu Thu xém đỏ mặt, phản bác nói: “Trà Trà, sao cậu lại nói mình như vậy, mình có trề môi đâu.”
Ngu Trà nói: “Được được được, cậu chưa có.”
Chỗ này khá lớn, phân cho hai nam hai nữ, vừa vặn chia làm bốn cạnh của hình vuông, khoảng mười phút là xong nên cũng không quá khó khăn.
“Ai, hình như đằng kia là Chị dâu nhỏ a.”
Nhóm Tần Du vừa ra khỏi lớp thì thấy bóng người bên ngoài, lấy tay chọt chọt Tô Ngọc đang cúi đầu chơi trò chơi.
Tô Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi cúi xuống, “Đúng vậy.”
“Cậu chỉ biết chơi thôi à?” Tần Du bực bội nói, nhìn thấy Lục Dĩ Hoài, dứt khoát đẩy hắn đến lan can giữa ba lớp.
Đều nằm ở lầu một, rất gần.
Tần Du kêu lên: “Chị dâu nhỏ!”
Đúng lúc Ngu Trà bước qua bên đây, ngẩng đầu, “Chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Tần Du cười hì hì, hỏi: “Đúng rồi, cậu có đi tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử không?”
Ngu Trà nhìn Lục Dĩ Hoài, nói: “Tôi không biết.”
Trước giờ cô không nói cái gì chưa chắc chắn.
Tần Du nga một tiếng, nhìn Lục Dĩ Hoài.
Khuôn Lục Dĩ Hoài bình thường, nhàn nhạt nói: “Lúc đó rồi biết.”
Tần Du có quan hệ tốt với hắn đương nhiên là hiểu, chắc chắn là đi rồi, không có gì kì lạ.
Tần Du còn chưa mở miệng, nhưng lại có vài nữ sinh đi ngang qua, “Tần Du, cậu ấy chắc chắn sẽ đến tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử.”
“Chắc chắn Lục thiếu sẽ đưa cậu ấy đi.”
Ngu Trà nhìn qua bọn họ, không quen biết, chắc là nhìn thấy trên đường, cũng không biết hai người này từ đâu ra.
Tần Du xoay người, “Tôi thấy bọn họ khá tinh mắt.”
Các nữ sinh không biết hắn đang trêu chọc bọn họ, đỏ mặt khoác tay nhau, “Cám ơn đã khích lệ.”
“Hai người là bạn tốt à?” Tần Du kéo dài giọng, ý nghĩa không rõ nói, “Tôi muốn một trong hai người được không?”
Vừa dứt lời, hai nữ sinh đều sửng sốt, rất nhanh đã buông tay nhau, nở nụ cười kiều mị.
Bọn họ không có can đảm với Lục Dĩ Hoài, nhưng Tần Du lại là một người khá hấp dẫn, cà lơ phất phơ, lại hay cười, gia thế cũng tốt, tính cách cũng không tệ.
Nếu có thể làm bạn gái của hắn, nghĩa là đã bước một chân vào vòng tròn của bọn họ.
Tần Du bị tình bạn hoa nhựa (tình bạn plastic: tình bạn có cũng như không) của bọn họ chọc cười, cười ra tiếng: “Chia rẽ nhanh vậy?”
Một nữ sinh giọng nói nũng nịu: “Tần Du, cậu nói gì vậy.”
Tần Du vẫn cười tủm tỉm, lời nói ra lại rất độc: “Đi nhanh đi, tôi không có hứng thú gì với tình bạn hoa nhựa của các cậu.”
Lúc này hai nữ sinh mới biết mình bị trêu chọc, tức giận đỏ mặt, lại không dám động thủ, hung hăng trừng mắt Tần Du mấy cái mới đi.
Tần Du vuốt tóc, quay lại về phía khoảng đất trống, cảm thán nói: “Ai, mị lực không ai kháng cự được.”
Ngu Trà: “…”
Nhìn thấy toàn bộ sự việc, cô cũng không còn gì để nói về thú vui độc lạ của Tần Du.
Đời trước Tần Du đã từng khuyên cô, nhưng lúc ấy cô lại thấy hắn là người xấu, còn mắng một trận.
Ngu Trà hỏi: “Các cậu không về sao?”
Hỏi như vậy, mắt cô lại nhìn Lục Dĩ Hoài.
Tần Du nói: “Các cậu còn ở đây, sao Lục ca có thể đi trước. Nào nào, em gái Ngu Trà, để tôi quét giúp cậu.”
Hắn giữ lan can chuẩn bị nhảy qua, bị Lục Dĩ Hoài giữ lại, mông đập xuống đất, “Đứng đàng hoàng.”
Lâm Thu Thu nhìn thấy động tác thất bại của Tần Du, vui vẻ ôm cây chổi, đứng gần đó cười to.
Tần Du với màn làm màu thất bại: “…”
Có thể làm bạn tốt của nhau nữa không?
Không phải hắn cũng chỉ nói sai một câu thôi sao.
Ngu Trà cũng không nhịn cười được, “Để tôi làm, đừng giúp tôi.”
Động tác của cô rất nghiêm túc, Lục Dĩ Hoài nhìn không chớp mắt, sau đó lại lạnh lùng nhìn qua Tần Du.
Tần Du lùi lại một bước, “Tôi đi chơi game.”
Quét phần đất trống rất nhanh, vài phút sau, Ngu Trà và Lâm Thu Thu về lớp, chuẩn bị rửa tay rồi về nhà.
Toilet nằm gần đó, ngay phía sau lớp một.
Lan can lớp bảy.
“Không còn cách nào khác sao?” Sắc mặt Ngu Minh Nhã xanh mét.
“Minh Nhã, không phải mẹ không giúp con.” Trần Mẫn Quyên đáp, “Không biết năm nay có chuyện gì, nghe nói con gái nhà họ Đường cũng không được đi, hơn nữa còn chỉ thẳng tên, may mắn con không bị như vậy.”
Bây giờ Đường gia đang bị người trong giới chê cười, bà ta có thể đoán được vì tiệc mừng thọ lần này mà Đường gia đã mất đi hết sĩ diện.
Ngu Minh Nhã hít sâu, đứng ở đây không thể thấy ba người nhóm Lục Dĩ Hoài, chỉ thấy được Ngu Trà đang quét rác, trong mắt thể hiện sự chán nản.
Tại sao mọi chuyện liên quan đến cô ta đều như vậy?
Khi Ngu Minh Nhã xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Ngu Trà đi toilet, trong lòng vậy mà lại thở phào nhẹ nhõm, tình huống bây giờ có càng ít người nghe được càng tốt.
“Ngu Trà.”
Ngu Trà vừa rửa tay xong thì nghe được giọng nói phía sau, xoay người nhìn thấy Ngu Minh Nhã đang tươi cười đứng đó.
Cô hỏi: “Có việc gì à?”
Ngu Minh Nhã nói: “Muốn gọi em về ăn cơm, em không đi cũng được.”
Ngu Trà không trả lời, chỉ nhìn cô ta.
Bây giờ đến tìm cô, làm sao không có chuyện gì được, cần gì phải nói loại lời nhàm chán này.
Ngu Minh Nhã thấy cô không phản ứng, khẽ cắn môi, “Chắc em cũng biết tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử, em sẽ không có lễ phục, nên chị đã kêu người may cho em một bộ.”
Cô ta vẫn đồng ý việc này với Trần Mẫn Quyên, bộ đồ cũng đã mất khá nhiều tiền.
Lễ phục của mình còn chưa có, vậy mà còn phải chuẩn bị thật tốt cho Ngu Trà, cô ta rất khó chịu, trong lòng đang rỉ từng giọt máu.
Ngu Trà bị sự hào phóng của cô ta làm ngạc nhiên, hỏi: “Chuẩn bị lễ phục cho tôi? Cô không cần à?”
Trước kia Ngu Minh Nhã luôn hận không thể lấy tất cả quần áo của cô, lúc đó còn ở Ngu gia, quần áo là của Ngu gia, nên cô cũng không có lập trường đòi hỏi gì, vậy nên cô vẫn luôn mặc đồ cũ.
Ngu Minh Nhã hơi mỉm cười, tiến một bước, “Dù sao em cũng là em gái của chị, không thể để người khác coi thường Ngu gia, tối nay em về nhà nhìn lễ phục của mình đi.”
Một câu cũng không nói về thư mời.
Ngu Minh Nhã không ngu, nói thẳng ra chỉ sẽ làm Ngu Trà phản cảm, bắt người tay ngắn, nếu như cô đã lấy lễ phục mà không chịu giúp thì là do cô sai.
Ngu Trà thấy rõ tính toán trong mắt cô ta.
Câu nào cũng là về tiệc mừng thọ, chỉ sợ mục đích có liên quan đến sự kiện này, cô tinh tế liên tưởng, đột nhiên nhớ đến một khả năng.
Sau khi hiểu được, Ngu Trà chớp mắt, lô ra dáng vẻ ngây thơ, nói: “Nhưng tôi cũng không nói là tôi được đi a.”
“Cái gì?” Ngu Minh Nhã buột miệng thốt ra.
Quả nhiên là vậy, Ngu Trà biết mình đã đoán đúng.
Kích động như vậy, chỉ sợ giống như Đường Hiểu Thanh không được đi, muốn xuống tay từ cô, trừ việc này cô cũng không biết mình có chỗ gì để cô ta đối tốt.
Ngu Trà giương mắt, khóe môi lộ ra một chút ý cười, lời nói lại bi thương: “Chị gái, em cũng rất khổ, Lục gia chưa nói cho em đi, nên lễ phục đó có thể em không mặc được.”
Căn bản Ngu Minh Nhã không nghĩ đến khả năng này, “Sao mày không được đi, không phải mày theo hầu Lục Dĩ Hoài à? Mày làm hắn không vui?”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này.
Chỉ sợ là đã làm Lục gia chán ghét, nếu không thì dịp cháu nội Lục Dĩ Hoài xuất hiện, người theo hầu sao lại có thể không đi.
Ngu Trà nói: “Không biết.”
Ngu Minh Nhã tức giận, căn bản không phát hiện biểu cảm của Ngu Trà, có chút tức muốn hộc máu: “Nói như vậy, mày cũng không có thư mời?”
Ngu Trà trợn to mắt, “Sao tôi lại có thư mời được?”
Cô giống như đã hiểu ra gì đó, “Chị gái, chẳng lẽ chị không có thư mời sao? Vậy là chị không được đi tiệc mừng thọ? Lúc nãy là chị muốn xin tôi sao?”
“……” Ngu Minh Nhã bị lời này của cô chọc tức đỏ mắt, “Nằm mơ, mày thật vô dụng, ở Lục gia lâu như vậy, chỉ có cái tiệc mừng thọ mà cũng không được đi.”
Cô ta xoay người muốn đi.
Ngu Trà ở phái sau không sợ chết tiếp tục châm lửa: “Chị gái, chị nói là đã may lễ phục cho tôi? Đừng quên!”
Ngu Minh Nhã cũng không quay đầu lại: “Không có lễ phục!”
Thư mời còn không có, muốn lễ phục gì chứ, nằm mơ đi.
Nhìn cô ta biến mất ở hành lang, Ngu Trà rốt cuộc không nhịn được, cô không nghĩ Ngu Minh Nhã lại có thể mua chuộc mình.
Thật buồn cười.
Buổi tối khi về nhà, Ngu Trà đem việc hỏi ra, cô tò mò hỏi: “Ngu Minh Nhã và Đường Hiểu Thanh không có thư mời thật sao?”
Chú Trần ngồi phía trước không nghe thấy gì.
Lục Dĩ Hoài vẫn luôn không nói chuyện, quay đầu nhìn cô, “Đường Hiểu Thanh là ai?”
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, dường như đang hỏi một chuyện rất đơn giản, làm Ngu Trà không rõ là hắn không biết hay giả vờ không biết.
Ngu Trà nghĩ nghĩ, “Là hoa khôi khối chúng ta.”
Cũng không thể nói cô ta là người nói xấu Lục Dĩ Hoài lần trước.
“Ồ.” Lục Dĩ Hoài mặt không biểu cảm, “Không quen biết.”
Ngu Trà có chút tò mò, “Nam sinh các người không phải đều thích lén bàn tán về nữ sinh xinh đẹp sao? Tần Du còn biết rất rõ về nữ sinh xinh đẹp của trường chúng ta mà.”
Lục Dĩ Hoài nói: “Đó là hắn.”
Ngu Trà bị hắn gợi lên hứng thú, “Nghe bọn họ nói, Tần Du có rất nhiều bạn gái, gần đây tự nhiên lại yên lặng, đây là sự thật à?”
Thời gian này lá gan của cô rất lớn.
Lục Dĩ Hoài liếc nhìn cô, “Em có hứng thú với hắn?”
“Đúng vậy.” Ngu Trà không thấy lời này có vấn đề gì, nói: “Tôi thấy nếu chỉ nghe đồn thì không biết có đúng không, có lẽ chân tướng là bây giờ cậu ấy không hề có bạn gái.”
Lâm Thu Thu nói với cô như vậy, thật ra cô rất muốn biết đây có phải là thật hay không, đời trước cô cũng không rõ lắm.
Lục Dĩ Hoài híp mắt, giọng nó hơi lạnh: “Nếu em tò mò thì tự đi hỏi hắn.”
Ngu Trà nga một tiếng.
Lúc cô quay lại, đột nhiên Lục Dĩ Hoài duỗi tay, đem mặt cô kéo lại gần mình, chỉ cách nhau một phân.
Ngu Trà nhìn đôi mắt đen nhánh của hắn, dường như bên trong có một ý nghĩa không tên nào đó, không giống với bề ngoài bình tĩnh của hắn.
Hớp hồn người khác.
Cô nghe hắn nói: “Em đi hỏi thử xem.”
Hết chương 26
#xanh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.